Hãn Phu
-
Chương 214
Thiệu Vân An thực sự không hiểu lắm cách hành xử của người Hồ. Dù thực lực mạnh tới đâu cũng nên giữ thái độ khiêm tốn khi đến lãnh thổ của người khác, chưa kể ở thời cổ đại giao thông vô cùng bất tiện, nếu chọc giận địa đầu xà, đối phương giết chết ngươi là chuyện cực kỳ dễ dàng. Dù sao cũng đâu có phương tiện giao thông để rút lui nhanh chóng giống như ô tô hoặc phi cơ.
Quân lực Hồ Cáp Nhĩ quốc quả thực rất mạnh, nhưng đây là kinh thành Đại Yến. Không nhắc tới việc Đại Yến quốc có Đại gia thống lĩnh quân đội, bản thân Kha Thấm Vương đã là một tấm phiếu thịt giá trị cao. Không lẽ Kha Thấm Vương cho rằng, chỉ năm trăm người là có thể ngăn chặn mấy chục vạn quân lính Đại Yến sao? Tại sao y lại có tư cách cao ngạo như vậy ở Đại Yến? Rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ y muốn làm con tin? Hay là một tên cuồng M?
Thiệu Vân An từng hỏi Vương Thạch Tỉnh, cũng hỏi Đại lão tướng quân và Đại Chiến Kiêu. Đại lão tướng quân và Đại Chiến Kiêu đều cho rằng biểu hiện của Kha Thấm Vương là bình thường, chỉ có Vương Thạch Tỉnh mới cho hắn câu trả lời. Ở trận chiến gần nhất, Đại Yến quốc chiến thắng khá sít sao, hơn nữa do Đại Hãn Hồ quốc chết đột ngột. Hiện tại Hồ quốc gửi sứ đoàn tới, chứng tỏ việc chuyển giao quyền lực ở Hồ quốc là hoàn thành. Nếu xảy ra trận chiến nữa, cơ hội chiến thắng của Đại Yến rất nhỏ. Tất nhiên, đây là trước khi Thiệu Vân An và Tưởng Mạt Hi xuất hiện.
Nhưng người Hồ quốc không biết. Ngay cả Đại Chiến Kiêu cũng không biết hoàng đế bệ hạ còn có một con át chủ bài vô cùng đáng sợ. Trong bối cảnh thế này, Kha Thấm Vương tự nhiên kiêu ngạo, bởi vì Yến quốc không thể nào tổn thương y, không thể nào gánh nổi hậu quả bị Hồ quốc trả thù. Ngoài ra, người Hồ không biết chữ, chưa bao giờ đọc sách, đều là mãnh phu tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, đương nhiên không hiểu thứ gọi là cường long không kháng nổi địa đầu xà, biểu hiện như vậy gọi là tâm thái theo bản năng của cường giả. Tầm nhìn của Vương Thạch Tỉnh bây giờ đã khác, cho nên hắn có thể nhận ra chỉ số thông minh của người Hồ khá thấp, nhưng những người khác, bao gồm cả Đại lão tướng quân đều không nghĩ tới khía cạnh chỉ số thông minh. Cho nên hành động của Kha Thấm Vương đối với bọn họ là bình thường.
Thiệu Vân An minh bạch gật đầu, quả nhiên là hắn đã đánh giá cao chỉ số thông minh của mấy người này. Giờ khắc này, hắn nhìn Kha Thấm Vương giống như nhìn một thằng ngốc đang trừng mắt âm trầm nhìn Vĩnh Minh Đế. Ở trong lòng lắc đầu, gia hỏa này có thể sống mà về nhà chắc là sẽ thành quỷ. Mà không lâu sau, Thiệu Vân An có thể khẳng định chắc chắn, tên gia hỏa này tuyệt đối không thể sống sót trở về!
Kha Thấm Vương. "Hoàng đế bệ hạ Yến quốc, bổn vương thay mặt Đại Hãn Hồ quốc tiến đến nghị hòa, nhưng bổn vương không hề nhìn thấy thành ý của các ngươi!" Kha Thấm Vương chỉ tay về phía La Vinh Vương. "Các ngươi đã giết chết chiến binh Hồ quốc, vũ nhục thi thể bọn họ, là chính các ngươi tự tay chặt đứt khả năng nghị hòa giữa hai nước!"
Vĩnh Minh Đế vô cảm nhìn Kha Thấm Vương. Mộ Dung thế tử đứng lên, ngoài cười trong không cười, mở miệng. "Kha Thấm Vương đúng là thích nói đùa. Ngài nói chúng ta tự tay chặt đứt khả năng nghị hòa, sao không thấy ngài nhắc tới việc các ngài đã làm? Lỗ quốc công phủ đích thiếu gia suýt chút nữa bị các ngài giết chết! Chưa kể mấy chuyện các ngài gây ra với Vương phủ chúng ta!" Câu cuối cùng, Mộ Dung thế tử triệt để lạnh mặt, mắt lộ hung quang.
Vĩnh Minh Đế không mở miệng. Kha Thấm Vương khinh thường nhìn Mộ Dung thế tử, nói. "Người của Lỗ quốc công phủ vô lễ với bổn vương trước, thủ hạ của bổn vương chỉ thay bổn vương cho hắn một bài học. Bổn vương không ngờ đường đường là nhi tử quốc công lại yếu nhược chẳng khác nào sơn dương."
Lỗ quốc công tức giận tới mức vỗ án dựng lên. "Các ngươi không được khinh người quá đáng! Chỗ này không phải là Hồ quốc!"
Kha Thấm Vương phớt lờ, không để ý Lỗ quốc công, tiếp tục nói. "Còn về chuyện chúng ta đã làm gì với vương phủ, bổn vương thật là hồ đồ. Bổn vương chỉ nghe nói lão bản Khanh Nguyện là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bổn vương tới bái kiến mà thôi." Kha Thấm Vương thô lỗ nhìn La Vinh Vương đang tái mặt. "La Vinh Vương và Quách công tử còn chưa thành thân, bổn vương đương nhiên có quyền theo đuổi. Anh hùng xứng mỹ nhân, vương gia mặc dù không lão, nhưng dù sao cũng không dũng mãnh bằng bổn vương."
"Ha ha ha!"
Sứ đoàn Hồ quốc lập tức ồn ào cười lớn. La Vinh Vương đứng dậy, Quách Tử Mục cũng đứng theo. Trên ngự tòa, quân hậu ấn chặt tay Vĩnh Minh Đế.
Lần đầu tiên La Vinh Vương bộc lộ toàn bộ cảm xúc thật của mình trước mặt các quan lại.
"Hồ tặc, bổn vương giết các ngươi một lần, không ngại giết thêm lần nữa, ngươi có muốn nhìn thử xem, ngươi và bổn vương ai dũng mãnh hơn hay không?"
La Vinh Vương nói xong, sắc mặt Kha Thấm Vương và sứ đoàn Hồ quốc lập tức thay đổi. Quách Tử Mục tháo mặt nạ. Vĩnh Minh Đế đang tức giận bỗng chốc thất thần, bất quá trong nháy mắt, hắn vội vàng nắm tay quân hậu. Nhưng những người còn lại không khỏi ngỡ ngàng trước nhan sắc kinh diễm của Quách Tử Mục.
Quách Tử Mục nhìn Kha Thấm Vương tràn ngập thái độ tham lam chiếm đoạt, trong mắt không có một tia sợ hãi. Y không sợ, Mộ Dung ở bên cạnh y, Vân An ở bên cạnh y.
"Ta nói rồi, anh hùng trong lòng ta, ngươi xách giày cho ngài còn không xứng. Quách Tử Mục ta, sinh là người của Mộ Dung, chết là người của Mộ Dung."
Quách Tử Mục vươn tay choàng qua cổ La Vinh Vương, thu hết hình ảnh đối phương vào trong mắt, táo bạo in nhẹ lên khóe miệng La VInh Vương một nụ hôn, sau đó đeo mặt nạ rồi ngồi xuống. Nụ hôn này của Quách Tử Mục khiến La Vinh Vương chấn động tâm hồn. Chênh lệch tuổi tác với Quách Tử Mục là điều ông để tâm nhất, mặc dù hiện tại ông đã hồi xuân. Những lời nói của Kha Thấm Vương chính là sự xúc phạm lớn nhất đối với ông, nó phóng đại toàn bộ sự kém cỏi của ông trước mặt mọi người. Luận về diện mạo, ông thực bình thường. Luận về niên kỷ, ông lớn hơn Quách Tử Mục rất nhiều. Luận về thân phận, ông không có bao nhiêu thực quyền. Luận về tài phú, ông còn nghèo hơn các thế giá quyền quý. Quách Tử Mục muốn rời khỏi ông thực dễ dàng, nhưng ông, đã sớm không thể buông tay.
Lời nói và nụ hôn của Quách Tử Mục khiến La Vinh Vương hoàn toàn nhẹ nhõm. Ông ngồi xuống, không để ý tới lời khiêu khích của Kha Thấm Vương. Không ít những cặp mắt ghen tị ở xung quanh đổ dồn về phía La Vinh Vương. Quách Tử Mục đã che mặt, nhưng tư dung tuyệt mỹ kia vẫn khiến nhiều người thật lâu chưa thể hoàn hồn.
Giọng nói của Vĩnh Minh Đế nhanh chóng khiến mọi người hồi thần trở lại. Hắn lãnh đạm nói. "Nếu Đại Yến và Hồ Cáp Nhĩ quốc không còn khả năng nghị hoà, vậy việc nghị hoà coi như huỷ bỏ đi."
"Hoàng thượng!"
Nhiều đại thần kinh ngạc đứng lên. Vĩnh Minh đế lạnh lùng liếc mắt một cái, mọi người nhìn về phía hai nhị công năm hầu một vương không có động tĩnh gì, lại ngồi xuống. Mộ Dung thế tử cũng ngồi lại.
Phản ứng của Vĩnh Minh Đế nằm ngoài dự đoán của Kha Thấm Vương, tia kinh ngạc thoáng qua trên mặt y không thoát khỏi ánh mắt một số người. Phản ứng của Vĩnh Minh Đế có thể coi là đã phá vỡ kế hoạch của Kha Thấm Vương. Nhanh chóng trấn định tâm thần, Kha Thấm Vương đột nhiên thu liễm lời nói, bộ dáng rộng lượng. "Bệ hạ Yến quốc dễ dàng từ bỏ khả năng nghị hoà giữa hai nước lệnh bổn vương kinh ngạc. Bất quá, nếu bệ hạ Yến quốc đáp ứng bổn vương một sự kiện, việc nghị hoà không phải là không còn khả năng."
"Hửm? Thỉnh Kha Thấm Vương nói thử một chút?"
Kha Thấm Vương. "Chỉ cần Yến quốc và Hồ quốc liên hôn, tự nhiên có thể tiếp tục bàn luận."
Vĩnh Minh Đế trong lòng nhíu mày, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm cùng cảnh giác. "Liên hôn? Ý Kha Thấm Vương là nói Đại Hãn các ngươi thú nữ nhi của trẫm?" Vĩnh Minh Đế không cho rằng người mà Đại Hãn muốn liên hôn là Ninh Âm quận chúa, cho dù hắn vẫn chưa quyết định hôn sự cho nữ nhi, nhưng một tên không biết sủng ái nữ nhi thì có giá trị gì.
Vĩnh Minh Đế theo bản năng nhìn quân hậu, ngay lúc nhìn tới bụng quân hậu, hắn chợt giận giữ gầm lên. "Kha Thấm Vương, chẳng lẽ các ngươi muốn liên hôn với với hài tử chưa xuất thế của trẫm?"
Nếu Kha Thấm Vương thừa nhận, hắn sẽ cho Kha Thấm Vương biết cái gì là lửa giận của đế vương! Quân hậu một tay vuốt bụng, sát khí tràn ra, Đại Chiến Kiêu hơi khom người, chuẩn bị tốt tư thế tấn công.
Sát khí tỏa ra bốn phía khiến sau lưng Kha Thấm Vương thoát ra tầng mồ hôi lạnh. Hai mươi thủ hạ lập tức nhảy ra phía sau y, mà cấm vệ quân hoàng cung cũng nhanh chóng xuất hiện từ hai phía, rút kiếm. Nhất thời, bầu không khí trong đại điện như thắt lại, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Kha Thấm Vương vô pháp giữ bình tĩnh, giật giật cơ mặt, hít sâu một hơi, trấn tĩnh nói. "Hoàng đế bệ hạ Yến quốc đã hiểu lầm. Bổn vương đương nhiên biết bệ hạ ngài còn chưa có đích trưởng tử, việc liên hôn này đương nhiên không thể." Y nhìn về phía phu phu Trung Dũng hầu. "Chính hà cửu vương tử Hồ quốc muốn liên hôn với nữ nhi của Trung Dũng hầu, Nghi Lan quận chúa."
"Rầm!" một tiếng vang lớn, Vương Thạch Tỉnh giận dữ bừng bừng đứng dậy.
Toàn trường im lặng một cách quỷ dị. Cơ mặt Vĩnh Minh Đế giựt giựt, quân hậu bình tĩnh đặt ly lên bàn, âm thanh va chạm nhẹ nhàng tựa hồ khuếch đại vô hạn trong tai mọi người, trở thành âm thanh duy nhất trong đại điện.
Quân hậu. "Kha Thấm Vương thật đúng là thích mơ ước thê tử người khác. Nghi Lan quận chúa từ lâu đã đính thân với Tưởng Mạt Hi, tôn tử của La Vinh Vương, chẳng lẽ không ai nói cho Kha Thấm Vương ngài biết sao?"
Kha Thấm Vương phớt lờ lời nói của quân hậu, nhìn Vĩnh Minh Đế. "Bệ hạ Yến quốc, nếu Nghi Lan quận chúa thành thân với Cửu vương tử, Yến quốc và Hồ quốc hai nước kết minh, từ đây hai nước vô chiến sự. Năm mươi vạn dũng sĩ và trăm vạn đại quân chúng ta rút lui, chẳng lẽ không đáng bằng một phần hôn sự nho nhỏ?"
Dũng sĩ Hồ quốc đều là những người tinh nhuệ nhất trong quân đội. Kha Thấm Vương nhắc tới năm mươi vạn dũng dĩ khiến không ít người sợ hãi tái mặt, ngay cả sắc mặt Ô Chân công chúa cũng thập phần khó coi. Sứ đoàn Đại Tư quốc và Tiên Lộc quốc âm thầm cảm tạ trời đất vì đất nước bọn họ cách xa Hồ Cáp Nhĩ quốc, khả năng xảy ra chiến sự giữa các bên vô cùng nhỏ.
Kha Thấm Vương đang ép Vĩnh Minh Đế lựa chọn. Dùng một tiểu nữ nhân để đổi lấy "an toàn" cho Yến quốc, cho dù tiểu nữ nhân này là ái nữ của Trung Dũng hầu, y tin tưởng, Vĩnh Minh Đế sẽ đưa ra lựa chọn "đúng đắn." Một khi trăm vạn đại quân Hồ Cáp Nhĩ quốc tấn công Đại Yến, Đại Yến ngăn không nổi.
"Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, còn đòi ăn tới Trung Dũng hầu phủ ta!" Thiệu Vân An không cho Vĩnh Minh Đế cơ hội lâm vào tiến thoái lưỡng nan, lập tức nổi trận lôi đình. "Ngươi về nhà kiểm tra nước tiểu của mình xem mình là thứ gì, còn dám dõng dạc mơ tưởng tới nữ nhi của ta, các ngươi là cái thá gì!"
"Vương Thiệu chính quân, ngươi muốn khai chiến sao!"
Kha Thấm Vương tiến lên một bước, cái ly trong tay Thiệu Vân An đập mạnh trên nền đất.
"Ngươi thực sự xem mình là lão hổ ư? Trong mắt ta, ngươi còn không bằng loài bò sát!"
"Vương Thiệu chính quân, ăn nói cẩn thận! Chuyện lần này cho hoàng thượng quyết định, ngươi thân là thần tử nên lấy đại cục làm trọng!" Một vị quan viên không sợ chết đứng lên thuyết phục. Có người dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt đứng lên, mở miệng ngậm miệng đều vì khả năng nghị hoà, hy sinh một nữ hài tử không hề gì.
Sau khi tất cả quan viên ủng hộ liên hôn nói xong, Vương Thạch Tỉnh vòng qua bàn. "Muốn thú nữ nhi của ta thì bước qua thi thể này trước! Ai ủng hộ việc liên hôn nghị hoà, tự gả nữ nhi của mình đi! Nữ nhi của Vương Thạch Tỉnh ta, không gả!"
Thiệu Vân An nhìn Vĩnh Minh Đế. "Hoàng thượng, hôn sự của quận chúa do chính ngài tự mình hạ chỉ. Quân vô hí ngôn. Nhưng những người này, thân là cận thần của ngài, không những không bênh vực tôn nghiêm cho ngài mà còn nói chuyện giúp cho bọn Hồ tặc, ta không thể không hoài nghi bọn họ là nội gian cho Hồ tặc! Là kẻ phản bội Đại Yến quốc!"
Thiệu Vân An đứng lên, Vương Thanh hoảng sợ vội vàng đỡ cha nhỏ. Vương Thanh rất tức giận, nhóc biết mình không thể nói gì, nhưng nhóc tin tưởng có cha nhỏ ở đây, Ni tử sẽ không bị gả tới Hồ quốc.
"Vương Thiệu chính quân, chớ có ngậm máu phun người!"
"Hoàng thượng minh giám! Đây là quốc gia đại sự, Vương Thiệu chính quân chỉ là nội thê mà dám chen vào việc quốc sự là không thích hợp!"
Mấy quan viên sôi nổi mượn cơ hội buộc tội Thiệu Vân An, thậm chí một số người còn đề nghị đuổi Thiệu Vân An ra khỏi đại điện, chớ để hắn làm hỏng đại sự. Ni tử từ đầu tới cuối luôn chôn đầu trong ngực Tưởng Mạt Hi, không hề phát ra âm thanh, nhưng nước mắt đã thấm ướt vạt áo Tưởng Mạt Hi. Tưởng Mạt Hi một tay ôm chặt Ni tử, rũ mắt nhìn cái ly trên bàn, nước trong ly khẽ chấn động.
Kha Thấm Vương biết, y đã thành công khơi dậy mâu thuẫn giữa phu phu Trung Dũng hầu với Vĩnh Minh Đế. Nếu Vĩnh Minh đế không đáp ứng, rất khó để giải thích với con dân Đại Yến. Rốt cuộc thì Đại Yến không thể nào chịu nổi thêm một cuộc chiến tranh nữa. Nhưng nếu Vĩnh Minh Đế đáp ứng, Trung Dũng hầu nhất định phản kích, hoặc là ngày mai, trong kinh thành sẽ không còn ai gọi là Trung Dũng hầu. Không một thượng giả nào cho phép thần tử của mình làm càn. Kha Thấm Vương thầm cười lạnh, trên mặt đầy vẻ đắc ý. Về phần tiên quả và tiên thuỷ, khi Yến quốc nằm trong tay Hồ quốc rồi, bọn họ không sợ không lấy được.
Vĩnh Minh Đế không nặng không nhẹ gõ bàn, mấy âm thanh "lòng đầy căm phẫn" chợt im bặt. Từ đầu tới cuối, Đại tướng quân phủ không ai tỏ thái độ, các công hầu khác cũng không, ngay cả La Vinh Vương và Ông lão cũng vậy. Điều này khiến Kha THấm Vương có chút tò mò, y cho rằng Đại gia sẽ phản đối đầu tiên.
Sầm lão thập phần lo lắng, nhưng ở chỗ này ông không có tư cách nói chuyện. Ông tin tưởng hoàng thượng sẽ không đồng ý. Nhưng nếu mấy người kia ôm lấy chuyện này không từ bỏ, Thạch Tỉnh và Vân An thực sự gặp nguy hiểm.
Thiệu Vân An ngồi xuống, trong mắt Kha Thấm Vương hiện lên tia kinh ngạc, đối phương nhượng bộ nhanh như vậy sao? Ngay sau đó, y lập tức thấy không ổn. Nghi Lan quận chúa không phải nhi nữ thân sinh của Thiệu Vân An, có lẽ đối phương cũng nhận ra rằng không cần phải vì một nữ nhi mà chọc cho long nhan giận giữ chăng? Vậy thì không dễ rồi. Bọn họ thực sự chưa bao giờ nghĩ tới việc nghị hoà với Yến quốc.
"Thanh nhi, đưa túi cho cha nhỏ."
Cắn môi, Vương Thanh đưa cho cha nhỏ cái túi mà nhóc mang theo vào trong cung. Thiệu Vân An mở túi, lấy ra thứ ở bên trong. Nhìn thấy xấp đồ vật kia, ngoại trừ Vĩnh Minh Đế và quân hậu, tất cả mọi người, bao gồm Đại lão tướng quân và Đại Chiến Kiêu đều kinh ngạc.
Đó là...một xấp ngân phiếu cực dày, mà Thiệu Vân An còn không ngừng tiếp tục moi ra thêm. Ngân phiếu giá trị lớn nhất ở kinh thành không quá trăm lượng.
Âm thanh chói tai đập vào lòng mọi người. Thiệu Vân An gạt hết mọi thứ trên mặt bàn xuống đất, sau đó xếp ngân phiếu đầy lên bàn. Phía trước hắn, Vương Thạch Tỉnh đứng sừng sững như núi. Tất cả mọi người không nói nên lời, ngân phiếu nhiều như vậy, chắc là tới mấy trăm vạn!
Lấy hết ngân phiếu trong túi ra, Thiệu Vân An ngẩng đầu nhìn.
"Kha Thấm Vương, ngươi nói, Hồ quốc các ngươi có năm mươi vạn dũng sĩ, trăm vạn đại quân, vậy người Hồ quốc các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người?"
Cho rằng Thiệu Vân An sợ hãi, Kha Thấm Vương tỏ khí thế. "Con dân Hồ Cáp Nhĩ quốc chúng ta là bốn trăm vạn, tuy rằng không bằng Đại Yến, nhưng nam tử Hồ quốc đều là dũng sĩ, nữ hài đồng đều có thể chiến đấu!"
Thiệu Vân An gật đầu tỏ vẻ thụ giáo, quay đầu lại. "Hoàng thượng, Đại Yến chúng ta có bao nhiêu người?"
Vĩnh Minh Đế không mở miệng, Ông lão. "Đại Yến tổng cộng có năm ngàn ba trăm vạn!"
Thiệu Vân An như cũ gật đầu, sau đó nói. "Hoàng thượng, Trung Dũng hầu phủ chúng ta luôn trung tâm với hoàng thượng, với Đại Yến. Hoàng thượng quyết định thế nào, thần thân là nội tử không có quyền can thiệp. Vừa rồi thần thật sự đã quá nóng nảy, quên mất lễ nghi, cầu hoàng thượng thứ tội."
"Trẫm không trách các ngươi."
"Tạ hoàng thượng."
Thiệu Vân An chủ động thừa nhận sai lầm, một ít người tràn ngập niềm vui chiến thắng dưới đáy mắt. Tiếp theo, bọn họ nghe Thiệu Vân An nói. "Cho dù hôm nay ta có giữ được hài tử của mình hay không, Trung Dũng hầu phủ ta đối với Hồ Cáp nhĩ quốc là ngươi sống ta chết! Nữ nhi của ta sinh ra là để người khác đau, không phải là để cho người khác bắt nạt. Nếu Hồ quốc khi dễ nữ nhi của ta, chính là kẻ thù của Trung Dũng hầu."
Thiệu Vân An giơ tay cầm xấp ngân phiếu, nhìn về phía Kha Thấm Vương. "Từ hôm nay trở đi, sát một người dân Hồ quốc, Trung Dũng hầu phủ thưởng hai mươi lượng bạc. Sát một dũng sĩ Hồ quốc, Trung Dũng hầu phủ thưởng hai trăm lượng bạc..."
"Thiệu Vân An, ngươi dám!" Kha Thấm Vương biếc sắc, lao thẳng về phía Thiệu Vân An, hai mươi dũng sĩ Hồ quốc đều ra tay.
"Ngao!"
Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim xuất động.
"A...!"
Tiếng kêu sợ hãi, tiếng hét chói tai.
"Sát một quý tộc Hồ quốc, Trung Dũng hầu phủ thưởng hai nghìn lượng bạc cộng thêm một bình trà xanh dưỡng thân độc nhất vô nhị."
"Vương Thiệu chính quân!" Một ít quan viên Yến quốc sợ tới mức sởn tóc gáy, thất thanh hô to.
"Sát một vương thất Hồ quốc, Trung Dũng hầu phủ thưởng hai vạn lượng bạc cộng với hai bình trà xanh dưỡng thân độc nhất vô nhị, cố nguyên cao và rượu vang đỏ."
"Sát được Đại Hãn Hồ quốc, Trung Dũng hầu phủ dâng lên toàn bộ vàng bạc, cộng thêm bí tịch ủ rượu độc môn, bí tịch chế trà độc môn!"
"Không phân biệt nam nữ, không phân biệt lão ấu!"
Cả Vĩnh Minh Đế và quân hậu đều không thể bảo trì bình tĩnh. Bọn họ biết Thiệu Vân An có cách, cũng biết Thiệu Vân An đã đổi toàn bộ vàng bạc trong phủ thành ngân phiếu, nhưng bọn họ không ngờ Thiệu Vân An điên cuồng như vậy! Đại lão tướng quân và Đại Chiến Kiêu đều nhìn Thiệu Vân An giống như nhìn kẻ mất trí.
Tưởng Mạt Hi ngẩng đầu, mặt vô biểu tình, cặp mắt hắc trầm giống như tu la địa ngục. Kha Thấm Vương nằm trên mặt đất, gương mặt dưới móng vuốt khổng lồ của Hồ ca ngấm đầy huyết, nghiến răng nghiến lợi. Không nói tới việc y bị doạ mất mật, tam quốc sứ đoàn cùng mọi người ở đây đều dựng thẳng lông tơ.
Tưởng Mạt Hi liếc về một hướng. Không ai để ý tới bóng người lướt qua trong chỗ tối. Chỉ chốc lát, một tiếng huýt sáo vang lên, người có thể ngẩng đầu toàn bộ quay đi tìm nguồn gốc tiếng động, có cái gì từ trong không trung phóng tới.
Sau khi sứ đoàn Kha Thấm Vương tiến cung, cửa cung điện bị đóng lại, một nhóm ba mươi thị vệ che mặt đột nhiên xuất hiện bên ngoài sứ đoàn quán Hồ quốc.
Quân lực Hồ Cáp Nhĩ quốc quả thực rất mạnh, nhưng đây là kinh thành Đại Yến. Không nhắc tới việc Đại Yến quốc có Đại gia thống lĩnh quân đội, bản thân Kha Thấm Vương đã là một tấm phiếu thịt giá trị cao. Không lẽ Kha Thấm Vương cho rằng, chỉ năm trăm người là có thể ngăn chặn mấy chục vạn quân lính Đại Yến sao? Tại sao y lại có tư cách cao ngạo như vậy ở Đại Yến? Rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ y muốn làm con tin? Hay là một tên cuồng M?
Thiệu Vân An từng hỏi Vương Thạch Tỉnh, cũng hỏi Đại lão tướng quân và Đại Chiến Kiêu. Đại lão tướng quân và Đại Chiến Kiêu đều cho rằng biểu hiện của Kha Thấm Vương là bình thường, chỉ có Vương Thạch Tỉnh mới cho hắn câu trả lời. Ở trận chiến gần nhất, Đại Yến quốc chiến thắng khá sít sao, hơn nữa do Đại Hãn Hồ quốc chết đột ngột. Hiện tại Hồ quốc gửi sứ đoàn tới, chứng tỏ việc chuyển giao quyền lực ở Hồ quốc là hoàn thành. Nếu xảy ra trận chiến nữa, cơ hội chiến thắng của Đại Yến rất nhỏ. Tất nhiên, đây là trước khi Thiệu Vân An và Tưởng Mạt Hi xuất hiện.
Nhưng người Hồ quốc không biết. Ngay cả Đại Chiến Kiêu cũng không biết hoàng đế bệ hạ còn có một con át chủ bài vô cùng đáng sợ. Trong bối cảnh thế này, Kha Thấm Vương tự nhiên kiêu ngạo, bởi vì Yến quốc không thể nào tổn thương y, không thể nào gánh nổi hậu quả bị Hồ quốc trả thù. Ngoài ra, người Hồ không biết chữ, chưa bao giờ đọc sách, đều là mãnh phu tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, đương nhiên không hiểu thứ gọi là cường long không kháng nổi địa đầu xà, biểu hiện như vậy gọi là tâm thái theo bản năng của cường giả. Tầm nhìn của Vương Thạch Tỉnh bây giờ đã khác, cho nên hắn có thể nhận ra chỉ số thông minh của người Hồ khá thấp, nhưng những người khác, bao gồm cả Đại lão tướng quân đều không nghĩ tới khía cạnh chỉ số thông minh. Cho nên hành động của Kha Thấm Vương đối với bọn họ là bình thường.
Thiệu Vân An minh bạch gật đầu, quả nhiên là hắn đã đánh giá cao chỉ số thông minh của mấy người này. Giờ khắc này, hắn nhìn Kha Thấm Vương giống như nhìn một thằng ngốc đang trừng mắt âm trầm nhìn Vĩnh Minh Đế. Ở trong lòng lắc đầu, gia hỏa này có thể sống mà về nhà chắc là sẽ thành quỷ. Mà không lâu sau, Thiệu Vân An có thể khẳng định chắc chắn, tên gia hỏa này tuyệt đối không thể sống sót trở về!
Kha Thấm Vương. "Hoàng đế bệ hạ Yến quốc, bổn vương thay mặt Đại Hãn Hồ quốc tiến đến nghị hòa, nhưng bổn vương không hề nhìn thấy thành ý của các ngươi!" Kha Thấm Vương chỉ tay về phía La Vinh Vương. "Các ngươi đã giết chết chiến binh Hồ quốc, vũ nhục thi thể bọn họ, là chính các ngươi tự tay chặt đứt khả năng nghị hòa giữa hai nước!"
Vĩnh Minh Đế vô cảm nhìn Kha Thấm Vương. Mộ Dung thế tử đứng lên, ngoài cười trong không cười, mở miệng. "Kha Thấm Vương đúng là thích nói đùa. Ngài nói chúng ta tự tay chặt đứt khả năng nghị hòa, sao không thấy ngài nhắc tới việc các ngài đã làm? Lỗ quốc công phủ đích thiếu gia suýt chút nữa bị các ngài giết chết! Chưa kể mấy chuyện các ngài gây ra với Vương phủ chúng ta!" Câu cuối cùng, Mộ Dung thế tử triệt để lạnh mặt, mắt lộ hung quang.
Vĩnh Minh Đế không mở miệng. Kha Thấm Vương khinh thường nhìn Mộ Dung thế tử, nói. "Người của Lỗ quốc công phủ vô lễ với bổn vương trước, thủ hạ của bổn vương chỉ thay bổn vương cho hắn một bài học. Bổn vương không ngờ đường đường là nhi tử quốc công lại yếu nhược chẳng khác nào sơn dương."
Lỗ quốc công tức giận tới mức vỗ án dựng lên. "Các ngươi không được khinh người quá đáng! Chỗ này không phải là Hồ quốc!"
Kha Thấm Vương phớt lờ, không để ý Lỗ quốc công, tiếp tục nói. "Còn về chuyện chúng ta đã làm gì với vương phủ, bổn vương thật là hồ đồ. Bổn vương chỉ nghe nói lão bản Khanh Nguyện là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bổn vương tới bái kiến mà thôi." Kha Thấm Vương thô lỗ nhìn La Vinh Vương đang tái mặt. "La Vinh Vương và Quách công tử còn chưa thành thân, bổn vương đương nhiên có quyền theo đuổi. Anh hùng xứng mỹ nhân, vương gia mặc dù không lão, nhưng dù sao cũng không dũng mãnh bằng bổn vương."
"Ha ha ha!"
Sứ đoàn Hồ quốc lập tức ồn ào cười lớn. La Vinh Vương đứng dậy, Quách Tử Mục cũng đứng theo. Trên ngự tòa, quân hậu ấn chặt tay Vĩnh Minh Đế.
Lần đầu tiên La Vinh Vương bộc lộ toàn bộ cảm xúc thật của mình trước mặt các quan lại.
"Hồ tặc, bổn vương giết các ngươi một lần, không ngại giết thêm lần nữa, ngươi có muốn nhìn thử xem, ngươi và bổn vương ai dũng mãnh hơn hay không?"
La Vinh Vương nói xong, sắc mặt Kha Thấm Vương và sứ đoàn Hồ quốc lập tức thay đổi. Quách Tử Mục tháo mặt nạ. Vĩnh Minh Đế đang tức giận bỗng chốc thất thần, bất quá trong nháy mắt, hắn vội vàng nắm tay quân hậu. Nhưng những người còn lại không khỏi ngỡ ngàng trước nhan sắc kinh diễm của Quách Tử Mục.
Quách Tử Mục nhìn Kha Thấm Vương tràn ngập thái độ tham lam chiếm đoạt, trong mắt không có một tia sợ hãi. Y không sợ, Mộ Dung ở bên cạnh y, Vân An ở bên cạnh y.
"Ta nói rồi, anh hùng trong lòng ta, ngươi xách giày cho ngài còn không xứng. Quách Tử Mục ta, sinh là người của Mộ Dung, chết là người của Mộ Dung."
Quách Tử Mục vươn tay choàng qua cổ La Vinh Vương, thu hết hình ảnh đối phương vào trong mắt, táo bạo in nhẹ lên khóe miệng La VInh Vương một nụ hôn, sau đó đeo mặt nạ rồi ngồi xuống. Nụ hôn này của Quách Tử Mục khiến La Vinh Vương chấn động tâm hồn. Chênh lệch tuổi tác với Quách Tử Mục là điều ông để tâm nhất, mặc dù hiện tại ông đã hồi xuân. Những lời nói của Kha Thấm Vương chính là sự xúc phạm lớn nhất đối với ông, nó phóng đại toàn bộ sự kém cỏi của ông trước mặt mọi người. Luận về diện mạo, ông thực bình thường. Luận về niên kỷ, ông lớn hơn Quách Tử Mục rất nhiều. Luận về thân phận, ông không có bao nhiêu thực quyền. Luận về tài phú, ông còn nghèo hơn các thế giá quyền quý. Quách Tử Mục muốn rời khỏi ông thực dễ dàng, nhưng ông, đã sớm không thể buông tay.
Lời nói và nụ hôn của Quách Tử Mục khiến La Vinh Vương hoàn toàn nhẹ nhõm. Ông ngồi xuống, không để ý tới lời khiêu khích của Kha Thấm Vương. Không ít những cặp mắt ghen tị ở xung quanh đổ dồn về phía La Vinh Vương. Quách Tử Mục đã che mặt, nhưng tư dung tuyệt mỹ kia vẫn khiến nhiều người thật lâu chưa thể hoàn hồn.
Giọng nói của Vĩnh Minh Đế nhanh chóng khiến mọi người hồi thần trở lại. Hắn lãnh đạm nói. "Nếu Đại Yến và Hồ Cáp Nhĩ quốc không còn khả năng nghị hoà, vậy việc nghị hoà coi như huỷ bỏ đi."
"Hoàng thượng!"
Nhiều đại thần kinh ngạc đứng lên. Vĩnh Minh đế lạnh lùng liếc mắt một cái, mọi người nhìn về phía hai nhị công năm hầu một vương không có động tĩnh gì, lại ngồi xuống. Mộ Dung thế tử cũng ngồi lại.
Phản ứng của Vĩnh Minh Đế nằm ngoài dự đoán của Kha Thấm Vương, tia kinh ngạc thoáng qua trên mặt y không thoát khỏi ánh mắt một số người. Phản ứng của Vĩnh Minh Đế có thể coi là đã phá vỡ kế hoạch của Kha Thấm Vương. Nhanh chóng trấn định tâm thần, Kha Thấm Vương đột nhiên thu liễm lời nói, bộ dáng rộng lượng. "Bệ hạ Yến quốc dễ dàng từ bỏ khả năng nghị hoà giữa hai nước lệnh bổn vương kinh ngạc. Bất quá, nếu bệ hạ Yến quốc đáp ứng bổn vương một sự kiện, việc nghị hoà không phải là không còn khả năng."
"Hửm? Thỉnh Kha Thấm Vương nói thử một chút?"
Kha Thấm Vương. "Chỉ cần Yến quốc và Hồ quốc liên hôn, tự nhiên có thể tiếp tục bàn luận."
Vĩnh Minh Đế trong lòng nhíu mày, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm cùng cảnh giác. "Liên hôn? Ý Kha Thấm Vương là nói Đại Hãn các ngươi thú nữ nhi của trẫm?" Vĩnh Minh Đế không cho rằng người mà Đại Hãn muốn liên hôn là Ninh Âm quận chúa, cho dù hắn vẫn chưa quyết định hôn sự cho nữ nhi, nhưng một tên không biết sủng ái nữ nhi thì có giá trị gì.
Vĩnh Minh Đế theo bản năng nhìn quân hậu, ngay lúc nhìn tới bụng quân hậu, hắn chợt giận giữ gầm lên. "Kha Thấm Vương, chẳng lẽ các ngươi muốn liên hôn với với hài tử chưa xuất thế của trẫm?"
Nếu Kha Thấm Vương thừa nhận, hắn sẽ cho Kha Thấm Vương biết cái gì là lửa giận của đế vương! Quân hậu một tay vuốt bụng, sát khí tràn ra, Đại Chiến Kiêu hơi khom người, chuẩn bị tốt tư thế tấn công.
Sát khí tỏa ra bốn phía khiến sau lưng Kha Thấm Vương thoát ra tầng mồ hôi lạnh. Hai mươi thủ hạ lập tức nhảy ra phía sau y, mà cấm vệ quân hoàng cung cũng nhanh chóng xuất hiện từ hai phía, rút kiếm. Nhất thời, bầu không khí trong đại điện như thắt lại, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Kha Thấm Vương vô pháp giữ bình tĩnh, giật giật cơ mặt, hít sâu một hơi, trấn tĩnh nói. "Hoàng đế bệ hạ Yến quốc đã hiểu lầm. Bổn vương đương nhiên biết bệ hạ ngài còn chưa có đích trưởng tử, việc liên hôn này đương nhiên không thể." Y nhìn về phía phu phu Trung Dũng hầu. "Chính hà cửu vương tử Hồ quốc muốn liên hôn với nữ nhi của Trung Dũng hầu, Nghi Lan quận chúa."
"Rầm!" một tiếng vang lớn, Vương Thạch Tỉnh giận dữ bừng bừng đứng dậy.
Toàn trường im lặng một cách quỷ dị. Cơ mặt Vĩnh Minh Đế giựt giựt, quân hậu bình tĩnh đặt ly lên bàn, âm thanh va chạm nhẹ nhàng tựa hồ khuếch đại vô hạn trong tai mọi người, trở thành âm thanh duy nhất trong đại điện.
Quân hậu. "Kha Thấm Vương thật đúng là thích mơ ước thê tử người khác. Nghi Lan quận chúa từ lâu đã đính thân với Tưởng Mạt Hi, tôn tử của La Vinh Vương, chẳng lẽ không ai nói cho Kha Thấm Vương ngài biết sao?"
Kha Thấm Vương phớt lờ lời nói của quân hậu, nhìn Vĩnh Minh Đế. "Bệ hạ Yến quốc, nếu Nghi Lan quận chúa thành thân với Cửu vương tử, Yến quốc và Hồ quốc hai nước kết minh, từ đây hai nước vô chiến sự. Năm mươi vạn dũng sĩ và trăm vạn đại quân chúng ta rút lui, chẳng lẽ không đáng bằng một phần hôn sự nho nhỏ?"
Dũng sĩ Hồ quốc đều là những người tinh nhuệ nhất trong quân đội. Kha Thấm Vương nhắc tới năm mươi vạn dũng dĩ khiến không ít người sợ hãi tái mặt, ngay cả sắc mặt Ô Chân công chúa cũng thập phần khó coi. Sứ đoàn Đại Tư quốc và Tiên Lộc quốc âm thầm cảm tạ trời đất vì đất nước bọn họ cách xa Hồ Cáp Nhĩ quốc, khả năng xảy ra chiến sự giữa các bên vô cùng nhỏ.
Kha Thấm Vương đang ép Vĩnh Minh Đế lựa chọn. Dùng một tiểu nữ nhân để đổi lấy "an toàn" cho Yến quốc, cho dù tiểu nữ nhân này là ái nữ của Trung Dũng hầu, y tin tưởng, Vĩnh Minh Đế sẽ đưa ra lựa chọn "đúng đắn." Một khi trăm vạn đại quân Hồ Cáp Nhĩ quốc tấn công Đại Yến, Đại Yến ngăn không nổi.
"Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, còn đòi ăn tới Trung Dũng hầu phủ ta!" Thiệu Vân An không cho Vĩnh Minh Đế cơ hội lâm vào tiến thoái lưỡng nan, lập tức nổi trận lôi đình. "Ngươi về nhà kiểm tra nước tiểu của mình xem mình là thứ gì, còn dám dõng dạc mơ tưởng tới nữ nhi của ta, các ngươi là cái thá gì!"
"Vương Thiệu chính quân, ngươi muốn khai chiến sao!"
Kha Thấm Vương tiến lên một bước, cái ly trong tay Thiệu Vân An đập mạnh trên nền đất.
"Ngươi thực sự xem mình là lão hổ ư? Trong mắt ta, ngươi còn không bằng loài bò sát!"
"Vương Thiệu chính quân, ăn nói cẩn thận! Chuyện lần này cho hoàng thượng quyết định, ngươi thân là thần tử nên lấy đại cục làm trọng!" Một vị quan viên không sợ chết đứng lên thuyết phục. Có người dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt đứng lên, mở miệng ngậm miệng đều vì khả năng nghị hoà, hy sinh một nữ hài tử không hề gì.
Sau khi tất cả quan viên ủng hộ liên hôn nói xong, Vương Thạch Tỉnh vòng qua bàn. "Muốn thú nữ nhi của ta thì bước qua thi thể này trước! Ai ủng hộ việc liên hôn nghị hoà, tự gả nữ nhi của mình đi! Nữ nhi của Vương Thạch Tỉnh ta, không gả!"
Thiệu Vân An nhìn Vĩnh Minh Đế. "Hoàng thượng, hôn sự của quận chúa do chính ngài tự mình hạ chỉ. Quân vô hí ngôn. Nhưng những người này, thân là cận thần của ngài, không những không bênh vực tôn nghiêm cho ngài mà còn nói chuyện giúp cho bọn Hồ tặc, ta không thể không hoài nghi bọn họ là nội gian cho Hồ tặc! Là kẻ phản bội Đại Yến quốc!"
Thiệu Vân An đứng lên, Vương Thanh hoảng sợ vội vàng đỡ cha nhỏ. Vương Thanh rất tức giận, nhóc biết mình không thể nói gì, nhưng nhóc tin tưởng có cha nhỏ ở đây, Ni tử sẽ không bị gả tới Hồ quốc.
"Vương Thiệu chính quân, chớ có ngậm máu phun người!"
"Hoàng thượng minh giám! Đây là quốc gia đại sự, Vương Thiệu chính quân chỉ là nội thê mà dám chen vào việc quốc sự là không thích hợp!"
Mấy quan viên sôi nổi mượn cơ hội buộc tội Thiệu Vân An, thậm chí một số người còn đề nghị đuổi Thiệu Vân An ra khỏi đại điện, chớ để hắn làm hỏng đại sự. Ni tử từ đầu tới cuối luôn chôn đầu trong ngực Tưởng Mạt Hi, không hề phát ra âm thanh, nhưng nước mắt đã thấm ướt vạt áo Tưởng Mạt Hi. Tưởng Mạt Hi một tay ôm chặt Ni tử, rũ mắt nhìn cái ly trên bàn, nước trong ly khẽ chấn động.
Kha Thấm Vương biết, y đã thành công khơi dậy mâu thuẫn giữa phu phu Trung Dũng hầu với Vĩnh Minh Đế. Nếu Vĩnh Minh đế không đáp ứng, rất khó để giải thích với con dân Đại Yến. Rốt cuộc thì Đại Yến không thể nào chịu nổi thêm một cuộc chiến tranh nữa. Nhưng nếu Vĩnh Minh Đế đáp ứng, Trung Dũng hầu nhất định phản kích, hoặc là ngày mai, trong kinh thành sẽ không còn ai gọi là Trung Dũng hầu. Không một thượng giả nào cho phép thần tử của mình làm càn. Kha Thấm Vương thầm cười lạnh, trên mặt đầy vẻ đắc ý. Về phần tiên quả và tiên thuỷ, khi Yến quốc nằm trong tay Hồ quốc rồi, bọn họ không sợ không lấy được.
Vĩnh Minh Đế không nặng không nhẹ gõ bàn, mấy âm thanh "lòng đầy căm phẫn" chợt im bặt. Từ đầu tới cuối, Đại tướng quân phủ không ai tỏ thái độ, các công hầu khác cũng không, ngay cả La Vinh Vương và Ông lão cũng vậy. Điều này khiến Kha THấm Vương có chút tò mò, y cho rằng Đại gia sẽ phản đối đầu tiên.
Sầm lão thập phần lo lắng, nhưng ở chỗ này ông không có tư cách nói chuyện. Ông tin tưởng hoàng thượng sẽ không đồng ý. Nhưng nếu mấy người kia ôm lấy chuyện này không từ bỏ, Thạch Tỉnh và Vân An thực sự gặp nguy hiểm.
Thiệu Vân An ngồi xuống, trong mắt Kha Thấm Vương hiện lên tia kinh ngạc, đối phương nhượng bộ nhanh như vậy sao? Ngay sau đó, y lập tức thấy không ổn. Nghi Lan quận chúa không phải nhi nữ thân sinh của Thiệu Vân An, có lẽ đối phương cũng nhận ra rằng không cần phải vì một nữ nhi mà chọc cho long nhan giận giữ chăng? Vậy thì không dễ rồi. Bọn họ thực sự chưa bao giờ nghĩ tới việc nghị hoà với Yến quốc.
"Thanh nhi, đưa túi cho cha nhỏ."
Cắn môi, Vương Thanh đưa cho cha nhỏ cái túi mà nhóc mang theo vào trong cung. Thiệu Vân An mở túi, lấy ra thứ ở bên trong. Nhìn thấy xấp đồ vật kia, ngoại trừ Vĩnh Minh Đế và quân hậu, tất cả mọi người, bao gồm Đại lão tướng quân và Đại Chiến Kiêu đều kinh ngạc.
Đó là...một xấp ngân phiếu cực dày, mà Thiệu Vân An còn không ngừng tiếp tục moi ra thêm. Ngân phiếu giá trị lớn nhất ở kinh thành không quá trăm lượng.
Âm thanh chói tai đập vào lòng mọi người. Thiệu Vân An gạt hết mọi thứ trên mặt bàn xuống đất, sau đó xếp ngân phiếu đầy lên bàn. Phía trước hắn, Vương Thạch Tỉnh đứng sừng sững như núi. Tất cả mọi người không nói nên lời, ngân phiếu nhiều như vậy, chắc là tới mấy trăm vạn!
Lấy hết ngân phiếu trong túi ra, Thiệu Vân An ngẩng đầu nhìn.
"Kha Thấm Vương, ngươi nói, Hồ quốc các ngươi có năm mươi vạn dũng sĩ, trăm vạn đại quân, vậy người Hồ quốc các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người?"
Cho rằng Thiệu Vân An sợ hãi, Kha Thấm Vương tỏ khí thế. "Con dân Hồ Cáp Nhĩ quốc chúng ta là bốn trăm vạn, tuy rằng không bằng Đại Yến, nhưng nam tử Hồ quốc đều là dũng sĩ, nữ hài đồng đều có thể chiến đấu!"
Thiệu Vân An gật đầu tỏ vẻ thụ giáo, quay đầu lại. "Hoàng thượng, Đại Yến chúng ta có bao nhiêu người?"
Vĩnh Minh Đế không mở miệng, Ông lão. "Đại Yến tổng cộng có năm ngàn ba trăm vạn!"
Thiệu Vân An như cũ gật đầu, sau đó nói. "Hoàng thượng, Trung Dũng hầu phủ chúng ta luôn trung tâm với hoàng thượng, với Đại Yến. Hoàng thượng quyết định thế nào, thần thân là nội tử không có quyền can thiệp. Vừa rồi thần thật sự đã quá nóng nảy, quên mất lễ nghi, cầu hoàng thượng thứ tội."
"Trẫm không trách các ngươi."
"Tạ hoàng thượng."
Thiệu Vân An chủ động thừa nhận sai lầm, một ít người tràn ngập niềm vui chiến thắng dưới đáy mắt. Tiếp theo, bọn họ nghe Thiệu Vân An nói. "Cho dù hôm nay ta có giữ được hài tử của mình hay không, Trung Dũng hầu phủ ta đối với Hồ Cáp nhĩ quốc là ngươi sống ta chết! Nữ nhi của ta sinh ra là để người khác đau, không phải là để cho người khác bắt nạt. Nếu Hồ quốc khi dễ nữ nhi của ta, chính là kẻ thù của Trung Dũng hầu."
Thiệu Vân An giơ tay cầm xấp ngân phiếu, nhìn về phía Kha Thấm Vương. "Từ hôm nay trở đi, sát một người dân Hồ quốc, Trung Dũng hầu phủ thưởng hai mươi lượng bạc. Sát một dũng sĩ Hồ quốc, Trung Dũng hầu phủ thưởng hai trăm lượng bạc..."
"Thiệu Vân An, ngươi dám!" Kha Thấm Vương biếc sắc, lao thẳng về phía Thiệu Vân An, hai mươi dũng sĩ Hồ quốc đều ra tay.
"Ngao!"
Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim xuất động.
"A...!"
Tiếng kêu sợ hãi, tiếng hét chói tai.
"Sát một quý tộc Hồ quốc, Trung Dũng hầu phủ thưởng hai nghìn lượng bạc cộng thêm một bình trà xanh dưỡng thân độc nhất vô nhị."
"Vương Thiệu chính quân!" Một ít quan viên Yến quốc sợ tới mức sởn tóc gáy, thất thanh hô to.
"Sát một vương thất Hồ quốc, Trung Dũng hầu phủ thưởng hai vạn lượng bạc cộng với hai bình trà xanh dưỡng thân độc nhất vô nhị, cố nguyên cao và rượu vang đỏ."
"Sát được Đại Hãn Hồ quốc, Trung Dũng hầu phủ dâng lên toàn bộ vàng bạc, cộng thêm bí tịch ủ rượu độc môn, bí tịch chế trà độc môn!"
"Không phân biệt nam nữ, không phân biệt lão ấu!"
Cả Vĩnh Minh Đế và quân hậu đều không thể bảo trì bình tĩnh. Bọn họ biết Thiệu Vân An có cách, cũng biết Thiệu Vân An đã đổi toàn bộ vàng bạc trong phủ thành ngân phiếu, nhưng bọn họ không ngờ Thiệu Vân An điên cuồng như vậy! Đại lão tướng quân và Đại Chiến Kiêu đều nhìn Thiệu Vân An giống như nhìn kẻ mất trí.
Tưởng Mạt Hi ngẩng đầu, mặt vô biểu tình, cặp mắt hắc trầm giống như tu la địa ngục. Kha Thấm Vương nằm trên mặt đất, gương mặt dưới móng vuốt khổng lồ của Hồ ca ngấm đầy huyết, nghiến răng nghiến lợi. Không nói tới việc y bị doạ mất mật, tam quốc sứ đoàn cùng mọi người ở đây đều dựng thẳng lông tơ.
Tưởng Mạt Hi liếc về một hướng. Không ai để ý tới bóng người lướt qua trong chỗ tối. Chỉ chốc lát, một tiếng huýt sáo vang lên, người có thể ngẩng đầu toàn bộ quay đi tìm nguồn gốc tiếng động, có cái gì từ trong không trung phóng tới.
Sau khi sứ đoàn Kha Thấm Vương tiến cung, cửa cung điện bị đóng lại, một nhóm ba mươi thị vệ che mặt đột nhiên xuất hiện bên ngoài sứ đoàn quán Hồ quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook