Hàn Môn Kiêu Sĩ
206: Lâm Trận Mài Đao


Trương Quân Bảo đương nhiên hiểu được Lý Văn Quý muốn mượn tay mình thu thập tộc nhân thôn Lý Văn và thôn Tiềm Sơn, chẳng qua mảnh đất Hồng Lâm này lão thăm dò nhiều năm, mà Lý Văn Quý ra giá cùng nằm trong phạm vi chịu đựng của lão, lão liền đáp ứng, chẳng qua đây chỉ là giao dịch miệng giữa hai bên, cũng không chứng thực trên giấy.Lý Văn Quý vẫn luôn thăm dò ruộng đất của Tộc trưởng, trong lòng lão đã tính toán, trong này chí ít có thể kiếm được chỗ tốt hơn vạn quan.Chỉ hai tháng sau khi lên làm Tộc trưởng, lão liền tự mình bán ba ngàn thạch lương thực trong kho gia tộc cho một đám con buôn lương thực tới từ Sơn Đông, lương thực bán được đều bị lão kiếm lời túi riêng.Mặc dù khiến cho toàn bộ tộc nhân bất mãn, lão lại không thèm để ý chút nào, lại đưa mắt tới mười khoảnh đất tổ tiên ở HỒng Lâm, bước tiếp theo lại bán mười lăm khoảnh đất tổ tiên ở trấn Lộc Sơn, vớt hết chất béo, Tộc trưởng có làm hay không cũng chẳng sao.Lý Văn Quý nhận được tin tức, buổi trưa hôm nay Lý Diên Khánh trở về, lại triệu tập tộc nhân thương nghị, điều này khiến lão hơi căng thẳng, mắt thấy bán mảnh đất Hồng Lâm đã tới thời điểm quan trọng, Lý Diên Khánh lại chặn ngang một gậy, tên khốn này thực sự muốn gây chuyện với lão sao?Lý Văn Quý đương nhiên biết mục đích thực sự của Lý Diên Khánh là vì đại ca bỏ mình nửa năm trước, tên khốn này kiên quyết không chịu dừng tay, cũng hơi khó giải quyết.


Chủ yếu là Lý Diên Khánh thi đỗ Giải Nguyên, thân phận khác với lúc trước, được tộc nhân thôn Lý Văn và thôn Tiềm Sơn coi là Tộc trưởng tương lai.

Lý Văn Quý rất lo lắng, một khi Lý Diên Khánh thực sự nhúng tay vào, chỉ sợ chuyện sẽ kết thúc không đơn giản như vậy.Lúc này, quản gia ở cửa bẩm báo:- Lão gia, Lý Đại Quang tới rồi!- Để hắn tiến vào!Một lát, Lý Đại Quang bước nhanh vào thư phòng, khom người hành lễ:- Đại Quang tham kiến Tộc trưởng!Lý Đại Quang là ánh mắt Lý Văn Quý xếp vào trong thôn Lý Văn, gã là huynh đệ của Lý Đại Ấn, mà Lý Đại Ấn lại là Bảo Chính thôn Lý Văn, cơ bản tộc nhân thôn Lý Văn có động tĩnh gì, Lý Văn Quý đều nắm được rõ ràng.Mặc dù Lý Đại Quang từng bị Lý Văn Quý cách đi chức vụ trong coi từ đường, nhùn như chó săn trung thành của lão Tộc trưởng, nhưng người này rất giỏi mượn gió bẻ măng, sau khi lão Tộc trưởng qua đời, gã lập tức đầu nhập vào Lý Văn Quý, rung người biến thành chó săn trung thành của Lý Văn Quý, rất được Lý Văn Quý coi trọng, mấy tháng này cũng nhận được không ít chỗ tốt.- Ta tới hỏi ngươi, xế chiều hôm nay Lý Diên Khánh triệu tập tộc nhân bàn bạc, đã nói những thứ gì?- Thật ra cũng không có gì, ta đoán chừng chỉ là cổ vũ mọi người, khiến mọi người không nên tùy tiện từ bỏ!- Ngươi đoán chừng?Lý Văn Quý trừng mắt:- Buổi chiều ngươi không đi tham gia nghị sự sao?Lý Đại Quang lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói:- Không ai nói cho ta biết, ta cũng vừa mới nghe nói, chẳng qua ta còn một chuyện quan trọng muốn báo cáo Tộc trưởng!Lý Văn Quý quả thực nổi nóng trong lòng, lão cho Lý Đại Quang nhiều chỗ tốt như vậy, lúc quan trọng gã lại không có tác dụng, gã còn dùng làm gì?- Còn chuyện gì quan trọng, mau nói đi!Lý Văn Quý cực kỳ bất mãn trừng mắt nhìn Lý Đại Quang.Lý Đại Quang nơm nớp lo sợ nói:- Vừa rồi ta nghe Chưởng quỹ khách sạn ở trấn nhỏ nói, Lý Diên Khánh đã trở về huyện thành, vừa mới rời đi.Lý Văn Quý nao nao, tại sao Lý Diên Khánh mới đến giưa trưa, trong đêm lại chạy trở về? Trong huyện xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ hắn không muốn nhúng tay vào chuyện tộc nhân thôn Lý Văn sao?Lý Văn Quý nhất thời trăm mối không có cách giải.Hồng Lâm cách thôn Lý Văn khoảng hai dặm về phía tây nam, địa thế bằng phẳng, một nhánh sông Hồng Hà từ Thang Thủy chảy từ tây qua đông đi ngang qua đó, mang đến nguồn nước đầy đủ cho mảnh đất, khiến đất đai trở nên cực kỳ phì nhiêu, là một trong những khu vực cao sản lương thực nổi tiếng của xã Hiếu Hòa.Ruộng vùng này có mấy ngàn mẫu, trong đó một ngàn mẫu phía bắc là của gia tộc Lý thị đặt mua mấy chục năm trước, hơn một ngàn mẫu ruộng phía tây nam là đất đai của Trương gia một tộc lớn khác của xã Hiếu Hòa, giữa hai mảnh đất là một chiếc cống rộng chừng hơn một trượng, nước giếng không phạm nước sông, hai nhà mấy chục năm bình yên vô sự.Nhưng nạn hạn hán hiếm thấy mười năm trước khiến Thang Thủy cạn đáy, sông Hồng Hà cũng chỉ còn lại một chút nước nhỏ, Trương gia liền xây đập cản nước, mắt thấy lương thực sắp thiếu nước không thể thu nhập, hai nhà Lý Trương tranh đoạt nguồn nước nổ ra tranh đấu mấy trăm người, chết năm người, từ đây hai nhà kết thù oán.Ba ngày trước, hai nhà Lý Trương tranh chấp đất đai lại xảy ra xung đột lần nữa, thứ tử của Lý Đại Ấn bị hơn mười hậu sinh Trương gia dùng côn đánh chết, mâu thuẫn bắt đầu trở nên gay gắt.Vào đêm, Trương Quân BẢo lại mang theo hai mươi mấy hậu sinh vượt qua cống, tiến vào mảnh đất của Lý gia.

Trương Quân Bảo muốn xây dựng một tòa y quan mộ cho phụ thân ở nơi này, Thang Âm có truyền thống nhận mộ không nhận đất, một khi xây dựng xong y quan mộ, khế đất lại sang tên thành công, dù là tộc nhân Lý thị thôn Lý Văn hay thôn Tiềm Sơn cũng chỉ có thể ngầm thừa nhận Trương Quân Bảo chiếm hữu mảnh đất này.Trên thực tế mảnh đất này không liên quan tới tộc nhân Trương thị, mà là Trương Quân Bảo mua sắm cá nhân, lão lợi dụng uy vọng làm Tộc trưởng mười năm, bỏ tiền thuê một nhóm hậu sinh Trương gia tới bán mạng thay mình.Ba tên nha dịch đứng trước cống, họ là do La Huyện Úy phái tới ngăn cản hai gia tộc lại xảy ra tranh đấu, trên danh nghĩa là trung lập, nhưng trên thực tế là đang bảo vệ đệ tử Trương gia vượt biên xây dựng từ đường.


Một khi đệ tử thôn Lý Văn chạy đến thương lượng, họ sẽ ra mặt ngăn cản.Thời gian đã đến canh hai, trên hai mẫu đất gần sông Hồng Hà đã đào xong một thất y quan mộ, mấy chiếc xe bò đang chuyển gạch xanh tới nơi này, hai mươi mấy hậu sinh Trương gia đang bận rộn vận chuyển gạch, mấy tên thợ nề đang chiếu bó đuốc xuống bắt đầu xây tường ngoài.Trương Quân Bảo đứng trên một tảng đá lớn chỉ huy đám đệ tử chuyển gạch, trên mảnh đất trống phía trước đã đặt năm chiếc nồi lớn, đang chế biến vữa gạo nếp, đây là keo dính xây tường nhất định phải có, một khi chúng khô ráo, tường sẽ trở nên kiên cố khác thường, trăm năm không sập, đây là dự định của Trương Quân Bảo, vĩnh viễn chiếm cứ mảnh đất phì nhiêu này.Trương Quân Bảo đắc chí vừa lòng nhìn mảnh ruộng tốt bát ngát này, chiếm mảnh đất này làm của riêng là mộng tưởng nhiều năm của lão.


Đầu năm nay lúc tranh đoạt đội tàu Vương gia với Lý Văn hữu, lúc ấy lão đã đưa ra điều kiện này, bán mười khoảnh ruộng tốt bên Hồng Lâm cho lão, lại bị Lý Văn Hữu từ chối, nghĩ không ra núi không chuyển nước chuyển, mảnh đất này vẫn rơi vào tay Trương Quân Bảo lão.Chẳng qua trong lòng Trương Quân Bảo hơi kỳ quái, tối hôm nay thôn Lý Văn lại hết sức yên tĩnh, không có người tới ngăn cản lão xây dựng mộ phần, chẳng lẽ họ đã sợ rồi?Nhưng Trương Quân Bảo nghĩ đến Lý Diên Khánh, lão cảm thấy Lý Diên Khánh tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy, hắn chắc chắn đang có ý đồ gì đó, nhất là Lý Diên Khánh là Giải Nguyên thi giải Tương Châu, danh tiếng đang nổi, có sức ảnh hưởng rất lớn trong quan phủ, tuyệt đối không phải thân hào nông thôn như lão có thể so sánh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương