Hận Thù Trong Anh
-
3: Em Xin Lỗi!
Âu Thiếu nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó với sắc mặt tái nhợt kia thì có chút lay động, nhận thấy bản thân mình làm hơi quá đôi mắt có chút yêu thương nhưng giây sau lại lập tức đổi lại thành ánh mắt cay hận.
Anh tỏ ra khó chịu, buông lời nói khô khan.
"Thật mất hứng."
Nói xong, Âu Thiếu lập tức quay người rời khỏi, đi đến trước cánh cửa thì khựng lại như nhớ ra điều gì đấy, gương mặt khó chịu nhăn lại tiếp tục nói những lời khó nghe.
"Lục Vô Ưu, em nghe cho rõ đây.
Hôm nay tôi tha cho em, nhưng ngày mai tôi nhất định sẽ bắt em phải trả lại những gì trong suốt ba năm qua em đã gây ra cho tôi.
Một chút cũng phải trả, không thiếu bất cứ một tý nào."
Vô Ưu im lặng không đáp, cơ thể nhỏ bé vẫn bất động như một cái xác vô hồn ngồi đấy, khoé mắt đã khô lại những giọt nước mắt cay đắng từ khi nào.
Âu Thiếu mở cửa bước ra ngoài thì vô tình chạm mặt một cô gái tầm khoảng 23 tuổi đứng ngay trước cửa.
Anh nhíu mày nhìn với ánh mắt đầy vẻ khó chịu.
Cô gái kia thì lộ rõ vẻ hoảng loạn trên gương mặt, vội vã nói ấp úng không nên lời, đôi mắt đảo liếc không dám nhìn thẳng cứ như vừa làm gì mờ ám mà bị người ta phát hiện.
"Tôi...!Tôi...."
Còn chưa kịp nói gì thì Âu Thiếu vốn không muốn quan tâm, mang theo tâm trạng đầy bực bội khó chịu mà bước lướt qua người cô gái ấy.
Cô gái ngơ ngác vài giây thì cũng định thần lại quay đầu nhìn Âu Thiếu, thấy anh đã đi thì liền chạy vào trong phòng.
"Vô Ưu, cậu thế nào rồi?"
Vô Ưu ngước đôi mắt buồn bã nhìn về phía cô gái đang đi tới chỗ mình, khoé miệng khẽ cong với nụ cười nhạt, nhỏ giọng.
"Trần Mỹ, mấy giờ rồi?"
Trần Mỹ nhìn thấy Vô Ưu như vậy thì không khỏi đau lòng, là người bạn thân và là người mà Vô Ưu tin tưởng nhất.
Nhìn bạn mình như vậy, Trần Mỹ đi đến ngồi bên Vô Ưu, nhìn cô mà thương xót lên tiếng trả lời:
"Đã 1 giờ đêm rồi đấy.
Hắn ta là ai vậy? thật quá đáng, đột nhiên lôi cậu vào trong này rồi cho đám vệ sĩ không cho bất cứ ai lại gần.
Mình trốn mãi mới lẻn vào được đây đấy.
Mới thấy hắn đi ra xong giật hết cả mình, đẹp trai mà nhìn sợ quá."
Vô Ưu cười nhạt, cô không muốn trả lời cũng không muốn nói đến người đàn ông đó nữa, nhỏ giọng chuyển qua chủ đề khác.
"Cậu dìu mình đến phòng tắm được không?"
Trần Mỹ giật mình, đưa mắt nhìn khắp người Vô Ưu như đang dò xét, thấy cô trần như nhộng hai tay bám vào vai cô cất tiếng đầy tức giận.
"Hắn dám làm nhục cậu sao?"
Vô Ưu không đáp, cũng có nghĩa là đồng tình với câu nói của Trần Mỹ.
Trần Mỹ thấy vậy thì không thể giữ nổi bình tĩnh, nó biết Vô Ưu trước khi vào đây thì vẫn còn trinh tiết, vào chỉ bán nghề chứ không bán thân, việc cô bị người đàn ông kia bất ngờ xuất hiện cưỡng ép và làm nhục, cất tiếng mắng chửi.
"Thằng khốn nạn, hắn là cái thá gì vậy chứ? Mình sẽ báo sẽ cảnh sát để bỏ tù hắn..."
"Chúng ta làm gái mà!."
Câu nói của Vô Ưu bất chợt vang lên làm Trần Mỹ thức tỉnh, á khẩu không nói lên lời.Đúng là làm gái, đã làm gái thì có quyền gì mà tố cáo người khác có hành vi làm nhục mình?
Nghĩ tới đây, rồi nhìn lại bản thân của mình.
Thật thảm hại.
"Đỡ mình tới phòng tắm là được."
Dứt lời, Vô Ưu chồm lên muốn xuống giường.
"Từ từ thôi!"
Trần Mỹ thấy thế thì cũng giật mình đỡ lấy Vô Ưu, nó không nói gì thêm nhưng trong đầu vẫn không ngừng xuất hiện hàng loạt những câu hỏi đầy khó hiểu, nó liếc mắt nhìn trộm cô mà thầm tự hỏi.
"Hắn rốt cuộc là ai vậy? Hình như có quan hệ gì đó với Vô Ưu nên mới khiến cậu ấy trở nên như thế này.
Đúng là những tên đàn ông đáng ghét tưởng có tiền là ngon à? Dám coi chúng ta không ra gì.
Vô Ưu, mình nhất định sẽ không bỏ rơi cậu."
Vào tới phòng tắm, Vô Ưu xả đầy nước lên người, nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên gương thật thê thảm, cô đưa tay nhẹ nhàng sờ lên những vết ân ái mà Âu Thiếu đã để lại, nước mắt bỗng lưng lưng, giọng the thé nghẹn ngào.
"Âu Thiếu, em xin lỗi."
Cô mím chặt môi cố gắng không cho những giọt nước mắt rơi xuống, tay giơ lên trước ngực nắm chặt như muốn bóp chặt trái tim đang đau đớn rỉ máu ấy.
Nhớ lại quá khứ, nhớ là những giây phút từng có nhau, chạnh lòng mà chua xót.
Bây giờ mọi thứ đã khác xưa không thể quay lại được nữa.
Trần Mỹ rất hiểu Vô Ưu, bây giờ cho dù hỏi thế nào thì cô cũng sẽ không nói, biết mình ở lại cũng không giúp được gì, đứng ở ngoài mà nói vọng vào bên trong.
"Vô Ưu, mình về phòng trước nhé.
Có chuyện gì thì cứ qua tìm mình."
"Ừm!"
Tiếng đáp lại vang ra, tuy nhỏ nhưng cũng đủ để Trần Mỹ nghe thấy.
Một tiếng sau cô bước ra, đôi mắt nhìn về những đồng tiền rơi vương vãi trên giường, khoé miệng chợt mỉm cười cùng với ánh mắt đau lòng đến khó tả.
Bên ngoài cửa, một người phụ nữ đã nghe lén toàn bộ câu chuyện, ánh mắt thâm hiểm, khoé miệng nhoẻn lên với nụ cười của một kẻ đầy âm mưu và quỷ quyệt.
"Vô Ưu, để tao xem mày còn kiêu ngạo được đến khi nào?" Tiếng lòng của một kẻ ghen ghét và đố kỵ.
[...]
Reng reng reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng buổi sáng.
Vô Ưu đôi mắt lim dim, bàn tay với lấy chiếc điện thoại bắt máy lên nghe.
"Alo! Tôi Vô Ưu nghe đây."
"Cô Vô Ưu, tôi là bác sĩ Phúc Minh, tình hình em gái của cô đang tiến triển rất xấu.
Nếu như không kịp thời phẫu thuật thì em gái cô sẽ không cứu được nữa, chi phí là 400 triệu."
Nghe tới tình hình bệnh của em gái mình, cùng với số tiền lên tới 400 triệu.
Vô Ưu giật mình choàng tỉnh cả cơn buồn ngủ, ấp úng không tin vào tai mình.
"Bốn...bốn trăm triệu?"
"Vâng!"
Đôi lông mày cô nhíu lại, vẻ mặt lo lắng thêm phần bất lực, cô rơi vào trâm tư.
Làm sao mới có thể kiếm ra được số tiền lớn như vậy cơ chứ?
"Phiền bác sĩ chông chừng em gái giúp tôi.
Tôi nhất định sẽ chuẩn bị số tiền đấy càng sớm càng tốt."
Dứt lời, Vô Ưu cúp máy.
Cô không biết phải làm sao cả, hai chân co lên gục mặt xuống đầu đầu gối ôm chặt, trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của chính mình thầm tự trách.
"Xin lỗi, chị xin lỗi, là chị vô dụng.
Tình Minh, chị nhất định sẽ không để em chết đâu."
Nước mắt cô không tự chủ mà rơi xuống, thật bất công.
Người ta nói ông trời lấy đi một thứ của chúng ta thì sẽ cho lại một thứ gì đấy, nhưng cuối cùng cô lại chẳng có gì cả.
Lấy đi ba mẹ cô, hạnh phúc của cô và ngay cả đứa em gái ông cũng muốn đem đi.
Cuộc sống này thật lắm đau thương.
Từ khi vào làm cái nghề này, số tiền Vô Ưu kiếm được toàn đổ vào chữa bệnh cho em gái, không dư giả được đồng nào.
Bây giờ còn ai có thể giúp cô được nữa?
Lại một ngày nữa trôi qua, ban đêm chính là lúc chỗ làm của cô hoạt động nhộn nhịp.
Cô vẫn cố gắng kiếm tiền nhưng không phải bán thân.
"Xin lỗi mọi người, hộp đêm của chúng tôi hôm nay đã có một vị khách bao trọn, rất mong mọi người có mặt ở đây thông cảm."
Tiếng loa thông báo bất ngờ vang lên, ai cũng tỏ ra khó chịu và bực bội nhưng cũng không kém phần tò mò.
Rốt cuộc là ai đã bao trọn?
"Ngoài các vị khách quý ra, tất cả mọi người đến phòng vip số ba lẻ hai."
Ai nghe xong cũng khó hiểu đưa mắt nhìn nhau.
Nhưng rồi tất cả cũng nhanh chống đổ xô tới phòng ba lẻ hai.
Vì nghĩ rằng người bao trọn nơi này chắc chắn không tầm thường.
Vô Ưu cũng không ngoại lệ, cô nhanh chóng thu dọn đồ và cây đàn violin vào trong rồi đi theo đám chị em.
Đi tới phòng ba lẻ hai, cứ tưởng là ai.
Đôi mắt Vô Ưu mở trừng đầy kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, trong lòng thốt lên cái tên.
"Âu Thiếu."
Âu Thiếu nhìn thấy cô nhìn nhoẻn cười nham hiểm.
Sống lưng Vô Ưu cứ như có dòng điện chạy ngang qua, một loại cảm giác bất an trong lòng.
Âu Thiếu đưa tay ra hiệu, một người đàn ông phía sau đi lên cầm theo một cái vali đặt lên trước bàn và mở ra.
"Woa!"
Ai nấy đều cất tiếng đầy bất ngờ khi nhìn thấy thứ trong vali, mắt sáng quắc như đèn pha ô tô thèm thuồng như muốn lộ ra cái dã tâm đen tối trong lòng.
Một valin đầy tiền.
Âu Thiếu nhìn cô, nhưng lại nói với tất cả.
"Trong này là 400 triệu."
"Bốn trăm triệu?" Tiếng hét đồng thanh cất lên.
Đây không phải số tiền nhỏ, và nó còn đặc biệt hơn khi đây là số tiền mà Vô Ưu đang rất cần để làm phẫu thuật cho em gái, cô siết chặt tay nhìn về phía vali.
Nhìn thấy ánh mắt Vô Ưu cứ chăm chăm vào số tiền ấy, trái tim anh lại nhói lên kèm theo đó là sự giận dữ, trong lòng đay nghiến nghĩ.
"Quả nhiên em cũng như những con đàn bà hám tiền khác, rẻ mạt và dơ bẩn."
Âu Thiếu nhếch mép lên tiếng.
"Chỉ cần một trong số các người có mặt ở đây làm theo yêu cầu của tôi, cởi sạch đồ tại nơi này, thì số tiền bốn trăm triệu sẽ là của người đấy."
Câu nói vừa dứt, tất cả đều ngỡ ngàng hoài nghi.
Còn Vô Ưu lòng đầy kinh ngạc.
"Tại sao anh ta lại có sở thích trở nên biến thái như vậy chứ?"
Làm sao lại có chuyện dễ ăn như vậy? Đối với những người bình thường không nói, huống hồ đây là chỗ làm gái, việc gì mà không dám?
Tất cả đều háo hức, nghĩ rằng bản thân hôm nay chúng mánh, tranh nhau cởi đồ để có được số tiền đấy.
Nhưng Âu Thiếu cười lạnh, chỉ tay về Vô Ưu, giọng nói châm biếm.
"Tôi muốn cô ta...!Cởi sạch đồ trước mặt tất cả những người ở đây."
Vô Ưu trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, đây chính là cách mà anh muốn trả thù cô đây sao?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook