Hãn Phu
Chương 187

Nhờ "người có tâm" lan truyền tin tức, thanh danh An quốc công phủ hoàn toàn thối rữa, thối tới mức không thể ngửi nổi. Trước kia là An quốc công, hiện tại là An quốc hầu đã vài lần cầu kiến Đại lão tướng quân nhưng không thành, hơn nữa do dậu đổ thì bìm leo, quýnh quáng quá mà ngất xỉu tại nhà. Phủ An quốc hầu rối loạn hết. Tưởng Khang Thần tàn nhẫn đáp lời, nói y và An quốc hầu vĩnh viễn không có ngày hòa giải. Gió chiều nào theo chiều ấy, các thế gia tự nhiên sẽ không mạo hiểm đi chọc giận người tâm phúc của quân hậu để "cứu tế" An quốc hầu phủ. Bị cả hoàng thượng và quân hậu đồng thời ghét bỏ, An quốc hầu phủ dường như đã đi tới con đường cuối cùng, thời điểm này, ai mà dám tương giao với bọn họ nữa chứ.

Ngay khi Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mang theo hài tử xa lánh kinh thành, tin tức Võ Giản trúng độc ngàn ti cũng được tuôn ra ngoài. Một ít người biết rõ quân hậu từng trúng độc ngàn ti lập tức ngửi thấy mùi âm mưu trong đó. Võ Trịnh thị bị biếm làm thiếp, cộng thêm việc Chiêu Dương hầu Trịnh gia đương gia ra mặt, lên án mạnh mẽ hành vi sai trái của Trịnh thị, làm mất mặt Trịnh gia. Trịnh thị bị trục xuất khỏi Trịnh gia, vốn dĩ bà đã là nữ nhân gả ra ngoài, nhưng Chiêu Dương hầu vẫn muốn phân chia giới hạn rõ ràng với Trịnh thị, chặt đứt mối quan hệ với Võ gia. Chuyện này đối với Võ gia đang bị tứ bề thọ địch mà nói, chẳng khác nào bị chó cắn rách áo.

Đại Minh Qua là Hình bộ thị lang, chủ động thẩm vấn chuyện Võ Giản bị đầu độc. Nhưng nhờ có áp lực từ hoàng cung, từ La Vinh Vương, Đại gia, từ tân sủng mới của hoàng thượng là Trung Dũng hầu cùng với việc quan viên Hình Bộ âm thầm thao tác, vụ án Võ Vương thị và Võ Liễu thị hạ độc mau chóng phá giải. Chưa đề cập tới kết quả vụ án có công chính hay không, Võ Vương thị và Võ Liễu thị đã sớm nhận tội, vì để kích động Tưởng Khang Thần trở về, họ đã âm thầm hạ độc Võ Giản, nhưng Võ Vương thị khăng khăng kiên trì việc này do một mình bà hạ thủ, quốc công và lão phu nhân không hề biết. Võ Liễu thị thì tự sát trong ngục, Võ Vương thị nhận tội xong cũng thắt cổ tự sát. Cho dù hai người không tự sát, chắc chắn cả đời này không thể nào rời khỏi phòng giam của Hình Bộ.

Hai nữ nhân đã chết, vụ án hạ độc không thể tiếp tục điều tra. Sau khi đọc tấu chương từ Hình bộ, gương mặt Vĩnh Minh Đế có chút vặn vẹo. Độc ngàn ti từ đâu tới? Võ Vương thị và Võ Liễu thị chỉ là nữ nhân nội trạch, hai người họ làm gì có bản lĩnh mà tìm được độc ngàn ti đã từng dùng trên người quân hậu! Hai người này rõ ràng là thế tội cho kẻ khác!

Vĩnh Minh Đế thực khó chịu, thực phẫn nộ, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, bây giờ còn chưa phải thời điểm đụng vào Võ gia, hắn chỉ đành chấp nhận kết quả điều tra này. Vĩnh Minh Đế vung bút son, phạt Võ Vương thị và Võ Liễu thị lột da tróc thịt, mấy ngày sau, Vĩnh Minh Đế lấy cớ Liễu gia không phục thánh mệnh, xử phụ mẫu, huynh đệ của Liễu thị tội chém đầu. Liễu gia trong vòng tam tộc bị biếm thành nô. Đồng dạng còn có bổn gia của Võ Vương thị. Vĩnh Minh Đế hung hăng chặt đứt quan hệ thông gia giữa hai nhà và Võ gia, thế cục kinh thành nổi lên sóng to gió lớn.

Thiệu Vân An ngồi trên giường ăn quýt mới lấy ở trong không gian ra, nghe Vương Thạch Tỉnh thuật lại tin tức, mặt vô biểu tình. Nguyên bản hắn là người ngoài cuộc, nhưng từ sau khi những chuyện này xảy ra, hắn đã tham gia vào cuộc chơi. Vương Thạch Tỉnh cau mày, nếu như có thể lựa chọn, hắn tình nguyện cả đời làm một thôn dân bình thường ở thôn Tú Thủy, chứ không phải là một nhân vật tham gia vào triều cục trong kinh thành.

Ngủ một giấc xong thì nhận được mấy cái tin tức, tâm tình Thiệu Vân An không giống như vẻ ngoài của hắn. Nhét hai múi quýt cuối cùng vào miệng Vương Thạch Tỉnh, hắn giương mắt. "Tỉnh ca, chúng ta không còn đường lui."

Vương Thạch Tỉnh gật đầu, sau một lúc, hắn nói. "Không có đường lui, vậy chúng ta cứ tiến về phía trước. Vân An, sau khi tới biên quan xong, chúng ta tới bộ lạc Đại Sơn đi."

Thiệu Vân An biết Vương Thạch Tỉnh muốn tới bộ lạc Đại Sơn mua đất, tạo đường lui cho cả nhà. Hẳn ngẫm nghĩ. "Có thể, dù sao hài tử còn nhỏ, cho bọn nhóc đi xem thế giới bên ngoài cũng không có hại gì. Vừa lúc người bộ lạc Đại Sơn từng cứu ta, chúng ta có lý do. Chỉ là, cho dù chúng ta mua đất, có chỗ đứng ở bộ lạc Đại Sơn, vạn nhất tương lai xảy ra biến cố, nơi đó cũng không phải đường lui tốt nhất. Bộ lạc Đại Sơn giáp với Yến quốc, an toàn nhất vẫn là đi hải ngoại."

Vương Thạch Tỉnh gật đầu.

Thiệu Vân An sau đó mỉm cười. "Tuy nhiên không cần vội, ta cảm thấy, chúng ta không bị thất sủng nhanh như vậy đâu. Chúng ta không tranh quyền, nhưng chúng ta phải đảm bảo rằng ngay cả Vĩnh Minh Đế cũng không thể tùy tiện đụng tới chúng ta. Bất kể thời đại nào, danh tiếng là lá chắn tốt nhất. Bây giờ chúng ta đã nổi tiếng, kế tiếp, chúng ta sẽ xem xét làm sao để cho lá chắn "trung dũng" này vững chắc hơn."

Vương Thạch Tỉnh suy nghĩ, nói. "Ngân lượng bán trà xuân lần này, chúng ta cứ dùng để xây bia công đức trước. Đây là thanh danh tốt nhất."

"Đương nhiên. Số bạc cần quyên góp vẫn phải quyên góp. Hoàng thượng nói huynh không hổ với hai chữ "trung dũng", chúng ta sẽ làm cho cả thiên hạ đều biết tới danh tiếng của huynh. Chậc, khía cạnh này, chúng ta phải tìm Mộ Dung bá bá học tập kinh nghiệm."

Vương Thạch Tỉnh nói thêm. "Nhóm lão tướng quân muốn theo chúng ta hồi thôn, chúng ta ở đó lâu một chút, tránh đầu sóng ngọn gió."

"Được được được. Thế bọn nhỏ Thanh nhi làm sao bây giờ?"

"Nơi này cũng có nghỉ hè, tới nghỉ hè chúng ta đón bọn nhỏ hồi thôn."

"Vậy là tốt nhất."

Bất kể Vương Thạch Tỉnh hay Thiệu Vân An, chẳng ai có tham vọng gì với việc hô phong hoán vũ trong triều. Thiệu Vân An minh bạch nhất, hắn và Vương Thạch Tỉnh có thể đi tới ngày hôm nay đều do may mắn cả. Nếu không phải hai người may mắn gặp Tưởng Khang Ninh, nếu không phải phía sau Tưởng Khang Ninh có Ông lão, nếu hoàng thượng và quân hậu không phải minh chủ, hai người tuyệt đối không dám kiêu căng như vậy. Nếu quả thật muốn đua tâm nhãn với cổ nhân, đến mười cái phiên bản của bọn họ cũng không đủ chết. Mục tiêu của Thiệu Vân An vẫn luôn rõ ràng, đó chính là kiếm đủ bạc để sống một cuộc sống nhàn rỗi, còn việc trở thành "phu nhân" hầu gia, thực sự không nằm trong kế hoạch của hắn.

Đồng dạng, Vương Thạch Tỉnh cũng không bị mấy thứ hiện tại đầu độc bộ não, ngược lại càng thêm lo lắng sốt ruột. Bây giờ hắn lo nhất không phải là leo núi, mà làm sao để bảo vệ người nhà của mình.

"Tỉnh ca, trong tay chúng ta quá thiếu người. Lần này trở về, huynh phải lựa chọn vài người hỗ trợ. Giống Thư Bình đại ca, Nguyên Đức đại ca cũng rất tốt. Ta đang định để Diễn nhi và Bác nhi tới Quốc tử giám, cùng học với Thanh nhi. Nơi này không giống huyện Vĩnh Tu, bên cạnh Thanh nhi không có người quen biết thì không được."

Vương Thạch Tỉnh đáp. "Trở về ta sẽ hỏi Thư Bình đại ca, xem bọn họ có muốn tới kinh thành phụ giúp ta hay không. Còn hài tử, đệ cứ làm chủ."

Hai người ở trong phòng thương lượng hồi lâu, hiện tại, đối với thế cục trong kinh thành, bọn họ không những không thể hùa vào, mà tốt nhất là tránh đi một đoạn thời gian. Võ Giản hiện giờ còn ở trong cung, hai người dự định lúc hồi thôn sẽ mang Võ Giản theo. Võ Giản là điểm yếu của Tưởng Khang Thần, để bảo đảm, mang theo Võ Giản an toàn hơn, như vậy Tưởng Mạt Hi cũng có thể yên tâm.

Hôm nay Thiệu Vân An phải diện kiến quân hậu, phu phu hai người tâm sự xong, Thiệu Vân An sửa soạn một chút rồi tiến cung. Lại lần nữa gặp mặt quân hậu, thái độ quân hậu đối với Thiệu Vân An rõ ràng thân mật hơn nhiều lần.

Quân hậu không cho người ở lại hầu hạ, trên bàn chỉ bày một bộ trà cụ mà Thiệu Vân An "tiến cống." Thiệu Vân An hiểu ý tiến lên pha trà.

Quân hậu tươi cười hướng Thiệu Vân An nói. "Lúc ngươi còn ở trong phủ, bổn quân thường xuyên ôm ngươi." Sau đó, nụ cười của hắn nhạt đi. "Chuyện lúc nhỏ, tiếc là ngươi không còn nhớ."

Thiệu Vân An cúi đầu.

Quân hậu nói tiếp. "Bổn quân là tiểu thúc của ngươi, lúc không có ai, cứ gọi là tiểu thúc đi."

Thiệu Vân An rất biết nghe lời. "Tiểu thúc."

Quân hậu nâng chén trà, uống một ngụm, buông chén, giương mắt. "Vân An, nói thật với tiểu thúc, ngươi, có thích Vương Thạch Tỉnh không?"

Thiệu Vân An sửng sốt, theo bản năng gật đầu. "Thích a. Nếu không thích ta đã ly...hòa ly với huynh ấy."

Quân hậu nói thẳng. "Vương Thạch Tỉnh không xứng với ngươi. Nếu ngươi không quá thích hắn, bổn quân làm chủ, ngươi với hắn hòa ly."

Thiệu Vân An không nắm nổi suy nghĩ của quân hậu, chỉ đáp. "Ta thích Tỉnh ca. Hai người chúng ta đã ở bên nhau một thời gian dài rồi, ta không có ý định rời khỏi huynh ấy."

"Nhưng bổn quân nghe nói, ngươi còn chưa ăn dựng dục quả. Ngươi mất tích là một chuyện, là khúc mắt của Đại gia. Hiện giờ, tuy ngươi gặp được kỳ ngộ, nhưng hôn sự quả thật giống như một trò cười, cả bổn quân và Đại gia đều không muốn thấy ngươi bị ủy khuất."

Ai cũng biết, nếu không có Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh sẽ chẳng là gì cả.

Quân hậu là thật lòng thật dạ quan tâm Thiệu Vân An, nhưng Thiệu Vân An không cao hứng nổi. Hắn trịnh trọng nói. "Tiểu thúc, ta thích Tỉnh ca, hôn sự giữa ta và Tỉnh ca tuy có chút hồ đồ, nhưng cũng là chó ngáp phải ruồi, tính tình ta không tốt, ta không thể nào làm một thê tử ôn nhu hiền huệ, chỉ có Tỉnh ca mới chịu đựng được ta, có thể dung túng cho các tật xấu của ta, cho ta đầy đủ tự do. Ta không ăn dựng dục quả, không phải bởi vì Thanh nhi và Ni tử không thích, mà do ta không muốn có hài tử. Ta không chịu được bộ dáng lớn bụng của mình, ta sợ đau. Tỉnh ca có hài tử rồi lại càng hợp ý ta."

Thiệu Vân An không phải kiểu người tự mình chịu ủy khuất, hắn nói vậy, càng thuyết minh hắn thực sự cảm thấy như vậy. Quân hậu nở nụ cười, nói. "Nếu ngươi cảm thấy Vương Thạch Tỉnh thích hợp với ngươi nhất, vậy bổn quân sẽ không nhúng tay vào chuyện hai người nữa. Bất quá, mẫu thân Chu thị của Vương Thạch Tỉnh không thể lưu. Chất nhi của bổn quân, há có thể để cho điêu dân nhục mạ. Bổn quân đã phái người tới huyện Vĩnh Tu, bổn quân cho nàng toàn thây đã là nể mặt Trung Dũng hầu."

Quân hậu nói thật bình đạm, nhưng Thiệu Vân An hiểu rõ chuyện này không còn đường cứu vãn, thiên tuế phái người đi, hắn có cầu tình cũng không kịp.

Thiệu Vân An không rõ. "Chu thị mà chết, không phải lại có người nói Tỉnh ca bất hiếu hay sao? Cho dù bà ta phủ nhận hay đoạn thân, bà ta vẫn là mẫu thân thân sinh của Tỉnh ca. Tỉnh ca thành hầu gia, mẫu thân huynh ấy lại chết, ta sợ sau này sẽ có người lấy cớ công kích Tỉnh ca."

Giọng điệu quân hậu trở nên lạnh lùng. "Hoàng thượng phong Vương Thạch Tỉnh làm hầu gia bởi vì hắn là phu của ngươi, không liên quan gì tới Chu thị nhất tộc. Là phu của ngươi, bổn quân sẽ cho hắn thể diện. Chu thị và Thiệu gia từng làm gì với ngươi, bổn quân không thể nào bỏ qua. Với "Trung dũng" hầu mà nói, Chu thị tồn tại ngược lại sẽ thành tai họa. Ngươi không cần cầu tình cho bọn họ. Phía sau ngươi là Đại gia, là bổn quân, nếu bổn quân nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này, vậy thể diện của Đại gia, của hoàng gia để vào đâu."

Thiệu Vân An mím môi quỳ gối. "Vân An biết ơn tiểu thúc vì Vân An xả giận, vì Tỉnh ca suy xét. Bất quá, Vương Đại Lực cùng nhi tử nhi nữ của ông, ta và Tỉnh ca đã an bài thỏa đáng, đối với chúng ta, bọn họ chỉ là nhân vật râu ria, nếu lại trừng phạt bọn nọ, khẳng định sẽ có người nói Tỉnh ca lật lọng. Trước đây chúng ta đoạn thân là nhờ có đại ca ra mặt. Nếu tiểu thúc có thể hạ ý chỉ, như vậy đối với người ngoài, ta và Tỉnh ca mới hoàn toàn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Vương thị Trung Dũng thôn, sau này bọn họ có gây rắc rối, chúng ta sẽ không bị người lên án."

Quân hậu gật đầu, nói. "Vương Thạch Tỉnh có thể hiểu là tốt nhất. Bất quá, bổn quân sẽ nhờ hoàng thượng hạ chỉ, sau này, ngươi và Vương Thạch Tỉnh chỉ là Trung vương thị, không có quan hệ huyết mạch nào với Vương thị ở Trung Dũng thôn. Còn nhà Vương Đại Lực, Vương Đại Lực thân là cha của Trung Dũng hầu, lại bị điêu phụ che mờ mắt, bổn quân không phạt hắn. Còn những người khác, bổn quân lưu lại tính mạng, cần khiển trách vẫn phải khiển trách. Vương Chi Tùng cả đời không được tham dự ân khoa, hài tử trong vòng ba đời của Vương Điền Nham và Vương Xuân Tú không được tham dự ân khoa. Nam đinh nhà Vương Điền Nham không được miễn lao dịch, binh dịch. Khiển trách thế này đã là rất nhẹ, ngươi không cần cầu tình thêm cho bọn họ."

"Đa tạ tiểu thúc."

"Đứng lên đi."

Thiệu Vân An đứng lên, tiếp tục rót trà cho quân hậu. Quân hậu uống xong chén trà thứ hai, nói tiếp. "Việc sản tử của nam nhân, so với nữ nhân thì thống khổ hơn một ít, chỉ là, trưởng bối trong nhà vô cùng áy náy với ngươi, nếu ngươi có thể sinh một mụn con, trong lòng lão nhân gia hẳn sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

Thiệu Vân An nhịn không được nhăn mặt. "Ta thực sự rất sợ đau."

Quân hậu. "Nhịn một chút là qua."

Thiệu Vân An cầm chén trà. "Cái này, để ta suy nghĩ đã."

Cư nhiên lại có một ngày hắn bị người khác thúc giục có hài tử!

Tiếp đó, quân hậu hỏi rất nhiều về sinh hoạt của Thiệu Vân An ở Thiệu gia, ở thôn Tú Thủy. Thiệu Vân An sao mà nhớ ký ức lúc trước ở Thiệu gia, cho dù có, cũng chỉ là mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể giải thích, mình bị rơi xuống nước xong thì hồ đồ, thật sự không nhớ rõ chuyện trước đây. Bất quá, khi nghe tới đoạn Thiệu Vân An kể về Ngụy Hoằng Văn, nghe thấy hắn kiến nghị Ngụy Hoằng Văn làm việc cho mình, quân hậu rất là vừa lòng. Quân hậu cũng để lộ cho Thiệu Vân An biết, hắn phái Ngụy Hoằng Nho phụ trách hải vận mậu dịch giữa Đại Yến và Đại Tư quốc, Thiệu Vân An giật mình, nhưng trong lòng thì nhẹ nhàng thở một hơi. Sau này gặp mặt Ngụy Hoằng Văn, ít nhất sẽ không xấu hổ.

Quân hậu giữ Thiệu Vân An ở trong cung ước chừng thời gian dùng năm bữa cơm mới cho rời đi. Hắn vừa đi, quân hậu lập tức tới gặp Vĩnh Minh Đế. Cùng ngày, lưỡng đạo thánh chỉ ly kinh, một đạo thánh chỉ tới Thiệu gia thôn, một đạo thánh chỉ tới thôn Đại Sơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương