Hắn, Đồ Lạnh Lùng
-
Chương 22
Phương vừa đặt chân xuống sân bay, Thúy Hằng liền đặt lên
má anh 1 nụ hôn quá ư là ngọt ngào với cô, nhưng vẻ mặt
Phương vẫn lạnh tanh. Từ khi quen anh bên Mý, lần đầu
gặp mặt anh đã thu hút cô, bởi khuôn mặt lành lùng, kiêu
ngạo. Anh sang đây để trị bệnh và cuộc phẩu thuật đã thành
công, mắt anh đã tìm lại ánh sáng, và chân có thể đi được
như vẫn chân thấp chân cao, nhưng cũng ko làm mất phong
độ của anh. Cô đã theo anh về Việt Nam chỉ mong anh để ý tới
Trong khi đó
Phương lại mong được gặp HP quá, chính cô là nguốn sáng giúp anh chịu qua Mỹ chữa bệnh, cô luôn luôn gửi thư động viên anh, nhưng sao từ khi biết tin anh khỏi bệnh cô bặt tăm luôn với anh, anh gọi điện hỏi thăm nhưng vô vọng. Lần này về nước chủ yếu là anh muốn gặp cô để hỏi rõ.
----------
-Phong nè?
-dạ
-cháu định ko gặp cậu chủ sao?
-người ảnh muốn gặp ko phải là cháu
-nhưng người chăm sóc cẩu từ bữa giờ là cháu chứ ko phải
chị cháu, dì tin là cậu chủ có tình cảm với cháu
Phong ko nói gì, cô suy nghĩ nhiều lắm về chuyện có nên nói cho anh biết ko, nhưng anh biết rồi có xa lánh cô ko
Một bàn tay rộng đặt lên vai Phong, khiến cô giật mình
-nhóc là NP phải kó?
Phong ngẩng lên nhìn, cô vui mừng khi thấy anh người mà cô hằng mong nhớ, nhảy lên ôm lấy cổ Phương
-nhóc vẫn thế-Phương nói
-là sao?
-trẻ con, nhưng đầy sức sống
-khen hay chê người ta đây
-khen hết đấy
Vừa nói Phương vừa nhéo mũi Phong, cô cười. Chỉ có khi làm NP cô mới có thể đối diện với anh được, cô quyết định
ko nói cho anh biết cô là người chăm sóc anh
má anh 1 nụ hôn quá ư là ngọt ngào với cô, nhưng vẻ mặt
Phương vẫn lạnh tanh. Từ khi quen anh bên Mý, lần đầu
gặp mặt anh đã thu hút cô, bởi khuôn mặt lành lùng, kiêu
ngạo. Anh sang đây để trị bệnh và cuộc phẩu thuật đã thành
công, mắt anh đã tìm lại ánh sáng, và chân có thể đi được
như vẫn chân thấp chân cao, nhưng cũng ko làm mất phong
độ của anh. Cô đã theo anh về Việt Nam chỉ mong anh để ý tới
Trong khi đó
Phương lại mong được gặp HP quá, chính cô là nguốn sáng giúp anh chịu qua Mỹ chữa bệnh, cô luôn luôn gửi thư động viên anh, nhưng sao từ khi biết tin anh khỏi bệnh cô bặt tăm luôn với anh, anh gọi điện hỏi thăm nhưng vô vọng. Lần này về nước chủ yếu là anh muốn gặp cô để hỏi rõ.
----------
-Phong nè?
-dạ
-cháu định ko gặp cậu chủ sao?
-người ảnh muốn gặp ko phải là cháu
-nhưng người chăm sóc cẩu từ bữa giờ là cháu chứ ko phải
chị cháu, dì tin là cậu chủ có tình cảm với cháu
Phong ko nói gì, cô suy nghĩ nhiều lắm về chuyện có nên nói cho anh biết ko, nhưng anh biết rồi có xa lánh cô ko
Một bàn tay rộng đặt lên vai Phong, khiến cô giật mình
-nhóc là NP phải kó?
Phong ngẩng lên nhìn, cô vui mừng khi thấy anh người mà cô hằng mong nhớ, nhảy lên ôm lấy cổ Phương
-nhóc vẫn thế-Phương nói
-là sao?
-trẻ con, nhưng đầy sức sống
-khen hay chê người ta đây
-khen hết đấy
Vừa nói Phương vừa nhéo mũi Phong, cô cười. Chỉ có khi làm NP cô mới có thể đối diện với anh được, cô quyết định
ko nói cho anh biết cô là người chăm sóc anh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook