Hãn Phu
-
Chương 8
Phòng bếp chuẩn bị thực mau, vừa mới uống xong một ly trà, đồ ăn đã chuẩn bị đưa tới. Món thịt hầm đầu tiên bưng lên, Vương Thanh cùng Vương Ni bắt đầu chảy nước miếng. Thiệu Vân An gọi cơm, lại thêm một phần bánh bột ngô, tuỳ ý hai đứa nhỏ muốn ăn gì thì lấy. Vương Thanh cùng Vương Ni còn rất ngại ngùng, không dám động đũa. Thiệu Vân An hạ lệnh. "Ăn không xong thì không được về nhà. Khởi động!"
Hai đứa nhỏ nghe không hiểu "khởi động" nghĩa là sao, nhưng thấy Thiệu Vân An đem thức ăn gắp vào trong chén bọn họ, lại được Vương Thạch Tỉnh cho phép, hai đứa bé liền cầm đũa lên kẹp thịt ăn. Ăn xong ngụm thịt đầu tiên, hai đứa nhỏ liền không thể kiềm chế nữa. Thiệu Vân An gắp đồ ăn cho Vương Thạch Tỉnh trước, chính mình sau đó nếm thử mỗi món một lần, rồi mới bắt đầu chiến đấu.
Mùi vị món ăn ở đây đối với Thiệu Vân An tương đối giống nhau nhưng được cái là hương vị tự nhiên, không bị ô nhiễm. Dầu nành rất quý nên để đảm bảo chi phí, một số tửu lâu thông thường đều dùng mỡ heo để xào rau, trừ phi có khách nhân đặc biệt. Có người thích hương vị của mỡ heo, có người lại thích mùi dầu thực vật.
Dù sao thì Thiệu Vân An cũng đang đói bụng, ăn cái gì cũng cảm thấy mỹ vị. Bốn người không ai nói chuyện, đều vùi đầu ăn. Khách nhân dùng cơm ở tửu lâu đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn một nhà bốn người này, chắc không phải lại là ăn cơm bá vương đấy chứ? Vương Thanh cùng Vương Ni chưa từng được ăn qua món ăn ngon như thế, ngày tết cũng không được ăn ngon như vậy. Hai đứa vùi mặt ăn đến dính cả cơm trên mặt. Thiệu Vân An thấy thế nhịn không được lên tiếng. "Đừng ăn no quá, thức ăn này sau này mỗi ngày đều có thể ăn."
"Cha nhỏ! Có thật không?" Chỉ một bữa cơm, Vương Ni liền không còn khách khí nữa, lần đầu tiên chủ động mở miệng.
Thiệu Vân An gật đầu. "Cha nhỏ đáp ứng các ngươi, sau này mỗi ngày đều có thịt ăn. Hằng ngày các ngươi ăn uống thiếu thịt, đừng ăn no quá, coi chừng bị đầy bụng."
Vương Ni nghe thế, vội vàng thả đũa trong tay xuống. Bé đã no lắm rồi. Vương Thanh cũng buông đũa xuống, đánh một cái ợ. Thiệu Vân An cũng ăn no, hắn hỏi Vương Thạch Tỉnh: "Còn lại ngươi có thể ăn hết không?"
Vương Thạch Tỉnh gật đầu, đem đồ ăn còn dư đổ hết vào trong chén. Điểm tâm ăn không vô, Thiệu Vân An nhờ tiểu nhị đóng gói rồi mới tính tiền.
Tiểu nhị đóng gói đồ ăn xong mới lại bàn tính tiền, tổng cộng một trăm hai mươi ba văn tiền, đối với Thiệu Vân An nói thật giá cả cũng bình thường. Vương Thạch Tỉnh đưa tay vào vạt áo trước ngực định lấy tiền trả, Thiệu Vân An đè tay hắn lại, lấy ra hai lượng bạc cấp tiểu nhị. "Phần còn dư đều đổi thành rượu."
Vương Thạch Tỉnh cúi đầu nhìn bàn tay của Thiệu Vân An. Lúc Thiệu Vân An thu hồi tay, hắn mới dời đi ánh mắt.
Tiểu nhị cũng không nghĩ đến Thiệu Vân An lại sảng khoái trả tiền như thế, bởi vì nhìn qua thì rõ ràng không phải là người có tiền. Người bình thường ai lại đến tửu lâu ăn thức ăn như thế, ngay cả chén mì cũng còn xa xỉ nữa là. Thiệu Vân An gọi chính là loại rượu ngon nhất, rượu vốn dĩ chính là mặt hàng xa xỉ. Vương Thạch Tỉnh cũng không mê rượu, chỉ uống một chung nhỏ. Thiệu Vân An cho rằng bản thân mua nhiều đồ vật như vậy lại chưa mua gì cho Vương Thạch Tỉnh nên mới mua chút rượu. Rượu ở đây tuy nồng độ thấp nhưng lại đắng, Thiệu Vân An không thích.
Chờ Vương Thạch Tỉnh ăn xong, rượu cũng đóng gói tốt, bốn người, dưới sự ân cần đưa tiễn của tiểu nhị, rời đi Nhất Trượng Hiên. Thiệu Vân An không dùng đến miếng ngọc bài của Tằng lão bản. Một là giá cả cũng không cao; hai, hắn không muốn gây ấn tượng xấu với đối phương, vừa mới có ngọc bài đã nhanh chóng chiếm tiện nghi, hắn không thiếu chút tiền ấy. Sau này quen thân rồi lại dùng cũng không muộn.
Ăn xong bữa tiệc lớn, Vương Thanh cùng Vương Ni thả lỏng hơn nhiều. Vương Thạch Tỉnh mang Thiệu Vân An và hai đứa nhỏ đến tiệm vải. Thiệu Vân An mua mấy đôi giày mới cho chính mình, Vương Thạch Tỉnh cùng hai đứa bé. Lại mua thêm ba khối vải bông tốt nhất, hai khối vải lụa tốt nhất cùng với bông (bông gòn ấy!) tốt nhất. Hắn muốn làm hai bộ chăn đệm, à, đương nhiên là nhờ người khác làm. Mấy thứ này mua xong lại tốn bốn lượng bạc. Trong mắt Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An tiêu tiền quả thật giống như nước chảy, nhưng hắn một câu vẫn không nói, luôn để Thiệu Vân An tự mình làm chủ.
Lúc trở về vẫn là Vương Thạch Tỉnh lái xe. Thiệu Vân An ngồi ở giữa che chở hai đứa nhỏ. Vương Ni lặng lẽ nắm lấy tay áo Thiệu Vân An. Thiệu Vân An đánh mấy cái ngáp: "Thạch Tỉnh ca, trở về không cần thu dọn liền, ta muốn ngủ trước một lát." Thân thể này sức khoẻ chưa hoàn toàn khôi phục, lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, ăn no xong thì tinh thần cũng ỉu xìu.
Vương Thạch Tỉnh nghiêm túc khua xe bò nói: "Ngươi cứ việc ngủ, ta tự mình làm."
"Cha nhỏ, ta cũng biết làm." Vương Thanh đánh bạo nói. Thiệu Vân An xoa xoa đầu bé, cũng không khách khí. "Tốt, hai đứa nếu không mệt thì giúp đỡ cha thu dọn." Vương Thanh cùng Vương Ni ngại ngùng, trên mặt hiện lên nét tươi cười nhàn nhạt.
*
Đến nửa đường, Thiệu Vân đã ngủ gà ngủ gật. Sợ hắn bị lạnh, Vương Thạch Tỉnh nhiều lần không thể không đánh thức hắn. Cuối cùng cũng kiên trì đến cổng thôn, Thiệu Vân An nhịn không được ngủ luôn. Vương Thạch Tỉnh đánh xe bò về nhà. Mọi người trong thôn đều sôi nổi nhìn qua. Chuyện nhà họ Vương vốn gây nhiều chú ý, chuyện Thiệu Vân An mới thành thân hai ngày đã cầm đao chém người lại càng gây chú ý hơn.
Nhìn thấy trên xe bò chất nhiều đồ đạc, lập tức có một bà lão ghen tỵ hỏi. "Thạch Tỉnh, mua nhiều đồ vậy a!"
Vương Thạch Tỉnh nhàn nhạt trả lời: "Ân". Bên đường gặp nữ nhân nào dò hỏi, hắn đều đơn giản trả lời "ân".
Ở trong thôn rất khó để có không gian riêng tư. Vương Thạch Tỉnh tay không rời nhà mà hôm sau lại mua nhiều đồ vật như vậy. Hai cái sọt tre chứa đầy đồ vật không nói, trên xe còn đặt năm khối vải, tuy rằng bị bao lại, không nhìn ra được là vải gì, nhưng một hơi mua năm khối đối với trong thôn là điều không tưởng. Lương thực, tạp vật cơ hồ chất đầy xe, còn có một cái bàn gỗ vuông. Nhiều người lập tức nhớ ra cái bàn gỗ ở nhà lí chính bị Thiệu Vân An chém gãy, cái này khẳng định là bồi thường cho nhà lí chính. Nhiều đồ như vậy, phỏng chừng cũng vài lượng bạc là ít.
Mấy lời bàn tán xôn xao bám theo Vương Thạch Tỉnh cả một đường, bị nhiều người chú ý như vậy, Vương Thanh cùng Vương Ni rất không quen, cũng không thích nên hơi co rụt lại. Vương Ni càng lúc càng rúc vào ngực Thiệu Vân An. Thiệu Vân An đang mơ mơ màng màng, theo bản năng mà ôm lấy Vương Ni, lại ngáp dài một cái.
"Tới nhà chưa?"
Thanh âm mềm mại còn ngái ngủ làm Vương Thạch Tỉnh nắm chặt cái roi trong tay. Lơ đi ánh mắt mấy người xung quanh, hắn nói: "Lập tức về đến nhà."
Thiệu Vân An miễn cưỡng mở to mắt, quả nhiên thấy được nhà mình nằm ngay trước mặt. Bên này Vương Thạch Tỉnh vừa mới cho xe bò ngừng lại, bên kia Thiệu Vân An đã chờ không nổi mà nhảy xuống.
"Vân An. Đi ngủ đi."
"Ừ, ta ngủ trước đây, mệt mỏi quá!"
Liên tục ngáp ngắn ngáp dài, Thiệu Vân An theo sát Vương Thạch Tỉnh, chờ hắn mở khoá.
Trở lại trong phòng, Thiệu Vân An đá bay giày, chẳng thèm rửa tay, cởi áo ngoài với vớ ra liền kéo chăn chui vào ngủ. Vương Thạch Tỉnh thấy hắn ngủ rồi mới đi ra ngoài đóng cổng.
Vương Thanh cùng Vương Ni còn ở trên xe, sợ người khác lấy mất đồ. Vương Thạch Tỉnh đem toàn bộ đồ vật trên xe bỏ vào sân, nhờ hai đứa bé lôi đồ bên trong hai cái sọt tre ra, hắn còn phải đi trả xe, thuận tiện đem bàn bồi thường cho nhà lí chính. Vương Thanh cùng Vương Ni không dám chạm vào sọt tre của cha nhỏ, chỉ đem đồ ở trong cái sọt còn lại kéo ra. Vương Thanh đem nồi chén, bồn rửa, những đồ nặng vào phòng bếp trước. Vương Ni thì đem mấy gói gia vị đưa vào (Hai anh em giỏi quá!). Lúc Vương Thạch Tỉnh trở về, trong sân vẫn còn rất nhiều đồ. Hai đứa nhỏ đã đem những đồ vật có thể dọn vào phòng bếp đều dọn tốt. Vương Thạch Tỉnh đem giày dép, vải vóc và bông nhẹ nhàng đưa vào trong phòng của hắn và Thiệu Vân An. Thiệu Vân An ngủ say như chết, một chút động tĩnh cũng không có.
Vương Thanh cùng Vương Ni đứng bên cạnh cái sọt tre, trên mặt đều là tò mò, không biết cha nhỏ mua cái gì. Vương Thạch Tỉnh đi qua, khom lưng đem hai bao giấy nặng trĩu ra khỏi sọt tre trước, bỏ trên mặt đất. Vương Thạch Tỉnh kêu Vương Thanh đi lấy con dao lại, cắt đứt dây thừng, mở bao giấy dày cộm ra. Vừa mới nhìn thấy thứ ở bên trong. Vương Thanh và Vương Ni kinh hô ra tiếng.
Trong hai bao giấy, một bao gói bảy quyển sách, bao còn lại là ba bộ nghiên, mực và bút lông. Vương Thạch Tỉnh từ trong sọt tre lại lấy ra một bao giấy lớn khác mở ra, bên trong là giấy Tuyên Thành tốt nhất.
"Cha..." Vương Thanh nhịn không được lên tiếng. Là sách, giấy và bút! Vô số lần bé hâm mộ đường đệ Vương Tại Tranh có thể đi đọc sách, viết chữ. Bé chỉ có thể ở một bên trộm xem.
Vương Thạch Tỉnh đem mấy thứ này dịch qua một bên: "Chờ sang đầu xuân năm sau, cha tìm người đưa ngươi đi học đường."
"Cha! Thật vậy chăng?" Vương Thanh không thể tin được lỗ tai của chính mình.
Vương Thạch Tỉnh giơ tay sờ sờ hốc mắt đỏ hoe của bé, nói: "Cha sau này sẽ không để ngươi và Ni tử chịu khổ."
"Cha..." Vương Thanh rớt xuống nước mắt, môi mím chặt cầm giữ tiếng khóc nấc, trong lòng bé rất đau, rất khổ sở. Vương Ni bật khóc thành tiếng, không có cha nương bên cạnh, mùa hạn hán trôi qua rất khổ sở. Vương Thạch Tỉnh đem hai đứa bé đã chịu qua nhiều đau khổ, uỷ khuất ôm vào lòng ngực, thề: "Cha xin lỗi các ngươi, đã để các ngươi chịu khổ!"
"Cha..." Vương Thanh cùng Vương Ni túm chặt lấy quần áo của cha, ô ô khóc. Vương Thạch Tỉnh ôm chặt hai đứa nhỏ, thân thể hắn cũng căng chặt. Hắn có lỗi nhất chính là hai đứa bé này.
"Không cần hận nương các ngươi, nàng cũng không dễ dàng."
"Ô ô..."
Hai hài tử khóc nức nở. Vương Thạch Tỉnh vỗ vỗ hai bé: "Đừng khóc, đừng đánh thức cha nhỏ, nhìn xem cha nhỏ còn mua thứ gì tốt."
Vương Thanh từ trong lòng ngực cha dịch ra, mạnh mẽ lau mặt. Vương Ni ngẩng đầu. "Cha! Cha nhỏ sẽ đối tốt với ta và ca ca sao?"
"Sẽ." Vương Thạch Tỉnh lau nước mắt cho nữ nhi, "Cha nhỏ còn mua xiêm y, giày mới cho các ngươi. Không cần để ý người ngoài nói gì, cha nhỏ sẽ đối xử tốt với các ngươi."
Vương Ni rời khỏi cái ôm ấm áp của cha, vẫn thực sợ hãi nói: "Nhị thẩm, tiểu cô cùng đường ca đều nói, cha cưới cha nhỏ rồi sẽ không cần ta cùng ca ca. Còn nói cha nhỏ sau này sẽ có hài tử riêng, sẽ đánh mắng, không cho chúng ta ăn cơm."
Sâu trong con ngươi của Vương Thạch Tỉnh loé lên mảnh băng hàn. Hắn không dùng giọng điệu ôn nhu nữa mà hống nói: "Sau này không cần để ý mấy người bên nhà gia gia. Cha sẽ không bỏ rơi các ngươi. Sau này nếu cha có hài tử thì các ngươi vẫn là hài tử của cha. Cha nhỏ không phải người như vậy. Sau này nhà chúng ta tự trải qua mùa hạn, nhớ chưa?"
"Cha! Ta nhớ kỹ." Vương Thanh ôm muội muội. Nhìn mắt ca ca, Vương Ni ngoan ngoãn gật đầu, thấp giọng nói: "Cha, ta nhớ kỹ." Xoa đầu hai đứa nhỏ, Vương Thạch Tỉnh tiếp tục chuyện vừa rồi. Ở bên dưới bao giấy Tuyên Thanh còn có một bao giấy dầu. Vương Thạch Tỉnh nhấc lên, không cần mở ra hắn cũng biết bên trong là cái gì. Trực tiếp đem bao giấy nhét vào lòng Vương Ni, nói: "Cha nhỏ các ngươi còn mua cho các ngươi điểm tâm này, mở ra nhìn xem."
Điểm tâm?
Vương Thanh lập tức giúp muội muội mở bao giấy ra, điểm tâm thơm phức xinh đẹp đập vào mắt, hai đứa lớn nhỏ lại kinh hô. Vương Thạch Tỉnh nói. "Các ngươi mỗi người ăn một khối, dư lại buổi tối lại ăn. Giữa trưa đã ăn rất nhiều."
Vương Thanh và Vương Ni không nhịn được mỗi người cầm lấy một khối điểm tâm hướng trong miệng nhét vào. Thừa dịp hai đứa nhỏ ăn, Vương Thạch Tỉnh lại tiếp tục ra ngoài chuyển đồ. Một túi thịt lớn, một đống gia vị, lại còn có thêm dược liệu? Vương Thạch tỉnh cũng mua chút thịt, nhưng tuyệt đối không nhiều như thế này. Ơ? Còn có táo và lê!
Mới vừa mỗi người đem một khối điểm tâm ăn xong, Vương Thanh cùng Vương Ni nhìn một đống thịt lớn, có xương cốt, còn có trái cây! Nước miếng lại không ngăn được nữa rồi. Cha nhỏ mua thật nhiều đồ ăn ngon!
Cha nhỏ lấy tiền ở đâu, là của hồi môn của cha nhỏ sao? Hai đứa nhỏ nuốt nước miếng. Vương Thạch Tỉnh đem toàn bộ đồ vật lấy ra. Hắn nhìn về phía hai đứa nhỏ, nói: "Trong nhà mua gì, ăn cái gì không được nói ra bên ngoài. Người lớn hỏi tới thì nói là ăn như nhà bình thường!"
Hai đứa gật mạnh đầu.
Vương Thạch Tỉnh trước đem sách, giấy và bút mực vào trong phòng. Đồ vật là Thiệu Vân An mua, có phải đưa cho hai đứa nhỏ hay không chờ Thiệu Vân An tỉnh ngủ mới biết. Tiếp theo, hắn lại đem thịt cùng các đồ vật khác để vào phòng bếp. Đồ vật trong phòng nhanh chóng đầy lên. Bắt hai đứa bé vào phòng nghỉ ngơi, Vương Thạch Tỉnh đem thịt phân thành hai phần rồi mới nhấc chân ra ngoài.
Hắn có thể thuận lợi phân gia chính là nhờ lý chính và tộc trưởng ra tay giúp đỡ. Từ này về sau việc trong nhà bọn họ còn phiền toái lí chính và tộc trưởng để tâm. Vương Thạch Tỉnh mang thịt đến tặng lí chính và tộc trưởng mỗi người một phần, lại mời Vương tứ thúc và vài hộ khác buổi tối đến nhà dùng cơm. Lí chính và tộc trưởng ngại ngùng trả lại thịt. Thịt này không rẻ, Vương Thạch Tỉnh lại mới phân gia, mùa hạn sắp tới cũng sẽ không quá tốt. Bất quá dưới sự kiên trì của Vương Thạnh Tỉnh, hai nhà cũng liền nhận lấy, nhưng cũng trả lễ một ít đồ vật. Lí chính đưa chút thức ăn và trứng gà. Vương Thạch Tỉnh hiện tại một phân tài sản cũng không có, chắc phải đi nhà khác mua thức ăn. Tộc trưởng Vương Văn Hoà cũng giống vậy, cho đồ ăn với trứng. Đầu năm nay, nhà nào cũng tích cóp trứng gà để bán lấy tiền, nhà nuôi gà nhiều nhất cũng chỉ có bảy tám con. Giá cả hiện tại, một quả trứng có thể bán hai văn tiền.
Tặng xong, Vương Thạch Tỉnh lại đi về hướng tây của thôn tìm nhà Chu thúc cùng Chu thẩm, đem chuyện quần áo và chăn đệm nhờ vả Chu thẩm làm giúp. Nhà họ Chu không phải dòng họ chính thống trong thôn. Toàn bộ thôn Tú Thuỷ cũng chỉ có hai ba hộ họ Chu. Chu thúc tên là Chu Tân, Chu thẩm vốn mang họ Lý. Hai người có một nhi tử gọi là Chu Thiên Bảo. Chu Thiên Bảo khi còn nhỏ từng phát sốt rất nặng, đầu óc liền bị ảnh hưởng, có điểm khờ dại, đã hai mươi tuổi nhưng không ai chịu lấy. Chu Thiên Bảo ngược lại lại cường tráng khoẻ mạnh, làm việc đồng áng rất tốt, nhưng sinh hoạt hằng ngày lại cần người chú ý.
Thiệu Vân An muốn làm quần áo, Vương Thạch Tỉnh đầu tiên nghĩ đến chính là tìm Chu thẩm hỗ trợ. Quả nhiên, Vương Thạch Tỉnh nói muốn nhờ Chu thẩm làm giúp xiêm y trong ngoài cho bốn người trong nhà, còn làm thêm hai bộ chăn và đệm, tổng cộng ba trăm văn. Chu thẩm nghe xong vô cùng cao hứng. Nhi tử thì khờ dại, trong nhà không có nhiều ruộng, hơn nữa mấy năm nay thuế cao, giá cả hàng hoá lại mắc, ba trăm văn này tương đương với đi làm công bên ngoài ba ngày. Chu thúc cùng Chu thẩm cảm thấy giá đưa ra có điểm nhiều, Vương Thạch Tỉnh lại nói không nhiều.
Xiêm y trong ngoài cho bốn người, mỗi người một bộ cộng lại chính là mười sáu kiện, còn có chăn, đệm giường tốn rất nhiều công sức và thời gian. Nếu Thiệu Vân An muốn làm thêm thì lại đưa thêm tiền sau. Nhà bọn họ không ai biết làm xiêm y, sau này đều đến tìm Chu thẩm, làm xiêm y khẳng định thích hợp thoải mái, cũng giúp hai phu thê có thêm điểm thu nhập. Đã rời nhà ba năm, hiện tại lại cùng trong nhà tách ra, Vương Thạch Tỉnh muốn cùng người trong thôn xây dựng mối quan hệ trước.
Vương Thạch Tỉnh hào phóng như thế làm cho Chu thúc và Chu thẩm đều ngượng ngùng. Vương Thạch Tỉnh ngày đó chuyển nhà bọn họ cũng không giúp được gì. Chu thẩm lập tức tặng Vương Thạch Tỉnh chút thức ăn, đều là đồ nhà trồng, không tốn tiền. Chờ Vương Thạch Tỉnh về nhà, trên tay đã sách đầy đồ ăn, đủ dùng cho cả ba ngày.
Hai đứa nhỏ nghe không hiểu "khởi động" nghĩa là sao, nhưng thấy Thiệu Vân An đem thức ăn gắp vào trong chén bọn họ, lại được Vương Thạch Tỉnh cho phép, hai đứa bé liền cầm đũa lên kẹp thịt ăn. Ăn xong ngụm thịt đầu tiên, hai đứa nhỏ liền không thể kiềm chế nữa. Thiệu Vân An gắp đồ ăn cho Vương Thạch Tỉnh trước, chính mình sau đó nếm thử mỗi món một lần, rồi mới bắt đầu chiến đấu.
Mùi vị món ăn ở đây đối với Thiệu Vân An tương đối giống nhau nhưng được cái là hương vị tự nhiên, không bị ô nhiễm. Dầu nành rất quý nên để đảm bảo chi phí, một số tửu lâu thông thường đều dùng mỡ heo để xào rau, trừ phi có khách nhân đặc biệt. Có người thích hương vị của mỡ heo, có người lại thích mùi dầu thực vật.
Dù sao thì Thiệu Vân An cũng đang đói bụng, ăn cái gì cũng cảm thấy mỹ vị. Bốn người không ai nói chuyện, đều vùi đầu ăn. Khách nhân dùng cơm ở tửu lâu đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn một nhà bốn người này, chắc không phải lại là ăn cơm bá vương đấy chứ? Vương Thanh cùng Vương Ni chưa từng được ăn qua món ăn ngon như thế, ngày tết cũng không được ăn ngon như vậy. Hai đứa vùi mặt ăn đến dính cả cơm trên mặt. Thiệu Vân An thấy thế nhịn không được lên tiếng. "Đừng ăn no quá, thức ăn này sau này mỗi ngày đều có thể ăn."
"Cha nhỏ! Có thật không?" Chỉ một bữa cơm, Vương Ni liền không còn khách khí nữa, lần đầu tiên chủ động mở miệng.
Thiệu Vân An gật đầu. "Cha nhỏ đáp ứng các ngươi, sau này mỗi ngày đều có thịt ăn. Hằng ngày các ngươi ăn uống thiếu thịt, đừng ăn no quá, coi chừng bị đầy bụng."
Vương Ni nghe thế, vội vàng thả đũa trong tay xuống. Bé đã no lắm rồi. Vương Thanh cũng buông đũa xuống, đánh một cái ợ. Thiệu Vân An cũng ăn no, hắn hỏi Vương Thạch Tỉnh: "Còn lại ngươi có thể ăn hết không?"
Vương Thạch Tỉnh gật đầu, đem đồ ăn còn dư đổ hết vào trong chén. Điểm tâm ăn không vô, Thiệu Vân An nhờ tiểu nhị đóng gói rồi mới tính tiền.
Tiểu nhị đóng gói đồ ăn xong mới lại bàn tính tiền, tổng cộng một trăm hai mươi ba văn tiền, đối với Thiệu Vân An nói thật giá cả cũng bình thường. Vương Thạch Tỉnh đưa tay vào vạt áo trước ngực định lấy tiền trả, Thiệu Vân An đè tay hắn lại, lấy ra hai lượng bạc cấp tiểu nhị. "Phần còn dư đều đổi thành rượu."
Vương Thạch Tỉnh cúi đầu nhìn bàn tay của Thiệu Vân An. Lúc Thiệu Vân An thu hồi tay, hắn mới dời đi ánh mắt.
Tiểu nhị cũng không nghĩ đến Thiệu Vân An lại sảng khoái trả tiền như thế, bởi vì nhìn qua thì rõ ràng không phải là người có tiền. Người bình thường ai lại đến tửu lâu ăn thức ăn như thế, ngay cả chén mì cũng còn xa xỉ nữa là. Thiệu Vân An gọi chính là loại rượu ngon nhất, rượu vốn dĩ chính là mặt hàng xa xỉ. Vương Thạch Tỉnh cũng không mê rượu, chỉ uống một chung nhỏ. Thiệu Vân An cho rằng bản thân mua nhiều đồ vật như vậy lại chưa mua gì cho Vương Thạch Tỉnh nên mới mua chút rượu. Rượu ở đây tuy nồng độ thấp nhưng lại đắng, Thiệu Vân An không thích.
Chờ Vương Thạch Tỉnh ăn xong, rượu cũng đóng gói tốt, bốn người, dưới sự ân cần đưa tiễn của tiểu nhị, rời đi Nhất Trượng Hiên. Thiệu Vân An không dùng đến miếng ngọc bài của Tằng lão bản. Một là giá cả cũng không cao; hai, hắn không muốn gây ấn tượng xấu với đối phương, vừa mới có ngọc bài đã nhanh chóng chiếm tiện nghi, hắn không thiếu chút tiền ấy. Sau này quen thân rồi lại dùng cũng không muộn.
Ăn xong bữa tiệc lớn, Vương Thanh cùng Vương Ni thả lỏng hơn nhiều. Vương Thạch Tỉnh mang Thiệu Vân An và hai đứa nhỏ đến tiệm vải. Thiệu Vân An mua mấy đôi giày mới cho chính mình, Vương Thạch Tỉnh cùng hai đứa bé. Lại mua thêm ba khối vải bông tốt nhất, hai khối vải lụa tốt nhất cùng với bông (bông gòn ấy!) tốt nhất. Hắn muốn làm hai bộ chăn đệm, à, đương nhiên là nhờ người khác làm. Mấy thứ này mua xong lại tốn bốn lượng bạc. Trong mắt Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An tiêu tiền quả thật giống như nước chảy, nhưng hắn một câu vẫn không nói, luôn để Thiệu Vân An tự mình làm chủ.
Lúc trở về vẫn là Vương Thạch Tỉnh lái xe. Thiệu Vân An ngồi ở giữa che chở hai đứa nhỏ. Vương Ni lặng lẽ nắm lấy tay áo Thiệu Vân An. Thiệu Vân An đánh mấy cái ngáp: "Thạch Tỉnh ca, trở về không cần thu dọn liền, ta muốn ngủ trước một lát." Thân thể này sức khoẻ chưa hoàn toàn khôi phục, lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, ăn no xong thì tinh thần cũng ỉu xìu.
Vương Thạch Tỉnh nghiêm túc khua xe bò nói: "Ngươi cứ việc ngủ, ta tự mình làm."
"Cha nhỏ, ta cũng biết làm." Vương Thanh đánh bạo nói. Thiệu Vân An xoa xoa đầu bé, cũng không khách khí. "Tốt, hai đứa nếu không mệt thì giúp đỡ cha thu dọn." Vương Thanh cùng Vương Ni ngại ngùng, trên mặt hiện lên nét tươi cười nhàn nhạt.
*
Đến nửa đường, Thiệu Vân đã ngủ gà ngủ gật. Sợ hắn bị lạnh, Vương Thạch Tỉnh nhiều lần không thể không đánh thức hắn. Cuối cùng cũng kiên trì đến cổng thôn, Thiệu Vân An nhịn không được ngủ luôn. Vương Thạch Tỉnh đánh xe bò về nhà. Mọi người trong thôn đều sôi nổi nhìn qua. Chuyện nhà họ Vương vốn gây nhiều chú ý, chuyện Thiệu Vân An mới thành thân hai ngày đã cầm đao chém người lại càng gây chú ý hơn.
Nhìn thấy trên xe bò chất nhiều đồ đạc, lập tức có một bà lão ghen tỵ hỏi. "Thạch Tỉnh, mua nhiều đồ vậy a!"
Vương Thạch Tỉnh nhàn nhạt trả lời: "Ân". Bên đường gặp nữ nhân nào dò hỏi, hắn đều đơn giản trả lời "ân".
Ở trong thôn rất khó để có không gian riêng tư. Vương Thạch Tỉnh tay không rời nhà mà hôm sau lại mua nhiều đồ vật như vậy. Hai cái sọt tre chứa đầy đồ vật không nói, trên xe còn đặt năm khối vải, tuy rằng bị bao lại, không nhìn ra được là vải gì, nhưng một hơi mua năm khối đối với trong thôn là điều không tưởng. Lương thực, tạp vật cơ hồ chất đầy xe, còn có một cái bàn gỗ vuông. Nhiều người lập tức nhớ ra cái bàn gỗ ở nhà lí chính bị Thiệu Vân An chém gãy, cái này khẳng định là bồi thường cho nhà lí chính. Nhiều đồ như vậy, phỏng chừng cũng vài lượng bạc là ít.
Mấy lời bàn tán xôn xao bám theo Vương Thạch Tỉnh cả một đường, bị nhiều người chú ý như vậy, Vương Thanh cùng Vương Ni rất không quen, cũng không thích nên hơi co rụt lại. Vương Ni càng lúc càng rúc vào ngực Thiệu Vân An. Thiệu Vân An đang mơ mơ màng màng, theo bản năng mà ôm lấy Vương Ni, lại ngáp dài một cái.
"Tới nhà chưa?"
Thanh âm mềm mại còn ngái ngủ làm Vương Thạch Tỉnh nắm chặt cái roi trong tay. Lơ đi ánh mắt mấy người xung quanh, hắn nói: "Lập tức về đến nhà."
Thiệu Vân An miễn cưỡng mở to mắt, quả nhiên thấy được nhà mình nằm ngay trước mặt. Bên này Vương Thạch Tỉnh vừa mới cho xe bò ngừng lại, bên kia Thiệu Vân An đã chờ không nổi mà nhảy xuống.
"Vân An. Đi ngủ đi."
"Ừ, ta ngủ trước đây, mệt mỏi quá!"
Liên tục ngáp ngắn ngáp dài, Thiệu Vân An theo sát Vương Thạch Tỉnh, chờ hắn mở khoá.
Trở lại trong phòng, Thiệu Vân An đá bay giày, chẳng thèm rửa tay, cởi áo ngoài với vớ ra liền kéo chăn chui vào ngủ. Vương Thạch Tỉnh thấy hắn ngủ rồi mới đi ra ngoài đóng cổng.
Vương Thanh cùng Vương Ni còn ở trên xe, sợ người khác lấy mất đồ. Vương Thạch Tỉnh đem toàn bộ đồ vật trên xe bỏ vào sân, nhờ hai đứa bé lôi đồ bên trong hai cái sọt tre ra, hắn còn phải đi trả xe, thuận tiện đem bàn bồi thường cho nhà lí chính. Vương Thanh cùng Vương Ni không dám chạm vào sọt tre của cha nhỏ, chỉ đem đồ ở trong cái sọt còn lại kéo ra. Vương Thanh đem nồi chén, bồn rửa, những đồ nặng vào phòng bếp trước. Vương Ni thì đem mấy gói gia vị đưa vào (Hai anh em giỏi quá!). Lúc Vương Thạch Tỉnh trở về, trong sân vẫn còn rất nhiều đồ. Hai đứa nhỏ đã đem những đồ vật có thể dọn vào phòng bếp đều dọn tốt. Vương Thạch Tỉnh đem giày dép, vải vóc và bông nhẹ nhàng đưa vào trong phòng của hắn và Thiệu Vân An. Thiệu Vân An ngủ say như chết, một chút động tĩnh cũng không có.
Vương Thanh cùng Vương Ni đứng bên cạnh cái sọt tre, trên mặt đều là tò mò, không biết cha nhỏ mua cái gì. Vương Thạch Tỉnh đi qua, khom lưng đem hai bao giấy nặng trĩu ra khỏi sọt tre trước, bỏ trên mặt đất. Vương Thạch Tỉnh kêu Vương Thanh đi lấy con dao lại, cắt đứt dây thừng, mở bao giấy dày cộm ra. Vừa mới nhìn thấy thứ ở bên trong. Vương Thanh và Vương Ni kinh hô ra tiếng.
Trong hai bao giấy, một bao gói bảy quyển sách, bao còn lại là ba bộ nghiên, mực và bút lông. Vương Thạch Tỉnh từ trong sọt tre lại lấy ra một bao giấy lớn khác mở ra, bên trong là giấy Tuyên Thành tốt nhất.
"Cha..." Vương Thanh nhịn không được lên tiếng. Là sách, giấy và bút! Vô số lần bé hâm mộ đường đệ Vương Tại Tranh có thể đi đọc sách, viết chữ. Bé chỉ có thể ở một bên trộm xem.
Vương Thạch Tỉnh đem mấy thứ này dịch qua một bên: "Chờ sang đầu xuân năm sau, cha tìm người đưa ngươi đi học đường."
"Cha! Thật vậy chăng?" Vương Thanh không thể tin được lỗ tai của chính mình.
Vương Thạch Tỉnh giơ tay sờ sờ hốc mắt đỏ hoe của bé, nói: "Cha sau này sẽ không để ngươi và Ni tử chịu khổ."
"Cha..." Vương Thanh rớt xuống nước mắt, môi mím chặt cầm giữ tiếng khóc nấc, trong lòng bé rất đau, rất khổ sở. Vương Ni bật khóc thành tiếng, không có cha nương bên cạnh, mùa hạn hán trôi qua rất khổ sở. Vương Thạch Tỉnh đem hai đứa bé đã chịu qua nhiều đau khổ, uỷ khuất ôm vào lòng ngực, thề: "Cha xin lỗi các ngươi, đã để các ngươi chịu khổ!"
"Cha..." Vương Thanh cùng Vương Ni túm chặt lấy quần áo của cha, ô ô khóc. Vương Thạch Tỉnh ôm chặt hai đứa nhỏ, thân thể hắn cũng căng chặt. Hắn có lỗi nhất chính là hai đứa bé này.
"Không cần hận nương các ngươi, nàng cũng không dễ dàng."
"Ô ô..."
Hai hài tử khóc nức nở. Vương Thạch Tỉnh vỗ vỗ hai bé: "Đừng khóc, đừng đánh thức cha nhỏ, nhìn xem cha nhỏ còn mua thứ gì tốt."
Vương Thanh từ trong lòng ngực cha dịch ra, mạnh mẽ lau mặt. Vương Ni ngẩng đầu. "Cha! Cha nhỏ sẽ đối tốt với ta và ca ca sao?"
"Sẽ." Vương Thạch Tỉnh lau nước mắt cho nữ nhi, "Cha nhỏ còn mua xiêm y, giày mới cho các ngươi. Không cần để ý người ngoài nói gì, cha nhỏ sẽ đối xử tốt với các ngươi."
Vương Ni rời khỏi cái ôm ấm áp của cha, vẫn thực sợ hãi nói: "Nhị thẩm, tiểu cô cùng đường ca đều nói, cha cưới cha nhỏ rồi sẽ không cần ta cùng ca ca. Còn nói cha nhỏ sau này sẽ có hài tử riêng, sẽ đánh mắng, không cho chúng ta ăn cơm."
Sâu trong con ngươi của Vương Thạch Tỉnh loé lên mảnh băng hàn. Hắn không dùng giọng điệu ôn nhu nữa mà hống nói: "Sau này không cần để ý mấy người bên nhà gia gia. Cha sẽ không bỏ rơi các ngươi. Sau này nếu cha có hài tử thì các ngươi vẫn là hài tử của cha. Cha nhỏ không phải người như vậy. Sau này nhà chúng ta tự trải qua mùa hạn, nhớ chưa?"
"Cha! Ta nhớ kỹ." Vương Thanh ôm muội muội. Nhìn mắt ca ca, Vương Ni ngoan ngoãn gật đầu, thấp giọng nói: "Cha, ta nhớ kỹ." Xoa đầu hai đứa nhỏ, Vương Thạch Tỉnh tiếp tục chuyện vừa rồi. Ở bên dưới bao giấy Tuyên Thanh còn có một bao giấy dầu. Vương Thạch Tỉnh nhấc lên, không cần mở ra hắn cũng biết bên trong là cái gì. Trực tiếp đem bao giấy nhét vào lòng Vương Ni, nói: "Cha nhỏ các ngươi còn mua cho các ngươi điểm tâm này, mở ra nhìn xem."
Điểm tâm?
Vương Thanh lập tức giúp muội muội mở bao giấy ra, điểm tâm thơm phức xinh đẹp đập vào mắt, hai đứa lớn nhỏ lại kinh hô. Vương Thạch Tỉnh nói. "Các ngươi mỗi người ăn một khối, dư lại buổi tối lại ăn. Giữa trưa đã ăn rất nhiều."
Vương Thanh và Vương Ni không nhịn được mỗi người cầm lấy một khối điểm tâm hướng trong miệng nhét vào. Thừa dịp hai đứa nhỏ ăn, Vương Thạch Tỉnh lại tiếp tục ra ngoài chuyển đồ. Một túi thịt lớn, một đống gia vị, lại còn có thêm dược liệu? Vương Thạch tỉnh cũng mua chút thịt, nhưng tuyệt đối không nhiều như thế này. Ơ? Còn có táo và lê!
Mới vừa mỗi người đem một khối điểm tâm ăn xong, Vương Thanh cùng Vương Ni nhìn một đống thịt lớn, có xương cốt, còn có trái cây! Nước miếng lại không ngăn được nữa rồi. Cha nhỏ mua thật nhiều đồ ăn ngon!
Cha nhỏ lấy tiền ở đâu, là của hồi môn của cha nhỏ sao? Hai đứa nhỏ nuốt nước miếng. Vương Thạch Tỉnh đem toàn bộ đồ vật lấy ra. Hắn nhìn về phía hai đứa nhỏ, nói: "Trong nhà mua gì, ăn cái gì không được nói ra bên ngoài. Người lớn hỏi tới thì nói là ăn như nhà bình thường!"
Hai đứa gật mạnh đầu.
Vương Thạch Tỉnh trước đem sách, giấy và bút mực vào trong phòng. Đồ vật là Thiệu Vân An mua, có phải đưa cho hai đứa nhỏ hay không chờ Thiệu Vân An tỉnh ngủ mới biết. Tiếp theo, hắn lại đem thịt cùng các đồ vật khác để vào phòng bếp. Đồ vật trong phòng nhanh chóng đầy lên. Bắt hai đứa bé vào phòng nghỉ ngơi, Vương Thạch Tỉnh đem thịt phân thành hai phần rồi mới nhấc chân ra ngoài.
Hắn có thể thuận lợi phân gia chính là nhờ lý chính và tộc trưởng ra tay giúp đỡ. Từ này về sau việc trong nhà bọn họ còn phiền toái lí chính và tộc trưởng để tâm. Vương Thạch Tỉnh mang thịt đến tặng lí chính và tộc trưởng mỗi người một phần, lại mời Vương tứ thúc và vài hộ khác buổi tối đến nhà dùng cơm. Lí chính và tộc trưởng ngại ngùng trả lại thịt. Thịt này không rẻ, Vương Thạch Tỉnh lại mới phân gia, mùa hạn sắp tới cũng sẽ không quá tốt. Bất quá dưới sự kiên trì của Vương Thạnh Tỉnh, hai nhà cũng liền nhận lấy, nhưng cũng trả lễ một ít đồ vật. Lí chính đưa chút thức ăn và trứng gà. Vương Thạch Tỉnh hiện tại một phân tài sản cũng không có, chắc phải đi nhà khác mua thức ăn. Tộc trưởng Vương Văn Hoà cũng giống vậy, cho đồ ăn với trứng. Đầu năm nay, nhà nào cũng tích cóp trứng gà để bán lấy tiền, nhà nuôi gà nhiều nhất cũng chỉ có bảy tám con. Giá cả hiện tại, một quả trứng có thể bán hai văn tiền.
Tặng xong, Vương Thạch Tỉnh lại đi về hướng tây của thôn tìm nhà Chu thúc cùng Chu thẩm, đem chuyện quần áo và chăn đệm nhờ vả Chu thẩm làm giúp. Nhà họ Chu không phải dòng họ chính thống trong thôn. Toàn bộ thôn Tú Thuỷ cũng chỉ có hai ba hộ họ Chu. Chu thúc tên là Chu Tân, Chu thẩm vốn mang họ Lý. Hai người có một nhi tử gọi là Chu Thiên Bảo. Chu Thiên Bảo khi còn nhỏ từng phát sốt rất nặng, đầu óc liền bị ảnh hưởng, có điểm khờ dại, đã hai mươi tuổi nhưng không ai chịu lấy. Chu Thiên Bảo ngược lại lại cường tráng khoẻ mạnh, làm việc đồng áng rất tốt, nhưng sinh hoạt hằng ngày lại cần người chú ý.
Thiệu Vân An muốn làm quần áo, Vương Thạch Tỉnh đầu tiên nghĩ đến chính là tìm Chu thẩm hỗ trợ. Quả nhiên, Vương Thạch Tỉnh nói muốn nhờ Chu thẩm làm giúp xiêm y trong ngoài cho bốn người trong nhà, còn làm thêm hai bộ chăn và đệm, tổng cộng ba trăm văn. Chu thẩm nghe xong vô cùng cao hứng. Nhi tử thì khờ dại, trong nhà không có nhiều ruộng, hơn nữa mấy năm nay thuế cao, giá cả hàng hoá lại mắc, ba trăm văn này tương đương với đi làm công bên ngoài ba ngày. Chu thúc cùng Chu thẩm cảm thấy giá đưa ra có điểm nhiều, Vương Thạch Tỉnh lại nói không nhiều.
Xiêm y trong ngoài cho bốn người, mỗi người một bộ cộng lại chính là mười sáu kiện, còn có chăn, đệm giường tốn rất nhiều công sức và thời gian. Nếu Thiệu Vân An muốn làm thêm thì lại đưa thêm tiền sau. Nhà bọn họ không ai biết làm xiêm y, sau này đều đến tìm Chu thẩm, làm xiêm y khẳng định thích hợp thoải mái, cũng giúp hai phu thê có thêm điểm thu nhập. Đã rời nhà ba năm, hiện tại lại cùng trong nhà tách ra, Vương Thạch Tỉnh muốn cùng người trong thôn xây dựng mối quan hệ trước.
Vương Thạch Tỉnh hào phóng như thế làm cho Chu thúc và Chu thẩm đều ngượng ngùng. Vương Thạch Tỉnh ngày đó chuyển nhà bọn họ cũng không giúp được gì. Chu thẩm lập tức tặng Vương Thạch Tỉnh chút thức ăn, đều là đồ nhà trồng, không tốn tiền. Chờ Vương Thạch Tỉnh về nhà, trên tay đã sách đầy đồ ăn, đủ dùng cho cả ba ngày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook