Hãn Phu
-
Chương 225
Đương nhiên quân hậu sẽ luyến tiếc thái tử, Vĩnh Minh Đế càng không nỡ, đây là đứa con đầu tiên của hắn và quân hậu, còn là thái tử. Sở dĩ quân hậu "nhẫn tâm" giao thái tử cho Thiệu Vân An là vì hắn cảm thấy mình quá yêu thương thái tử, hơn nữa, quân hậu cho rằng, nếu để thái tử lớn lên bên cạnh Thiệu Vân An thì tương lai nhất định có nhiều tiền đồ hơn là để thái tử ở trong cung, chưa kể phu tử tương lai cho thái tử đã mặc định là Ông lão, quân hậu cũng không lo lắng tới con đường học vấn sau này của thái tử. Quân hậu còn có một mong muốn ích kỷ, đó chính là để thái tử cùng lớn lên với Hành Dực. Ba đứa nhỏ Vương Thanh, Ni tử và Hi nhi trải qua những thay đổi như thế nào khi ở bên cạnh Thiệu Vân An, ai cũng thấy. Quân hậu rất mong chờ nhìn thấy thành tựu tương lai của thái tử khi lớn lên bên cạnh Thiệu Vân An.
Không thể không nói, quân hầu quả là có tầm nhìn xa trông rộng. Hắn để Thiệu Vân An mang theo thái tử, không có nghĩa là sau này thái tử sẽ xa lánh hắn cùng Vĩnh Minh Đế. Hắn tin rằng Thiệu Vân An sẽ không để chuyện này phát sinh. Mà tất cả những điều này đều dựa trên thực tế là quân hậu và Vĩnh Minh Đế rất chắc chắn về sự thờ ơ đạm bạc với quyền lực của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, cũng như lòng trung thành của hai người họ.
Tiệc đầy tháng của tiểu Hành Dực được tổ chức ở trong cung, rất náo nhiệt, nhưng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không thể mời mọi người vào cung, tính ra quan khách đều là đại thần trong triều. Ngày hôm sau, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tổ chức thêm một một bữa tiệc khác ở quốc công phủ, mời những người không đủ tiêu chuẩn tiến cung, hầu hết đều là thôn dân Trung Dũng thôn. Tiểu hành Dực đầy tháng, tất cả những người có thể đến từ Trung Dũng thôn đều ở đây. Vương Văn Hòa, lý chính đại thúc đều do Vương Thạch Tỉnh mời, ngay cả Vương Đại Lực cũng tới. Từ khi trở thành quốc công, Vương Thạch Tỉnh đã bỏ qua hết những chuyện trước kia. Cho dù hắn "thăng chức", nhưng quan hệ phụ tử giữa hắn và Vương Đại Lực không thể nào khôi phục. Tuy vậy, chỉ cần được mời tới đây thôi Vương Đại Lực đã cảm thấy rất tốt.
Vương Thạch Tỉnh mời mọi người từ Trung Dũng thôn tới lần này, thực ra là có mục đích khác. Hiện giờ hắn được thăng chức thành quốc công, toàn bộ Trung Dũng thôn trở thành tài sản riêng. Tuy các thôn dân vẫn là lương dân, nhưng các loại thuế trước đây nộp cho triều đình nay đều sẽ nộp cho hắn. Không chỉ vậy, tất cả đất đai vô chủ ở Trung Dũng thôn, bao gồm cả mấy đỉnh núi có kỳ môn hồng trà mà Thiệu Vân An muốn có trước đây, đều trở thành tư điền, tư sơn của Vương Thạch Tỉnh. Như vậy có nghĩa là, các thôn dân Trung Dũng thôn sẽ trực tiếp chịu sự điều phối của Vương Thạch Tỉnh, được miễn trừ binh dịch và lao dịch của triều đình. Đối với các thôn dân Trung Dũng thôn mà nói, đây chính là miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống. Nhưng đồng thời cũng sẽ có nhiều điểm hạn chế. Vương Thạch Tỉnh không có thời gian hồi thôn, trước kia làm hầu gia thì không sao, hiện tại là quốc công, có một số việc hắn phải tự mình giải quyết. Thôn dân Trung Dũng thôn được hưởng thụ quyền lợi và phúc lợi mà Vương Thạch Tỉnh mang đến cho bọn họ, nghĩa là bọn họ cũng phải có nghĩa vụ và trách nhiệm tương ứng.
Trung Dũng thôn, kẻ nào dám lợi dụng danh nghĩa của quốc công phủ, hủy hoại danh tiếng của quốc công phủ, sẽ bị trục xuất khỏi thôn, kẻ nào đáng bị trừng phạt sẽ bị trừng phạt, kẻ nào đáng chịu hình sẽ phải chịu hình. Vương Thạch Tỉnh không tăng thuế, nhưng ngoại trừ những năm thiên tai, mỗi năm nên đóng bao nhiêu tiền thuế vẫn phải đóng. Không phải Vương Thạch Tỉnh để ý chi li tiền bạc, mà là không muốn bọn họ sinh thói xấu. Mặc dù được miễn trừ binh dịch và lao dịch, nhưng hàng năm phải thực hiện nghĩa vụ trong đồng ruộng dưới danh nghĩa quốc công phủ. Làm tốt thì được thưởng, lười biếng sẽ bị phạt. Mỗi năm Triệu Hà sẽ phải hồi thôn thu thập dương nãi quả, ủ rượu. Triệu Nguyên Đức cũng đi theo. Triệu Nguyên Đức sẽ là người đại diện quản lý của quốc công phủ ở trong thôn, đợi lý chính hồi thôn sẽ chính thức thực hiện những quy củ này.
Toàn bộ đất đai mà Vĩnh Minh Đế ban thưởng cho Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, hai người dùng hai phần ba để làm ruộng, phần còn lại dùng để gieo trồng nho, dương nãi quả, rau dưa...những thửa ruộng này Vương Thạch Tỉnh không cho thuê, thay vào đó, Vương Thạch Tỉnh thuê các thôn dân không có đất ở trong thôn, để bọn họ canh tác đồng ruộng theo phương pháp khoa học hơn. Thiệu Vân An cũng đưa hạt giống loại tốt trong không gian ra ngoài. Ý tưởng của hắn chính là, trồng trong ruộng nhà mình cho tốt cái đã, chỉ cần ruộng nhà mình sản xuất nhiều lương thực, mùi vị ngon, Vĩnh Minh Đế nhất định sẽ không bỏ qua.
Tướng quân phủ cũng cung cấp cho Trung Dũng công phủ một số lượng lớn các cựu binh, tàn binh. Vương Thạch Tỉnh phân chia công việc cho những người này tùy theo khả năng. Một nhóm được gửi ra ngoài ruộng đồng, một nhóm đưa đến các cửa hàng, nhóm có năng lực hơn thì ở lại làm trợ thủ. Sau khi thôn dân Trung Dũng thôn rời kinh thành, Vương Thạch Tỉnh bận rộn suốt một tháng chân không chạm đất. Trong nhà có nghĩa phụ tọa chấn, kinh thành thì có Mộ Dung thế tử và tướng quân phủ giúp đỡ. Ngày hai mươi tháng tư, Vương Thạch Tỉnh mang theo thê nhi, tiểu thái tử, Đại Chiến Kiêu hộ tống, kéo hàng trăm cỗ xe chở quân nhu rời khỏi kinh thành, hướng về Hổ Hành quan.
Thiệu Vân An mang theo tiểu thái tử vẫn là chuyện bí mật, dù sao cũng là thái tử, thân phận tôn quý, không thể gióng trống khua chiêng. Đứa nhỏ hiện tại bên cạnh quân hậu, thực ra là thuộc về bà vú của tiểu Hành Dực. Ai cũng nói Thiệu Vân An thiện tâm, không ép bà vú cai sữa cho nhi tử, nhưng không ai ngờ, bá vú đi theo Thiệu Vân An chỉ là ngụy trang, tiểu Hành Dực uống sữa bột xong thì sống chết không chịu uống sữa mẹ, không biết liệu có phải nhóc biết đây không phải là sữa mẹ ruột hay không. Quân hậu là người có "tâm nhãn", thấy tiểu Hành Dực uống sữa bò lớn lên béo tốt, nên cũng bắt nhi tử thân sinh của mình uống sữa bò. Đương nhiên quân hậu không biết rằng, sữa mà hài tử nhà mình uống là "bột", chứ không phải "nước".
Nhìn từ bên ngoài, Thiệu Vân An mang theo hài tử mới sinh ra biên quan quả thực là điên rồ, ngay cả mọi người trong Đại gia đều không tán thành, nhưng không ngăn chặn được Thiệu Vân An nhất quyết mang đứa nhỏ tới biên quan gặp gia gia. Điều này khiến mọi người trong Đại gia cực kỳ cảm động. Tuy nhiên, để chứng minh mình không mang tính mạng hài tử ra chơi đùa, Thiệu Vân An luôn để đứa nhở trong xe ngựa, không cho đứa nhỏ ra ngoài. Trên thực tế, hắn đã đưa hài tử vào trong không gian. Vương Thanh, Ni tử và Tưởng Mạt Hi ở bên trong chăm sóc hài tử. Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim thường xuyên ra vào không gian. Hai hài tử cùng Thiệu Vân An phải nói là đang hưởng phúc chứ không phải chịu tội.
Đại Chiến Kiêu biết thân phận của tiểu thái tử, cả đường đi đều khẩn trương. Mỗi lần đội ngũ dừng lại để kiểm kê, y phải tới canh chừng. Tuy vậy, tinh thần hai đứa nhỏ rất tốt, ăn được ngủ được, y cũng yên tâm. Đại Chiến Kiêu rất thích tiểu Hành Dực, chỉ cần có cơ hội là ôm, trời đang ấm dần lên, tiểu Hành Dực cũng không mềm nhũn như hồi đầu nữa, Đại Chiến Kiêu có thể ôm tiểu Hành Dực cưỡi ngựa. Về phần tiểu thái tử, Đại Chiến Kiêu không dám chạm vào đầu ngón tay, sợ chạm vào sẽ hỏng. Đừng tưởng tiểu thái tử vẫn là đứa nhỏ chỉ biết uống nãi, nếu người khác biết được thân phận của nhóc, chắc chắn sẽ sợ hãi quỳ gối.
Lần này, đi theo bọn họ tới Hổ Hành quan còn có một con tin quan trọng, Kha Thấm Vương bị giam giữ hơn nửa năm. Kha Thấm Vương bây giờ nhìn chẳng khác nào khất cái. Vĩnh Minh Đế không có lòng hảo tâm cho hắn ăn ngon uống tốt. Bị Tưởng Mạt Hi dạy dỗ một thời gian, không biết y đã trải qua sự tra tấn thể chất cùng tâm lý như thế nào. Hiện giờ y bị giam giữ trong xe chở tù nhân, chỉ cung cấp nước và đồ ăn thấp nhất, bộ dáng mảnh dẻ không còn chút kiêu ngạo như trước. Thiệu Vân An thậm chí còn lo sợ không biết y có kiên trì được tới Hổ Hành quan hay không.
"Yên tâm, y không chết được, ngươi không nhìn thấy cặp mắt kia, chờ trở về Hồ Cáp Nhĩ quốc y nhất định sẽ tìm chúng ta báo thù."
Trong lều trại của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, Đại Chiến Kiêu mồm to ăn thịt thỏ rừng do chính đệ đệ nhà mình nướng, không chút nào lo lắng nói, có Hổ ca cùng Đại Kim Tiểu Kim, cả đường đi không hề thiếu các món ăn hoang dã. Thái tử ăn no được Thiệu Vân An ôm trong lòng, Ni tử ôm tiểu Hành Dực, các nam nhân khác còn đang ăn. Ba người lớn không hề kiêng dè ba đứa nhỏ, Vương Thanh không khỏi lo lắng hỏi. "Đại bá, tại sao chúng ta phải đưa y trở về?"
Đại Chiến Kiêu liếc nhìn đệ đệ, nói. "Cha nhỏ ngươi yêu cầu trả người."
Vương Thanh lập tức nhìn cha nhỏ, Thiệu Vân An không trực tiếp giải thích, mà hỏi trước. "Thanh nhi, con cảm thấy Đại Hãn Hồ quốc có tấn công Đại Yến vì một Kha Thấm Vương hay không?"
Vương Thanh lắc đầu. "Nhất định là không."
Trẻ nhỏ dễ dạy, Đại Chiến Kiêu âm thầm gật đầu.
Thiệu Vân An. "Nếu không có Kha Thấm Vương, hai nước cũng không tránh khỏi chiến tranh, không bằng dùng y trao đổi ít đồ vật."
Vương Thanh hiểu ra, nhưng lại lo lắng. "Hồ tặc xấu nhất, vạn nhất bọn họ chơi xấu thì làm sao?"
Thiệu Vân An. "Bọn họ giở trờ, chúng ta không có tổn thất gì. Đại Hãn Hồ quốc sẽ mất đi một ít dân tâm. Địa vị Kha Thấm Vương ở Hồ quốc không thấp, y là đệ đệ của Đại Hãn Hồ quốc, nếu con là Đại Hãn, con có giở trò không?"
Vương Thanh hoàn toàn minh bạch. "Sẽ không." Nghĩ tới Hồ Cáp Nhĩ quốc kiêu ngạo, nhóc trả lời. "Bọn họ hẳn là đang nghĩ, sau khi đánh bại Đại Yến chúng ta sẽ lấy lại toàn bộ tiền tài, hơn nữa còn chiếm đoạt nhiều thêm."
Thiệu Vân An. "Đúng vậy."
Câu nói tiếp theo của Vương Thanh khiến Đại Chiến Kiêu nghe xong cực kỳ thoải mái.
"Chúng ta có đại bá, có cha, có cha nhỏ, Hồ tặc chắc chắn sẽ không lấy về được."
Tưởng Mạt Hi trước sau không hé miệng, ở trước mặt người ngoài nhóc ít khi nào lên tiếng. Bất quá, Đại Chiến Kiêu từng tới tư vụ phường vài lần, không dám coi thường Tưởng Mạt Hi dù chỉ một chút. Kha Thấm Vương nên biết ơn vì tấm phiếu thịt còn giá trị, nếu không Tưởng Mạt Hi đã không giữ lại mạng chó của y vì dám thèm muốn Ni tử và xúc phạm Quách Tử Mục. Kể từ khi Võ gia bị giết và lưu đày, trên người Tưởng Mạt Hi bớt đi nhiều phần u ám, nhưng càng thêm ổn trọng, có đôi khi Thiệu Vân An không thể nhìn ra nhóc đang suy tính cái gì.
Võ Giản hiện tại còn ở Trung Dũng công phủ, đã có thể xuống giường. Tưởng Khang Thần thỉnh thoảng sẽ tới Trung Dũng công phủ thăm y. Sự tình của Võ gia không hề ngăn cách mối quan hệ tình cảm giữa hai người. Vương Thạch Tỉnh dự định đợi trở về từ Hổ Hành quan sẽ tìm cơ hội "bán" Võ Giản cho Tưởng Khang Thần, cho phu phu bọn họ thực sự đoàn tụ.
Có Thiệu Vân An đảm bảo, Đại Chiến Kiêu không cố ý làm chậm tốc độ hành trình, bởi vì quân nhu mang theo tới Hổ hành Quan và Dạ Lệ quan bao gồm những vật tư vô cùng quan trọng. Thiệu Vân An cũng muốn tới nơi càng sớm càng tốt. Thấy đệ đệ không sao, hai đứa hài tử và ba đứa nhỏ đều ăn uống được, Đại Chiến Kiêu hạ lệnh phóng hết tốc độ về phía trước. Mỗi ngày Vương Thạch Tỉnh đều lợi dụng cơ hội tuần tra mà bỏ thêm linh tuyền vào đồ ăn thức uống của đội hộ tống, như vậy không chỉ các hộ vệ có đủ thể lực theo kịp, mà chính bản thân hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi buồn chán.
Một tháng bảy ngày sau, Thiệu Vân An đứng trước xe nhìn thấy ba chữ Hồ Hành quan to lớn. Ở cửa thành Hổ Hành quan, một đội nhân mã uy phong đang đứng chờ. Lúc này, Thiệu Vân An đột nhiên có cảm giác thật gần gũi thân quen, không phải hắn sợ hãi tiến vào Hổ Hành quan, mà cứ nghĩ về việc sắp sửa gặp mặt Võ Uy tướng quân Đại Minh Vinh trong truyền thuyết, phụ thân của hắn, hắn có hơi căng thẳng không thể giải thích được.
"Thiếu soái!"
Thủ lĩnh cầm đầu nhìn thấy đội hộ tống, lập tức cưỡi ngựa tới chào đón. Đối phương râu ria xồm xoàm, da dẻ thô ráp, thoạt nhìn chính là võ tướng đóng giữ ở biên quan nhiều năm. Vương Thạch Tỉnh từ trên lưng ngựa nhảy xuống, tiến lên hành lễ. "Đới tướng quân."
Đới Mạo sửng sốt, vội vàng xuống ngựa, Đại Chiến Kiêu cũng nhảy xuống, nói. "Đới thúc, đây là Trung Dũng công."
"Trung Dũng công!" Đới Mạo vội vàng hành lễ, đại danh Trung Dũng công đã lan xa ra tới biên quan a. Vương Thạch Tỉnh hiện giờ thay đổi rất nhiều, chẳng trách Đới Mạo không thể nhận ra.
"Đới tướng quân đa lễ." Vương Thạch Tỉnh ôm Thiệu Vân An. "Đây là chính quân."
"Đới tướng quân khỏe."
Có thể được Đại Chiến Kiêu xưng bằng thúc, chắc chắn là người một nhà. Lời chào của Thiệu Vân An khiến Đới Mạo sợ hãi toát mồ hôi lạnh. Kẻ không hề biến sắc khi đối mặt với các chiến binh Hồ quốc, bây giờ tay chân lại bối rối không biết để đâu. Trung Dũng công chính quân, thiếu gia Đại gia, Vương Thiệu chính quân, đại danh so với Trung Dũng công còn lợi hại hơn!
"Quốc công, Vương Thiệu chính quân, nhị vị đừng hù dọa hạ thần." Đới Mạo hướng Đại Chiến Kiêu cầu cứu. Y chỉ là một thô nhân, cho dù Trung Dũng công trước kia từng xuất thân từ Dực Hổ quân, nhưng nhân gia hiện giờ đã là quốc công, y làm sao dám trèo cao. Từ xưa tới nay, địa vị võ tướng luôn thấp hơn quan văn, huống chi là ở trước mặt người có tước vị. Vương Thạch Tỉnh là người có thân phận quyền quý, là tâm phúc của hoàng thượng, Đới Mạo có chút hối hận vì đã xin tự mình ra trận đón người.
Thiệu Vân An ha ha cười hai tiếng, nói. "Đới tướng quân, ca ca ta gọi ngài một tiếng thúc, ngài đừng khách sáo với chúng ta. Ngài là đại anh hùng canh giữ biên quan bảo vệ an nguy Đại Yến. Nếu không nhờ các ngài, chúng ta làm sao có thể sống yên ổn ở kinh thành. Chưa kể cha ta, ca ca ta, đại bá ta đều ở đây, hơn nữa Tỉnh ca cũng đóng quân ba năm ở chỗ này, ngài từng là thủ trưởng trước đây của Tỉnh ca, ngài khách sáo như vậy mới đúng là hù dọa Tỉnh ca nha. Nếu ngài không chê, ta gọi ngài một tiếng thúc thế nào?"
"Cái này, cái này, Vương Thiệu chính quân, cái này không thể."
Đới Mạo sắp khóc, không rảnh đi hỏi xem thủ trưởng là cái gì.
"Ta thấy cứ quyết định như vậy đi. Đới thúc, chúng ta mang tới rất nhiều đồ ăn ngon cho mọi người, ta rất nóng lòng gặp mặt cha, ngài dẫn chúng ta đi được không?"
"Cái này...thiếu soái!"
Đại Chiến Kiêu cười lớn, biểu hiện của đệ đệ khiến y vô cùng ấm áp.
"Đới thúc, nghe Vân An đi. Đi, đi gặp phụ soái nào."
Đới Mạo bị dọa chết khiếp, nhưng hành động của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lại thu phục được quân tâm ngay khi vừa mới đến Hồ Hành quan. Không phải là không có quan lớn nào tới Hổ Hành quan, nhưng ai cũng cao cao tại thượng, cho dù là thái giá, cũng dám ở trước mặt Đại tướng quân diễu võ dương oai. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An là trường hợp đặc biệt, người không biết còn tưởng bọn họ đang về nhà phụ mẫu thân sinh. Nhưng, theo một nghĩa nào đó mà nói thì, đúng vậy mà!
Đoàn xe ngựa hùng hậu tiến vào doanh trại Hổ Hành quan, Võ Uy tướng quân Đại Minh Vinh đứng ở cổng doanh trại. Ngay khi nhìn thấy người ngồi trên xe ngựa, khi ánh mắt thiếu niên hướng qua bên này, không cần giới thiệu cũng ứa nước mắt, đó là, con hắn, Chiến An!
Không thể không nói, quân hầu quả là có tầm nhìn xa trông rộng. Hắn để Thiệu Vân An mang theo thái tử, không có nghĩa là sau này thái tử sẽ xa lánh hắn cùng Vĩnh Minh Đế. Hắn tin rằng Thiệu Vân An sẽ không để chuyện này phát sinh. Mà tất cả những điều này đều dựa trên thực tế là quân hậu và Vĩnh Minh Đế rất chắc chắn về sự thờ ơ đạm bạc với quyền lực của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, cũng như lòng trung thành của hai người họ.
Tiệc đầy tháng của tiểu Hành Dực được tổ chức ở trong cung, rất náo nhiệt, nhưng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không thể mời mọi người vào cung, tính ra quan khách đều là đại thần trong triều. Ngày hôm sau, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tổ chức thêm một một bữa tiệc khác ở quốc công phủ, mời những người không đủ tiêu chuẩn tiến cung, hầu hết đều là thôn dân Trung Dũng thôn. Tiểu hành Dực đầy tháng, tất cả những người có thể đến từ Trung Dũng thôn đều ở đây. Vương Văn Hòa, lý chính đại thúc đều do Vương Thạch Tỉnh mời, ngay cả Vương Đại Lực cũng tới. Từ khi trở thành quốc công, Vương Thạch Tỉnh đã bỏ qua hết những chuyện trước kia. Cho dù hắn "thăng chức", nhưng quan hệ phụ tử giữa hắn và Vương Đại Lực không thể nào khôi phục. Tuy vậy, chỉ cần được mời tới đây thôi Vương Đại Lực đã cảm thấy rất tốt.
Vương Thạch Tỉnh mời mọi người từ Trung Dũng thôn tới lần này, thực ra là có mục đích khác. Hiện giờ hắn được thăng chức thành quốc công, toàn bộ Trung Dũng thôn trở thành tài sản riêng. Tuy các thôn dân vẫn là lương dân, nhưng các loại thuế trước đây nộp cho triều đình nay đều sẽ nộp cho hắn. Không chỉ vậy, tất cả đất đai vô chủ ở Trung Dũng thôn, bao gồm cả mấy đỉnh núi có kỳ môn hồng trà mà Thiệu Vân An muốn có trước đây, đều trở thành tư điền, tư sơn của Vương Thạch Tỉnh. Như vậy có nghĩa là, các thôn dân Trung Dũng thôn sẽ trực tiếp chịu sự điều phối của Vương Thạch Tỉnh, được miễn trừ binh dịch và lao dịch của triều đình. Đối với các thôn dân Trung Dũng thôn mà nói, đây chính là miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống. Nhưng đồng thời cũng sẽ có nhiều điểm hạn chế. Vương Thạch Tỉnh không có thời gian hồi thôn, trước kia làm hầu gia thì không sao, hiện tại là quốc công, có một số việc hắn phải tự mình giải quyết. Thôn dân Trung Dũng thôn được hưởng thụ quyền lợi và phúc lợi mà Vương Thạch Tỉnh mang đến cho bọn họ, nghĩa là bọn họ cũng phải có nghĩa vụ và trách nhiệm tương ứng.
Trung Dũng thôn, kẻ nào dám lợi dụng danh nghĩa của quốc công phủ, hủy hoại danh tiếng của quốc công phủ, sẽ bị trục xuất khỏi thôn, kẻ nào đáng bị trừng phạt sẽ bị trừng phạt, kẻ nào đáng chịu hình sẽ phải chịu hình. Vương Thạch Tỉnh không tăng thuế, nhưng ngoại trừ những năm thiên tai, mỗi năm nên đóng bao nhiêu tiền thuế vẫn phải đóng. Không phải Vương Thạch Tỉnh để ý chi li tiền bạc, mà là không muốn bọn họ sinh thói xấu. Mặc dù được miễn trừ binh dịch và lao dịch, nhưng hàng năm phải thực hiện nghĩa vụ trong đồng ruộng dưới danh nghĩa quốc công phủ. Làm tốt thì được thưởng, lười biếng sẽ bị phạt. Mỗi năm Triệu Hà sẽ phải hồi thôn thu thập dương nãi quả, ủ rượu. Triệu Nguyên Đức cũng đi theo. Triệu Nguyên Đức sẽ là người đại diện quản lý của quốc công phủ ở trong thôn, đợi lý chính hồi thôn sẽ chính thức thực hiện những quy củ này.
Toàn bộ đất đai mà Vĩnh Minh Đế ban thưởng cho Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, hai người dùng hai phần ba để làm ruộng, phần còn lại dùng để gieo trồng nho, dương nãi quả, rau dưa...những thửa ruộng này Vương Thạch Tỉnh không cho thuê, thay vào đó, Vương Thạch Tỉnh thuê các thôn dân không có đất ở trong thôn, để bọn họ canh tác đồng ruộng theo phương pháp khoa học hơn. Thiệu Vân An cũng đưa hạt giống loại tốt trong không gian ra ngoài. Ý tưởng của hắn chính là, trồng trong ruộng nhà mình cho tốt cái đã, chỉ cần ruộng nhà mình sản xuất nhiều lương thực, mùi vị ngon, Vĩnh Minh Đế nhất định sẽ không bỏ qua.
Tướng quân phủ cũng cung cấp cho Trung Dũng công phủ một số lượng lớn các cựu binh, tàn binh. Vương Thạch Tỉnh phân chia công việc cho những người này tùy theo khả năng. Một nhóm được gửi ra ngoài ruộng đồng, một nhóm đưa đến các cửa hàng, nhóm có năng lực hơn thì ở lại làm trợ thủ. Sau khi thôn dân Trung Dũng thôn rời kinh thành, Vương Thạch Tỉnh bận rộn suốt một tháng chân không chạm đất. Trong nhà có nghĩa phụ tọa chấn, kinh thành thì có Mộ Dung thế tử và tướng quân phủ giúp đỡ. Ngày hai mươi tháng tư, Vương Thạch Tỉnh mang theo thê nhi, tiểu thái tử, Đại Chiến Kiêu hộ tống, kéo hàng trăm cỗ xe chở quân nhu rời khỏi kinh thành, hướng về Hổ Hành quan.
Thiệu Vân An mang theo tiểu thái tử vẫn là chuyện bí mật, dù sao cũng là thái tử, thân phận tôn quý, không thể gióng trống khua chiêng. Đứa nhỏ hiện tại bên cạnh quân hậu, thực ra là thuộc về bà vú của tiểu Hành Dực. Ai cũng nói Thiệu Vân An thiện tâm, không ép bà vú cai sữa cho nhi tử, nhưng không ai ngờ, bá vú đi theo Thiệu Vân An chỉ là ngụy trang, tiểu Hành Dực uống sữa bột xong thì sống chết không chịu uống sữa mẹ, không biết liệu có phải nhóc biết đây không phải là sữa mẹ ruột hay không. Quân hậu là người có "tâm nhãn", thấy tiểu Hành Dực uống sữa bò lớn lên béo tốt, nên cũng bắt nhi tử thân sinh của mình uống sữa bò. Đương nhiên quân hậu không biết rằng, sữa mà hài tử nhà mình uống là "bột", chứ không phải "nước".
Nhìn từ bên ngoài, Thiệu Vân An mang theo hài tử mới sinh ra biên quan quả thực là điên rồ, ngay cả mọi người trong Đại gia đều không tán thành, nhưng không ngăn chặn được Thiệu Vân An nhất quyết mang đứa nhỏ tới biên quan gặp gia gia. Điều này khiến mọi người trong Đại gia cực kỳ cảm động. Tuy nhiên, để chứng minh mình không mang tính mạng hài tử ra chơi đùa, Thiệu Vân An luôn để đứa nhở trong xe ngựa, không cho đứa nhỏ ra ngoài. Trên thực tế, hắn đã đưa hài tử vào trong không gian. Vương Thanh, Ni tử và Tưởng Mạt Hi ở bên trong chăm sóc hài tử. Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim thường xuyên ra vào không gian. Hai hài tử cùng Thiệu Vân An phải nói là đang hưởng phúc chứ không phải chịu tội.
Đại Chiến Kiêu biết thân phận của tiểu thái tử, cả đường đi đều khẩn trương. Mỗi lần đội ngũ dừng lại để kiểm kê, y phải tới canh chừng. Tuy vậy, tinh thần hai đứa nhỏ rất tốt, ăn được ngủ được, y cũng yên tâm. Đại Chiến Kiêu rất thích tiểu Hành Dực, chỉ cần có cơ hội là ôm, trời đang ấm dần lên, tiểu Hành Dực cũng không mềm nhũn như hồi đầu nữa, Đại Chiến Kiêu có thể ôm tiểu Hành Dực cưỡi ngựa. Về phần tiểu thái tử, Đại Chiến Kiêu không dám chạm vào đầu ngón tay, sợ chạm vào sẽ hỏng. Đừng tưởng tiểu thái tử vẫn là đứa nhỏ chỉ biết uống nãi, nếu người khác biết được thân phận của nhóc, chắc chắn sẽ sợ hãi quỳ gối.
Lần này, đi theo bọn họ tới Hổ Hành quan còn có một con tin quan trọng, Kha Thấm Vương bị giam giữ hơn nửa năm. Kha Thấm Vương bây giờ nhìn chẳng khác nào khất cái. Vĩnh Minh Đế không có lòng hảo tâm cho hắn ăn ngon uống tốt. Bị Tưởng Mạt Hi dạy dỗ một thời gian, không biết y đã trải qua sự tra tấn thể chất cùng tâm lý như thế nào. Hiện giờ y bị giam giữ trong xe chở tù nhân, chỉ cung cấp nước và đồ ăn thấp nhất, bộ dáng mảnh dẻ không còn chút kiêu ngạo như trước. Thiệu Vân An thậm chí còn lo sợ không biết y có kiên trì được tới Hổ Hành quan hay không.
"Yên tâm, y không chết được, ngươi không nhìn thấy cặp mắt kia, chờ trở về Hồ Cáp Nhĩ quốc y nhất định sẽ tìm chúng ta báo thù."
Trong lều trại của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, Đại Chiến Kiêu mồm to ăn thịt thỏ rừng do chính đệ đệ nhà mình nướng, không chút nào lo lắng nói, có Hổ ca cùng Đại Kim Tiểu Kim, cả đường đi không hề thiếu các món ăn hoang dã. Thái tử ăn no được Thiệu Vân An ôm trong lòng, Ni tử ôm tiểu Hành Dực, các nam nhân khác còn đang ăn. Ba người lớn không hề kiêng dè ba đứa nhỏ, Vương Thanh không khỏi lo lắng hỏi. "Đại bá, tại sao chúng ta phải đưa y trở về?"
Đại Chiến Kiêu liếc nhìn đệ đệ, nói. "Cha nhỏ ngươi yêu cầu trả người."
Vương Thanh lập tức nhìn cha nhỏ, Thiệu Vân An không trực tiếp giải thích, mà hỏi trước. "Thanh nhi, con cảm thấy Đại Hãn Hồ quốc có tấn công Đại Yến vì một Kha Thấm Vương hay không?"
Vương Thanh lắc đầu. "Nhất định là không."
Trẻ nhỏ dễ dạy, Đại Chiến Kiêu âm thầm gật đầu.
Thiệu Vân An. "Nếu không có Kha Thấm Vương, hai nước cũng không tránh khỏi chiến tranh, không bằng dùng y trao đổi ít đồ vật."
Vương Thanh hiểu ra, nhưng lại lo lắng. "Hồ tặc xấu nhất, vạn nhất bọn họ chơi xấu thì làm sao?"
Thiệu Vân An. "Bọn họ giở trờ, chúng ta không có tổn thất gì. Đại Hãn Hồ quốc sẽ mất đi một ít dân tâm. Địa vị Kha Thấm Vương ở Hồ quốc không thấp, y là đệ đệ của Đại Hãn Hồ quốc, nếu con là Đại Hãn, con có giở trò không?"
Vương Thanh hoàn toàn minh bạch. "Sẽ không." Nghĩ tới Hồ Cáp Nhĩ quốc kiêu ngạo, nhóc trả lời. "Bọn họ hẳn là đang nghĩ, sau khi đánh bại Đại Yến chúng ta sẽ lấy lại toàn bộ tiền tài, hơn nữa còn chiếm đoạt nhiều thêm."
Thiệu Vân An. "Đúng vậy."
Câu nói tiếp theo của Vương Thanh khiến Đại Chiến Kiêu nghe xong cực kỳ thoải mái.
"Chúng ta có đại bá, có cha, có cha nhỏ, Hồ tặc chắc chắn sẽ không lấy về được."
Tưởng Mạt Hi trước sau không hé miệng, ở trước mặt người ngoài nhóc ít khi nào lên tiếng. Bất quá, Đại Chiến Kiêu từng tới tư vụ phường vài lần, không dám coi thường Tưởng Mạt Hi dù chỉ một chút. Kha Thấm Vương nên biết ơn vì tấm phiếu thịt còn giá trị, nếu không Tưởng Mạt Hi đã không giữ lại mạng chó của y vì dám thèm muốn Ni tử và xúc phạm Quách Tử Mục. Kể từ khi Võ gia bị giết và lưu đày, trên người Tưởng Mạt Hi bớt đi nhiều phần u ám, nhưng càng thêm ổn trọng, có đôi khi Thiệu Vân An không thể nhìn ra nhóc đang suy tính cái gì.
Võ Giản hiện tại còn ở Trung Dũng công phủ, đã có thể xuống giường. Tưởng Khang Thần thỉnh thoảng sẽ tới Trung Dũng công phủ thăm y. Sự tình của Võ gia không hề ngăn cách mối quan hệ tình cảm giữa hai người. Vương Thạch Tỉnh dự định đợi trở về từ Hổ Hành quan sẽ tìm cơ hội "bán" Võ Giản cho Tưởng Khang Thần, cho phu phu bọn họ thực sự đoàn tụ.
Có Thiệu Vân An đảm bảo, Đại Chiến Kiêu không cố ý làm chậm tốc độ hành trình, bởi vì quân nhu mang theo tới Hổ hành Quan và Dạ Lệ quan bao gồm những vật tư vô cùng quan trọng. Thiệu Vân An cũng muốn tới nơi càng sớm càng tốt. Thấy đệ đệ không sao, hai đứa hài tử và ba đứa nhỏ đều ăn uống được, Đại Chiến Kiêu hạ lệnh phóng hết tốc độ về phía trước. Mỗi ngày Vương Thạch Tỉnh đều lợi dụng cơ hội tuần tra mà bỏ thêm linh tuyền vào đồ ăn thức uống của đội hộ tống, như vậy không chỉ các hộ vệ có đủ thể lực theo kịp, mà chính bản thân hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi buồn chán.
Một tháng bảy ngày sau, Thiệu Vân An đứng trước xe nhìn thấy ba chữ Hồ Hành quan to lớn. Ở cửa thành Hổ Hành quan, một đội nhân mã uy phong đang đứng chờ. Lúc này, Thiệu Vân An đột nhiên có cảm giác thật gần gũi thân quen, không phải hắn sợ hãi tiến vào Hổ Hành quan, mà cứ nghĩ về việc sắp sửa gặp mặt Võ Uy tướng quân Đại Minh Vinh trong truyền thuyết, phụ thân của hắn, hắn có hơi căng thẳng không thể giải thích được.
"Thiếu soái!"
Thủ lĩnh cầm đầu nhìn thấy đội hộ tống, lập tức cưỡi ngựa tới chào đón. Đối phương râu ria xồm xoàm, da dẻ thô ráp, thoạt nhìn chính là võ tướng đóng giữ ở biên quan nhiều năm. Vương Thạch Tỉnh từ trên lưng ngựa nhảy xuống, tiến lên hành lễ. "Đới tướng quân."
Đới Mạo sửng sốt, vội vàng xuống ngựa, Đại Chiến Kiêu cũng nhảy xuống, nói. "Đới thúc, đây là Trung Dũng công."
"Trung Dũng công!" Đới Mạo vội vàng hành lễ, đại danh Trung Dũng công đã lan xa ra tới biên quan a. Vương Thạch Tỉnh hiện giờ thay đổi rất nhiều, chẳng trách Đới Mạo không thể nhận ra.
"Đới tướng quân đa lễ." Vương Thạch Tỉnh ôm Thiệu Vân An. "Đây là chính quân."
"Đới tướng quân khỏe."
Có thể được Đại Chiến Kiêu xưng bằng thúc, chắc chắn là người một nhà. Lời chào của Thiệu Vân An khiến Đới Mạo sợ hãi toát mồ hôi lạnh. Kẻ không hề biến sắc khi đối mặt với các chiến binh Hồ quốc, bây giờ tay chân lại bối rối không biết để đâu. Trung Dũng công chính quân, thiếu gia Đại gia, Vương Thiệu chính quân, đại danh so với Trung Dũng công còn lợi hại hơn!
"Quốc công, Vương Thiệu chính quân, nhị vị đừng hù dọa hạ thần." Đới Mạo hướng Đại Chiến Kiêu cầu cứu. Y chỉ là một thô nhân, cho dù Trung Dũng công trước kia từng xuất thân từ Dực Hổ quân, nhưng nhân gia hiện giờ đã là quốc công, y làm sao dám trèo cao. Từ xưa tới nay, địa vị võ tướng luôn thấp hơn quan văn, huống chi là ở trước mặt người có tước vị. Vương Thạch Tỉnh là người có thân phận quyền quý, là tâm phúc của hoàng thượng, Đới Mạo có chút hối hận vì đã xin tự mình ra trận đón người.
Thiệu Vân An ha ha cười hai tiếng, nói. "Đới tướng quân, ca ca ta gọi ngài một tiếng thúc, ngài đừng khách sáo với chúng ta. Ngài là đại anh hùng canh giữ biên quan bảo vệ an nguy Đại Yến. Nếu không nhờ các ngài, chúng ta làm sao có thể sống yên ổn ở kinh thành. Chưa kể cha ta, ca ca ta, đại bá ta đều ở đây, hơn nữa Tỉnh ca cũng đóng quân ba năm ở chỗ này, ngài từng là thủ trưởng trước đây của Tỉnh ca, ngài khách sáo như vậy mới đúng là hù dọa Tỉnh ca nha. Nếu ngài không chê, ta gọi ngài một tiếng thúc thế nào?"
"Cái này, cái này, Vương Thiệu chính quân, cái này không thể."
Đới Mạo sắp khóc, không rảnh đi hỏi xem thủ trưởng là cái gì.
"Ta thấy cứ quyết định như vậy đi. Đới thúc, chúng ta mang tới rất nhiều đồ ăn ngon cho mọi người, ta rất nóng lòng gặp mặt cha, ngài dẫn chúng ta đi được không?"
"Cái này...thiếu soái!"
Đại Chiến Kiêu cười lớn, biểu hiện của đệ đệ khiến y vô cùng ấm áp.
"Đới thúc, nghe Vân An đi. Đi, đi gặp phụ soái nào."
Đới Mạo bị dọa chết khiếp, nhưng hành động của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lại thu phục được quân tâm ngay khi vừa mới đến Hồ Hành quan. Không phải là không có quan lớn nào tới Hổ Hành quan, nhưng ai cũng cao cao tại thượng, cho dù là thái giá, cũng dám ở trước mặt Đại tướng quân diễu võ dương oai. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An là trường hợp đặc biệt, người không biết còn tưởng bọn họ đang về nhà phụ mẫu thân sinh. Nhưng, theo một nghĩa nào đó mà nói thì, đúng vậy mà!
Đoàn xe ngựa hùng hậu tiến vào doanh trại Hổ Hành quan, Võ Uy tướng quân Đại Minh Vinh đứng ở cổng doanh trại. Ngay khi nhìn thấy người ngồi trên xe ngựa, khi ánh mắt thiếu niên hướng qua bên này, không cần giới thiệu cũng ứa nước mắt, đó là, con hắn, Chiến An!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook