Hãn Phu
-
Chương 181
Sau khi Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ăn tối ở chỗ La Vinh Vương rồi trở về tướng quân phủ, người của An quốc công phủ đã bị lão tướng quân đuổi đi. Tưởng Khang Thần dự định hai ngày nữa sẽ trở về Tưởng phủ, y không muốn trốn tránh trong vương phủ. Hiện giờ y chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nhóm người An quốc công phủ.
Trước khi đi, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đã nói chuyện riêng với Tưởng Mạt Hi hơn nửa ngày. Tưởng Mạt Hi là thần đồng, có một số việc nên nói trực tiếp thì tốt hơn. Thiệu Vân An lợi dụng cơ hội hôm nay để che giấu sự tồn tại của linh nhũ và linh tuyền. Rễ tiên quả chỉ là cái cớ, sau này hắn có thể thuận tiện lấy linh tuyền và linh nhũ ra dùng, sẽ không khiến cho Vĩnh Minh Đế và quân hậu hoài nghi. Cho dù đại thần có tin tưởng mình đi chăng nữa, cũng không phải người nhà. Có linh tuyền và linh nhũ, Võ Giản nhất định hồi phục.
Có An thúc và Thạch Tỉnh thúc đảm bảo, Tưởng Mạt Hi không sợ cha chết nữa. Thiệu Vân An chỉ sợ chuyện hôm nay để lại bóng ma trong đầu Tưởng Mạt Hi. Thiên tài nhi đồng mà có bóng ma trong đầu sẽ có hậu quả hết sức nghiêm trọng. Thiệu Vân An khuyên Tưởng Mạt Hi hồi lâu, Tưởng Mạt Hi tỏ vẻ mình không sao, nhưng thực tế như thế nào Thiệu Vân An không chắc chắn. Hắn cũng không có cách nhìn mặt đoán tâm tư của Tưởng Mạt Hi.
Trở lại tướng quân phủ, Thiệu Vân An kể lại sự tình phát sinh trong cung cho mọi người đang chờ hắn, cho dù Đại Dĩnh Tư đã kể qua, nhưng mọi người vẫn muốn nghe Thiệu Vân An nói lại lần nữa. An quốc công Võ Thiên Bằng bị giáng chức xuống nhị đẳng mang theo ba nhi tử tới phủ tướng quân, nhưng Đại lão tướng quân không tiếp. Người bị Võ gia khi dễ chính là người Đại gia. Đại lão tướng quân muốn mau chóng nhận tôn tử, không đuổi bọn họ ra khỏi cổng đã là nể mặt nhiều năm cùng cộng sự ở trong triều. Huống chi Đại gia và Võ gia không có quan hệ gì. Có một câu nói thế này, đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Võ gia không biết thân thế của Thiệu Vân An, Đại gia không tiếp, bọn họ chỉ có thể chua chát chấp nhận. Sở dĩ Võ Thiên Bằng tự mình lộ diện là vì ông sợ hãi. Ninh Mục nói ra độc Ngàn ti, Võ Thiên Bằng lập tức biết Võ gia sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ là ông không ngờ, Đại lão tướng quân nhìn cũng không thèm nhìn ông.
Tuy rằng Võ gia vẫn còn ước vị, nhưng hình phạt lần này đã đủ thể hiện sự bất mãn của Vĩnh Minh Đế đối với Võ gia. Giậu đổ bìm leo, trong lúc nhất thời, Võ gia và những nhà có quan hệ thông gia với Võ gia lâm vào cảnh kham ưu. Ngược lại với địa vị của Trung Dũng hầu Vương Thạch Tỉnh, nước lên thì thuyền lên. Thời Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An còn là bá tánh bình dân ở thôn Tú Thủy, hai phu phu họ đã khiến Hằng viễn hầu phủ bị tịch thu nhà ở, toàn tộc bị ngồi tù hoặc bị lưu đày. Giờ đây khi được phong làm Trung Dũng hầu, An quốc công lập tức bị biếm thành nhị đẳng hầu tước, phủ An quốc công cũng bị mất.
Có câu nói, lạc đà gầy còn quý hơn cả ngựa, An quốc công phủ dù sao cũng là thế gia tồn tại lâu năm kể từ khi Đại Yến khai quốc, làm sao có thể dễ dàng bị hạ gục bởi một tân hầu gia? Có thể nói, An quốc công phủ gặp xui xẻo mà thôi. Từ rất lâu trước đó Vĩnh Minh Đế đã không vừa mắt bọn họ. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An vì nhiều nguyên nhân mà được các thế gia vọng tộc kinh thành bảo hộ, hiện giờ lại liên quan tới độc ngàn ti, thứ chất độc đã làm hại quân hậu và Vĩnh Minh Đế. An quốc công phủ sụp đổ là chuyện có thể dự đoán trước. Ngược lại, Võ Giản bị giáng làm gia nô lại là kẻ may mắn nhất.
Thiệu Vân An mỏi mệt cả ngày. Nghe hắn kể xong, lão tướng quân kêu hắn về phòng nghỉ ngơi. Sau khi hắn và Vương Thạch Tỉnh rời đi, Túc Thần Dật luôn giữ im lặng bỗng mở miệng. "Cha, Vân An và Thạch Tỉnh lọt vào mắt hoàng thượng đương nhiên là chuyện may mắn, nhưng không ai có thể đảm bảo thánh sủng sẽ kéo dài mãi, ta sợ nước đầy sẽ tràn."
Lão tướng quân nói. "Việc liên quan tới Vân An các ngươi không hiểu hết, cha cũng không tiện nói. Mấy thứ này các ngươi không cần lo lắng, khả năng của Vân An không chỉ là chế ra chút trà mới lạ, thức ăn mới lạ, cha dám nói, chỉ cần một ngày hoàng thượng còn tại vị, ngài ấy sẽ không có khả năng đụng tới Vân An, sợ là so với chúng ta, hoàng thượng còn lo lắng cho an nguy của nó hơn."
Túc Thần Dật kinh ngạc. "Cha, như vậy nghĩa là sao?" Thẩm Băng và Đại Minh Qua cũng thập phần ngạc nhiên.
Đại lão tướng quân xua xua tay. "Sau này các ngươi sẽ biết. Cho dù hoàng thượng có tâm tư khác với Vân An, Đại gia ta vĩnh viễn là chỗ dựa lớn nhất của Vân An. Bất quá, trước khi có tin tức của Đại Giang, ngươi phải chịu khó nhẫn nhịn."
"Ta sẽ cố gắng."
Thời gian không còn sớm, nhóm người Túc Thần Dật cũng cáo lui rời đi. Đại lão tướng quân giữ Đại Minh Qua ở lại. Đại Minh Qua hỏi thẳng. "Cha, tương lai hoàng thượng sẽ không đụng tới Thiệu Vân An chứ? Ta sợ hắn leo cao quá nhanh, sau này sẽ té chật vật. Tính tình hắn đắc tội quá nhiều người, ta sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm."
Đại lão tướng quân hỏi lại. "Ngươi cảm thấy tai tinh mà Khâm Thiên Giám nói thế nào?"
Sao lại nhắc tới tai tinh? Đại Minh Qua thành thật. "Nhi tử đương nhiên cảm thấy, Khâm Thiên Giám đang mượn có diệt trừ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, nhân tiện xóa bỏ Tưởng Khang Ninh, gây trở lại cho lão đế sư."
Đại lão tướng quân gật đầu. "Ai có đầu óc đều nhìn ta, nhưng ngươi có biết, tai tinh mà Khâm Thiên Giám nói thật sự tồn tại."
Đại Minh Qua hít sâu một hơi. Đại lão tướng quân cười cười. "Chỉ là, Khâm Thiên Giám nói là tai tinh, nhưng có thật sự là tai tinh hay không? Cha cảm thấy đây là phúc tinh, hoàng thượng cũng cho là vậy."
"Ý cha là..."
"Thời điểm viên tinh kia xuất hiện, thôn Tú Thủy phát sinh địa chấn, hiện tại ai cũng biết là tiên quả xuất thế, nhưng ai là người hái tiên quả? Ai là người dâng tiên quả cho hoàng thượng? Ngươi cho rằng đó là tai tinh sao?"
Đại Minh Qua lắc đầu.
"Một viên phúc tinh ảnh hưởng tới hoàng thượng, ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ làm gì?"
Đại Minh Qua minh bạch, suy nghĩ một chút, đứa tôn tử này của y tựa hồ thật sự là phúc tinh của hoàng thượng và thiên tuế. Đại lão tướng quân vươn tay, nói. "Thân mình cha không khỏe, phải tĩnh dưỡng mấy ngày, sự vụ trong phủ giao cho ngươi và đại tẩu."
Đại Minh Qua bất đắc dĩ. "Cha, người khác mà nghe sẽ biết ngay là lấy cớ."
Đại lão tướng quân ngang ngược nói. "Có bản lĩnh khi dễ người của Đại gia thì đừng có mặt dày tìm tới cửa! Vương gia, Liễu gia, không cho phép đi vào! Còn cả Trịnh gia nữa!"
Đại Minh Qua càng bất lực, Trịnh gia nói sao cũng là Chiêu Dương hầu nha, hơn nữa, người còn chưa nhận vào nhà mà! Cơ mà, y chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, vẫn ngoan ngoãn đáp. "Nhi tử minh bạch."
Trong phòng, Thiệu Vân An nằm ghé trên giường, Vương Thạch Tỉnh mát xa cho hắn. Thiệu Vân An tuy mệt mỏi nhưng chưa muốn ngủ. Sau khi xoa bóp một hồi, Vương Thạch Tỉnh thăm dò, nhỏ giọng hỏi. "Tức phụ, đệ ngủ chưa?"
"Chưa ngủ." Thiệu Vân An mở mắt, lật người. "Tỉnh ca, huynh nói, chúng ta có nên về sớm một chút hay không?"
Vương Thạch Tỉnh hỏi. "Là phiền hay là nhớ nhà?"
"Cả hai, hiện tại cảm thấy thôn Tú Thủy thật là thanh tịnh a." Tiếp theo, hắn thốt lên một tiếng chửi bậy. "Thôi, cứ ở kinh thành đi. Thôn Tú Thủy hiện giờ thuộc về nhà chúng ta, nếu trở về, đừng nói là thanh tịnh, ta sợ sẽ không ngủ được mất, đặc biệt là huynh, Trung Dũng hầu."
Lúc nói ba chữ này, Thiệu Vân An bật cười, Vương Thạch Tỉnh thở dài. "Ta thật không ngờ tới, cứ nghĩ hoàng thượng chỉ ban thưởng ít bạc này nọ."
"Ta cũng không ngờ a, ta thì nghĩ là ban thưởng đất đai, không ngờ lại phong huynh làm nhất đẳng hầu gia, cảm giác thế nào? Lão gia?"
Vương Thạch Tỉnh rùng mình, cái chữ "lão gia" này xuất phát từ miệng tức phụ nghe thật quỷ dị, nằm xuống cạnh tức phụ, Vương Thạch Tỉnh thành thật. "Có hơi lúng túng, sau này ta có phải vào triều hay không?"
"Ngốc mới vào triều, trong mắt người khác, huynh là kẻ thất học, nếu huynh thượng triều coi chừng bị mấy quan viên lòng dạ hiểm ác dìm chết. Ở phương diện này huynh phải học tập Mộ Dung bá bá. Đợi tới khi nào nương nãi quả chín chúng ta phải trở về. Làm quan là chuyện nhỏ, kiếm tiền mới là chuyện lớn, chúng ta còn nợ tiền quyên góp chưa đưa nữa. Huynh cứ nói phải giúp ta nhưỡng rượu, cùng trở lại, hơn nữa huynh cũng phải về Trung Dũng thôn để bàn giao thủ tục."
Thiệu Vân An nói thế, Vương Thạch Tỉnh lập tức tìm được biện pháp. Hắn nghiêm túc nói. "Mộ Dung bá bá cũng phải thượng triều. Nếu hoàng thượng không ép buộc, ta sẽ không vào triều, ta sẽ làm hầu gia nhàn tản, chỉ giúp túc phụ kiếm tiền, còn các sự tình khác sẽ không nghe, không hỏi."
Thiệu Vân An hiếu kỳ xoay người nằm đè lên Vương Thạch Tỉnh hỏi. "Tỉnh ca, nói thật đi, chẳng lẽ huynh thực sự không muốn trải nghiệm cảm giác nắm quyền, vào triều làm quan sao?"
Vương Thạch Tỉnh lắc đầu. "Ta là người thô thiển, so với người thất học thì nhận biết được vài chữ cái, nếu không nhờ thú được đệ, sao ta có ngày hôm nay. Thân phận hầu gia là nhờ lây dính phúc của tức phụ, bởi vì đệ là nam thê, hoàng thượng muốn cảm kích cũng không thể ban tước vị cho đệ, cho nên mới rơi lên đầu ta. Phần ban thưởng này, kỳ thật không có nửa phần quan hệ tới ta."
"Ai nói không có." Thiệu Vân An không đồng y. "Nhà ta hết thảy, đều do huynh và ta cùng vun đắp. Nếu huynh không phải Vương Thạch Tỉnh, đổi thành nam nhân khác, huynh cho rằng ta sẽ không biết sợ hãi như bây giờ sao? Huynh không được phép xem nhẹ địa vị trong nhà của mình."
Vương Thạch Tỉnh mỉm cười, trong con mắt trái bị mù ánh lên từng tia sáng dội lại từ ánh nến. Thiệu Vân An gối lên vai Vương Thạch Tỉnh, từ chán nản trước đó chuyển thành xúc động. "Kỳ thật, gặp được huynh thật là tốt."
"Ta mới phải, có thể cưới được đệ là ta đã tu phúc ba đời."
Ôm lấy Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh thầm cảm thấy biết ơn, may mắn, đã lâu lắm rồi mới cảm thấy ấm áp như vậy.
"Tỉnh ca, Quách tiểu ca phải gả đi rồi, huynh nói, chúng ta nên đưa bao nhiêu tiền biếu?"
"Đệ muốn đưa bao nhiêu?"
"Hôm nay lúc xuất cung, Quách công công nói, Mộ Dung bá bá lần này là đại hôn. Hoàng thượng dự định làm lớn. Mộ Dung bá bá không được cha trọng dụng, lúc thú vương phi quả thật quá keo kiệt. Nhưng Quách công công lại nói câu, lúc hoàng thượng nghênh thú quân hậu, bởi vì quốc khố hư không nên không phô trương gì hết, huynh nói, thế là có ý gì?"
Vương Thạch Tỉnh nghĩ rồi lại nghĩ, không xác định nói. "Quốc khố bây giờ, hẳn là không ít? Ý của Quách công công có phải chính là, Mộ Dung bá bá và Tử Mục đại hôn, chúng ta phải bỏ tiền?"
Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh nhìn tức phụ nhà mình, vài phút sau, Thiệu Vân An nói một câu. "Ta choáng, lời này đúng là thâm ý! Cứ nói thẳng hoàng thượng không bỏ tiền ra được, nhờ ta bỏ ta không phải là được rồi sao? Nói vậy ai mà đoán được?"
Vương Thạch Tỉnh cũng lắc đầu. "Có lẽ phải có khả năng này mới thành quan trong triều được."
Thiệu Vân An thở dài. "Được rồi, xem ra năm nay ta phải nghĩ cách kiếm thêm nhiều tiền, Quách tiểu ca chắc không thành thân sớm đúng chứ?"
"Sớm hay không thì chưa biết, nhưng nếu làm lớn phải chuẩn bị nửa năm."
"Nửa năm... Vậy là được rồi, sao đột nhiên ta cảm thấy bây giờ mình rất nghèo?"
Vương Thạch Tỉnh áy náy. "Muốn ta làm cái gì?"
"Trước tiên huynh cứ làm xong phòng nghiên cứu thực nghiệm cho hoàng thượng đi, rồi còn thu thập nhà ở và nhân sự, công việc thật là nhiều." Sờ cằm, Thiệu Vân An có ý tưởng. "Tỉnh ca, đợi phòng thí nghiệm trồng thành công dưa chuột và cà chua, chúng ta mang một ít tới tửu lầu. Trồng một lô ở trong đất nhà chúng ta nữa, tuyệt đối có thể kiếm tiền, nhưng mà hoàng thượng cho rất nhiều đất, huynh tính trồng cái gì?"
Vương Thạch Tỉnh. "Nhất định phải trồng lương thực, còn có quả nho mà đệ muốn, từ từ đi, chúng ta phải tính toán cẩn thận."
Tới lúc này, hai phu phu mới có thời gian thảo luận về cách dùng rất nhiều "thứ" mà hoàng thượng ban tặng. Vốn dĩ còn đang nghĩ mình bị phá sản, Thiệu Vân An kiểm kê xong đột nhiên phát hiện mình giống như biến thành thổ hào. Tuy rằng không phải vàng thật bạc trắng, nhưng nhiều tài sản cố định như vậy giá trị không ít tiền. Vương Thạch Tỉnh lập tức quyết định ngày mai nghỉ ngơi một bữa, hôm sau nữa sẽ mang tức phụ và hài tử cầm khế đất đi lấy nhà, nhân cơ hội rời xa kinh thành hỗn loạn.
Giờ này, tại vương phủ, nói chuyện với cha nhỏ xong, Tưởng Mạt Hi cự tuyệt không ngủ chung với cha nhỏ mà đi tới trong viện, chỗ nhóc và Vương Thanh từng ở chung trước đó. Trong gian phòng không người, Tưởng Khang Thần thỏa mãn phát tiết vui sướng trong lòng, đồng thời ưu tư một mình vì không có cách nào gặp được người đó ở trong cung
Trên giường, Vương Thanh nhìn đại ca, hơ sợ sợ. Rốt cuộc, nhóc nhịn không nữa, lên tiếng. "Đại ca, ngươi chưa ngủ sao? Đã khuya lắm rồi."
"Ngươi ngủ."
Tưởng Mạt Hi đang chơi rubik cấp hai, đã lâu rồi nhóc không chơi rubik, ngón tay chuyển động nhanh chóng, nhưng mắt thì không thèm nhìn. Quỷ dị chính là, khối rubik liên tục lặp đi lặp lại trạng thái hoàn chỉnh, Vương Thanh nuốt nuốt nước miếng, quyết định, ngày mai ngủ dậy phải đi gặp cha nhỏ.
Trước khi đi, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đã nói chuyện riêng với Tưởng Mạt Hi hơn nửa ngày. Tưởng Mạt Hi là thần đồng, có một số việc nên nói trực tiếp thì tốt hơn. Thiệu Vân An lợi dụng cơ hội hôm nay để che giấu sự tồn tại của linh nhũ và linh tuyền. Rễ tiên quả chỉ là cái cớ, sau này hắn có thể thuận tiện lấy linh tuyền và linh nhũ ra dùng, sẽ không khiến cho Vĩnh Minh Đế và quân hậu hoài nghi. Cho dù đại thần có tin tưởng mình đi chăng nữa, cũng không phải người nhà. Có linh tuyền và linh nhũ, Võ Giản nhất định hồi phục.
Có An thúc và Thạch Tỉnh thúc đảm bảo, Tưởng Mạt Hi không sợ cha chết nữa. Thiệu Vân An chỉ sợ chuyện hôm nay để lại bóng ma trong đầu Tưởng Mạt Hi. Thiên tài nhi đồng mà có bóng ma trong đầu sẽ có hậu quả hết sức nghiêm trọng. Thiệu Vân An khuyên Tưởng Mạt Hi hồi lâu, Tưởng Mạt Hi tỏ vẻ mình không sao, nhưng thực tế như thế nào Thiệu Vân An không chắc chắn. Hắn cũng không có cách nhìn mặt đoán tâm tư của Tưởng Mạt Hi.
Trở lại tướng quân phủ, Thiệu Vân An kể lại sự tình phát sinh trong cung cho mọi người đang chờ hắn, cho dù Đại Dĩnh Tư đã kể qua, nhưng mọi người vẫn muốn nghe Thiệu Vân An nói lại lần nữa. An quốc công Võ Thiên Bằng bị giáng chức xuống nhị đẳng mang theo ba nhi tử tới phủ tướng quân, nhưng Đại lão tướng quân không tiếp. Người bị Võ gia khi dễ chính là người Đại gia. Đại lão tướng quân muốn mau chóng nhận tôn tử, không đuổi bọn họ ra khỏi cổng đã là nể mặt nhiều năm cùng cộng sự ở trong triều. Huống chi Đại gia và Võ gia không có quan hệ gì. Có một câu nói thế này, đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Võ gia không biết thân thế của Thiệu Vân An, Đại gia không tiếp, bọn họ chỉ có thể chua chát chấp nhận. Sở dĩ Võ Thiên Bằng tự mình lộ diện là vì ông sợ hãi. Ninh Mục nói ra độc Ngàn ti, Võ Thiên Bằng lập tức biết Võ gia sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ là ông không ngờ, Đại lão tướng quân nhìn cũng không thèm nhìn ông.
Tuy rằng Võ gia vẫn còn ước vị, nhưng hình phạt lần này đã đủ thể hiện sự bất mãn của Vĩnh Minh Đế đối với Võ gia. Giậu đổ bìm leo, trong lúc nhất thời, Võ gia và những nhà có quan hệ thông gia với Võ gia lâm vào cảnh kham ưu. Ngược lại với địa vị của Trung Dũng hầu Vương Thạch Tỉnh, nước lên thì thuyền lên. Thời Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An còn là bá tánh bình dân ở thôn Tú Thủy, hai phu phu họ đã khiến Hằng viễn hầu phủ bị tịch thu nhà ở, toàn tộc bị ngồi tù hoặc bị lưu đày. Giờ đây khi được phong làm Trung Dũng hầu, An quốc công lập tức bị biếm thành nhị đẳng hầu tước, phủ An quốc công cũng bị mất.
Có câu nói, lạc đà gầy còn quý hơn cả ngựa, An quốc công phủ dù sao cũng là thế gia tồn tại lâu năm kể từ khi Đại Yến khai quốc, làm sao có thể dễ dàng bị hạ gục bởi một tân hầu gia? Có thể nói, An quốc công phủ gặp xui xẻo mà thôi. Từ rất lâu trước đó Vĩnh Minh Đế đã không vừa mắt bọn họ. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An vì nhiều nguyên nhân mà được các thế gia vọng tộc kinh thành bảo hộ, hiện giờ lại liên quan tới độc ngàn ti, thứ chất độc đã làm hại quân hậu và Vĩnh Minh Đế. An quốc công phủ sụp đổ là chuyện có thể dự đoán trước. Ngược lại, Võ Giản bị giáng làm gia nô lại là kẻ may mắn nhất.
Thiệu Vân An mỏi mệt cả ngày. Nghe hắn kể xong, lão tướng quân kêu hắn về phòng nghỉ ngơi. Sau khi hắn và Vương Thạch Tỉnh rời đi, Túc Thần Dật luôn giữ im lặng bỗng mở miệng. "Cha, Vân An và Thạch Tỉnh lọt vào mắt hoàng thượng đương nhiên là chuyện may mắn, nhưng không ai có thể đảm bảo thánh sủng sẽ kéo dài mãi, ta sợ nước đầy sẽ tràn."
Lão tướng quân nói. "Việc liên quan tới Vân An các ngươi không hiểu hết, cha cũng không tiện nói. Mấy thứ này các ngươi không cần lo lắng, khả năng của Vân An không chỉ là chế ra chút trà mới lạ, thức ăn mới lạ, cha dám nói, chỉ cần một ngày hoàng thượng còn tại vị, ngài ấy sẽ không có khả năng đụng tới Vân An, sợ là so với chúng ta, hoàng thượng còn lo lắng cho an nguy của nó hơn."
Túc Thần Dật kinh ngạc. "Cha, như vậy nghĩa là sao?" Thẩm Băng và Đại Minh Qua cũng thập phần ngạc nhiên.
Đại lão tướng quân xua xua tay. "Sau này các ngươi sẽ biết. Cho dù hoàng thượng có tâm tư khác với Vân An, Đại gia ta vĩnh viễn là chỗ dựa lớn nhất của Vân An. Bất quá, trước khi có tin tức của Đại Giang, ngươi phải chịu khó nhẫn nhịn."
"Ta sẽ cố gắng."
Thời gian không còn sớm, nhóm người Túc Thần Dật cũng cáo lui rời đi. Đại lão tướng quân giữ Đại Minh Qua ở lại. Đại Minh Qua hỏi thẳng. "Cha, tương lai hoàng thượng sẽ không đụng tới Thiệu Vân An chứ? Ta sợ hắn leo cao quá nhanh, sau này sẽ té chật vật. Tính tình hắn đắc tội quá nhiều người, ta sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm."
Đại lão tướng quân hỏi lại. "Ngươi cảm thấy tai tinh mà Khâm Thiên Giám nói thế nào?"
Sao lại nhắc tới tai tinh? Đại Minh Qua thành thật. "Nhi tử đương nhiên cảm thấy, Khâm Thiên Giám đang mượn có diệt trừ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, nhân tiện xóa bỏ Tưởng Khang Ninh, gây trở lại cho lão đế sư."
Đại lão tướng quân gật đầu. "Ai có đầu óc đều nhìn ta, nhưng ngươi có biết, tai tinh mà Khâm Thiên Giám nói thật sự tồn tại."
Đại Minh Qua hít sâu một hơi. Đại lão tướng quân cười cười. "Chỉ là, Khâm Thiên Giám nói là tai tinh, nhưng có thật sự là tai tinh hay không? Cha cảm thấy đây là phúc tinh, hoàng thượng cũng cho là vậy."
"Ý cha là..."
"Thời điểm viên tinh kia xuất hiện, thôn Tú Thủy phát sinh địa chấn, hiện tại ai cũng biết là tiên quả xuất thế, nhưng ai là người hái tiên quả? Ai là người dâng tiên quả cho hoàng thượng? Ngươi cho rằng đó là tai tinh sao?"
Đại Minh Qua lắc đầu.
"Một viên phúc tinh ảnh hưởng tới hoàng thượng, ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ làm gì?"
Đại Minh Qua minh bạch, suy nghĩ một chút, đứa tôn tử này của y tựa hồ thật sự là phúc tinh của hoàng thượng và thiên tuế. Đại lão tướng quân vươn tay, nói. "Thân mình cha không khỏe, phải tĩnh dưỡng mấy ngày, sự vụ trong phủ giao cho ngươi và đại tẩu."
Đại Minh Qua bất đắc dĩ. "Cha, người khác mà nghe sẽ biết ngay là lấy cớ."
Đại lão tướng quân ngang ngược nói. "Có bản lĩnh khi dễ người của Đại gia thì đừng có mặt dày tìm tới cửa! Vương gia, Liễu gia, không cho phép đi vào! Còn cả Trịnh gia nữa!"
Đại Minh Qua càng bất lực, Trịnh gia nói sao cũng là Chiêu Dương hầu nha, hơn nữa, người còn chưa nhận vào nhà mà! Cơ mà, y chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, vẫn ngoan ngoãn đáp. "Nhi tử minh bạch."
Trong phòng, Thiệu Vân An nằm ghé trên giường, Vương Thạch Tỉnh mát xa cho hắn. Thiệu Vân An tuy mệt mỏi nhưng chưa muốn ngủ. Sau khi xoa bóp một hồi, Vương Thạch Tỉnh thăm dò, nhỏ giọng hỏi. "Tức phụ, đệ ngủ chưa?"
"Chưa ngủ." Thiệu Vân An mở mắt, lật người. "Tỉnh ca, huynh nói, chúng ta có nên về sớm một chút hay không?"
Vương Thạch Tỉnh hỏi. "Là phiền hay là nhớ nhà?"
"Cả hai, hiện tại cảm thấy thôn Tú Thủy thật là thanh tịnh a." Tiếp theo, hắn thốt lên một tiếng chửi bậy. "Thôi, cứ ở kinh thành đi. Thôn Tú Thủy hiện giờ thuộc về nhà chúng ta, nếu trở về, đừng nói là thanh tịnh, ta sợ sẽ không ngủ được mất, đặc biệt là huynh, Trung Dũng hầu."
Lúc nói ba chữ này, Thiệu Vân An bật cười, Vương Thạch Tỉnh thở dài. "Ta thật không ngờ tới, cứ nghĩ hoàng thượng chỉ ban thưởng ít bạc này nọ."
"Ta cũng không ngờ a, ta thì nghĩ là ban thưởng đất đai, không ngờ lại phong huynh làm nhất đẳng hầu gia, cảm giác thế nào? Lão gia?"
Vương Thạch Tỉnh rùng mình, cái chữ "lão gia" này xuất phát từ miệng tức phụ nghe thật quỷ dị, nằm xuống cạnh tức phụ, Vương Thạch Tỉnh thành thật. "Có hơi lúng túng, sau này ta có phải vào triều hay không?"
"Ngốc mới vào triều, trong mắt người khác, huynh là kẻ thất học, nếu huynh thượng triều coi chừng bị mấy quan viên lòng dạ hiểm ác dìm chết. Ở phương diện này huynh phải học tập Mộ Dung bá bá. Đợi tới khi nào nương nãi quả chín chúng ta phải trở về. Làm quan là chuyện nhỏ, kiếm tiền mới là chuyện lớn, chúng ta còn nợ tiền quyên góp chưa đưa nữa. Huynh cứ nói phải giúp ta nhưỡng rượu, cùng trở lại, hơn nữa huynh cũng phải về Trung Dũng thôn để bàn giao thủ tục."
Thiệu Vân An nói thế, Vương Thạch Tỉnh lập tức tìm được biện pháp. Hắn nghiêm túc nói. "Mộ Dung bá bá cũng phải thượng triều. Nếu hoàng thượng không ép buộc, ta sẽ không vào triều, ta sẽ làm hầu gia nhàn tản, chỉ giúp túc phụ kiếm tiền, còn các sự tình khác sẽ không nghe, không hỏi."
Thiệu Vân An hiếu kỳ xoay người nằm đè lên Vương Thạch Tỉnh hỏi. "Tỉnh ca, nói thật đi, chẳng lẽ huynh thực sự không muốn trải nghiệm cảm giác nắm quyền, vào triều làm quan sao?"
Vương Thạch Tỉnh lắc đầu. "Ta là người thô thiển, so với người thất học thì nhận biết được vài chữ cái, nếu không nhờ thú được đệ, sao ta có ngày hôm nay. Thân phận hầu gia là nhờ lây dính phúc của tức phụ, bởi vì đệ là nam thê, hoàng thượng muốn cảm kích cũng không thể ban tước vị cho đệ, cho nên mới rơi lên đầu ta. Phần ban thưởng này, kỳ thật không có nửa phần quan hệ tới ta."
"Ai nói không có." Thiệu Vân An không đồng y. "Nhà ta hết thảy, đều do huynh và ta cùng vun đắp. Nếu huynh không phải Vương Thạch Tỉnh, đổi thành nam nhân khác, huynh cho rằng ta sẽ không biết sợ hãi như bây giờ sao? Huynh không được phép xem nhẹ địa vị trong nhà của mình."
Vương Thạch Tỉnh mỉm cười, trong con mắt trái bị mù ánh lên từng tia sáng dội lại từ ánh nến. Thiệu Vân An gối lên vai Vương Thạch Tỉnh, từ chán nản trước đó chuyển thành xúc động. "Kỳ thật, gặp được huynh thật là tốt."
"Ta mới phải, có thể cưới được đệ là ta đã tu phúc ba đời."
Ôm lấy Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh thầm cảm thấy biết ơn, may mắn, đã lâu lắm rồi mới cảm thấy ấm áp như vậy.
"Tỉnh ca, Quách tiểu ca phải gả đi rồi, huynh nói, chúng ta nên đưa bao nhiêu tiền biếu?"
"Đệ muốn đưa bao nhiêu?"
"Hôm nay lúc xuất cung, Quách công công nói, Mộ Dung bá bá lần này là đại hôn. Hoàng thượng dự định làm lớn. Mộ Dung bá bá không được cha trọng dụng, lúc thú vương phi quả thật quá keo kiệt. Nhưng Quách công công lại nói câu, lúc hoàng thượng nghênh thú quân hậu, bởi vì quốc khố hư không nên không phô trương gì hết, huynh nói, thế là có ý gì?"
Vương Thạch Tỉnh nghĩ rồi lại nghĩ, không xác định nói. "Quốc khố bây giờ, hẳn là không ít? Ý của Quách công công có phải chính là, Mộ Dung bá bá và Tử Mục đại hôn, chúng ta phải bỏ tiền?"
Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh nhìn tức phụ nhà mình, vài phút sau, Thiệu Vân An nói một câu. "Ta choáng, lời này đúng là thâm ý! Cứ nói thẳng hoàng thượng không bỏ tiền ra được, nhờ ta bỏ ta không phải là được rồi sao? Nói vậy ai mà đoán được?"
Vương Thạch Tỉnh cũng lắc đầu. "Có lẽ phải có khả năng này mới thành quan trong triều được."
Thiệu Vân An thở dài. "Được rồi, xem ra năm nay ta phải nghĩ cách kiếm thêm nhiều tiền, Quách tiểu ca chắc không thành thân sớm đúng chứ?"
"Sớm hay không thì chưa biết, nhưng nếu làm lớn phải chuẩn bị nửa năm."
"Nửa năm... Vậy là được rồi, sao đột nhiên ta cảm thấy bây giờ mình rất nghèo?"
Vương Thạch Tỉnh áy náy. "Muốn ta làm cái gì?"
"Trước tiên huynh cứ làm xong phòng nghiên cứu thực nghiệm cho hoàng thượng đi, rồi còn thu thập nhà ở và nhân sự, công việc thật là nhiều." Sờ cằm, Thiệu Vân An có ý tưởng. "Tỉnh ca, đợi phòng thí nghiệm trồng thành công dưa chuột và cà chua, chúng ta mang một ít tới tửu lầu. Trồng một lô ở trong đất nhà chúng ta nữa, tuyệt đối có thể kiếm tiền, nhưng mà hoàng thượng cho rất nhiều đất, huynh tính trồng cái gì?"
Vương Thạch Tỉnh. "Nhất định phải trồng lương thực, còn có quả nho mà đệ muốn, từ từ đi, chúng ta phải tính toán cẩn thận."
Tới lúc này, hai phu phu mới có thời gian thảo luận về cách dùng rất nhiều "thứ" mà hoàng thượng ban tặng. Vốn dĩ còn đang nghĩ mình bị phá sản, Thiệu Vân An kiểm kê xong đột nhiên phát hiện mình giống như biến thành thổ hào. Tuy rằng không phải vàng thật bạc trắng, nhưng nhiều tài sản cố định như vậy giá trị không ít tiền. Vương Thạch Tỉnh lập tức quyết định ngày mai nghỉ ngơi một bữa, hôm sau nữa sẽ mang tức phụ và hài tử cầm khế đất đi lấy nhà, nhân cơ hội rời xa kinh thành hỗn loạn.
Giờ này, tại vương phủ, nói chuyện với cha nhỏ xong, Tưởng Mạt Hi cự tuyệt không ngủ chung với cha nhỏ mà đi tới trong viện, chỗ nhóc và Vương Thanh từng ở chung trước đó. Trong gian phòng không người, Tưởng Khang Thần thỏa mãn phát tiết vui sướng trong lòng, đồng thời ưu tư một mình vì không có cách nào gặp được người đó ở trong cung
Trên giường, Vương Thanh nhìn đại ca, hơ sợ sợ. Rốt cuộc, nhóc nhịn không nữa, lên tiếng. "Đại ca, ngươi chưa ngủ sao? Đã khuya lắm rồi."
"Ngươi ngủ."
Tưởng Mạt Hi đang chơi rubik cấp hai, đã lâu rồi nhóc không chơi rubik, ngón tay chuyển động nhanh chóng, nhưng mắt thì không thèm nhìn. Quỷ dị chính là, khối rubik liên tục lặp đi lặp lại trạng thái hoàn chỉnh, Vương Thanh nuốt nuốt nước miếng, quyết định, ngày mai ngủ dậy phải đi gặp cha nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook