Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
-
Chương 178: Ngoại truyện: Tương Kiến Hoan
Quà chào mừng 100k lượt đọc, chân thành cảm ơn mọi người.
____________________
Hoàn Nhan Viên Hạo mở mắt, nắng chiếu xiên xiên ô cửa sổ, liền đưa tay che ánh sáng chói chang, khó nhọc ngồi dậy, chậm rãi quan sát căn phòng.
Có tiếng mở cửa lách cách:
- Cậu tỉnh rồi à? Tôi là Triệu Nguyên Ân!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn nam tử đối diện, một bộ trang y lạ lùng, tóc ngắn vuốt cao, điệu cười có chút tự mãng có chút hồn nhiên.
- Tử Đoạn?
Triệu Nguyên Ân hơi cau mày, huyền mâu lấp lánh phản chiếu:
- Này, Tử Đoạn cái gì, uống thuốc đi, hôm qua không nhờ tôi cậu chưa chắc đã sống được đâu đấy! Tôi nhắc lại tên tôi là Triệu Nguyên Ân!
Hoàn Nhan Viên Hạo bước xuống giường, bắt gặp một bức tường kính trong suốt, phóng tầm mắt ra xa, thâm tâm liền chấn động, đây là thế giới của nàng ấy, thế giới mà nàng ấy hay kể, những tòa nhà to lớn, đông đúc đầy nhộn nhịp.
Triệu Nguyên Ân nhìn vào gương, chỉnh trang mái tóc:
- Cậu mặc nguyên bộ cổ bào bất tỉnh giữa Cố Cung là sao vậy? Là người của đoàn phim hay đang diễn kịch?
Hoàn Nhan Viên Hạo cố gắng suy đoán lời chàng trai lạ mặt nhưng quen thuộc kia, lại chấp nối các sự kiện, rốt cuộc cũng không nhịn được một trận kinh ngạc dâng lên, bản thân đã một lần trọng sinh, hiện tại thêm một lần xuyên không nữa, có phải mạng này quá lớn ông trời không lấy nổi chăng.
Hoàn Nhan Viên Hạo đẩy Triệu Nguyên Ân qua một bên, nhìn bản thân trong gương, gương mặt kia vẫn là Hoàn Nhan Viên Hạo không sai lệch, không mượn hồn đoạt xác ai, nhưng lại trở về năm mười bảy tuổi, thời điểm mà kiếp trước lần đầu tiên gặp gỡ Phùng Gia Hỷ.
Dẫu sao, đó cũng là chuyện của mười ba năm về trước, hiện tại, Hoàn Nhan Viên Hạo đã là bác sĩ của bệnh viện Trung Ương, ngày ngày làm việc chăm chỉ cứu người. Mà Triệu Nguyên Ân cũng trở thành một cảnh sát, đều đặn đi trấn áp tội phạm. Đôi lúc, Hoàn Nhan Viên Hạo cảm thấy kỳ lại, Triệu Nguyên Ân kia từ tính cách đến diện mạo đều chẳng khác gì Triệu Tử Đoạn cả, thậm chí nghề nghiệp kiếp trước và kiếp này đều không mấy bất đồng, Ngự quân với lực lượng an ninh quốc gia miễn cưỡng thì cũng có chút tương tự. Thậm chí Triệu Nguyên Ân ở đuôi hàng mày còn có dấu son đỏ thẫm, thứ mà Triệu Tử Đoạn bản gốc mỗi ngày phải kiên nhẫn vẽ lên.
Điện thoại réo rắt vang, Hoàn Nhan Viên Hạo bắt máy, đầu dây bên kia xem ra có chút hào hứng:
- Hôm nay anh ăn gì?
Hoàn Nhan Viên Hạo sống cùng Triệu Nguyên Ân từ dạo đó, phải nói tuy là Hoàng đế một quốc gia hùng mạnh, nhưng kiếp này được người khác mở lòng mà miễn phí chỗ ở vẫn khiến anh cảm động vô cùng. Nhà đất hiện đại rất đắt đỏ, thật sự vô cùng đắt đỏ.
- Cậu nấu gì tôi ăn đó, miễn cậu thích là được! Nấu không nổi thì đợi tôi mua...
Triệu Nguyên Ân cắt ngang lời:
- Gà rán đi! Mua thêm gà rán!
Hoàn Nhan Viên Hạo ừ nhẹ, Triệu Nguyên Ân là đứa trẻ mồ côi, sống một mình trong căn chung cư cũ mà cha mẹ để lại, là một cậu trai tình cảm, tốt bụng, lại được mọi người xung quanh yêu mến. Ngày xưa, khi mới xuyên đến, Hoàn Nhan Viên Hạo đã bất ngờ vui vẻ khi thấy Nguyên Ân chưa nuôi nổi thân mình lại đi cưu mang rất nhiều chó mèo hoang trong khu.
Màn đêm chậm rãi buông, bầu trời thành phố không có ánh sao, khói bụi che ngang mặt trăng, đèn đường hiu hắt vàng vọt. Hoàn Nhan Viên Hạo thong thả đi bộ về, tay xách một hộp gà rán size lớn. Hắn đợi trước thang máy, nếp áo còn vương mùi cồn bệnh viện. Tòa nhà cũ, thang máy ít, người lại đông đúc, Hoàn Nhan Viên Hạo tự nhủ sau khi hoàn thành nghiên cứu khoa học đang dang dở này sẽ mua cho Triệu Nguyên Ân một chỗ ở tươm tất hơn.
Ting ting!
Cửa thang máy hé mở, dòng người tràn ra ngoài, một cô gái lướt ngang mặt anh, hương thơm phấn hoa tinh tế lan tràn chóp mũi. Hoàn Nhan Viên Hạo nghe tim chấn động mạnh, đầu đột ngột đau nhức, mất một giây định thần, anh xoay người tìm kiếm, nhưng không còn thấy đâu nữa. Anh chạy ra giữa sảnh lớn, nhìn hết các cánh cửa, ngoài phố xe cộ đông đúc, lấn át đi dáng hình kia.
Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ cười, người anh tìm mười ba năm hiện tại đã dần tuyệt vọng thì đột nhiên lại xuất hiện trước mặt anh, ông trời thật biết cách trêu đùa, anh kẻ đã ba lần sống lại, vậy mà vẫn không thắng nổi tình yêu.
Mỗi ngày, Hoàn Nhan Viên Hạo đều đợi trước thang máy đó, thời khắc đó, vẫn có chút mong chờ một người, vẫn cố gắng cảm nhận hương phấn hoa không tồn tại ấy.
Ngày nghỉ, Triệu Nguyên Ân ngồi trong quán cafe nghe anh kể chuyện, liền vỗ vỗ vai anh đầy an ủi:
- Anh lo cái gì chứ, anh còn có khí chất hơn cả nam thần ảnh đế trên truyền hình, sợ gì không tìm được nữ nhân!
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, kiếp trước anh cũng đâu có thiếu mỹ nữ, chỉ là tất cả đều không phải cô ấy, đều hời hợt, nhạt nhẽo và tạm bợ:
- Cậu không hiểu đâu!
Bẵng đi nhiều tháng, trong một ngày mùa hạ, trời mưa dai dẳng, Triệu Nguyên Ân đột ngột đến bệnh viện, gõ gõ cửa phòng Hoàn Nhan Viên Hạo:
- Anh!
Hoàn Nhan Viên Hạo gấp lại bệnh án, mỉm cười:
- Uống gì không?
Triệu Nguyên Ân lắc đầu, có chút thương cảm:
- Em nghĩ tòa nhà chúng ta ở sắp giải tỏa đến nơi rồi!
Hoàn Nhan Viên Hạo rót nước lọc ra ly, ánh sáng xuyên qua thủy tinh mờ mờ ảo ảo:
- Sao thế?
- Sớm nay có người phát hiện một cô gái ngã cầu thang mà bất tỉnh nên gọi cảnh sát. Anh nghĩ xem, hôn mê từ đêm qua, đến bây giờ mới được làm thủ tục nhập viện...
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, phượng mâu hỗn loạn thần khí, đúng là thời điểm này, đúng là sự việc này đã khiến Gia Hỷ xuyên về quá khứ. Anh đột ngột choàng áo, chạy nhanh về hướng phòng cấp cứu.
Trên giường bệnh hiện lên một thân ảnh yếu mỏng, Hoàn Nhan Viên Hạo siết hai lòng bàn tay rướm mồ hôi, chính là nàng.
- Tôi tiếp nhận ca này!
Y tá bên cạnh giở tập hồ sơ, liến thoắng đọc:
- Bệnh nhân tên Phùng Gia Hỷ, hai mươi lăm tuổi, đã liên lạc thân nhân, trạng thái hôn mê, nguyên nhân phỏng đoán ban đầu...
Hoàn Nhan Viên Hạo nắm lấy bàn tay nhợt nhạt huyết sắc của Phùng Gia Hỷ, gấp gáp:
- Đưa vào phòng phẫu thuật!
Tám tiếng trôi qua, cửa phòng cũng mở, Hoàn Nhan Viên Hạo bước ra ngoài, trên vạt áo xanh còn vươn máu đỏ. Tuy rằng rất mệt mỏi, tay chân đều như muốn tê liệt, nhưng tâm trí vẫn cực độ tỉnh táo.
- Con gái chúng tôi thế nào thưa bác sĩ?
- Bác sĩ ơi con bé có thể sống không?
Hoàn Nhan Viên Hạo lặng nhìn, đây là những người thân mà kiếp trước đến khi mất đi nàng vẫn không thể gặp mặt, anh nghe sống mũi cay xộc, hơi mỉm cười:
- Không sao! Chỉ cần cô ấy tỉnh lại mọi chuyện sẽ ổn!
Mẹ của Phùng Gia Hỷ là một phụ nữ trung niên đầy đặn, cả người toát lên vẻ hiền hậu, bà nhét vào tay Hoàn Nhan Viên Hạo:
- Canh gà này do chính tay tôi hầm, bác sĩ đã vất vả nhiều rồi!
Đó là tình thân, không toan tính không vụ lợi, là người mẹ muốn con gái được chăm sóc tốt hơn mà âm thầm "hối lộ" bác sĩ. Là người cha hói đầu tóc bạc khoác áo lính cũ từ những ngày còn nhập ngũ, là cậu em trai thút thít ôm con chó nhỏ, nằng nặc đòi đi theo khi nghe tin chị gái không may gặp tai nạn.
Hoàn Nhan Viên Hạo hốc mắt đã nóng lên, những thứ này ở thiên gia anh chưa bao giờ cảm nhận qua, hoặc đúng hơn, anh không có cái phúc đó:
- Cháu...cảm ơn bác!
Hoàn Nhan Viên Hạo cũng ngồi trên hàng ghế đợi, lặng lẽ ăn hết bát canh gà.
Ngày hôm sau, Gia Hỷ tỉnh, khi cô mở mắt, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là một bóng áo bác sĩ trắng tinh tươm, trên thoang thoảng hương thảo dược lẫn với mùi vị tinh sạch của thuốc sát trùng bệnh viện.
Gia Hỷ cố gắng ngồi dậy, lại được bàn tay nam nhân ấm áp đỡ lấy:
- Đừng cử động mạnh!
Gia Hỷ thất thần một lúc lâu, nhìn Hoàn Nhan Viên Hạo, lại thấy anh cười, nụ cười ôn nhuận tỏa sáng:
- Cô biết tôi không?
Gia Hỷ lắc đầu, cơn đau lại ê ẩm kéo đến:
- Biết...à...không...à...tôi gặp anh mấy lần, thấy rất quen, nhưng không nhận ra...
Hoàn Nhan Viên Hạo xoay mặt về hướng khác, nàng vẫn cảm nhận được, dẫu đây là thời điểm nàng chưa từng gặp Thành Vương tiền kiếp, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, anh chỉnh lại dây truyền, ánh mắt lấp lánh hữu thần:
- Tôi cũng ở Chung Gia Diện!
Gia Hỷ gật gật đầu, là hàng xóm, là đại mỹ nam có dung mạo xuất chúng đến mức này mà cô chỉ mới phát hiện ra, thật uổng phí, thật vô cùng uổng phí mấy năm thanh xuân.
Hoàn Nhan Viên Hạo mở cửa phòng, người nhà Gia Hỷ nghe được tin cô đã tỉnh liền vội vàng đi vào. Hoàn Nhan Viên Hạo tựa người vào cửa, nhìn cảnh gia đình thân mật. Bất ngờ, Gia Hỷ hơi ngẩng đầu lên:
- Bác sĩ, tôi có thể mời anh một bữa cơm không?
Hoàn Nhan Viên Hạo chưa kịp đáp đã thấy mọi người ồn ào.
- Con gái tôi nấu ăn khéo lắm, suốt ngày chỉ ở nhà đọc sách nấu ăn thôi!
- Chị gái em thích anh lắm, mấy lần nhìn thấy anh ở cửa thang máy đều trốn đi!
Gia Hỷ ngượng ngùng đỏ mặt, Hoàn Nhan Viên Hạo trong lòng dâng lên nhỏ nhoi hạnh phúc cùng ấm áp.
Cửa phòng vang vang tiếng gõ, Triệu Nguyên Ân cũng góp mặt:
- Này, này, mọi người, tôi có công đưa người đi bệnh viện đấy, không định mời cơm tôi chăng?
Hoàn Nhan Viên Hạo bật cười, mọi người cùng cười, bên ngoài cửa sổ, nắng non nhàn nhạt hiện ra sau những ngày mưa tầm tã.
____________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/ZddVPHVa2S
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
____________________
Hoàn Nhan Viên Hạo mở mắt, nắng chiếu xiên xiên ô cửa sổ, liền đưa tay che ánh sáng chói chang, khó nhọc ngồi dậy, chậm rãi quan sát căn phòng.
Có tiếng mở cửa lách cách:
- Cậu tỉnh rồi à? Tôi là Triệu Nguyên Ân!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn nam tử đối diện, một bộ trang y lạ lùng, tóc ngắn vuốt cao, điệu cười có chút tự mãng có chút hồn nhiên.
- Tử Đoạn?
Triệu Nguyên Ân hơi cau mày, huyền mâu lấp lánh phản chiếu:
- Này, Tử Đoạn cái gì, uống thuốc đi, hôm qua không nhờ tôi cậu chưa chắc đã sống được đâu đấy! Tôi nhắc lại tên tôi là Triệu Nguyên Ân!
Hoàn Nhan Viên Hạo bước xuống giường, bắt gặp một bức tường kính trong suốt, phóng tầm mắt ra xa, thâm tâm liền chấn động, đây là thế giới của nàng ấy, thế giới mà nàng ấy hay kể, những tòa nhà to lớn, đông đúc đầy nhộn nhịp.
Triệu Nguyên Ân nhìn vào gương, chỉnh trang mái tóc:
- Cậu mặc nguyên bộ cổ bào bất tỉnh giữa Cố Cung là sao vậy? Là người của đoàn phim hay đang diễn kịch?
Hoàn Nhan Viên Hạo cố gắng suy đoán lời chàng trai lạ mặt nhưng quen thuộc kia, lại chấp nối các sự kiện, rốt cuộc cũng không nhịn được một trận kinh ngạc dâng lên, bản thân đã một lần trọng sinh, hiện tại thêm một lần xuyên không nữa, có phải mạng này quá lớn ông trời không lấy nổi chăng.
Hoàn Nhan Viên Hạo đẩy Triệu Nguyên Ân qua một bên, nhìn bản thân trong gương, gương mặt kia vẫn là Hoàn Nhan Viên Hạo không sai lệch, không mượn hồn đoạt xác ai, nhưng lại trở về năm mười bảy tuổi, thời điểm mà kiếp trước lần đầu tiên gặp gỡ Phùng Gia Hỷ.
Dẫu sao, đó cũng là chuyện của mười ba năm về trước, hiện tại, Hoàn Nhan Viên Hạo đã là bác sĩ của bệnh viện Trung Ương, ngày ngày làm việc chăm chỉ cứu người. Mà Triệu Nguyên Ân cũng trở thành một cảnh sát, đều đặn đi trấn áp tội phạm. Đôi lúc, Hoàn Nhan Viên Hạo cảm thấy kỳ lại, Triệu Nguyên Ân kia từ tính cách đến diện mạo đều chẳng khác gì Triệu Tử Đoạn cả, thậm chí nghề nghiệp kiếp trước và kiếp này đều không mấy bất đồng, Ngự quân với lực lượng an ninh quốc gia miễn cưỡng thì cũng có chút tương tự. Thậm chí Triệu Nguyên Ân ở đuôi hàng mày còn có dấu son đỏ thẫm, thứ mà Triệu Tử Đoạn bản gốc mỗi ngày phải kiên nhẫn vẽ lên.
Điện thoại réo rắt vang, Hoàn Nhan Viên Hạo bắt máy, đầu dây bên kia xem ra có chút hào hứng:
- Hôm nay anh ăn gì?
Hoàn Nhan Viên Hạo sống cùng Triệu Nguyên Ân từ dạo đó, phải nói tuy là Hoàng đế một quốc gia hùng mạnh, nhưng kiếp này được người khác mở lòng mà miễn phí chỗ ở vẫn khiến anh cảm động vô cùng. Nhà đất hiện đại rất đắt đỏ, thật sự vô cùng đắt đỏ.
- Cậu nấu gì tôi ăn đó, miễn cậu thích là được! Nấu không nổi thì đợi tôi mua...
Triệu Nguyên Ân cắt ngang lời:
- Gà rán đi! Mua thêm gà rán!
Hoàn Nhan Viên Hạo ừ nhẹ, Triệu Nguyên Ân là đứa trẻ mồ côi, sống một mình trong căn chung cư cũ mà cha mẹ để lại, là một cậu trai tình cảm, tốt bụng, lại được mọi người xung quanh yêu mến. Ngày xưa, khi mới xuyên đến, Hoàn Nhan Viên Hạo đã bất ngờ vui vẻ khi thấy Nguyên Ân chưa nuôi nổi thân mình lại đi cưu mang rất nhiều chó mèo hoang trong khu.
Màn đêm chậm rãi buông, bầu trời thành phố không có ánh sao, khói bụi che ngang mặt trăng, đèn đường hiu hắt vàng vọt. Hoàn Nhan Viên Hạo thong thả đi bộ về, tay xách một hộp gà rán size lớn. Hắn đợi trước thang máy, nếp áo còn vương mùi cồn bệnh viện. Tòa nhà cũ, thang máy ít, người lại đông đúc, Hoàn Nhan Viên Hạo tự nhủ sau khi hoàn thành nghiên cứu khoa học đang dang dở này sẽ mua cho Triệu Nguyên Ân một chỗ ở tươm tất hơn.
Ting ting!
Cửa thang máy hé mở, dòng người tràn ra ngoài, một cô gái lướt ngang mặt anh, hương thơm phấn hoa tinh tế lan tràn chóp mũi. Hoàn Nhan Viên Hạo nghe tim chấn động mạnh, đầu đột ngột đau nhức, mất một giây định thần, anh xoay người tìm kiếm, nhưng không còn thấy đâu nữa. Anh chạy ra giữa sảnh lớn, nhìn hết các cánh cửa, ngoài phố xe cộ đông đúc, lấn át đi dáng hình kia.
Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ cười, người anh tìm mười ba năm hiện tại đã dần tuyệt vọng thì đột nhiên lại xuất hiện trước mặt anh, ông trời thật biết cách trêu đùa, anh kẻ đã ba lần sống lại, vậy mà vẫn không thắng nổi tình yêu.
Mỗi ngày, Hoàn Nhan Viên Hạo đều đợi trước thang máy đó, thời khắc đó, vẫn có chút mong chờ một người, vẫn cố gắng cảm nhận hương phấn hoa không tồn tại ấy.
Ngày nghỉ, Triệu Nguyên Ân ngồi trong quán cafe nghe anh kể chuyện, liền vỗ vỗ vai anh đầy an ủi:
- Anh lo cái gì chứ, anh còn có khí chất hơn cả nam thần ảnh đế trên truyền hình, sợ gì không tìm được nữ nhân!
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, kiếp trước anh cũng đâu có thiếu mỹ nữ, chỉ là tất cả đều không phải cô ấy, đều hời hợt, nhạt nhẽo và tạm bợ:
- Cậu không hiểu đâu!
Bẵng đi nhiều tháng, trong một ngày mùa hạ, trời mưa dai dẳng, Triệu Nguyên Ân đột ngột đến bệnh viện, gõ gõ cửa phòng Hoàn Nhan Viên Hạo:
- Anh!
Hoàn Nhan Viên Hạo gấp lại bệnh án, mỉm cười:
- Uống gì không?
Triệu Nguyên Ân lắc đầu, có chút thương cảm:
- Em nghĩ tòa nhà chúng ta ở sắp giải tỏa đến nơi rồi!
Hoàn Nhan Viên Hạo rót nước lọc ra ly, ánh sáng xuyên qua thủy tinh mờ mờ ảo ảo:
- Sao thế?
- Sớm nay có người phát hiện một cô gái ngã cầu thang mà bất tỉnh nên gọi cảnh sát. Anh nghĩ xem, hôn mê từ đêm qua, đến bây giờ mới được làm thủ tục nhập viện...
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, phượng mâu hỗn loạn thần khí, đúng là thời điểm này, đúng là sự việc này đã khiến Gia Hỷ xuyên về quá khứ. Anh đột ngột choàng áo, chạy nhanh về hướng phòng cấp cứu.
Trên giường bệnh hiện lên một thân ảnh yếu mỏng, Hoàn Nhan Viên Hạo siết hai lòng bàn tay rướm mồ hôi, chính là nàng.
- Tôi tiếp nhận ca này!
Y tá bên cạnh giở tập hồ sơ, liến thoắng đọc:
- Bệnh nhân tên Phùng Gia Hỷ, hai mươi lăm tuổi, đã liên lạc thân nhân, trạng thái hôn mê, nguyên nhân phỏng đoán ban đầu...
Hoàn Nhan Viên Hạo nắm lấy bàn tay nhợt nhạt huyết sắc của Phùng Gia Hỷ, gấp gáp:
- Đưa vào phòng phẫu thuật!
Tám tiếng trôi qua, cửa phòng cũng mở, Hoàn Nhan Viên Hạo bước ra ngoài, trên vạt áo xanh còn vươn máu đỏ. Tuy rằng rất mệt mỏi, tay chân đều như muốn tê liệt, nhưng tâm trí vẫn cực độ tỉnh táo.
- Con gái chúng tôi thế nào thưa bác sĩ?
- Bác sĩ ơi con bé có thể sống không?
Hoàn Nhan Viên Hạo lặng nhìn, đây là những người thân mà kiếp trước đến khi mất đi nàng vẫn không thể gặp mặt, anh nghe sống mũi cay xộc, hơi mỉm cười:
- Không sao! Chỉ cần cô ấy tỉnh lại mọi chuyện sẽ ổn!
Mẹ của Phùng Gia Hỷ là một phụ nữ trung niên đầy đặn, cả người toát lên vẻ hiền hậu, bà nhét vào tay Hoàn Nhan Viên Hạo:
- Canh gà này do chính tay tôi hầm, bác sĩ đã vất vả nhiều rồi!
Đó là tình thân, không toan tính không vụ lợi, là người mẹ muốn con gái được chăm sóc tốt hơn mà âm thầm "hối lộ" bác sĩ. Là người cha hói đầu tóc bạc khoác áo lính cũ từ những ngày còn nhập ngũ, là cậu em trai thút thít ôm con chó nhỏ, nằng nặc đòi đi theo khi nghe tin chị gái không may gặp tai nạn.
Hoàn Nhan Viên Hạo hốc mắt đã nóng lên, những thứ này ở thiên gia anh chưa bao giờ cảm nhận qua, hoặc đúng hơn, anh không có cái phúc đó:
- Cháu...cảm ơn bác!
Hoàn Nhan Viên Hạo cũng ngồi trên hàng ghế đợi, lặng lẽ ăn hết bát canh gà.
Ngày hôm sau, Gia Hỷ tỉnh, khi cô mở mắt, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là một bóng áo bác sĩ trắng tinh tươm, trên thoang thoảng hương thảo dược lẫn với mùi vị tinh sạch của thuốc sát trùng bệnh viện.
Gia Hỷ cố gắng ngồi dậy, lại được bàn tay nam nhân ấm áp đỡ lấy:
- Đừng cử động mạnh!
Gia Hỷ thất thần một lúc lâu, nhìn Hoàn Nhan Viên Hạo, lại thấy anh cười, nụ cười ôn nhuận tỏa sáng:
- Cô biết tôi không?
Gia Hỷ lắc đầu, cơn đau lại ê ẩm kéo đến:
- Biết...à...không...à...tôi gặp anh mấy lần, thấy rất quen, nhưng không nhận ra...
Hoàn Nhan Viên Hạo xoay mặt về hướng khác, nàng vẫn cảm nhận được, dẫu đây là thời điểm nàng chưa từng gặp Thành Vương tiền kiếp, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, anh chỉnh lại dây truyền, ánh mắt lấp lánh hữu thần:
- Tôi cũng ở Chung Gia Diện!
Gia Hỷ gật gật đầu, là hàng xóm, là đại mỹ nam có dung mạo xuất chúng đến mức này mà cô chỉ mới phát hiện ra, thật uổng phí, thật vô cùng uổng phí mấy năm thanh xuân.
Hoàn Nhan Viên Hạo mở cửa phòng, người nhà Gia Hỷ nghe được tin cô đã tỉnh liền vội vàng đi vào. Hoàn Nhan Viên Hạo tựa người vào cửa, nhìn cảnh gia đình thân mật. Bất ngờ, Gia Hỷ hơi ngẩng đầu lên:
- Bác sĩ, tôi có thể mời anh một bữa cơm không?
Hoàn Nhan Viên Hạo chưa kịp đáp đã thấy mọi người ồn ào.
- Con gái tôi nấu ăn khéo lắm, suốt ngày chỉ ở nhà đọc sách nấu ăn thôi!
- Chị gái em thích anh lắm, mấy lần nhìn thấy anh ở cửa thang máy đều trốn đi!
Gia Hỷ ngượng ngùng đỏ mặt, Hoàn Nhan Viên Hạo trong lòng dâng lên nhỏ nhoi hạnh phúc cùng ấm áp.
Cửa phòng vang vang tiếng gõ, Triệu Nguyên Ân cũng góp mặt:
- Này, này, mọi người, tôi có công đưa người đi bệnh viện đấy, không định mời cơm tôi chăng?
Hoàn Nhan Viên Hạo bật cười, mọi người cùng cười, bên ngoài cửa sổ, nắng non nhàn nhạt hiện ra sau những ngày mưa tầm tã.
____________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/ZddVPHVa2S
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook