Hàn Huyết Lệnh
-
Chương 15: Hồi 15
Tiểu Phong suy nghĩ đắn đo mọi nỗi. Ngọn lửa giết người bừng lên tận mặt, bụng bảo dạ rằng :
– “Con đàn bà này không thể sống.”
Chàng nghiến răng quát bảo :
– Ta quyết tìm mi, may mắn làm sao khi mi tự đến nạp mạng.
Ngọc Phi Điệp mỉm cười, nói :
– Tìm ta để làm chi?
– Giết mi!
Ngọc Phi Điệp cười xòa một tiếng đáp :
– Mi làm được việc ấy sao?
Tiểu Phong bật một chuỗi cười ha hả nói :
– Lẽ dĩ nhiên là ta làm được mới nói! Ta hỏi mi một câu này: Giang Vân Tông có phải là người ở trong Thất Hùng bang chăng?
– Đúng, chàng là người của Thất Hùng bang!
Tiểu Phong cười hắc hắc bảo :
– Tốt lắm, bọn mi vì ta mà tìm đến chốn này. Ta cho biết trước là bọn ngươi sẽ không chạy thoát khỏi tay ta.
Bóng chàng liền theo tiếng nói, bắn thẳng vào người Ngọc Phi Điệp quật liền một chưởng!
Giữa Tiểu Phong và Ngọc Phi Điệp thật là chẳng có oán cừu chi sâu sắc cả.
Chẳng qua vì một cô con gái bất hạnh là Lưu Tiểu Huệ mà chàng quyết giết con đàn bà có sắc đẹp nguy hiểm này. Hay là đúng hơn vì cái ơn cứu mạng mà chàng cần đền đáp bằng báo thù thay cho nàng.
Tiểu Phong vừa phóng một chưởng, lập tức bốn người đàn ông áo vàng đứng hộ vệ bên Ngọc Phi Điệp cùng vung chưởng tấn công lại chàng mỗi đứa một chưởng.
Đó là bốn cao thủ tuyệt đỉnh của Thất Hùng bang nên bốn luồng chưởng lực của chúng vừa mạnh vừa mau.
Thừa thế một chưởng của Tiểu Phong bị bốn chưởng của bốn cao thủ Thất Hùng bang ngăn cản Ngọc Phi Điệp quay người lại liền.
Tiểu Phong thất thế, quát to một tiếng, phất nhẹ thân hình tung cao lên.
Rào một cái nổi gió chàng quét theo một chưởng “Thiên Huyền dương công”.
Lúc ấy Tiểu Phong chỉ mang đầy trong óc một ý nghĩ phải giết Ngọc Phi Điệp nên tay trái quét một chưởng “Thiên Huyền dương công”, tay mặt đã cầm cán thanh “Độc Long kiếm”.
“Thiên Huyền dương công” đẩy tới một đạo chưởng phong không khác ngọn lửa gặp trận cuồng phong làm cho bốn đứa mặc áo vàng của Thất Hùng bang quá đỗi kinh hãi, vội vã thối lui ra sau liền bốn bước.
Tiểu Phong nạt to một câu :
– Hãy đón phi kiếm của ta.
Chàng sử dụng ngay một chiêu tuyệt độc “Phi Kiếm Thương Nhân” phóng lưỡi “Độc Long kiếm” vọt ra khỏi bàn tay. Một đường ánh sáng không khác một con rồng bay vút tới.
Đối phương không tài nào tránh kịp. Chỉ nghe một tiếng rú thảm thiết vang lên rung động cả không gian.
Một người đàn ông mặc áo vàng của Thất Hùng bang bị mũi “Độc Long kiếm” xuyên vào suốt ngực, té sấp xuống đất chết liền trên vũng máu!
Tiểu Phong lẹ như một ánh sao rơi nhảy tới rút nhanh thanh “Độc Long kiếm” cầm lên tay quát bảo :
– Đứa nào không sợ chết thử xông vào chơi?
Thân pháp của Tiểu Phong mau lẹ quá đỗi làm cho mặt Ngọc Phi Điệp tái mét. Càng hoảng sợ lui lại một bước.
Sát cơ nổi lên Tiểu Phong sấn tới gần nàng.
Ngọc Phi Điệp nhoẻn miệng cười, giọng oanh lảnh lót :
– Một chiêu Phi Kiếm của các hạ đáng được tặng là tuyệt học của võ lâm. Phi Ngọc Điệp tôi hết sức bội phục. Tuy thế cũng muốn thử chơi một phen cho biết.
Câu nói của nàng còn mới nửa chừng, Tiểu Phong đã vung người như bướm liệng, nhắm ngay vào Ngọc Phi Điệp tống liền một chưởng bên tay trái.
Chưởng lực của chàng chưa tới thì Ngọc Phi Điệp nạt một tiếng lảnh lót, thân hình tha thướt của nàng giống như một bông hoa bay bổng lên, trả liền lại chàng một chưởng!
Tiểu Phong khiếp đảm, tự nghĩ :
– “Ghê thay! Con đàn bà này lại có thể bật nhẹ thân hình phớt lên giữa luồng chưởng lực của mình sao?”
Còn đang miên mang nghĩ ngợi thì chưởng của Ngọc Phi Điệp đã công tới.
Trong thời gian chớp nhoáng ấy, chưởng lực của Tiểu Phong đã đánh trật ra ngoài mà chưởng lực của Ngọc Phi Điệp trái lại vi veo một thứ hơi lạnh buốt xương đẩy bổ tới!
Tiểu Phong sợ điếng cả người. Chàng không tưởng con đàn bà này có võ công cao cường và kỳ dị đến thế này!
Chàng vận dụng “Thiên Huyền dương công” đánh tới một chưởng chận lại.
Một tiếng ầm vang dậy điếc tai. Ngọc Phi Điệp bị đẩy lui hơn mười bước choáng váng mặt mày! Tiểu Phong cũng bị xoay luôn hai vòng mới đứng vững tại chỗ!
Ngọc Phi Điệp Cười lảnh lót, nói :
– Chưởng lực của các hạ thật giỏi. Ngọc Phi Điệp này kể cũng như đã nếm thử qua mùi vị chút đỉnh rồi. Giờ đây Ngọc Phi Điệp này không có thời giờ thong thả xin hẹn lại ngày khác sẽ lãnh giáo đầy đủ hơn!
Dứt câu, cặp mắt sáng như hai hạt kim cương của nàng rảo nhìn ba người đàn ông mặc áo vàng, bắn người bay đi!
Tiểu Phong không sao hiểu được Ngọc Phi Điệp bỏ cuộc giao đấu trốn chạy quá bất ngờ thế ấy, chàng nghiến răng quát rền như sấm :
– Mi chạy đằng nào?
Hai gót chân nhún nhẹ, người chàng không khác một con chim én tung mây, nhắm mé sau lưng Ngọc Phi Điệp rượt nàng theo như hình với bóng! Tay không bỏ lỏng, chàng đánh tới một chưởng!
Ngọc Phi Điệp biến sắc cả giận, nàng quay người lại quát to :
– Tiểu Phong, mi định đánh thiệt tình đó à?
– Bộ mi nói đánh giả bộ sao?
– Vậy tốt lắm!
Dứt theo tiếng nói, nàng rút chiếc quạt bên hông cầm tay, nạt bảo :
– Không ngán thì thử chơi cho biết!
Tiểu Phong cười ran rảng nói :
– Hôm nay ta sẽ giết mi trước. Sau đó ta đến ngọn Thất Trụ Phong của Thất Hùng bang tìm Giang Vân Tông tính xong món nợ cũ!
– Thì cứ làm xem, hà tất nói mãi!
Tiểu Phong cười một giọng khinh thường ngạo mạn, tay vung thanh “Độc Long kiếm” đâm ngay một nhát.
Ngọc Phi Điệp miệng nói :
– Gan đấy!
Tay cầm quạt gạt kiếm sang một bên, điểm thẳng vào huyệt Tương đài của Tiểu Phong.
Chàng nói thầm :
– “Tại mi tìm cái chết, đừng trách”.
Thế kiếm của chàng biến liền. Một luồng ánh sáng vô số đóa hoa mai nở rộ dưới trời xuân quét khắp bốn bề vun vút.
Cây quạt trên tay của Ngọc Phi Điệp sẽ rộng chia ra phất nhanh nổi gió ồ ồ che chở cho thân hình óng ả của nàng thối lui mấy bước.
Tiểu Phong không biết tại sao Ngọc Phi Điệp thối lui sau bèn thâu kiếm về, lướt người phớt tới.
Bỗng nhiên hai lỗ mũi chàng ngửi có một mùi thơm kỳ dị, bụng kêu thầm một tiếng: “Nguy”. Tiếng nguy chưa dứt chàng đã cảm giác choáng váng mặt mày, người chàng xoay vòng hai cái ngã nhào xuống đất.
Nét mặt buồn rũ rượi của Bạch Cơ hơi biến sắc tái xanh. Từ trong cặp con mắt màu xanh biếc của nàng lộ đầy sát khí. Cánh tay mặt chậm chậm đưa lên khỏi mặt đất. Nếu mà Ngọc Phi Điệp dám xuống tay hạ sát Tiểu Phong nàng sẽ hủy diệt mạng sống của con đàn bà này ngay tại trận.
Tiểu Phong sau khi trúng thuốc mê hồn cực mạnh trong cây quạt của Ngọc Phi Điệp ngã bổ xuống. Tức thì ba tên mặc áo vàng của Thất Hùng bang đồng rống to một tiếng nhắm ngay người chàng đánh tới một chưởng, cộng chung là ba cặp song chưởng hết sức lợi hại.
Chợt nghe tiếng oanh lảnh lót, Ngọc Phi Điệp thét lên :
– Ngừng tay hết thảy.
Không những ba tên mặc áo vàng sửng sốt mà cả Bạch Cơ cũng ngẩn ngơ!
Ngọc Phi Điệp cười lảnh lót nói :
– Hiện thời ta chưa tính đến chuyện giết hắn. Ta vẫn còn có chỗ dùng đến hắn đấy!
Nàng thò vào túi áo trong lấy ra một hoàn thuốc màu hồng đút vào miệng Tiểu Phong, xoa vào mấy chỗ yếu huyệt của chàng.
Liền đó Tiểu Phong lần lần hồi tỉnh. Mắt chàng liếc nhìn Ngọc Phi Điệp một cái thoáng qua. Lửa giận phừng cháy trong gan, chàng quát to một tiếng, lưỡi “Độc Long kiếm” đã chém tới một vòng.
Tiểu Phong hồn vía rụng rời. Thanh “Độc Long kiếm” mới đưa lên được một phần ba, cánh tay chàng nghe bủn rủn, không sức giơ lên nữa, đành buông xuôi trơ xuống.
Thì ra mấy ngón tay của Ngọc Phi Điệp đã điểm vào huyệt đạo của chàng.
Chợt nghe giọng cười giòn giả như sáo thổi của Ngọc Phi Điệp rót vào tai :
– Tiểu Phong chàng ôi! Hai đứa mình vốn không thù oán cả chi với nhau sao lại quyết đánh chém nhau kẻ mất người còn thế hở anh chàng?
Tiểu Phong tức giận đến run người. Chàng quát tháo như một con cọp giấy!
Ngọc Phi Điệp nói tiếp :
– Chàng bận lo bao đồng cho thiên hạ làm chi. Dẹp lại hết một bên đi, chưa phải lúc cho hai đứa mình đem ra bàn chuyện ấy. Giờ đây thực tế trước mắt là chàng đang nằm gọn trong lòng bàn tay của tôi đây nên đề cập việc này cái đã. Phải vậy không hở chàng?
– Đồ hèn hạ mặt dạn mày dầy, quen dùng thứ thuốc mê hồn của bọn hạ lưu, đâu đáng mặt là nhân vật của giới giang hồ.
– Chàng cần dùng thứ chi cũng không ngại, miễn là bắt chàng vào được trong tay ta là nắm cứng mạng sống chàng như cá bỏ vào giỏ! Nầy nói thật tình nho nhỏ cho mà nghe nhé! Giả tỷ như chàng biết trong quạt của tôi có thuốc mê hồn chàng không xông tới, tôi có chạy thoát chàng không nè?
Ngọc Phi Điệp lại xuống giọng nhỏ nhẹ êm ái như ru, nói nhỏ vào bên tai Tiểu Phong :
– Nầy anh Phong của em hãy nghe em nói mà nhớ lời nghen! Trên đỉnh núi Thất Trụ Phong, em Tằng Thúc Linh của em đây sẽ nóng lòng chờ đợi anh đấy.
Nhưng chắc chắn là anh sẽ lên Thất Trụ Phong không? Đừng nói gạt em đa! Em sẽ giận anh nhiều lắm đấy!
Giọng nói của Ngọc Phi Điệp chứa chan tình ý không khác tình nhân hẹn nơi hộ ngộ với nhân tình.
Nghe lời nói vuốt ve mơn trớn của nàng, Tiểu Phong cảm thấy quả tim rạo rực một cách lạ lùng. Nhưng chàng chưa kịp có thái độ nào thì Ngọc Phi Điệp đã uốn mình thon thon bay vút một hơi đi luôn. Tiểu Phong ngẩn ngơ nhìn theo bóng hình Ngọc Phi Điệp một hồi chàng mới tỉnh hồn trở lại. Chàng nghĩ tới giọng nói say sưa tình tứ của Ngọc Phi Điệp. Chàng giật mình kinh hãi bụng bảo dạ rằng :
– “Chết chửa! Sao mà ta si mê đến thế? Thứ đồ đàn bà chai mặt như thế, ta lại để lụy vì nó à! Không ta thề với lương tâm là không. Ta cần giết nàng để báo thù cho Lưu Tiểu Huệ. Người con gái bất hạnh một đời đã có ơn cứu ta! Ta cần giết nàng đề trừ cho võ lâm một ung nhọt gớm ghiếc”.
Tiểu Phong quay mặt nhìn lại Bạch Cơ thấy đôi tay ngọc của nàng còn đang chậm hạ xuống.
Tiểu Phong nghiến răng nhè nhẹ, bảo thầm trong bụng :
– “Căn cứ vào gương mặt của nàng quả nhiên chẳng thể nào tin tưởng chính là “Mông Diện Thần Nữ” đặng. Thế mà nàng đúng là con đàn bà cực kỳ dâm ác ấy?”
Nghĩ đến đó cõi lòng Tiểu Phong se thắt, héo hon. Chàng cảm giác chính đời mình cũng bất hạnh không khác chi cuộc đời của Lưu Tiểu Huệ, mình sẽ mất đi một cái chi tha thiết, quí báu nhứt đời, để lại không sao dùng được mà lại còn nguy hiểm chẳng biết đâu lường mà bỏ đành đoạn đi thì đời cũng mất cả lạc thú để sống!
Trong đầu óc mơ hồ của Tiểu Phong lại dâng lên ý nghĩ đáng sợ là cứ thí nghiệm bừa sự trinh tiết của Bạch Cơ để biết rỡ một lần chắc chắn có phải nàng là Mông Diện Thần Nữ hay không? Kéo dài tình trạng hồ nghi, chàng không đủ can đảm chịu đựng, thà dứt khoát một lần để quyết định thái độ. Nếu nàng là con gái đồng trinh...
Đang nghĩ ngợi thình lình một tiếng quát xé tai vang đến.
Day mặt ngó lại thấy Bắc Yêu và Nam Tinh đã đấu trí với nhau toát mồ hôi như tắm. Chiêu thức của hai người này lần lần chậm lại.
Cứ nhìn theo tình thế mà xét thì Nam Tinh bị Bắc Yêu dồn vào thế bị động, cơ hồ không chút trí sức lực nào chịu đựng thêm một thời gian rất ngắn nữa.
Ngay lúc ấy chợt nghe Nam Tinh quát to một tiếng nương theo thế chưởng của Bắc Yêu, hắn đánh lại hai chưởng với tất cả tàn lực còn sót lại trong mình.
Thình lình hắn lảo đảo thối lui lại sau. Bất ngờ, Nam Tinh lẹ tay móc trong túi áo lấy ba mũi “Phi Hoàn Phiêu” nhắm ngay ngực Bắc Yêu phóng tới mau lẹ như chớp.
Thứ “Phi Hoàn Phiêu” này kim khí gọi bằng hoàng đồng có hơn mấy vạn năm hình thành.
Lúc Nam Tinh lấy ba mũi “Phi Hoàn Phiêu”, Tiểu Phong thấy ánh sáng vàng chói sáng lòe cả mắt, không khác một đóa hoa rực rỡ sắc mầu mờ áng hết hai con ngươi. Bất giác trong lòng Tiểu Phong cả kinh.
“Phi Hoàn Phiêu” bay khỏi bàn tay của Nam Tinh một cái, khắp cả tám hướng, bốn phương đều chớp ngời những tia hòa quang vàng rực, không còn phân biệt đâu là đâu, trên trời dưới đất chi cả.
Bắc Yêu cũng khiếp hoảng. Hai bàn tay ngọc của nàng xòe ra như hai cánh quạt vung múa tứ tung. Nàng vừa bảo vệ cho mình vừa đánh liền ba chưởng, bật tung tấm thân yểu điệu bay vút ra tận ngoài xa. Thân hình Bắc Yêu nhẹ nhàng không khác một làn khói mỏng mau lẹ chẳng kém một luồng chớp nhoáng.
Ngay khi ba mũi “Phi Hoàn Phiêu” của Nam Tinh bay tới, thì với một thân pháp kỳ ảo tuyệt luân, nàng cũng đã mò lấy ba ngọn liễu diệp phi đao phóng liền khỏi tay.
“Phi Hoàn Phiêu” đến cùng lúc với diệp phi đao tới một lượt. Bắc Yêu mau lẹ quá đỗi mức ấy nên vừa trông thấy thì ba ngọn phi đao đã đến ngay mặt hắn.
Lanh trí tự biết dầu lách mình né tránh với tốc độ nhanh nhẹn cách mấy cũng không thể nào kịp. Hắn cắn răng mím môi vận dụng nội lực vào song chưởng đưa ra đón bắt phi đao.
Hai ngọn liễu diệp phi đao bị Nam Tinh đánh rơi ra khỏi, còn một ngọn xuyên thủng lòng bàn tay của hắn một đường. Chặn không thấu sự đau đớn, hắn cố nín không xuể, buộc miệng kêu “ối” ra một tiếng!
Mặc dầu bị ngọn phi đao, nhưng Nam Tinh lòng dạ hiểm độc vô cùng. Lúc nguy cấp như vậy mà hắn cũng vòng hai ngón tay trỏ và cái thành một khoen tròn đưa lên miệng huýt liền ba tiếng sáo hiệu. Tiếng sáo vừa ngân lên thì đã có những tiếng quạt rất quái gở chát tai kêu đáp lại. Con chim ưng hai đầu lẹ tợ một ngôi sao băng cất một tiếng kêu quạt nhắm ngay Bắc Yêu từ trên không bấu xuống.
Lối bay đáp mình chụp người của con quái ưng hai đầu ấy lẹ như điện xẹt, Bắc Yêu trông thấy thất sắc, kinh hồn ba ngọn phi đao trong tay nàng phóng thẳng lên cao, quái ưng hai đầu đang từ trên không đâm bổ xuống.
Con quái ưng hai đầu có lẽ là một loài linh vật phần được Nam Tinh huấn luyện tinh vi nên nó biết thế nguy vội bay thế xớt qua một cái tung cao trở lên mây.
Tuy con quái ưng hai đầu không dám liều lĩnh bấu càn Bắc Yêu, nhưng tám con chim ưng của nó lại bổ nhào xuống, con này liền với con khác, bấu tứ tung vào người nàng.
Cái thế chụp người bằng vuốt của tám con chim ưng này lợi hại vô kể.
Thân thủ của Bắc Yêu lẹ làng, nhưng vì giao đấu với Nam Tinh trọn nửa buổi có hơn mấy trăm hiệp nên sức lực đã hao mòn quá nhiều nên cũng chậm chạp lại thêm mệt mỏi!
Tiểu Phong trông thấy tình trạng nguy hiểm ấy, quýnh quít cả người lên.
Chàng đanh định liều mình mạo hiểm xông vào tiếp tay với Bắc Yêu thì chợt nghe một tiếng thét kinh hoảng vang lên trong miệng Bắc Yêu. Nghe tiếng ấy, Tiểu Phong bay hồn mất vía, rụng rời tay chân.
Chàng chưa kịp xông tới đã thấy trên lưng Bắc Yêu bị quào rách một miếng da thấu thịt, máu đào chảy xuống lưng áo lãnh trắng của nàng ướt đỏ.
Lúc ấy...
Hai con chim ưng chia nhau hai bên tả hữu bay đớp tìm chỗ hở bấu vào mình Bắc Yêu.
Thình lình liền đó...
Tiếng quát nạt ngân dội tận mây xanh. Không khác mũi tên bật khỏi cây cung, Bạch Cơ liền bắn mình một cái không khác một làn sương mờ, phóng tới chụp thẳng vào con chim ưng to lớn đang đớp móng vuốt vào mặt Bắc Yêu.
Quạt một tiếng kêu thét lên, con chim ưng ở phía hông bên trái của Bắc Yêu đã xụ cánh rơi ngay xuống đất rồi chỉ đập bạch được hai cái là nằm gục cổ chết tươi.
Biến cố quá sức đập ngay vào mắt, Tiểu Phong sợ toát mồ hôi.
Chỉ chớp mắt Bạch Cơ đã ôm Bắc Yêu bay xa ra hai trượng, tránh khỏi cuộc tấn công ác liệt của bầy chim. Đôi mắt trong biếc của nàng hiện đầy sát quang rức rỡ, ngó thẳng vào mặt Nam Tinh bảo :
– Mi còn ráng ở đây trong nửa khắc ta sẽ tiêu diệt ngay lũ chim ưng của mi không để sót một con. Có đi mau khỏi chốn này không hả?
Từ khi bước chân ra chốn giang hồ đến nay Nam Tinh chưa biết khiếp sợ một ai. Hắn sát hại chẳng biết bao nhiêu mạng rồi. Nhưng hắn cũng chưa từng thấy có một cao thủ nào mà võ công cao thâm huyền ảo đến như người này. Chỉ một cái nhún chân, vung tay mà đã giết chết một con chim ưng to lớn của hắn dầy công rèn luyện.
Nam Tinh còn đang sững sờ, Bạch Cơ lại quát to :
– Mi có cút đi ngay không?
Trên vẻ mặt cực kỳ thuần khiết của Bạch Cơ hầm hầm sát khí. Nếu Nam Tinh còn chưa bỏ chạy lập tức nàng ta giết hắn không tha.
Việc này đến trong khoảng khắc thời gian nhanh chóng ấy khiến Tiểu Phong bay hồn, mất vía. Tự nghĩ oai phong lẫm liệt của mình mà tát tai Bạch Cơ sưng mặt, bầm má như thế đó, nếu nàng không cố nhịn nhục mà đánh trả lại, mạng chàng có sống nổi chăng? Bụng tưởng thầm như vậy chàng không ngớt hồi hộp kinh hoàng!
Cùng khi ấy Tiểu Phong lại đâm ra ý nghĩ Bạch Cơ đúng là Mông Diện Thần Nữ. Chỉ con đàn bà cực kỳ dâm ác đó mới có được võ công kinh người như vậy!
Không chừng đã cứu chàng thoát khỏi thế trận của rừng tòng vẫn là Bạch Cơ chăng?
Đương khi Tiểu Phong còn nghĩ ngợi vẩn vơ thì nghe Nam Tinh huýt lên mấy tiếng sáo miệng, tung người chạy bay!
Lần này ra trận Nam Tinh hoàn toàn bất lợi. Hắn đã hứa với Lãnh Diện Vong Hồn như hai với hai là bốn sẽ bắt Tiểu Phong về Địa bảo. Vậy mà giờ đây, Tiểu Phong đã không rớ tới đặng lại còn bị Bắc Yêu phóng trúng một lưỡi phi đao trọng thương, thêm vào đó hắn mất một con chim ưng nữa.
Khi nghe tiếng sáo miệng của Nam Tinh ra lịnh, ba con chim ưng trong bầy bay vút tới cắp ba mũi “Phi Hoàn Phiêu” của hắn bị Bắc Yêu đánh rơi xuống đất ban nãy. Xong kêu “quạt” một tiếng, cả bầy bay bổng lên mây xanh.
Bắc Yêu vì giao đấu với Nam Tinh một trận kéo dài, thành thử mất sức quá nhiều mới bị một con chim ưng to lớn của Nam Tinh chụp trúng móng độc vào lưng. Máu đỏ chảy thấm ướt cả nửa thân hình phía dưới.
Tất cả những móng nhọn của bầy chim ưng do Nam Tinh rèn luyện đều có tẩm một chất thuốc độc ghê gớm nhất đời. Vì vậy chỗ vết thương của Bắc Yêu sưng vù lên bầm đen như mực! Gương mặt xinh xắn của nàng tái xanh, mất cả máu tươi. Hai bên gò má đẫm ướt mồ hôi, hai hàm răng trắng trong như ngọc cứng khít, Bắc Yêu có cảm giác như bị hôn mê. Tinh thần bàng hoàng tứ chi bải hoải.
Bạch Cơ ẵm Bắc Yêu đặt nằm trên mặt đất. Lúc ấy Tiểu Phong chạy tới một bên, mắt trông thấy Bắc Yêu bị thương nguy hiểm, trong lòng đau đớn hết sức. Vì bảo vệ cho chàng mà nàng mới ra nông nỗi đấy. Nếu không giữa Nam Tinh và nàng đâu có sự giao phong sống chết với nhau!
Vẻ mặt của Bạch Cơ hơi biến sắc. Bàn tay ngọc của nàng vung tới lẹ tợ chớp giáng xoa bóp vào mấy chỗ yếu huyệt trong thân thể Bắc Yêu để ngăn chận chất độc không cho công phạt vào tim.
Liền khi ấy Bắc Yêu nghe thấy các yếu huyệt được Bạch Cơ xoa nhẹ vào tê cứng như cây không còn nghe nhức nhối đau đớn nữa. Nàng nhìn Bạch Cơ nở nụ cười khổ sở, cất tiếng êm ái nói :
– Cảm ơn cô hết sức.
Bạch Cơ tươi cười đáp :
– Chẳng có chi phải nhọc lòng chị cảm ơn tôi. Chẳng qua tôi chỉ ngăn chận chất độc chạy vào quả tim chị chậm trễ thêm mấy ngày thế thôi. Chất độc chị bị trúng đây là một thứ dữ nhất thế gian. Nếu không có thuốc giải độc sẽ công phạt vào tim mà chết.
Bắc Yêu đồng ý gật đâu liền. Nàng mỉm cười khổ sở, chậm chậm nhắm cứng hai mắt.
Tiểu Phong nghe Bạch Cơ nói nội trong năm hôm nếu không có thuốc giải độc thì Bắc Yêu sẽ chết nên chàng hoảng hốt điếng người. Chàng vội vã day sang hỏi Bạch Cơ :
– Có đúng là năm ngày không có thuốc giải độc thì chết không?
– Đúng vậy đó! Giờ đây nếu anh bằng lòng để tôi trở lại tôi sẽ chạy được thuốc giải độc. Chị ấy chắc chắn mới không chết.
Tiểu Phong mừng thầm trong bụng, vụt hỏi liền :
– Nàng có thuốc giải độc sao?
– Ừa!
Bạch Cơ đáp, đầu gật nhẹ nói tiếp :
– Có điều anh chẳng chịu để tôi đi.
Nàng buông tiếng thở dài!
Tiểu Phong đối với Bạch Cơ mỗi cử động mỗi thêm nghi ngờ nàng đúng là Mông Diện Thần Nữ. Lạ lùng làm sao võ công của nàng cao thâm đến mức Nam Tinh còn phải ngán sợ mà chàng tát tai nàng cái nào cái nấy tóa hỏa tam tinh, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu chớ không chống trả lại mảy may nào!
Hơn thế nữa Tiểu Phong suy luận một mình: “Nếu Bạch Cơ có thật sự không phải là Mộng Diện Thần Nữ thì sao lại được thuốc giải độc của Nam Tinh để đem cứu mạng Bắc Yêu. Chàng được nghe phong phanh thì chất độc của Nam Tinh ngoài hắn ra, trong đời này, không ai có thuốc giải cả. Thêm một nguyên nhân nữa thì sao nàng lại biết rõ Bắc Yêu bị trúng chất độc này!”
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Tiểu Phong nghiến răng tức giận bảo :
– Quả đúng vậy đó! Ta nhứt định không để nàng tìm cớ thoát thân đâu mà hòng!
Cặp mắt bồ câu của Bạch Cơ hồng hồng rớm lệ. Nàng nói bằng giọng buồn buồn :
– Chẳng may Bắc Yêu bỏ mạng dưới móng độc của con ưng ác ôn đó thì chính Tiểu Phong chàng tạo ra tấn bi kịch ấy.
Tiểu Phong hoảng kinh hồn vía, nhưng miệng vẫn nói cứng :
– Mi định lợi dụng việc này đặng mong thoát thân à?
Mặt Bạch Cơ thoáng qua một vẻ tức giận, nàng nói :
– Chỉ vì tôi không có mảy may ý định nào ra tay đối phó với anh nên để mặc anh hành hạ, đánh đập. Anh thử nghĩ xem, với võ công của anh liệu anh có ngăn cản nổi tôi hay không chớ?
Lời nàng nói hoàn toàn đúng với sự thật. Tiểu Phong cũng hiểu như vậy.
Lấy võ công của chàng chọi với võ công Bạch Cơ thì không sao chịu nổi. Thế thì chàng còn ngăn trở nàng làm chi?
Bạch Cơ mỉm cười bảo :
– Anh đã không cho tôi đi thì tôi không đi. Chúng ta cứ ngồi đây xem Bắc Yêu chết vì anh nhé.
Tiểu Phong lạnh lùng nói :
– Mi định dùng biện pháp nào bắt buộc Nam Tinh phải đưa thuốc giải độc cho mi? Phải chăng mi dùng mối tình đầm ấm sẵn có giữa mi là Mộng Diện Thần Nữ với hắn?
Bạch Cơ nghe lời nói xỉa xói của Tiểu Phong thì lòng đau như dao cắt. Hai hàng nước mắt chảy dài theo hai bên gò má. Nàng khóc rấm rức nói nghẹn ngào không thành tiếng :
– Tôi không phải là Mông Diện Thần Nữ kia mà, sao anh cứ bắt buộc...
Bắc Yêu nghe tiếng khóc não nuột của Bạch Cơ liền nhướng hai mi mắt hỏi :
– Cái gì thế hả?
Bạch Cơ kêu lên :
– Anh cứ bảo quyết tôi là Mông Diện Thần Nữ. Ai chịu cho được?
Tiểu Phong giọng nhạt nhẽo như nước ốc nói :
– Thây kệ mi có nhận hay không nhận, ta đã có cách biết rõ mi có phải con đàn bà ấy hay không!
Gương mặt đượm ướt lệ nhòa của Bạch Cơ biện lên một vẻ cương quyết vô cùng, nàng dõng dạc nói :
– Cách chi cứ nói ngay đi! Tôi bằng lòng vậy đó!
– Hiện thời chưa thể nói.
Bạch Cơ day sang nói với Bắc Yêu :
– Tôi nói thật đấy! Nếu trong vòng năm ngày mà không có thuốc giải độc đặng cứu mạng sống của chị thì kể như chị chết chưa chôn rồi đó. Thuốc tiên cũng vô hiệu vì chất độc đã chạy theo dòng máu vào quả tim. Vậy chị bằng lòng để tôi đi lấy thuốc giải độc cứ nói ngay kẻo trễ thời giờ!
– “Con đàn bà này không thể sống.”
Chàng nghiến răng quát bảo :
– Ta quyết tìm mi, may mắn làm sao khi mi tự đến nạp mạng.
Ngọc Phi Điệp mỉm cười, nói :
– Tìm ta để làm chi?
– Giết mi!
Ngọc Phi Điệp cười xòa một tiếng đáp :
– Mi làm được việc ấy sao?
Tiểu Phong bật một chuỗi cười ha hả nói :
– Lẽ dĩ nhiên là ta làm được mới nói! Ta hỏi mi một câu này: Giang Vân Tông có phải là người ở trong Thất Hùng bang chăng?
– Đúng, chàng là người của Thất Hùng bang!
Tiểu Phong cười hắc hắc bảo :
– Tốt lắm, bọn mi vì ta mà tìm đến chốn này. Ta cho biết trước là bọn ngươi sẽ không chạy thoát khỏi tay ta.
Bóng chàng liền theo tiếng nói, bắn thẳng vào người Ngọc Phi Điệp quật liền một chưởng!
Giữa Tiểu Phong và Ngọc Phi Điệp thật là chẳng có oán cừu chi sâu sắc cả.
Chẳng qua vì một cô con gái bất hạnh là Lưu Tiểu Huệ mà chàng quyết giết con đàn bà có sắc đẹp nguy hiểm này. Hay là đúng hơn vì cái ơn cứu mạng mà chàng cần đền đáp bằng báo thù thay cho nàng.
Tiểu Phong vừa phóng một chưởng, lập tức bốn người đàn ông áo vàng đứng hộ vệ bên Ngọc Phi Điệp cùng vung chưởng tấn công lại chàng mỗi đứa một chưởng.
Đó là bốn cao thủ tuyệt đỉnh của Thất Hùng bang nên bốn luồng chưởng lực của chúng vừa mạnh vừa mau.
Thừa thế một chưởng của Tiểu Phong bị bốn chưởng của bốn cao thủ Thất Hùng bang ngăn cản Ngọc Phi Điệp quay người lại liền.
Tiểu Phong thất thế, quát to một tiếng, phất nhẹ thân hình tung cao lên.
Rào một cái nổi gió chàng quét theo một chưởng “Thiên Huyền dương công”.
Lúc ấy Tiểu Phong chỉ mang đầy trong óc một ý nghĩ phải giết Ngọc Phi Điệp nên tay trái quét một chưởng “Thiên Huyền dương công”, tay mặt đã cầm cán thanh “Độc Long kiếm”.
“Thiên Huyền dương công” đẩy tới một đạo chưởng phong không khác ngọn lửa gặp trận cuồng phong làm cho bốn đứa mặc áo vàng của Thất Hùng bang quá đỗi kinh hãi, vội vã thối lui ra sau liền bốn bước.
Tiểu Phong nạt to một câu :
– Hãy đón phi kiếm của ta.
Chàng sử dụng ngay một chiêu tuyệt độc “Phi Kiếm Thương Nhân” phóng lưỡi “Độc Long kiếm” vọt ra khỏi bàn tay. Một đường ánh sáng không khác một con rồng bay vút tới.
Đối phương không tài nào tránh kịp. Chỉ nghe một tiếng rú thảm thiết vang lên rung động cả không gian.
Một người đàn ông mặc áo vàng của Thất Hùng bang bị mũi “Độc Long kiếm” xuyên vào suốt ngực, té sấp xuống đất chết liền trên vũng máu!
Tiểu Phong lẹ như một ánh sao rơi nhảy tới rút nhanh thanh “Độc Long kiếm” cầm lên tay quát bảo :
– Đứa nào không sợ chết thử xông vào chơi?
Thân pháp của Tiểu Phong mau lẹ quá đỗi làm cho mặt Ngọc Phi Điệp tái mét. Càng hoảng sợ lui lại một bước.
Sát cơ nổi lên Tiểu Phong sấn tới gần nàng.
Ngọc Phi Điệp nhoẻn miệng cười, giọng oanh lảnh lót :
– Một chiêu Phi Kiếm của các hạ đáng được tặng là tuyệt học của võ lâm. Phi Ngọc Điệp tôi hết sức bội phục. Tuy thế cũng muốn thử chơi một phen cho biết.
Câu nói của nàng còn mới nửa chừng, Tiểu Phong đã vung người như bướm liệng, nhắm ngay vào Ngọc Phi Điệp tống liền một chưởng bên tay trái.
Chưởng lực của chàng chưa tới thì Ngọc Phi Điệp nạt một tiếng lảnh lót, thân hình tha thướt của nàng giống như một bông hoa bay bổng lên, trả liền lại chàng một chưởng!
Tiểu Phong khiếp đảm, tự nghĩ :
– “Ghê thay! Con đàn bà này lại có thể bật nhẹ thân hình phớt lên giữa luồng chưởng lực của mình sao?”
Còn đang miên mang nghĩ ngợi thì chưởng của Ngọc Phi Điệp đã công tới.
Trong thời gian chớp nhoáng ấy, chưởng lực của Tiểu Phong đã đánh trật ra ngoài mà chưởng lực của Ngọc Phi Điệp trái lại vi veo một thứ hơi lạnh buốt xương đẩy bổ tới!
Tiểu Phong sợ điếng cả người. Chàng không tưởng con đàn bà này có võ công cao cường và kỳ dị đến thế này!
Chàng vận dụng “Thiên Huyền dương công” đánh tới một chưởng chận lại.
Một tiếng ầm vang dậy điếc tai. Ngọc Phi Điệp bị đẩy lui hơn mười bước choáng váng mặt mày! Tiểu Phong cũng bị xoay luôn hai vòng mới đứng vững tại chỗ!
Ngọc Phi Điệp Cười lảnh lót, nói :
– Chưởng lực của các hạ thật giỏi. Ngọc Phi Điệp này kể cũng như đã nếm thử qua mùi vị chút đỉnh rồi. Giờ đây Ngọc Phi Điệp này không có thời giờ thong thả xin hẹn lại ngày khác sẽ lãnh giáo đầy đủ hơn!
Dứt câu, cặp mắt sáng như hai hạt kim cương của nàng rảo nhìn ba người đàn ông mặc áo vàng, bắn người bay đi!
Tiểu Phong không sao hiểu được Ngọc Phi Điệp bỏ cuộc giao đấu trốn chạy quá bất ngờ thế ấy, chàng nghiến răng quát rền như sấm :
– Mi chạy đằng nào?
Hai gót chân nhún nhẹ, người chàng không khác một con chim én tung mây, nhắm mé sau lưng Ngọc Phi Điệp rượt nàng theo như hình với bóng! Tay không bỏ lỏng, chàng đánh tới một chưởng!
Ngọc Phi Điệp biến sắc cả giận, nàng quay người lại quát to :
– Tiểu Phong, mi định đánh thiệt tình đó à?
– Bộ mi nói đánh giả bộ sao?
– Vậy tốt lắm!
Dứt theo tiếng nói, nàng rút chiếc quạt bên hông cầm tay, nạt bảo :
– Không ngán thì thử chơi cho biết!
Tiểu Phong cười ran rảng nói :
– Hôm nay ta sẽ giết mi trước. Sau đó ta đến ngọn Thất Trụ Phong của Thất Hùng bang tìm Giang Vân Tông tính xong món nợ cũ!
– Thì cứ làm xem, hà tất nói mãi!
Tiểu Phong cười một giọng khinh thường ngạo mạn, tay vung thanh “Độc Long kiếm” đâm ngay một nhát.
Ngọc Phi Điệp miệng nói :
– Gan đấy!
Tay cầm quạt gạt kiếm sang một bên, điểm thẳng vào huyệt Tương đài của Tiểu Phong.
Chàng nói thầm :
– “Tại mi tìm cái chết, đừng trách”.
Thế kiếm của chàng biến liền. Một luồng ánh sáng vô số đóa hoa mai nở rộ dưới trời xuân quét khắp bốn bề vun vút.
Cây quạt trên tay của Ngọc Phi Điệp sẽ rộng chia ra phất nhanh nổi gió ồ ồ che chở cho thân hình óng ả của nàng thối lui mấy bước.
Tiểu Phong không biết tại sao Ngọc Phi Điệp thối lui sau bèn thâu kiếm về, lướt người phớt tới.
Bỗng nhiên hai lỗ mũi chàng ngửi có một mùi thơm kỳ dị, bụng kêu thầm một tiếng: “Nguy”. Tiếng nguy chưa dứt chàng đã cảm giác choáng váng mặt mày, người chàng xoay vòng hai cái ngã nhào xuống đất.
Nét mặt buồn rũ rượi của Bạch Cơ hơi biến sắc tái xanh. Từ trong cặp con mắt màu xanh biếc của nàng lộ đầy sát khí. Cánh tay mặt chậm chậm đưa lên khỏi mặt đất. Nếu mà Ngọc Phi Điệp dám xuống tay hạ sát Tiểu Phong nàng sẽ hủy diệt mạng sống của con đàn bà này ngay tại trận.
Tiểu Phong sau khi trúng thuốc mê hồn cực mạnh trong cây quạt của Ngọc Phi Điệp ngã bổ xuống. Tức thì ba tên mặc áo vàng của Thất Hùng bang đồng rống to một tiếng nhắm ngay người chàng đánh tới một chưởng, cộng chung là ba cặp song chưởng hết sức lợi hại.
Chợt nghe tiếng oanh lảnh lót, Ngọc Phi Điệp thét lên :
– Ngừng tay hết thảy.
Không những ba tên mặc áo vàng sửng sốt mà cả Bạch Cơ cũng ngẩn ngơ!
Ngọc Phi Điệp cười lảnh lót nói :
– Hiện thời ta chưa tính đến chuyện giết hắn. Ta vẫn còn có chỗ dùng đến hắn đấy!
Nàng thò vào túi áo trong lấy ra một hoàn thuốc màu hồng đút vào miệng Tiểu Phong, xoa vào mấy chỗ yếu huyệt của chàng.
Liền đó Tiểu Phong lần lần hồi tỉnh. Mắt chàng liếc nhìn Ngọc Phi Điệp một cái thoáng qua. Lửa giận phừng cháy trong gan, chàng quát to một tiếng, lưỡi “Độc Long kiếm” đã chém tới một vòng.
Tiểu Phong hồn vía rụng rời. Thanh “Độc Long kiếm” mới đưa lên được một phần ba, cánh tay chàng nghe bủn rủn, không sức giơ lên nữa, đành buông xuôi trơ xuống.
Thì ra mấy ngón tay của Ngọc Phi Điệp đã điểm vào huyệt đạo của chàng.
Chợt nghe giọng cười giòn giả như sáo thổi của Ngọc Phi Điệp rót vào tai :
– Tiểu Phong chàng ôi! Hai đứa mình vốn không thù oán cả chi với nhau sao lại quyết đánh chém nhau kẻ mất người còn thế hở anh chàng?
Tiểu Phong tức giận đến run người. Chàng quát tháo như một con cọp giấy!
Ngọc Phi Điệp nói tiếp :
– Chàng bận lo bao đồng cho thiên hạ làm chi. Dẹp lại hết một bên đi, chưa phải lúc cho hai đứa mình đem ra bàn chuyện ấy. Giờ đây thực tế trước mắt là chàng đang nằm gọn trong lòng bàn tay của tôi đây nên đề cập việc này cái đã. Phải vậy không hở chàng?
– Đồ hèn hạ mặt dạn mày dầy, quen dùng thứ thuốc mê hồn của bọn hạ lưu, đâu đáng mặt là nhân vật của giới giang hồ.
– Chàng cần dùng thứ chi cũng không ngại, miễn là bắt chàng vào được trong tay ta là nắm cứng mạng sống chàng như cá bỏ vào giỏ! Nầy nói thật tình nho nhỏ cho mà nghe nhé! Giả tỷ như chàng biết trong quạt của tôi có thuốc mê hồn chàng không xông tới, tôi có chạy thoát chàng không nè?
Ngọc Phi Điệp lại xuống giọng nhỏ nhẹ êm ái như ru, nói nhỏ vào bên tai Tiểu Phong :
– Nầy anh Phong của em hãy nghe em nói mà nhớ lời nghen! Trên đỉnh núi Thất Trụ Phong, em Tằng Thúc Linh của em đây sẽ nóng lòng chờ đợi anh đấy.
Nhưng chắc chắn là anh sẽ lên Thất Trụ Phong không? Đừng nói gạt em đa! Em sẽ giận anh nhiều lắm đấy!
Giọng nói của Ngọc Phi Điệp chứa chan tình ý không khác tình nhân hẹn nơi hộ ngộ với nhân tình.
Nghe lời nói vuốt ve mơn trớn của nàng, Tiểu Phong cảm thấy quả tim rạo rực một cách lạ lùng. Nhưng chàng chưa kịp có thái độ nào thì Ngọc Phi Điệp đã uốn mình thon thon bay vút một hơi đi luôn. Tiểu Phong ngẩn ngơ nhìn theo bóng hình Ngọc Phi Điệp một hồi chàng mới tỉnh hồn trở lại. Chàng nghĩ tới giọng nói say sưa tình tứ của Ngọc Phi Điệp. Chàng giật mình kinh hãi bụng bảo dạ rằng :
– “Chết chửa! Sao mà ta si mê đến thế? Thứ đồ đàn bà chai mặt như thế, ta lại để lụy vì nó à! Không ta thề với lương tâm là không. Ta cần giết nàng để báo thù cho Lưu Tiểu Huệ. Người con gái bất hạnh một đời đã có ơn cứu ta! Ta cần giết nàng đề trừ cho võ lâm một ung nhọt gớm ghiếc”.
Tiểu Phong quay mặt nhìn lại Bạch Cơ thấy đôi tay ngọc của nàng còn đang chậm hạ xuống.
Tiểu Phong nghiến răng nhè nhẹ, bảo thầm trong bụng :
– “Căn cứ vào gương mặt của nàng quả nhiên chẳng thể nào tin tưởng chính là “Mông Diện Thần Nữ” đặng. Thế mà nàng đúng là con đàn bà cực kỳ dâm ác ấy?”
Nghĩ đến đó cõi lòng Tiểu Phong se thắt, héo hon. Chàng cảm giác chính đời mình cũng bất hạnh không khác chi cuộc đời của Lưu Tiểu Huệ, mình sẽ mất đi một cái chi tha thiết, quí báu nhứt đời, để lại không sao dùng được mà lại còn nguy hiểm chẳng biết đâu lường mà bỏ đành đoạn đi thì đời cũng mất cả lạc thú để sống!
Trong đầu óc mơ hồ của Tiểu Phong lại dâng lên ý nghĩ đáng sợ là cứ thí nghiệm bừa sự trinh tiết của Bạch Cơ để biết rỡ một lần chắc chắn có phải nàng là Mông Diện Thần Nữ hay không? Kéo dài tình trạng hồ nghi, chàng không đủ can đảm chịu đựng, thà dứt khoát một lần để quyết định thái độ. Nếu nàng là con gái đồng trinh...
Đang nghĩ ngợi thình lình một tiếng quát xé tai vang đến.
Day mặt ngó lại thấy Bắc Yêu và Nam Tinh đã đấu trí với nhau toát mồ hôi như tắm. Chiêu thức của hai người này lần lần chậm lại.
Cứ nhìn theo tình thế mà xét thì Nam Tinh bị Bắc Yêu dồn vào thế bị động, cơ hồ không chút trí sức lực nào chịu đựng thêm một thời gian rất ngắn nữa.
Ngay lúc ấy chợt nghe Nam Tinh quát to một tiếng nương theo thế chưởng của Bắc Yêu, hắn đánh lại hai chưởng với tất cả tàn lực còn sót lại trong mình.
Thình lình hắn lảo đảo thối lui lại sau. Bất ngờ, Nam Tinh lẹ tay móc trong túi áo lấy ba mũi “Phi Hoàn Phiêu” nhắm ngay ngực Bắc Yêu phóng tới mau lẹ như chớp.
Thứ “Phi Hoàn Phiêu” này kim khí gọi bằng hoàng đồng có hơn mấy vạn năm hình thành.
Lúc Nam Tinh lấy ba mũi “Phi Hoàn Phiêu”, Tiểu Phong thấy ánh sáng vàng chói sáng lòe cả mắt, không khác một đóa hoa rực rỡ sắc mầu mờ áng hết hai con ngươi. Bất giác trong lòng Tiểu Phong cả kinh.
“Phi Hoàn Phiêu” bay khỏi bàn tay của Nam Tinh một cái, khắp cả tám hướng, bốn phương đều chớp ngời những tia hòa quang vàng rực, không còn phân biệt đâu là đâu, trên trời dưới đất chi cả.
Bắc Yêu cũng khiếp hoảng. Hai bàn tay ngọc của nàng xòe ra như hai cánh quạt vung múa tứ tung. Nàng vừa bảo vệ cho mình vừa đánh liền ba chưởng, bật tung tấm thân yểu điệu bay vút ra tận ngoài xa. Thân hình Bắc Yêu nhẹ nhàng không khác một làn khói mỏng mau lẹ chẳng kém một luồng chớp nhoáng.
Ngay khi ba mũi “Phi Hoàn Phiêu” của Nam Tinh bay tới, thì với một thân pháp kỳ ảo tuyệt luân, nàng cũng đã mò lấy ba ngọn liễu diệp phi đao phóng liền khỏi tay.
“Phi Hoàn Phiêu” đến cùng lúc với diệp phi đao tới một lượt. Bắc Yêu mau lẹ quá đỗi mức ấy nên vừa trông thấy thì ba ngọn phi đao đã đến ngay mặt hắn.
Lanh trí tự biết dầu lách mình né tránh với tốc độ nhanh nhẹn cách mấy cũng không thể nào kịp. Hắn cắn răng mím môi vận dụng nội lực vào song chưởng đưa ra đón bắt phi đao.
Hai ngọn liễu diệp phi đao bị Nam Tinh đánh rơi ra khỏi, còn một ngọn xuyên thủng lòng bàn tay của hắn một đường. Chặn không thấu sự đau đớn, hắn cố nín không xuể, buộc miệng kêu “ối” ra một tiếng!
Mặc dầu bị ngọn phi đao, nhưng Nam Tinh lòng dạ hiểm độc vô cùng. Lúc nguy cấp như vậy mà hắn cũng vòng hai ngón tay trỏ và cái thành một khoen tròn đưa lên miệng huýt liền ba tiếng sáo hiệu. Tiếng sáo vừa ngân lên thì đã có những tiếng quạt rất quái gở chát tai kêu đáp lại. Con chim ưng hai đầu lẹ tợ một ngôi sao băng cất một tiếng kêu quạt nhắm ngay Bắc Yêu từ trên không bấu xuống.
Lối bay đáp mình chụp người của con quái ưng hai đầu ấy lẹ như điện xẹt, Bắc Yêu trông thấy thất sắc, kinh hồn ba ngọn phi đao trong tay nàng phóng thẳng lên cao, quái ưng hai đầu đang từ trên không đâm bổ xuống.
Con quái ưng hai đầu có lẽ là một loài linh vật phần được Nam Tinh huấn luyện tinh vi nên nó biết thế nguy vội bay thế xớt qua một cái tung cao trở lên mây.
Tuy con quái ưng hai đầu không dám liều lĩnh bấu càn Bắc Yêu, nhưng tám con chim ưng của nó lại bổ nhào xuống, con này liền với con khác, bấu tứ tung vào người nàng.
Cái thế chụp người bằng vuốt của tám con chim ưng này lợi hại vô kể.
Thân thủ của Bắc Yêu lẹ làng, nhưng vì giao đấu với Nam Tinh trọn nửa buổi có hơn mấy trăm hiệp nên sức lực đã hao mòn quá nhiều nên cũng chậm chạp lại thêm mệt mỏi!
Tiểu Phong trông thấy tình trạng nguy hiểm ấy, quýnh quít cả người lên.
Chàng đanh định liều mình mạo hiểm xông vào tiếp tay với Bắc Yêu thì chợt nghe một tiếng thét kinh hoảng vang lên trong miệng Bắc Yêu. Nghe tiếng ấy, Tiểu Phong bay hồn mất vía, rụng rời tay chân.
Chàng chưa kịp xông tới đã thấy trên lưng Bắc Yêu bị quào rách một miếng da thấu thịt, máu đào chảy xuống lưng áo lãnh trắng của nàng ướt đỏ.
Lúc ấy...
Hai con chim ưng chia nhau hai bên tả hữu bay đớp tìm chỗ hở bấu vào mình Bắc Yêu.
Thình lình liền đó...
Tiếng quát nạt ngân dội tận mây xanh. Không khác mũi tên bật khỏi cây cung, Bạch Cơ liền bắn mình một cái không khác một làn sương mờ, phóng tới chụp thẳng vào con chim ưng to lớn đang đớp móng vuốt vào mặt Bắc Yêu.
Quạt một tiếng kêu thét lên, con chim ưng ở phía hông bên trái của Bắc Yêu đã xụ cánh rơi ngay xuống đất rồi chỉ đập bạch được hai cái là nằm gục cổ chết tươi.
Biến cố quá sức đập ngay vào mắt, Tiểu Phong sợ toát mồ hôi.
Chỉ chớp mắt Bạch Cơ đã ôm Bắc Yêu bay xa ra hai trượng, tránh khỏi cuộc tấn công ác liệt của bầy chim. Đôi mắt trong biếc của nàng hiện đầy sát quang rức rỡ, ngó thẳng vào mặt Nam Tinh bảo :
– Mi còn ráng ở đây trong nửa khắc ta sẽ tiêu diệt ngay lũ chim ưng của mi không để sót một con. Có đi mau khỏi chốn này không hả?
Từ khi bước chân ra chốn giang hồ đến nay Nam Tinh chưa biết khiếp sợ một ai. Hắn sát hại chẳng biết bao nhiêu mạng rồi. Nhưng hắn cũng chưa từng thấy có một cao thủ nào mà võ công cao thâm huyền ảo đến như người này. Chỉ một cái nhún chân, vung tay mà đã giết chết một con chim ưng to lớn của hắn dầy công rèn luyện.
Nam Tinh còn đang sững sờ, Bạch Cơ lại quát to :
– Mi có cút đi ngay không?
Trên vẻ mặt cực kỳ thuần khiết của Bạch Cơ hầm hầm sát khí. Nếu Nam Tinh còn chưa bỏ chạy lập tức nàng ta giết hắn không tha.
Việc này đến trong khoảng khắc thời gian nhanh chóng ấy khiến Tiểu Phong bay hồn, mất vía. Tự nghĩ oai phong lẫm liệt của mình mà tát tai Bạch Cơ sưng mặt, bầm má như thế đó, nếu nàng không cố nhịn nhục mà đánh trả lại, mạng chàng có sống nổi chăng? Bụng tưởng thầm như vậy chàng không ngớt hồi hộp kinh hoàng!
Cùng khi ấy Tiểu Phong lại đâm ra ý nghĩ Bạch Cơ đúng là Mông Diện Thần Nữ. Chỉ con đàn bà cực kỳ dâm ác đó mới có được võ công kinh người như vậy!
Không chừng đã cứu chàng thoát khỏi thế trận của rừng tòng vẫn là Bạch Cơ chăng?
Đương khi Tiểu Phong còn nghĩ ngợi vẩn vơ thì nghe Nam Tinh huýt lên mấy tiếng sáo miệng, tung người chạy bay!
Lần này ra trận Nam Tinh hoàn toàn bất lợi. Hắn đã hứa với Lãnh Diện Vong Hồn như hai với hai là bốn sẽ bắt Tiểu Phong về Địa bảo. Vậy mà giờ đây, Tiểu Phong đã không rớ tới đặng lại còn bị Bắc Yêu phóng trúng một lưỡi phi đao trọng thương, thêm vào đó hắn mất một con chim ưng nữa.
Khi nghe tiếng sáo miệng của Nam Tinh ra lịnh, ba con chim ưng trong bầy bay vút tới cắp ba mũi “Phi Hoàn Phiêu” của hắn bị Bắc Yêu đánh rơi xuống đất ban nãy. Xong kêu “quạt” một tiếng, cả bầy bay bổng lên mây xanh.
Bắc Yêu vì giao đấu với Nam Tinh một trận kéo dài, thành thử mất sức quá nhiều mới bị một con chim ưng to lớn của Nam Tinh chụp trúng móng độc vào lưng. Máu đỏ chảy thấm ướt cả nửa thân hình phía dưới.
Tất cả những móng nhọn của bầy chim ưng do Nam Tinh rèn luyện đều có tẩm một chất thuốc độc ghê gớm nhất đời. Vì vậy chỗ vết thương của Bắc Yêu sưng vù lên bầm đen như mực! Gương mặt xinh xắn của nàng tái xanh, mất cả máu tươi. Hai bên gò má đẫm ướt mồ hôi, hai hàm răng trắng trong như ngọc cứng khít, Bắc Yêu có cảm giác như bị hôn mê. Tinh thần bàng hoàng tứ chi bải hoải.
Bạch Cơ ẵm Bắc Yêu đặt nằm trên mặt đất. Lúc ấy Tiểu Phong chạy tới một bên, mắt trông thấy Bắc Yêu bị thương nguy hiểm, trong lòng đau đớn hết sức. Vì bảo vệ cho chàng mà nàng mới ra nông nỗi đấy. Nếu không giữa Nam Tinh và nàng đâu có sự giao phong sống chết với nhau!
Vẻ mặt của Bạch Cơ hơi biến sắc. Bàn tay ngọc của nàng vung tới lẹ tợ chớp giáng xoa bóp vào mấy chỗ yếu huyệt trong thân thể Bắc Yêu để ngăn chận chất độc không cho công phạt vào tim.
Liền khi ấy Bắc Yêu nghe thấy các yếu huyệt được Bạch Cơ xoa nhẹ vào tê cứng như cây không còn nghe nhức nhối đau đớn nữa. Nàng nhìn Bạch Cơ nở nụ cười khổ sở, cất tiếng êm ái nói :
– Cảm ơn cô hết sức.
Bạch Cơ tươi cười đáp :
– Chẳng có chi phải nhọc lòng chị cảm ơn tôi. Chẳng qua tôi chỉ ngăn chận chất độc chạy vào quả tim chị chậm trễ thêm mấy ngày thế thôi. Chất độc chị bị trúng đây là một thứ dữ nhất thế gian. Nếu không có thuốc giải độc sẽ công phạt vào tim mà chết.
Bắc Yêu đồng ý gật đâu liền. Nàng mỉm cười khổ sở, chậm chậm nhắm cứng hai mắt.
Tiểu Phong nghe Bạch Cơ nói nội trong năm hôm nếu không có thuốc giải độc thì Bắc Yêu sẽ chết nên chàng hoảng hốt điếng người. Chàng vội vã day sang hỏi Bạch Cơ :
– Có đúng là năm ngày không có thuốc giải độc thì chết không?
– Đúng vậy đó! Giờ đây nếu anh bằng lòng để tôi trở lại tôi sẽ chạy được thuốc giải độc. Chị ấy chắc chắn mới không chết.
Tiểu Phong mừng thầm trong bụng, vụt hỏi liền :
– Nàng có thuốc giải độc sao?
– Ừa!
Bạch Cơ đáp, đầu gật nhẹ nói tiếp :
– Có điều anh chẳng chịu để tôi đi.
Nàng buông tiếng thở dài!
Tiểu Phong đối với Bạch Cơ mỗi cử động mỗi thêm nghi ngờ nàng đúng là Mông Diện Thần Nữ. Lạ lùng làm sao võ công của nàng cao thâm đến mức Nam Tinh còn phải ngán sợ mà chàng tát tai nàng cái nào cái nấy tóa hỏa tam tinh, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu chớ không chống trả lại mảy may nào!
Hơn thế nữa Tiểu Phong suy luận một mình: “Nếu Bạch Cơ có thật sự không phải là Mộng Diện Thần Nữ thì sao lại được thuốc giải độc của Nam Tinh để đem cứu mạng Bắc Yêu. Chàng được nghe phong phanh thì chất độc của Nam Tinh ngoài hắn ra, trong đời này, không ai có thuốc giải cả. Thêm một nguyên nhân nữa thì sao nàng lại biết rõ Bắc Yêu bị trúng chất độc này!”
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Tiểu Phong nghiến răng tức giận bảo :
– Quả đúng vậy đó! Ta nhứt định không để nàng tìm cớ thoát thân đâu mà hòng!
Cặp mắt bồ câu của Bạch Cơ hồng hồng rớm lệ. Nàng nói bằng giọng buồn buồn :
– Chẳng may Bắc Yêu bỏ mạng dưới móng độc của con ưng ác ôn đó thì chính Tiểu Phong chàng tạo ra tấn bi kịch ấy.
Tiểu Phong hoảng kinh hồn vía, nhưng miệng vẫn nói cứng :
– Mi định lợi dụng việc này đặng mong thoát thân à?
Mặt Bạch Cơ thoáng qua một vẻ tức giận, nàng nói :
– Chỉ vì tôi không có mảy may ý định nào ra tay đối phó với anh nên để mặc anh hành hạ, đánh đập. Anh thử nghĩ xem, với võ công của anh liệu anh có ngăn cản nổi tôi hay không chớ?
Lời nàng nói hoàn toàn đúng với sự thật. Tiểu Phong cũng hiểu như vậy.
Lấy võ công của chàng chọi với võ công Bạch Cơ thì không sao chịu nổi. Thế thì chàng còn ngăn trở nàng làm chi?
Bạch Cơ mỉm cười bảo :
– Anh đã không cho tôi đi thì tôi không đi. Chúng ta cứ ngồi đây xem Bắc Yêu chết vì anh nhé.
Tiểu Phong lạnh lùng nói :
– Mi định dùng biện pháp nào bắt buộc Nam Tinh phải đưa thuốc giải độc cho mi? Phải chăng mi dùng mối tình đầm ấm sẵn có giữa mi là Mộng Diện Thần Nữ với hắn?
Bạch Cơ nghe lời nói xỉa xói của Tiểu Phong thì lòng đau như dao cắt. Hai hàng nước mắt chảy dài theo hai bên gò má. Nàng khóc rấm rức nói nghẹn ngào không thành tiếng :
– Tôi không phải là Mông Diện Thần Nữ kia mà, sao anh cứ bắt buộc...
Bắc Yêu nghe tiếng khóc não nuột của Bạch Cơ liền nhướng hai mi mắt hỏi :
– Cái gì thế hả?
Bạch Cơ kêu lên :
– Anh cứ bảo quyết tôi là Mông Diện Thần Nữ. Ai chịu cho được?
Tiểu Phong giọng nhạt nhẽo như nước ốc nói :
– Thây kệ mi có nhận hay không nhận, ta đã có cách biết rõ mi có phải con đàn bà ấy hay không!
Gương mặt đượm ướt lệ nhòa của Bạch Cơ biện lên một vẻ cương quyết vô cùng, nàng dõng dạc nói :
– Cách chi cứ nói ngay đi! Tôi bằng lòng vậy đó!
– Hiện thời chưa thể nói.
Bạch Cơ day sang nói với Bắc Yêu :
– Tôi nói thật đấy! Nếu trong vòng năm ngày mà không có thuốc giải độc đặng cứu mạng sống của chị thì kể như chị chết chưa chôn rồi đó. Thuốc tiên cũng vô hiệu vì chất độc đã chạy theo dòng máu vào quả tim. Vậy chị bằng lòng để tôi đi lấy thuốc giải độc cứ nói ngay kẻo trễ thời giờ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook