Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
-
Chương 146: Đại hôn hoàng đế (thượng)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Không được!
Hoàn Nhan Viên Hạo gằn giọng, cau hàng mày đẹp như mực, phượng mâu u ám, lời của Tuyên Thái hậu vừa rồi, chính là có chút quá đáng. Hắn nhấp ngụm nước mơ mát mẻ, trong lòng dần lạnh đi:
- Mẫu hậu, điều này là không thể! Dùng tất cả nghi thức sách lập Hoàng hậu để sắc phong Tần thị? Xưa nay vốn chưa có tiền lệ, huống hồ quy cách của Trung cung ngang bằng Hoàng đế, Tần thị chỉ là Quý phi, làm vậy quá mức kiêu ngạo khoa trương!
Tuyên Thái hậu dịu giọng, nếu không lấn át uy phong Phùng Gia Hỷ, thì Tần Dư Hoài làm gì có chỗ đứng trong Hoàng thành này, tiên hạ thủ vi cường:
- Chính cung vẫn hơn phi tử một cái Điển lễ, làm gì có phi tử nào được vinh dự ấy? Ai gia cũng chỉ muốn Quý phi được rước vào Đại Hoàng môn, qua Ngọc Môn cùng ngày mà thôi!
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng không đáp, dằn ly nước mơ trên tay xuống, đám cung nữ nô tài xung quanh hoảng hốt mà quỳ rạp. Tuyên Thái hậu nhíu mày, trong lòng cũng đã có kế sách:
- Hoàng thượng từng hứa với ai gia sẽ để Quý phi có thể diện vượt trội? Quân vô hí ngôn!
- Mẫu hậu!
Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu thăm thẳm xoáy ánh nhìn Tuyên Thái hậu, cuối cùng bực dọc xoay người về Vĩnh Hưng cung. Tuyên Thái hậu vân vê chuỗi tràng hạt trong tay, lặng lẽ thở dài. Hồng Tố lo ngại nhìn theo vạt long bào khuất lấp sau tán lê hoa trải rộng.
- Nương nương, người cần gì phải vì một Quý phi bất thân cận mà mẫu tử xa cách? Tương chủ tử cũng chỉ là một Thường tại, hà tất Vinh Quý phi phải phô trương như vậy?
Tuyên Thái hậu lắc đầu, chậm rãi vào tẩm phòng đổi y phục, khóe miệng nhếch nhẹ:
- Bởi vì Bối Hinh là chất nữ trong nhà, ai gia mới không để con bé dây vào vũng nước đục này, Thường tại cũng được, Đáp ứng cũng chẳng sao, kể cả Hoàng thượng có chán ghét, chỉ cần ai gia còn sống, con bé liền an toàn!
Hồng Tố không dám vọng ngôn, nhưng mối quan hệ giữa vị chất nữ cùng cô mẫu này có chút khó thông suốt. Tương Bối Hinh tuy là đích trưởng nữ Tương Đại Nguyên soái, gọi Tuyên Thái hậu một tiếng cô mẫu, nhưng lại do Châu thị sinh ra, Châu thị vừa rồi cùng với toàn bộ Châu gia bị xử tử. Mà Tuyên Thái hậu, trước giờ cùng Châu Lệ phi đối địch không ngừng, làm sao có thể vừa mắt Tương Bối Hinh được.
Tuyên Thái hậu thấy trong mắt Hồng Tố muôn vàn tâm sự, đổi xong y phục nhẹ, mang hài thấp, ánh mắt hướng về đóa mẫu đơn trên bàn, mới nói:
- Hoa đỏ trong dương chi bình khoe sắc rất đẹp, nhưng muốn hoa tươi tắn lâu nhất, tự do cùng đất trời nhận ánh nắng mùa xuân, vẫn nên giữ trên cành, đừng hái!
Hồng Tố ngớ người, thi lễ:
- Nô tì hiểu rồi!
Ngoài Tương Bối Hinh, Tương Đại Nguyên soái còn một nữ nhi nữa là Tương Họa Tiên, từ Triệu phu nhân sinh ra, Triệu phu nhân cùng Tuyên Thái hậu là nghĩa tỉ muội, huống hồ chữ "Họa" này còn để tưởng nhớ về một cận nữ quên mình hộ thể Hòa Cát Công chúa. Tuyên Thái hậu chính là không để Tương Họa Tiên tiến cung. Tương Bối Hinh này, ở Tân Hoàng thành, cũng chỉ là vật đảm bảo cân bằng giữa ngoại thích và Hoàng thượng, còn trong Tương gia, thì là vật hi sinh cho muội muội của mình.
Viên Hầu phủ.
Gia Hỷ thấy mồ hôi trong lòng bàn tay nhỏ ra ướt đẫm, một canh giờ trước, người trong cung đã đến, đưa theo một đôi chim nhạn*, như vậy, ngày hôm nay chính là lễ nạp thái, một trong sáu lễ đại hôn mà bất kỳ ai gả đi, kể cả Hoàng hậu, đều phải nhận. Nàng không được ra ngoài, thánh chỉ phong hậu bắt đầu thực thi. Nàng vẫn chưa hiểu được, Thần Long đế quyết định đưa nàng - một nữ nhân thân thất trinh, tâm thất tiết - lên làm mẫu nghi chi dân, lại mong muốn nàng làm gương cho vạn đại nữ nhân trong thiên hạ.
Đạm Ngọc và Bối Lan ngồi bên dưới ghế thấp kê cạnh tháp quý phi, Gia Hỷ không để tâm đến hai nàng, dung trang nhợt nhạt chăm chú thêu đồ cưới. Bối Lan thở dài:
- Tiểu thư, dù sao hôm nay cũng là ngày vui, người đừng u ám như vậy nữa được không?
Gia Hỷ không nói thành lời, đứt quãng hơi thở lảng tránh sang chuyện khác:
- Ma ma giáo dưỡng đến chưa? Lễ nghi Sách phong cùng Điển lễ vốn rất nhiều, ta lại không tinh thông...
- Tiểu thư à...
Có tiếng gõ cửa nhẹ, Đạm Ngọc đứng dậy nhìn ra, bĩu môi:
- Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Lộ ma ma đến rồi kìa!
Lộ ma ma dáng người thấp bé nhưng nhanh nhẹn, y phục gọn gàng không rườm rà không thêu họa tiết, vừa vào đến cửa đã tươi tắn nét cười:
- Phùng chủ tử, hôm qua nô tì đã chỉ điểm sơ, hôm nay liền đi vào bài học đầu tiên! Chủ tử phúc khí ngời ngời, Hoàng thượng đưa đến người một đôi nhạn sống, năm xưa cưới Vương phi, cũng chỉ là một đôi nhạn gỗ sơn son!
Bối Lan hắng giọng, Lộ ma ma biết mình lỡ lời, Hiên thị cùng gia tộc đều bị tru di, đến bài vị cũng không còn, xóa gia phả tước hoàng tịch, thì lấy đâu ra cái danh Vương phi nữa. Bà im im ắng ắng một hồi mới dè dặt vào đề học.
Lục lễ đại hôn hoàn thành gấp rút để tránh phạm phải tháng sáu, tháng bảy, sau nạp thái lần lượt đến vấn danh, nạp cát, nhưng được trông ngóng nhất chính là lễ nạp tệ. Hoàng thượng đi đưa sính lễ, từ trong hoàng cung đến ngoài kinh thành đều bàn luận không thôi. Thục Trinh Huyện chúa đã qua mười tám vẫn chưa gả đi, vốn là cao số, sau sự biến lại ra vào cung mấy lần, không ai ngờ, nàng lại một ngày trở thành mẫu nghi. Người ta nhắc đi nhắc lại về Phùng gia, về Lữ gia. Nơi đâu có hai người, nơi đấy liền bàn về đại hôn Hoàng đế. Người ta thêu dệt một mối tình giai nhân tài tử giữa Thục Trinh Huyện chúa và Thần Long đế, người ta còn đồn đại chuyện phế Vương Hoàn Nhan Viên Thuyết điên cuồng cướp ngôi vì Thục Trinh Huyện chúa. Cứ thế ầm ĩ náo nhiệt không thôi, lời đồn thế này mang theo ác ý, đơn giản không thể tự nhiên xuất hiện. Nhưng thánh chỉ đã ban, ngôi hậu đã quyết, quân vương sẽ không vì chút gió thổi mà thay đổi ý định.
Lễ nạp tệ do Tô An Tổng quản dẫn đầu, sính lễ đưa đến bao gồm năm mươi xa mã mỗi xe chở bốn rương gỗ đầy các loại vải vóc, tơ lụa, một nửa trong số đó là lụa đỏ, gấm đỏ, sa đỏ. Một nghìn vệ quân khiêng năm trăm hòm xiểng buộc nơ hồng, bên trong đầu đủ các thứ đồ sứ, đồ ngọc, tranh vẽ, tranh thêu, bình phong, đồ trang trí. Cuối cùng là ba trăm cung nữ bê khay vàng cao ngang đầu, phủ vải đỏ, đây là vàng thỏi, ngân lượng, trân châu, ngọc bích. Trang trọng nhất là hai hộp vàng đúc do hai Thiếu giám Ngự tiền đứng bên cạnh Tô An Tổng quản, một bên là một đôi Như Ý quyền*, hộp còn lại chứa Khuyết địch* và phượng quan ứng với ngôi vị Hoàng hậu tôn kính.
Bởi vì lễ tiết trang trọng, từ sáng sớm, Gia Hỷ đã phải ăn vận lễ phục Huyện chúa nghênh tiếp, hai cận nữ phía sau tiến nhận vừa xong, cả Phùng gia lẫn toàn bộ người có mặt ở đó phải khấu lạy ba lần hướng về Thần Long đế.
Đạm Ngọc đỡ chủ nhân đứng dậy, nhỏ giọng:
- Chủ tử, người phải tươi cười!
Gia Hỷ gật đầu, một mạch quay về viện, nàng chậm chạp đi qua đoạn hành lang dài hun hút. Nàng nhớ sáu năm trước, khi vừa xuyên qua, đột ngột sống trong hình hài một người khác, một gia đình của người khác, mải miết đấu đá vì sống còn bản thân, vì chấp niệm lưu lại của nữ chủ thân thể này. Rốt cuộc cũng đã trải qua sáu mùa xuân, cuộc sống hiện đại mơ hồ dần, đôi lúc trong cơn mộng mị, nàng mơ thấy cảnh nhà cao tầng, xe cộ phóng trên đường, lại thấy xa lạ đến ngỡ ngàng. Kiếp trước ấy, dường như không còn nữa, mà chấp niệm của nữ chủ cũng tiêu tan, gần đây, nàng càng cảm nhận rõ ràng bản thể con người mình, nàng và nhục thân này, đã hòa làm một.
Gia Hỷ bần thần một lúc lâu, Lộ ma ma cứ mải miết nói về lễ tiết, nhìn nàng cứ vẽ những đường nét vô hình lên bàn gỗ, bà thở dài:
- Chủ tử ơi là chủ tử, người tập trung được không! Nếu Điển lễ có sơ xuất gì, mười cái mạng của nô tì cũng không đền nổi!
Gia Hỷ nhàn nhạt cười, đều đặn lặp lại:
- Mỗi ngày ngoài tập đi đứng nói năng, học cung quy, thì chỉ có lễ tiết, ta làm sao có thể không nhớ chứ! Ma ma muốn nghe gì?
Lộ ma ma chỉ dám thầm than trong lòng, đây là lần thứ hai bà giúp một Hoàng hậu nương nương chuẩn bị đại hôn. Người đầu tiên là Hiên Hậu, chỉ là kế Hậu nên Sách lễ cùng Điển lễ gộp chung một ngày, có điều Hiên Hậu vô cùng chăm chỉ, vô cùng hào hứng, còn vị Hoàng hậu này, nhận vinh dự to lớn như vậy lại giữ nguyên một nét bi thương. Nếu Hoàng thượng thấy mười phần sẽ trách cứ nàng ta thất lễ.
Ngày hai mươi tháng năm năm Thần Long thứ nhất. Thần Long đế cùng Hoàng hậu Phùng thị tổ chức Đại hôn. Kiệu hoa nghinh thân xuất phát từ Viên Hầu phủ, dẫn đầu là Sắc phong Bảo sứ Bộ Lễ Trịnh Thượng thư, theo tiếp là Cấm vệ binh hồng giáp cưỡi bạch mã một trăm người, một nghìn cung nữ, thái giám, lễ nhạc đội theo sau hai đầu kiệu hoa, cuối cùng là một ngàn năm trăm bốn mươi rương đồ cưới phủ khăn thêu song hỷ long phụng. Phượng liễn này có tên gọi là Hoàng kim Thập nhị Cữu vĩ phượng hoàng. Kiệu mười tám người khiêng, trang trí như tên, mười hai phượng chín đuôi bằng vàng ròng đính lên sáng chói.
Gia Hỷ mặc Khuyết địch đội phượng quan, hôm nay nàng tiến hành Sách lễ, ngày mai là Điển lễ. Kiệu hoa vòng vèo theo đường lớn, đi qua Đại Hoàng môn, Ngọc môn rồi tiến về Nhật Nguyệt điện. Tháng năm, nắng nóng đến bức người, mơ hồ qua làn sa mỏng, Gia Hỷ cảm nhận hương hoa thơm ngọt cùng hơi nước ướt át từ Diêu trì. Phượng liễn chậm rãi qua cầu, tiếng nhạc nhỏ dần rồi ngưng hẳn. Kiệu hoa hạ xuống, hai bên tay nàng được hai thái giám cẩn thận đỡ xuống. Gia Hỷ dẫm hài ngọc lên lạo xạo cánh hoa dưới gót hài, lụa đỏ trải dài từ Viên Hầu phủ đến tận Nhật Nguyệt điện còn chưa dừng lại. Gia Hỷ hít một hơi sâu, tiến đến trước hương án được bày sẵn.
Sách phong Bảo sứ Trịnh Thượng thư một lần nữa tuyên đọc thánh chỉ, Gia Hỷ quỳ gối chăm chú, bàn tay nàng mang đầy hộ giáp nặng nề đột ngột siết lại khi nghe đến:
"...ban phong hiệu Cao Trang, xưng Cao Trang Hoàng Hậu..."
Theo lẽ bình thường, một Hoàng hậu tại vị không thể có huy hiệu gì, Thần Long đế ban hiệu nàng lúc này, chính là thể hiện vô cùng sủng ái, năm xưa tiên đế không hề ban phong hiệu cho Hiền Hiếu Thánh Đức Hoàng hậu, đến khi bà từ bỏ sự đời vào Tông Tự cầu phúc, mới được ban hiệu là Hiền Hiếu, khi mất đi được ban thụy hiệu là Hiền Hiếu Thánh Đức. Còn nàng, ngay ngày sách phong, Hoàng thượng đã cho ân sủng lớn lao đến chừng này, nàng quả thật, có chút khiếp sợ.
Gia Hỷ nhận phượng sách, phượng ấn, khấu đầu ba lần vạn tuế rồi đứng dậy. Tức thì trên dưới Nhật Nguyệt điện, toàn bộ đều quỳ rạp hô to:
- Cung chúc Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Vạn phúc đại vạn phúc vạn an đại vạn an!
Lồng ngực Gia Hỷ choáng ngợp, như muốn vỡ tung, lấy lại bình tĩnh, nàng tiếp tục nghi lễ, từng bước một qua bậc thang tiến vào trong điện. Bởi vì sa mỏng vẫn che kín gương mặt, hai bên tay nàng vẫn được người đỡ, nàng thẳng lưng, nghiêm cẩn, hiện tại, không chỉ mấy ngàn người tại nơi này, mà cả kinh thành đều đang đọc thông cáo thiên hạ về Hoàng hậu, về nàng.
Hoàn Nhan Viên Hạo bước xuống ngai vàng, trong mắt tràn đầy ánh sáng, hắn chậm rãi bước đến giữa cửa, đợi Gia Hỷ đi lên, cuối cùng cũng đến ngày này, ngày nàng trở thành Hoàng hậu của hắn. Cho dù hiện tại nàng không hiểu được, thì năm năm, mười năm, hai mươi năm nữa, nàng sẽ hiểu.
Thần Long Đế nắm lấy tay Cao Trang Hoàng hậu vào trong Nhật Nguyệt điện, hậu cung toàn bộ đều đang ở tiềm để, sau chín ngày đại hôn Hoàng hậu mới lần lượt dọn vào Tân Hoàng thành. Đế Hậu ngồi trên Long ỷ Phượng vị, song song với nhau, nhìn chúng sinh thiên hạ.
Sách lễ vốn không quá nhiều, qua ngày hôm sau, Hoàng hậu cử hành Điển lễ mới là chính thức. Có điều, đêm nay, chính là đêm động phòng. Chín đêm tiêu phòng, Gia Hỷ nghe thân thể run lên nhè nhẹ, nỗi sợ hãi ngày hôm đó, không dễ để vượt qua.
_________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/qRUPDC4sVP
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Chúthích:
Chimnhạn: Cái này ta phải nói rõ nè, các nàng thường nghe chim nhạn là một giống chim én đúng không. Nhưng mà tục lệ cưới hỏi là một đôi uyên ương, như chim liền cánh, uyên ương còn tượng trưng cho phu thê, tình yêu nam nữ nữa. Có điều ta không hiểu sao mấy cuốn lễ tiết người ta lại gọi nó là nhạn 😑
Nhưýquyền:
Khuyếtđịch: Là trang phục dùng trong đại hôn của Hoàng hậu. Mẫu này không giống hoàn toàn, nhưng giống cái phượng quan (mũ miện), ta tìm mãi không ra mẫu chính xác nên lấy tạm.
- Không được!
Hoàn Nhan Viên Hạo gằn giọng, cau hàng mày đẹp như mực, phượng mâu u ám, lời của Tuyên Thái hậu vừa rồi, chính là có chút quá đáng. Hắn nhấp ngụm nước mơ mát mẻ, trong lòng dần lạnh đi:
- Mẫu hậu, điều này là không thể! Dùng tất cả nghi thức sách lập Hoàng hậu để sắc phong Tần thị? Xưa nay vốn chưa có tiền lệ, huống hồ quy cách của Trung cung ngang bằng Hoàng đế, Tần thị chỉ là Quý phi, làm vậy quá mức kiêu ngạo khoa trương!
Tuyên Thái hậu dịu giọng, nếu không lấn át uy phong Phùng Gia Hỷ, thì Tần Dư Hoài làm gì có chỗ đứng trong Hoàng thành này, tiên hạ thủ vi cường:
- Chính cung vẫn hơn phi tử một cái Điển lễ, làm gì có phi tử nào được vinh dự ấy? Ai gia cũng chỉ muốn Quý phi được rước vào Đại Hoàng môn, qua Ngọc Môn cùng ngày mà thôi!
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng không đáp, dằn ly nước mơ trên tay xuống, đám cung nữ nô tài xung quanh hoảng hốt mà quỳ rạp. Tuyên Thái hậu nhíu mày, trong lòng cũng đã có kế sách:
- Hoàng thượng từng hứa với ai gia sẽ để Quý phi có thể diện vượt trội? Quân vô hí ngôn!
- Mẫu hậu!
Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu thăm thẳm xoáy ánh nhìn Tuyên Thái hậu, cuối cùng bực dọc xoay người về Vĩnh Hưng cung. Tuyên Thái hậu vân vê chuỗi tràng hạt trong tay, lặng lẽ thở dài. Hồng Tố lo ngại nhìn theo vạt long bào khuất lấp sau tán lê hoa trải rộng.
- Nương nương, người cần gì phải vì một Quý phi bất thân cận mà mẫu tử xa cách? Tương chủ tử cũng chỉ là một Thường tại, hà tất Vinh Quý phi phải phô trương như vậy?
Tuyên Thái hậu lắc đầu, chậm rãi vào tẩm phòng đổi y phục, khóe miệng nhếch nhẹ:
- Bởi vì Bối Hinh là chất nữ trong nhà, ai gia mới không để con bé dây vào vũng nước đục này, Thường tại cũng được, Đáp ứng cũng chẳng sao, kể cả Hoàng thượng có chán ghét, chỉ cần ai gia còn sống, con bé liền an toàn!
Hồng Tố không dám vọng ngôn, nhưng mối quan hệ giữa vị chất nữ cùng cô mẫu này có chút khó thông suốt. Tương Bối Hinh tuy là đích trưởng nữ Tương Đại Nguyên soái, gọi Tuyên Thái hậu một tiếng cô mẫu, nhưng lại do Châu thị sinh ra, Châu thị vừa rồi cùng với toàn bộ Châu gia bị xử tử. Mà Tuyên Thái hậu, trước giờ cùng Châu Lệ phi đối địch không ngừng, làm sao có thể vừa mắt Tương Bối Hinh được.
Tuyên Thái hậu thấy trong mắt Hồng Tố muôn vàn tâm sự, đổi xong y phục nhẹ, mang hài thấp, ánh mắt hướng về đóa mẫu đơn trên bàn, mới nói:
- Hoa đỏ trong dương chi bình khoe sắc rất đẹp, nhưng muốn hoa tươi tắn lâu nhất, tự do cùng đất trời nhận ánh nắng mùa xuân, vẫn nên giữ trên cành, đừng hái!
Hồng Tố ngớ người, thi lễ:
- Nô tì hiểu rồi!
Ngoài Tương Bối Hinh, Tương Đại Nguyên soái còn một nữ nhi nữa là Tương Họa Tiên, từ Triệu phu nhân sinh ra, Triệu phu nhân cùng Tuyên Thái hậu là nghĩa tỉ muội, huống hồ chữ "Họa" này còn để tưởng nhớ về một cận nữ quên mình hộ thể Hòa Cát Công chúa. Tuyên Thái hậu chính là không để Tương Họa Tiên tiến cung. Tương Bối Hinh này, ở Tân Hoàng thành, cũng chỉ là vật đảm bảo cân bằng giữa ngoại thích và Hoàng thượng, còn trong Tương gia, thì là vật hi sinh cho muội muội của mình.
Viên Hầu phủ.
Gia Hỷ thấy mồ hôi trong lòng bàn tay nhỏ ra ướt đẫm, một canh giờ trước, người trong cung đã đến, đưa theo một đôi chim nhạn*, như vậy, ngày hôm nay chính là lễ nạp thái, một trong sáu lễ đại hôn mà bất kỳ ai gả đi, kể cả Hoàng hậu, đều phải nhận. Nàng không được ra ngoài, thánh chỉ phong hậu bắt đầu thực thi. Nàng vẫn chưa hiểu được, Thần Long đế quyết định đưa nàng - một nữ nhân thân thất trinh, tâm thất tiết - lên làm mẫu nghi chi dân, lại mong muốn nàng làm gương cho vạn đại nữ nhân trong thiên hạ.
Đạm Ngọc và Bối Lan ngồi bên dưới ghế thấp kê cạnh tháp quý phi, Gia Hỷ không để tâm đến hai nàng, dung trang nhợt nhạt chăm chú thêu đồ cưới. Bối Lan thở dài:
- Tiểu thư, dù sao hôm nay cũng là ngày vui, người đừng u ám như vậy nữa được không?
Gia Hỷ không nói thành lời, đứt quãng hơi thở lảng tránh sang chuyện khác:
- Ma ma giáo dưỡng đến chưa? Lễ nghi Sách phong cùng Điển lễ vốn rất nhiều, ta lại không tinh thông...
- Tiểu thư à...
Có tiếng gõ cửa nhẹ, Đạm Ngọc đứng dậy nhìn ra, bĩu môi:
- Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Lộ ma ma đến rồi kìa!
Lộ ma ma dáng người thấp bé nhưng nhanh nhẹn, y phục gọn gàng không rườm rà không thêu họa tiết, vừa vào đến cửa đã tươi tắn nét cười:
- Phùng chủ tử, hôm qua nô tì đã chỉ điểm sơ, hôm nay liền đi vào bài học đầu tiên! Chủ tử phúc khí ngời ngời, Hoàng thượng đưa đến người một đôi nhạn sống, năm xưa cưới Vương phi, cũng chỉ là một đôi nhạn gỗ sơn son!
Bối Lan hắng giọng, Lộ ma ma biết mình lỡ lời, Hiên thị cùng gia tộc đều bị tru di, đến bài vị cũng không còn, xóa gia phả tước hoàng tịch, thì lấy đâu ra cái danh Vương phi nữa. Bà im im ắng ắng một hồi mới dè dặt vào đề học.
Lục lễ đại hôn hoàn thành gấp rút để tránh phạm phải tháng sáu, tháng bảy, sau nạp thái lần lượt đến vấn danh, nạp cát, nhưng được trông ngóng nhất chính là lễ nạp tệ. Hoàng thượng đi đưa sính lễ, từ trong hoàng cung đến ngoài kinh thành đều bàn luận không thôi. Thục Trinh Huyện chúa đã qua mười tám vẫn chưa gả đi, vốn là cao số, sau sự biến lại ra vào cung mấy lần, không ai ngờ, nàng lại một ngày trở thành mẫu nghi. Người ta nhắc đi nhắc lại về Phùng gia, về Lữ gia. Nơi đâu có hai người, nơi đấy liền bàn về đại hôn Hoàng đế. Người ta thêu dệt một mối tình giai nhân tài tử giữa Thục Trinh Huyện chúa và Thần Long đế, người ta còn đồn đại chuyện phế Vương Hoàn Nhan Viên Thuyết điên cuồng cướp ngôi vì Thục Trinh Huyện chúa. Cứ thế ầm ĩ náo nhiệt không thôi, lời đồn thế này mang theo ác ý, đơn giản không thể tự nhiên xuất hiện. Nhưng thánh chỉ đã ban, ngôi hậu đã quyết, quân vương sẽ không vì chút gió thổi mà thay đổi ý định.
Lễ nạp tệ do Tô An Tổng quản dẫn đầu, sính lễ đưa đến bao gồm năm mươi xa mã mỗi xe chở bốn rương gỗ đầy các loại vải vóc, tơ lụa, một nửa trong số đó là lụa đỏ, gấm đỏ, sa đỏ. Một nghìn vệ quân khiêng năm trăm hòm xiểng buộc nơ hồng, bên trong đầu đủ các thứ đồ sứ, đồ ngọc, tranh vẽ, tranh thêu, bình phong, đồ trang trí. Cuối cùng là ba trăm cung nữ bê khay vàng cao ngang đầu, phủ vải đỏ, đây là vàng thỏi, ngân lượng, trân châu, ngọc bích. Trang trọng nhất là hai hộp vàng đúc do hai Thiếu giám Ngự tiền đứng bên cạnh Tô An Tổng quản, một bên là một đôi Như Ý quyền*, hộp còn lại chứa Khuyết địch* và phượng quan ứng với ngôi vị Hoàng hậu tôn kính.
Bởi vì lễ tiết trang trọng, từ sáng sớm, Gia Hỷ đã phải ăn vận lễ phục Huyện chúa nghênh tiếp, hai cận nữ phía sau tiến nhận vừa xong, cả Phùng gia lẫn toàn bộ người có mặt ở đó phải khấu lạy ba lần hướng về Thần Long đế.
Đạm Ngọc đỡ chủ nhân đứng dậy, nhỏ giọng:
- Chủ tử, người phải tươi cười!
Gia Hỷ gật đầu, một mạch quay về viện, nàng chậm chạp đi qua đoạn hành lang dài hun hút. Nàng nhớ sáu năm trước, khi vừa xuyên qua, đột ngột sống trong hình hài một người khác, một gia đình của người khác, mải miết đấu đá vì sống còn bản thân, vì chấp niệm lưu lại của nữ chủ thân thể này. Rốt cuộc cũng đã trải qua sáu mùa xuân, cuộc sống hiện đại mơ hồ dần, đôi lúc trong cơn mộng mị, nàng mơ thấy cảnh nhà cao tầng, xe cộ phóng trên đường, lại thấy xa lạ đến ngỡ ngàng. Kiếp trước ấy, dường như không còn nữa, mà chấp niệm của nữ chủ cũng tiêu tan, gần đây, nàng càng cảm nhận rõ ràng bản thể con người mình, nàng và nhục thân này, đã hòa làm một.
Gia Hỷ bần thần một lúc lâu, Lộ ma ma cứ mải miết nói về lễ tiết, nhìn nàng cứ vẽ những đường nét vô hình lên bàn gỗ, bà thở dài:
- Chủ tử ơi là chủ tử, người tập trung được không! Nếu Điển lễ có sơ xuất gì, mười cái mạng của nô tì cũng không đền nổi!
Gia Hỷ nhàn nhạt cười, đều đặn lặp lại:
- Mỗi ngày ngoài tập đi đứng nói năng, học cung quy, thì chỉ có lễ tiết, ta làm sao có thể không nhớ chứ! Ma ma muốn nghe gì?
Lộ ma ma chỉ dám thầm than trong lòng, đây là lần thứ hai bà giúp một Hoàng hậu nương nương chuẩn bị đại hôn. Người đầu tiên là Hiên Hậu, chỉ là kế Hậu nên Sách lễ cùng Điển lễ gộp chung một ngày, có điều Hiên Hậu vô cùng chăm chỉ, vô cùng hào hứng, còn vị Hoàng hậu này, nhận vinh dự to lớn như vậy lại giữ nguyên một nét bi thương. Nếu Hoàng thượng thấy mười phần sẽ trách cứ nàng ta thất lễ.
Ngày hai mươi tháng năm năm Thần Long thứ nhất. Thần Long đế cùng Hoàng hậu Phùng thị tổ chức Đại hôn. Kiệu hoa nghinh thân xuất phát từ Viên Hầu phủ, dẫn đầu là Sắc phong Bảo sứ Bộ Lễ Trịnh Thượng thư, theo tiếp là Cấm vệ binh hồng giáp cưỡi bạch mã một trăm người, một nghìn cung nữ, thái giám, lễ nhạc đội theo sau hai đầu kiệu hoa, cuối cùng là một ngàn năm trăm bốn mươi rương đồ cưới phủ khăn thêu song hỷ long phụng. Phượng liễn này có tên gọi là Hoàng kim Thập nhị Cữu vĩ phượng hoàng. Kiệu mười tám người khiêng, trang trí như tên, mười hai phượng chín đuôi bằng vàng ròng đính lên sáng chói.
Gia Hỷ mặc Khuyết địch đội phượng quan, hôm nay nàng tiến hành Sách lễ, ngày mai là Điển lễ. Kiệu hoa vòng vèo theo đường lớn, đi qua Đại Hoàng môn, Ngọc môn rồi tiến về Nhật Nguyệt điện. Tháng năm, nắng nóng đến bức người, mơ hồ qua làn sa mỏng, Gia Hỷ cảm nhận hương hoa thơm ngọt cùng hơi nước ướt át từ Diêu trì. Phượng liễn chậm rãi qua cầu, tiếng nhạc nhỏ dần rồi ngưng hẳn. Kiệu hoa hạ xuống, hai bên tay nàng được hai thái giám cẩn thận đỡ xuống. Gia Hỷ dẫm hài ngọc lên lạo xạo cánh hoa dưới gót hài, lụa đỏ trải dài từ Viên Hầu phủ đến tận Nhật Nguyệt điện còn chưa dừng lại. Gia Hỷ hít một hơi sâu, tiến đến trước hương án được bày sẵn.
Sách phong Bảo sứ Trịnh Thượng thư một lần nữa tuyên đọc thánh chỉ, Gia Hỷ quỳ gối chăm chú, bàn tay nàng mang đầy hộ giáp nặng nề đột ngột siết lại khi nghe đến:
"...ban phong hiệu Cao Trang, xưng Cao Trang Hoàng Hậu..."
Theo lẽ bình thường, một Hoàng hậu tại vị không thể có huy hiệu gì, Thần Long đế ban hiệu nàng lúc này, chính là thể hiện vô cùng sủng ái, năm xưa tiên đế không hề ban phong hiệu cho Hiền Hiếu Thánh Đức Hoàng hậu, đến khi bà từ bỏ sự đời vào Tông Tự cầu phúc, mới được ban hiệu là Hiền Hiếu, khi mất đi được ban thụy hiệu là Hiền Hiếu Thánh Đức. Còn nàng, ngay ngày sách phong, Hoàng thượng đã cho ân sủng lớn lao đến chừng này, nàng quả thật, có chút khiếp sợ.
Gia Hỷ nhận phượng sách, phượng ấn, khấu đầu ba lần vạn tuế rồi đứng dậy. Tức thì trên dưới Nhật Nguyệt điện, toàn bộ đều quỳ rạp hô to:
- Cung chúc Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Vạn phúc đại vạn phúc vạn an đại vạn an!
Lồng ngực Gia Hỷ choáng ngợp, như muốn vỡ tung, lấy lại bình tĩnh, nàng tiếp tục nghi lễ, từng bước một qua bậc thang tiến vào trong điện. Bởi vì sa mỏng vẫn che kín gương mặt, hai bên tay nàng vẫn được người đỡ, nàng thẳng lưng, nghiêm cẩn, hiện tại, không chỉ mấy ngàn người tại nơi này, mà cả kinh thành đều đang đọc thông cáo thiên hạ về Hoàng hậu, về nàng.
Hoàn Nhan Viên Hạo bước xuống ngai vàng, trong mắt tràn đầy ánh sáng, hắn chậm rãi bước đến giữa cửa, đợi Gia Hỷ đi lên, cuối cùng cũng đến ngày này, ngày nàng trở thành Hoàng hậu của hắn. Cho dù hiện tại nàng không hiểu được, thì năm năm, mười năm, hai mươi năm nữa, nàng sẽ hiểu.
Thần Long Đế nắm lấy tay Cao Trang Hoàng hậu vào trong Nhật Nguyệt điện, hậu cung toàn bộ đều đang ở tiềm để, sau chín ngày đại hôn Hoàng hậu mới lần lượt dọn vào Tân Hoàng thành. Đế Hậu ngồi trên Long ỷ Phượng vị, song song với nhau, nhìn chúng sinh thiên hạ.
Sách lễ vốn không quá nhiều, qua ngày hôm sau, Hoàng hậu cử hành Điển lễ mới là chính thức. Có điều, đêm nay, chính là đêm động phòng. Chín đêm tiêu phòng, Gia Hỷ nghe thân thể run lên nhè nhẹ, nỗi sợ hãi ngày hôm đó, không dễ để vượt qua.
_________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/qRUPDC4sVP
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Chúthích:
Chimnhạn: Cái này ta phải nói rõ nè, các nàng thường nghe chim nhạn là một giống chim én đúng không. Nhưng mà tục lệ cưới hỏi là một đôi uyên ương, như chim liền cánh, uyên ương còn tượng trưng cho phu thê, tình yêu nam nữ nữa. Có điều ta không hiểu sao mấy cuốn lễ tiết người ta lại gọi nó là nhạn 😑
Nhưýquyền:
Khuyếtđịch: Là trang phục dùng trong đại hôn của Hoàng hậu. Mẫu này không giống hoàn toàn, nhưng giống cái phượng quan (mũ miện), ta tìm mãi không ra mẫu chính xác nên lấy tạm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook