Hắn Không Vui
-
Chương 28
Edit: 笑顔Egao
Buổi sáng ngày 30 Tết, Thẩm Đình lấy từ dưới gối một bao lì xì rất dày.
Mở ra xem, là một xấp tiền mặt mới tinh.
Cậu có ngốc cũng biết đây là tiền mừng tuổi, cũng biết đây là tiền Cố Triều Ngạn cho, bởi vì trên bao lì xì còn dùng bút nhớ dòng ghi rõ ba chữ “Cho Thẩm Đình”.
Đây là chữ cậu tự tay viết rồi đưa cho Cố Triều Ngạn, cậu còn trịnh trọng nói với hắn: “Bỏ tiền mừng tuổi của em ở trong này!”
Khát vọng lấy được tiền mừng tuổi của cậu quá mạnh mẽ, một ngày ít nhất phải nhắc nhở năm, sáu lần, tự như con ông mật không ngừng vo ve bay xung quanh lỗ tai của Cố Triều Ngạn làm phiền. Một ngày trước đếm 30, cậu dùng giấy màu đi kèm thẻ flashcard cắt thành vài tờ, mỗi tờ gấp lại thành hình chữ nhật, viết lên từng ờ “Cho Tiểu Nhất, cho Tiểu Nhị, cho Tiểu Tam, cho Tiểu Tứ”.
Cố Triều Ngạn đi ngang qua bị cậu túm lấy hỏi: “Ca ca anh nhìn cái này đi, có giống tiền lì xì không?”
“Giống,” Cố Triều Ngạn cổ vũ: “Em muốn phát tiền lì xì cho ai?”
“Phát cho mọi người.”
Thẩm Đình cúi đầu chăm chú dán giấy: “Em phát lì xì cho mọi người, ca ca phát cho em.”
Cố Triều Ngạn nghe hiểu, hai hàng gấu bông xếp trên ghế salon chính là “mọi người” trong miệng Thẩm Đình.
Cố Triều Ngạn mắng cậu tham tiền, còn chưa đến Tết đã đòi tiền lì xì, bình thường đều là hắn chi, hắn căn bản không nghĩ đến việc cho Thẩm Đình tiền, quà tặng, gấu bông, có cái gì là hắn không mua cho cậu, thậm chí vài bộ quần áo rõ rành không dành cho nam sinh cất ở ngăn trong cùng của tủ quân áo đều là hắn tự đến cửa hàng chọn mua, Thẩm Đình lại không ra khỏi nhà, đòi tiền làm cái gì? (Từ từ đã Cố Biến Thái, hình như có gì đó sai sai…?)
“Em đòi tiền mau cái gì?”
“Hả?”
Vấn đều này có chút khó, Thẩm Đình suy nghĩ một hồi lâu, cậu không dừng động tác trên tay, rũ mắt, ra vẻ trầm ổn hiểu chuyện: “Muốn tiết kiệm tiền, mua nhà ở.”
“Em mua nhà?” Cố Triều Ngạn dở khóc dở cười: “Em mua nhà làm cái gì?”
“Người lớn đều phải tiết kiệm tiền mua nhà, không thể tiêu tiền bậy mà, tiết kiệm tiền là một thói quen tốt.”
Điều này là bà nói cho cậu biết, trước đây khi ở nhà họ Thẩm cậu cũng có hộp tiết kiệm, tích được rất nhiều tiền, nhưng lại bị Chương Tước cướp mất, còn dùng tiền của cậu mua loại máy chơi game cậu không biết chơi.
Thẩm Đình giơ tay lên không trung vòng một vòng: “Muốn tiết kiệm nhiều tiền, mua nhà thật lớn!”
Cố Triều Ngạn không vui, nói: “Em chê nhà anh nhỏ?”
“Không có mà,” Thẩm Đình làm sao dám có suy nghĩ này: “Chờ em tích được đủ tiền, em cũng mua nhà cho ca ca.”
“Một chút này của em cũng không đủ tiền đâu.”
Cố Triều Ngạn vô tình đả kích cậu, không phải hắn không cho, chỉ là muốn trêu chọc cậu:”Làm sao bây giờ?”
Thẩm Đình cho rằng Cố Triều Ngạn không cho cậu lì xì, thất vọng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Nhưng mà ai cũng có tiền lì xì mà…”
Cậu không được cho sao?
Thẩm Đình rất thích ăn Tết, bời vì lúc ăn Tết có thể về nhà.
Tuy những ngày tháng về nhà không mấy vui vẻ, tất cả mọi người cũng không để ý đến cậu, giống như trên người cậu có mùi hôi thối vậy, chỉ cần đứng gần một chút bọn họ sẽ nhíu mày.
Nhưng ở đó có bà, buổi tối cậu sẽ chạy sang phòng của bà, giúp và xâu kim, nhìn bà dùng rèm cửa sổ cũ làm ra gấu bông minh, trên bàn còn lưu lại món tráng miệng buổi sáng còn dư.
Trong nhà chính của họ Thẩm, ngoại trừ Thẩm Thành Bình, không có ai chân chính để ý đến Thẩm Đình.
Ban ngày bọn họ kéo cậu ra ngoài ăn cơm, cho cậu ngồi vào bàn, nhưng trước khi ngồi lại nhấn mạnh rất nhiều lần, không được cư xử không lễ phép, không được phát ra âm thanh, không được phép bới đĩa rau, muốn ăn gì cũng chỉ được ăn thức ăn ngươi giúp việc gắp cho.
Thẩm Đình hiểu, cậu vẫn luôn hiểu, cậu hiểu được như thế nào là lễ phép, không cần bọn họ nhắc nhở.
Đến buổi tối, khách khứa ra về, sau khi cửa chính đóng lại, bọn họ sẽ không quan tâm gì đến Thẩm Đình.
Cậu ăn không đủ no nên đói bụng, không khí ngày Tết không giống mọi khi, trong phòng rất thơm, có mùi ngọt ngào của kẹo, có mùi của thịt trong thức ăn, mùi của cây cỏ giữa đêm đông. Những mùi này bị giam kín trong phòng cũ không thể thoát ra ngoài, nhưng vừa vào trong nhà, mùi vị sẽ bắt đầu tỏa ra.
Cậu vào nhà bếp tìm đồ ăn, không còn, người giúp việc nói đồ ăn thừa đều đã vứt đi, muôn ăn đồ ăn mới phải chờ tới sáng mai.
Cậu không chờ được, dạ dày trống rỗng, nói đúng hơn là trong thân thể cậu có một nơi nào đó vô cùng trống rỗng, là trái tim sao? Không giống lắm, cậu không hiểu, nhưng dù vậy sự trống rỗng này vẫn làm cho cậu phải vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên, da thịt ngứa ngáy.
Mọi người trốn cậu như trốn ôn dịch, cậu không hiểu, thực sự không hiểu, cậu muốn khóc, gian phòng rất lớn rất trống rỗng, có khóc cũng không ai biết, nhưng khóc ra được lại khiến trong lòng dễ chịu hơn một chút, cậu lại muốn ăn.
Cậu chạy đến tòa nhà riêng nơi Thẩm Thành Bình ở, ngồi dưới đất ăn bánh ngọt, buồn ngủ liền tìm tấm thảm quấn vào, không ngủ trên giường, ghế salon, mặt đất, chỗ nào cậu cũng ngủ được, nhìn có vẻ rất dễ nuôi.
Phát tiền mừng tuổi cũng vậy.
Ai cũng có, chỉ mình cậu không có.
Mùng một Tết, Vương Yên làm chủ gia đình, phải phát lì xì.
Tất cả mọi người đều được phát, ngay cả Chương Tước lớn hơn Thẩm Đình ba tuổi cũng được phát.
Đến cả em bé còn trong tã lót cũng được phát, ai ai cũng có, nhưng Thẩm Đình lại không.
Có một em nhỏ cậu không quen nhìn thấy cậu ngồi trong góc giương mắt nhìn, liền hỏi Vương Yên, dì có phát sót lì xì không, bên kia còn có một ca ca không có lì xì.
Thẩm Đình nghe được lời này, trái tim bắt đầu kích động.
Lại thấy Vương Yên khều một lọn tóc quăn mới làm, mùi thơm xộc vào một bên mũi cậu:”Niếp Niếp, chỉ có em bé ngoan mới có tiền mwungf tuổi, hiểu chưa?”
Thẩm Đình không có, là vì cậu không ngoan.
Mà cậu không ngoan ở chỗ nào? Không có ai nói cho cậu biết.
“Không cần nhiều đâu, chỉ cần một chút là được rồi, ca ca.”
Thiếu niên bé nhỏ vỗ ngực thề son sắt: “Em chỉ cần một chút thôi.”
Đôi mắt xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm hắn, nhiều hay ít chẳng lẽ lại không cho?
Cố Triều Ngạn cảm thấy cách ứng xử của đám người nhà họ Thẩm thật kỳ quặc, một gia đình lớn nhưu vậy, trên dưới mấy chục miệng ăn, không hiểu sao lại nuôi ra được một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, cuối cùng lại không có ai nguyện ý thương cậu.
Trong có thể tiểu thiếu gia bị vứt bỏ này chảy dòng máu của nhà họ Thẩm, là con trai ruột duy nhất của Thẩm Cô Thần, có một khuôn mặt thiên sứ, biết làm nũng, cũng biết săn sóc, sau khi ngốc vẫn biết nói cảm ơn, có thể tưởng tượng được trong những năm Cố Triều Ngạn bỏ lỡ mất, tiểu bảo bối của hắn có bao nhiêu điều khiến người khác yêu thích.
Hắn rút ra một kết luận khá là mất thể diện, hắn cảm thấy tất cả những người không thích Thẩm Đình, đều có bệnh.
“Ngày mai cho em.”
Tiền mừng tuổi đáng lẽ phải cho vào mùng một, nhưng ngày mai hắn phải về nhà chính một chuyến, không thể đưa Thẩm Đình đi cùng, hắn không yên tâm để cậu ở một mình trong căn nhà lớn như vậy, đã dùng giá cao thuê một bảo mẫu, cũng sớm liên lạc với bảo tiêu, hắn chỉ đi nửa ngày, đến đêm sẽ quay lại, hắn đã hứa với Thẩm Đình, ăn tối xong sẽ về nhà, đảm bảo sẽ quay về, nếu tỉnh lại không thấy, hắn sẽ sủa tiếng chó.
Thẩm Đình đồng ý rất nhanh, nhanh đến mức tựa như đang an ủi, đây là một đứa trẻ đã trưởng thành, ngược lại làm giảm bớt nỗi bất an trong lòng Cố Triều Ngạn.
Hắn quyết định bắt đầu từ ngày đầu tiên của năm mới, mỗi ngày sẽ nhét tiền mừng tuổi dưới gối của Thẩm Đình.
Mặc dù không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ cần có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Thẩm Đình, hắn có thể nhét cả đời.
Áp* tuổi, áp ma. (*Cả hai chữ “áp” này đều là áp trong “áp chế”)
Hắn muốn Thẩm Đình bình bình an an, vui vẻ như ý.
Buổi sáng ngày 30 Tết, Thẩm Đình lấy từ dưới gối một bao lì xì rất dày.
Mở ra xem, là một xấp tiền mặt mới tinh.
Cậu có ngốc cũng biết đây là tiền mừng tuổi, cũng biết đây là tiền Cố Triều Ngạn cho, bởi vì trên bao lì xì còn dùng bút nhớ dòng ghi rõ ba chữ “Cho Thẩm Đình”.
Đây là chữ cậu tự tay viết rồi đưa cho Cố Triều Ngạn, cậu còn trịnh trọng nói với hắn: “Bỏ tiền mừng tuổi của em ở trong này!”
Khát vọng lấy được tiền mừng tuổi của cậu quá mạnh mẽ, một ngày ít nhất phải nhắc nhở năm, sáu lần, tự như con ông mật không ngừng vo ve bay xung quanh lỗ tai của Cố Triều Ngạn làm phiền. Một ngày trước đếm 30, cậu dùng giấy màu đi kèm thẻ flashcard cắt thành vài tờ, mỗi tờ gấp lại thành hình chữ nhật, viết lên từng ờ “Cho Tiểu Nhất, cho Tiểu Nhị, cho Tiểu Tam, cho Tiểu Tứ”.
Cố Triều Ngạn đi ngang qua bị cậu túm lấy hỏi: “Ca ca anh nhìn cái này đi, có giống tiền lì xì không?”
“Giống,” Cố Triều Ngạn cổ vũ: “Em muốn phát tiền lì xì cho ai?”
“Phát cho mọi người.”
Thẩm Đình cúi đầu chăm chú dán giấy: “Em phát lì xì cho mọi người, ca ca phát cho em.”
Cố Triều Ngạn nghe hiểu, hai hàng gấu bông xếp trên ghế salon chính là “mọi người” trong miệng Thẩm Đình.
Cố Triều Ngạn mắng cậu tham tiền, còn chưa đến Tết đã đòi tiền lì xì, bình thường đều là hắn chi, hắn căn bản không nghĩ đến việc cho Thẩm Đình tiền, quà tặng, gấu bông, có cái gì là hắn không mua cho cậu, thậm chí vài bộ quần áo rõ rành không dành cho nam sinh cất ở ngăn trong cùng của tủ quân áo đều là hắn tự đến cửa hàng chọn mua, Thẩm Đình lại không ra khỏi nhà, đòi tiền làm cái gì? (Từ từ đã Cố Biến Thái, hình như có gì đó sai sai…?)
“Em đòi tiền mau cái gì?”
“Hả?”
Vấn đều này có chút khó, Thẩm Đình suy nghĩ một hồi lâu, cậu không dừng động tác trên tay, rũ mắt, ra vẻ trầm ổn hiểu chuyện: “Muốn tiết kiệm tiền, mua nhà ở.”
“Em mua nhà?” Cố Triều Ngạn dở khóc dở cười: “Em mua nhà làm cái gì?”
“Người lớn đều phải tiết kiệm tiền mua nhà, không thể tiêu tiền bậy mà, tiết kiệm tiền là một thói quen tốt.”
Điều này là bà nói cho cậu biết, trước đây khi ở nhà họ Thẩm cậu cũng có hộp tiết kiệm, tích được rất nhiều tiền, nhưng lại bị Chương Tước cướp mất, còn dùng tiền của cậu mua loại máy chơi game cậu không biết chơi.
Thẩm Đình giơ tay lên không trung vòng một vòng: “Muốn tiết kiệm nhiều tiền, mua nhà thật lớn!”
Cố Triều Ngạn không vui, nói: “Em chê nhà anh nhỏ?”
“Không có mà,” Thẩm Đình làm sao dám có suy nghĩ này: “Chờ em tích được đủ tiền, em cũng mua nhà cho ca ca.”
“Một chút này của em cũng không đủ tiền đâu.”
Cố Triều Ngạn vô tình đả kích cậu, không phải hắn không cho, chỉ là muốn trêu chọc cậu:”Làm sao bây giờ?”
Thẩm Đình cho rằng Cố Triều Ngạn không cho cậu lì xì, thất vọng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Nhưng mà ai cũng có tiền lì xì mà…”
Cậu không được cho sao?
Thẩm Đình rất thích ăn Tết, bời vì lúc ăn Tết có thể về nhà.
Tuy những ngày tháng về nhà không mấy vui vẻ, tất cả mọi người cũng không để ý đến cậu, giống như trên người cậu có mùi hôi thối vậy, chỉ cần đứng gần một chút bọn họ sẽ nhíu mày.
Nhưng ở đó có bà, buổi tối cậu sẽ chạy sang phòng của bà, giúp và xâu kim, nhìn bà dùng rèm cửa sổ cũ làm ra gấu bông minh, trên bàn còn lưu lại món tráng miệng buổi sáng còn dư.
Trong nhà chính của họ Thẩm, ngoại trừ Thẩm Thành Bình, không có ai chân chính để ý đến Thẩm Đình.
Ban ngày bọn họ kéo cậu ra ngoài ăn cơm, cho cậu ngồi vào bàn, nhưng trước khi ngồi lại nhấn mạnh rất nhiều lần, không được cư xử không lễ phép, không được phát ra âm thanh, không được phép bới đĩa rau, muốn ăn gì cũng chỉ được ăn thức ăn ngươi giúp việc gắp cho.
Thẩm Đình hiểu, cậu vẫn luôn hiểu, cậu hiểu được như thế nào là lễ phép, không cần bọn họ nhắc nhở.
Đến buổi tối, khách khứa ra về, sau khi cửa chính đóng lại, bọn họ sẽ không quan tâm gì đến Thẩm Đình.
Cậu ăn không đủ no nên đói bụng, không khí ngày Tết không giống mọi khi, trong phòng rất thơm, có mùi ngọt ngào của kẹo, có mùi của thịt trong thức ăn, mùi của cây cỏ giữa đêm đông. Những mùi này bị giam kín trong phòng cũ không thể thoát ra ngoài, nhưng vừa vào trong nhà, mùi vị sẽ bắt đầu tỏa ra.
Cậu vào nhà bếp tìm đồ ăn, không còn, người giúp việc nói đồ ăn thừa đều đã vứt đi, muôn ăn đồ ăn mới phải chờ tới sáng mai.
Cậu không chờ được, dạ dày trống rỗng, nói đúng hơn là trong thân thể cậu có một nơi nào đó vô cùng trống rỗng, là trái tim sao? Không giống lắm, cậu không hiểu, nhưng dù vậy sự trống rỗng này vẫn làm cho cậu phải vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên, da thịt ngứa ngáy.
Mọi người trốn cậu như trốn ôn dịch, cậu không hiểu, thực sự không hiểu, cậu muốn khóc, gian phòng rất lớn rất trống rỗng, có khóc cũng không ai biết, nhưng khóc ra được lại khiến trong lòng dễ chịu hơn một chút, cậu lại muốn ăn.
Cậu chạy đến tòa nhà riêng nơi Thẩm Thành Bình ở, ngồi dưới đất ăn bánh ngọt, buồn ngủ liền tìm tấm thảm quấn vào, không ngủ trên giường, ghế salon, mặt đất, chỗ nào cậu cũng ngủ được, nhìn có vẻ rất dễ nuôi.
Phát tiền mừng tuổi cũng vậy.
Ai cũng có, chỉ mình cậu không có.
Mùng một Tết, Vương Yên làm chủ gia đình, phải phát lì xì.
Tất cả mọi người đều được phát, ngay cả Chương Tước lớn hơn Thẩm Đình ba tuổi cũng được phát.
Đến cả em bé còn trong tã lót cũng được phát, ai ai cũng có, nhưng Thẩm Đình lại không.
Có một em nhỏ cậu không quen nhìn thấy cậu ngồi trong góc giương mắt nhìn, liền hỏi Vương Yên, dì có phát sót lì xì không, bên kia còn có một ca ca không có lì xì.
Thẩm Đình nghe được lời này, trái tim bắt đầu kích động.
Lại thấy Vương Yên khều một lọn tóc quăn mới làm, mùi thơm xộc vào một bên mũi cậu:”Niếp Niếp, chỉ có em bé ngoan mới có tiền mwungf tuổi, hiểu chưa?”
Thẩm Đình không có, là vì cậu không ngoan.
Mà cậu không ngoan ở chỗ nào? Không có ai nói cho cậu biết.
“Không cần nhiều đâu, chỉ cần một chút là được rồi, ca ca.”
Thiếu niên bé nhỏ vỗ ngực thề son sắt: “Em chỉ cần một chút thôi.”
Đôi mắt xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm hắn, nhiều hay ít chẳng lẽ lại không cho?
Cố Triều Ngạn cảm thấy cách ứng xử của đám người nhà họ Thẩm thật kỳ quặc, một gia đình lớn nhưu vậy, trên dưới mấy chục miệng ăn, không hiểu sao lại nuôi ra được một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, cuối cùng lại không có ai nguyện ý thương cậu.
Trong có thể tiểu thiếu gia bị vứt bỏ này chảy dòng máu của nhà họ Thẩm, là con trai ruột duy nhất của Thẩm Cô Thần, có một khuôn mặt thiên sứ, biết làm nũng, cũng biết săn sóc, sau khi ngốc vẫn biết nói cảm ơn, có thể tưởng tượng được trong những năm Cố Triều Ngạn bỏ lỡ mất, tiểu bảo bối của hắn có bao nhiêu điều khiến người khác yêu thích.
Hắn rút ra một kết luận khá là mất thể diện, hắn cảm thấy tất cả những người không thích Thẩm Đình, đều có bệnh.
“Ngày mai cho em.”
Tiền mừng tuổi đáng lẽ phải cho vào mùng một, nhưng ngày mai hắn phải về nhà chính một chuyến, không thể đưa Thẩm Đình đi cùng, hắn không yên tâm để cậu ở một mình trong căn nhà lớn như vậy, đã dùng giá cao thuê một bảo mẫu, cũng sớm liên lạc với bảo tiêu, hắn chỉ đi nửa ngày, đến đêm sẽ quay lại, hắn đã hứa với Thẩm Đình, ăn tối xong sẽ về nhà, đảm bảo sẽ quay về, nếu tỉnh lại không thấy, hắn sẽ sủa tiếng chó.
Thẩm Đình đồng ý rất nhanh, nhanh đến mức tựa như đang an ủi, đây là một đứa trẻ đã trưởng thành, ngược lại làm giảm bớt nỗi bất an trong lòng Cố Triều Ngạn.
Hắn quyết định bắt đầu từ ngày đầu tiên của năm mới, mỗi ngày sẽ nhét tiền mừng tuổi dưới gối của Thẩm Đình.
Mặc dù không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ cần có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Thẩm Đình, hắn có thể nhét cả đời.
Áp* tuổi, áp ma. (*Cả hai chữ “áp” này đều là áp trong “áp chế”)
Hắn muốn Thẩm Đình bình bình an an, vui vẻ như ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook