Hãn Tặc
Chương 14: Xuất Thủ

Đối với Vũ Điền Hỉ Nhị mà nói, thất bại trên xe buýt tuyệt đối là sỉ nhục lớn.

Ở trong thế giới ngầm lăn lộn nhiều năm, so năng lực cận chiến mà nói, hắn hoàn toàn đạt đến trình độ sát thủ cấp A, nhưng cao tầng "Thiên Hổ Xã" chỉ xếp ở tổ B, điều này làm cho Vũ Điền rất bi thương.

Lần này đến nước Hoa chấp hành nhiệm vụ, quá đơn giản, mục tiêu là một cậu bé mười ba tuổi, tư liệu cho thấy cậu bé này chỉ là một học sinh phổ thông, đây không phải giết gà dùng đao mổ trâu sao?

Nhưng với tình huống như thế hắn thất bại rồi! Điều này làm cho sát thủ chi tâm của Vũ Điền Hỉ Nhị suýt chút nữa tan vỡ.

Mặc dù nói lần ám sát này hắn hành động một mình, hắn không báo cáo, tổng bộ sẽ không biết việc này. Nhưng mỗi tên sát thủ đều có chính mình bản tâm... Không có sự tự tin mạnh mẽ, cao thủ quyết đấu thì hơi một chần chờ sẽ chết. Là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Điều này chính là hắn trước đó làm sao cũng không nghĩ tới.

Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có mau chóng giết cậu bé này mới có thể làm cho hắn níu giữ được danh dự, bằng không chỉ có thể cút khỏi "Thiên Hổ Xã".

Cậu bé ở trường học nào đọc sách, hắn đã biết.

Bởi vậy, khoảng chừng mười giờ sáng hắn đi tới trường học.

Lần hành động này chỉ cho phép thành công không cho thất bại! Hắn nhắc nhở chính mình cần trầm ổn, trầm ổn, lại trầm ổn.

Sau khi vào trường học hắn quan sát một chút.

Trường học rất yên tĩnh, trật tự.

Như vậy, nếu tùy tiện đến lớp học tìm người, rất dễ làm cho giáo viên và học sinh chú ý, đánh rắn động cỏ.

Vũ Điền Hỉ Nhị không dám lỗ mãng.

Hắn cân nhắc chốc lát, trước tiên ở WC trốn một quãng thời gian, sau đó tính chính xác thời gian đi căng tin.

Trong phòng ăn nhiều người, học sinh, giáo sư, nhân viên tạp vụ, tình cờ cũng có phụ huynh học sinh ăn cơm, bởi vậy, sẽ không làm người khác chú ý. Hắn đứng mua thức ăn trước cửa sổ thấp phía sau, nhìn từng cái từng cái học sinh lấy cơm, bưng hộp cơm đến bàn trống ăn cơm...

Không vội vã, hắn không vội vã.

Từ bóng lưng là tìm không ra nhân vật mục tiêu, những học sinh này ăn mặc cùng một màu đồng phục học sinh, thân cao cũng đại khái tương đương, chỉ có thể chờ bọn hắn lấy cơm xong đi ra, xem mặt ...

Chỉ là hắn không biết Cổ Thần Dật đã phát hiện hắn.

Xếp hàng trước Cổ Thần Dật, Lương Vĩ Nghiệp còn đang nói chuyện.

- Cổ Thần Dật, kỳ thực ta có chút đồng tình Chu lão sư, hắn đối với ngươi phát hỏa là có nguyên nhân.

Cổ Thần Dật trong đầu toàn bộ là Vũ Điền Hỉ Nhị, đại não cao tốc vận chuyển, suy nghĩ đối sách, bộc tuệch hỏi: 

- Nguyên nhân gì?

- Khà khà, ngươi biết Chu lão sư tại sao kiên quyết phản đối yêu sớm sao?

- Tại sao?

- Bởi vì hắn cho dù muốn yêu sớm, cũng đã chậm.

Xếp sau lưng Cổ Thần Dật là lớp trưởng Từ Lam, nghe vậy miệng cong lên, đối với lời nói dí dỏm của hắn một chút cũng không thưởng thức, nói: 

- Lương Vĩ Nghiệp, ngươi nói gì rồi? Dám nói lão sư như vậy?

- Híc, lớp trưởng đại nhân, lỗ tai ngươi không cần thính như thế chứ? Ta cùng Cổ Thần Dật nói chuyện nhỏ nhẹ mà.

- Ngươi giọng lớn như vậy vẫn tính là nói chuyện nhỏ nhẹ? Có muốn hay không ta cho ngươi tìm cái loa?

- Híc, không cần... Ta là bởi vì xếp hàng lấy cơm cảm thấy đói bụng, bởi vậy nói chuyện linh tinh.

Miệng cong lên, Từ Lam khinh thường nói: 

- Đã mập đến như đầu heo, còn cả ngày nói đói bụng, muốn nuôi béo để làm thịt à...

- Lớp trưởng, ta nơi nào mập? Chỉ là quần áo chật đó thôi?

... Đội ngũ không ngừng về phía trước.

Cổ Thần Dật đến trước cửa sổ thì nghĩ ra kế sách ứng đối, tiện tay ở trước cửa sổ cầm hai cây tăm trúc, bẻ gãy nắm ở lòng bàn tay, sau đó đem vị trí tặng cho Từ Lam, nói: 

- Lớp trưởng, ngươi mua trước.

Nói xong, cúi đầu lui về phía sau, nhanh chóng xoay người hướng về cửa phòng ăn đi.

Lực quan sát của sát thủ rất cường đại, Vũ Điền Hỉ Nhị rất nhanh phát hiện hắn, ở phía sau tiến đến.

Cổ Thần Dật bước chân thoáng tăng nhanh, hắn tự nhiên cũng đã cảm giác được Vũ Điền đang tiến đến...

Xa xa, Hoàng Y Y đang hướng về căng tin đi tới, bên cạnh nàng là kẹo da trâu Chu Khai Minh, mặt tươi cười nói gì đó...

Cổ Thần Dật bỗng dưng bắt đầu chạy, Vũ Điền cũng tăng nhanh bước chân.

Bên này.

Hoàng Y Y nhìn thấy Cổ Thần Dật đang chạy tới lập tức dừng bước lại, sau đó phát hiện nam tử phía sau Cổ Thần Dật...

- Hoàng lão sư, là hắn! 

Cổ Thần Dật chạy tới bên người Hoàng Y Y.

Lập tức khiến cho Hoàng Y Y nhất thời toàn thân căng thẳng, Vũ Điền Hỉ Nhị đang xông tới cũng cảm giác được dị thường... Sát thủ cảm giác phi thường nhạy cảm, cô gái này là nhân vật lợi hại! Nhưng lúc này lui lại đã không thể, mục tiêu của hắn là Cổ Thần Dật, không thể để cho hắn chạy! Nếu như lần này ám sát thất bại, hắn sát thủ chi tâm e sợ càng khó chữa trị hơn rồi!

Bỗng dưng, Vũ Điền Hỉ Nhị tăng nhanh tốc độ, như một chiếc xe bọc thép ầm ầm lái tới, khí thế kia có thể khiến người ngăn cản trên đường của hắn nghiền nát.

Trong phút chốc tiếp xúc!

Hoàng Y Y tuy rằng ở trong tổ chức "Ngọa Long Quật Khởi" phụ trách bảo đảm kỹ thuật, nhưng bởi vì thường phải thâm nhập vào lòng địch chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, thân thủ cũng bất phàm. Lúc này vì bảo vệ Cổ Thần Dật ra tay càng không dung tình.

Nàng học được Băng quyền, cự ly ngắn ra tay, nắm đấm bắn trúng mục tiêu thì đột phát nội kình, dựa vào nội kình đả thương địch thủ.

Một sát na tiếp xúc, nàng quay người đá chân một cái rất đẹp, trong quá trình xoay tròn đột nhiên ra quyền, nhắm ngay mặt Vũ Điền Hỉ Nhị đánh tới.

Thế nhưng, luận năng lực cận chiến, Vũ Điền Hỉ Nhị cao hơn Hoàng Y Y, tuy rằng đột nhiên ngộ địch, nhưng hắn đang chạy thẳng liền nhảy sang bên cạnh nửa mét, né qua Hoàng Y Y tập kích, chân không dừng bước đuổi theo Cổ Thần Dật... Trước tiên đem cậu bé giết, rồi sẽ giải quyết nữ nhân này!

Hoàng Y Y làm sao có thể để hắn truy kích Cổ Thần Dật? Đối với Chu Khai Minh bên cạnh quát một tiếng: 

- Báo cảnh sát a! 

Rồi lăng không phi thân đá hướng về Vũ Điền Hỉ Nhị.

Nhìn qua ôn nhu mỹ lệ Hoàng Y Y đột nhiên biến thân thành cao thủ võ lâm, Chu Khai Minh con ngươi suýt chút nữa rơi xuống. Sau đó, hắn nhìn thấy Hoàng Y Y lăng không phi thân đá hướng về đối thủ, Vũ Điền Hỉ Nhị quay người đánh trả, trong tay một cái kim thép giống như rắn độc đâm hướng về ngực Hoàng Y Y.

Mấy động tác xảy ra trong chớp mắt.

Chu Khai Minh đã quên báo cảnh sát, không ý thức được Vũ Điền Hỉ Nhị là cái nhân vật hết sức nguy hiểm, trái lại hô to xông lên, đi bắt cánh tay của hắn.

Vũ Điền Hỉ Nhị cánh tay tiếp tục đâm hướng về Hoàng Y Y, giơ đầu gối hướng Chu Khai Minh đang xông lên, một thoáng đá trúng bụng Chu Khai Minh... Trung giữa vị trí mềm mại, Chu Khai Minh kêu thảm một tiếng, miệng phun máu tươi, hôn mê tại chỗ.

Lúc này Hoàng Y Y trên không trung biến chiêu, hai chân luân phiên đá ra, đá về phía Vũ Điền Hỉ Nhị.

Nhưng Vũ Điền Hỉ Nhị không hề bị lay động, cánh tay hơi biến hướng, kế tục đâm Hoàng Y Y, mắt thấy trên không trung Hoàng Y Y đã không chỗ tránh né...

Bỗng dưng, Vũ Điền Hỉ Nhị rên một tiếng, nửa người bỗng nhiên tê liệt.

Nguyên lai, trong lúc nguy cấp Cổ Thần Dật ra tay rồi! Hắn kiếp trước được xưng "Kim thủ", công phu ngay trên ngón tay! Hai ngón tay nhằm Vũ Điền Hỉ Nhị vung lên, nửa cái cây tăm bằng trúc giấu ở lòng bàn tay đã đâm vào huyệt đạo của hắn.

Lúc này là thời gian ăn cơm trưa, lão sư học sinh rất nhiều. Đột nhiên phát sinh biến cố khiến cho bọn họ từng cái từng cái trợn mắt ngoác mồm, không chớp mắt mà nhìn Vũ Điền Hỉ Nhị cùng Hoàng Y Y kịch chiến, Chu Khai Minh miệng phun máu tươi ngã xuống đất hôn mê, lúc này không ai chú ý Cổ Thần Dật âm thầm ra tay.

... Hoàng Y Y mắt thấy kim thép của Vũ Điền Hỉ Nhị đang đâm về phía thân thể của mình, đã bó tay hết cách, chỉ biết duỗi ra hai tay đi bắt kim thép, trong lòng cũng hiểu được , dựa theo tốc độ này, một châm này là tránh không khỏi, có thể hay không còn sống liền xem hai tay của nàng khi nào nắm lấy cây này kim thép.

Sợ hãi tử vong đột nhiên tăng lên.

Đang lúc này, nàng phát hiện Vũ Điền Hỉ Nhị thân thể chấn động, kim thép dĩ nhiên đình trên không trung bất động.

Thời điểm cầu sinh phản ứng cực nhanh, nàng lập tức dùng tay, đánh bay kim thép trong tay Vũ Điền Hỉ Nhị, sau khi rơi xuống đất bay lên một cước đá hướng về mặt của hắn.

Vũ Điền Hỉ Nhị phản ứng cũng không chậm!

Đột nhiên thân thể chấn động, nửa thân thể đều mất đi khống chế, sau đó kim thép trong tay bị đánh bay, mà Hoàng Y Y lại một cước đá tới... Hắn lập tức lăn một vòng dưới đất, đưa tay từ trong túi áo lấy ra súng.

Cổ Thần Dật vừa thấy tình thế không ổn, quay người chạy tới, ôm lấy Hoàng Y Y, hướng về cầu thang chạy trốn...

Cầu thang của tòa nhà số 2 là hướng nam, ra khỏi tòa nhà đi hướng tây là căng tin, mà hắn lúc trước từ căng tin trốn tới không phải hướng về phía cầu thang trốn, mà là thẳng tắp về phía trước, đã vượt qua cầu thang khoảng chừng ba, bốn mét.

Bởi vậy, Hoàng Y Y, Vũ Điền Hỉ Nhị vị trí hiện tại cùng cầu thang không ở một đường thẳng trên, mà là một đường gấp khúc, góc độ rất lớn.

Ngay lúc đó, lão sư cùng học sinh lần thứ hai phát hiện một màn kinh người.

Nhìn qua thân thể gầy yếu, người lại không cao Cổ Thần Dật lại cùng Hoàng Y Y cao 1m6, hai tay bế lấy nàng rồi ngay lập tức chạy trốn hướng về cầu thang, tốc độ chỉ có thể dùng "Thần tốc" để hình dung, lắc người một cái đã chạy vào cầu thang.

Mà hầu như ở cùng thời khắc đó, súng trong tay Vũ Điền Hỉ Nhị vang lên.

"Ầm! Ầm! Ầm!" Liên tục ba súng bắn theo bóng lưng Cổ Thần Dật, thế nhưng tiểu tử kia thoát thân tốc độ quá nhanh! Quỷ mị biến mất ở trong tầm mắt Vũ Điền Hỉ Nhị... Bị vách tường ngăn cản rồi!

Cùng lúc đó, xung quanh nổi lên đại loạn!

Trời ạ!

Bắn súng rồi!

Chờ Vũ Điền Hỉ Nhị đứng lên chạy đến cầu thang, Cổ Thần Dật sớm chạy trốn không còn bóng. Hắn biết lần hành động lại thất bại, lúc này đuổi theo lên lầu, đừng nói không đuổi kịp, hơn nữa rất khả năng bị đối phương giết chết.

Không có cách nào, Vũ Điền Hỉ Nhị chỉ đành nhịn đau nhanh chóng trốn khỏi trường học...

Lại nói Hoàng Y Y, nàng lúc đó bay lên một cước đi đá Vũ Điền Hỉ Nhị, Vũ Điền Hỉ Nhị ngã xuống đất lăn lộn, nàng tự nhiên đá hụt.

Đang lúc này, nàng đột nhiên thân thể mất đi cân bằng, bị Cổ Thần Dật bế ở trong tay.

Hai cái tay, một tay nâng ở phía sau lưng nàng, tay kia nâng ở bắp đùi, ôm lên. Bởi vì xuất kỳ bất ý, Hoàng Y Y nhất thời một tiếng thét kinh hãi, xuất phát từ bản năng, thân thể ưỡn một cái muốn nhảy xuống.

Cổ Thần Dật liếc nhìn nàng một cái, quát lên: 

- Đừng nhúc nhích!

Ánh mắt nhìn nàng lấp lánh có thần, hơn nữa có một loại mệnh lệnh giống như quả quyết! Loại ánh mắt này rõ ràng là kinh nghiệm lâu năm sinh tử tranh đấu, lại giống ánh mắt của nhân tài ở vị trí lãnh đạo.

Hoàng Y Y sững sờ, nàng không tự chủ được nhớ tới "Kim thủ" Cổ Tiểu Quân, có một lần ở Thái Lan chấp hành nhiệm vụ, nàng bị thương nhẹ, Cổ Tiểu Quân cũng là như vậy ôm nàng nhanh chóng rút đi...

Nhưng là, trước mắt rõ ràng là người cậu bé a!

Không kịp nghĩ nhiều, nàng phát hiện Cổ Thần Dật đã bắt đầu chạy, phía sau viên đạn "Vèo vèo vèo" đuổi tới, mà hắn ôm nàng một hơi chạy lên thang lầu, cái tốc độ mà quán quân Olympic trăm mét e rằng cũng chỉ như vậy.

Cổ Thần Dật có khí lực lớn như vậy? Nàng cảm giác đại não có chút loạn.

... Chạy vội tới khúc ngoặt cầu thang, Cổ Thần Dật thả xuống Hoàng Y Y, tiện tay ở mông mẩy của nàng vỗ một chưởng, nói: 

Mỹ nữ, người nhẹ như yến a!

Hoàng Y Y phản xạ có điều kiện giống như ánh mắt sáng ngời, kinh ngạc thốt lên: 

- Cổ Tiểu Quân!

Nam sinh bốn bề mờ mịt, hỏi: 

- Cái gì?

Trong lòng thầm mắng: Gay go gay go, làm sao không cẩn thận đem câu nói kia thuận miệng nói ra?

"..."

Hoàng Y Y đại não lần thứ hai loạn, trong lúc nhất thời quên hắn vừa nãy khinh bạc.

Lần kia ở Thái Lan, Cổ Tiểu Quân ôm nàng thoát đi hiện trường, thả xuống nàng thời điểm câu nói đầu tiên chính là "Mỹ nữ, người nhẹ như yến a", có thể cậu bé ở trước mắt ngoại trừ tính giống Cổ Tiểu Quân, không có bất kỳ điểm tương tự. Trong nháy mắt nàng cảm giác hắn chính là Cổ Tiểu Quân.

Làm sao làm sao làm sao? Xảy ra tình huống gì?

Hoàng Y Y trong lúc nhất thời như lạc vào trong mộng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương