Hắn Không Vui
-
Chương 9
Edit: 笑顔Egao.
Lúc Cố Triều Ngạn trở về nhà vẫn chưa tính là muộn, về tới cửa mới phát hiện đôi dép mình thường đi không thấy đâu.
Hắn cảm thấy có lẽ là Thẩm Đình xỏ mất, dù sao hiện tại ngoại trừ Thẩm Đình, sẽ không có ai dùng đồ của hắn.
Cố Triều Ngạn gọi Thẩm Đình, cậu lập tức chui ra khỏi phòng bếp, đeo một cái tạp dề trước người, trong tay còn cầm thứ gì đó màu trắng.
“Em ở đây! Ở đây!”
Cố Triều Ngạn cúi đầu liếc nhìn, quả nhiên đang đi dép của mình.
Chân Thẩm Đình nhỏ hơn nhiều so với hắn, chân trắng nõn.
Cố Triều Ngạn không so đo, xỏ một đôi khác, hỏi Thẩm Đình: “Tay em đang cầm cái gì?”
Thẩm Đình cười hớn hở nhào đi nhào lại đống màu trắng trong tay, đáp: “Nặn vằn thắn, chưng bánh bao.”
ố Triều Ngạn thế mới biết đó là mì vắt.
“Nói chuyện phải đúng chủ đề, hỏi gì đáp nấy, anh hỏi em cầm cái gì, không hỏi em muốn làm gì.”
Cục bột cũng bị cậu nhóc nhào đến đen sì, cũng không biết là bị rơi trên đấy hay do dì Ngô lấy bột thừa cho cậu chơi.
Thẩm Đình nghe xong đầu óc cũng mơ hồ, nghĩ thầm không phải chỉ cần trả lời là được rồi à.
Cố Triều Ngạn lại hỏi: “Mặc tạp dề của ai?”
“Của dì.”
“Mặc trộm.”
“Em không có mặc trộm, dì đồng ý em mới mặc.”
“Khó coi chết đi được.”
Cố Triều Ngạn thuận miệng nói, nói xong liền về phòng, Thẩm Đình đi theo hắn tới cửa phòng ngủ, không đi vào, nhào mì vắt trên tay đi lòng vòng tại chỗ, Cố Triều Ngạn nhìn thấy, lập tức vui vẻ, không khép cửa, cởi áo ngay trước mặt cậu, sau đó tiếp tục tháo thắt lưng cởi quần, cởi xong quay về phía cửa nhìn, người đi đi mất rồi.
Hành động này thực sự ấu trĩ không thể nào nói nổi, nhưng tâm tình Cố Triều Ngạn lại vì vậy trở nên tốt hơn.
Tắm rửa đỡ mệt mỏi, Cố Triều Ngạn thay quần áo ở nhà, Thẩm Đình ngồi khoang chân trên thảm xem TV trong phòng khách, cậu không biết dùng điều khiển từ xa ở đây, TV có cái gì cậu xem cái đấy, hiện tại đang chiếu một bộ phim chiến tranh, cậu xem rất chăm chú, ánh mắt đi theo từng hành động của nhân vật, đến tình tiết căng thẳng còn biết cau mày.
Cơm vẫn chưa nấu xong, cũng không có ai giúp Thẩm Đình cởi tạp dề, Cố Triều Ngạn dùng dĩa xiên một miếng hao quả, nửa nằm trên ghế salon, dùng mũi chân đá đá lưng Thẩm Đình, Thẩm Đình không để ý đến hắn.
“Xem cái gì mà say sưa như vậy?”
Cố Triều Ngạn hoài nghi sâu sắc nhóc này xem có hiểu hay không.
Thẩm Đình tựa như không muốn để ý đến hắn, cái mông dịch sang chỗ khác, tới vị trí Cố Triều Ngạn không đạp được mình.
Cố Triều Ngạn cũng dịch theo, lại đá đá cậu: “Buổi sáng anh nói gì cũng quên rồi? Không phải nói em nghe lời sao? Bây giờ em lại không nghe lời.”
Thẩm Đình cãi lại: “Em chưa từng nói.”
“Vậy bây giờ nói, nói đi.”
“Em nghe lời.”
“Nghe ai?”
“Anh.”
” “Anh” nào ở đây? Anh không tên là Anh.”
Thẩm Đình cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn Cố Triều Ngạn từ trên xuống dướt một lượt, vẻ mặt khó hiểu: “Anh, Cố Triều Ngạn,” nói xong lại nhìn chằm chằm vào TV lẩm bẩm: “Tên anh khó nhớ lắm sao? Anh phải nhớ kĩ vào, đến tên minh cũng không nhớ nổi, người khác làm sai mà nhớ được.”
Càng nói càng phát hiện ra đây là một nhóc lắm lời.
Hắn coi như đã hiểu, Thẩm Đình cũng biết cáu kỉnh, người có ngu ngốc cũng có thể phát giận, muốn mắng không được, muốn đánh lại không dám.
Đây là thời buổi nào rồi còn dùng nắm đấm?
Không làm gì được cậu, Cố Triều Ngạn lại dùng chân đạp: “Đứng lên, đâu phải không có ghế đâu, em không biết ngồi lên à?”
Thẩm Đình vỗ vỗ thảm trải sàn, nói: “Chỗ này thoải mái.”
“Thoải mái đến mấy cũng bị giẫm lên rồi.”
“Chỗ này cũng giẫm chân lên rồi sao?” Thẩm Đình cúi đầu, ghé sát nhìn kĩ, tấm thảm vẫn sạch sẽ, không có thứ gì bẩn.
“Giẫm rồi,” Cố Triều Ngạn tựa như đang trả thù: “Chỗ nào anh cũng giẫm lên hết, chỗ em chạm tay anh cũng giẫm rồi, còn giẫm mấy lần.”
Thẩm Đình buồn bực đứng lên, đi mất.
Đi rửa tay.
Thật sự không ngốc! Cố Triều Ngạn cười to trong bụng, đây cũng không phải quả dưa ngốc, em ấy cái gì cũng hiểu, còn biết đi rửa tay, cũng cmn quá đáng yêu!
Rửa tay xong ra ngồi trên ghế salon, cách Cố Triều Ngạn rất xa.
Cố Triều Ngạn giả bộ nhưu không có chuyện gì xảy ra, cầm lấy điều khiển từ xa, chuyển sang kênh hoạt hình, lập tức thu hút ánh mắt của Thẩm Đình.
Xem mấy phút, Cố Triều Ngạn làm bộ không muốn xem, nói nhạt nhẽo, chuyển sang kênh khác.
Thẩm Đình đứng ngồi không yên, sốt ruột nhìn chằm chằm màn hình, lại nhìn chằm chằm Cố Triều Ngạn.
Không còn cách nào khác, đành phải nhận thua.
“Ca ca.”
Cố Triều Ngạn vắt chân vung vẩy: “Có chuyện gì?”
“Muốn xem cái lúc nãy.”
“Cái nào?”
“Mấy cái biết bay, có tàu vũ trụ với phi thuyền.”
“Không nhớ ra, ồ, mấy cái em nói anh không thích xem.”
Thẩm Đình chớp mắt mấy cái, nói: “Em thấy rất hay mà.”
Cố Triều Ngạn cười híp mắt: “Anh thấy không hay.”
“Nhưng mà…”
Thẩm Đình còn định nói gì đó, dì Ngô đã lục tục bưng đồ ăn lên bàn, nói cơm đã xong.
Cố Triều Ngạn đặt điều khiển TV xuống, Thẩm Đình vẫn chưa từ bỏ ý định, cầm điều khiển từ xa lên bấm loạn xạ, màn hình TV biến thành màu xanh, không có gì hết, cậu sợ hết hồn, có tật giật mình lén nhìn Cố Triều Ngạn, may mà Cố Triều Ngạn không nhìn bên này, cậu nhanh chóng chạy tới ấn nút tắt trên thân TV, tiêu diệt chứng cứ.
Dì Ngô nghe Cố Triều Ngạn nói sức khỏe Thẩm Đình không tốt, phải ăn kiêng nhiều thứ, cố ý nấu đồ ăn giàu dinh dưỡng cho cậu, vừa đủ no vừa tốt cho dạ dày, Thẩm Đình ngoại trừ cà rốt cũng không kén ăn, đồ ăn hôm nay không có cà rốt, cậu ăn rất vui vẻ, xúc một thìa to.
Cố Triều Ngạn phát hiện cậu không chịu dùng đũa, nghi thầm chỉ ăn thìa cũng không tốt, ăn xong một nửa bắt Thẩm Đình dùng đũa gắp rau.
Thẩm Đình chần chờ một chút, vẫn đổi sang đũa, thế nhưng gắp nửa ngày cũng không gắp được một sợi rau nào vào miệng.
Cậu ngẫm nghĩ quan sát cách Cố Triều Ngạn sử dụng đũa, chờ hắn nói thôi, không biết thì đừng dùng, tiếp tục dùng thìa ăn cơm đi.
Nhưng động tác của cậu có lộ liễu đến mấy Cố Triều Ngạn cũng không để ý, dì Ngô cũng không bênh, cậu tức giận tới mức muốn giậm chân, cũng không biết hôm nay Cố Triều Ngạn bị làm sao, không cho cậu xem hoạt hình thì thôi, còn không cho cậu ăn cơm.
“Em ăn no rồi.”
Đã vậy cậu không ăn là được chứ gì.
Thẩm Đình tức giận, cơm đổ ra bàn, trong bát có mấy viên súp lơ lăn lóc, trong nháy mắt cậu còn muốn dùng tay bốc lên ăn hết.
Cố Triều Ngạn từ từ nâng mắt nhìn cậu, có vẻ không để tâm, nói: “Bỏ đũa xuống, dùng thìa ăn.”
Thẩm Đình cuối cùng cũng nhận được lệnh khác, nhưng không thấy vui một chút nào, cậu vẫn trầm mặc ăn hết cơm trong bát, ăn xong định rời khỏi bàn ăn, Cố Triều Ngạn lại gọi cậu lại: “Thu dọn sạch sẽ chỗ bàn trước mặt em đi.”
Dì Ngô ở bên cạnh nghe vậy, nói: “Để dì làm là được rồi.”
Cố Triều Ngạn nâng cao giọng: “Không được, tự mình bày ra để em ấy tự dọn, người có chân có tay, con không tin đến cái bàn cũng không dọn sạch được.”
Người hắn có thể nuông chiều, nhưng không thể nuông chiều vô giới hạn.
Trước đây không có ai dạy em ấy, em ấy không hiểu cũng không sao, sau này không được như vậy.
Cái cần biết phải biết, phải để em ấy từ từ học.
Thẩm Đình cúi đầu, tóc tai trên trán rũ xuống che kín mắt, cậu im lặng không lên tiếng thu dọn sạch sẽ chỗ mình làm bẩn, quay về phòng.
Cố Triều Ngạn nhìn cậu như vậy, nhanh chóng và mấy đũa cơm, đi theo cậu về phòng.
Thẩm Đình quỳ gối bên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, nghe thấy tiếng động lập tức nhanh nhẹn như con sóc nhỏ, vèo một cái nhảy lên giường, kéo chăn lên che kín chính mình.
“Giận anh rồi?”
Cố Triều Ngạn bước tới.
“Vì em không dùng được đũa?”
Thẩm Đình không nói câu nào.
“Làm gì có lý do tức giận kiểu này, em phải suy nghĩ hợp lý một chút chứ, đúng không.”
Thẩm Đình đột nhiên vén chăn lên, lộ ra khuôn mặt nén giận đỏ bừng: “Nhưng em không biết dùng!”
“Không sao, ngày hôm nay em có thể không biết.”
Cố Triều Ngạn ngồi xuống cạnh cậu, vẻ mặt nhàn nhã nói: “Thế nhưng ngày mai phải học, nếu ngày mai vẫn không học được thì ngày kia học, nói tóm lại sẽ có một ngày em học được.”
“Nếu em không học được, sau này mỗi lần em ăn cơm đều sẽ làm đồ ăn vương vãi khắp bàn, ai dọn cho em.”
“Chuyện của em em phải tự làm được, chưa có ai từng dạy em sao, hửm?”
Đã dạy…
Thẩm Đình nhớ lại, có người đã từng dạy cậu, mặt càng đỏ hơn.
“Vậy anh, tại sao anh… không dọn.”
“Vì anh còn phải kiếm tiền, mỗi người đều có việc khác nhau phải làm.”
Là vậy sao…
Thẩm Đình dần dần cảm thấy xấu hổ, chóp mũi vùi vào trong chăn.
Cố Triều Ngạn nhìn thấy bộ dạng này của cậu, thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy hắn đã dùng hết sự ôn nhu dịu dàng mình có, cũng không biết có hiệu quả hay không, em ấy có nghe hiểu được không.
Để bồi thường tâm hồn bé nhỏ bị thương, Cố Triều Ngạn quyết định thỏa mãn một nguyện vọng nhỏ của cậu.
“Nếu em học được cách dùng đũa, anh sẽ mau cho em một món quà.”
“Thật không!”
“Thật, em muốn cái gì?”
Thẩm Đình muốn rất nhiều thứ, nghĩ tới thật nhiều đồ chơi, trên mặt bắt đầu hồng hồng, trở nên hưng phấn, nhưng muốn nhất vẫn là thỏ bông của mình: “Muốn… con thỏ nhỏ… thỏ của em…”
“Thỏ?” Cố Triều Ngạn nào biết Thẩm Đình có con thỏ gì, hỏi: “Cũng được, em muốn màu gì?”
Thẩm Đình lúc ấy nghe không hiểu, chờ đến lúc xuôi xuôi mới hiểu, nguyên một buổi tối không thèm để ý đến Cố Triều Ngạn.
Lúc Cố Triều Ngạn trở về nhà vẫn chưa tính là muộn, về tới cửa mới phát hiện đôi dép mình thường đi không thấy đâu.
Hắn cảm thấy có lẽ là Thẩm Đình xỏ mất, dù sao hiện tại ngoại trừ Thẩm Đình, sẽ không có ai dùng đồ của hắn.
Cố Triều Ngạn gọi Thẩm Đình, cậu lập tức chui ra khỏi phòng bếp, đeo một cái tạp dề trước người, trong tay còn cầm thứ gì đó màu trắng.
“Em ở đây! Ở đây!”
Cố Triều Ngạn cúi đầu liếc nhìn, quả nhiên đang đi dép của mình.
Chân Thẩm Đình nhỏ hơn nhiều so với hắn, chân trắng nõn.
Cố Triều Ngạn không so đo, xỏ một đôi khác, hỏi Thẩm Đình: “Tay em đang cầm cái gì?”
Thẩm Đình cười hớn hở nhào đi nhào lại đống màu trắng trong tay, đáp: “Nặn vằn thắn, chưng bánh bao.”
ố Triều Ngạn thế mới biết đó là mì vắt.
“Nói chuyện phải đúng chủ đề, hỏi gì đáp nấy, anh hỏi em cầm cái gì, không hỏi em muốn làm gì.”
Cục bột cũng bị cậu nhóc nhào đến đen sì, cũng không biết là bị rơi trên đấy hay do dì Ngô lấy bột thừa cho cậu chơi.
Thẩm Đình nghe xong đầu óc cũng mơ hồ, nghĩ thầm không phải chỉ cần trả lời là được rồi à.
Cố Triều Ngạn lại hỏi: “Mặc tạp dề của ai?”
“Của dì.”
“Mặc trộm.”
“Em không có mặc trộm, dì đồng ý em mới mặc.”
“Khó coi chết đi được.”
Cố Triều Ngạn thuận miệng nói, nói xong liền về phòng, Thẩm Đình đi theo hắn tới cửa phòng ngủ, không đi vào, nhào mì vắt trên tay đi lòng vòng tại chỗ, Cố Triều Ngạn nhìn thấy, lập tức vui vẻ, không khép cửa, cởi áo ngay trước mặt cậu, sau đó tiếp tục tháo thắt lưng cởi quần, cởi xong quay về phía cửa nhìn, người đi đi mất rồi.
Hành động này thực sự ấu trĩ không thể nào nói nổi, nhưng tâm tình Cố Triều Ngạn lại vì vậy trở nên tốt hơn.
Tắm rửa đỡ mệt mỏi, Cố Triều Ngạn thay quần áo ở nhà, Thẩm Đình ngồi khoang chân trên thảm xem TV trong phòng khách, cậu không biết dùng điều khiển từ xa ở đây, TV có cái gì cậu xem cái đấy, hiện tại đang chiếu một bộ phim chiến tranh, cậu xem rất chăm chú, ánh mắt đi theo từng hành động của nhân vật, đến tình tiết căng thẳng còn biết cau mày.
Cơm vẫn chưa nấu xong, cũng không có ai giúp Thẩm Đình cởi tạp dề, Cố Triều Ngạn dùng dĩa xiên một miếng hao quả, nửa nằm trên ghế salon, dùng mũi chân đá đá lưng Thẩm Đình, Thẩm Đình không để ý đến hắn.
“Xem cái gì mà say sưa như vậy?”
Cố Triều Ngạn hoài nghi sâu sắc nhóc này xem có hiểu hay không.
Thẩm Đình tựa như không muốn để ý đến hắn, cái mông dịch sang chỗ khác, tới vị trí Cố Triều Ngạn không đạp được mình.
Cố Triều Ngạn cũng dịch theo, lại đá đá cậu: “Buổi sáng anh nói gì cũng quên rồi? Không phải nói em nghe lời sao? Bây giờ em lại không nghe lời.”
Thẩm Đình cãi lại: “Em chưa từng nói.”
“Vậy bây giờ nói, nói đi.”
“Em nghe lời.”
“Nghe ai?”
“Anh.”
” “Anh” nào ở đây? Anh không tên là Anh.”
Thẩm Đình cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn Cố Triều Ngạn từ trên xuống dướt một lượt, vẻ mặt khó hiểu: “Anh, Cố Triều Ngạn,” nói xong lại nhìn chằm chằm vào TV lẩm bẩm: “Tên anh khó nhớ lắm sao? Anh phải nhớ kĩ vào, đến tên minh cũng không nhớ nổi, người khác làm sai mà nhớ được.”
Càng nói càng phát hiện ra đây là một nhóc lắm lời.
Hắn coi như đã hiểu, Thẩm Đình cũng biết cáu kỉnh, người có ngu ngốc cũng có thể phát giận, muốn mắng không được, muốn đánh lại không dám.
Đây là thời buổi nào rồi còn dùng nắm đấm?
Không làm gì được cậu, Cố Triều Ngạn lại dùng chân đạp: “Đứng lên, đâu phải không có ghế đâu, em không biết ngồi lên à?”
Thẩm Đình vỗ vỗ thảm trải sàn, nói: “Chỗ này thoải mái.”
“Thoải mái đến mấy cũng bị giẫm lên rồi.”
“Chỗ này cũng giẫm chân lên rồi sao?” Thẩm Đình cúi đầu, ghé sát nhìn kĩ, tấm thảm vẫn sạch sẽ, không có thứ gì bẩn.
“Giẫm rồi,” Cố Triều Ngạn tựa như đang trả thù: “Chỗ nào anh cũng giẫm lên hết, chỗ em chạm tay anh cũng giẫm rồi, còn giẫm mấy lần.”
Thẩm Đình buồn bực đứng lên, đi mất.
Đi rửa tay.
Thật sự không ngốc! Cố Triều Ngạn cười to trong bụng, đây cũng không phải quả dưa ngốc, em ấy cái gì cũng hiểu, còn biết đi rửa tay, cũng cmn quá đáng yêu!
Rửa tay xong ra ngồi trên ghế salon, cách Cố Triều Ngạn rất xa.
Cố Triều Ngạn giả bộ nhưu không có chuyện gì xảy ra, cầm lấy điều khiển từ xa, chuyển sang kênh hoạt hình, lập tức thu hút ánh mắt của Thẩm Đình.
Xem mấy phút, Cố Triều Ngạn làm bộ không muốn xem, nói nhạt nhẽo, chuyển sang kênh khác.
Thẩm Đình đứng ngồi không yên, sốt ruột nhìn chằm chằm màn hình, lại nhìn chằm chằm Cố Triều Ngạn.
Không còn cách nào khác, đành phải nhận thua.
“Ca ca.”
Cố Triều Ngạn vắt chân vung vẩy: “Có chuyện gì?”
“Muốn xem cái lúc nãy.”
“Cái nào?”
“Mấy cái biết bay, có tàu vũ trụ với phi thuyền.”
“Không nhớ ra, ồ, mấy cái em nói anh không thích xem.”
Thẩm Đình chớp mắt mấy cái, nói: “Em thấy rất hay mà.”
Cố Triều Ngạn cười híp mắt: “Anh thấy không hay.”
“Nhưng mà…”
Thẩm Đình còn định nói gì đó, dì Ngô đã lục tục bưng đồ ăn lên bàn, nói cơm đã xong.
Cố Triều Ngạn đặt điều khiển TV xuống, Thẩm Đình vẫn chưa từ bỏ ý định, cầm điều khiển từ xa lên bấm loạn xạ, màn hình TV biến thành màu xanh, không có gì hết, cậu sợ hết hồn, có tật giật mình lén nhìn Cố Triều Ngạn, may mà Cố Triều Ngạn không nhìn bên này, cậu nhanh chóng chạy tới ấn nút tắt trên thân TV, tiêu diệt chứng cứ.
Dì Ngô nghe Cố Triều Ngạn nói sức khỏe Thẩm Đình không tốt, phải ăn kiêng nhiều thứ, cố ý nấu đồ ăn giàu dinh dưỡng cho cậu, vừa đủ no vừa tốt cho dạ dày, Thẩm Đình ngoại trừ cà rốt cũng không kén ăn, đồ ăn hôm nay không có cà rốt, cậu ăn rất vui vẻ, xúc một thìa to.
Cố Triều Ngạn phát hiện cậu không chịu dùng đũa, nghi thầm chỉ ăn thìa cũng không tốt, ăn xong một nửa bắt Thẩm Đình dùng đũa gắp rau.
Thẩm Đình chần chờ một chút, vẫn đổi sang đũa, thế nhưng gắp nửa ngày cũng không gắp được một sợi rau nào vào miệng.
Cậu ngẫm nghĩ quan sát cách Cố Triều Ngạn sử dụng đũa, chờ hắn nói thôi, không biết thì đừng dùng, tiếp tục dùng thìa ăn cơm đi.
Nhưng động tác của cậu có lộ liễu đến mấy Cố Triều Ngạn cũng không để ý, dì Ngô cũng không bênh, cậu tức giận tới mức muốn giậm chân, cũng không biết hôm nay Cố Triều Ngạn bị làm sao, không cho cậu xem hoạt hình thì thôi, còn không cho cậu ăn cơm.
“Em ăn no rồi.”
Đã vậy cậu không ăn là được chứ gì.
Thẩm Đình tức giận, cơm đổ ra bàn, trong bát có mấy viên súp lơ lăn lóc, trong nháy mắt cậu còn muốn dùng tay bốc lên ăn hết.
Cố Triều Ngạn từ từ nâng mắt nhìn cậu, có vẻ không để tâm, nói: “Bỏ đũa xuống, dùng thìa ăn.”
Thẩm Đình cuối cùng cũng nhận được lệnh khác, nhưng không thấy vui một chút nào, cậu vẫn trầm mặc ăn hết cơm trong bát, ăn xong định rời khỏi bàn ăn, Cố Triều Ngạn lại gọi cậu lại: “Thu dọn sạch sẽ chỗ bàn trước mặt em đi.”
Dì Ngô ở bên cạnh nghe vậy, nói: “Để dì làm là được rồi.”
Cố Triều Ngạn nâng cao giọng: “Không được, tự mình bày ra để em ấy tự dọn, người có chân có tay, con không tin đến cái bàn cũng không dọn sạch được.”
Người hắn có thể nuông chiều, nhưng không thể nuông chiều vô giới hạn.
Trước đây không có ai dạy em ấy, em ấy không hiểu cũng không sao, sau này không được như vậy.
Cái cần biết phải biết, phải để em ấy từ từ học.
Thẩm Đình cúi đầu, tóc tai trên trán rũ xuống che kín mắt, cậu im lặng không lên tiếng thu dọn sạch sẽ chỗ mình làm bẩn, quay về phòng.
Cố Triều Ngạn nhìn cậu như vậy, nhanh chóng và mấy đũa cơm, đi theo cậu về phòng.
Thẩm Đình quỳ gối bên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, nghe thấy tiếng động lập tức nhanh nhẹn như con sóc nhỏ, vèo một cái nhảy lên giường, kéo chăn lên che kín chính mình.
“Giận anh rồi?”
Cố Triều Ngạn bước tới.
“Vì em không dùng được đũa?”
Thẩm Đình không nói câu nào.
“Làm gì có lý do tức giận kiểu này, em phải suy nghĩ hợp lý một chút chứ, đúng không.”
Thẩm Đình đột nhiên vén chăn lên, lộ ra khuôn mặt nén giận đỏ bừng: “Nhưng em không biết dùng!”
“Không sao, ngày hôm nay em có thể không biết.”
Cố Triều Ngạn ngồi xuống cạnh cậu, vẻ mặt nhàn nhã nói: “Thế nhưng ngày mai phải học, nếu ngày mai vẫn không học được thì ngày kia học, nói tóm lại sẽ có một ngày em học được.”
“Nếu em không học được, sau này mỗi lần em ăn cơm đều sẽ làm đồ ăn vương vãi khắp bàn, ai dọn cho em.”
“Chuyện của em em phải tự làm được, chưa có ai từng dạy em sao, hửm?”
Đã dạy…
Thẩm Đình nhớ lại, có người đã từng dạy cậu, mặt càng đỏ hơn.
“Vậy anh, tại sao anh… không dọn.”
“Vì anh còn phải kiếm tiền, mỗi người đều có việc khác nhau phải làm.”
Là vậy sao…
Thẩm Đình dần dần cảm thấy xấu hổ, chóp mũi vùi vào trong chăn.
Cố Triều Ngạn nhìn thấy bộ dạng này của cậu, thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy hắn đã dùng hết sự ôn nhu dịu dàng mình có, cũng không biết có hiệu quả hay không, em ấy có nghe hiểu được không.
Để bồi thường tâm hồn bé nhỏ bị thương, Cố Triều Ngạn quyết định thỏa mãn một nguyện vọng nhỏ của cậu.
“Nếu em học được cách dùng đũa, anh sẽ mau cho em một món quà.”
“Thật không!”
“Thật, em muốn cái gì?”
Thẩm Đình muốn rất nhiều thứ, nghĩ tới thật nhiều đồ chơi, trên mặt bắt đầu hồng hồng, trở nên hưng phấn, nhưng muốn nhất vẫn là thỏ bông của mình: “Muốn… con thỏ nhỏ… thỏ của em…”
“Thỏ?” Cố Triều Ngạn nào biết Thẩm Đình có con thỏ gì, hỏi: “Cũng được, em muốn màu gì?”
Thẩm Đình lúc ấy nghe không hiểu, chờ đến lúc xuôi xuôi mới hiểu, nguyên một buổi tối không thèm để ý đến Cố Triều Ngạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook