Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương
-
Chương 12: Ho Vay Lấy Lãi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gia Hỷ cài thêm một lượt hoa vải lên tóc, cảm thấy dung nhan yểu điệu hơn một chút mới chậm rãi đi đến thư phòng. Vịnh Đan luồn vào tay nàng lò sưởi bọc bông, giũ giũ tà áo gấm trắng lông thỏ, lại cầm ô che tuyết cho nàng.
Gia Hỷ nhìn hành lang được quét dọn sạch sẽ âm thầm hài lòng, Hàn thị quản việc nhà, vô cùng thâm hiểm ích kỷ nhưng cũng là tỉ mỉ điêu luyện, khó thể chê trách gì, Gia Hỷ nhìn mũi giày đá tà áo, trầm giọng:
- Em nói xem, vì sao phụ thân lại gọi ta đến?
Vịnh Đan lắc đầu, trâm bạc đung đưa:
- Nô tì không biết, lão gia ít để ý đến chuyện hậu viện, phần lớn thời gian đều đọc sách, đi công vụ, ngay cả Nhị tiểu thư, lão gia cũng hiếm khi gọi đến gặp riêng.
Gia Hỷ nhìn cánh cửa thư phòng đã hiện ra cuối con đường, lẳng lặng cởi áo choàng, đi vào trong:
- Phụ thân, hôm nay tuyết rơi nhiều, người cẩn thận mặc ấm!
Đại lão gia chỉ vào ghế bên cạnh:
- Con ngồi đi.
Gia Hỷ vén tà váy đoan trang ngồi xuống, Đại lão gia vẫn viết viết ấn ấn, không có gì làm, Gia Hỷ âm thầm quan sát một lượt thư phòng, mực hương hoa lê thoang thoảng, nàng cố ghi nhớ sở thích của Đại lão gia, biết đâu có thời điểm lại dùng đến.
Đợi một khoảng thật dài, Đại lão gia mới ngừng bút:
- Sản nghiệp của nương con để lại làm ăn chắc phát đạt?
Gia Hỷ hơi nhíu mày, đột ngột hỏi đến sản nghiệp, không lẽ Hàn thị thổi gió bên gối nên Đại lão gia có ý muốn lấy lại, nhưng bây giờ người của Liên Thành Hầu còn ở đây, Đại lão gia sẽ không làm vậy. Gia Hỷ tỏ vẻ vô tội, mỉm cười:
- Nữ nhi cũng chỉ mới nhận được cách đây vài ngày, sổ sách cũng chưa kiểm kê kịp, mà mẫu thân cũng chưa đưa sang hết!
Đại lão gia thở dài một cái:
- Bên mẫu thân để ta nói nàng nhanh một chút, dù gì cũng bận quản lý hậu viện, sợ không nhớ hết được!
Gia Hỷ bĩu môi một cái, Hàn thị chậm chạp vì muốn khai khống số lợi nhuận, dễ bề ăn bớt, Đại lão gia hiển nhiên biết nhưng luôn bên vực, cười cười:
- Nữ nhi cũng nghĩ vậy, mẫu thân hay mệt nhọc trong người, sợ không quản nổi hết.
Đại lão gia biết lời nàng có hàm ý, liền nói thẳng:
- Qua mùa đông Binh Bộ thường thiếu ngân lương, sản nghiệp của con được Liên Thành Hầu đầu tư không ít, có thể cho Binh Bộ vay mượn? Khoảng ba mươi vạn lượng bạc?
Gia Hỷ chấn kinh, nhớ tới hiện đại, tư nhân làm ăn với nhà nước đều thua thiệc, nay muốn nàng bỏ tiền riêng ra cho triều đình vay, nàng không nỡ, cái vay này, sợ không dễ lấy lại. Gia Hỷ xoa xoa bàn tay vào lò sưởi, bên trong lò đã nguội ngắt, tay nàng cũng lạnh giá, Gia Hỷ mở miệng cười duyên dáng:
- Chuyện này nữ nhi không tự quyết được, phần vốn Liên Thành Hầu còn nhiều hơn nữ nhi, để nữ nhi hỏi qua Triệu Thiếu giám đã!
Đại lão gia cũng không miễn cưỡng, cho nàng lui ra ngoài. Gia Hỷ đường về miên man suy nghĩ, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Vịnh Đan thấy nàng có tâm sự cũng tinh tế không phiền nhiễu, cho người nấu nước ấm có hoa mai để nàng tắm. Gia Hỷ ngâm người trong bồn, chưa ra khỏi nước đã phân phó:
- Triệu Thiếu giám đang ở đâu?
Vịnh Đan đứng ngoài bình phong, đang dùng lò sưởi hơ ấm xiêm y của Gia Hỷ, trả lời:
- Hôm qua Thiếu giám đã lên đường đến Bích Ba trang rồi ạ.
Gia Hỷ xoa xoa đầu, mùa đông, suối nước nóng ở đó chắc thu hút không ít khách nghỉ lại. Sổ sách mong là Hàn thị ngày mai sẽ đưa qua, nàng đã đánh tiếng với Đại lão gia như thế, Hàn thị có thể nào không biết điều.
Gia Hỷ khoác áo, hờ hững hong tóc gần lò than cạnh giường ngủ, xung quanh yên ả đến kì lạ, Vịnh Đan khơi khơi than để lửa thêm đượm một chút. Gia Hỷ nhìn quanh:
- Vịnh Đóa đâu?
Vịnh Đan lắc đầu:
- Mấy hôm nay nha đầu đó cứ thấy vắng việc là chạy đi mất tích, Hà ma ma thì trở lạnh bị viêm khớp, cũng ít đi lại, chỉ nằm trong phòng rên rỉ thôi!
Gia Hỷ đến trước bàn trang điểm, tùy tiện lấy ra năm lượng:
- Đem đến để Hà ma ma mua thuốc, người già nhiều bệnh, cứ để bà ấy nghỉ.
Chập tối, Gia Hỷ đang vấn một búi tóc đơn giản để đến phòng Đại phu nhân dùng cơm, thì Vịnh Đóa mới trở về, Gia Hỷ nhíu mày trách mấy câu:
- Em có còn là người bên cạnh ta không, suốt ngày chạy ra khỏi viện, em cũng là nữ nhi, đáng lẽ không nên tới cổng trước, lui cổng sau như vậy chứ?
Vịnh Đóa ấm ức quỳ xuống nhận lỗi, Gia Hỷ cũng không nói gì nữa, phất phất tay để nàng dậy. Vịnh Đan choàng áo ấm cho nàng, Gia Hỷ phân phó:
- Em cũng vất vả cả ngày rồi, đi nghỉ đi, để Vịnh Đóa hầu hạ ta sang bên Đại phu nhân.
Gia Hỷ bước ra hành lang, so với nhiệt độ ấm áp trong phòng thì hơi choáng váng một chút, bên ngoài rét muốt, cùng chẳng thấy gia nhân nào canh cổng ban đêm, có lẽ trời quá lạnh khiến bọn họ đều trốn vào phòng củi cả.
Bên trong phòng Đại phu nhân có tiếng cười nói vui vẻ, Gia Hỷ nhìn Vịnh Đóa:
- Nghe như tiếng của lão gia?
Vịnh Đóa lén lút đến gần hơn:
- Còn có tiếng của biểu thiếu gia nữa!
Gia Hỷ nắm lò sưởi chặt hơn một chút, sáng mượn bạc, tối làm cơm, không biết trong hồ lô họ định bán thuốc gì. Gia Hỷ gõ cửa, Hạnh Độ là đại tì nữ bên cạnh Đại phu nhân tươi cười bước ra, mời nàng vào. Hạnh Độ ở Phùng phủ rất có mặt mũi, cũng đã hai mươi lăm nhưng không lập gia đình, ăn mặc chi phí đến Phùng Gia Hòa cũng chỉ được như thế. Vịnh Đóa giúp Gia Hỷ cởi bỏ áo choàng, lại chỉnh trang một lượt cho nàng. Gia Hỷ thầm chán nản, nếu biết hôm nay đông đủ vậy, nàng không chỉ ăn vận đơn giản như vầy. Nhưng dù sao cũng chỉ là cơm tối, thanh nhã một chút cũng có ý vị riêng. Dù gì bốn cây trâm ngọc bích chạm bách điểu này cũng đâu phải ai có thể có, nàng cũng chỉ vừa đặt riêng cách đây mấy ngày mà thôi. Nhìn qua tà áo xanh ngọc phẳng phiu lần nữa, vẽ trên môi một nụ cười chuẩn mực, Gia Hỷ mới bước vào trong:
- Mẫu thân an hảo!
Chợt như bất ngờ vì thấy đông người như vậy, Gia Hỷ vờ khựng lại một chút rồi cung kính:
- Phụ thân, nữ nhi có lễ!
Lại nhìn sang bên Đại thiếu gia cùng biểu thiếu gia, cúi mặt thi lễ một cái. Bởi Gia Hỷ lễ nghi hết sức tự nhiên nên Phùng Gia Hảo cùng Phùng Gia Hòa đều miễn cưỡng đứng lên chào hỏi. Đại thiếu gia cũng chỉ vào ghế trống cạnh Đại phu nhân:
- Muội ngồi xuống đi.
Gia hỷ vừa chạm xuống ghế, đã nghe Phùng Gia Hảo ngọt nhạt:
- Đại tỉ cũng thật cao quý, khiến cả nhà đang đợi cơm tỉ đấy!
Gia Hỷ thầm cười Phùng Gia Hảo ngu ngốc này, muốn nói nàng đi trễ cũng không nên trước mặt Đại lão gia tranh nhau, Gia Hỷ im lặng không nói gì, Đại phu nhân liếc mắt nữ nhi mình một cái, lãnh đạm:
- Tạ ma ma đưa món lên đi!
Gia Hỷ nhìn chén ngọc trước mặt, âm thầm suýt xoa, Phùng phủ không hổ trăm năm thế gia, cũng thật phung phí. Chén ngọc này mùa đông sờ vào vẫn ấm, chắc chắn là đồ tốt. Lại nhìn bốn chậu đồng có chân cao chứa than bạc đỏ rực góc phòng, hai trăm ngọn nến cháy sáng rõ mặt người, biết bao tiền của.
Tạ ma ma cho mấy tì nữ dâng lần lượt, một phần lẩu tiết cay to đặt lên giữa bàn, hương lẩu thơm đưa vào không khí khiến Vịnh Đóa đứng sau cũng phải nuốt nước bọt ừng ừng. Sau đó là bánh hành, thịt kho Tô Đông Pha, đậu que ớt đỏ, tiểu long bao, gà bọc tiêu đường,...tất cả đều nóng hôi hổi. Cuối cùng, Tạ ma ma đặt thêm một bàn phụ, bày mười hai loại điểm tâm, tám loại canh hầm, năm loại cháo khác nhau nữa.
Gia Hỷ cảm thấy đói thật sự, kiếp trước nàng chỉ là nhân viên quèn, ăn uống qua loa, nay được sống lại, nàng thầm hứa, kiếp này nàng phải luôn sống trong vinh hoa phú quý. Bữa ăn Gia Hỷ khéo léo tìm cách ăn được nhiều nhất, mà vẫn phải tự nhiên lễ độ nhất, dù gì nàng có bạc nhưng Phùng phủ không cho phép tiểu thư có phòng bếp riêng, nếu nàng bỏ tiền ăn đồ xa xỉ chính là để người khác nắm nhược điểm, thâm tâm nàng cũng không muốn tỏ ra nhiều tiền để người khác thèm thuồng nghĩ đến.
Vịnh Đóa gắp thức ăn cho nàng, Gia Hỷ nhìn chăm chăm hoa văn đôi đũa, bất chợt, thấy một chiếc vòng vàng lộ ra trên cổ tay trắng nõn của Vịnh Đóa, Gia Hỷ hơi thắc mắc, nhưng cũng không tiện tỏ vẻ gì.
Đại lão gia giữa bữa cơm mới lên tiếng:
- Năm sau Tổ Đường có đại sự, là bầu ra tân Tộc trưởng, có lẽ lão phu nhân sẽ đến Mi Châu một chuyến.
Đại phu nhân điềm nhiên:
- Dù gì cũng không đến lượt chi chúng ta nhận vẻ vang danh hiệu này, lão gia quan tâm làm gì?
Đại lão gia gật đầu:
- Ta vốn là không quan tâm, chỉ là mấy đứa nhỏ đều đã lớn, ta muốn viết tên Gia Hòa dưới thân phu nhân.
Đại phu nhân bây giờ mới ngước mắt lên, liếc nhanh qua Phùng Gia Hòa đang ngỡ ngàng kia một cái, dấm dẳn:
- Lão gia sao lại quyết định đột ngột vậy?
Đại lão gia gắp một miếng đậu que, lại chê cay quá mà vứt đi, lạnh nhạt đáp:
- Bên Tĩnh Giai Bá phủ đã đánh tiếng muốn nghị hôn. Ta thấy hôn sự không tệ, nên đã đáp ứng, cũng muốn cho Tứ tỉ nhi gả sang bên đó có chút mặt mũi.
Đại phu nhân nhíu mày một chút, Tĩnh Giai Bá phủ đến đời này chỉ có một cái duy nhất nam nhi, cũng chính là được tập ấm, thường gọi là Lưu tiểu Bá gia, tính cách phóng đãng, năm bảy phòng thiếp thất, nhưng dù sao cũng chưa có chính thê, Gia Hòa chỉ là thứ xuất, như vậy cũng quá cao đi. Đại phu nhân hơi lưỡng lự:
- Viết dưới danh thiếp, thiếp không ý gì, nhưng Tĩnh Giai Bá phủ sao lại muốn một con dâu thân phận như Tứ tỉ nhi?
Đại lão gia cũng không nể mặt Gia Hòa đang ngồi cạnh, trực tiếp nói ra:
- Lưu tiểu Bá gia hắn đã liệt giường một tháng nay, Tĩnh Giai Bá phu nhân muốn xung hỉ cho hắn ta!
Phùng Gia Hòa nghe đến đó như sét nổ trời quang, đầu óc choáng váng, dù là thứ xuất, nhưng nàng ta vẫn tự nhận mình là thanh cao tài năng, muốn có cái thú phu thê ân ái họa mi trước gương, nay phải gả cho một tên phóng đãng chục cái thiếp thất thì thôi đi, còn là bị bệnh sắp chết!
Phùng Gia Hòa uất quá hóa ngốc, vội đứng dậy:
- Không được!
Đại phu nhân nâng mi mắt:
- Vô lễ! Thường ngày ta dạy ngươi thế nào? Có thể đập bàn quát tháo trước mặt phụ mẫu như vậy ư?
Đại lão gia nhìn Phùng Gia Hòa khóc lóc kia, phiền phức:
- Cũng là còn lâu mới bàn đến, ngồi xuống ăn cơm đi. Gả qua đó, với ngươi đã là với cao.
Phùng Gia Hòa không nuốt nổi cơm, ai cũng biết thân phận nàng chỉ đáng lót đường cho Phùng Gia Hảo, nhưng nàng cũng là con người, ép uổng đến thế nàng không chịu nổi.
Gia Hỷ chứng kiến một màn này, lòng lạnh đi mấy phần, Phùng Gia Hòa cũng là nữ nhi ruột thịt của Đại lão gia, ông ta lại đành lòng gả đi như vậy, cũng chỉ muốn một cái quan hệ với hoàng thân quốc thích. Hóa ra mấy cái thanh danh không màn quyền thế, không đưa nữ nhi vào cung cũng chỉ là che dấu. Gia Hỷ nuốt một hơi lạnh, Phùng Gia Hảo kia là bảo bối trong lòng họ, nàng được tính là cái gì, nếu không tính kế tốt, nàng chẳng phải cũng sẽ như Phùng Gia Hòa sao?
__________________________
Lẩu tiết cay: làm từ nội tạng và tiết của heo, bò, cừu các loại. Thêm nhiều ớt, tiêu, hương liệu. Vị cay nồng, thơm, ấm.
Bánh hành:
Thịt kho Tô Đông Pha:
Đậu que ớt đỏ: đậu que cùng ớt nướng thơm, giòn, sau đó xào cùng gừng tỏi, gia vị.
Tiểu long bao
Gà bọc tiêu đường:
Gia Hỷ cài thêm một lượt hoa vải lên tóc, cảm thấy dung nhan yểu điệu hơn một chút mới chậm rãi đi đến thư phòng. Vịnh Đan luồn vào tay nàng lò sưởi bọc bông, giũ giũ tà áo gấm trắng lông thỏ, lại cầm ô che tuyết cho nàng.
Gia Hỷ nhìn hành lang được quét dọn sạch sẽ âm thầm hài lòng, Hàn thị quản việc nhà, vô cùng thâm hiểm ích kỷ nhưng cũng là tỉ mỉ điêu luyện, khó thể chê trách gì, Gia Hỷ nhìn mũi giày đá tà áo, trầm giọng:
- Em nói xem, vì sao phụ thân lại gọi ta đến?
Vịnh Đan lắc đầu, trâm bạc đung đưa:
- Nô tì không biết, lão gia ít để ý đến chuyện hậu viện, phần lớn thời gian đều đọc sách, đi công vụ, ngay cả Nhị tiểu thư, lão gia cũng hiếm khi gọi đến gặp riêng.
Gia Hỷ nhìn cánh cửa thư phòng đã hiện ra cuối con đường, lẳng lặng cởi áo choàng, đi vào trong:
- Phụ thân, hôm nay tuyết rơi nhiều, người cẩn thận mặc ấm!
Đại lão gia chỉ vào ghế bên cạnh:
- Con ngồi đi.
Gia Hỷ vén tà váy đoan trang ngồi xuống, Đại lão gia vẫn viết viết ấn ấn, không có gì làm, Gia Hỷ âm thầm quan sát một lượt thư phòng, mực hương hoa lê thoang thoảng, nàng cố ghi nhớ sở thích của Đại lão gia, biết đâu có thời điểm lại dùng đến.
Đợi một khoảng thật dài, Đại lão gia mới ngừng bút:
- Sản nghiệp của nương con để lại làm ăn chắc phát đạt?
Gia Hỷ hơi nhíu mày, đột ngột hỏi đến sản nghiệp, không lẽ Hàn thị thổi gió bên gối nên Đại lão gia có ý muốn lấy lại, nhưng bây giờ người của Liên Thành Hầu còn ở đây, Đại lão gia sẽ không làm vậy. Gia Hỷ tỏ vẻ vô tội, mỉm cười:
- Nữ nhi cũng chỉ mới nhận được cách đây vài ngày, sổ sách cũng chưa kiểm kê kịp, mà mẫu thân cũng chưa đưa sang hết!
Đại lão gia thở dài một cái:
- Bên mẫu thân để ta nói nàng nhanh một chút, dù gì cũng bận quản lý hậu viện, sợ không nhớ hết được!
Gia Hỷ bĩu môi một cái, Hàn thị chậm chạp vì muốn khai khống số lợi nhuận, dễ bề ăn bớt, Đại lão gia hiển nhiên biết nhưng luôn bên vực, cười cười:
- Nữ nhi cũng nghĩ vậy, mẫu thân hay mệt nhọc trong người, sợ không quản nổi hết.
Đại lão gia biết lời nàng có hàm ý, liền nói thẳng:
- Qua mùa đông Binh Bộ thường thiếu ngân lương, sản nghiệp của con được Liên Thành Hầu đầu tư không ít, có thể cho Binh Bộ vay mượn? Khoảng ba mươi vạn lượng bạc?
Gia Hỷ chấn kinh, nhớ tới hiện đại, tư nhân làm ăn với nhà nước đều thua thiệc, nay muốn nàng bỏ tiền riêng ra cho triều đình vay, nàng không nỡ, cái vay này, sợ không dễ lấy lại. Gia Hỷ xoa xoa bàn tay vào lò sưởi, bên trong lò đã nguội ngắt, tay nàng cũng lạnh giá, Gia Hỷ mở miệng cười duyên dáng:
- Chuyện này nữ nhi không tự quyết được, phần vốn Liên Thành Hầu còn nhiều hơn nữ nhi, để nữ nhi hỏi qua Triệu Thiếu giám đã!
Đại lão gia cũng không miễn cưỡng, cho nàng lui ra ngoài. Gia Hỷ đường về miên man suy nghĩ, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Vịnh Đan thấy nàng có tâm sự cũng tinh tế không phiền nhiễu, cho người nấu nước ấm có hoa mai để nàng tắm. Gia Hỷ ngâm người trong bồn, chưa ra khỏi nước đã phân phó:
- Triệu Thiếu giám đang ở đâu?
Vịnh Đan đứng ngoài bình phong, đang dùng lò sưởi hơ ấm xiêm y của Gia Hỷ, trả lời:
- Hôm qua Thiếu giám đã lên đường đến Bích Ba trang rồi ạ.
Gia Hỷ xoa xoa đầu, mùa đông, suối nước nóng ở đó chắc thu hút không ít khách nghỉ lại. Sổ sách mong là Hàn thị ngày mai sẽ đưa qua, nàng đã đánh tiếng với Đại lão gia như thế, Hàn thị có thể nào không biết điều.
Gia Hỷ khoác áo, hờ hững hong tóc gần lò than cạnh giường ngủ, xung quanh yên ả đến kì lạ, Vịnh Đan khơi khơi than để lửa thêm đượm một chút. Gia Hỷ nhìn quanh:
- Vịnh Đóa đâu?
Vịnh Đan lắc đầu:
- Mấy hôm nay nha đầu đó cứ thấy vắng việc là chạy đi mất tích, Hà ma ma thì trở lạnh bị viêm khớp, cũng ít đi lại, chỉ nằm trong phòng rên rỉ thôi!
Gia Hỷ đến trước bàn trang điểm, tùy tiện lấy ra năm lượng:
- Đem đến để Hà ma ma mua thuốc, người già nhiều bệnh, cứ để bà ấy nghỉ.
Chập tối, Gia Hỷ đang vấn một búi tóc đơn giản để đến phòng Đại phu nhân dùng cơm, thì Vịnh Đóa mới trở về, Gia Hỷ nhíu mày trách mấy câu:
- Em có còn là người bên cạnh ta không, suốt ngày chạy ra khỏi viện, em cũng là nữ nhi, đáng lẽ không nên tới cổng trước, lui cổng sau như vậy chứ?
Vịnh Đóa ấm ức quỳ xuống nhận lỗi, Gia Hỷ cũng không nói gì nữa, phất phất tay để nàng dậy. Vịnh Đan choàng áo ấm cho nàng, Gia Hỷ phân phó:
- Em cũng vất vả cả ngày rồi, đi nghỉ đi, để Vịnh Đóa hầu hạ ta sang bên Đại phu nhân.
Gia Hỷ bước ra hành lang, so với nhiệt độ ấm áp trong phòng thì hơi choáng váng một chút, bên ngoài rét muốt, cùng chẳng thấy gia nhân nào canh cổng ban đêm, có lẽ trời quá lạnh khiến bọn họ đều trốn vào phòng củi cả.
Bên trong phòng Đại phu nhân có tiếng cười nói vui vẻ, Gia Hỷ nhìn Vịnh Đóa:
- Nghe như tiếng của lão gia?
Vịnh Đóa lén lút đến gần hơn:
- Còn có tiếng của biểu thiếu gia nữa!
Gia Hỷ nắm lò sưởi chặt hơn một chút, sáng mượn bạc, tối làm cơm, không biết trong hồ lô họ định bán thuốc gì. Gia Hỷ gõ cửa, Hạnh Độ là đại tì nữ bên cạnh Đại phu nhân tươi cười bước ra, mời nàng vào. Hạnh Độ ở Phùng phủ rất có mặt mũi, cũng đã hai mươi lăm nhưng không lập gia đình, ăn mặc chi phí đến Phùng Gia Hòa cũng chỉ được như thế. Vịnh Đóa giúp Gia Hỷ cởi bỏ áo choàng, lại chỉnh trang một lượt cho nàng. Gia Hỷ thầm chán nản, nếu biết hôm nay đông đủ vậy, nàng không chỉ ăn vận đơn giản như vầy. Nhưng dù sao cũng chỉ là cơm tối, thanh nhã một chút cũng có ý vị riêng. Dù gì bốn cây trâm ngọc bích chạm bách điểu này cũng đâu phải ai có thể có, nàng cũng chỉ vừa đặt riêng cách đây mấy ngày mà thôi. Nhìn qua tà áo xanh ngọc phẳng phiu lần nữa, vẽ trên môi một nụ cười chuẩn mực, Gia Hỷ mới bước vào trong:
- Mẫu thân an hảo!
Chợt như bất ngờ vì thấy đông người như vậy, Gia Hỷ vờ khựng lại một chút rồi cung kính:
- Phụ thân, nữ nhi có lễ!
Lại nhìn sang bên Đại thiếu gia cùng biểu thiếu gia, cúi mặt thi lễ một cái. Bởi Gia Hỷ lễ nghi hết sức tự nhiên nên Phùng Gia Hảo cùng Phùng Gia Hòa đều miễn cưỡng đứng lên chào hỏi. Đại thiếu gia cũng chỉ vào ghế trống cạnh Đại phu nhân:
- Muội ngồi xuống đi.
Gia hỷ vừa chạm xuống ghế, đã nghe Phùng Gia Hảo ngọt nhạt:
- Đại tỉ cũng thật cao quý, khiến cả nhà đang đợi cơm tỉ đấy!
Gia Hỷ thầm cười Phùng Gia Hảo ngu ngốc này, muốn nói nàng đi trễ cũng không nên trước mặt Đại lão gia tranh nhau, Gia Hỷ im lặng không nói gì, Đại phu nhân liếc mắt nữ nhi mình một cái, lãnh đạm:
- Tạ ma ma đưa món lên đi!
Gia Hỷ nhìn chén ngọc trước mặt, âm thầm suýt xoa, Phùng phủ không hổ trăm năm thế gia, cũng thật phung phí. Chén ngọc này mùa đông sờ vào vẫn ấm, chắc chắn là đồ tốt. Lại nhìn bốn chậu đồng có chân cao chứa than bạc đỏ rực góc phòng, hai trăm ngọn nến cháy sáng rõ mặt người, biết bao tiền của.
Tạ ma ma cho mấy tì nữ dâng lần lượt, một phần lẩu tiết cay to đặt lên giữa bàn, hương lẩu thơm đưa vào không khí khiến Vịnh Đóa đứng sau cũng phải nuốt nước bọt ừng ừng. Sau đó là bánh hành, thịt kho Tô Đông Pha, đậu que ớt đỏ, tiểu long bao, gà bọc tiêu đường,...tất cả đều nóng hôi hổi. Cuối cùng, Tạ ma ma đặt thêm một bàn phụ, bày mười hai loại điểm tâm, tám loại canh hầm, năm loại cháo khác nhau nữa.
Gia Hỷ cảm thấy đói thật sự, kiếp trước nàng chỉ là nhân viên quèn, ăn uống qua loa, nay được sống lại, nàng thầm hứa, kiếp này nàng phải luôn sống trong vinh hoa phú quý. Bữa ăn Gia Hỷ khéo léo tìm cách ăn được nhiều nhất, mà vẫn phải tự nhiên lễ độ nhất, dù gì nàng có bạc nhưng Phùng phủ không cho phép tiểu thư có phòng bếp riêng, nếu nàng bỏ tiền ăn đồ xa xỉ chính là để người khác nắm nhược điểm, thâm tâm nàng cũng không muốn tỏ ra nhiều tiền để người khác thèm thuồng nghĩ đến.
Vịnh Đóa gắp thức ăn cho nàng, Gia Hỷ nhìn chăm chăm hoa văn đôi đũa, bất chợt, thấy một chiếc vòng vàng lộ ra trên cổ tay trắng nõn của Vịnh Đóa, Gia Hỷ hơi thắc mắc, nhưng cũng không tiện tỏ vẻ gì.
Đại lão gia giữa bữa cơm mới lên tiếng:
- Năm sau Tổ Đường có đại sự, là bầu ra tân Tộc trưởng, có lẽ lão phu nhân sẽ đến Mi Châu một chuyến.
Đại phu nhân điềm nhiên:
- Dù gì cũng không đến lượt chi chúng ta nhận vẻ vang danh hiệu này, lão gia quan tâm làm gì?
Đại lão gia gật đầu:
- Ta vốn là không quan tâm, chỉ là mấy đứa nhỏ đều đã lớn, ta muốn viết tên Gia Hòa dưới thân phu nhân.
Đại phu nhân bây giờ mới ngước mắt lên, liếc nhanh qua Phùng Gia Hòa đang ngỡ ngàng kia một cái, dấm dẳn:
- Lão gia sao lại quyết định đột ngột vậy?
Đại lão gia gắp một miếng đậu que, lại chê cay quá mà vứt đi, lạnh nhạt đáp:
- Bên Tĩnh Giai Bá phủ đã đánh tiếng muốn nghị hôn. Ta thấy hôn sự không tệ, nên đã đáp ứng, cũng muốn cho Tứ tỉ nhi gả sang bên đó có chút mặt mũi.
Đại phu nhân nhíu mày một chút, Tĩnh Giai Bá phủ đến đời này chỉ có một cái duy nhất nam nhi, cũng chính là được tập ấm, thường gọi là Lưu tiểu Bá gia, tính cách phóng đãng, năm bảy phòng thiếp thất, nhưng dù sao cũng chưa có chính thê, Gia Hòa chỉ là thứ xuất, như vậy cũng quá cao đi. Đại phu nhân hơi lưỡng lự:
- Viết dưới danh thiếp, thiếp không ý gì, nhưng Tĩnh Giai Bá phủ sao lại muốn một con dâu thân phận như Tứ tỉ nhi?
Đại lão gia cũng không nể mặt Gia Hòa đang ngồi cạnh, trực tiếp nói ra:
- Lưu tiểu Bá gia hắn đã liệt giường một tháng nay, Tĩnh Giai Bá phu nhân muốn xung hỉ cho hắn ta!
Phùng Gia Hòa nghe đến đó như sét nổ trời quang, đầu óc choáng váng, dù là thứ xuất, nhưng nàng ta vẫn tự nhận mình là thanh cao tài năng, muốn có cái thú phu thê ân ái họa mi trước gương, nay phải gả cho một tên phóng đãng chục cái thiếp thất thì thôi đi, còn là bị bệnh sắp chết!
Phùng Gia Hòa uất quá hóa ngốc, vội đứng dậy:
- Không được!
Đại phu nhân nâng mi mắt:
- Vô lễ! Thường ngày ta dạy ngươi thế nào? Có thể đập bàn quát tháo trước mặt phụ mẫu như vậy ư?
Đại lão gia nhìn Phùng Gia Hòa khóc lóc kia, phiền phức:
- Cũng là còn lâu mới bàn đến, ngồi xuống ăn cơm đi. Gả qua đó, với ngươi đã là với cao.
Phùng Gia Hòa không nuốt nổi cơm, ai cũng biết thân phận nàng chỉ đáng lót đường cho Phùng Gia Hảo, nhưng nàng cũng là con người, ép uổng đến thế nàng không chịu nổi.
Gia Hỷ chứng kiến một màn này, lòng lạnh đi mấy phần, Phùng Gia Hòa cũng là nữ nhi ruột thịt của Đại lão gia, ông ta lại đành lòng gả đi như vậy, cũng chỉ muốn một cái quan hệ với hoàng thân quốc thích. Hóa ra mấy cái thanh danh không màn quyền thế, không đưa nữ nhi vào cung cũng chỉ là che dấu. Gia Hỷ nuốt một hơi lạnh, Phùng Gia Hảo kia là bảo bối trong lòng họ, nàng được tính là cái gì, nếu không tính kế tốt, nàng chẳng phải cũng sẽ như Phùng Gia Hòa sao?
__________________________
Lẩu tiết cay: làm từ nội tạng và tiết của heo, bò, cừu các loại. Thêm nhiều ớt, tiêu, hương liệu. Vị cay nồng, thơm, ấm.
Bánh hành:
Thịt kho Tô Đông Pha:
Đậu que ớt đỏ: đậu que cùng ớt nướng thơm, giòn, sau đó xào cùng gừng tỏi, gia vị.
Tiểu long bao
Gà bọc tiêu đường:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook