Hãn Phu
-
Chương 186
Vĩnh Minh Đế và quân hậu thực sự hài lòng khi Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh lúc nào cũng nghĩ cho bọn họ, vì bọn họ mà tính toán. Quân hậu trong sự cao hứng còn mang theo vài phần kiêu ngạo, Thiệu Vân An chính là người Đại gia. Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu không trở lại, nhưng lễ nhận thân nhất thiết phải tổ chức. Đại lão tướng quân đương nhiên muốn càng nhanh càng tốt. Vĩnh Minh Đế trực tiếp hạ chỉ, lễ nhận thân tổ chức ở trong cung, coi như bồi thường cho Phiêu kỵ tướng quân không thể hồi kinh.
Điều này dĩ nhiên không thích hợp, nhưng Vĩnh Minh Đế vui a, quân hậu cũng không phản đối, cho nên chuyện này cứ như thế quyết định. Nếu hỏi tâm phúc trong lòng Vĩnh Minh Đế hiện tại là ai, không thể nghi ngờ chính là Vương Thạch Tỉnh và thiệu vân an. Vĩnh Minh Đế và quân hậu thật tâm vui mừng cho Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh tuy rằng có dính lây một ít phúc khí của tức phụ nhà mình, nhưng cho tới nay, những biểu hiện "trung dũng" và khí độ khoan dung của hắn thực sự được Vĩnh Minh Đế và quân hậu đánh giá cao. Một người biết kiếm tiền, không tham tài, tham quyền, còn trung thành và tận tâm với quân vương, thượng giả nào mà không thích.
Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cả đường gấp gáp hồi kinh, người Đại gia vẫn còn chìm trong sự kích động, quân hậu nói chuyện với mọi người nửa ngày, sau đó để họ ra về, bất quá Thiệu Vân An ngày mai phải tiến cung gặp hắn. Người Đại gia cố gắng kìm chế trở lại phủ, cửa vừa đóng, toàn bộ Đại gia, trừ đám tiểu bối ở bên ngoài, tất cả đều kéo Thiệu Vân An vừa khóc vừa ôm, Những giọt nước mắt Thiệu Vân An bình tĩnh kìm nén cả thời gian dài không giữ nổi nữa mà tuôn trào. Có lẽ đây là cảm xúc của nguyên chủ Thiệu Vân An còn sót lại, cũng có lẽ do Thiệu Vân An cảm thấy áy náy với Đại gia. Nói tóm lại, Đại gia khóc nức nở, Thiệu Vân An cũng khóc nức nở. Vương Thạch Tỉnh ở bên cạnh liên tục an ủi. Hắn ở bên tức phụ lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn khóc đến mức này, tự nhiên mười phần đau lòng.
Sau khi vất vả bình tâm trở lại, Thiệu Vân An quỳ gối, cung kính vái lạy trưởng bối. Lão chính quân và lão phu nhân nâng hắn dậy, kéo tới ngồi bên cạnh, gắt gao nắm chặt tay. Ký ức "trước kia", cho dù Thiệu Vân An có linh nhũ cũng không thể tìm về. Dù sao đó không phải ký ức của hắn. Nhưng hắn và nguyên chủ Thiệu Vân An tương đồng cả về tên lẫn bộ dáng, có lẽ do vận mệnh an bài. Trước khi nhận thân, Thiệu Vân An đã đưa Đại gia vào trong phạm vi thân cận của mình, hiện tại thân thế của hắn đã rõ ràng, chân chính là một phần tử của Đại gia, đương nhiên càng phải thân mật nhiều hơn.
Lau ướt không biết bao nhiêu cái khăn, Túc Thần Dật nức nở mở miệng. "An nhi, ngươi và Thạch Tỉnh, phải về quê nhưỡng rượu sao?"
Thiệu Vân An không đổi tên, Túc Thần Dật đơn giản gọi hắn là "An nhi", trong lòng, y còn hơi chút bài xích cái tên "Thiệu" Vân An, thậm chí là căm hận chữ "Thiệu".
Đều là người trong nhà, Thiệu Vân An thành thật nói. "Hai tháng nữa là dương nãi quả sẽ chín, ta phải trở về nhưỡng rượu. Bất quá, trong tương lai, ta sẽ tập trung vào phát triển rượu vang, hoàng thượng ban thưởng rất nhiều ruộng tốt, ta và Tỉnh ca định dùng một phần để trồng nho, xây một điền trang rượu vang. Còn dương nãi tử tửu, ta định dạy lại cho ai đó có thể tín nhiệm phụ trách, mặt khác còn có ít việc thiên tuế phân phó, ta phải trở về xử lý."
Túc Thần Dật không hỏi thiên tuế phân phó việc gì, nhi tử có bản lĩnh, hơn ai hết, y là người cao hứng nhất. Y hỏi. "Vậy nhưỡng rượu xong rồi, ngươi và Thạch Tỉnh có hồi kinh hay không?"
"Vâng. Nhưỡng xong sẽ trở lại, nhưng dương nãi quả thời gian kết quả dài, khả năng tới cuối năm mới trở về." Dừng một chút, Thiệu Vân An nói. "Nếu cha nhỏ không bận, có thể đi chung với chúng ta."
Túc Thần Dật lập tức nói. "Ta thì có chuyện gì. Ta muốn đi chung xem có thể giúp đỡ cái gì hay không."
Lão chính quân nhìn tỷ tỷ. "Hai lão nhân chúng ta ở trong phủ cũng không có việc gì, không bằng đi chung xem sao?"
Lão phu nhân gật đầu. "Ta cảm thấy khá tốt. Chỗ An nhi rất thanh tịnh."
Lão tướng quân nghe xong, đầu óc vận chuyển, hùa theo. "Ta cũng muốn đi nhìn chỗ Thạch Tỉnh và Vân An sinh sống." Vừa lúc lấy cớ trốn đám người An quốc công phủ.
Thiệu Vân An cười đáp. "Vậy thì tốt quá. Vừa lúc Thanh nhi, Ni tử và Hi nhi muốn tới vương phủ ở với Quách tiểu ca. Mấy đứa nhỏ bị nuôi quen miệng rồi, muốn ăn đồ ăn Quách tiểu ca làm, vừa lúc ở lại chơi với Quách tiểu ca."
Lão phu nhân chốt hạ. "Vậy đi. Nhà lão đại, lão tam, nhà lão tam, việc trong phủ giao lại cho các ngươi. Đợi tổ chức xong lễ nhận thân, chúng ta xuất phát."
Thẩm Băng dở khóc dở cười, bà cũng muốn đi. Tuy nhiên, thân là trưởng tức, lại là phu nhân chưởng gia, bà thực sự không thể rời đi. Đại Tư Mã thị cũng muốn đi, nhưng bị phu quân và hài tử "níu chân", nàng chỉ có thể thở dài. Đại Huỳnh Hương phải chăm sóc cho đôi nhi tử nhi nữ, không thể đi. Nữ nhi còn đỡ, nhi tử phải đọc sách, nàng là mẫu thân, không thể rời đi quá lâu.
Cả đám người chưa ăn cơm, Thiệu Vân An tự thân xuống bếp làm món mì sốt tương thập cẩm. Tuy chỉ là món mì, nhưng lúc ăn ai cũng cảm thán. Túc Thần Dật vừa ăn vừa rơi nước mắt, có vui sướng, có đau lòng.
Ăn no, lão tướng quân kêu mọi người về phòng nghỉ ngơi, chỉ giữ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ở lại. Lão tướng quân còn chưa hoàn toàn bình ổn, bất quá ngoài mặt khá bình tĩnh. Ông mở miệng lập tức hỏi. "Thạch Tỉnh, An nhi, các ngươi thật sự muốn tới biên quan?"
Hai người gật đầu, Thiệu Vân An hỏi. "Gia gia, có cái gì không thích hợp hay sao?"
Lão tướng quân nhíu mày. "Đường xá xa xôi, gia gia sợ có người gây bất lợi cho các ngươi. Lạc đà gầy còn quý hơn ngựa, hai người các ngươi hiện giờ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt không ít người."
Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Gia gia cứ yên tâm, ta và Vân An đương nhiên đã chuẩn bị chu toàn mới có thể ra quyết định khởi hành."
Thiệu Vân An lí nhí nói. "Gia gia, ta tới biên quan không phải đặc biệt tới thăm cha và ca ca. Ta nghe Tỉnh ca miêu tả, cảm thấy các tướng sĩ biên quan quá khổ cực, tình huống thực tế hẳn là còn tồi tệ hơn. Ta và Tỉnh ca có tiền, cũng không có khả năng chống đỡ một quân đội, cho dù có thể chống đỡ, cũng không thể làm như vậy. Nhưng chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp cải thiện tình huống. Những người khác ta quản không được, nhưng phải nghĩ cách cho cha và đại bá. Ta không thể để cha, đại bá và ca ca chiến đấu vì Đại Yến nhưng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm."
Ánh mắt Lão tướng quân lấp lóe, tôn tử là niềm kiêu ngạo của ông! Đè nén kích động trong lòng, lão tướng quân cũng nhỏ giọng. "Ngươi định làm thế nào?"
"Thứ ta đang nghĩ tới chính là khía cạnh vật tư, còn mặt khác, trước xem tình huống. Ta định mang theo cả ba hài tử tới biên quan cho bọn nhỏ trải nghiệm kiến thức."
Lão tướng quân trầm mặc một hồi, không phản đối, chỉ nói. "Các ngươi đã nghĩ kỹ, vậy thì làm đi. Thỉnh thoảng, không cần quá lo nghĩ cho hoàng thượng."
Ý lão tướng quân chính là, lúc cần tìm hoàng thượng thì cứ tìm, nếu cần tiền thì không cần phải tiết kiệm. Thiệu Vân An cười, hắn hiểu. Tiếp theo, Đại lão tướng quân xụ mặt, nói. "Người Thiệu gia, gia gia sẽ không dễ dàng tha thứ, An nhi không cần cầu tình cho bọn họ."
Thiệu Vân An mặt vô biểu tình. "Gia gia cứ tùy tiện xử trí. Bất quá, người Thiệu gia thôn thực sự không biết, chuyện sau này, thành thân với Tỉnh ca xong ta mới biết."
"Gia gia sẽ không liên lụy người vô tội, nhưng nhất định phải giáo huấn bọn họ."
Thiệu Vân An gật đầu.
Chờ tới khi hai người trở về phòng, Thiệu Vân An dựa đầu vào ngực Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh ôm lấy hắn, vuốt ve lưng hắn. "Đệ hôm nay khóc rất nhiều."
"Khống chế không được."
Ôm eo Vương Thạch Tỉnh, kỳ thật trong lòng Thiệu Vân An còn chưa thể bình tĩnh. Mọi chuyện hết thảy đều vì bản tính tham lam của Thiệu gia mà ra. Mà điều khiến Thiệu Vân An không thể buông bỏ nhất chính là nước mắt và nỗi thống khổ của Túc Thần Dật.
"Bọn họ sau này sẽ là người nhà của ta, ta phải đối xử thật tốt với bọn họ, đặc biệt là, Túc Thần Dật."
"Đệ muốn làm thế nào ta đều ủng hộ. Bọn họ chính là thân nhân của đệ. Có lẽ, Thiệu Vân An kia đã tới thế giới của đệ." Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể an ủi như vậy. Không màng tới địa vị của Đại gia, Vương Thạch Tỉnh thật lòng cao hứng vì Thiệu Vân An và Đại gia có thể đoàn tụ. Thiệu Vân An chân chính có thân thế, hắn càng có thêm một mối vướng bận ở thế giới này. Vương Thạch Tỉnh vẫn luôn lo lắng một ngày nào đó Thiệu Vân An sẽ "biến mất."
"Tỉnh ca, muốn ngươi."
"Được."
Dễ dàng nhấc bổng Thiệu Vân An tiến bước vào nội gian, đặt người lên giường, Vương Thạch Tỉnh một tay kéo màn, sau đó lập tức đè lên. Trong chuyện tình sự, hai người luôn luôn bộc lộ tình cảm mãnh liệt và sự thấu hiểu như những cặp phu thê cao niên.
Vương Thạch Tỉnh có hơi mất khống chế, Thiệu Vân An ngầm đồng ý cho hắn mất khống chế. Hai cơ thể, hai linh hồn ở ngàn năm cổ đại đan xen với nhau trong hành động nguyên thủy nhất. Đi tới bước đường ngày hôm nay, không ai lường trước được. Những bước đi tưởng chừng thuận lợi, nhưng ai biết vận mệnh tương lai sẽ như thế nào. Vương Thạch Tỉnh không biết, Thiệu Vân An càng không biết. Nhưng hai người không thể lùi bước, bắt buộc phải ưỡn ngực đi về phía trước, cho dù thứ chờ đợi phía trước là con đường rộng mở hoặc sình lầy bẫy rập.
Lão tướng quân không đi nghỉ, ông ngồi một mình trong thư phòng suy nghĩ. Nếu nói, thân phận Trung Dũng hầu chính quân sẽ khiến cho nhiều người trăm phương ngàn kế nịnh bợ hắn, kết giao với hắn, như vậy, một khi hắn trở thành tôn tử Đại gia, tương đương với việc Trung Dũng hầu Vương Thạch Tỉnh thêm một cái thân phận là sanh tế của Đại gia, điều này sẽ khiến nhiều người kiêng kỵ, bao gồm các thế gia đại tộc, và thậm chí là cả hoàng tộc.
Đại gia có một quân hậu, hai vị thực quyền tướng quân, một hầu gia, còn có một đế vương phúc tinh. Đằng sau một khung cảnh yên bình tuyệt đối không thể là sóng yên biển lặng. Một khi quân hậu có thai, một khi hoàng thượng có thái tử, Đại gia chẳng khác nào đứng ở đầu sóng ngọn gió. Không một hoàng đế nào có thể để yên cho ngoại thích trở nên cường đại. Đại gia chưa từng có dã tâm dưới một người, trên vạn người. Mặc dù Đại Tề Du là thiên tuế, ông cũng chưa từng muốn đoạt quyền bao giờ. Ông tin tưởng vào tình cảm giữa hoàng thượng và quân hậu, nhưng không thể đảm bảo rằng sự thuần khiết của mối quan hệ này có thể tồn tại mãi mãi. Nhân tâm là thứ khó nắm bắt nhất. Muốn giữ được Đại gia, giữ được Trung Dũng hầu còn chưa có thế lực, nhất định phải đảm bảo sự tín nhiệm của Vĩnh Minh Đế.
Nghĩ đi nghĩ lại, lão tướng quân đứng lên.
"Người đâu."
"Thái gia."
Lão nô hầu cận lão tướng quân lập tức tiến vào.
"Chuẩn bị xe, ta muốn tiến cung."
Vĩnh Minh Đế và quân hậu còn chưa mệt mỏi, sau khi trở lại tẩm cung, hai người đương nhiên tiếp tục đàm luận về thân thế Thiệu Vân An. Thiệu Vân An trở thành người Đại gia, Vĩnh Minh Đế thập phần vừa lòng. Bằng cách này, Trung Dũng hầu bị trói vào Đại gia. Ít nhất hiện tại, Vĩnh Minh Đế vẫn hết sức tin tưởng Đại gia.
Thế nhưng lão tướng quân tiến cung một lần nữa khiến Vĩnh Minh Đế cực kỳ kinh ngạc. Lão tướng quân hàm ý có chuyện quan trọng cần diện kiến, Vĩnh Minh Đế lệnh lão tướng quân tới Đông Lâm điện. Quả nhiên, khi Vĩnh Minh Đế xuất hiện, quân hậu không theo sau. Vĩnh Minh Đế tâm tình vui vẻ ban tọa, lão tướng quân hành lễ xong mới nói. "Hoàng thượng, thương nhân bộ lạc Đại Sơn đã cứu Vân An, Đại gia thiếu bộ lạc Đại Sơn một đại ân tình. Thân thế Vân An sắp thông báo thiên hệ, lão thần về nhà suy nghĩ cặn kẽ xong, cảm thấy ngộ nhỡ có người của bộ lạc Đại Sơn khí đó nhận ra Thiệu Vân An..."
Nét vui vẻ trên mặt Vĩnh Minh Đế biến mất. Khiến Đại gia nợ một đại ân tình...Vĩnh Minh Đế mở miệng. "Lão tướng quân có đối sách hay chưa?"
"Lão thần cả gan xin hoàng thượng một điều. Thương nhân bộ lạc Đại Sơn đã cứu Vân An. Cho tới bây giờ còn chưa biết thương nhân cứu Vân An là người nào, hiện giờ trong kinh thành lại có rất nhiều thương nhân bộ lạc Đại Sơn muốn làm sinh ý với Đại Yến, lão thần không am hiểu chuyện kinh thương, lão thần chỉ khẩn cầu hoàng thượng thay lão thần nói với thiên tuế, thay mặt lão thần, trả lại ân huệ này."
Vĩnh Minh Đế nở nụ cười, không phải vô cớ mà hắn đi tin tưởng Đại gia và quân hậu. Sự ưu ái dành cho Đại gia không phải dễ dàng mà có được. Một khi ai đó muốn khẩn cầu, còn là khẩn cầu vì một quốc gia khác, đó chắc chắn không phải là điều mà Vĩnh Minh Đế muốn nhìn thấy.
Đại lão tướng quân cầu hoàng thượng thay mặt Đại gia trả nhân tình, chính là toàn tâm toàn ý coi mình là cận thần của hoàng đế. Vua một nước thay mặt thần tử trà nhân tình, ai còn dám tới tìm Đại gia đòi hỏi nữa. Vĩnh Minh Đế gật đầu. "Lời nói của lão tướng quân có lý, trẫm sẽ tự nói với quân hậu, ân tình này, quân hậu nhất định sẽ nguyện ý thay mặt lão tướng quân trả lại."
"Lão thần cả gan cầu hoàng thượng phái người bảo hộ phu phu Trung Dũng hầu an toàn, phu phu Trung Dũng hầu là rường cột nước nhà, vô luận là về quê nhưỡng rượu hay tới biên quan, lão thần sợ rằng con đường này sẽ không được bình yên."
Vĩnh Minh Đế nheo mắt. "Lão tướng quân nói đúng, sợ là sẽ không yên bình, trẫm sẽ phái thị vệ tâm phúc bảo hộ chu toàn cho bọn họ."
"Lão thần tạ ơn hoàng thượng."
Tiếp đó, lão tướng quân nói thêm, ông dự định cùng với chính quân và phu nhân đi theo phu phu Trung Dũng hầu tới Trung Dũng thôn, Vĩnh Minh Đế phê chuẩn. Vĩnh Minh Đế cũng tặng cho lão tướng quân một món quà. Nhà họ Thiệu giao cho Đại gia giáo huấn, không cần tới nha môn, lão tướng quân dập đầu tạ ơn.
Điều này dĩ nhiên không thích hợp, nhưng Vĩnh Minh Đế vui a, quân hậu cũng không phản đối, cho nên chuyện này cứ như thế quyết định. Nếu hỏi tâm phúc trong lòng Vĩnh Minh Đế hiện tại là ai, không thể nghi ngờ chính là Vương Thạch Tỉnh và thiệu vân an. Vĩnh Minh Đế và quân hậu thật tâm vui mừng cho Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh tuy rằng có dính lây một ít phúc khí của tức phụ nhà mình, nhưng cho tới nay, những biểu hiện "trung dũng" và khí độ khoan dung của hắn thực sự được Vĩnh Minh Đế và quân hậu đánh giá cao. Một người biết kiếm tiền, không tham tài, tham quyền, còn trung thành và tận tâm với quân vương, thượng giả nào mà không thích.
Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cả đường gấp gáp hồi kinh, người Đại gia vẫn còn chìm trong sự kích động, quân hậu nói chuyện với mọi người nửa ngày, sau đó để họ ra về, bất quá Thiệu Vân An ngày mai phải tiến cung gặp hắn. Người Đại gia cố gắng kìm chế trở lại phủ, cửa vừa đóng, toàn bộ Đại gia, trừ đám tiểu bối ở bên ngoài, tất cả đều kéo Thiệu Vân An vừa khóc vừa ôm, Những giọt nước mắt Thiệu Vân An bình tĩnh kìm nén cả thời gian dài không giữ nổi nữa mà tuôn trào. Có lẽ đây là cảm xúc của nguyên chủ Thiệu Vân An còn sót lại, cũng có lẽ do Thiệu Vân An cảm thấy áy náy với Đại gia. Nói tóm lại, Đại gia khóc nức nở, Thiệu Vân An cũng khóc nức nở. Vương Thạch Tỉnh ở bên cạnh liên tục an ủi. Hắn ở bên tức phụ lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn khóc đến mức này, tự nhiên mười phần đau lòng.
Sau khi vất vả bình tâm trở lại, Thiệu Vân An quỳ gối, cung kính vái lạy trưởng bối. Lão chính quân và lão phu nhân nâng hắn dậy, kéo tới ngồi bên cạnh, gắt gao nắm chặt tay. Ký ức "trước kia", cho dù Thiệu Vân An có linh nhũ cũng không thể tìm về. Dù sao đó không phải ký ức của hắn. Nhưng hắn và nguyên chủ Thiệu Vân An tương đồng cả về tên lẫn bộ dáng, có lẽ do vận mệnh an bài. Trước khi nhận thân, Thiệu Vân An đã đưa Đại gia vào trong phạm vi thân cận của mình, hiện tại thân thế của hắn đã rõ ràng, chân chính là một phần tử của Đại gia, đương nhiên càng phải thân mật nhiều hơn.
Lau ướt không biết bao nhiêu cái khăn, Túc Thần Dật nức nở mở miệng. "An nhi, ngươi và Thạch Tỉnh, phải về quê nhưỡng rượu sao?"
Thiệu Vân An không đổi tên, Túc Thần Dật đơn giản gọi hắn là "An nhi", trong lòng, y còn hơi chút bài xích cái tên "Thiệu" Vân An, thậm chí là căm hận chữ "Thiệu".
Đều là người trong nhà, Thiệu Vân An thành thật nói. "Hai tháng nữa là dương nãi quả sẽ chín, ta phải trở về nhưỡng rượu. Bất quá, trong tương lai, ta sẽ tập trung vào phát triển rượu vang, hoàng thượng ban thưởng rất nhiều ruộng tốt, ta và Tỉnh ca định dùng một phần để trồng nho, xây một điền trang rượu vang. Còn dương nãi tử tửu, ta định dạy lại cho ai đó có thể tín nhiệm phụ trách, mặt khác còn có ít việc thiên tuế phân phó, ta phải trở về xử lý."
Túc Thần Dật không hỏi thiên tuế phân phó việc gì, nhi tử có bản lĩnh, hơn ai hết, y là người cao hứng nhất. Y hỏi. "Vậy nhưỡng rượu xong rồi, ngươi và Thạch Tỉnh có hồi kinh hay không?"
"Vâng. Nhưỡng xong sẽ trở lại, nhưng dương nãi quả thời gian kết quả dài, khả năng tới cuối năm mới trở về." Dừng một chút, Thiệu Vân An nói. "Nếu cha nhỏ không bận, có thể đi chung với chúng ta."
Túc Thần Dật lập tức nói. "Ta thì có chuyện gì. Ta muốn đi chung xem có thể giúp đỡ cái gì hay không."
Lão chính quân nhìn tỷ tỷ. "Hai lão nhân chúng ta ở trong phủ cũng không có việc gì, không bằng đi chung xem sao?"
Lão phu nhân gật đầu. "Ta cảm thấy khá tốt. Chỗ An nhi rất thanh tịnh."
Lão tướng quân nghe xong, đầu óc vận chuyển, hùa theo. "Ta cũng muốn đi nhìn chỗ Thạch Tỉnh và Vân An sinh sống." Vừa lúc lấy cớ trốn đám người An quốc công phủ.
Thiệu Vân An cười đáp. "Vậy thì tốt quá. Vừa lúc Thanh nhi, Ni tử và Hi nhi muốn tới vương phủ ở với Quách tiểu ca. Mấy đứa nhỏ bị nuôi quen miệng rồi, muốn ăn đồ ăn Quách tiểu ca làm, vừa lúc ở lại chơi với Quách tiểu ca."
Lão phu nhân chốt hạ. "Vậy đi. Nhà lão đại, lão tam, nhà lão tam, việc trong phủ giao lại cho các ngươi. Đợi tổ chức xong lễ nhận thân, chúng ta xuất phát."
Thẩm Băng dở khóc dở cười, bà cũng muốn đi. Tuy nhiên, thân là trưởng tức, lại là phu nhân chưởng gia, bà thực sự không thể rời đi. Đại Tư Mã thị cũng muốn đi, nhưng bị phu quân và hài tử "níu chân", nàng chỉ có thể thở dài. Đại Huỳnh Hương phải chăm sóc cho đôi nhi tử nhi nữ, không thể đi. Nữ nhi còn đỡ, nhi tử phải đọc sách, nàng là mẫu thân, không thể rời đi quá lâu.
Cả đám người chưa ăn cơm, Thiệu Vân An tự thân xuống bếp làm món mì sốt tương thập cẩm. Tuy chỉ là món mì, nhưng lúc ăn ai cũng cảm thán. Túc Thần Dật vừa ăn vừa rơi nước mắt, có vui sướng, có đau lòng.
Ăn no, lão tướng quân kêu mọi người về phòng nghỉ ngơi, chỉ giữ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ở lại. Lão tướng quân còn chưa hoàn toàn bình ổn, bất quá ngoài mặt khá bình tĩnh. Ông mở miệng lập tức hỏi. "Thạch Tỉnh, An nhi, các ngươi thật sự muốn tới biên quan?"
Hai người gật đầu, Thiệu Vân An hỏi. "Gia gia, có cái gì không thích hợp hay sao?"
Lão tướng quân nhíu mày. "Đường xá xa xôi, gia gia sợ có người gây bất lợi cho các ngươi. Lạc đà gầy còn quý hơn ngựa, hai người các ngươi hiện giờ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt không ít người."
Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Gia gia cứ yên tâm, ta và Vân An đương nhiên đã chuẩn bị chu toàn mới có thể ra quyết định khởi hành."
Thiệu Vân An lí nhí nói. "Gia gia, ta tới biên quan không phải đặc biệt tới thăm cha và ca ca. Ta nghe Tỉnh ca miêu tả, cảm thấy các tướng sĩ biên quan quá khổ cực, tình huống thực tế hẳn là còn tồi tệ hơn. Ta và Tỉnh ca có tiền, cũng không có khả năng chống đỡ một quân đội, cho dù có thể chống đỡ, cũng không thể làm như vậy. Nhưng chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp cải thiện tình huống. Những người khác ta quản không được, nhưng phải nghĩ cách cho cha và đại bá. Ta không thể để cha, đại bá và ca ca chiến đấu vì Đại Yến nhưng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm."
Ánh mắt Lão tướng quân lấp lóe, tôn tử là niềm kiêu ngạo của ông! Đè nén kích động trong lòng, lão tướng quân cũng nhỏ giọng. "Ngươi định làm thế nào?"
"Thứ ta đang nghĩ tới chính là khía cạnh vật tư, còn mặt khác, trước xem tình huống. Ta định mang theo cả ba hài tử tới biên quan cho bọn nhỏ trải nghiệm kiến thức."
Lão tướng quân trầm mặc một hồi, không phản đối, chỉ nói. "Các ngươi đã nghĩ kỹ, vậy thì làm đi. Thỉnh thoảng, không cần quá lo nghĩ cho hoàng thượng."
Ý lão tướng quân chính là, lúc cần tìm hoàng thượng thì cứ tìm, nếu cần tiền thì không cần phải tiết kiệm. Thiệu Vân An cười, hắn hiểu. Tiếp theo, Đại lão tướng quân xụ mặt, nói. "Người Thiệu gia, gia gia sẽ không dễ dàng tha thứ, An nhi không cần cầu tình cho bọn họ."
Thiệu Vân An mặt vô biểu tình. "Gia gia cứ tùy tiện xử trí. Bất quá, người Thiệu gia thôn thực sự không biết, chuyện sau này, thành thân với Tỉnh ca xong ta mới biết."
"Gia gia sẽ không liên lụy người vô tội, nhưng nhất định phải giáo huấn bọn họ."
Thiệu Vân An gật đầu.
Chờ tới khi hai người trở về phòng, Thiệu Vân An dựa đầu vào ngực Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh ôm lấy hắn, vuốt ve lưng hắn. "Đệ hôm nay khóc rất nhiều."
"Khống chế không được."
Ôm eo Vương Thạch Tỉnh, kỳ thật trong lòng Thiệu Vân An còn chưa thể bình tĩnh. Mọi chuyện hết thảy đều vì bản tính tham lam của Thiệu gia mà ra. Mà điều khiến Thiệu Vân An không thể buông bỏ nhất chính là nước mắt và nỗi thống khổ của Túc Thần Dật.
"Bọn họ sau này sẽ là người nhà của ta, ta phải đối xử thật tốt với bọn họ, đặc biệt là, Túc Thần Dật."
"Đệ muốn làm thế nào ta đều ủng hộ. Bọn họ chính là thân nhân của đệ. Có lẽ, Thiệu Vân An kia đã tới thế giới của đệ." Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể an ủi như vậy. Không màng tới địa vị của Đại gia, Vương Thạch Tỉnh thật lòng cao hứng vì Thiệu Vân An và Đại gia có thể đoàn tụ. Thiệu Vân An chân chính có thân thế, hắn càng có thêm một mối vướng bận ở thế giới này. Vương Thạch Tỉnh vẫn luôn lo lắng một ngày nào đó Thiệu Vân An sẽ "biến mất."
"Tỉnh ca, muốn ngươi."
"Được."
Dễ dàng nhấc bổng Thiệu Vân An tiến bước vào nội gian, đặt người lên giường, Vương Thạch Tỉnh một tay kéo màn, sau đó lập tức đè lên. Trong chuyện tình sự, hai người luôn luôn bộc lộ tình cảm mãnh liệt và sự thấu hiểu như những cặp phu thê cao niên.
Vương Thạch Tỉnh có hơi mất khống chế, Thiệu Vân An ngầm đồng ý cho hắn mất khống chế. Hai cơ thể, hai linh hồn ở ngàn năm cổ đại đan xen với nhau trong hành động nguyên thủy nhất. Đi tới bước đường ngày hôm nay, không ai lường trước được. Những bước đi tưởng chừng thuận lợi, nhưng ai biết vận mệnh tương lai sẽ như thế nào. Vương Thạch Tỉnh không biết, Thiệu Vân An càng không biết. Nhưng hai người không thể lùi bước, bắt buộc phải ưỡn ngực đi về phía trước, cho dù thứ chờ đợi phía trước là con đường rộng mở hoặc sình lầy bẫy rập.
Lão tướng quân không đi nghỉ, ông ngồi một mình trong thư phòng suy nghĩ. Nếu nói, thân phận Trung Dũng hầu chính quân sẽ khiến cho nhiều người trăm phương ngàn kế nịnh bợ hắn, kết giao với hắn, như vậy, một khi hắn trở thành tôn tử Đại gia, tương đương với việc Trung Dũng hầu Vương Thạch Tỉnh thêm một cái thân phận là sanh tế của Đại gia, điều này sẽ khiến nhiều người kiêng kỵ, bao gồm các thế gia đại tộc, và thậm chí là cả hoàng tộc.
Đại gia có một quân hậu, hai vị thực quyền tướng quân, một hầu gia, còn có một đế vương phúc tinh. Đằng sau một khung cảnh yên bình tuyệt đối không thể là sóng yên biển lặng. Một khi quân hậu có thai, một khi hoàng thượng có thái tử, Đại gia chẳng khác nào đứng ở đầu sóng ngọn gió. Không một hoàng đế nào có thể để yên cho ngoại thích trở nên cường đại. Đại gia chưa từng có dã tâm dưới một người, trên vạn người. Mặc dù Đại Tề Du là thiên tuế, ông cũng chưa từng muốn đoạt quyền bao giờ. Ông tin tưởng vào tình cảm giữa hoàng thượng và quân hậu, nhưng không thể đảm bảo rằng sự thuần khiết của mối quan hệ này có thể tồn tại mãi mãi. Nhân tâm là thứ khó nắm bắt nhất. Muốn giữ được Đại gia, giữ được Trung Dũng hầu còn chưa có thế lực, nhất định phải đảm bảo sự tín nhiệm của Vĩnh Minh Đế.
Nghĩ đi nghĩ lại, lão tướng quân đứng lên.
"Người đâu."
"Thái gia."
Lão nô hầu cận lão tướng quân lập tức tiến vào.
"Chuẩn bị xe, ta muốn tiến cung."
Vĩnh Minh Đế và quân hậu còn chưa mệt mỏi, sau khi trở lại tẩm cung, hai người đương nhiên tiếp tục đàm luận về thân thế Thiệu Vân An. Thiệu Vân An trở thành người Đại gia, Vĩnh Minh Đế thập phần vừa lòng. Bằng cách này, Trung Dũng hầu bị trói vào Đại gia. Ít nhất hiện tại, Vĩnh Minh Đế vẫn hết sức tin tưởng Đại gia.
Thế nhưng lão tướng quân tiến cung một lần nữa khiến Vĩnh Minh Đế cực kỳ kinh ngạc. Lão tướng quân hàm ý có chuyện quan trọng cần diện kiến, Vĩnh Minh Đế lệnh lão tướng quân tới Đông Lâm điện. Quả nhiên, khi Vĩnh Minh Đế xuất hiện, quân hậu không theo sau. Vĩnh Minh Đế tâm tình vui vẻ ban tọa, lão tướng quân hành lễ xong mới nói. "Hoàng thượng, thương nhân bộ lạc Đại Sơn đã cứu Vân An, Đại gia thiếu bộ lạc Đại Sơn một đại ân tình. Thân thế Vân An sắp thông báo thiên hệ, lão thần về nhà suy nghĩ cặn kẽ xong, cảm thấy ngộ nhỡ có người của bộ lạc Đại Sơn khí đó nhận ra Thiệu Vân An..."
Nét vui vẻ trên mặt Vĩnh Minh Đế biến mất. Khiến Đại gia nợ một đại ân tình...Vĩnh Minh Đế mở miệng. "Lão tướng quân có đối sách hay chưa?"
"Lão thần cả gan xin hoàng thượng một điều. Thương nhân bộ lạc Đại Sơn đã cứu Vân An. Cho tới bây giờ còn chưa biết thương nhân cứu Vân An là người nào, hiện giờ trong kinh thành lại có rất nhiều thương nhân bộ lạc Đại Sơn muốn làm sinh ý với Đại Yến, lão thần không am hiểu chuyện kinh thương, lão thần chỉ khẩn cầu hoàng thượng thay lão thần nói với thiên tuế, thay mặt lão thần, trả lại ân huệ này."
Vĩnh Minh Đế nở nụ cười, không phải vô cớ mà hắn đi tin tưởng Đại gia và quân hậu. Sự ưu ái dành cho Đại gia không phải dễ dàng mà có được. Một khi ai đó muốn khẩn cầu, còn là khẩn cầu vì một quốc gia khác, đó chắc chắn không phải là điều mà Vĩnh Minh Đế muốn nhìn thấy.
Đại lão tướng quân cầu hoàng thượng thay mặt Đại gia trả nhân tình, chính là toàn tâm toàn ý coi mình là cận thần của hoàng đế. Vua một nước thay mặt thần tử trà nhân tình, ai còn dám tới tìm Đại gia đòi hỏi nữa. Vĩnh Minh Đế gật đầu. "Lời nói của lão tướng quân có lý, trẫm sẽ tự nói với quân hậu, ân tình này, quân hậu nhất định sẽ nguyện ý thay mặt lão tướng quân trả lại."
"Lão thần cả gan cầu hoàng thượng phái người bảo hộ phu phu Trung Dũng hầu an toàn, phu phu Trung Dũng hầu là rường cột nước nhà, vô luận là về quê nhưỡng rượu hay tới biên quan, lão thần sợ rằng con đường này sẽ không được bình yên."
Vĩnh Minh Đế nheo mắt. "Lão tướng quân nói đúng, sợ là sẽ không yên bình, trẫm sẽ phái thị vệ tâm phúc bảo hộ chu toàn cho bọn họ."
"Lão thần tạ ơn hoàng thượng."
Tiếp đó, lão tướng quân nói thêm, ông dự định cùng với chính quân và phu nhân đi theo phu phu Trung Dũng hầu tới Trung Dũng thôn, Vĩnh Minh Đế phê chuẩn. Vĩnh Minh Đế cũng tặng cho lão tướng quân một món quà. Nhà họ Thiệu giao cho Đại gia giáo huấn, không cần tới nha môn, lão tướng quân dập đầu tạ ơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook