Hãn Phu
Chương 190

Người đi rồi, chỉ còn Quách Tốn, quân hậu mở miệng. "Quỹ cứu trợ, các ngươi quyên vạn lượng hoàng kim, vạn lượng bạc trắng; công đức bia là ngàn lượng bạc; tu sửa vương phủ cũng cần ít nhất ngàn lượng bạc; hôn sự của hoàng thúc, các ngươi lại không thể không đưa ra ngàn lượng bạc. Trà mới chưa bán, rượu mới chưa nhưỡng xong, các ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy? Muốn bán thân hay sao? Thạch Tỉnh cái gì cũng tùy ngươi, ngươi lại hồ nháo."

Quân hậu nói bình thản, nhưng Thiệu Vân An nghe ra mùi tức giận, trong lòng ấm áp, hắn cười hì hì rót thêm trà cho quân hậu, nói. "Tiểu thúc không cần lo, trong lòng ta tự có tính toán. Đối với trà mới, e rằng đấu giá xong sẽ có tới vạn lượng bạc nhập trướng. Nhưng đáng giá nhất chính là hồng trà cuối năm. Nếu năm nay tiểu thúc có thể tìm cho ta một ít trái nho ngon, năm sau khai trương rượu vang, tài nguyên của ta sẽ vào cuồn cuộn. Còn dương nãi tử tửu sao, hẳn có thể kiếm được nhiều. Mấy món đồ trao đổi với Đại Tư quốc lúc trước tiểu thúc cho ta xem, có lẽ sẽ có thứ đáng giá."

Quân hậu nhướn mày. "Sau này đừng có mở miệng là vạn lượng ngàn lượng, tiền không phải tiêu như thế."

Thiệu Vân An to gan nắm tay quân hậu, khoe mẽ. "Đối với Quách tiểu ca, ta phải mặt dài, còn đối với tiểu thúc, ta càng phải mặt to. Có ta ở đây, tới mười cái Hằng viễn hầu phủ ta cũng không sợ. Tiểu thúc, Quỹ cứu trợ của ngài là một việc tốt lợi nước lợi dân, cái khác không nói, nhưng ta tuyệt đối sẽ ủng hộ về mặt tiền tài."

Quân hậu mỉm cười từ nội tâm.

"Tự ngươi nói đó."

"Không có tiểu thúc, ta đề nghị không phải là đánh rắm sao."

"Ăn nói không lựa lời, trở lại ta sẽ thỉnh phụ thân ngươi dạy ngươi phép tắc. Đường đường là thiếu gia Đại gia, là nhị phẩm chính quân mà ăn nói lưu manh."

Thiệu Vân An vỗ vỗ miệng. "Nên mắng nên mắng, sau này ta nhất định sẽ chú ý." (Không biết em nó nói cái câu này bao nhiêu lần rồi!😂😂😂😂)

Quân hậu nâng chén trà nhấp một ngụm. Thiệu Vân An nhân cơ hội xum xoe. "Tiểu thúc, tay nghề nấu ăn của Quách tiểu ca rất tốt, ngang với ta. Lúc ta không ở đây, ngài và hoàng thượng muốn ăn cái gì cứ tìm Quách tiểu ca."

Quân hậu nhân cơ hội giáo dục. "Đó là Vương chính quân, không phải ngự trù. Ngươi là chất tử, bổn quân kêu ngươi nấu ăn thì không sao, nhưng hắn thì không được."

Thiệu Vân An. "Quách tiểu ca cũng là hoàng thẩm mà." Thò lại gần. "Kỳ thật, ta nói Quách tiểu ca mở tiệm ăn tại gia là có tư tâm. Tiệm ăn tại gia có nghĩa là ít người và riêng tư. Ngài và hoàng thượng có tới ăn cơm cũng không bị người ta chú ý, tốt hơn là tới Vân Long các ăn cơm."

Quân hậu giương mặt. "Nói rõ ràng?"

Thiệu Vân An giải thích tiệm ăn tại gia là gì, cùng với cách bố trí tiệm ăn tại gia mà hắn thiết kế cho Quách Tử Mục. Quách Tử Mục mở tiệm ăn tại gia, đối tượng nhắm tới chính là giới quyền quý, kết hợp với phong cách trang trí phòng ăn riêng cao cấp hiện đại, hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu của Vĩnh Minh Đế và quân hậu.

Nghe Thiệu Vân An giải thích, quân hậu cũng trở nên thích thú.

"Nếu thật sự làm được như những gì ngươi nói, bổn quân sẽ đi."

Trước khi rời đi, Thiệu Vân An muốn giúp cho Quách Tử Mục có thêm nhiều hảo cảm từ quân hậu. Với cái gương mặt yêu nghiệt kia của Quách Tử Mục, nếu nói ở kinh thành chỗ dựa nào to nhất thì đó chính là quân hậu. Trên thực tế, Thiệu Vân An không yên tâm Vĩnh Minh Đế cho lắm. Hoàng đế nào mà chả có hoa tâm (sắc lang).

Bất quá có một chuyện Thiệu Vân An không rõ.

"Tiểu thúc, ngài có phiền nếu Quách tiểu ca đeo mặt nạ không?" ý Thiệu Vân An muốn hỏi chính là. "Ngài không tò mò gương mặt Quách tiểu ca sao?"

Ánh mắt quân hậu sâu thẳm, không rõ ràng mà trả lời. "Hắn muốn che, bổn quân sẽ không cưỡng cầu."

Trên đường hồi phủ, Thiệu Vân An vẫn chưa nghĩ ra liệu quân hậu có hiếu kỳ hay không. Tâm tư cấp trên quá khó đoán. Khi về tới dinh thự, ba hài tử và ba lão hổ ra đón. Vương Thanh đã tới Quốc tử giám, coi như là tới học cấp tiểu học. Ni tử mỗi ba ngày sẽ tiến cung học tập lễ nghi, nhưng Tưởng Mạt Hi dường như rất bận rộn, chỉ xuất hiện vào lúc ăn cơm.

Thiệu Vân An lâu rồi không ở chung chỗ với ba hài tử. Trước tiên hắn đi thỉnh an gia gia, tiểu gia gia, nãi nãi, còn có cha nhỏ. Nói chuyện một lúc xong hắn mới dắt ba đứa nhỏ và ba còn đại miêu về phòng. Vừa vào phòng, hắn bỏ ba con đại miêu vào không gian. Khoảng thời gian này, ba con đại miêu sắp bị chết ngạt rồi.

"An thúc." Tưởng Mạt Hi duỗi tay. "Tiền."

Thiệu Vân An sửng sốt. "Tiền gì?"

"Con cần, tiền."

Thiệu Vân An nhìn gương mặt nhỏ nghiêm túc, trịnh trọng hỏi. "Muốn bao nhiêu?"

"Một nghìn."

"Con tính làm gì?"

"Mua người."

"Để làm gì?"

"Huấn luyện."

Vương Thanh chen vào phiên dịch. "Cha nhỏ, đại ca muốn mua mấy người về huấn luyện, giúp quản lý đám thợ thủ công."

Tính bồi dưỡng nhân thủ riêng sao? Không tồi, có khí phách.

Thiệu Vân An lấy hộp tiền nhỏ trong không gian, mở ra, lấy tờ ngân phiếu tám trăm lượng bạc cộng với hai trăm lượng bạc giao cho Tưởng Mạt Hi, không có vẻ gì là không vui, ngược lại còn nói. "Nếu không đủ thì cứ hỏi An thúc."

"Vâng."

Tưởng Mạt Hi cũng thật kỳ quái, nhóc chưa bao giờ nghĩ tới việc xin tiền cha nhỏ.

"Con thực sự không cần hỗ trợ?" Thiệu Vân An hỏi lại.

Tưởng Mạt Hi lắc đầu, Vương Thanh phiên dịch. "Đại ca và gia gia chọn hai người, một người mù một mắt, một người thì mất một cánh tay, đều là binh lính đã xuất ngũ."

Thiệu Vân An vỗ vỗ vai Tưởng Mạt Hi. "Làm được bao nhiêu thì làm."

"Vâng." Tưởng Mạt Hi cầm ngân phiếu. "Đi vào."

Thiệu Vân An đưa ba đứa nhỏ vào không gian, tới giờ cơm chiều mới đưa ba đứa nhỏ và ba con đại miêu đi ra.

Mà ngay lúc Thiệu Vân An vừa hồi phủ, An công công đã tiến cung. Vừa nhìn thấy quân hậu, ông lập tức quỳ xuống. Quân hậu đang phê duyệt tấu chương, nhìn thấy bộ dáng này của ông thì trong lòng tức khắc trầm xuống, phất tay, nhóm người hầu trong Cẩm Hoa cung toàn bộ lui xuống, bao gồm cả Quách Tốn.

Mọi người đi hết, quân hậu mở miệng. "Nói đi."

An công công dập đầu. "Nô tài cầu chủ nhân thành toàn, cầu chủ nhân thành toán!"

"Thành toàn cái gì?"

An công công ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt, mí mắt quân hậu khẽ nhúc nhích. An công công quỳ bò tới bên chân thiên tuế, quỳ sấp. "Chủ nhân, nô, không dám giấu diếm, nô tài cầu chủ tử thành toàn..." Tạm dừng một chút, thân thể An công công run rẩy, giọng nói run run. "Nô tài, cái kia của nô tài, mấy ngày gần đây, lại, một lần nữa, dài trở lại..."

Quân hậu từ từ trợn to mắt.

An công công lập tức liều mạng dập đầu. "Mệnh của nô tài là của chủ tử! Nhưng, nhưng, nhưng vật kia..." An công công khóc thảm thiết, năm đó vì thân phận nô tài mà bị thiến đi thứ tội lỗi kia, hiện giờ nó lại bắt đầu sinh trưởng, làm sao ông có thể chịu đựng bị cắt trở lại, biến thành thái giám bất nam bất nữ!

"Ngươi là nói, thứ ngươi bị cắt bỏ đã mọc trở lại?" Quân hậu biểu tình khó có thể tin.

An công công dập đầu liên tục đến nỗi trán chảy máu. Ông không cần trả lời, hành động tự thuyết minh hết thảy. Ông không thể giấu diếm chuyện này, nếu muốn sống sót, nếu muốn giữ lại thứ kia, tốt hơn hết là nói ra ngay từ đầu.

"Mọc lại hoàn toàn?"

"Không, không, chỉ là, có chút, khôi phục."

Quân hậu. "Ngươi muốn bổn quân thành toàn cái gì? Thoát ly nô tịch, hay là giữ lại thứ kia?"

"Nô tài cầu chủ tử cho nô tài giữ lại nghiệt căn, nô tài cầu chủ tử thành toàn..."

Quân hậu vươn tay ngăn chặn An công công đang dập đầu bang bang.

"Ngẩng đầu lên."

An công công ngẩng khuôn mặt đẫm đầy máu và nước mắt lên, quân hậu nhìn thẳng vào mắt ông, trực tiếp hỏi. "Ngươi có biết tại sao nó mọc lại hay không?"

An công công hoảng sợ, quân hậu khom người, kề sát vào ông. "An Thần, ngươi từ trước tới nay luôn thật trung tâm với bổn quân, bổn quân cũng luyến tiếc ngươi. Ngươi muốn bổn quân thành toàn, bổn quân sẽ thành toàn. Nhưng, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, không cần bổn quân nhắc nhở ngươi."

An công công vui mừng hoảng loạn, lập tức lại dập đầu, nghe thấy âm thanh hơi lạnh lùng của quân hậu. "Cả đời, không được thú thê, càng không được, có con nối dõi."

An công công ngẩng đầu, một lát sau, ông mới cúi xuống. "Nô tài sẽ chỉ là nô tài của chủ nhân."

Hoàng hậu đứng thẳng người rút tay về. "Bổn quân sẽ hạ chỉ xóa bỏ nô tịch cho ngươi. An Thần, ngươi không nên trách bổn quân tàn nhẫn. Ngươi là thái giám, nếu ngươi muốn thú thê, bổn quân niệm ngươi trung tâm, sẽ không truy cứu. Nhưng vật kia của người hồi sinh, một khi có thể, để lại hậu đại, bổn quân không thể nào giữ được ngươi nữa."

"Nô tài hiểu được!" An công công quỳ lạy.

"Việc này, cứ để nó chết ở trong bụng đi."

"Nô tài tạ ơn chủ tử!"

Quân hậu ánh mắt lạnh lùng. "Hai người phái tới Trung Dũng thôn, phải an bài người nhà của họ cho tốt."

"Vâng!"

"Đi đi, ngày mai nói Vân An tiến cung gặp ta."

"Vâng!"

"Nô tài tạ ơn chủ tử, nô tài tạ ơn chủ tử..."

Không ngừng tạ ơn hết lần này tới lần khác, An công công quỳ lui ra ngoài, cúi đầu, nước mắt chực trào. Sau khi ông lui ra, quân hậu một tay đỡ trán. "Bổn quân nên phạt hắn, hay nên khen hắn?"

Một mình suy nghĩ hồi lâu, quân hậu đứng lên, tới Đông Lâm điện tìm Vĩnh Minh Đế.

Nghe quân hậu thuật lại mọi việc xong, Vĩnh Minh Đế nửa ngày không phản ứng.

"Ý của An Trạch là, thứ kia mọc dài ra sao?" Vẻ mặt Vĩnh Minh Đế như trông thấy quái vật.

Quân hậu bất lực gật đầu. "An Trach đích thân nói, hắn tiến cung tìm thần cầu tình. Theo như lời hắn nói, chỉ là mọc lại một chút, chưa khôi phục hoàn toàn."

"Hắn cầu ngươi cái gì? Không muốn làm thái giám?"

"Tự nhiên thôi."

Quân hậu kể lại cho Vĩnh Minh Đế quyết định của mình, Vĩnh Minh Đế không nói nên lời. "Thứ đó có thể mọc trở lại, nếu Trác Kim và Quách Tốn mà biết, sợ là sẽ phát điên."

"Cho nên thần mới không cho phép hắn thú thê, càng không được phép để lại hậu đại." Quân hậu bổ sung một câu. "Nói không chừng còn thể khôi phục tới mức có con nối dõi."

Vĩnh Minh Đế hiểu rõ. "E rằng có liên quan tới Vân An. Vân An cho hắn không ít đồ hiếu kính, hay là do trời xui đất khiến?" Sờ cằm, Vĩnh Minh Đế nói. "An Trạch xác thực trung tâm, mệnh của hắn do ngươi cho. Không muốn làm thái giám cũng không sao, hiện tại hắn đa phần ở ngoài cung. Bất quá, nếu để người khác biết sẽ thực sự là vấn đề lớn. Ngươi nên nói với Vân An, mấy thứ hắn làm, không được tùy tiện cho người ta nữa."

Quân hậu gật đầu, hắn đương nhiên cũng nghĩ như vậy. Tuy nhiên, thấy Vĩnh Minh Đế đang suy nghĩ sâu xa, tựa hồ có hơi lo lắng, quân hậu không khỏi hỏi: "Hoàng thượng, có chuyện gì sao?"

Vĩnh Minh Đế nghiêm túc gật đầu. "Tiên quả quả thật rất tốt, nhưng tại sao cái của trẫm không thấy dài thêm? Trẫm cảm thấy vẫn chưa đủ đại."

Quân hậu nghẹn họng, đứng dậy xoay người rời đi, (tức giận) không thèm để ý tới lễ nghi.

"Tề Du!" Vĩnh Minh Đế đứng dậy vội vàng chạy tới. "Tề Du, ngươi nói cái kia của trẫm có thể lớn thêm một tí không? Thô một chút?"

"Thần không biết."

"Nhìn thử xem sao."

Hoàng đế bệ hạ không đứng đắn lôi kéo quân hậu đang xấu hổ nhào lên giường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương