Hàn Thiên Vũ, Anh Là Lưu Manh
-
Chương 19: Giải cứu.
"Thiên Vũ cậu cũng bị thương mau đi chữa vết thương đi. " Trịnh Khang nhìn Hàn Thiên Vũ nét mặt vẫn như cũ không nhúc nhích.
Trịnh Khang đã nghe Lãnh Hạo nói dạo này Hàn Thiên Vũ đang yêu một cô bé mười 16 tuổi.
Lúc ấy Trịnh Khang đang ăn món lẩu tứ xuyên nghe Lãnh Hạo nói như thế lập tức phun nước lẩu vào mặt Lãnh Hạo.
[ Lãnh Hạo:" Có phải cô ghét tôi lắm đúng không? "
Trạch Nữ Hilry: "? "
Lãnh Hạo: " Sao lúc nào cô cũng cho tôi lãnh đạn hết vậy? Lần này là bị phun nước lẩu vào mặt lần sau cô tính cho tôi bị gì đây? Cô nói đi để tôi còn chuẩn bị tinh thần."
Trạch Nữ Hilry: " Nói trước còn gì vui."
Lãnh Hạo: "... "
Trạch Nữ Hilry: " À thật ra thì tôi không ghét anh chỉ là thích ngược đãi anh cho vui thôi "
Lãnh Hạo:"..." ]
Trịnh Khang có hơi ngạc nhiên vì lúc trước anh thấy Hàn Thiên Vũ không hứng thú với con gái.
Có khi anh nghĩ Hàn Thiên Vũ là gay nữa lại không ngờ người cậu ta yêu là một cô bé mười mấy tuổi.
Xem ra mẫu người cậu ta thích lại là trẻ em chưa 18.
"Vũ cậu không đi chữa thương Đường Đường mà thấy nhất định sẽ tự trách bản thân mình cho xem." - Vương Phong đứng kế bên Trịnh Khang lên tiếng nói.
Lúc này Hàn Thiên Vũ mới chịu đi đến chỗ Lãnh Hạo chữa thương.
Trịnh Khang trong lòng khinh thường Hàn Thiên Vũ, nghe tới gái thì mới chịu đi trong khi bạn bè lâu năm nói muốn tắt tiếng lại không thèm để ý.
" Khang cậu chọn nghề cảnh sát quả nhiên không sai. Lần trước tôi nghe mặt lạnh nói cậu được làm thanh tra rồi đúng không. Chúng mừng nha. " - Vương Phong đặt tay lên vai Trịnh Khang nói.
"Chỉ cần đưa cho tôi vài viên ca ra để tôi cưới vợ là tốt rồi." - Trịnh Khang cười cười nói.
Vương Phong lườm khinh bỉnh anh, nghề chính là thanh tra cấp cao còn là chủ tập đoàn kim cương đá quý vậy mà đòi mình mấy viên ca ra, hừ.
Lúc này Hàn Thiên Vũ chữa thương xong, khuôn mặt lạnh lẽo khiến cho cả Trịnh Khang và Vương Phong có chút ớn ớn sống lưng.
"Trịnh Khang cậu mau điều động lực lượng tìm xung quanh khu vực vụ nổ và những nơi Lý Tống và Huỳnh Thiến từng đến." - Anh xoay qua nói với Trịnh Khang.
"Không phải Lý Tống tự độc chết mình rồi sao? " - Vương Phong nghi vấn nói.
" Hừ, hắn ta qua mắt được tôi sao. Ban đầu khi nhìn hắn tôi đã thấy hắn ngậm viên sủi bọt rồi."
"Được rồi tôi đi làm ngay." - Trịnh Khang lên tiếng nói.
Hàn Thiên Vũ gật đầu xong ngồi cạnh giường của Trần Đường Đường nắm bàn tay cô.
"Vũ đừng lo Đường Đường bây giờ không sao rồi. " - Lãnh Hạo vỗ vai anh.
"Vậy tại sao vẫn còn hôn mê? "
"..."
"Cậu mau nói đi."
"...Con bé bị nứt xương chân trái trên người còn bị nhiều vết thương bị roi da quất. Cậu yên tâm tôi đã chữa cho con bé rồi. Đường Đường không phải hôn mê chỉ là tôi chích thuốc an thần cho con bé ngủ một giấc thôi." - Lãnh Hạo ngập ngừng rồi nói.
Cuối cùng Hàn Thiên Vũ cũng bỏ được tảng đá nặng trong lòng, anh lặng nhìn Trần Đường Đường nằm trên giường bằng con mắt dịu dàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook