Hận Là Yêu Vô Cùng
-
Chương 9
Sở Hiên phát giận.
Trên xe nồng nặc mùi thuốc súng. Khuôn mặt Sở Hiên nghiêm nghị như mọi ngày nhưng đôi tay gồng chặt đã nói lên tâm tình của anh.
Sở Hi im lặng, khoanh tay nhìn thẳng. Gương mặt non nớt bộc lộ sự mất hứng. Cô mím môi, quay ngang quay dọc, nhất quyết không quay về phía anh.
Chiếc xe chậm rãi tiến vào một tiểu khu biệt thự nằm vùng ngoại ô.
Sở Hi thấy thế liền nổi nóng "Anh là đang tức giận chuyện gì hả? Giờ là anh đang thị uy với tôi sao?"
Sở Hiên không nói. Anh bẻ quặt tay lái, thắng đột ngột, dừng ngay trước cửa một cái biệt thự nhỏ nhắn màu đà. Anh quay sang nhìn Sở Hi, ánh mắt thâm tình "Anh hối hận."
Sở Hi nhìn chằm chằm vào ánh mắt Sở Hiên tìm tòi. Cô không hiểu được anh ta. Mãi mãi cô cũng không hiểu được anh ta. Cô cắn chặt răng mở cửa bước xuống, không quên đóng cửa thật mạnh, giậm chân bước vào nhà.
Sở Hiên nheo mắt nhìn bóng cô. Ánh mắt loé lên sự đau khổ. Rồi trở về khuôn mặt bình thản như lúc trước. Đôi tay nắm chặt. Đè lên còi xe. Kêu inh ỏi.
Sở Hi trong nhà nghe thấy vậy liền tức giận, đá đôi giày cao gót, ném túi xách. Ngồi phịch xuống ghê salon.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Sở Hi liền ngồi thẳng dậy. Sở Hiên bước vào nhà liếc nhìn cô một cái rồi đi thẳng lên lầu.
Sở Hi tức giận, chạy với theo anh, phát hỏa " Anh là hối hận điều gì? Công tử thanh cao như anh không phải chê tôi bẩn sao? Giờ lại hối hận? Anh đi tìm mua giùm tôi 1 viên thuốc hối hận. Tôi liền hận mình lúc trước sao yêu anh?"
Sở Hiên nắm chặt tay, bốn móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay. Anh chậm rãi quay lại. Anh đang đứng bậc trên cầu thang. Sở Hi đứng dưới lầu. Càng làm không khí thêm căng thẳng. Anh vẫn cao cao tại thượng như thế. Hệt như trước đây.
Anh híp mắt bước từng bước xuống. Khí thế ban nãy của Sở Hi dần tan hết. Cô hoảng sợ lùi lại. Cô nói Tần Duyệt như con hổ bị giam giữ. Cô cũng chẳng khác gì cá nằm trên thớt. Giận dữ, căm thù nhưng lại vô cùng sợ hãi.
Không thể Sở Hi lùi thêm bước nào, Sở Hiên liền vác cô lên lầu. Là vác ngang vai. Sở Hi ngẩng đầu dậy, tay cố gắng đẩy vai anh ra, hét toáng lên. "Cái tên điên Sở Hiên này, mau thả tôi xuống. Thả tôi xuống mau."
Sở Hiên sầm mặt, tay ôm chân cô. Tay còn lại liền phát mạnh lên mông cô từng cái một. Anh không hề nương tay. Sở Hi cắn răng đếm đến chín, Sở Hiên liền dừng lại. Mắt cô đỏ hoe, uỷ khuất tuôn trào nước mắt, cô nức nở "Anh là đồ điên... Tên điên Sở Hiên này....."
Bất kể như thế nào, đánh bao nhiêu cái, chỉ cần cô đếm tới chín, Sở Hiên luôn luôn dừng tay lại.
Anh đá cửa phòng nằm cuối hành lang. Vác người cô thẳng về bồn tắm đã được mở nước sẵn, ném mạnh cô xuống đó. Sở Hi sặc nước, ho sùng sụ, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Sở Hiên lấy bông tắm chà mạnh người cô, như muốn lột da cô, không nương tình. Một lần, lại một lần, đến khi người cô như bỏng rát, Sở Hi không chịu nổi mở miệng châm chọc "Sao? Anh thấy tôi bẩn hả? Muốn tắm cho tôi đến bao giờ? Hử?"
Sở Hiên cởi từng lớp vải trên người cô ra. Tần mẫn chà từng cm2 da thịt cô. Không để ý đến cô. Đôi mắt anh đen ngoám không chút tình dục, cứ như coi cô là con búp bê, liên tục hành động.
Sở Hi vừa trải qua một đêm không ngủ, cơ thể có chút khó chịu, là dư âm của cuộc ái tình. Có những điểm mạnh cảm trên cơ thể cô không chịu nổi sự chà sát mãnh liệt đó. Cô kháng cự "Anh định thanh tẩy tôi sao? Tiếc rằng trên người tôi đầy hương vị..." Cô ngắt giọng, nghiến răng nói từng chữ một "của một người đàn ông khác. Không phải anh."
Nghe đến đây, Sở Hiên phản ứng lại. Anh đứng lên, ném bông tắm lên người cô rồi đi ra ngoài. Sở Hi cắn răng, bật khóc. Nước mắt cô rơi nhưng vẫn nghiến răng chà khắp cơ thể. Cô không còn trong trắng, không còn bé nhỏ để sà vào lòng anh.
Bên trong nhà tắm, tiếng khóc nức nở. Bên ngoài ban công, từng làn khói trắng bay theo làn gió. Sở Hiên lạnh lùng đứng ngoài ban công hút thuốc. Anh nhìn đôi tay mình, anh kinh tởm nó. Đôi tay anh không còn sạch sẽ để ôm cô, vuốt ve cô nữa rồi.
Cả hai người đối chọi gay gắt với nhau. Nếu có một nhường thì liệu kết cục của hai người có tiến thoái lưỡng nan như thế này.
Sở Hi yêu anh, Sở Hiên biết. Bởi ngay từ giây phút anh nhìn thấy cô. Anh đã biết sứ mệnh của mình được sinh ra là bảo hộ cô. Khoảnh khắc cô ôm chầm lấy anh, thủ thỉ vào tai anh rằng cảm ơn anh. Trái tim anh đã cuốn theo lời nói của cô. Giọng nói của cô như rót mật vào tai anh, là lời thì thầm của thiên sứ. Anh ảo mộng rằng một ngày nào đó, cả hai sẽ bước trên lễ đường. Anh sẽ giao sinh mệnh của mình cho cô, nắm lấy tay cô đi suốt quãng đường còn lại. Nào ngờ đâu, sự thật đã đánh gục anh, đã như một đòn giáng thật mạnh, vỡ nát trái tim anh. Đau khổ của cô, hãy để anh nhận lấy. Kể cả khi kiếp này, anh không cách nào sánh vai cùng cô.
Anh hút hết điếu này đến điếu khác. Chờ đợi người kia. Chỉ cần cô có bất kì động tĩnh nào. Anh liền xông vào.
Nghe tiếng xả nước, anh dụi tắt điếu thuốc. Thở dài rồi trở lại phòng. Sở Hi choàng khăn tắm bước ra ngoài. Tóc ướt buông rũ rượi, mặt bơ phờ ngồi im trên giường. Anh đau lòng nhìn mảng da ửng đỏ loang lỗ khắp người cô. Dằng tâm tư mình xuống, anh lấy một cái khăn khác quỳ trên giường lau tóc cho cô thật nhẹ nhàng. Đây có lẽ chính là khoảnh khắc dịu dàng nhất của anh đối với cô suốt thời gian qua. Cô ngồi im, cúi đầu, không động đậy cũng không lên tiếng. Sở Hiên chăm chú lau tóc cô như thể đây là chuyện làm tôn kính nhất.
Sở Hiên bước xuống giường, ngồi chồm hỗm trước mặt cô. Nhìn lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô. Anh lấy tay gạt đi giọt lệ đang tuôn. Sở Hi thật tức giận, cô giận chính mình lại sa ngã thêm lần nữa chỉ vì vài động tác cỏn con của anh. Cô tức mình bực khóc. Sở Hiên có lẽ hiểu hoặc không hiểu tâm tư cô. Anh ôm chầm lấy Sở Hi, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Hệt như khi cô vừa mới tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Quả thật Sở Hiên chính là ác mộng của cuộc đời Sở Hi, mà cô nguyện chìm đắm vào.
Sở Hi tựa vào ngực Sở Hiên. Cô khẽ khàng ngân nga vài giai điệu không gọi tên. Giọng cô khàn khàn gọi tên Sở Hiên. Luôn miệng nói rằng Sở Hiên là một tên khốn nhất xong lại bật cười. Anh chỉ tiếp tục vỗ lưng cô. Cảm thụ cảm giác được ôm trọn cô trong vòng tay, được cô không chút phòng bị ỷ lại. Bất giác, cả anh và cô ôm nhau ngủ ngon lành. Đây là giấc ngủ yên bình nhất trong suốt 22 năm của Sở Hiên. Mặc kệ ngày mai, khi hai người thức dậy, lại tiếp tục đối đầu nhau.
Sở Hiên yêu Sở Hi. Mãi mãi như thế. Anh nghĩ về điều này, trước khi rơi vào giấc mộng.
Tâm sự của tác giả:
Ta thật thích Sở Hiên hơn Tần Duyệt. Thích cả sự thâm tình của anh. Ta xây dựng hình tượng Sở Hiên trên cơ sở người ta mong ước.
Trên xe nồng nặc mùi thuốc súng. Khuôn mặt Sở Hiên nghiêm nghị như mọi ngày nhưng đôi tay gồng chặt đã nói lên tâm tình của anh.
Sở Hi im lặng, khoanh tay nhìn thẳng. Gương mặt non nớt bộc lộ sự mất hứng. Cô mím môi, quay ngang quay dọc, nhất quyết không quay về phía anh.
Chiếc xe chậm rãi tiến vào một tiểu khu biệt thự nằm vùng ngoại ô.
Sở Hi thấy thế liền nổi nóng "Anh là đang tức giận chuyện gì hả? Giờ là anh đang thị uy với tôi sao?"
Sở Hiên không nói. Anh bẻ quặt tay lái, thắng đột ngột, dừng ngay trước cửa một cái biệt thự nhỏ nhắn màu đà. Anh quay sang nhìn Sở Hi, ánh mắt thâm tình "Anh hối hận."
Sở Hi nhìn chằm chằm vào ánh mắt Sở Hiên tìm tòi. Cô không hiểu được anh ta. Mãi mãi cô cũng không hiểu được anh ta. Cô cắn chặt răng mở cửa bước xuống, không quên đóng cửa thật mạnh, giậm chân bước vào nhà.
Sở Hiên nheo mắt nhìn bóng cô. Ánh mắt loé lên sự đau khổ. Rồi trở về khuôn mặt bình thản như lúc trước. Đôi tay nắm chặt. Đè lên còi xe. Kêu inh ỏi.
Sở Hi trong nhà nghe thấy vậy liền tức giận, đá đôi giày cao gót, ném túi xách. Ngồi phịch xuống ghê salon.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Sở Hi liền ngồi thẳng dậy. Sở Hiên bước vào nhà liếc nhìn cô một cái rồi đi thẳng lên lầu.
Sở Hi tức giận, chạy với theo anh, phát hỏa " Anh là hối hận điều gì? Công tử thanh cao như anh không phải chê tôi bẩn sao? Giờ lại hối hận? Anh đi tìm mua giùm tôi 1 viên thuốc hối hận. Tôi liền hận mình lúc trước sao yêu anh?"
Sở Hiên nắm chặt tay, bốn móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay. Anh chậm rãi quay lại. Anh đang đứng bậc trên cầu thang. Sở Hi đứng dưới lầu. Càng làm không khí thêm căng thẳng. Anh vẫn cao cao tại thượng như thế. Hệt như trước đây.
Anh híp mắt bước từng bước xuống. Khí thế ban nãy của Sở Hi dần tan hết. Cô hoảng sợ lùi lại. Cô nói Tần Duyệt như con hổ bị giam giữ. Cô cũng chẳng khác gì cá nằm trên thớt. Giận dữ, căm thù nhưng lại vô cùng sợ hãi.
Không thể Sở Hi lùi thêm bước nào, Sở Hiên liền vác cô lên lầu. Là vác ngang vai. Sở Hi ngẩng đầu dậy, tay cố gắng đẩy vai anh ra, hét toáng lên. "Cái tên điên Sở Hiên này, mau thả tôi xuống. Thả tôi xuống mau."
Sở Hiên sầm mặt, tay ôm chân cô. Tay còn lại liền phát mạnh lên mông cô từng cái một. Anh không hề nương tay. Sở Hi cắn răng đếm đến chín, Sở Hiên liền dừng lại. Mắt cô đỏ hoe, uỷ khuất tuôn trào nước mắt, cô nức nở "Anh là đồ điên... Tên điên Sở Hiên này....."
Bất kể như thế nào, đánh bao nhiêu cái, chỉ cần cô đếm tới chín, Sở Hiên luôn luôn dừng tay lại.
Anh đá cửa phòng nằm cuối hành lang. Vác người cô thẳng về bồn tắm đã được mở nước sẵn, ném mạnh cô xuống đó. Sở Hi sặc nước, ho sùng sụ, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Sở Hiên lấy bông tắm chà mạnh người cô, như muốn lột da cô, không nương tình. Một lần, lại một lần, đến khi người cô như bỏng rát, Sở Hi không chịu nổi mở miệng châm chọc "Sao? Anh thấy tôi bẩn hả? Muốn tắm cho tôi đến bao giờ? Hử?"
Sở Hiên cởi từng lớp vải trên người cô ra. Tần mẫn chà từng cm2 da thịt cô. Không để ý đến cô. Đôi mắt anh đen ngoám không chút tình dục, cứ như coi cô là con búp bê, liên tục hành động.
Sở Hi vừa trải qua một đêm không ngủ, cơ thể có chút khó chịu, là dư âm của cuộc ái tình. Có những điểm mạnh cảm trên cơ thể cô không chịu nổi sự chà sát mãnh liệt đó. Cô kháng cự "Anh định thanh tẩy tôi sao? Tiếc rằng trên người tôi đầy hương vị..." Cô ngắt giọng, nghiến răng nói từng chữ một "của một người đàn ông khác. Không phải anh."
Nghe đến đây, Sở Hiên phản ứng lại. Anh đứng lên, ném bông tắm lên người cô rồi đi ra ngoài. Sở Hi cắn răng, bật khóc. Nước mắt cô rơi nhưng vẫn nghiến răng chà khắp cơ thể. Cô không còn trong trắng, không còn bé nhỏ để sà vào lòng anh.
Bên trong nhà tắm, tiếng khóc nức nở. Bên ngoài ban công, từng làn khói trắng bay theo làn gió. Sở Hiên lạnh lùng đứng ngoài ban công hút thuốc. Anh nhìn đôi tay mình, anh kinh tởm nó. Đôi tay anh không còn sạch sẽ để ôm cô, vuốt ve cô nữa rồi.
Cả hai người đối chọi gay gắt với nhau. Nếu có một nhường thì liệu kết cục của hai người có tiến thoái lưỡng nan như thế này.
Sở Hi yêu anh, Sở Hiên biết. Bởi ngay từ giây phút anh nhìn thấy cô. Anh đã biết sứ mệnh của mình được sinh ra là bảo hộ cô. Khoảnh khắc cô ôm chầm lấy anh, thủ thỉ vào tai anh rằng cảm ơn anh. Trái tim anh đã cuốn theo lời nói của cô. Giọng nói của cô như rót mật vào tai anh, là lời thì thầm của thiên sứ. Anh ảo mộng rằng một ngày nào đó, cả hai sẽ bước trên lễ đường. Anh sẽ giao sinh mệnh của mình cho cô, nắm lấy tay cô đi suốt quãng đường còn lại. Nào ngờ đâu, sự thật đã đánh gục anh, đã như một đòn giáng thật mạnh, vỡ nát trái tim anh. Đau khổ của cô, hãy để anh nhận lấy. Kể cả khi kiếp này, anh không cách nào sánh vai cùng cô.
Anh hút hết điếu này đến điếu khác. Chờ đợi người kia. Chỉ cần cô có bất kì động tĩnh nào. Anh liền xông vào.
Nghe tiếng xả nước, anh dụi tắt điếu thuốc. Thở dài rồi trở lại phòng. Sở Hi choàng khăn tắm bước ra ngoài. Tóc ướt buông rũ rượi, mặt bơ phờ ngồi im trên giường. Anh đau lòng nhìn mảng da ửng đỏ loang lỗ khắp người cô. Dằng tâm tư mình xuống, anh lấy một cái khăn khác quỳ trên giường lau tóc cho cô thật nhẹ nhàng. Đây có lẽ chính là khoảnh khắc dịu dàng nhất của anh đối với cô suốt thời gian qua. Cô ngồi im, cúi đầu, không động đậy cũng không lên tiếng. Sở Hiên chăm chú lau tóc cô như thể đây là chuyện làm tôn kính nhất.
Sở Hiên bước xuống giường, ngồi chồm hỗm trước mặt cô. Nhìn lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô. Anh lấy tay gạt đi giọt lệ đang tuôn. Sở Hi thật tức giận, cô giận chính mình lại sa ngã thêm lần nữa chỉ vì vài động tác cỏn con của anh. Cô tức mình bực khóc. Sở Hiên có lẽ hiểu hoặc không hiểu tâm tư cô. Anh ôm chầm lấy Sở Hi, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Hệt như khi cô vừa mới tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Quả thật Sở Hiên chính là ác mộng của cuộc đời Sở Hi, mà cô nguyện chìm đắm vào.
Sở Hi tựa vào ngực Sở Hiên. Cô khẽ khàng ngân nga vài giai điệu không gọi tên. Giọng cô khàn khàn gọi tên Sở Hiên. Luôn miệng nói rằng Sở Hiên là một tên khốn nhất xong lại bật cười. Anh chỉ tiếp tục vỗ lưng cô. Cảm thụ cảm giác được ôm trọn cô trong vòng tay, được cô không chút phòng bị ỷ lại. Bất giác, cả anh và cô ôm nhau ngủ ngon lành. Đây là giấc ngủ yên bình nhất trong suốt 22 năm của Sở Hiên. Mặc kệ ngày mai, khi hai người thức dậy, lại tiếp tục đối đầu nhau.
Sở Hiên yêu Sở Hi. Mãi mãi như thế. Anh nghĩ về điều này, trước khi rơi vào giấc mộng.
Tâm sự của tác giả:
Ta thật thích Sở Hiên hơn Tần Duyệt. Thích cả sự thâm tình của anh. Ta xây dựng hình tượng Sở Hiên trên cơ sở người ta mong ước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook