Tào Phóng âm trầm cười, " Sảng khoái! Không ngờ đứa con gái này hữu dụng như thế, có thể giúp tao vớt người từ trong tay Đoạn Thượng tướng đại danh đỉnh đỉnh! "
" Lắm lời vô nghĩa.

" Đoạn Trù nói tiếp, " Đừng có ngấm ngầm giở trò với tao, nếu không các người chạy không thoát khỏi chỗ này.

"
" Tao biết chứ.

" Tào Phóng sảng khoái nói, gã tự biết phản kháng sẽ không có kết quả tốt, gã chỉ muốn cứu được em trai, vì thế đẩy Mira một cái: " Đi đi.

"
Bên này Đoạn Trù cũng buông lỏng Tào Tông.
Nhưng Tào Tông vừa đi được một bước liền dừng lại xoay người, gã nhìn về phía Hứa Liêm, nở nụ cười tà tính dữ tợn, gằn giọng: " Tao sẽ nhớ kỹ mày."
Hứa Liêm vẻ mặt hững hờ không dao động.
Tào Tông cắn răng: " Mày tốt nhất hãy cầu nguyện đừng có rơi vào tay tao, nếu không tao nhất định sẽ uống cạn máu mày, một giọt cũng không chừa.

"
Tào Phòng rất hứng thú nhìn một màn này, biết em trai mình đang tức giận thật sự, chẳng qua dăm ba câu đe doạ, làm gì được nhau chứ?.

Truyện Sủng
Bang ——
Mặt của Tào Tông lệnh hẳn sang một bên, bởi vì tay còn bị trói nên thiếu chút nữa mất cân bằng té ngã, gã lảo đảo hai cái mới đứng vững, vừa kinh sợ vừa tức giận nhìn Đoạn Trù.
Đoạn Trù thân hình vững vàng, chậm rãi hạ tay xuống.
Tào Phóng trợn to đôi mắt, hắn ta đánh người?!
Đoạn Trù đón nhận ánh mắt của Tào Tông, chút hung tàn dữ tợn này như đụng phải vực sâu lặng lẽ bị nuốt chửng, chỉ trong chớp mắt lưng Tào Tông đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
" Mày dám! " Thấy Tào Phóng muốn tóm Mira lại, âm thanh Đoạn Trù lạnh tới cực hạn, bầu không khí xung quanh như bị đông cứng.
" Xem ra mày không biết cách dạy dỗ em trai nói chuyện đàng hoàng, đương nhiên chính mày chắc cũng không rõ tình huống hiện tại." Đoạn Trù tháo chiếc bao tay vừa đánh Tào Tông, tuỳ tiện vứt sang một bên, " Đây không phải là một lần đàm phán công bằng, quyền quyết định nằm trong tay tao, ở trước mặt tao đe doạ người khác là muốn tìm chết? "
Dưới vành mũ, ánh mắt Đoạn Trù sắc bén như mũi đao.

Tào Phóng ngẩn người, ngẫm lại đây đúng là sự thật.
Đoạn Trù hoàn toàn có thể sau khi kết thúc trao đổi con tin phát động công kích, nhưng hắn đối với nhân loại, bất kể là hạng người gì, đều có một tia khoan dung không thể diễn tả.
Mira cuối cùng cũng đạp chân lên vạch an toàn ở bên này, cô tựa như một chú hươu bị doạ sợ, bước nhanh nhào vào lòng Đoạn Trù.
" Ớ? " Tô Việt Nhiên còn chưa kịp phản ứng đã bị Đoạn Trù đẩy lên thay thế hắn ôm lấy Mira, haiz hết cách rồi, mệnh của anh ta chính là một viên gạch, thích chọi đâu thì chọi.
Cũng may giờ phút này Mira không rảnh bắt bẻ, cô gái chỉ muốn có một cái ôm ấm áp để phát tiết uỷ khuất và khủng hoảng trong lòng.
Nhìn chiếc phi hạm đã bay xa, ánh mắt Đoạn Trù thâm trầm, " Quay về.

"
Mira được Tô Việt Nhiên dỗ dành đẩy lên phi hạm, Hứa Liêm và Đoạn Trù song song đi phía sau, bỗng y nghe thấy Thượng tướng mở miệng nói: " Găng tay của tôi không còn nữa rồi.

"
Hứa Liêm liếc mắt, thấy bàn tay phải của Đoạn Trù lộ ra trong không khí, ngón tay hơi cong cong, khớp xương xinh đẹp rành mạch.

" Găng tay của tôi không còn nữa.

" Đoạn Trù lặp lại, không rõ có ý gì.
Hứa Liêm vắt óc tự hỏi hàm ý của những câu này, cuối cùng đành quy kết rằng Thượng tướng chắc là sợ lạnh? Găng tay dự phòng thì không có, Hứa Liêm nghĩ nghĩ cởi găng tay của mình đưa cho Đoạn Trù.
Hình như đoán đúng rồi.
Đoạn Trù câu môi, thuận thế nhận lấy sau đó lưu loát đeo vào.

Găng tay còn tàn lưu nhiệt độ cơ thể của Hứa Liêm, trong khoảnh khắc như hoà vào một thể với bản thân.
Đúng lúc Mira xoay người thấy được một màn này, bởi vì cảm xúc kích động khiến đầu óc cô không tỉnh táo lắm, không có sức lực suy nghĩ nhiều, chỉ là trong lòng có một tia hoảng loạn không rõ từ đâu lướt qua.
Phi hạm mở hướng lái về chủ tinh, Mira ôm ly nước ấm ngồi trong phòng nghỉ ngơi suốt 40 phút, hậu tri hậu giác hỏi Tô Việt Nhiên: " Thượng tướng đâu? "
Tô Việt Nhiên khẽ thở dài: " Ngài chờ một lát.

"
Mira đột nhiên đứng dậy: " Tôi đi cùng anh! "
Đoạn Trù còn đang dặn dò thuộc hạ một số công việc.

Tiếng giày cao gót đạp lên mặt đất yên tĩnh phá lệ dồn dập, lần này không có Tô Việt Nhiên làm bia đỡ, Đoạn Trù mặc Mira gắt gao ôm chặt mình, hai tay mở ra, sau đó lễ phép mà quy củ vỗ vỗ đầu vai cô nàng: " Đã không sao rồi, tiểu thư.

"
Mira nức nở: " Không thấy anh em rất sợ hãi.

"
Mira ái mộ Đoạn Trù không phải chuyện bí mật gì, cô nàng từng công khai trên Tinh Võng.
Đoạn Trù nói tiếp: " Chúng tôi tận lực bảo vệ ngài an toàn.

"
Mira ngẩng đầu, cô đã rửa mặt, nước mắt còn treo trên lông mi, màu môi cũng khôi phục huyết sắc, tựa như một gốc hoa nở rộ trong nắng ban mai, " Anh thì sao? Anh có lo lắng cho em không? "
" Đương nhiên." Đoạn Trù trả lời: " Thủ tướng Perth, toàn thể Nội các, còn có người yêu mến ngài đều đang lo lắng cho an nguy của ngài.

"
Mira nghe vậy chợt thoáng mất mát.
Hứa Liêm đứng ở đằng sau vừa vặn rơi vào bóng râm, y an tĩnh nhìn.
Tô Việt Nhiên lặng lẽ xuất hiện bên người y, " Suy nghĩ gì thế? "
Hứa Liêm không thích đem tâm sự lộ ra ngoài, nhưng không biết vì sao lúc này trái tim đắng chát mà bình yên, cảm thấy nói ra cũng không sao cả, " Suy nghĩ người bạn đời như vậy mới thích hợp với Thượng tướng nhất.

"
Trái tim Tô Việt Nhiên nhảy điên cuồng, bỗng chốc không muốn nghe tiếp.
" Xuất thân tôn quý, huyết thống ưu tú, dong mạo vô song.

" Hứa Liêm nói tiếp, y dừng một chút, tựa như không sợ bị người chê cười: " Tôi theo không kịp.


"
Tô Việt Nhiên: "......" Anh ta cảm thấy không chỉ thằng nhãi Đoạn Trù kia khuyết thiếu số B*, ngay cả Hứa Liêm đối với bản thân có một sự nhận tri sai lệch nghiêm trọng.
*B số, bức số, là từ lóng internet bắt nguồn từ Đông Bắc, thường có nghĩa giả hồ đồ, không có đầu óc không có EQ.

Nói tóm lại có thể lí giải là kiểu phàn nàn mắng xéo về người khác: Tự mầy trong lòng không rõ hả? Mầy thiểu năng hả?
Thề luôn nhiều từ lóng chửi toàn made by Đông Bắc TQ, cái số B này hay có gói meme " Trong tim mầy không có tí số B nào hả? " =)) À chữ "bức (B)" là chữ bức hay thấy trong H văn song tính hay H văn ngôn tình ấy =)) Bình thường là Ni xin li mei shu ma ( Trong lòng không tự rõ hả), chửi Đông Bắc thành Ni xin li mei B shu ma là hiểu Trong lòng mày đéo hiểu lol gì hả =))))
Tin tức Mira Canlinger bị bắt cóc chắc đã lộ ra, nếu không vừa vào đến chủ tinh sẽ không bị đám đông vây quanh cảng Tường Vi nhiều đến thế.
Nhìn thấy Mira bình an xuất hiện, mọi người hoan hô một trận.
Mira vừa trông thấy cha mẹ liền vỡ oà, nhào đến ôm chặt bọn họ, người phụ nữ tóc bạc ôm con gái khóc đến khàn giọng, anh trai Gerry Canlinger cũng ôm lấy em gái mình, vẻ mặt vui mừng sau khi thoát khỏi tai nạn.

Anh ta an ủi mẹ mình một chút, sau đó sải bước về phía trước, hướng Đoạn Trù thực hiện nghi thức chào tiêu chuẩn của quân đội, rồi khom người thật sâu: " Cảm ơn ngài Thượng tướng, cảm ơn ngài đã đưa viên minh châu của chúng tôi an toàn trở về.

"
Đoạn Trù gật đầu: " Chuyện nên làm."
Perth cũng nhìn sang bên này, ông lão đỏ hốc mắt ngả mũ tỏ vẻ cảm tạ, động thái của ông trong mấy năm qua Đoạn Trù không tiện bình xét, nhưng người này thật sự là một người cha tốt, Gerry và Mira - ngụ ý là " Chiến sĩ" và " Vinh quang"*, chứng minh ông rất coi trọng hai người con này.
*Thật ra check tiếng Anh thì Gerry biến thể từ Gerald có nghĩa ruling spear đấng cai trị bằng ngọn giáo, Mira là rút ngắn của Miranda, nghĩa là admirable (đáng ngưỡng mộ) =)) Nhưng tg bảo là zhanshi và rongyao, nên ừ thì dịch thoáng ra chắc cũng na ná vậy đó.
" Uống một ly chứ? " Gerry là một người kiêu ngạo, nhưng khi nói chuyện với Đoạn Trù anh ta lại vô cùng khách sáo, " Tôi mời! "
" Không cần đâu.

" Đoạn Trù ôn hoà từ chối, " Tôi vẫn còn nhiều việc cần phải giải quyết.

"
Vợ của Perth cùng con gái trở về nhà, mà anh ta còn cần cùng đám người Đoạn Trù đến đại sảnh hội nghị của Nội các một chuyến.
Camo White thấp giọng dò hỏi Carter: " Đang yên lành Hứa Liêm chạy đến Lam Tinh làm gì? "
Lục Tư Ân ở phía sau đột nhiên bước đến, một tay đặt lên vai Hứa Liêm, âm giọng không lớn không nhỏ: " Có lấy được không? "
" Ừm." Hứa Liêm móc từ trong túi một viên khoáng thạch to cỡ nắm tay, đây là món đồ y mua lại từ một người trước khi rời khỏi Lam Tinh, vì nó mà táng cả gia sản mới mua được.
Lục Tư Ân khó được sinh ra vài phân vui sướng, cầm lấy nó soi dưới ánh đèn hành lang, Camo White tinh mắt thấy viên đá màu lam nháy mắt chuyển thành kim sắc.
Thủ tướng Perth cũng bị nó thu hút, hơn nữa còn gọi đúng tên khoáng thạch: " Fuyatin? "
" Đúng vậy." Lục Tư Ân thoải mái thừa nhận, chỉ khi nhắc đến bạn đời hắn mới có vẻ mặt dịu dàng: " Vợ của tôi rất thích nó, vẫn luôn muốn làm một chiếc vòng cổ bằng loại khoáng thạch này.

"
Hành lang dường như bị kéo dài ra.
Perth cười rộ lên thập phần hiền từ, " Cậu để Trung tá Hứa Liêm đến Lam Tinh chính là vì cái này? "
Lục Tư Ân: " Đúng vậy.

"
Perth: " Ta giờ mới biết quan hệ hai người các cậu tốt đến vậy.

"
" Cũng được.


" Vẻ mặt Lục Tư Ân không có chỗ nào để soi mói, " Đúng lúc Chu tiểu thư cũng muốn, Trung tá liền tiện tay......!"
Chu tiểu thư? Chu Mính Tình chứ ai nữa.
Mọi người lần lượt vào sảnh tìm chỗ ngồi của mình.
Tin tức lão nghị viên Chu Đống muốn để con gái đính hôn với Hứa Liêm đã sớm lan truyền trong giới, loại người giống như bọn họ, hôn nhân của con cái và chính bản thân tuyệt không đơn giản như tôi tình anh nguyện, trong đó liên luỵ vô số lợi ích khó lòng đánh giá hết.
Xem ra Lục Tư Ân cũng cố ý tác hợp Hứa Liêm và Chu Mính Tình, không chừng có khi là được phu nhân trong nhà dặn dò, dù sao ai chẳng biết Chu Mính Tình và Julian là chị em tốt?
Tác dụng của Lục Tư Ân trong chuyện này như cái máy điều hoà, nếu nghĩ thế thì cũng hợp lý lắm.
Chỉ thế thôi ư? Camo White vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng không thể nói rõ là cái gì.

Một hồi cảm tạ và khen ngợi diễn ra, Perth vận dụng chút tư quyền phát chút tiền thưởng cho vài người, trong số đó có Hứa Liêm.
Từ đầu đến cuối Đoạn Trù và Hứa Liêm duy trì một khoảng cách nhất định, hai người không cùng nhau giao lưu.
" À phải rồi Thượng tướng.

" Camo White đột nhiên lên tiếng: " Biên cảnh sâm hàn, hơn nữa gần đây không có việc gì lớn, chúng tôi nghĩ chờ qua mùa đông này ngài hẵng quay về, dù sao cũng có nhiều thời gian......."
Ông ta vừa mở miệng, Đoạn Trù liền biết không có chuyện gì hay ho.
Quả nhiên, Camo White cười cười: " Không bằng ngài bớt chút thời gian hỗ trợ huấn luyện quân đoàn số 1 và Thân Vệ quân một chút.

"
Sau một lúc lâu trầm mặc, Đoạn Trù nói, " Cả Thân Vệ quân cũng muốn luyện? Tôi cảm thấy chỉ cần quân đoàn 1 là đủ.

"
Nghị viên phụ trách Thân Vệ quân cũng có mặt, hắn ta lập tức không đồng ý, nhưng cũng không dám thẳng thừng phản đối, chỉ có thể thật cẩn thận bày tỏ ý kiến: " Thượng tướng, chúng tôi đã chọn lọc một đám thông minh an phận, tuyệt đối sẽ không khiến ngài phiền lòng.

"
Camo White đảo mắt qua lại giữa Đoạn Trù và Hứa Liêm, thấy Đoạn Trù rất không tình nguyện, càng thêm tin tưởng hai người này tuyệt không có quan hệ gì, chỉ có Hứa Liêm đơn phương tình nguyện mà thôi.
Perth xen vào một câu: " Vậy thì cùng nhau đi thôi, Thượng tướng.

"
Ông ta đã mở lời, Đoạn Trù cũng không tiện từ chối.
Danh sách nhanh chóng trình lên, trên sân huấn luyện khổng lồ được trang bị đầy đủ của chủ tinh, những người được chọn ra hầu hết là con cháu danh môn và cá nhân có thành tích nổi trội.
" Đừng lo lắng, tôi xem qua rồi, có Hứa Liêm trong này.

" Tô Việt Nhiên trả lời.
Đoạn Trù: " Được.

"
Hiện tại Hứa Liêm đang rơi vào tình trạng khá xấu hổ, thành tích lúc trước không quá ưu tú, danh tiếng không tốt, bỗng nhiên một ngày nhất chiến thành danh.

Đám đàn ông nhiệt huyết đều muốn bảo vệ quốc gia, nổi tiếng, thế nên những thành phần xuất thân cao quý không quá ưa người này.
Từ trong phòng thay đồ đi ra, Hứa Liêm nhận thấy xung quanh bỗng yên tĩnh hẳn, các loại ánh mắt đánh giá dừng trên người y.

Hứa Liêm lau mồ hôi trên cổ, không nói gì.
Huấn luyện không đợi người, cũng không cho bọn họ thời gian kéo bè kết phái nhắm vào người khác, ngày đầu tiên Đoạn Trù tự mình ra trận, cả ngày chạy quanh sân huấn luyện, chạy đến sắp tàn phế hai chân.
" Nhanh lên! " Thanh âm Đoạn Trù vang vọng khắp nơi, đây đã là vòng chạy vác 5kg lần thứ 24, nhân số từ khi bắt đầu còn là một mảng mênh mông chợt giảm đến rải rác thành một đoạn dài, Hứa Liêm cũng nằm trong số đó.
Y nghe thấy âm thanh Thượng tướng tức giận trào phúng: " Các người đang đi dạo à? "
Hứa Liêm không dám chậm trễ, một lần nữa điều chỉnh hô hấp, đuổi theo người chạy đằng trước.
Ánh mắt Đoạn Trù vẫn dõi theo Hứa Liêm, thấy sắc mặt của y không xám ngoét như người khác, thậm chí còn có thể dốc sức chạy tiếp.
Vòng thứ 30, một đám nằm tứ tung ngang dọc trên mặt đất, trong sân chạy chỉ còn không đến mười người.

Đoạn Trù cảm thấy không sai biệt lắm, hô dừng: " Cho mấy người nửa giờ chỉnh đốn, tiếp theo bò qua chướng ngại vật 1000 mét.

"
" Tất nhiên.

" Đoạn Trù lanh giọng: " Không muốn hiện tại có thể rời đi.

"
Đi? Đi như thế nào? Mới ngày đầu tiên đã dám rút lui, chờ quay lại đơn vị không cần phải lăn lộn tiếp nữa, mọi người chỉ có thể cắn răng kiên trò.
Một đám người như dã thú chạy khỏi rừng, tranh nhau mấy hàng vòi nước trong sân nghỉ, dù cho vệ binh bên cạnh kêu khản cả giọng: " Không được uống nước lạnh! " Cũng chẳng có tác dụng gì hết.
Cổ họng Hứa Liêm cũng sắp bốc cháy rồi, y thật vất vả chen vào xếp hàng, trí não trên cổ tay bỗng rung điên cuồng, y vốn là không để ý tới, nhưng thấy chuỗi số hiệu quen thuộc nháy mắt tim của y tăng nhịp đập.
" Rốt cuộc cậu có uống không hả? Không uống thì tránh ra.

" Có người sốt ruột thúc giục.
Hứa Liêm đứng sang một bên, nhìn quanh không thấy có người mới mở máy lên, trong tin nhắn chỉ có hai chữ đơn giản: [ Đi lên.]
Hứa Liêm liếm cánh môi khô khốc, đi lên.
Cốc cốc cốc ——
" Vào đi.

"
" Thượng tướng, ngài tìm tôi.

" Hứa Liêm đẩy cửa bước vào.
Đoạn Trù đứng dậy: " Ngày đầu tiên cảm giác thế nào? "
" Còn được.

" Hứa Liêm thành thật trả lời, tố chất thân thể của y vượt xa người thường, vẫn còn kiên trì được.
" Ừm, vậy em cảm thấy mấy người con cháu thế gia kia thế nào? " Đoạn Trù nhấc ly nước trên bàn lên, nhẹ nhàng vặn nắp.
Hứa Liêm theo bản năng mím môi: " Có một người tương đối nổi bật, còn lại kém xa.

"
" Vậy à.

" Đoạn Trù uống một ngụm, " Có đề cử nào không? "
Hứa Liêm nghiêm túc suy tư một phen, báo ra mấy cái tên.
Cũng không biết Đoạn Trù có chọn hay không, hắn vươn tay ra: " Uống chút nước đi.

"
Hứa Liêm khát sắp chết rồi, nói tiếng " Cảm ơn Thượng tướng" rồi nhận ly nước đổ vào miệng, nước ấm chảy qua làm dịu cổ họng, đầu ngón tay y khẽ vuốt ve thành ly, chạm tới đường hoa văn phức tạp.
Từ từ........
Hứa Liêm bỗng nhiên sửng sốt, đây là ly của ai?
" Uống xong chưa? " Đoạn Trù thấy Hứa Liêm ngơ ngác vẫn còn đặt cái ly trên miệng, trông có chút ngốc, hắn cầm ly về liếc mắt nhìn, bên trong còn sót lại một ít.
" Còn muốn nữa không? " Đoạn Trù hỏi.
Hứa Liêm liều mạng lắc đầu.
Đoạn Trù ừm một tiếng, vô cùng tự nhiên uống nốt hớp còn lại.
Hứa Liêm: "!!! ".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương