Hận Thù Trong Anh
1: Bỏ Trốn H


"Thiếu Tổng, Lục Vô Ưu đã bỏ trốn rồi."
"Cậu vừa nói cái gì?"
"Tôi thấy cô ấy mặc váy cưới và chạy theo người đàn ông khác lên xe khi nãy..."
"Tìm.

Lập tức tìm Lục Vô Ưu về đây cho tôi."
Người đàn ông với khuôn mặt điển trai, ngũ quan sắc nét đẹp như những mẫu tạc tượng đang mặc vest đen ấy, ánh mắt sắc bén sáng loáng, cau có tức giận mà cắt ngang lời của một tên vệ sĩ vừa chạy vào báo cáo, gằn giọng mà ra lệnh nhất định phải tìm ra người phụ nữ đã bỏ trốn kia.
"Gì vậy? Cô dâu bỏ trốn sao?"
"Chắc là yêu vì tiền rồi, gom hết của cải rồi trốn theo tình nhân chứ gì?"
Tiếng xì xào, rồi thở dài của của một vị khách vang lên, giọng nói hoà vào những câu chuyện đang được thêu dệt lên.
"Haizzz! Thiếu Tổng quả đúng là xui, yêu phải một cô gái lừa tình, xem ra cái nhà này lục đục nội bộ nhiều lắm."
"Tôi đã bảo là giả tạo hết mà, đẹp trai có tiền thì đã sao? Cũng chỉ là vật ngoài trang trí, hết giá trị lợi dụng thì bỏ thôi."
Những cái đầu cứ chụm lại, những ánh mắt hiếu kỳ dõi theo, tiếng xầm xì bàn tán đầy mỉa mai vang lên không ngừng khiến mặt Âu Thiếu đen xạm lại như đít nồi.
Nãy giờ anh đứng đều nghe thấy hết những lời nói ấy, hai tay siết chặt thành nắm đấm mà lớn giọng.
"Câm miệng hết cho tôi."
Nghe tiếng quát, tất cả đều bỗng chốc im lặng không ai dám phát ra tiếng động.
Âu Thiếu đã thực sự nổi giận, ánh mắt anh sắc bén như lưỡi dao, quét qua từng người đang nháo nhào có mặt trong lễ đường, khiến bọn họ không rét mà run, hàm răng nghiến chặt lộ lên những gân xanh đầy tức giận nổi trên trán.
Âu Thiếu lòng đầy oán trách thầm nghĩ:
"Lục Vô Ưu, tại sao em dám bỏ rơi tôi? Tại sao lại chạy theo người đàn ông khác? Tình cảm tôi dành cho em còn không đủ hay sao? Nếu em đã trốn thì trốn cho kỹ.

Sau này, tốt nhất đừng để tôi gặp lại em.


Nếu không, tôi sẽ khiến em phải trả giá cho những gì mà em đã gây ra vào ngày hôm nay."
Sát khí bốc lên đầy vẻ chết chóc, ai cũng biết anh đang tức giận tới mức nào, thậm trí chỉ cần mở miệng thôi cũng sẽ bị liên lụy, cái mạng nhỏ bé này cũng có thể mất ngay lúc nào không hay.
Ba năm sau.
Tại một con hẻm nhỏ.
Trong một căn phòng nhỏ của nơi gọi là hộp đêm, dưới ánh mờ ảo của chiếc đèn chùm, hình ảnh của hai người dần hiện lên trên chiếc giường đang vương vấn đêm đêm trầm mê, không khí ngọt ngào, âm thanh rên rỉ khẽ vang lên nhưng lại pha chút sự trói buộc không can tâm.
"Lục Vô Ưu, em nói đi.

Tại sao năm đó em lại rời xa tôi? Tại sao lại bỏ đi? Rốt cuộc tôi đã sai ở đâu? Mau trả lời tôi."
Giọng nói tức giận của người đàn ông cất lên cùng với những hơi thở hổn hển, từng giọt mồ hôi lấm tấm chảy dài nhỏ giọt trên thân thể cường tráng ấy.
Người phụ nữ nằm phía dưới, khuôn mặt ửng hồng nhăn nhó, đôi ướt mi ướt đẫm khẽ mở nhìn người đàn ông đang đè trên thân mình, miệng mấp máy cất lời khó khăn.
"Anh muốn làm thì làm đi...!Hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Người đàn ông nhíu mày, nghiến răng, bàn tay lại càng siết chặt cổ tay Vô Ưu như đang phát tiết sự giận dữ trong lòng.
"Vẫn không chịu nói sao? Sau ba năm em bỏ rơi tôi là để đi làm gái? Để cho lũ đàn ông cặn bã chơi đùa em.

Em cảm thấy vui lắm hả? Em thèm tới mức đó vậy hả?"
"Phải.

Tôi thèm đấy, rất thèm.

Vậy thì đã sao? Liên quan gì tới anh? Tôi không nợ gì anh cả cũng không có liên quan đến bất cứ quan hệ gì với nhà anh.

Tôi đã lâm vào bước đường cùng, tại sao các người vẫn không chịu buông tha cho tôi?"

Ánh nhìn chăm chăm như mang theo sự uất hận mà nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông kia, nhỏ giọng chứa đựng đầy thống khổ tiếp tục nói:
"Dục Âu Thiếu, đáng lẽ chúng ta nên không quen biết nhau.

Là cả nhà anh nợ tôi."
Đôi mắt ngấn lệ nhắm lại mà hét lên như đang phát hết ra nỗi căm hận đã đè nén trong lòng bấy lâu nay.
Âu Thiếu nhướng mày, ánh mắt toát ra đầy vẻ khó hiểu, nhỏ giọng hỏi.
"Em nói cái gì? Đáng lẽ không nên quen biết nhau? Nhà tôi nợ em cái gì?"
Vô Ưu cười khẩy thành tiếng đầy mỉa mai.
"Không.

Xem như tôi chưa nói gì cả."
"Em đang giỡn mặt tôi đấy à? Lục Vô Ưu?"
Anh gằn giọng lên.
Vô Ưu quay đi không trả lời, từng hàng nước mắt cay nghiệt ấm nóng cứ như có đà mà chảy ra không ngừng, thấm đẫm chiếc gối.
Lòng cô đau đớn không thể tả xiết, trái tim như đang bị ai đó bóp nghẹn đến ngạt thở.
Ba năm trước Vô Ưu bị mẹ anh và Thanh Ý là bạn thanh mai chúc mã, cùng ép cô vào đường cùng.

Em gái bệnh nặng ung thư bạch cầu bị tất cả bệnh viện từ chối, mọi công việc không ai dám nhận cô vào làm vì sợ rước hoạ vào thân.

Điều kiện duy nhất là chỉ cần cô rời xa anh, họ sẽ để em gái cô điều trị ở một bệnh viện, nhưng lại là bệnh viện thô xơ và thấp kém nhất.

Càng nghĩ càng tức, Âu Thiếu nghe tin Vô Ưu bỏ trốn theo người đàn ông khác thì điên cuồng nổi giận, tìm kiếm cô khắp nơi.

Nỗi nhung nhớ đó lại biến thành sự căm hận và dối trá mà cô dành cho anh.
Mãi cho tới hôm nay, Âu Thiếu vô tình trông thấy Vô Ưu đang đàn ca hát trong hộp đêm, anh lập tức nhận ra cô và vung ra một số tiền lớn như một đại gia phú quý.
Bao trọn cô đêm nay.
Gặp lại Âu Thiếu, cô chẳng hề vui vẻ một chút nào, nó chỉ toàn là những vết thương cũ đang dần rỉ máu.

Cô trở nên như thế này tất cả là vì ai chứ?
Trong lòng Âu Thiếu càng trở nên mất kiểm soát, không nói không rằng, liên tục luân động phía dưới khiến Vô Ưu đau đến nhăn mày, cô cắn chặt răng để không phát ra âm thanh nữa.
"Sao lại im rồi? Không phải lúc nãy em rên rỉ với gương mặt rất hưởng thụ lắm sao?"
Vô Ưu không trả lời, đôi mắt vẫn nhắm nghiềm mà nghiêng đầu qua một bên.
"Vô Ưu, em mở mắt ra nhìn tôi."
Đáp lại Âu Thiếu vẫn chỉ một không gian im lặng, những hơi thở hổn hển từ anh.
"Vô Ưu." Anh gọi tên cô như muốn hét lên.
Cho dù là vậy, Vô Ưu vẫn nhất quyết không chịu mở mắt ra nhìn, vẫn đối trọi anh tới cùng, không ai chịu thua ai.

Cơ thể trần chuồng nhỏ nhắn đang run rẩy đến đáng thương.
Vài giây sau, Vô Ưu như cảm nhận được thứ gì đó trên mặt mình.

Âu Thiếu giống như đang cố chét cái gì lên vậy, nhớp nhớp lại kèm theo mùi tanh đến khó tả.
Vô Ưu chợt giật mình mở mắt thì gặp ngay ánh mắt sắc bén của Âu Thiếu đang nhìn chằm chằm vào cô, khoé miệng khẽ nhếch lên một nụ cười ranh mãnh.
Giọng nói đầy giễu cợt.
"Sao nào? Của tôi ngon hơn, hay của đám đàn ông kia ngon hơn? Ai ngon hơn hả em?"
Dứt lời, anh quyệt thứ màu trắng dính ấy vào khoé miệng cô như đang muốn cô mến thử vị của nó vậy.
Vô Ưu lập tức lớn tiếng chửi anh.
"Dục Âu Thiếu, anh điên rồi sao?"

"Điên sao?"
Âu Thiếu cười khẩy thành tiếng, cơ thể rắn chắc ấy áp sát xuống lồng ngực của Vô Ưu, cúi đầu ghé sát vào tai cô mà thủ thỉ.
"Tôi làm em có sướng không?"
"Không, không sướng một chút nào hết, anh còn chẳng bằng những người đàn ông mà tôi đã chơi qua..."
Vô Ưu cười lạnh, câu nói như đang muốn khiêu khích, chọc tức anh.

Đôi mắt ấy chất chứa một cảm xúc không thể diễn tả, một cảm giác khiến người ta lạnh lẽo.
Âu Thiếu nghe xong thì không trả lời ngay, gương mặt lạnh như băng giường như đã biết trước câu trả lời, lạnh giọng nói:
"Không sướng? Được! Tôi sẽ cho em biết, sẽ khiến em không thể xuống giường, sẽ bắt em phải dùng cơ thể mà bò đi."
Dứt lời Âu Thiếu mỗi lúc càng đâm sâu hơn, cảm giác bên trong Vô Ưu cứ như sắp bị anh xé toạc ra, cái thứ cứng rắn ấy ngày càng to lên, nó đang không ngừng di chuyển bên trong đâm vào tận cùng của nơi sâu thẳm.
"Đau quá!" Tiếng lòng cô thầm than.
Cô không dám kêu lên, chỉ biết cắn răng mà chịu đựng sự dày vò của cơn thịnh nộ đến từ Âu Thiếu.
Bặm môi đến bật cả máu, toàn thân đầy những vết ân ái đến chói mắt, phía dưới bị anh hành hạ không ngừng nghỉ, anh cứ như một quái vật, một con thú đầy hung hãn khi bắt được con mồi.
"Tôi ghét anh." Giọng cô khẽ nói.
"Em ghét tôi? Em có quyền ghét tôi sao? Tôi yêu em nhiều như vậy.

Vậy mà em còn bỏ rơi tôi, đi làm cái nghề ghê tởm cho lũ đàn ông mua vui.

Một con đàn bà rẻ rúm.

Có đáng không? Đáng không hả?"
Nghe những lời phỉ báng, lăng mạ từ cái miệng của người đàn ông đang sục sôi lửa giận kia.

Vô Ưu im lặng, những dòng nước mắt cay nghiệt không ngừng rơi, những uất ức tủi nhục mà cô chịu đựng vẫn không thể nói ra..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương