Hãn Phu
-
Chương 217
Còn năm ngày nữa là tết đến rồi. Bất quá, bá tánh kinh thành đã bước vào lễ đón năm mới trước thời hạn. Ngày này, nghĩa đệ của Trung Dũng hầu là Quách Tử Mục Quách tiểu thiếu gia xuất giá! Thế gia kinh thành gả nữ nhi không phải là chuyện lạ, nhưng ngay cả đích trưởng nữ của Hằng xa hầu khi xuất giá cũng không có được sự hào hoa đến vậy.
Vân Long các đóng cửa bốn ngày để chuẩn bị cho lễ thành thân long trọng. Ngay từ bước đầu chuẩn bị, lễ thành thân này đã phi thường siêu phàm thoát tục. Bởi vì là mùa đông, khách khứa đông đảo, nên lễ thành thân không tổ chức trong vương phủ, mà ở Vân Long các. Đầu tiên, đôi tân nhân sẽ bái đường ở vương phủ trước, sau đó đến Vân Long các tổ chức hôn lễ thế kỷ độc nhất vô nhị.
Về cái gọi là "hôn lễ thế kỷ", đừng nói các bá tánh kinh thành chẳng ai hiểu, ngay cả Vĩnh Minh Đế và quân hậu tham dự hôn lễ cũng không hiểu. Người lên kế hoạch chính cho hôn lễ này, Thiệu Vân An, đã hạ lệnh cho tất cả những ai trong cuộc phải giữ bí mật, phải để cho cặp tân nhân một kinh hỉ lớn vào ngày thành thân.
Sáng sớm ánh nắng chưa lên, Quách Tử Mục trở về Trung Dũng hầu phủ từ ba ngày trước liền thức dậy. Đêm hôm trước y rơi vào trạng thái hưng phấn quá không thể ngủ. Thiệu Vân An bởi vì mang thai nên còn ngủ say, những người khác đều đã tới. Quách Tử Du cũng từ huyện Vĩnh Tu chạy tới. Thân đệ đệ xuất giá, Quách Tử Du thông qua Vương Thạch Tỉnh nhận được thánh ân từ Vĩnh Minh Đế, chấp thuận y lên kinh thành tham dự hôn lễ của đệ đệ.
Ngoại trừ hai nha đầu và hai tiểu tư hầu hạ bên cạnh Quách Tử Mục, các thẩm thẩm mặc y phục cho y đều là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng y. Chờ hồi thần rồi, các bà đồng loạt khen ngợi vương gia đầy phúc khí, khen vương chính quân dung nhan tuyệt sắc, khen tới tức Quách Tử Mục ngượng ngùng nhưng cũng có chút thỏa mãn. Mộ Dung thú y, người khác xem đây là phúc khí.
Các thẩm thẩm mặc y phục và trang điểm cho Quách Tử Mục theo đúng truyền thống xuất giá. Cũng bởi vì Quách Tử Mục là nam thê, quy củ không nhiều như nữ nhân, cho nên mới có thể phối hợp với kế hoạch lớn mật của Thiệu Vân An. La Vinh Vương là người sủng thê vô giới hạn, chỉ cần có thể cho Quách Tử Mục một hôn lễ khó quên, muốn ông làm cái gì cũng được.
Rạng sáng, Thiệu Vân An đến, Quách Tử Mục đã mặc xong hỉ phục. Nhìn thấy Thiệu Vân An, Quách Tử Mục hai mắt đỏ hoe. Một năm trước y không dám nghĩ mình có được năm nay, đều là bởi vì người này mà cuộc đời y thay đổi chóng mặt.
Thiệu Vân An đắc ý nhìn Quách Tử Mục một vòng. "Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, khóc một chút cũng không sao, một vài nơi còn có tập tục khóc hôn nữa kìa."
Quách Tử Mục mị nhãn híp híp. "Thật xui xẻo, vạn nhất khóc lem hết mặt thì làm sao bây giờ." Hốc mắt ngay lập tức hết đỏ.
Để mọi người ra ngoài, Thiệu Vân An lấy điểm tâm cho Quách Tử Mục, ngồi xuống bên cạnh y. "Ăn một ít lót bụng đã."
Quách Tử Mục thở hắt ra, nhỏ giọng. "Vân An, đa tạ ngươi. Đa tạ ngươi và Thạch Tỉnh."
"Ngươi ta là ai a." Thiệu Vân An cũng thở hắt ra. "Cuối cùng cũng gả được tên họa thủy ngươi ra ngoài."
"Ngươi lăn!"
Quách Tử Mục duỗi chân định đá, đột nhiên nhận ra đối phương là dựng phu, vội vàng thu chân. Thiệu Vân An ôm chặt huynh đệ tốt Quách Tử Mục. "Từ nay ngươi sẽ là Vương chính quân thực sự. Gặp phải sắc lang cũng đừng nương tay, phải cho bọn họ biết, Vương chính quân không chỉ có ngoại hình tuyệt sắc, mà tâm cũng rất cứng rắn, đắc tội hắn tuyệt đối sống không bằng chết. Phía sau ngươi là Mộ Dung bá bá, là ta và Tỉnh ca, đừng lo lắng gì cả."
Quách Tử Mục mím môi.
"Biểu hiện lần trước của ngươi với Hồ tặc không tệ lắm, nhưng cần phải mạnh mẽ hơn nữa. Về phần hoàng thương..." Thiệu Vân An hạ giọng. "Hắn đã nhìn thấy mặt của ngươi rồi, sau đó không có phản ứng gì, hẳn là không sao. Ta thấy, hoàng thượng vẫn rất sợ quân hậu. Nếu như hoàng thượng là kẻ háo sắc, trong cung không chỉ có mình quân hậu. Hoàng thượng là thực tình ái quân hậu, khuôn mặt này của ngươi quá lắm khiến hắn kinh diễm một chút, nhìn nhiều rồi sẽ không có việc gì, giống như Tỉnh ca vậy."
Quách Tử Mục yên lặng gật đầu, lần trước lộ mặt trong cung thật sự khiến y lo lắng mấy ngày. Nhưng từ đó về sau sóng yên biển lặng, y cũng yên tâm.
Thiệu Vân An ghé vào lỗ tai y. "Nhưng khi tiến cung ngươi vẫn nên đeo mặt nạ. Tiểu thúc của ta sẽ ghen tỵ."
Quách Tử Mục chớp chớp mắt, cười, gật mạnh đầu.
"A~, Quách tiểu ca thương yêu của ta sắp gả chồng rồi. Ta chúc ngươi sớm sinh quý tử a." Một câu này, Thiệu Vân An có hơi nghiến răng nghiến lợi. Tới giờ này hắn vẫn chưa thể chấp nhận đứa nhỏ trong bụng, cho dù nhóc con đã biết động.
Quách Tử Mục cười thật sâu, ánh mắt đong đầy cảm xúc.
"Ngày mai ta sẽ nói Mộ Dung đi lãnh dựng quả, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho hai hài tử quá chênh lệch tuổi tác."
Thiệu Vân An huýt sáo. "Tuyệt a!"
Hai vị huynh đệ tốt nói chuyện riêng trong phòng một lát, bên ngoài có người gõ cửa. Vương gia đã lên đường, sắp tới rồi. Nha hoàn cùng các thẩm thẩm đi vào, Quách Tử Mục khép chân ngồi xuống, Thiệu Vân An tự mình trùm khăn voan đỏ cho y.
Nhóm người đưa dâu của Quách Tử Mục có hơn một chục dũng sĩ bộ lạc Đại Sơn mà Ô Chân công chúa kéo tới, có tướng quân phủ tráng đinh cho Đại Chiến Kiêu dẫn dắt, có nhóm huynh đệ Túc Cẩn An mà Thiệu Vân An mời tới, còn có người của Trung Dũng thôn như Vương Thư Bình, Triệu Nguyên Đức. Đại môn Trung Dũng hầu phủ đóng chặt, nhóm thân hữu nấp sau cánh cửa chờ người "đón dâu." Các bá tánh kinh thành tập trung hai bên đường từ vương phủ tới Trung Dũng hầu phủ, cho dính tí không khí vui mừng.
La Vinh Vương mặc y phục tân lang, cưỡi trên lưng đại mã, dẫn đầu đội ngũ đón dâu xuất phát. Phía bên đón dâu của La Vinh Vương cũng không hề kém cạnh. Mộ Dung thế tử tìm một đám tráng sĩ tới ủng hộ phụ thân mình. Vĩnh Minh Đế đưa tới hàng chục cấm vệ quân, cùng với nhóm công tử thế gia có giao hảo với Mộ Dung thế tử tới trợ trận. Bằng hữu tốt của La Vinh Vương đều là nhóm người đồng lứa như Ông lão, Đại lão tướng quân, quả thực không có phương tiện đi "cướp tân nhân."
Đội ngũ đón dâu ném kẹo và tiền đồng dọc đường đi, bá tánh kinh thành, đặc biệt là bọn nhỏ cao hứng muốn chết, không tiếc dành tặng mấy lời chúc tốt lành, vỗ tay ủng hộ. Mấy viên kẹo này đều xuất phát từ cửa hàng bánh ngọt Vân Long, một viên kẹo thường có giá một đồng đó! Chỉ cần mấy viên kẹo tưởng chừng như rải không hết này đã có thể đoán được sự xa hoa của của hôn lễ.
Đến Trung Dũng hầu phủ, nhìn thấy đại môn đóng chặt, La Vinh Vương đã chuẩn bị sẵn tâm lý không khỏi cảm thấy nôn nóng. Vân An không nên làm khó ông chứ.
Bang bang bang, ba tiếng gõ cửa, bên trong truyền tới thanh âm một người. "Vương gia, chính quân nhà ta nói, ngài phải xướng một bản tình ca chúng ta mới có thể mở cửa."
Khuôn mặt La Vinh Vương tức khắc nhăn lại như trái mướp đắng, tình ca? Không phải Vân An định lấy cái mạng già của ông chứ? Nhìn tình hình này, cửa còn không vào được, lấy cái gì mà cướp tân nhân? La Vinh Vương hít sâu mấy hơi, sau đó xoay người nói với đội ngũ đón dâu. "Vào cửa rồi nhớ phải hành động nhanh."
"Vương gia yên tâm!"
La Vinh Vương xướng, vì để thuận lợi cưới tức phụ vào tay, ông liều mạng. La Vinh Vương xướng chính là bản tình ca mà từ lão tới ấu của Đại Yến đều biết. Lần đầu tiên nghe vương gia mở tôn khẩu, người trong cửa người ngoài cửa đều kinh ngạc, giọng ca của vương gia rất hay.
La Vinh Vương xướng xong, khuôn mặt già nua đỏ bừng, đám đông khán giả đứng bên ngoài cam đảm la ó. Đại môn từ từ mở ra, vừa mở được nửa chặng đường, các thành viên trong nhóm đón dâu lập tức tông cửa xông vào. Trong lúc nhất thời, Trung Dũng hầu phủ rối loạn.
Tiếng pháo trúc nổ vang trời, cả con phố rộn rã tiếng pháo nổ giòn. Bên trong Trung Dũng hầu phủ, nhờ sự trợ giúp của nhóm cấm vệ quân, La Vinh Vương vượt qua năm ải, chém sáu tướng, rốt cuộc vọt tới trước cửa tiểu viện của Quách Tử Mục, nhưng lại bị một tên nam nhân bụng to chặn lại. La Vinh Vương toát mồ hôi lạnh, cầu xin. "Vân An, đừng làm khó Mộ Dung bá bá nữa." Thiệu Vân An cười. "Mộ Dung bá bá, muốn cưới Quách tiểu ca đâu có dễ như vậy, đưa bao lì xì đỏ trước đi, đưa rồi lại nói~"
Những người phía sau La Vinh Vương giơ bao lì xì, nhóm tiểu tử tiểu cô nương trong viện cười vang đi đoạt, Thiệu Vân An tiếp tục ra nan đề. "Mộ Dung bá bá lúc nãy hát xa quá, ta nghe không rõ."
La Vinh Vương nháy mắt ra hiệu với Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh trả lại cho ông ánh mắt đầy bất lực. La Vinh Vương trong lòng oán giận, nhưng mắt thấy "tân nương tử" đã gần trong gang tất, không thể nào thất bại được. Đang chuẩn bị hát lại lần nữa, lập tức nghe thấy tiểu ác ma hô lên. "Đổi bài khác đi!"
Ngồi ở trên giường, Quách Tử Mục nghe Thiệu Vân An làm khó vương gia, che miệng cười, trong lòng tò lò không biết vương gia có hát hay không. Lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm nam nhân quen thuộc, Quách Tử Mục giật mình.
La Vinh Vương tiếp tục hát, lại một bản tình ca tương tự như phượng cầu hoàng. La Vinh Vương giọng hát thâm tình khiến Quách Tử Mục suýt bật khóc. Mộ Dung, là vì y, mới hát.
Rốt cuộc hát xong rồi, La Vinh Vương lần nữa cầu xin. "Vân An, cho Mộ Dung bá bá qua đi mà."
Thiệu Vân An tránh sang bên cạnh. "Kế tiếp, còn phải xem bản lĩnh của Mộ Dung bá bá."
La Vinh Vương lập tức phất tay. "Vào!"
Trong việc rối loạn, đội ngũ hai bên người chọc ta, ta phá ngươi, ngay cả Ô Chân công chúa tham gia cuộc vui cũng phải né sang một bên. Nói sao nàng cũng là nữ tử, quá tai hại!
Đợi thủ vệ cố ý thả lỏng, La Vinh Vương cuối cùng xông vào trong phòng, nhưng lại gặp phải vấn đề nan giải, tìm giày cho Quách Tử Mục! Trên chân Quách Tử Mục chỉ có một cái giày, không tìm thấy cái còn lại thì làm sao mà ra cửa!
La Vinh Vương không phải lần đầu tiên đón dâu, nhưng tuyệt đối là lần đầu tiên đón dâu kiểu này! Quả nhiên, mỹ nhân không dễ đắc thủ. La Vinh Vương nhờ sự giúp đỡ của nhóm đón dâu mà thành công tìm thấy chiếc giày bị cất giấu ở góc tủ. Trong sự thúc giục của Thiệu Vân An, La Vinh Vương quỳ một gối xuống đất, mang giày cho Quách Tử Mục. Giờ khắc này, trong mắt La Vinh Vương tràn đầy xúc động và vui mừng. Bên dưới tấm khăn trùm đầu, nước mắt Quách Tử Mục chảy ra.
"Tân nhân ra cửa~"
Vương Thạch Tỉnh tiến vào, ngồi xổm xuống trước giường. Quách Tử Mục bật khóc ghé vào lưng Vương Thạch Tỉnh. Quách Tử Du ở bên cạnh lau nước mắt. Chân y không tiện nên không thể đưa Quách Tử Mục ra ngoài. Vương Thạch Tỉnh là nghĩa huynh của Quách Tử Mục, đảm nhận nhiệm vụ này.
Vương Thạch Tỉnh bước từng bước đi điềm tĩnh, cõng Quách Tử Mục trên lưng ra ngoài. Trung Dũng hầu phủ, sáo tấu cùng trống đánh vang trời, nhấc của hồi môn nâng ra khỏi hầu phủ. La Vinh Vương chờ ở bên ngoài. Quách Tử Du đi theo bên cạnh Vương Thạch Tỉnh, cùng đưa đệ đệ ra cửa.
"Tân nhân lên kiệu~"
"Ca!"
Quách Tử Mục cả đường đi bảo trì im lặng, ngay lúc Vương Thạch Tỉnh đặt y lên kiệu không khống chế nổi nước mắt, khóc hô lên. Quách Tử Du cố nén lệ. "Tử Mục, phải hạnh phúc!"
"Ca, Thạch Tỉnh ca, ta đi rồi, nhất định sẽ hạnh phúc!"
Vương Thạch Tỉnh đích thân buông rèm kiệu, hô to. "Khởi kiệu!"
Lúc này đây, pháo trúc nổ vang bầu trời kinh thành, ngay cả trong hoàng cung cũng thoang thoáng nghe được. Thập lý hồng trang, của hồi môn dành cho nghĩa đệ của Trung Dũng hầu là Quách Tử Mục được kéo dài từ lối vào hầu phủ tới cổng thành phía đông. Mọi người trong kinh thành không nói nên lời, đều bị chọc cho lóe mắt. Trung Dũng hầu Vương Thạch Tỉnh thật sự xem Quách Tử Mục như thân sinh đệ đệ, cho y xuất giá vô cùng hoành tráng. Lần hôn lễ thế kỷ này khiến bá tánh kinh thành đàm luận ước chừng hơn cả năm. Trung Dũng hầu phủ coi trọng Quách Tử Mục, cũng giúp Quách Tử Mục có thêm chỗ đứng trong giới tư bản thượng lưu kinh thành. Hôn lễ này cũng khiến tất cả mọi người hiểu rằng, Quách Tử Mục thành thân với La Vinh Vương, không vì tiền, không vì thế, chỉ vì thích. Những người nguyên bản còn ghen tỵ với Quách Tử Mục được gả vào hào gia, bây giờ quay ngược lại ghen tỵ với La Vinh Vương.
Đội ngũ đón dâu đi vòng quanh kinh thành nhiều vòng, phát kẹo cùng tiền đồng không ngừng, cuối cùng đội ngũ cũng dừng lại ở vương phủ. La Vinh Vương đích thân ôm Quách Tử Mục khỏi kiệu, không để y chạm chân xuống đất. Trong vương phủ chỉ có một ít thân nhân và bằng hữu của La Vinh Vương, hai người bái kiến thiên địa cùng tổ tiên xong, La Vinh Vương ôm Quách Tử Mục, lần nữa rời khỏi vương phủ.
Lúc này, Vân Long các chật kín chỗ ngồi, ngoại trừ một vài bàn đặc biệt còn trống. La Vinh Vương xuất hiện, nhưng bên cạnh không có Quách Tử Mục. Mọi người xì xào bàn tán, tự hỏi La Vinh Vương định làm gì, tại sao lễ thành thân lại phân thành hai nơi. Người của Trung Dũng hầu phủ đã an trí xong chỗ ngồi. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ngồi ở bàn chính, ngoài ra còn có Ông lão, Đại lão tướng quân cùng hai chỗ trống. Người của La Vinh Vương phủ cũng đã tới, mọi người phân chia xong chỗ ngồi, giờ lành còn chưa tới, bên ngoài vang lên tiếng thông báo. "Hoàng thượng giá lâm! Quân hậu giá lâm!"
Hôn lễ này, với sự xuất hiện của hai người đặc biệt mà bị đẩy lên một vòng cao trào mới.
Vân Long các đóng cửa bốn ngày để chuẩn bị cho lễ thành thân long trọng. Ngay từ bước đầu chuẩn bị, lễ thành thân này đã phi thường siêu phàm thoát tục. Bởi vì là mùa đông, khách khứa đông đảo, nên lễ thành thân không tổ chức trong vương phủ, mà ở Vân Long các. Đầu tiên, đôi tân nhân sẽ bái đường ở vương phủ trước, sau đó đến Vân Long các tổ chức hôn lễ thế kỷ độc nhất vô nhị.
Về cái gọi là "hôn lễ thế kỷ", đừng nói các bá tánh kinh thành chẳng ai hiểu, ngay cả Vĩnh Minh Đế và quân hậu tham dự hôn lễ cũng không hiểu. Người lên kế hoạch chính cho hôn lễ này, Thiệu Vân An, đã hạ lệnh cho tất cả những ai trong cuộc phải giữ bí mật, phải để cho cặp tân nhân một kinh hỉ lớn vào ngày thành thân.
Sáng sớm ánh nắng chưa lên, Quách Tử Mục trở về Trung Dũng hầu phủ từ ba ngày trước liền thức dậy. Đêm hôm trước y rơi vào trạng thái hưng phấn quá không thể ngủ. Thiệu Vân An bởi vì mang thai nên còn ngủ say, những người khác đều đã tới. Quách Tử Du cũng từ huyện Vĩnh Tu chạy tới. Thân đệ đệ xuất giá, Quách Tử Du thông qua Vương Thạch Tỉnh nhận được thánh ân từ Vĩnh Minh Đế, chấp thuận y lên kinh thành tham dự hôn lễ của đệ đệ.
Ngoại trừ hai nha đầu và hai tiểu tư hầu hạ bên cạnh Quách Tử Mục, các thẩm thẩm mặc y phục cho y đều là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng y. Chờ hồi thần rồi, các bà đồng loạt khen ngợi vương gia đầy phúc khí, khen vương chính quân dung nhan tuyệt sắc, khen tới tức Quách Tử Mục ngượng ngùng nhưng cũng có chút thỏa mãn. Mộ Dung thú y, người khác xem đây là phúc khí.
Các thẩm thẩm mặc y phục và trang điểm cho Quách Tử Mục theo đúng truyền thống xuất giá. Cũng bởi vì Quách Tử Mục là nam thê, quy củ không nhiều như nữ nhân, cho nên mới có thể phối hợp với kế hoạch lớn mật của Thiệu Vân An. La Vinh Vương là người sủng thê vô giới hạn, chỉ cần có thể cho Quách Tử Mục một hôn lễ khó quên, muốn ông làm cái gì cũng được.
Rạng sáng, Thiệu Vân An đến, Quách Tử Mục đã mặc xong hỉ phục. Nhìn thấy Thiệu Vân An, Quách Tử Mục hai mắt đỏ hoe. Một năm trước y không dám nghĩ mình có được năm nay, đều là bởi vì người này mà cuộc đời y thay đổi chóng mặt.
Thiệu Vân An đắc ý nhìn Quách Tử Mục một vòng. "Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, khóc một chút cũng không sao, một vài nơi còn có tập tục khóc hôn nữa kìa."
Quách Tử Mục mị nhãn híp híp. "Thật xui xẻo, vạn nhất khóc lem hết mặt thì làm sao bây giờ." Hốc mắt ngay lập tức hết đỏ.
Để mọi người ra ngoài, Thiệu Vân An lấy điểm tâm cho Quách Tử Mục, ngồi xuống bên cạnh y. "Ăn một ít lót bụng đã."
Quách Tử Mục thở hắt ra, nhỏ giọng. "Vân An, đa tạ ngươi. Đa tạ ngươi và Thạch Tỉnh."
"Ngươi ta là ai a." Thiệu Vân An cũng thở hắt ra. "Cuối cùng cũng gả được tên họa thủy ngươi ra ngoài."
"Ngươi lăn!"
Quách Tử Mục duỗi chân định đá, đột nhiên nhận ra đối phương là dựng phu, vội vàng thu chân. Thiệu Vân An ôm chặt huynh đệ tốt Quách Tử Mục. "Từ nay ngươi sẽ là Vương chính quân thực sự. Gặp phải sắc lang cũng đừng nương tay, phải cho bọn họ biết, Vương chính quân không chỉ có ngoại hình tuyệt sắc, mà tâm cũng rất cứng rắn, đắc tội hắn tuyệt đối sống không bằng chết. Phía sau ngươi là Mộ Dung bá bá, là ta và Tỉnh ca, đừng lo lắng gì cả."
Quách Tử Mục mím môi.
"Biểu hiện lần trước của ngươi với Hồ tặc không tệ lắm, nhưng cần phải mạnh mẽ hơn nữa. Về phần hoàng thương..." Thiệu Vân An hạ giọng. "Hắn đã nhìn thấy mặt của ngươi rồi, sau đó không có phản ứng gì, hẳn là không sao. Ta thấy, hoàng thượng vẫn rất sợ quân hậu. Nếu như hoàng thượng là kẻ háo sắc, trong cung không chỉ có mình quân hậu. Hoàng thượng là thực tình ái quân hậu, khuôn mặt này của ngươi quá lắm khiến hắn kinh diễm một chút, nhìn nhiều rồi sẽ không có việc gì, giống như Tỉnh ca vậy."
Quách Tử Mục yên lặng gật đầu, lần trước lộ mặt trong cung thật sự khiến y lo lắng mấy ngày. Nhưng từ đó về sau sóng yên biển lặng, y cũng yên tâm.
Thiệu Vân An ghé vào lỗ tai y. "Nhưng khi tiến cung ngươi vẫn nên đeo mặt nạ. Tiểu thúc của ta sẽ ghen tỵ."
Quách Tử Mục chớp chớp mắt, cười, gật mạnh đầu.
"A~, Quách tiểu ca thương yêu của ta sắp gả chồng rồi. Ta chúc ngươi sớm sinh quý tử a." Một câu này, Thiệu Vân An có hơi nghiến răng nghiến lợi. Tới giờ này hắn vẫn chưa thể chấp nhận đứa nhỏ trong bụng, cho dù nhóc con đã biết động.
Quách Tử Mục cười thật sâu, ánh mắt đong đầy cảm xúc.
"Ngày mai ta sẽ nói Mộ Dung đi lãnh dựng quả, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho hai hài tử quá chênh lệch tuổi tác."
Thiệu Vân An huýt sáo. "Tuyệt a!"
Hai vị huynh đệ tốt nói chuyện riêng trong phòng một lát, bên ngoài có người gõ cửa. Vương gia đã lên đường, sắp tới rồi. Nha hoàn cùng các thẩm thẩm đi vào, Quách Tử Mục khép chân ngồi xuống, Thiệu Vân An tự mình trùm khăn voan đỏ cho y.
Nhóm người đưa dâu của Quách Tử Mục có hơn một chục dũng sĩ bộ lạc Đại Sơn mà Ô Chân công chúa kéo tới, có tướng quân phủ tráng đinh cho Đại Chiến Kiêu dẫn dắt, có nhóm huynh đệ Túc Cẩn An mà Thiệu Vân An mời tới, còn có người của Trung Dũng thôn như Vương Thư Bình, Triệu Nguyên Đức. Đại môn Trung Dũng hầu phủ đóng chặt, nhóm thân hữu nấp sau cánh cửa chờ người "đón dâu." Các bá tánh kinh thành tập trung hai bên đường từ vương phủ tới Trung Dũng hầu phủ, cho dính tí không khí vui mừng.
La Vinh Vương mặc y phục tân lang, cưỡi trên lưng đại mã, dẫn đầu đội ngũ đón dâu xuất phát. Phía bên đón dâu của La Vinh Vương cũng không hề kém cạnh. Mộ Dung thế tử tìm một đám tráng sĩ tới ủng hộ phụ thân mình. Vĩnh Minh Đế đưa tới hàng chục cấm vệ quân, cùng với nhóm công tử thế gia có giao hảo với Mộ Dung thế tử tới trợ trận. Bằng hữu tốt của La Vinh Vương đều là nhóm người đồng lứa như Ông lão, Đại lão tướng quân, quả thực không có phương tiện đi "cướp tân nhân."
Đội ngũ đón dâu ném kẹo và tiền đồng dọc đường đi, bá tánh kinh thành, đặc biệt là bọn nhỏ cao hứng muốn chết, không tiếc dành tặng mấy lời chúc tốt lành, vỗ tay ủng hộ. Mấy viên kẹo này đều xuất phát từ cửa hàng bánh ngọt Vân Long, một viên kẹo thường có giá một đồng đó! Chỉ cần mấy viên kẹo tưởng chừng như rải không hết này đã có thể đoán được sự xa hoa của của hôn lễ.
Đến Trung Dũng hầu phủ, nhìn thấy đại môn đóng chặt, La Vinh Vương đã chuẩn bị sẵn tâm lý không khỏi cảm thấy nôn nóng. Vân An không nên làm khó ông chứ.
Bang bang bang, ba tiếng gõ cửa, bên trong truyền tới thanh âm một người. "Vương gia, chính quân nhà ta nói, ngài phải xướng một bản tình ca chúng ta mới có thể mở cửa."
Khuôn mặt La Vinh Vương tức khắc nhăn lại như trái mướp đắng, tình ca? Không phải Vân An định lấy cái mạng già của ông chứ? Nhìn tình hình này, cửa còn không vào được, lấy cái gì mà cướp tân nhân? La Vinh Vương hít sâu mấy hơi, sau đó xoay người nói với đội ngũ đón dâu. "Vào cửa rồi nhớ phải hành động nhanh."
"Vương gia yên tâm!"
La Vinh Vương xướng, vì để thuận lợi cưới tức phụ vào tay, ông liều mạng. La Vinh Vương xướng chính là bản tình ca mà từ lão tới ấu của Đại Yến đều biết. Lần đầu tiên nghe vương gia mở tôn khẩu, người trong cửa người ngoài cửa đều kinh ngạc, giọng ca của vương gia rất hay.
La Vinh Vương xướng xong, khuôn mặt già nua đỏ bừng, đám đông khán giả đứng bên ngoài cam đảm la ó. Đại môn từ từ mở ra, vừa mở được nửa chặng đường, các thành viên trong nhóm đón dâu lập tức tông cửa xông vào. Trong lúc nhất thời, Trung Dũng hầu phủ rối loạn.
Tiếng pháo trúc nổ vang trời, cả con phố rộn rã tiếng pháo nổ giòn. Bên trong Trung Dũng hầu phủ, nhờ sự trợ giúp của nhóm cấm vệ quân, La Vinh Vương vượt qua năm ải, chém sáu tướng, rốt cuộc vọt tới trước cửa tiểu viện của Quách Tử Mục, nhưng lại bị một tên nam nhân bụng to chặn lại. La Vinh Vương toát mồ hôi lạnh, cầu xin. "Vân An, đừng làm khó Mộ Dung bá bá nữa." Thiệu Vân An cười. "Mộ Dung bá bá, muốn cưới Quách tiểu ca đâu có dễ như vậy, đưa bao lì xì đỏ trước đi, đưa rồi lại nói~"
Những người phía sau La Vinh Vương giơ bao lì xì, nhóm tiểu tử tiểu cô nương trong viện cười vang đi đoạt, Thiệu Vân An tiếp tục ra nan đề. "Mộ Dung bá bá lúc nãy hát xa quá, ta nghe không rõ."
La Vinh Vương nháy mắt ra hiệu với Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh trả lại cho ông ánh mắt đầy bất lực. La Vinh Vương trong lòng oán giận, nhưng mắt thấy "tân nương tử" đã gần trong gang tất, không thể nào thất bại được. Đang chuẩn bị hát lại lần nữa, lập tức nghe thấy tiểu ác ma hô lên. "Đổi bài khác đi!"
Ngồi ở trên giường, Quách Tử Mục nghe Thiệu Vân An làm khó vương gia, che miệng cười, trong lòng tò lò không biết vương gia có hát hay không. Lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm nam nhân quen thuộc, Quách Tử Mục giật mình.
La Vinh Vương tiếp tục hát, lại một bản tình ca tương tự như phượng cầu hoàng. La Vinh Vương giọng hát thâm tình khiến Quách Tử Mục suýt bật khóc. Mộ Dung, là vì y, mới hát.
Rốt cuộc hát xong rồi, La Vinh Vương lần nữa cầu xin. "Vân An, cho Mộ Dung bá bá qua đi mà."
Thiệu Vân An tránh sang bên cạnh. "Kế tiếp, còn phải xem bản lĩnh của Mộ Dung bá bá."
La Vinh Vương lập tức phất tay. "Vào!"
Trong việc rối loạn, đội ngũ hai bên người chọc ta, ta phá ngươi, ngay cả Ô Chân công chúa tham gia cuộc vui cũng phải né sang một bên. Nói sao nàng cũng là nữ tử, quá tai hại!
Đợi thủ vệ cố ý thả lỏng, La Vinh Vương cuối cùng xông vào trong phòng, nhưng lại gặp phải vấn đề nan giải, tìm giày cho Quách Tử Mục! Trên chân Quách Tử Mục chỉ có một cái giày, không tìm thấy cái còn lại thì làm sao mà ra cửa!
La Vinh Vương không phải lần đầu tiên đón dâu, nhưng tuyệt đối là lần đầu tiên đón dâu kiểu này! Quả nhiên, mỹ nhân không dễ đắc thủ. La Vinh Vương nhờ sự giúp đỡ của nhóm đón dâu mà thành công tìm thấy chiếc giày bị cất giấu ở góc tủ. Trong sự thúc giục của Thiệu Vân An, La Vinh Vương quỳ một gối xuống đất, mang giày cho Quách Tử Mục. Giờ khắc này, trong mắt La Vinh Vương tràn đầy xúc động và vui mừng. Bên dưới tấm khăn trùm đầu, nước mắt Quách Tử Mục chảy ra.
"Tân nhân ra cửa~"
Vương Thạch Tỉnh tiến vào, ngồi xổm xuống trước giường. Quách Tử Mục bật khóc ghé vào lưng Vương Thạch Tỉnh. Quách Tử Du ở bên cạnh lau nước mắt. Chân y không tiện nên không thể đưa Quách Tử Mục ra ngoài. Vương Thạch Tỉnh là nghĩa huynh của Quách Tử Mục, đảm nhận nhiệm vụ này.
Vương Thạch Tỉnh bước từng bước đi điềm tĩnh, cõng Quách Tử Mục trên lưng ra ngoài. Trung Dũng hầu phủ, sáo tấu cùng trống đánh vang trời, nhấc của hồi môn nâng ra khỏi hầu phủ. La Vinh Vương chờ ở bên ngoài. Quách Tử Du đi theo bên cạnh Vương Thạch Tỉnh, cùng đưa đệ đệ ra cửa.
"Tân nhân lên kiệu~"
"Ca!"
Quách Tử Mục cả đường đi bảo trì im lặng, ngay lúc Vương Thạch Tỉnh đặt y lên kiệu không khống chế nổi nước mắt, khóc hô lên. Quách Tử Du cố nén lệ. "Tử Mục, phải hạnh phúc!"
"Ca, Thạch Tỉnh ca, ta đi rồi, nhất định sẽ hạnh phúc!"
Vương Thạch Tỉnh đích thân buông rèm kiệu, hô to. "Khởi kiệu!"
Lúc này đây, pháo trúc nổ vang bầu trời kinh thành, ngay cả trong hoàng cung cũng thoang thoáng nghe được. Thập lý hồng trang, của hồi môn dành cho nghĩa đệ của Trung Dũng hầu là Quách Tử Mục được kéo dài từ lối vào hầu phủ tới cổng thành phía đông. Mọi người trong kinh thành không nói nên lời, đều bị chọc cho lóe mắt. Trung Dũng hầu Vương Thạch Tỉnh thật sự xem Quách Tử Mục như thân sinh đệ đệ, cho y xuất giá vô cùng hoành tráng. Lần hôn lễ thế kỷ này khiến bá tánh kinh thành đàm luận ước chừng hơn cả năm. Trung Dũng hầu phủ coi trọng Quách Tử Mục, cũng giúp Quách Tử Mục có thêm chỗ đứng trong giới tư bản thượng lưu kinh thành. Hôn lễ này cũng khiến tất cả mọi người hiểu rằng, Quách Tử Mục thành thân với La Vinh Vương, không vì tiền, không vì thế, chỉ vì thích. Những người nguyên bản còn ghen tỵ với Quách Tử Mục được gả vào hào gia, bây giờ quay ngược lại ghen tỵ với La Vinh Vương.
Đội ngũ đón dâu đi vòng quanh kinh thành nhiều vòng, phát kẹo cùng tiền đồng không ngừng, cuối cùng đội ngũ cũng dừng lại ở vương phủ. La Vinh Vương đích thân ôm Quách Tử Mục khỏi kiệu, không để y chạm chân xuống đất. Trong vương phủ chỉ có một ít thân nhân và bằng hữu của La Vinh Vương, hai người bái kiến thiên địa cùng tổ tiên xong, La Vinh Vương ôm Quách Tử Mục, lần nữa rời khỏi vương phủ.
Lúc này, Vân Long các chật kín chỗ ngồi, ngoại trừ một vài bàn đặc biệt còn trống. La Vinh Vương xuất hiện, nhưng bên cạnh không có Quách Tử Mục. Mọi người xì xào bàn tán, tự hỏi La Vinh Vương định làm gì, tại sao lễ thành thân lại phân thành hai nơi. Người của Trung Dũng hầu phủ đã an trí xong chỗ ngồi. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ngồi ở bàn chính, ngoài ra còn có Ông lão, Đại lão tướng quân cùng hai chỗ trống. Người của La Vinh Vương phủ cũng đã tới, mọi người phân chia xong chỗ ngồi, giờ lành còn chưa tới, bên ngoài vang lên tiếng thông báo. "Hoàng thượng giá lâm! Quân hậu giá lâm!"
Hôn lễ này, với sự xuất hiện của hai người đặc biệt mà bị đẩy lên một vòng cao trào mới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook