“Khải tấu Hoàng Thượng, Hung nô phạm biên cương, tàn sát nhân dân chốn biên cương, gặp phải quân ta đang đóng quân ở vùng khai hoang, thần thỉnh được điều về biên cương phòng thủ, lĩnh quân ra trận đón đánh Hung nô.” Bùi Ngọc Thư hai mắt nhìn thẳng Lưu Tuần, không kiêu ngạo không siểm nịnh tự động xin đi giết giặc trở về biên cương.

Đây mới là bổn phận tướng quân của y, bị Hoàng Thượng lâm hạnh là vì một điều kiện khuất nhục đáng giận mà không thể làm gì.

Hôm nay khi lâm triều, cả triều văn võ bá quan vì những lời của Bùi Ngọc Thư mà kính nể không thôi, trong triều cựu thần kính trọng y là một hán tử đường đường, một tướng lãnh kiệt xuất. Huống hồ nếu không có Bùi tướng quân tận lực can gián, Hoàng Thượng hiện tại vẫn đang trầm mê vào hiệp bế yên vui, mà không hề có được những chuyện của hôm nay.

“Trẫm chuẩn tấu......” Lưu Tuần trầm tư trong chốc lát, phê chuẩn Bùi Ngọc Thư lĩnh quân xuất kích Hung nô.

Dù sao, Trung Nguyên cùng Hung nô là kẻ thù truyền kiếp, song phương từ thời Tây Chu đến nay đã triền đấu hơn ngàn năm, mà Hán sơ vì thực lực của một nước suy yếu mà phải khuất nhục thực thi chính sách hòa thân, trải qua gần trăm năm nghỉ ngơi lại sức, Hán triều đã có thực lực của một nước hưng thịnh, từ thời tiên hoàng đã bắt đầu phản kích lại, lấy được thắng lợi bước đầu, khi Hán Thắng đế Lưu Tuần nhập ngai, còn đang suy tư nên như thế nào tiêu diệt Hung nô. Đây là chuyện bắt đầu cho việc văn trì võ công (lấy văn để trị thiên hạ, lấy võ để chống ngoại xâm), cũng là ước nguyện lớn nhất của hắn.

Thời Tiên hoàng, Đại tướng quân Bùi Cách cũng là một võ tướng dũng mãnh thiện chiến, liên tiếp đánh bại Hung nô quấy rầy biên cảnh.

Bùi Ngọc Thư yêu tử của Đại tướng quân kế thừa chức vụ của phụ thân, xuất chiến Hung nô, càng đánh càng thắng.

Nhưng...... Lúc này, trong lòng Lưu Tuần ẩn ẩn lộ ra không tha, nguyên nhân không cần nói, đơn giản là vì Bùi ái khanh của hắn muốn đến biên cương cách hắn ngàn dậm để tác chiến.

Lao tâm lao lực dụng mưu, thật vất vả mới đưa được ái khanh từ nơi phòng thủ biên cương triệu hồi kinh, nguyên bản hy vọng có thể dựa vào đó ngày đêm bên nhau bồi dưỡng cảm tình, nhưng bất đắc dĩ...... Thiên bất nhân nguyện.

Hắn chân tâm kỳ vọng ái khanh có thể ở lại bên cạnh hắn, nhưng tiêu diệt Hung nô, khai thác thông đạo Tây Vực, phát triển quốc uy của Hán triều, là di huấn tiên hoàng lưu lại, hắn há có thể không vâng theo.

Sách! Mưu kế hoàn mỹ đến mấy cũng cản không nổi thiên biến vạn hóa.

Nghĩ đến đây, Lưu Tuần không khỏi âm thầm thở dài.

Ngọc Thư, từ năm trẫm bảy tuổi, ánh mắt đầu tiên thấy ngươi đã rơi vào lưới tình, đến nay đã là mười ba năm.

Đôi mắt như hồ sâu thăm thẳm dừng trên người Bùi Ngọc Thư đang quỳ dưới điện, đối diện với con ngươi hữu thần sáng ngời kia, tình cảm lưu luyến khó thể nói hết nên lời.

Đáng tiếc thâm tình của Lưu Tuần không hề truyền được vào lòng Bùi Ngọc Thư, nghĩ lại y thà rằng thâm nhập vào đại mạc với cát vàng cuồn cuộn đối chiến với Hung Nô, cũng không nguyện ở lại bên cạnh Hoàng Thượng từ nhỏ đã “Quan ái” y không ngừng không nghĩ, không có việc gì tổng sẽ giở trò với y,hôn y, ôm y, sờ y, ma chưởng như bạch tuộc thường xuyên dán chặt y không buông, mĩ kỳ danh viết quan tâm, kì thực là quấy rối.

Nếu vì lúc ấy tuổi nhỏ không hiểu chuyện cũng coi như xong, ai ngờ sau khi lớn hưng lên lại càng trầm trọng hơn, yêu cầu y một tấc không rời theo bên cạnh hắn, cuối cùng thật sự chịu không nổi, y mới phải tự nguyện thỉnh được điều đến biên cương.

Trước đó vài ngày, hắn còn khai ra cái điều kiện khuất nhục khiến kẻ khác muốn xấu hổ quẫn bách đến chết, bản thân y thậm chí bị bắt thực hiện lời hứa, thứ duy nhất hiện nay y có thể nghĩ là thoát khỏi được sự kiềm chế của Hoàng Thượng.

Đối với sự quan ái của Lưu Tuần, y chỉ có thể dung bốn chữ “Khổ không nói nổi” để hình dung.

Bất quá...... Hoàng Thượng cũng thật là! Hậu cung có nhiều tần phi như vậy mỗi ngày nghển cổ ngóng trông hắn đến lâm hạnh, vì cái gì hắn không đi quan ái các nàng, hảo hảo hưởng thụ các tần phi hầu hạ chứ? Cố tình muốn trêu chọc y.

Y đường đường là một nam tử, cái loại “Quan ái” này cùng khinh bạc đùa giỡn không khác gì nhau, y vô phúc tiêu thụ.

“Ái khanh, lần này xuất chinh trẫm mệnh ngươi chỉ huy các bộ tướng lĩnh trong quân đội.” Thanh âm trầm thấp thuần hậu của Lưu Tuần gọi về suy nghĩ Bùi Ngọc Thư đang đi vào cõi thần tiên.

“Vâng! Thần tuân chỉ.” Trong lúc đang diễn ra hội nghị quân sự quan trọng, mà y ruốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

Bùi Ngọc Thư hoảng sợ, nhanh chóng đá căng hết các tạp niệm, buộc bản thân chuyên tâm vào hội nghị quân sự trọng yếu trước mắt.

Dù sao sinh mệnh của mười vạn quân đội đều nằm trong tay y, dù chỉ một chút cũng thể qua loa!

Nhưng khi y ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Lưu Tuần như hai thâm u như hai hồ nước sâu thâm thẩm, là một tầm mắt vô biên vô hạn, y không khỏi ngây người, ánh mắt Hoàng Thượng tựa hồ lộ ra nỗi lưu luyến không rời cùng cô đơn.

Vì sao ánh mắt Hoàng Thượng mỗi khi phái y xuất chinh đều rất ưu thương? Cùng sự cuồng ngạo tự tin thường thấy hoàn toàn khác nhau?

Hơn nữa trong hội nghị quân sự trao quân lệnh cho các vị quan tướng, ánh mắt Hoàng Thượng không biết vì sao luôn quấn quanh người y?

“Không cần xuất kích Hung nô chỉ cần làm cho chúng biết năng lực Hán quân, không nên trực đảo Hoàng Long (trở mặt, đánh trực tiếp), giờ chưa phải lúc tiêu diệt chúng, trẫm cần thêm nhiều thời gian chuẩn bị hơn.”

Lưu Tuần dựa theo sa bàn suy diễn, định ra sách lược tác chiến cùng lộ tuyến tiến quân.

“Tuân lệnh!”

Chúng tướng quan lĩnh chỉ liền rời khỏi, chuẩn bị xuất binh.

Sau hội nghị quân sự, Lưu Tuần gọi Bùi Ngọc Thư đến Ngự thư phòng, ngữ khí mang theo trách cứ hỏi han: “Ngọc Thư, vì sao ngươi luôn cố ý đi đến biên cương?”

“Thần là sa trường võ tướng, biên cương lĩnh quân giết địch chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa (hết sức bình thường).” Bùi Ngọc Thư nhìn thẳng vào mắt hắn, bịt tai không nghe trách cứ của hắn.

“Trẫm có thể phái một quan tướng khác đi.” Lưu Tuần vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên can. Hy vọng y có thể bỏ đi cái ý niệm tự mình lãnh quân trong đầu.

“Hoàng Thượng, hiện tại Hung nô đến phạm biên cảnh, tình huống nguy cấp, thần thân là võ tướng trấn thủ biên cương theo lý nên dẫn quân đối kháng.” Bùi Ngọc Thư quyết ý tự mình lĩnh quân ra trận.

“Ngươi nhẫn tâm bỏ trẫm lại không quân tâm?” Đôi con ngươi tối đen như mực nhìn thẳng Bùi Ngọc Thư, trong mắt Lưu Tuần lộ ra sự tức giận cùng mất mác thâm trầm.

“A?” Đối với sự trách cứ của Hoàng Thượng, Bùi Ngọc Thư không rõ nguyên cớ.”Xuất binh tác chiến là để bảo vệ xã tắc triều đình, sao có thể nói thành đạo lý bỏ mặc Hoàng Thượng?”

“Ngươi muốn chạy trốn?”

Lưu Tuần từng bước tiến sát lại, Bùi Ngọc Thư thì không ngừng lui về phía sau, cho đến khi lưng đụng phải cột giường, y ngừng lại nhìn thẳng hắn, lại vẫn không thể lí giải lời nói của hắn “Thần tự nhận mỗi lần ra trận đều anh dũng giết địch, tuyệt không có chuyện lâm trận bỏ chạy.” Đối mặt sự tức giận của Lưu Tuần, Bùi Ngọc Thư tuyệt không lùi bước, y tự nhận là mình là người quang minh thản đãng (thẳng thắn vô tư), tuyệt đối không có chuyện lâm trận chạy trốn.

“Ngươi thật không hiểu trẫm đang chỉ chuyện gì?” Nhìn đôi mắt Bùi Ngọc Thư sắc nhọn như chim ưng cùng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, Lưu Tuần có chút thất bại dừng lại cước bộ mà nhìn y.

“Hoàng Thượng chẳng lẽ không phải là trách cứ thần không hoàn thành chức trách của một võ tướng?” Trong đầu Bùi Ngọc Thư chỉ nghĩ có phải vì y chưa làm hết trách nhiệm của một thần tử mà chọc hắn tức giận.

“Ai!” Lưu Tuần nghe vậy không khỏi nặng nề thở dài một hơi.

Phản ứng của Ngọc Thư thật sự trì độn đến mức làm hắn không biết nên nói gì.

“Không phải, thân là nhân thần, ngươi xem như đã làm hết cương vị.” Lưu Tuần hai tay ấn lên vai y lắc đầu.

Nhưng thân là tần phi của trẫm…, phản ứng lại đơn thuần trì độn như thế, thật sự làm hắn chỉ có thể hô bất đắc dĩ.

Trẫm biểu hiện còn chưa đủ để y hiểu sao? Bằng không vì sao y vẫn phô ra một biểu tình không biết nguyên nhân tự nhiên đến thế? Y đang giả ngốc, hay thật sự là trì độn không phát giác ra?

Liếc nhìn vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt của Bùi Ngọc Thư, mười trên mười là y thật sự chưa phát hiện rồi!

Xem ra, chỉ có minh kì tựa hồ vẫn không đủ, phải trực tiếp dùng hành động để biểu hiện.

Hắn từ năm bảy tuổi đã bắt đầu yêu Bùi Ngọc Thư đến mức không còn thuốc chữa, nỗi giày vò trong mười mấy năm qua đã giúp hắn luyện ra một thân công phu nhẫn nại cuồng phong có thổi cũng không thể lay động, nhưng, tâm ý hắn lại như một đóa hoa nhỏ bé nhu nhược điềm đạm đáng yêu, trong cơn bão táp đã tàn phá tan nát.

Cho nên, chỉ cần có cơ hội, hắn đương nhiên sẽ thừa cơ ăn đậu hủ của Ngọc Thư để an ủi bản thân. Nếu không, kiên nhẫn của hắn rất nhanh sẽ bị sự trì độn Bùi Ngọc Thư mài sạch.

“Một khi đã như vậy, chuyện gì khiến Hoàng Thượng tức giận không vui?” Bùi Ngọc Thư lộ ra vẻ mặt khó hiểu, không hề phòng bị nhìn lại Lưu Tuần.

Lưu Tuần là một người theo chủ nghĩa hành động, lập tức quyết định phải áp dụng hành động bày tỏ tình yêu.

“Khụ...... Không, trẫm không tức giận.” Hắn ho nhẹ một tiếng, che đi tình tự của mình, đương nhiên không thể cho y biết ý đồ của hắn.”Đúng rồi! Trẫm còn chưa nói cho ngươi quân lệnh a!”

“Thỉnh Hoàng Thượng cho biết, thần sẽ trở về chuẩn bị tốt.” Bùi Ngọc Thư hướng Hoàng thượng khom người thở dài, ngày mai trước khi xuất chinh thật có vài chuyện muốn an bài.

“Trẫm sẽ nói cho ngươi, bất quá...... Là ở trên giường.”

Phía sau Bùi Ngọc Thư chính là giường, Lưu Tuần trực tiếp đưa áp đảo y lên giường.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Bùi Ngọc Thư trợn to đôi mắt như hắc diệu thạch, hoảng sợ nhìn Lưu Tuần.

“Làm gì? Đương nhiên là muốn nói cho ngươi quân lệnh a!”

Lưu Tuần hai tay nắm lấy mười ngón tay của Bùi Ngọc Thư, hai chân thì đặt trên đùi y, làm y hoàn toàn không thể động đậy.

“Quân lệnh? Vậy vì sao phải......” Bị ngươi đặt lên giường mới có thể nói? Bùi Ngọc Thư liếc thấy biểu tình biến hoá kỳ lạ của hắn, lập tức nuốt về những lời vừa ra đến miệng.

Y ruốt cuộc cũng phát hiện mình đã rời vào bẫy của Lưu Tuần, căn bản trốn không thoát, chỉ có thể như rùa trong úng, chim trong lòng chờ bị bắt.

Vì sao mỗi lần đối mặt với Hoàng Thượng, y như một tên ngốc tử không hề phát hiện ra ý đồ của hắn?

Tâm cảnh giác của y đã bay đến nơi nào hay đã bay vào cõi thần tiên rồi? Bùi Ngọc Thư không nhanh không chậm phiền não sự trì độn của mình, “Ngươi, ngươi, buông!” Tay chân bị áp chế không thể nhúc nhích, Bùi Ngọc Thư dùng sức vặn vẹo thân hình ý đồ trốn tránh sự kiềm chế của hắn.

“Ngươi nếu còn lộn xộn, trẫm sẽ quên thương hương tiếc ngọc là thế nào nga!” Toàn thân Lưu Tuần dán lên người y, dục vọng cứng rắn nơi nơi tỏ ra việc hắn muốn y, *** cao trương đã sắp không thể khống chế.

“Không, không cần! Buông!” Bùi Ngọc Thư lắc đầu mãnh liệt, càng ra sức vặn vẹo thân hình kháng cự sự giam cầm của hắn.

“Hoàng Thượng, thần ngày mai phải xuất chinh, sao lại có thể......” Không cần! Bùi Ngọc Thư liều chết không theo.

“Đừng sợ, trẫm sẽ ôn nhu nói cho ngươi”Quân lệnh” mà.” Lưu Tuần khóe miệng nâng lên, Dán tại vành tai Bùi Ngọc Thư lẩm bẩm, thanh âm trầm thấp khêu gợi thập phần hấp dẫn nhân tâm.

“Không! Hoàng Thượng, van cầu người, hôm nay thật sự không được!” Mạnh bạo không thể, Bùi Ngọc Thư lập tức hạ nhuyễn âm điệu cầu xin hắn, hy vọng hắn có thể phóng y một con ngựa.

“Trẫm thích ngươi, đã đến nông nỗi không thể khống chế được bản thân.” Khinh ngão Bùi Ngọc Thư rất tròn đích thùy tai, khẽ liếm thùy tai tròn trịa của Bùi Ngọc Thư, thần tình của Lưu Tuần bắt đầu thì thầm.

“Ngô......” Hơi thở ấm áp phun bên tai, Bùi Ngọc Thư không khỏi sợ hãi.

Nụ hôn của Lưu Tuần dọc theo vành tai, hai má, mũi y một đường trượt đến đôi môi dày mỏng, hút lấy cánh môi, phỏng theo đường môi hoàn mỹ, đầu lưỡi linh hoạt mở ra tham nhập vào miệng y, liếm hàm răng trắng bóng, chiếm lấy chiếc lưỡi non mềm đang trốn tránh, kéo nó cùng giao triền.

“Ngô...... Ân......” Dòng nước trong suốt dọc theo cánh môi chảy ra, Lưu Tuần liếm lấy nó, Bùi Ngọc Thư bị hôn cho ý loạn tình mê khẽ nhếch môi lên, từ kháng cự thành chủ động mời gọi, cái lưỡi linh hoạt của Lưu Tuần lập tức xâm nhập vào miệng y, hút lấy can tâm trong đó.

“Ngô......” Không cần!

Bùi Ngọc Thư phát hiện *** của mình bị khơi mào dùng hết sức phản kháng Lưu Tuần đang tiến sát, hai tay để trên ngực muốn đẩy hắn ra cũng dần yếu đuối vô lực.

Bào phục trên người Bùi Ngọc Thư đã bị cởi sạch, mãi đến khi đầu lưỡi linh hoạt rời ra, y mới có thể thở dốc.

“Ân...... A!”

Đôi môi Lưu Tuần lập tức trượt đến thực quả khéo léo trước ngực Bùi Ngọc Thư nhẹ nhàng cắn mút, một anh quả khác thì bị ngón tay vuốt ve xoa nắn, khoái cảm như thủy triều không ngừng ập xuống Bùi Ngọc Thư.

“Không...... Không cần...... A......”

Da thịt toàn thân Bùi Ngọc Thư vì tình triều mà phiếm hồng, Lưu Tuần hôn khắp toàn thân y, tạo nên những ấn kí màu ửng đỏ, âm thanh của những nụ hôn càng tăng thêm sự phiến tình cùng dụ hoặc trong không khí.

“Ái khanh chỉ huy quân đội, không cần xâm nhập hoang mạc quá sâu......” Lưu Tuần khẽ liếm vành tai y, bắt đầu thì thầm bên tai y, bàn tay to lớn bao lấy dục vọng của y vỗ về chơi đùa.

“Cái gì? Ân......” Bùi Ngọc Thư mở ra đôi mắt tràn ngập sương mù, cố gắng nghe xem hắn đang nói gì, nhưng tay hắn lại bao lấy dục vọng phía trước của y vuốt ve chơi đùa, lý trí y chỉ có thể vô lực chống cự.

“Ở vùng Hà Nam chặn đánh Hung nô, phải bảo tồn thực lực......” Lưu Tuần ghé vào tai y khàn khàn nỉ non, một bên tăng nhanh động tác trên tay, đánh tan một tia lý trí còn tồn tại của Bùi Ngọc Thư.

“A...... A......” Bùi Ngọc Thư đặt đến đỉnh, phóng ra nhiệt lưu trên tay hắn.

Y hai mắt ướt át, thở hỗn hển, chưa thể từ cao trào hồi phục lại thần trí.

Thanh âm trầm thấp càng thôi thúc không khí trở nên phiến tình, ý thức Bùi Ngọc Thư mơ hồ, căn bản không nghe thấy những lời Hoàng Thượng nỉ non bên tai, chỉ có thể theo bản năng thỏa mãn khát vọng tối nguyên thủy.

Lưu Tuần tách ra hai chân y, ngón tay mạt nhuận hoạt nhuyễn cao, trượt qua lại trên dũng đạo đang nhắm chặt rồi tiến nhập.

“Không được trúng gian kế của quân địch...... Mai phục...... Rời đi......” Môi Lưu Tuần vẫn dán bên tai Bùi Ngọc Thư, ngón tay thon dài trong cơ thể mềm mại xiết chặt của y bôi quấy, đụng vào nơi mẫn cảm kia một chút.

“Ân......” Cảm giác khó chịu khi dị vật xâm lấn làm thân thể Bùi Ngọc Thư căng cứng, ngón tay đang quấy rối trong cơ thể càng khiến y không thể nghe rõ quân lệnh trong miệng hắn.

“Ân...... A......” Bàn tay còn lại của Lưu Tuần lần thứ hai bao lấy dục vọng của y, ngón tay làm càn vuốt ve đầu mút phía trước, dục vọng mới ngủ yên lại thức tỉnh dưới sự vỗ về chơi đùa.

Từng đợt tê dại như sóng thần thổi quét vào Bùi Ngọc Thư, y như thấy bản thân mình sắp chìm ngập vào đó, hai tay nắm chặt bị nhục (drap giường), khớp tay vì dùng sức quá mức mà trắng bệch

“Nếu gặp đại quân Hung nô, thì chia làm hai cánh đánh xuyên hông. Dương đông kích tây......”

Thanh âm thuần hậu khêu gợi của Lưu Tuần chậm rãi nhẹ giọng nỉ non bên tai Bùi Ngọc Thư, hơi thở ấm áp khuấy lên một trận ngứa ngáy, y sắp không chịu nỗi loại tra tấn ngọt ngào này.

“Ngô!” Ngón tay Lưu Tuần rút ra khỏi dũng đạo mềm mại nhắm chặt, một cảm giác trống rỗng lệnh Bùi Ngọc Thư không nhịn được mà nâng thắt lưng lên muốn tìm kiếm sự ấm áp lấp vào đó.

Lưu Tuần nâng hai chân y lên bả vai, đâm thứ nóng rực đang vận sức chờ dâng trào của mình vào cơ thể y.

“Không, không cần...... A!”

Cảm giác vừa đau vừa tê dại từ hạ thân truyền đến, kích thích ý thức Bùi Ngọc Thư, nhưng thân thể đã hưởng qua khoái cảm lại lơ đi ý thức bắt đầu lắc lư, chủ động hùa theo dục vọng ngày càng to lớn trong cơ thể mình.

Dục vọng bị cưỡng ép nhẫn nại cuồng hô muốn được thỏa mãn, Lưu Tuần đang nhẫn nhịn chờ y thích ứng lần đầu tiên thấy y chủ động tác cầu như thế, rốt cuộc không nhịn nữa mà tùy ý cho khát vọng mãnh liệt làm chủ mình.

Lưu Tuần ra sức va chạm thân thể y, đâm thật sâu vào cơ thể chặt cứng đó, lại chậm rãi rút ra.

Thân thể vì tình triều mà phiếm hồng rãi rác những dấu vết Lưu Tuần duyện hôn mút cắn, đôi mắt đen mờ mịt lại nổi lên sương mù, ý thức Bùi Ngọc Thư đã hoàn toàn bị *** khống chế, cái gì lý trí, thẹn tâm sớm bị quăng lên mấy tầng trời.

Y chỉ có thể theo tiết tấu trong thân thể,mà luật động, hai chân bất tri bất giác quấn chặt lấy thắt lưng Lưu Tuần, khát cầu hắn thâm nhập vào sâu hơn.

“Tối trọng yếu là phải..... Nhất định phải...... Còn sống trở về......”

Thanh âm thì thầm vì *** cao trương mà đứt quãng nối tiếp nhau vang lên bên tai Bùi Ngọc Thư, thanh âm trầm thấp khàn khàn bao hàm *** của Lưu Tuần mê hoặc, thúc giục ý chí vốn đã không kiên định của Bùi Ngọc Thư, càng sa vào vực sâu của dục vọng.

“Ân...... A......”

Dục vọng phía trước bị bàn tay linh hoạt xoa bóp vỗ về chơi đùa, phía sau dũng đạo sít chặt lại bị cường lực xỏ xuyên, trước sau cùng bị giáp công mãnh liệt, Bùi Ngọc Thư rốt cuộc không thể tự kềm chế mà rên rỉ ra, cảm thụ từng cơn từng cơn sóng nhiệt ập vào.

“Ngọc Thư, trẫm yêu ngươi......”

“A...... A......” Bùi Ngọc Thư hoàn toàn bị bao phủ trong bể dục, hoàn toàn nghe không rõ Lưu Tuần lời thì thầm bên tai y.

Hết đệ nhất quyển – đệ ngũ chương

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương