Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
-
Chương 46: Ngũ Vị Tạp Trần (hạ)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn thị sửng sốt nhìn lão phu nhân:
- Mẫu thân!
Lão phu nhân lạnh nhạt:
- Ngươi có ba nữ nhi, một đi làm thiếp cho Thịnh Vương, một đi làm thiếp Huy Quận công, vậy Nhị tỉ nhi phải làm sao?
Hàn thị trước khi vấn tội Gia Hỷ đã tính đến đường này, danh tiếng của Phùng Gia Hảo vẫn là quan trọng nhất. Hai cái thiếp nhưng đều là thiếp của Hoàng tử. Hơn hết Phùng Gia Hòa chỉ là thứ nữ, không lên được mặt bàn, còn Phùng Gia Hỷ không phải là do Huy Quận công đích thân cầu Hoàng thượng hay sao, đâu phải là Phùng phủ muốn dâng người đến. Ai có thể nói ra nói vào cái gì?
Huống hồ, Phùng Gia Hảo cùng Phùng Gia Hỷ và Phùng Gia Hòa tuy là tỉ muội nhưng không phải một mẹ sinh ra, nếu bị người khác nắm nhược điểm cũng chỉ là do Hàn thị hà khắc với con riêng của trượng phu. Chuyện như vậy trong các gia tộc lớn không hề thiếu.
Hàn thị nhướng mày:
- Mẫu thân, vốn dĩ cả hai Đại tỉ nhi cùng Tứ tỉ nhi đâu phải gả vào nhà hạ tiện. Chuyện của Tứ tỉ nhi tuy xấu hổ nhưng dù sao cũng chỉ là thứ xuất. Còn với Đại tỉ nhi, Huy Quận công đã yêu thương như vậy, có khi sang bên đó, lại tranh được bình thê, đứng ngang hàng chính thất?
Bình thê? Mắt Gia Hỷ nổi lên vằn đỏ, coi như Hàn thị đã có tính toán tốt, lần này quyết chí phải đẩy nàng vào hố lửa. Gia Hỷ ngẩng mặt lên, nước mắt đã giàn giụa:
- Mẫu thân, làm sao người biết Hoàng thượng sẽ đồng ý để Huy Quận công nạp ta vào phủ?
Hàn thị phớt lờ:
- Huy Quận công muốn nạp một cái thiếp cũng phải đợi Hoàng thượng đồng ý hay sao? Chuyện hôn nhân đại sự là do phụ mẫu quyết định, ngươi đừng nhiều lời.
Lão phu nhân không nói gì nữa. Lời của Hàn thị hợp lý xác đáng. Chỉ cần Huy Quận công và Đại phòng trao đổi thiếp canh chọn ngày tốt nạp Phùng Gia Hỷ vào phủ một cách hợp tình hợp lý sẽ không ai nói được gì. Chỉ là nạp thiếp, không cần kinh động long nhan.
Lão phu nhân uống một hớp trà, lời vừa rồi khiến bà có chút suy nghĩ, Huy Quận công giữa đại tiệc dám kháng chỉ cũng coi như si mê Phùng Gia Hỷ, nếu nàng quả thật có cơ hội làm bình thê, chưa biết chừng nhi tử nàng sau này được thừa kế tước vị. Huy Quận công cùng Thái tử thân thiết, sau này Thái tử chân chính lên ngôi sẽ không tiếc một tước Vương cho hắn. Khi đó, chưa biết chừng Gia Hỷ phong quang vô hạn. Mà Phùng phủ sẽ được thơm lây.
Lão phu nhân mềm giọng lại:
- Cả hai ngồi xuống đi!
Phùng Gia Hỷ lạnh bạc đáy lòng, một nhà chỉ biết nghĩ đến lợi ích bản thân. Nàng không có nương che chở, sang bên Quận công phủ đấu với Châu Dư Lộ được tứ hôn có Châu gia đằng sau chống lưng kia, sợ rằng đến xương cũng bị ăn sạch, còn đòi trèo lên bình thê.
Hàn thị đắc ý mỉm cười, lão phu nhân nói tiếp:
- Đại tỉ nhi chọn ngày tốt đệ bài tử tiến cung tạ tội cùng Hoàng thượng. Không cần nhắc đến hôn sự. Chuyện đó cứ để phụ mẫu ngươi quyết định.
Phùng Gia Hỷ nắm chặt tay, nữ tử ở cổ đại không có quyền gì hết. Nếu số phận nàng đến cùng phải chịu làm thiếp cho người, thì đành phải đi bước nào tính bước đó.
Gia Hỷ lau nước mắt thi lễ:
- Vâng! Thưa tổ mẫu!
Lão phu nhân nhìn trưởng nữ ngoan ngoãn hiếu thuận liền có chút đau lòng. Tuy gả cho Hoàng tử nhưng làm thiếp vẫn là làm thiếp. Bà lắc đầu bước vào trong:
- Hôm nay đến đây thôi! Các ngươi về đi!
Bốn phòng đồng loạt đứng dậy ra về, Gia Hỷ đi hơi chậm, toàn thân như bị rút cạn sức lực. Phía trước Nhị phu nhân cũng dừng bước:
- Đại tỉ nhi, hôm nào rảnh, con sang bên Nhị thẩm nói chuyện cho đỡ vắng.
Gia Hỷ gật đầu đồng ý. Nàng uể oải quay về viện. Bối Lan đón nàng trước cửa, thấy thần sắc kém tươi sáng của chủ tử cũng hiểu được việc không hề suông sẻ.
Vịnh Đan mau mắn rót nước trà:
- Tiểu thư, bây giờ người tính sao?
Gia Hỷ xoa xoa mi tâm, gương mặt mệt mỏi:
- Đến đâu hay đến đó vậy. Em ra ngoài hỏi xem khi nào phụ thân quay về, tiện thể hầm cho ta chút canh gà.
Vịnh Đan nhanh chân chạy đi. Bối Lan nhìn theo bóng nàng khuất xa mới mở miệng:
- Tiểu thư, buổi trưa có người thấy được Văn tiểu thư cùng Đại thiếu gia ở chung một chỗ.
Gia Hỷ tuy không cười nổi nhưng trong lòng có chút khoái trá. Hừ, Văn Nhược Nhan cùng con trai duy nhất của Hàn thị tốt nhất nên nhất kiến chung tình yêu nhau đến chết đi sống lại mới có thể khiến Hàn thị tức chết.
Gia Hỷ khoan khoái uống hớp trà:
- Còn gì nữa không?
Bối Lan cắn môi, lúc sau mới đáp:
- Tiểu thư, em có chuyện này, không phải em nghị luận chủ tử nhưng hôm trước, khi người chuẩn bị vào cung. Nhị tiểu thư cùng Đại phu nhân nói chuyện, em vô tình nghe được. Họ muốn...
Gia Hỷ biết rõ đây là chuyện nghiêm trọng, nếu không Bối Lan chẳng ấp úng như vậy, tâm trí nàng trở nên căng thẳng:
- Em nói đi.
Bối Lan thuật lại toàn bộ nội dung nghe được, cả việc Hàn thị cùng Phùng Gia Hảo muốn để Huy Quận công đoạt thân Gia Hỷ. Khiến nàng không thể trở mình, buộc phải đến Quận công phủ làm thiếp.
Gia Hỷ không bất ngờ, Hàn thị làm sao có thể dâng cơm đến miệng nàng, để nàng làm bình thê? Chỉ có mơ. Thất thân trước khi nạp vào, đến hạ thiếp cũng không bằng. Còn không phải qua đó để Châu Dư Lộ đè đầu cưỡi cổ. Hàn thị tính toán thật tốt a. Huy Quận công cưỡng bức nàng, Hoàng thượng chắc chắn sẽ đền bù, nhưng là đền bù với Phùng phủ, với phụ thân nàng Phùng Triều. Chính là đền bù cho Phùng Gia Hảo. Không phải cho kẻ bị vấy bẩn như nàng.
Vịnh Đan vén rèm đi vào, tay nàng bê một khay gỗ:
- Tiểu thư, đây là Nhị phu nhân đưa hạ nhân đem sang. Tiểu thư mau ăn cho nóng.
Súp yến sào bách hoa*? Món này của Nhị phòng có quá trân quý không? Phân lượng yến sào của Nhị phòng không nhiều, cả năm nay Nhị lão gia còn chưa được nhậm chức, không có lương bổng. Nhị phu nhân có phải đã rất tốt với nàng.
Gia Hỷ đón lấy bát sứ, thong thả ăn hết, dù tình cảnh có thế nào nàng cũng không phụ kiếp này sống lại. Binh đến thì tướng chặn, không nên quá bi quan mà thương thân.
Gia Hỷ suy nghĩ trong đầu, nên tặng chút gì có giá trị thực tế cho Nhị phòng. Dù sao bên đó có một di nương vừa hạ sinh em bé đúng lúc nàng đi Mi Châu, khi về vì nhiều việc mà quên mất:
- Lấy một khóa trường mệnh đúc bạc đưa đến chỗ Nhị phu nhân, đứa nhỏ là thứ xuất không nên quá trang trọng, lại thêm một tượng song mã bằng vàng đi.**
Vịnh Đan gật đầu, ở phủ này người từng tốt với chủ nhân nàng chỉ có Tam tiểu thư cùng Tam thiếu gia, nay là Nhị phu nhân, giữa cơn hoạn nạn không bỏ đá xuống giếng lại còn lo lắng an ủi. Không hậu tạ chính là thiếu xót:
- Tiểu thư, lão gia hôm nay đi cùng Phủ Doãn đại nhân có việc công. Qua giờ cơm chiều mới hồi phủ. Sau đó sẽ đến thư phòng. Nô tì đã hầm canh gà theo khẩu vị lão gia. Đợi đến khi đó chắc chắn vừa kịp lúc.
Gia Hỷ mỉm cười, Vịnh Đan cũng không tệ, nhắc đến canh gà liền biết ngay hầm cho Đại lão gia. Có tì nữ như vậy cũng thật tốt.
- Bối Lan em pha nước tắm giúp ta đi, rồi ra ngoài cổng đợi phụ thân vừa về thì báo ta biết!
Gia Hỷ ngâm mình trong nước ấm, chỉ cần không để Hàn thị danh chính ngôn thuận gả nàng đi thì tự khắc những âm mưu quỷ kế kia nàng sẽ cố gắng mà an bài thỏa đáng.
Sau giờ cơm, bên viện Hàn thị đèn đuốc sáng rõ. Từ ngày Tú Hồng có thai, Đại lão gia cũng chỉ nghỉ ngơi bên phòng Hàn thị. Bây giờ còn quá sớm. Hàn thị nhàn nhã ăn trái cây cuối mùa thôn trang vừa đưa về.
Phùng Gia Hảo vén váy đi vào:
- Nương, Phùng Gia Hỷ nàng ta đến thư phòng! Nương không biết sao?
Hàn thị hời hợt:
- Thì sao? Nó có thể gây ra cái gì, mẫu thân đã gửi bái thiếp tạ lỗi Huy Quận công, ngày mai sẽ sang bên đó. Chỉ cần Quận công lên tiếng muốn nạp nó vào, thì lão gia còn không đồng ý?
Phùng Gia Hảo vẫn không cho là đúng, lắc đầu quầy quậy:
- Nương! Không nên xem thường nàng ta. Tranh chấp với Quận công trước đại điện Hoàng thượng nàng ta còn có thể làm, huống hồ gì là suy chuyển phụ thân?
Hàn thị tiếc rẻ nhìn đám vỏ trái cây trong đĩa:
- Đến khi nó thất tiết thì phụ thân con khắc tống cổ đi.
Phùng Gia Hảo nhìn trời chuyển gió ào ạt, mỉm cười:
- Gần tết trời tuyết huyết mai cũng nở, năm nào phủ chúng ta cũng làm tửu hội. Năm nay cũng không nên thiếu a!
Hàn thị vuốt vuốt tóc Phùng Gia Hảo gật đầu, được nữa canh giờ thì Đại lão gia đến. Phùng Gia Hảo nũng nịu một hồi cũng quay về phòng.
Đại lão gia cởi áo khoác ngoài, tâm trạng không thoải mái lắm. Hàn thị đáy lòng khó chịu nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ:
- Thiếp có hầm ít canh gà, chàng dùng qua cho nóng?
Đại lão gia lắc đầu:
- Không ăn! Hỷ nhi khi nãy đã đưa qua rồi!
Hàn thị cụt hứng, liếc mắt nhanh dò đoán tâm ý:
- Lão gia không vui?
Đại lão gia ngồi xuống giường, vẻ mặt vẫn đăm đăm:
- Nàng là mẫu thân kiểu gì? Hỷ nhi không phải từ bụng nàng chui ra nhưng cũng là đích trưởng nữ, là Huyện chúa, nàng lại muốn đưa con đi làm thiếp?
Hàn thị cúi mặt xuống, điệu bộ tỏ ra ủy khuất vô cùng:
- Là Đại tỉ nhi còn nhỏ không phân biệt được, thiếp lo lắng cho nó mới nghĩ đến đường đó, Huy Quận công thương yêu nó, nó sẽ không chịu thiệt thòi đi! Quận công là người Thái tử, sau này trữ quân lên ngôi nếu trở thành Vương thì Đại tỉ nhi chính là Trắc phi đấy.
Đại lão gia càng nghe càng chối tai:
- Không được! Chuyện này tuyệt đối không được! Một cái Tứ tỉ nhi là quá đủ rồi!
Hàn thị lau nước mắt ngồi ra một góc:
- Lão gia làm sao lại cho rằng không được? Bây giờ Đại tỉ nhi đến Huy Quận công cũng đắc tội, Hoàng thượng cũng lên mặt, ai dám rước nó?
Đại lão gia hừ lạnh:
- Đàn bà thì biết gì? Đưa hai đứa con làm thiếp, không sợ thiên hạ dìm chết ta là bán nữ nhi cầu phú quý hay sao? Nàng ngu lắm, Thịnh Vương với Thái tử là hai cực đối địch. Nàng đưa hai đứa gả đi hai nơi có phải muốn ta ở giữa chịu chết hay không? Thái tử lên ngôi cũng sẽ không tin dùng kẻ hai lòng. Nàng nhìn Vương Kỳ Hầu đi, là nhà mẹ Vương Hoàng Hậu đấy? Bây giờ đến một chức nhàn quan cũng không có? Cái Hầu tước đó ngoài hư vinh cũng chỉ có hư vinh!
Hàn thị nghe qua không hiểu lắm, vẫn cho là không phải, cái gì mà bán nữ nhi cầu vinh? Dù sao cũng không phải nữ nhi bản thân. Cái gì mà hai lòng hay bất trung, trung là trung với Hoàng thượng, gả nữ nhi cho con cái Hoàng thượng có gì bất trung. Hàn thị xoay người đi ngủ. Nếu Phùng Triều không đồng ý, Hàn thị đành phải dùng hạ sách. Hàn thị lẩm nhẩm:
- Êm xuôi gả đi không chịu, đã muốn nháo ta sẽ cho ngươi biết thế nào là xấu hổ!
____________________
* Súp tổ yến bách hoa:
**
Khóa trường mệnh đúc bạc:
Tượng song mã vàng ròng:
Hàn thị sửng sốt nhìn lão phu nhân:
- Mẫu thân!
Lão phu nhân lạnh nhạt:
- Ngươi có ba nữ nhi, một đi làm thiếp cho Thịnh Vương, một đi làm thiếp Huy Quận công, vậy Nhị tỉ nhi phải làm sao?
Hàn thị trước khi vấn tội Gia Hỷ đã tính đến đường này, danh tiếng của Phùng Gia Hảo vẫn là quan trọng nhất. Hai cái thiếp nhưng đều là thiếp của Hoàng tử. Hơn hết Phùng Gia Hòa chỉ là thứ nữ, không lên được mặt bàn, còn Phùng Gia Hỷ không phải là do Huy Quận công đích thân cầu Hoàng thượng hay sao, đâu phải là Phùng phủ muốn dâng người đến. Ai có thể nói ra nói vào cái gì?
Huống hồ, Phùng Gia Hảo cùng Phùng Gia Hỷ và Phùng Gia Hòa tuy là tỉ muội nhưng không phải một mẹ sinh ra, nếu bị người khác nắm nhược điểm cũng chỉ là do Hàn thị hà khắc với con riêng của trượng phu. Chuyện như vậy trong các gia tộc lớn không hề thiếu.
Hàn thị nhướng mày:
- Mẫu thân, vốn dĩ cả hai Đại tỉ nhi cùng Tứ tỉ nhi đâu phải gả vào nhà hạ tiện. Chuyện của Tứ tỉ nhi tuy xấu hổ nhưng dù sao cũng chỉ là thứ xuất. Còn với Đại tỉ nhi, Huy Quận công đã yêu thương như vậy, có khi sang bên đó, lại tranh được bình thê, đứng ngang hàng chính thất?
Bình thê? Mắt Gia Hỷ nổi lên vằn đỏ, coi như Hàn thị đã có tính toán tốt, lần này quyết chí phải đẩy nàng vào hố lửa. Gia Hỷ ngẩng mặt lên, nước mắt đã giàn giụa:
- Mẫu thân, làm sao người biết Hoàng thượng sẽ đồng ý để Huy Quận công nạp ta vào phủ?
Hàn thị phớt lờ:
- Huy Quận công muốn nạp một cái thiếp cũng phải đợi Hoàng thượng đồng ý hay sao? Chuyện hôn nhân đại sự là do phụ mẫu quyết định, ngươi đừng nhiều lời.
Lão phu nhân không nói gì nữa. Lời của Hàn thị hợp lý xác đáng. Chỉ cần Huy Quận công và Đại phòng trao đổi thiếp canh chọn ngày tốt nạp Phùng Gia Hỷ vào phủ một cách hợp tình hợp lý sẽ không ai nói được gì. Chỉ là nạp thiếp, không cần kinh động long nhan.
Lão phu nhân uống một hớp trà, lời vừa rồi khiến bà có chút suy nghĩ, Huy Quận công giữa đại tiệc dám kháng chỉ cũng coi như si mê Phùng Gia Hỷ, nếu nàng quả thật có cơ hội làm bình thê, chưa biết chừng nhi tử nàng sau này được thừa kế tước vị. Huy Quận công cùng Thái tử thân thiết, sau này Thái tử chân chính lên ngôi sẽ không tiếc một tước Vương cho hắn. Khi đó, chưa biết chừng Gia Hỷ phong quang vô hạn. Mà Phùng phủ sẽ được thơm lây.
Lão phu nhân mềm giọng lại:
- Cả hai ngồi xuống đi!
Phùng Gia Hỷ lạnh bạc đáy lòng, một nhà chỉ biết nghĩ đến lợi ích bản thân. Nàng không có nương che chở, sang bên Quận công phủ đấu với Châu Dư Lộ được tứ hôn có Châu gia đằng sau chống lưng kia, sợ rằng đến xương cũng bị ăn sạch, còn đòi trèo lên bình thê.
Hàn thị đắc ý mỉm cười, lão phu nhân nói tiếp:
- Đại tỉ nhi chọn ngày tốt đệ bài tử tiến cung tạ tội cùng Hoàng thượng. Không cần nhắc đến hôn sự. Chuyện đó cứ để phụ mẫu ngươi quyết định.
Phùng Gia Hỷ nắm chặt tay, nữ tử ở cổ đại không có quyền gì hết. Nếu số phận nàng đến cùng phải chịu làm thiếp cho người, thì đành phải đi bước nào tính bước đó.
Gia Hỷ lau nước mắt thi lễ:
- Vâng! Thưa tổ mẫu!
Lão phu nhân nhìn trưởng nữ ngoan ngoãn hiếu thuận liền có chút đau lòng. Tuy gả cho Hoàng tử nhưng làm thiếp vẫn là làm thiếp. Bà lắc đầu bước vào trong:
- Hôm nay đến đây thôi! Các ngươi về đi!
Bốn phòng đồng loạt đứng dậy ra về, Gia Hỷ đi hơi chậm, toàn thân như bị rút cạn sức lực. Phía trước Nhị phu nhân cũng dừng bước:
- Đại tỉ nhi, hôm nào rảnh, con sang bên Nhị thẩm nói chuyện cho đỡ vắng.
Gia Hỷ gật đầu đồng ý. Nàng uể oải quay về viện. Bối Lan đón nàng trước cửa, thấy thần sắc kém tươi sáng của chủ tử cũng hiểu được việc không hề suông sẻ.
Vịnh Đan mau mắn rót nước trà:
- Tiểu thư, bây giờ người tính sao?
Gia Hỷ xoa xoa mi tâm, gương mặt mệt mỏi:
- Đến đâu hay đến đó vậy. Em ra ngoài hỏi xem khi nào phụ thân quay về, tiện thể hầm cho ta chút canh gà.
Vịnh Đan nhanh chân chạy đi. Bối Lan nhìn theo bóng nàng khuất xa mới mở miệng:
- Tiểu thư, buổi trưa có người thấy được Văn tiểu thư cùng Đại thiếu gia ở chung một chỗ.
Gia Hỷ tuy không cười nổi nhưng trong lòng có chút khoái trá. Hừ, Văn Nhược Nhan cùng con trai duy nhất của Hàn thị tốt nhất nên nhất kiến chung tình yêu nhau đến chết đi sống lại mới có thể khiến Hàn thị tức chết.
Gia Hỷ khoan khoái uống hớp trà:
- Còn gì nữa không?
Bối Lan cắn môi, lúc sau mới đáp:
- Tiểu thư, em có chuyện này, không phải em nghị luận chủ tử nhưng hôm trước, khi người chuẩn bị vào cung. Nhị tiểu thư cùng Đại phu nhân nói chuyện, em vô tình nghe được. Họ muốn...
Gia Hỷ biết rõ đây là chuyện nghiêm trọng, nếu không Bối Lan chẳng ấp úng như vậy, tâm trí nàng trở nên căng thẳng:
- Em nói đi.
Bối Lan thuật lại toàn bộ nội dung nghe được, cả việc Hàn thị cùng Phùng Gia Hảo muốn để Huy Quận công đoạt thân Gia Hỷ. Khiến nàng không thể trở mình, buộc phải đến Quận công phủ làm thiếp.
Gia Hỷ không bất ngờ, Hàn thị làm sao có thể dâng cơm đến miệng nàng, để nàng làm bình thê? Chỉ có mơ. Thất thân trước khi nạp vào, đến hạ thiếp cũng không bằng. Còn không phải qua đó để Châu Dư Lộ đè đầu cưỡi cổ. Hàn thị tính toán thật tốt a. Huy Quận công cưỡng bức nàng, Hoàng thượng chắc chắn sẽ đền bù, nhưng là đền bù với Phùng phủ, với phụ thân nàng Phùng Triều. Chính là đền bù cho Phùng Gia Hảo. Không phải cho kẻ bị vấy bẩn như nàng.
Vịnh Đan vén rèm đi vào, tay nàng bê một khay gỗ:
- Tiểu thư, đây là Nhị phu nhân đưa hạ nhân đem sang. Tiểu thư mau ăn cho nóng.
Súp yến sào bách hoa*? Món này của Nhị phòng có quá trân quý không? Phân lượng yến sào của Nhị phòng không nhiều, cả năm nay Nhị lão gia còn chưa được nhậm chức, không có lương bổng. Nhị phu nhân có phải đã rất tốt với nàng.
Gia Hỷ đón lấy bát sứ, thong thả ăn hết, dù tình cảnh có thế nào nàng cũng không phụ kiếp này sống lại. Binh đến thì tướng chặn, không nên quá bi quan mà thương thân.
Gia Hỷ suy nghĩ trong đầu, nên tặng chút gì có giá trị thực tế cho Nhị phòng. Dù sao bên đó có một di nương vừa hạ sinh em bé đúng lúc nàng đi Mi Châu, khi về vì nhiều việc mà quên mất:
- Lấy một khóa trường mệnh đúc bạc đưa đến chỗ Nhị phu nhân, đứa nhỏ là thứ xuất không nên quá trang trọng, lại thêm một tượng song mã bằng vàng đi.**
Vịnh Đan gật đầu, ở phủ này người từng tốt với chủ nhân nàng chỉ có Tam tiểu thư cùng Tam thiếu gia, nay là Nhị phu nhân, giữa cơn hoạn nạn không bỏ đá xuống giếng lại còn lo lắng an ủi. Không hậu tạ chính là thiếu xót:
- Tiểu thư, lão gia hôm nay đi cùng Phủ Doãn đại nhân có việc công. Qua giờ cơm chiều mới hồi phủ. Sau đó sẽ đến thư phòng. Nô tì đã hầm canh gà theo khẩu vị lão gia. Đợi đến khi đó chắc chắn vừa kịp lúc.
Gia Hỷ mỉm cười, Vịnh Đan cũng không tệ, nhắc đến canh gà liền biết ngay hầm cho Đại lão gia. Có tì nữ như vậy cũng thật tốt.
- Bối Lan em pha nước tắm giúp ta đi, rồi ra ngoài cổng đợi phụ thân vừa về thì báo ta biết!
Gia Hỷ ngâm mình trong nước ấm, chỉ cần không để Hàn thị danh chính ngôn thuận gả nàng đi thì tự khắc những âm mưu quỷ kế kia nàng sẽ cố gắng mà an bài thỏa đáng.
Sau giờ cơm, bên viện Hàn thị đèn đuốc sáng rõ. Từ ngày Tú Hồng có thai, Đại lão gia cũng chỉ nghỉ ngơi bên phòng Hàn thị. Bây giờ còn quá sớm. Hàn thị nhàn nhã ăn trái cây cuối mùa thôn trang vừa đưa về.
Phùng Gia Hảo vén váy đi vào:
- Nương, Phùng Gia Hỷ nàng ta đến thư phòng! Nương không biết sao?
Hàn thị hời hợt:
- Thì sao? Nó có thể gây ra cái gì, mẫu thân đã gửi bái thiếp tạ lỗi Huy Quận công, ngày mai sẽ sang bên đó. Chỉ cần Quận công lên tiếng muốn nạp nó vào, thì lão gia còn không đồng ý?
Phùng Gia Hảo vẫn không cho là đúng, lắc đầu quầy quậy:
- Nương! Không nên xem thường nàng ta. Tranh chấp với Quận công trước đại điện Hoàng thượng nàng ta còn có thể làm, huống hồ gì là suy chuyển phụ thân?
Hàn thị tiếc rẻ nhìn đám vỏ trái cây trong đĩa:
- Đến khi nó thất tiết thì phụ thân con khắc tống cổ đi.
Phùng Gia Hảo nhìn trời chuyển gió ào ạt, mỉm cười:
- Gần tết trời tuyết huyết mai cũng nở, năm nào phủ chúng ta cũng làm tửu hội. Năm nay cũng không nên thiếu a!
Hàn thị vuốt vuốt tóc Phùng Gia Hảo gật đầu, được nữa canh giờ thì Đại lão gia đến. Phùng Gia Hảo nũng nịu một hồi cũng quay về phòng.
Đại lão gia cởi áo khoác ngoài, tâm trạng không thoải mái lắm. Hàn thị đáy lòng khó chịu nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ:
- Thiếp có hầm ít canh gà, chàng dùng qua cho nóng?
Đại lão gia lắc đầu:
- Không ăn! Hỷ nhi khi nãy đã đưa qua rồi!
Hàn thị cụt hứng, liếc mắt nhanh dò đoán tâm ý:
- Lão gia không vui?
Đại lão gia ngồi xuống giường, vẻ mặt vẫn đăm đăm:
- Nàng là mẫu thân kiểu gì? Hỷ nhi không phải từ bụng nàng chui ra nhưng cũng là đích trưởng nữ, là Huyện chúa, nàng lại muốn đưa con đi làm thiếp?
Hàn thị cúi mặt xuống, điệu bộ tỏ ra ủy khuất vô cùng:
- Là Đại tỉ nhi còn nhỏ không phân biệt được, thiếp lo lắng cho nó mới nghĩ đến đường đó, Huy Quận công thương yêu nó, nó sẽ không chịu thiệt thòi đi! Quận công là người Thái tử, sau này trữ quân lên ngôi nếu trở thành Vương thì Đại tỉ nhi chính là Trắc phi đấy.
Đại lão gia càng nghe càng chối tai:
- Không được! Chuyện này tuyệt đối không được! Một cái Tứ tỉ nhi là quá đủ rồi!
Hàn thị lau nước mắt ngồi ra một góc:
- Lão gia làm sao lại cho rằng không được? Bây giờ Đại tỉ nhi đến Huy Quận công cũng đắc tội, Hoàng thượng cũng lên mặt, ai dám rước nó?
Đại lão gia hừ lạnh:
- Đàn bà thì biết gì? Đưa hai đứa con làm thiếp, không sợ thiên hạ dìm chết ta là bán nữ nhi cầu phú quý hay sao? Nàng ngu lắm, Thịnh Vương với Thái tử là hai cực đối địch. Nàng đưa hai đứa gả đi hai nơi có phải muốn ta ở giữa chịu chết hay không? Thái tử lên ngôi cũng sẽ không tin dùng kẻ hai lòng. Nàng nhìn Vương Kỳ Hầu đi, là nhà mẹ Vương Hoàng Hậu đấy? Bây giờ đến một chức nhàn quan cũng không có? Cái Hầu tước đó ngoài hư vinh cũng chỉ có hư vinh!
Hàn thị nghe qua không hiểu lắm, vẫn cho là không phải, cái gì mà bán nữ nhi cầu vinh? Dù sao cũng không phải nữ nhi bản thân. Cái gì mà hai lòng hay bất trung, trung là trung với Hoàng thượng, gả nữ nhi cho con cái Hoàng thượng có gì bất trung. Hàn thị xoay người đi ngủ. Nếu Phùng Triều không đồng ý, Hàn thị đành phải dùng hạ sách. Hàn thị lẩm nhẩm:
- Êm xuôi gả đi không chịu, đã muốn nháo ta sẽ cho ngươi biết thế nào là xấu hổ!
____________________
* Súp tổ yến bách hoa:
**
Khóa trường mệnh đúc bạc:
Tượng song mã vàng ròng:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook