Hàn Thiên Vũ, Anh Là Lưu Manh
Chương 47: Ngoại Truyện 1

"Đường Đường? Sao em lại tới đây?" Tiếu Minh Khải ngạc nhiên nhìn Trần Đường Đường đứng trước cửa nhà.

"Nghe nói anh làm nhiệm vụ bị thương nên em tới đây xem anh như thế nào thôi." Trần Đường Đường mỉm cười nhìn anh.

Trong lòng Tiếu Minh Khải vui mừng khôn siết khi cô quan tâm anh:" Không phải em lúc nào cũng bị tên kia bám như sam sao? Hôm nay lại có thể đến chỗ anh?"

"Anh đừng nhắc đến tên lưu manh đó. Càng nghĩ càng không hiểu tại sao ghen ai không ghen lại ghen với con mình anh thấy như vậy được không hả nhị sư huynh?" Trần Đường Đường ngồi trên sofa hai chân chéo nhau tay chống cằm miệng lẩm bẩm.

Tiếu Minh Khải nhìn Trần Đường Đường chăm chú. Sau khi sinh con được hai năm rồi cơ thể của Trần Đường Đường ngày càng thon có thể nói so với lúc chưa sinh con thì chỉ có hơn chứ không kém.

Thấy Tiếu Minh Khải cứ nhìn mình không chớp mắt. Trần Đường Đường có chút ngượng đành phải kiếm cớ nói chuyện đánh lạc sự chú ý của anh:" Ba mẹ em nhờ em đưa những thứ này cho anh. Đây là các loại thuốc bổ giúp vết thương anh mau lành đó."

Tiếu Minh Khải nhìn cô không nói gì chỉ lẳng lặng ngồi cạnh Trần Đường Đường, ánh mắt thâm tình nhìn cô:" Đường Đường vết thương của anh nó sâu quá rồi không thể chữa được."

"Tại sao lại không thể?" Trần Đường nghi hoặc nhìn anh. Cô chẳng hiểu Tiếu Minh Khải đang nghĩ gì.

Anh cầm bàn tay nhỏ bé của cô lên tim mình nói:" Là chỗ này."

Trần Đường Đường cảm giác không được tự nhiên muốn rút tay về thì đột nhiên cô bị kéo về phía anh. Bàn tay giữ sau gáy của Trần Đường Đường sau đó Tiếu Minh Khải thô bạo hôn lên đôi môi của cô.

Trần Đường Đường hai tay đẩy người anh ra thì bị anh ôm chặt lại khiến cô không thể nào thoát khỏi vòng tay của anh.

Đầu lưỡi của Tiếu Minh Khải bắt đầu cạy mở miệng Trần Đường Đường mặc cô có chống cự.

Anh nằm đè lên cô, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Trần Đường Đường.

"Nhị sư huynh anh có biết bản thân mình đang làm gì không?" Trần Đường Đường bị anh hôn ngay cổ liền tránh né nụ hôn của anh.

"Anh yêu em từ rất lâu rồi. Đường Đường à... anh không xem là em gái mà là người con gái anh yêu mất rồi." Tiếu Minh Khải luồn tay vào áo cô nhẹ nhàng xoa bóp ngực cô.

"Á! Mau buông em ra! Tiếu Minh Khải anh quá đáng!" Trần Đường Đường gào khóc. Nước mắt cô cứ thế tuông trào.

Động tác Tiếu Minh Khải lập tức dừng lại:"Thật xin lỗi."

Anh ngồi dậy xoay lưng đứng dậy thở dài:"Anh đưa em về."

"Không cần." Trần Đường Đường ngồi dậy lập tức chạy ra khỏi cửa không hề liếc nhìn Tiếu Minh Khải mà đi.

Tiếu Minh Khải nhìn ra cửa ánh mặt đau buồn tự nhủ với lòng sẽ không thể nào gặp cô được nữa rồi.

———————————-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương