Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
-
Chương 32: Nương Nương Vạn Phúc
Qua mấy hôm sau thì Hoa Tần đến Liên Thành, từ sáng sớm, Liên Thành Hầu đã cùng cả Hầu phủ đợi trước cổng thành, Hoa Tần ngồi trong xe ngựa, từ xa đã nhìn thấy nhi tử một thân kim giáp cưỡi ngựa trắng đón đợi. Nước mắt không tự giác trào ra, lại ân hận bản thân không vì con cái mà cố gắng hơn nữa. Để đến cảnh bị xuất cung như thế này. Quay về, nhất định phải quay về kinh thành!
Sau mấy màn chào hỏi, tất cả hồi phủ. Hoa Tần đau lòng nhìn con trai, đã lớn như vậy Hoàng thượng vẫn chưa để ý đến chuyện chung thân đại sự! Hoa Tần tự trách bản thân làm mẹ không tốt, nữ nhi bây giờ còn đang ở Tông Tự cầu phúc mà hài tử thì bị ban tước thấp kém, lại phải rời kinh.
Hoa Tần được người đưa đến Thọ viện, một hồi sau nghỉ ngơi thay y phục đi đường thành một bộ nhẹ nhàng hằng ngày mới nhìn cung nữ bên cạnh:
- Hồng Tố, nói Hầu gia cứ tiếp đãi Phan Đại tướng quân, ta nghỉ ngơi sớm. Lục Tố cho người gọi Cầm Tử đến đây!
Hai cung nữ nhanh nhẹn ra ngoài, lát sau Lục Tố đưa Cầm Tử vào, Cầm Tử thấy Hoa Tần thì rưng rưng nước mắt:
- Nương nương vạn phúc! Người đến đây rồi!
Hốc mắt Hoa Tần đỏ ửng:
- Đứng lên đi, ngươi sống ở đây thế nào?
- Tạ nương nương quan tâm, nô tì tốt lắm, Hầu gia nhân ái, trong phủ cũng không có kẻ không quy củ.
Hoa Tần nhíu mày không cho là phải:
- Ta ở Liêu Châu, tuy không nắm rõ chuyện Liên Thành, nhưng Hầu gia có thiếp thân tì nữ ta cũng nghe qua, lại thấy Hầu gia giao du cùng Viêm Mục Thế tử, không biết ngươi có nghe đến?
Cầm Tử quỳ xuống:
- Nương nương dạy phải, chuyện chính sự Hầu gia nô tì không dám can gián. Đúng là trong phủ có một nô tì được Hầu gia coi trọng, nhưng nàng đến giờ cũng chưa hoài thai, cũng không ỷ thế kiêu căng...
Hoa Tần phất tay để Cầm Tử đứng lên:
- Nhiều năm như vậy, ta cũng biết ngươi trung thành, tận tâm, nếu không Đại Công chúa cũng chẳng đưa ngươi đến bên cạnh Hầu gia. Ngươi không trèo lên giường chủ nhân là tốt, nhưng ít ra ngươi có tâm, còn tì nữ kia là thế nào?
Cầm Tử vịn tay Lục Tố đứng dậy, trong lòng chắc mẩm Linh Tê lần này chắc sẽ xảy ra chuyện:
- Nương nương, nàng ta tên Linh Tê, vốn được Hầu gia coi trọng từ khi còn ở Cấm Thành.
Linh Tê? Trong đầu Hoa Tần không có ý niệm gì về người này, khi còn trong Hoàng cung, các Hoàng tử đều ở Nam Đại Chung cung, đề phòng dính phải những chuyện dơ bẩn, tâm tính của Liên Thành Hầu trầm tĩnh không đoán rõ được, người bên cạnh hắn Hoa Tần chỉ biết nhất đẳng thị vệ Tuyệt Tâm. Hoa Tần nhìn Cầm Tử:
- Ngươi gọi Linh Tê đến đây.
Cầm Tử tuân mệnh lui ra, nhìn gương mặt âm trầm của Hoa Tần, bất giác thấy lạnh. Hoa Tần không phải hạng người độc ác, nhưng ai biết được sau khi trải qua bao lần bị ám hại đến mất con, chịu cực khổ bên ngoài, lòng người đã chai đá như thế nào. Huống hồ bây giờ, Vạn Quý phi cùng Nhị Thịnh Vương đang thịnh thế, nói Hoa Tần không oán hận hẳn không phải là người. Chuyện Linh Tê có lẽ Hoa Tần sợ Liên Thành Hầu bị nữ sắc phân tâm, hoặc nghi ngờ Linh Tê không trung thành.
Cầm Tử gõ cửa phòng, Linh Tê là tì nữ nhưng được đối đãi không khác gì chủ tử, nàng ở viện riêng cũng có người hầu hạ, trừ một tiếng nàng tự xưng nô tì, ngoài Hầu gia ra không ai dám sai sử gì. Huống chi đôi khi nàng còn được nghỉ lại trong phòng Hầu gia. Linh Tê mở cửa, váy vàng chấm gót thêu hoa sen trắng, trên thân áo xanh lục, đầu cài một cây trâm ngọc bích, tai đeo phỉ thúy, nhìn không ra bộ dáng hạ nhân:
- Cô cô! Là nương nương truyền nô tì?
Cầm Tử thở dài, rút cây trâm trên đầu Linh Tê xuống:
- Ta đã nói tốt hết lời, nương nương muốn gặp, tùy vào số mạng của ngươi thôi!
Linh Tê tháo luôn đôi hoa tai, nàng ngập ngừng sợ hãi:
- Cô cô, nói xem, là nương nương muốn nô tì làm gì!
Cầm Tử rảo bước:
- Phận hạ nhân đâu thể luận đoán tâm tư chủ tử. Huống hồ nương nương không chỉ là một cái Tần vị, người còn là mẫu phi thân sinh của Hầu gia!
Linh Tê trong lòng hồi hộp, nếu họ phát hiện ra chuyện kia có phải nàng sẽ mất mạng không, hoặc giả nàng không mất mạng, nàng cũng sẽ không giữ được địa vị như thế này nữa. Linh Tê nuốt một hơi lạnh, đợi đến khi Hầu gia phu nhân vào phủ, có phải nàng sẽ bị hành hạ, bị nhục mạ, bị giết, bị bán đi. Lòng Linh Tê trở nên cùng quẫn:
- Cô cô! Hầu gia đâu?
Cầm Tử xoay người lại:
- Ngươi nghĩ Hầu gia sẽ vì một nô tì mà ngỗ nghịch mẫu phi mình ư? Mẫu tử họ vừa gặp nhau, sợ rằng không có kẽ hở cho ngươi chui lọt! Huống hồ, giữa sáng nay, Hầu gia đã cùng Phan Đại Tướng quân ra ngoài rồi!
Thọ viện rộng rãi tinh tế nằm giữa bóng cây xanh mát, mùa hè cũng không nóng, trong phòng không khí mát mẻ vô cùng, nhiều bồn băng thật lớn được tì nữ cầm quạt phe phẩy hơi mát đi khắp phòng. Linh Tê hít một hơi đứng bên ngoài, nàng nghe tiếng Hoa Tần rõ mồn một.
"Nước mơ không tệ, ướp lạnh càng dễ uống, có điều cái này mùa nóng dùng nhiều dễ bị hư hàn!"
"Vậy nương nương đừng dùng nữa, để dành chúng nô tì."
Tiếng cười vui vẻ vang vọng, Linh Tê nín thở bước vào:
- Nô tì là Linh Tê ra mắt nương nương! Nương vạn phúc!
Hoa Tần đánh giá bộ dáng tì nữ này, Hoa Tần bỏ ly nước mơ xuống bàn:
- Ngươi là thiếp thân tì nữ của Hầu gia?
- Dạ vâng. Nô tì là người hầu hạ trong phòng của Hầu gia!
Hoa Tần nhíu mày một cái, hừ lạnh:
- Thân hình mềm mại cũng tốt, vẫn chưa có hài tử?
Linh Tê lắc đầu:
- Nô tì...
Hoa Tần đứng dậy, váy dài quét đất thong thả đi một vòng:
- Hầu gia thông minh như vậy, chắc chắn không để thông phòng có một cái thứ tử trước!
Linh Tê không nói gì, hai chân nàng quỳ lâu đã tê cứng, mồ hôi cũng đổ xuống lưng áo thành mảng. Hoa Tần vẫn không có ý định cho nàng đứng lên:
- Hầu gia sắp có thê tử, ta cũng không định chen vào phòng con trai, nhưng tân nương tử chưa rước về đã dưỡng một loại hồ mị trong phòng, ta không yên tâm được.
Linh Tê nước mắt lưng tròng, chuyện kia nên nói hay không nên nói, nếu nói ra, mặt mũi nàng để vào đâu, nếu không nói ra, có chắc nàng bảo toàn được mạng:
- Nương nương! Nô tì mấy năm qua chưa làm sai điều gì, quy củ cũng giữ gìn, nương nương thương hại!
Hoa Tần chán ghét nhìn xuống chân mình, một thông phòng có viện riêng, có người hầu kẻ hạ, còn dám mở miệng nói quy củ, hơn hết nàng ta từ Nam Đại Chung cung bước chân ra, ai biết thời điểm đó có phải người của phi tần nào không, mà nếu là người của Hoàng thượng, thì chẳng phải chuyện đoạt đích của Liên Thành Hầu sẽ hỏng ư.
Nàng ta ở đây đã mấy năm, cũng chưa hoài thai, xem ra Liên Thành Hầu không nặng nề tình cảm, huống hồ chưa có hài tử càng dễ xử lý. Hoa Tần ngắm nhìn bàn tay Linh Tê trắng muốt như ngọc, mười đầu ngón tay sơn đỏ thắm, làm gì có nô tì nào ăn diện hơn cả tiểu thư phủ nhỏ như vậy:
- Ngươi cùng Hầu gia dù gì cũng quan hệ thân mật, ta không muốn mang danh hà khắc. Cứ vậy đi, ngươi về Tông Tự cầu phúc cùng Đại Công chúa!
Linh Tê ngã ngồi xuống đất, cái gì mà về Tông Tự, đây là ép buộc nàng trở thành ni cô. Đại Công chúa đã sắp ra khỏi Tông Tự, chỉ cần Hoa Tần chỉ điểm một chút, mẹ con thông tâm, hiển nhiên nàng sẽ bị ném lại. Linh Tê bò đến dưới chân Hoa Tần:
- Nương nương thương xót! Nương nương thương xót!
- Là ta bạc đãi ngươi?
Linh Tê không dám nói gì nữa, bộ dáng khóc rấm rức mềm mại đau lòng. Lúc này, từ ngoài cửa Liên Thành Hầu bước vào. Linh Tê vội vàng đứng dậy hành lễ, tay áo không lau kịp nước mắt. Liên Thành Hầu vẫy nàng đến gần:
- Lại đây!
Rồi ân cần rút khăn tay ra lau trên gương mặt nhỏ bé ấy. Liên Thành Hầu để nàng đứng sau mình, tươi cười đến cạnh Hoa Tần:
- Mẫu phi, nhi thần đã chuẩn bị cho người rất nhiều thức ăn ngon. Tuy không bằng đồ trong cung nhưng cũng giống đến tám chín phần.
Hoa Tần nhíu mày, con trai sinh ra rứt ruột Hoa Tần hiểu quá rõ tính cách, hắn đang muốn bảo vệ nha đầu kia. Hoa Tần mỉm cười:
- Chung quy lại vẫn là con biết suy nghĩ! Không uổng công ta vì con chịu cực mấy năm!
Hoa Tần nhìn ra khoảng sân đầy nắng, lại tiếp:
- Ta nghe Cầm Tử nói, con muốn rước một vị Hiên Nhị tiểu thư về?
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn sang Cầm Tử, thấy ánh mắt nàng không động tĩnh mới trả lời:
- Hiên Nhị tiểu thư người cũng như tên trầm tĩnh xinh đẹp, nhi thần thật sự muốn Hoàng thượng tứ hôn!
Hoa Tần nhíu mày, Hiên gia tuy không quá cao nhưng cũng không quá thấp, nếu Hoàng thượng đồng ý tứ hôn thì hôn sự này mới có thể thành, còn không, Hiên gia chưa chắc đã đẩy nữ nhi mình vào trận đoạt đích với một Hoàng tử thất sủng:
- Bên Hiên gia thế nào?
- Mẫu phi yên tâm, Hiên lão gia coi nhi thần cũng như con cháu trong nhà, vô cùng yêu quý, nên không vấn đề gì!
Hoa Tần nghe vậy cũng an tâm, coi như mối hôn này nếu không trợ lực cùng Liên Thành Hầu thì cũng không gây khó khăn gì cho hắn. Miễn là hắn thật lòng yêu thích, nàng đều chấp thuận:
- Vậy để một ngày rảnh rỗi, ta sẽ tranh thủ sang bên Hiên gia một chuyến. Xem ý tứ bên đó thế nào rồi để con viết tấu sớ xin phụ hoàng tứ hôn!
Liên Thành Hầu gật đầu vui vẻ, lại cho người dọn thiện. Hoa Tần nghĩ một lát mới nói:
- Vốn chuyện trong phòng con ta không mấy quan tâm, nhưng Hiên Nhị tiểu thư chưa vào cửa, thông phòng kia cũng đừng nên giữ nữa. Con cũng biết nàng ta quy củ không có, trong phủ lâu nay làm loạn...
Liên Thành Hầu hơi cau mày:
- Mẫu phi!
- Ta biết con là người có tình cảm, ta cũng không bạc đãi gì, nàng ta chung quy vẫn không dám lén lút mang thai, ta niệm tình để nàng đi theo Đại Công chúa.
Hoàn Nhan Viên Hạo làm sao không hiểu ý tứ của mẫu phi hắn, nhưng Linh Tê là không thể bỏ, huống hồ kiếp trước, hắn nhìn Linh Tê nước mắt lưng tròng như thế cũng thấy đau lòng:
- Nhi thần làm gì có thông phòng!
Hoa Tần khó chịu:
- Ta đã hết lòng như thế, Hầu gia...
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài:
- Nương nương, người nương nương nói đến là Linh Tê đúng không? Chỉ tiếc nàng không phải thông phòng, chỉ là một cung nữ nhất đẳng quản sự cho bản Hầu, vốn bản Hầu đã quen nàng hầu hạ, nhất thiết không đổi được!
Hoa Tần nghe rõ giọng điệu rắn rỏi của con trai, trong lòng càng dâng lên nộ khí. Hoa Tần nhìn Linh Tê:
- Ngươi xem, Hầu gia là nói đúng hay sai?
Linh Tê nhìn Liên Thành Hầu, gương mặt nàng xoay chuyển đủ cảm xúc, cuối cùng không nói gì được, chỉ khóc lóc nức nở:
- Nương nương khai ân!
Hoa Tân cương quyết:
- Hồng Tố, Lục Tố! Đưa nàng nghiệm thân! Xem là thông phòng hay quản sự!
Linh Tê giằng tay lại, nhìn Liên Thành Hầu:
- Hầu gia, cứu nô tì!
Hoàn Nhan Viên Hạo không trả lời, ánh mắt chỉ khẽ bảo nàng an tâm. Linh Tê bước chân theo hai tì của Hoa Tần, vừa đi vừa khóc. Một khắc sau, Hồng Tố, Lục Tố mới đưa Linh Tê quay lại. Cả hai nhìn nhau, ngập ngừng:
- Nương nương, nàng quả thật là...xử nữ!
- Cái gì?
Hoa Tần thảng thốt nhìn sang Cầm Tử, Cầm Tử cũng quỳ xuống. Chính bản thân Cầm Tử không hiểu vì sao Linh Tê được Hầu gia vô cùng coi trọng kết cục lại không nhận ân sủng. Nàng lắc đầu nhìn Hoa Tần.
Lúc này, Hoàn Nhan Viên Hạo mới bước tới gần chỗ Linh Tê đứng, nàng sắc mặt đã trắng nhợt, chỉ hơi miễn cưỡng cười rồi yếu ớt ngã xuống, Hoàn Nhan Viên Hạo nhanh tay đỡ lấy nàng, phát hiện dưới thân đầy máu, hắn vội vàng ôm lấy Linh Tê quay về:
- Người đâu, gọi Lưu thái y đến, nhanh lên!
Hoàn Nhan Viên Họa bước đi gấp rút, đời này hắn không muốn Linh Tê phải chịu khổ, thân mật nhất cùng nàng chỉ là ôm nàng trong lòng, tuyệt nhiên không chạm đến, hắn không biết kiếp trước có lặp lại không. Cũng không chắc chắn sẽ lên ngôi cữu ngũ, nếu hắn không làm được, đến tuổi sẽ để Linh Tê xuất cung cùng một phần lớn tài sản, nàng có thể tự do tự tại sống. Không cùng hắn chịu kết cục bi thảm.
Thoáng chốc trong Thọ viện đã trống hoác. Hoa Tần nhìn Hồng Tố:
- Xảy ra chuyện gì?
Hồng Tố gương mặt xám lại:
- Nô tì nghĩ Linh Tê đã thất thân nên có hơi mạnh tay, không ngờ, nàng ta như thế nào lại trong trắng...
Hoa Tần thở dài, quay vào trong.
Sau mấy màn chào hỏi, tất cả hồi phủ. Hoa Tần đau lòng nhìn con trai, đã lớn như vậy Hoàng thượng vẫn chưa để ý đến chuyện chung thân đại sự! Hoa Tần tự trách bản thân làm mẹ không tốt, nữ nhi bây giờ còn đang ở Tông Tự cầu phúc mà hài tử thì bị ban tước thấp kém, lại phải rời kinh.
Hoa Tần được người đưa đến Thọ viện, một hồi sau nghỉ ngơi thay y phục đi đường thành một bộ nhẹ nhàng hằng ngày mới nhìn cung nữ bên cạnh:
- Hồng Tố, nói Hầu gia cứ tiếp đãi Phan Đại tướng quân, ta nghỉ ngơi sớm. Lục Tố cho người gọi Cầm Tử đến đây!
Hai cung nữ nhanh nhẹn ra ngoài, lát sau Lục Tố đưa Cầm Tử vào, Cầm Tử thấy Hoa Tần thì rưng rưng nước mắt:
- Nương nương vạn phúc! Người đến đây rồi!
Hốc mắt Hoa Tần đỏ ửng:
- Đứng lên đi, ngươi sống ở đây thế nào?
- Tạ nương nương quan tâm, nô tì tốt lắm, Hầu gia nhân ái, trong phủ cũng không có kẻ không quy củ.
Hoa Tần nhíu mày không cho là phải:
- Ta ở Liêu Châu, tuy không nắm rõ chuyện Liên Thành, nhưng Hầu gia có thiếp thân tì nữ ta cũng nghe qua, lại thấy Hầu gia giao du cùng Viêm Mục Thế tử, không biết ngươi có nghe đến?
Cầm Tử quỳ xuống:
- Nương nương dạy phải, chuyện chính sự Hầu gia nô tì không dám can gián. Đúng là trong phủ có một nô tì được Hầu gia coi trọng, nhưng nàng đến giờ cũng chưa hoài thai, cũng không ỷ thế kiêu căng...
Hoa Tần phất tay để Cầm Tử đứng lên:
- Nhiều năm như vậy, ta cũng biết ngươi trung thành, tận tâm, nếu không Đại Công chúa cũng chẳng đưa ngươi đến bên cạnh Hầu gia. Ngươi không trèo lên giường chủ nhân là tốt, nhưng ít ra ngươi có tâm, còn tì nữ kia là thế nào?
Cầm Tử vịn tay Lục Tố đứng dậy, trong lòng chắc mẩm Linh Tê lần này chắc sẽ xảy ra chuyện:
- Nương nương, nàng ta tên Linh Tê, vốn được Hầu gia coi trọng từ khi còn ở Cấm Thành.
Linh Tê? Trong đầu Hoa Tần không có ý niệm gì về người này, khi còn trong Hoàng cung, các Hoàng tử đều ở Nam Đại Chung cung, đề phòng dính phải những chuyện dơ bẩn, tâm tính của Liên Thành Hầu trầm tĩnh không đoán rõ được, người bên cạnh hắn Hoa Tần chỉ biết nhất đẳng thị vệ Tuyệt Tâm. Hoa Tần nhìn Cầm Tử:
- Ngươi gọi Linh Tê đến đây.
Cầm Tử tuân mệnh lui ra, nhìn gương mặt âm trầm của Hoa Tần, bất giác thấy lạnh. Hoa Tần không phải hạng người độc ác, nhưng ai biết được sau khi trải qua bao lần bị ám hại đến mất con, chịu cực khổ bên ngoài, lòng người đã chai đá như thế nào. Huống hồ bây giờ, Vạn Quý phi cùng Nhị Thịnh Vương đang thịnh thế, nói Hoa Tần không oán hận hẳn không phải là người. Chuyện Linh Tê có lẽ Hoa Tần sợ Liên Thành Hầu bị nữ sắc phân tâm, hoặc nghi ngờ Linh Tê không trung thành.
Cầm Tử gõ cửa phòng, Linh Tê là tì nữ nhưng được đối đãi không khác gì chủ tử, nàng ở viện riêng cũng có người hầu hạ, trừ một tiếng nàng tự xưng nô tì, ngoài Hầu gia ra không ai dám sai sử gì. Huống chi đôi khi nàng còn được nghỉ lại trong phòng Hầu gia. Linh Tê mở cửa, váy vàng chấm gót thêu hoa sen trắng, trên thân áo xanh lục, đầu cài một cây trâm ngọc bích, tai đeo phỉ thúy, nhìn không ra bộ dáng hạ nhân:
- Cô cô! Là nương nương truyền nô tì?
Cầm Tử thở dài, rút cây trâm trên đầu Linh Tê xuống:
- Ta đã nói tốt hết lời, nương nương muốn gặp, tùy vào số mạng của ngươi thôi!
Linh Tê tháo luôn đôi hoa tai, nàng ngập ngừng sợ hãi:
- Cô cô, nói xem, là nương nương muốn nô tì làm gì!
Cầm Tử rảo bước:
- Phận hạ nhân đâu thể luận đoán tâm tư chủ tử. Huống hồ nương nương không chỉ là một cái Tần vị, người còn là mẫu phi thân sinh của Hầu gia!
Linh Tê trong lòng hồi hộp, nếu họ phát hiện ra chuyện kia có phải nàng sẽ mất mạng không, hoặc giả nàng không mất mạng, nàng cũng sẽ không giữ được địa vị như thế này nữa. Linh Tê nuốt một hơi lạnh, đợi đến khi Hầu gia phu nhân vào phủ, có phải nàng sẽ bị hành hạ, bị nhục mạ, bị giết, bị bán đi. Lòng Linh Tê trở nên cùng quẫn:
- Cô cô! Hầu gia đâu?
Cầm Tử xoay người lại:
- Ngươi nghĩ Hầu gia sẽ vì một nô tì mà ngỗ nghịch mẫu phi mình ư? Mẫu tử họ vừa gặp nhau, sợ rằng không có kẽ hở cho ngươi chui lọt! Huống hồ, giữa sáng nay, Hầu gia đã cùng Phan Đại Tướng quân ra ngoài rồi!
Thọ viện rộng rãi tinh tế nằm giữa bóng cây xanh mát, mùa hè cũng không nóng, trong phòng không khí mát mẻ vô cùng, nhiều bồn băng thật lớn được tì nữ cầm quạt phe phẩy hơi mát đi khắp phòng. Linh Tê hít một hơi đứng bên ngoài, nàng nghe tiếng Hoa Tần rõ mồn một.
"Nước mơ không tệ, ướp lạnh càng dễ uống, có điều cái này mùa nóng dùng nhiều dễ bị hư hàn!"
"Vậy nương nương đừng dùng nữa, để dành chúng nô tì."
Tiếng cười vui vẻ vang vọng, Linh Tê nín thở bước vào:
- Nô tì là Linh Tê ra mắt nương nương! Nương vạn phúc!
Hoa Tần đánh giá bộ dáng tì nữ này, Hoa Tần bỏ ly nước mơ xuống bàn:
- Ngươi là thiếp thân tì nữ của Hầu gia?
- Dạ vâng. Nô tì là người hầu hạ trong phòng của Hầu gia!
Hoa Tần nhíu mày một cái, hừ lạnh:
- Thân hình mềm mại cũng tốt, vẫn chưa có hài tử?
Linh Tê lắc đầu:
- Nô tì...
Hoa Tần đứng dậy, váy dài quét đất thong thả đi một vòng:
- Hầu gia thông minh như vậy, chắc chắn không để thông phòng có một cái thứ tử trước!
Linh Tê không nói gì, hai chân nàng quỳ lâu đã tê cứng, mồ hôi cũng đổ xuống lưng áo thành mảng. Hoa Tần vẫn không có ý định cho nàng đứng lên:
- Hầu gia sắp có thê tử, ta cũng không định chen vào phòng con trai, nhưng tân nương tử chưa rước về đã dưỡng một loại hồ mị trong phòng, ta không yên tâm được.
Linh Tê nước mắt lưng tròng, chuyện kia nên nói hay không nên nói, nếu nói ra, mặt mũi nàng để vào đâu, nếu không nói ra, có chắc nàng bảo toàn được mạng:
- Nương nương! Nô tì mấy năm qua chưa làm sai điều gì, quy củ cũng giữ gìn, nương nương thương hại!
Hoa Tần chán ghét nhìn xuống chân mình, một thông phòng có viện riêng, có người hầu kẻ hạ, còn dám mở miệng nói quy củ, hơn hết nàng ta từ Nam Đại Chung cung bước chân ra, ai biết thời điểm đó có phải người của phi tần nào không, mà nếu là người của Hoàng thượng, thì chẳng phải chuyện đoạt đích của Liên Thành Hầu sẽ hỏng ư.
Nàng ta ở đây đã mấy năm, cũng chưa hoài thai, xem ra Liên Thành Hầu không nặng nề tình cảm, huống hồ chưa có hài tử càng dễ xử lý. Hoa Tần ngắm nhìn bàn tay Linh Tê trắng muốt như ngọc, mười đầu ngón tay sơn đỏ thắm, làm gì có nô tì nào ăn diện hơn cả tiểu thư phủ nhỏ như vậy:
- Ngươi cùng Hầu gia dù gì cũng quan hệ thân mật, ta không muốn mang danh hà khắc. Cứ vậy đi, ngươi về Tông Tự cầu phúc cùng Đại Công chúa!
Linh Tê ngã ngồi xuống đất, cái gì mà về Tông Tự, đây là ép buộc nàng trở thành ni cô. Đại Công chúa đã sắp ra khỏi Tông Tự, chỉ cần Hoa Tần chỉ điểm một chút, mẹ con thông tâm, hiển nhiên nàng sẽ bị ném lại. Linh Tê bò đến dưới chân Hoa Tần:
- Nương nương thương xót! Nương nương thương xót!
- Là ta bạc đãi ngươi?
Linh Tê không dám nói gì nữa, bộ dáng khóc rấm rức mềm mại đau lòng. Lúc này, từ ngoài cửa Liên Thành Hầu bước vào. Linh Tê vội vàng đứng dậy hành lễ, tay áo không lau kịp nước mắt. Liên Thành Hầu vẫy nàng đến gần:
- Lại đây!
Rồi ân cần rút khăn tay ra lau trên gương mặt nhỏ bé ấy. Liên Thành Hầu để nàng đứng sau mình, tươi cười đến cạnh Hoa Tần:
- Mẫu phi, nhi thần đã chuẩn bị cho người rất nhiều thức ăn ngon. Tuy không bằng đồ trong cung nhưng cũng giống đến tám chín phần.
Hoa Tần nhíu mày, con trai sinh ra rứt ruột Hoa Tần hiểu quá rõ tính cách, hắn đang muốn bảo vệ nha đầu kia. Hoa Tần mỉm cười:
- Chung quy lại vẫn là con biết suy nghĩ! Không uổng công ta vì con chịu cực mấy năm!
Hoa Tần nhìn ra khoảng sân đầy nắng, lại tiếp:
- Ta nghe Cầm Tử nói, con muốn rước một vị Hiên Nhị tiểu thư về?
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn sang Cầm Tử, thấy ánh mắt nàng không động tĩnh mới trả lời:
- Hiên Nhị tiểu thư người cũng như tên trầm tĩnh xinh đẹp, nhi thần thật sự muốn Hoàng thượng tứ hôn!
Hoa Tần nhíu mày, Hiên gia tuy không quá cao nhưng cũng không quá thấp, nếu Hoàng thượng đồng ý tứ hôn thì hôn sự này mới có thể thành, còn không, Hiên gia chưa chắc đã đẩy nữ nhi mình vào trận đoạt đích với một Hoàng tử thất sủng:
- Bên Hiên gia thế nào?
- Mẫu phi yên tâm, Hiên lão gia coi nhi thần cũng như con cháu trong nhà, vô cùng yêu quý, nên không vấn đề gì!
Hoa Tần nghe vậy cũng an tâm, coi như mối hôn này nếu không trợ lực cùng Liên Thành Hầu thì cũng không gây khó khăn gì cho hắn. Miễn là hắn thật lòng yêu thích, nàng đều chấp thuận:
- Vậy để một ngày rảnh rỗi, ta sẽ tranh thủ sang bên Hiên gia một chuyến. Xem ý tứ bên đó thế nào rồi để con viết tấu sớ xin phụ hoàng tứ hôn!
Liên Thành Hầu gật đầu vui vẻ, lại cho người dọn thiện. Hoa Tần nghĩ một lát mới nói:
- Vốn chuyện trong phòng con ta không mấy quan tâm, nhưng Hiên Nhị tiểu thư chưa vào cửa, thông phòng kia cũng đừng nên giữ nữa. Con cũng biết nàng ta quy củ không có, trong phủ lâu nay làm loạn...
Liên Thành Hầu hơi cau mày:
- Mẫu phi!
- Ta biết con là người có tình cảm, ta cũng không bạc đãi gì, nàng ta chung quy vẫn không dám lén lút mang thai, ta niệm tình để nàng đi theo Đại Công chúa.
Hoàn Nhan Viên Hạo làm sao không hiểu ý tứ của mẫu phi hắn, nhưng Linh Tê là không thể bỏ, huống hồ kiếp trước, hắn nhìn Linh Tê nước mắt lưng tròng như thế cũng thấy đau lòng:
- Nhi thần làm gì có thông phòng!
Hoa Tần khó chịu:
- Ta đã hết lòng như thế, Hầu gia...
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài:
- Nương nương, người nương nương nói đến là Linh Tê đúng không? Chỉ tiếc nàng không phải thông phòng, chỉ là một cung nữ nhất đẳng quản sự cho bản Hầu, vốn bản Hầu đã quen nàng hầu hạ, nhất thiết không đổi được!
Hoa Tần nghe rõ giọng điệu rắn rỏi của con trai, trong lòng càng dâng lên nộ khí. Hoa Tần nhìn Linh Tê:
- Ngươi xem, Hầu gia là nói đúng hay sai?
Linh Tê nhìn Liên Thành Hầu, gương mặt nàng xoay chuyển đủ cảm xúc, cuối cùng không nói gì được, chỉ khóc lóc nức nở:
- Nương nương khai ân!
Hoa Tân cương quyết:
- Hồng Tố, Lục Tố! Đưa nàng nghiệm thân! Xem là thông phòng hay quản sự!
Linh Tê giằng tay lại, nhìn Liên Thành Hầu:
- Hầu gia, cứu nô tì!
Hoàn Nhan Viên Hạo không trả lời, ánh mắt chỉ khẽ bảo nàng an tâm. Linh Tê bước chân theo hai tì của Hoa Tần, vừa đi vừa khóc. Một khắc sau, Hồng Tố, Lục Tố mới đưa Linh Tê quay lại. Cả hai nhìn nhau, ngập ngừng:
- Nương nương, nàng quả thật là...xử nữ!
- Cái gì?
Hoa Tần thảng thốt nhìn sang Cầm Tử, Cầm Tử cũng quỳ xuống. Chính bản thân Cầm Tử không hiểu vì sao Linh Tê được Hầu gia vô cùng coi trọng kết cục lại không nhận ân sủng. Nàng lắc đầu nhìn Hoa Tần.
Lúc này, Hoàn Nhan Viên Hạo mới bước tới gần chỗ Linh Tê đứng, nàng sắc mặt đã trắng nhợt, chỉ hơi miễn cưỡng cười rồi yếu ớt ngã xuống, Hoàn Nhan Viên Hạo nhanh tay đỡ lấy nàng, phát hiện dưới thân đầy máu, hắn vội vàng ôm lấy Linh Tê quay về:
- Người đâu, gọi Lưu thái y đến, nhanh lên!
Hoàn Nhan Viên Họa bước đi gấp rút, đời này hắn không muốn Linh Tê phải chịu khổ, thân mật nhất cùng nàng chỉ là ôm nàng trong lòng, tuyệt nhiên không chạm đến, hắn không biết kiếp trước có lặp lại không. Cũng không chắc chắn sẽ lên ngôi cữu ngũ, nếu hắn không làm được, đến tuổi sẽ để Linh Tê xuất cung cùng một phần lớn tài sản, nàng có thể tự do tự tại sống. Không cùng hắn chịu kết cục bi thảm.
Thoáng chốc trong Thọ viện đã trống hoác. Hoa Tần nhìn Hồng Tố:
- Xảy ra chuyện gì?
Hồng Tố gương mặt xám lại:
- Nô tì nghĩ Linh Tê đã thất thân nên có hơi mạnh tay, không ngờ, nàng ta như thế nào lại trong trắng...
Hoa Tần thở dài, quay vào trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook