Hắn Siêu Dính Người
-
Chương 12: [Thế giới 1] Thiếu gia hào môn thật giả.
Editor: Mực
Chương 13:
Tiệc mừng thọ Kỷ gia hai ngày sau đã khoan thai đến, vòng thượng lưu thành phố A cũng vì vậy mà náo nhiệt.
Cùng ngày, Tề Tiêu kêu Cao Nham đưa Bạch Thần đi định chế lễ phục.
Tây trang màu trắng cắt may khéo léo mặc trên người Bạch Thần sấn khuôn mặt tinh xảo của cậu sáng trong như nguyệt(trăng). Bên hông đường cong hơi gút chặt làm vòng eo mảnh khảnh của Bạch Thần như một tay đã có thể ôm hết, hai chân dưới lớp quần tây vừa dài vừa thẳng, liếc mắt một cái nhìn Bạch Thần như tiểu vương tử đi ra từ đồng thoại, cao quý tao nhã, làm người khuynh mộ nhưng cũng không dám chạm vào, chỉ có thể xa xa nhìn lên.
Hệ thống:[ Tiểu chủ nhân, một thân này của ngài thật đẹp mắt.]
Bạch Thần nhìn gương ánh mắt lạnh nhạt chậm rãi trở nên ôn nhu, kiêu ngạo nói:[ Đây là do hắn đưa, đương nhiên là đẹp a.]
[Ừm?] Bạch Thần nghi hoặc.
Hệ thống vội vàng sửa lại:[ Đêm nay là phải gặp trưởng bối của hắn, tiểu chủ nhân đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?]
Bạch Thần nhớ đến hai hôm nay hệ thống cho cậu đọc « Thủ tục chuẩn khi con dâu ra mắt người lớn », gật gật đầu.
(Lại là một cuốn sách chỉ dẫn kỳ quái :>)
Hệ thống nhẹ nhàng thở ra.
"Nguyên Nguyên?" Tiếng gõ cửa vang lên, mẹ Lục thanh âm truyền đến:" Mẹ vào được không?"
"Vâng."
Mẹ Lục đẩy cửa tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy Bạch Thần đứng trước gương lớn, trong mắt hiện lên tia kinh diễm, bước nhanh qua từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá Bạch Thần một phen, trong mắt đầy kiêu ngạo:" Không hổ là con của mẹ, mặc lên thân đẹp như tiểu vương tử!"
"Hôm nay mẹ cũng rất đẹp." Bạch Thần nói.
Hôm nay mẹ Lục bận một thân sườn xám cổ điển, đường cong lả lướt được sườn xám phác họa toàn bộ, tóc dài xõa tung, trang điểm tinh xảo tao nhã đem ưu thế trên mặt nàng hiển lọ rõ ràng, cả người thoạt nhìn trẻ ra vài tuổi, xinh đẹp lại dịu dàng.
Mẹ Lục che miệng cười khẽ:" Thật là tiểu tâm can của mẹ."
Mẹ Lục thân mật kéo tay Bạch Thần, hai người cùng nhau xuống lầu, lúc này ba Lục cùng Đường Thanh vừa mới xuất viện đã thay quần áo xong, đang ở đại sảnh chờ hai người họ.
Đường Thanh nhìn tây trang định chế trên người Bạch Thần, trong mắt hiện lên tia ghen ghét.
Giấu đi cảm xúc không nên toàn tại trong mắt, Đường Thanh lộ ra nụ cười, ngữ khí khoa trương khen:" Hôm nay mẹ và anh trai tựa như hoàng hậu cùng vương tử trong đồng thoại, thật đẹp mắt.
Mẹ Lục cúi đầu cười, trong ánh mắt rũ xuống toàn là chán ghét, đợi khi nàng ngẩng đầu trong mắt đã là một mảnh ý cười ôn hòa:" Tiểu Thanh miệng thật ngọt, mẹ thích."
Thấy thái độ mẹ Lục ôn hòa lộ ra cỗ thân mật, Đường Thanh nhất thời trong lòng vui mừng.
Ở bệnh viện ba ngày, Đường Thanh trong lòng hoảng sợ, e sợ bị phát hiện thân phận mất đi tất cả những thứ hiện tại, thẳng đến Triệu Quân tới đem tin tức xét nghiệm một lần nữa thay đổi thành công, gã lúc này mới lấy hết can đảm xuất viện.
(Hóa ra là đoạn trong chương 12 tác giả không có nhầm mà là kq đã bị Triệu Quân lần thứ hai tráo đổi thành công, haiz khi nào rảnh đi sửa lại mới được.)
Quả nhiên, trở lại Lục gia, địa vị của gã vẫn như cũ, thậm chí so với trước còn cao hơn một chút. (Hôm nay cứ cười đi biết đâu ngày mai lại gào khóc 😊)
Gã hỏi thăm một phen, nguyên lai thời điểm gã nằm viện ba Lục tăng ca ở công ty, mẹ Lục không yên tâm nên không đến bệnh viện thăm gã được, ngay cả Bạch Thần đột nhiên ly kỳ nằm viện, ba mẹ Lục cũng không có đi thăm, mà Bạch Thần được một người bạn đến chăm sóc.
Tin tức này làm Đường Thanh tâm lý buông lỏng, hơn nữa hiện giờ ba Lục mẹ Lục mang gã tham gia tiệc mừng thọ của Kỷ lão, càng làm Đường Thanh càng tin tưởng thân phận gã chưa có bại lộ.
Xe chậm rãi chạy trên đường, nữa giờ sau, ngừng ở trước đại trạch Kỷ gia.
Đứa bé giữ cửa đem thiệp mời xem xét kỹ một lần, mới đưa đám Bạch Thần bọn họ vào đại sảnh.
Kỷ gia rất lớn, trang hoàng kiểu cổ xưa, rất có khí khái văn nhân cổ điển, hơi thở văn hóa nồng đậm, làm người ta liếc mắt một cái liền biết đây là dòng dõi thư hương.
Kỷ lão gia đại thọ tám mươi làm rất truyền thống, ở đại sảnh còn có trong viện trực tiếp đặt tám mươi cái bàn bát tiên.
Người giúp việc cùng nhóm giúp việc mặc trang phục giống nhau bận rộn đi qua lại trong đại sảnh.
Cách giờ khai tiệc còn một tiếng, lúc này đại bộ phận khách đã sớm đến đủ đang khách khí hàn huyên với nhau, nhưng mà phần lớn số người ánh mắt thường thường nhìn hướng lên lầu, cũng không biết là muốn nhìn thấy Kỷ lão hay là Tề gia gia chủ Tề Tiêu trong truyền thuyết.
Trong đám người có người mắt sắc nhìn thấy bốn người Bạch Thần, nhiệt tình đi tới cùng ba Lục mẹ Lục chào hỏi, cuối cùng còn đem Bạch Thần và Đường Thanh đứng một bên khen một lượt.
Có người thứ nhất đến nói chuyện, liền có người thứ hai, ở thành phố A tập đoàn Lục thị cùng tập đoàn Triệu thị vững vàng như hai tòa núi tọa lạc trong vòng thương (?), hf môn muốn thân cận một chút liền không biết có bao nhiêu.
Chỉ chốc lát sau, xung quanh bốn người liền nhanh chống náo nhiệt.
"Tùng Nguyên, cậu đến rồi."
Bạch Thần gian nan ứng phó nhiệt tình hàn huyên khắp nơi, đột nhiên bả vai bị chụp lấy, cậu quay đầu nhìn lại, liền thấy Kỷ Văn Hiên hướng về cậu làm mặt quỷ.
Bạch Thần theo bản năng nhìn về đằng sau Kỷ Văn Hiên, không có Tề Tiêu.
Trong mắt cậu xẹt qua tia mất mát, độ cong khóe miệng hơi hạ xuống.
Nguyên bản tưởng rằng đến Kỷ gia là có thể gặp Tề Tiêu, nhưng Bạch Thần bị người ở đây lôi kéo nói chuyện một lúc lâu, vẫn như cũ không thấy thân ảnh Tề Tiêu.
Lòng Bạch Thần rầu rĩ.
Hệ thống nói, đây là biểu hiện của sự không vui.
Bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Kỷ Văn Hiên là nhất lưu, sao có thể không nhìn ra cảm xúc Bạch Thần thay đổi.
Y trong lòng thầm cười một tiếng, chị dâu nhà mình này cũng thật dính người nha, không trách sao anh họ Diêm Vương mỗi lần gặp được liền như thay đổi thành người khác, bất quá y cũng muốn có một cô bạn gái vừa ngọt lại dính người như vậy, thật đáng yêu mà.
"Chú Lục dì Lục, buổi tối tốt lành." Kỷ Văn Hiên nhiệt tình chào hỏi.
Ba Lục mẹ Lục ấn tượng về Kỷ Văn Hiên rất tốt, lập tức cười hỏi thăm một phen.
Cùng ba mẹ Lục khách khí vài câu, lúc này Kỷ Văn Hiên mới nói vào chủ đề:" Con với Tùng Nguyên mấy ngày không gặp, nhớ lắm, chú dì không ngại con mượn Bạch Thần một lát đâu ha?"
"Sao lại không được." Mẹ Lục ý cười doanh doanh, nàng nhìn về phía Bạch Thần, dặn dò nói:" Cùng Văn Hiên chơi vui đi." Sau đó lại nói với Kỷ Văn Hiên:" Làm phiền Văn Hiên chăm sóc Nguyên Nguyên rồi."
"Nơi nào chứ nơi nào chứ." Kỷ Văn Hiên cười hì hì đáp lời, vẫy tay gọi quản gia tới:" Chú Chung, chú Lục dì Lục là khách quý của nhà chúng ta, nhất định phải chiêu đãi thật tốt nhé."
"Vâng, tiểu thiếu gia."
"Con mang Tùng Nguyên đi chơi, chú dì lát gặp lại." Nói xong Kỷ Văn Hiên lôi kéo Bạch Thần vòng qua đám người, chạy lên lầu.
Trên lầu là địa phận của chủ nhà, có thể đi lên đều là quan hệ thân thiết, mọi người nhìn thấy bóng dáng Kỷ Văn Hiên và Bạch Thần, trong lòng lần nữa đánh giá lại phân lượng Bạch Thần mang thân phận 'con nuôi' trong Lục gia.
Nơi không có người nhìn đến, Đường Thanh buông xuống bóng ma ba trùm trên mặt tràn đầy ghen ghét không cam lòng cùng thần sắc phẫn hận.
Đãi hai người biến mất chỗ rễ cầu thang, nguyên bản xung quanh ba mẹ Lục đã náo nhiệt hiện tại càng thêm náo nhiệt hơn, ngay cả cha con Triệu gia muộn một chút mới đến Kỷ gia đều bởi vậy mà bị lạnh nhạt.
Cha Triệu và Triệu Quân trong đám người đi qua, chỉ lát sau liền hiểu chân tướng, đồng thời trên mặt kinh dị biểu tình bất biến nhiệt tình chào hỏi ba mẹ Lục.
Tư thái thân mật làm cho người ta nhìn không qua chính bọn họ là người hạ mưu đánh chiếm gia sản Lục gia.
Ba Lục cùng mẹ Lục liếc nhau, sôi nổi tiếp đón.
_____________
Lầu ba, Kỷ Văn Hiên đem Bạch Thần đưa đến trước cửa, trong mắt nổi lên trêu chọc:" Chị dâu, đây là phòng của anh họ nha, em họ này chỉ đưa cậu đến đây thôi, tự mình đi vào đi nhé."
Bạch Thần gật gật đầu, động tác có chút gấp gáp duỗi tay đẩy cửa.
Cậu rất nhớ Tề Tiêu, tuy bọn họ ngày hôm qua mới gặp nhau, nhưng Bạch Thần vẫn như cũ nhớ.
Bàn tay còn chưa đụng đến cửa phòng, cửa phòng lại đột nhiên mở ra, một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ từ bên trong cánh cửa vươn ra, trong nháy mắt kéo Bạch Thần vào trong phòng.
'phanh' một tiếng, cửa phòng đóng lại thật mạnh.
Kỷ Văn Hiên nhìn cửa phòng đóng chặt rồi nhìn qua hành lan trống rỗng, bĩu môi, thanh âm kéo dài cảm thán một tiếng, tính toán đi tìm ông nội nhà mình hội báo quân bình.
Trong phòng.
Bạch Thần bị Tề Tiêu ấn trên vách tường, một chân Tề Tiêu dài thẳng bá đạo chen giữa hai chân Bạch Thần, hai tay chống hai bên đầu Bạch Thần, cúi đầu nhìn Bạch Thần bị hắn vây trong một khoảng không gian vuông vứt, đôi mắt thâm tình ám trầm.
Hô hấp cực nóng phà lên cái cổ trắng nõn của Bạch Thần, kích khởi một mảnh nhột nhạt*, làm Bạch Thần không tự chủ được mà run lên một chút.
*chỗ này để là 'ngật đáp' mà mình tra nghĩa thì nói là u, cục, mụt nhọt trên đầu...vv nên không hợp hoàn cảnh lắm nên mình hiểu theo cách của mình nên để nhột nha/
"Bảo bối, thật nhớ em." Thanh âm khàn khàn mang theo hương vị gợi cảm, dũng mãnh rót vào tai Bạch Thần.
Lỗ tai Bạch Thần giật giật, nổi lên một mảnh hồng nhạt, cậu chớp hai mắt, duỗi tay ôm lấy eo Tề Tiêu, ngửa đầu nhìn Tề Tiêu, thành thật biểu đạt nhớ thương của mình với Tề Tiêu:" Em cũng rất nhớ anh."
"Ha--" Tề Tiêu cười nhẹ một tiếng, cúi đầu ở trên cặp mắt sáng trong của Bạch Thần hôn một cái, sau đó khom lưng, giống như ôm em bé, đem Bạch Thần bế lên.
Bạch Thần ngoan ngoãn tùy ý Tề Tiêu ôm, đôi tay duy chuyển, ôm lấy cổ Tề Tiêu, trong mắt tràn đầy suиɠ sướиɠ, học động tác mới vừa nãy của Tề Tiêu, cũng cúi đầu hôn lên mắt Tề Tiêu một cái.
Ý cười trong mắt Tề Tiêu càng thêm rõ ràng, trực tiếp ôm Bạch Thần đi đến mép giường ngồi xuống, để Bạch Thần ngồi lên đùi chính mình.
Bạch Thần như cũ cong mặt mày, cao hứng nhìn Tề Tiêu không chớp mắt.
Giống như chỉ cần nhìn như vậy, thì đó là việc vui sướng nhất thế gian.
Tề Tiêu bị nhìn xem trong lòng nổi lên một mảnh lửa nóng, hắn khắc chế ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể bản thân, nhìn trên người Bạch Thần.
Trên người Bạch Thần là bộ tây trang tự bản thân Tề Tiêu đo số liệu giao cho nhà thiết kế, sớm tại thời điểm bọn họ gặp nhau ngày hôm sau, Tề Tiêu vì cậu kêu nhà thiết kế bắt đầu chế tác, cùng tây trang hắn mặc hôm nay là kiểu dáng giống như đúc,hắn đã vì hai người bọn họ chuẩn bị riêng đồ tình nhân.
Ở ánh mắt đầu tiên nhận định Bạch Thần, Tề Tiêu liền chuẩn bị mang Bạch Thần đến tiệc mừng tho của ô ngoại lần này.
"Bảo bối một thân này thật là đẹp mắt." Tề Tiêu thanh âm ấm ách, nắm tay bên hông Bạch Thần không tự giác siếc chặt, trong mắt là cực lực cưỡng chế lửa nóng **:" Thật muốn tự mình mặc vào cho bảo bối."
"Được nha." Bạch Thần ngồi trên đùi Tề Tiêu hoạt động đôi tay, ánh mắt khát vọng còn có chút chờ mong:" Em cũng muốn Tề Tiêu tự mình mặc cho em."
Từ Tề Tiêu vì cậu định chế tây trang lại từ Tề Tiêu tự mình mặc áo vào cho cậu, Bạch Thần càng nghĩ trong mắt ý càng mật hơn.
Cậu hy vọng có thể cùng Tề Tiêu càng nhiều càng nhiêu thân mật....
Mực: Đã rất cố gắng, chưa đến 12h là chưa qua ngày mới nên hôm nay vẫn có chương, yeahhh, rửa mặt rồi ngủ đây, m.n ngủ ngon 💤 (chúc vậy thôi chứ giờ này ai đọc đâu)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook