Hàn Diễm Ly Hiên
-
Chương 25: Hoa đăng hội bắt đầu
"Tiểu thư, tiểu thư, người xem"
Hàn Diễm bên trong phòng, cả người ngồi vỏn vẹn trên ghế, chân cũng đã co lên đặt nữa bên trong nữa bên ngoài, một tay vòng ôm chân, tay kia chấm mực bình thản nâng bút, tiếp tục công việc của mình cũng không để ý đến tiếng nói vang vọng của ai kia. Cuối cùng cánh cửa cũng được mở. Đứa nhỏ vội vàng đóng lại, chạy đến gần bàn nàng đang ngồi rồi lại thật cẩn thận, thật tỉ mỉ mà đặt lên một hộp gỗ đã được chạm trổ tỉ mĩ lên bàn, dùng ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi mà nhìn chủ tử .
Nàng vẽ xong nét cuối, bộ vòng tay cùng dây chuyền là những bông, nụ hoa và lá tinh tế nối liền nhau và đôi hoa tai là là hai đóa hoa khác, đặt bút tựa vào đĩa màu, ngẩng đầu nhìn hộp gỗ, cũng không mở ra, mà lại nhìn lên tiểu Thi_"Của ngươi đâu?"
Đứa nhỏ lúc đầu là gương mặt hồn nhiên thắc mắc, nhưng sau đó lại chuyển sang bất ngờ, đưa tay gãi đầu_"Đã làm xong, nhưng tiểu Thi để lại ở nơi của họ"
Hàn Diễm chăm chú xem xét biểu hiện của đứa nhỏ, cũng không có chút thay đổi, lại cầm lên bút, dùng đầu bút đẩy hộp gỗ về phía tiểu Thi_"Mang đi đi, đưa lại cho bọn họ nói lại giữ hộ thay ta, phải giữ thật cẩn thận. Mang trở về đây trang sức của ngươi"
Tiểu nha đầu có chút chần chừ, vươn tay cầm lên hộp gỗ, đặt trong mảnh vải rồi cẩn thận gói lại, ôm vào lòng, có chút e ngại nhìn Hàn Diễm đang chăm chú điểm màu vào nét nhỏ của cánh hoa kia_"Tiểu thư, nguyên liệu cùng ngân phiếu...."
"Qua chỗ Ly Bách mà lấy. Nếu hắn không có ở đó, ghi lại mảnh giấy đặt trên bàn"
"Vâng"
"À"_Hàn Diễm ngẩng đầu, nhếch môi cười_"Chỉ cần ghi hai từ. Cần tiền. Vậy là đủ. Còn nữa, mẫu của ngươi, ta đã đánh dấu, nhớ trở về phòng ang theo chúng đến đưa cho bọn họ"
Đứa nhỏ thật vui vẻ, thật hào hứng gật đầu"Vâng. Vậy tểu thư, còn của người"
"Nằm bên bàn phấn"
" A, còn nữa tiểu thư, tiểu viện đều đã được gia cố, trang trí lại tất cả, chỉ còn thiếu mỗi bảng tên cửa tiệm"
Bút vẽ chợt dừng, nàng bất ngờ lại cong khóe mắt, khẽ cười_"Đã có, ngày mở cửa tiệm đầu tiên, ngươi sẽ biết"
"Tiểu thư người làm khi nào?"
"Hôm nay"
"A"_đứa nhỏ vẻ mặt không tin nổi, thu lại vai, rụt cổ, tròn to mắt nhìn quanh_"Ly Bách thiếu gia, đáp ứng người sao?"
"Ta không rõ"
"…."
"Sao còn chưa đi?"
"A Vâng"_đứa nhỏ giật mình, lại gãi đầu, khẽ lách người tiến đến bàn phần cầm lên mẫu vẽ của Hàn Diễm, cẩn thận cuộn lại, đi đến cửa, đã vươn tay định mở thì lại quay đầu_"Tiểu thư, người muốn ăn món gì không?"
Một lần nữa, đứa nhỏ lại khiến nàng ngưng thần, khẽ di chuyển cọ vẽ nằm trong tay, gắc cằm lên đầu gối_"Không cần đâu, cứ làm xong việc của ngươi"
Đứa nhỏ nghiên đầu, suy nghĩ một chút, sau đó lại hướng Hàn Diễm tươi cười_"Tiểu Thi lúc về sẽ làm mì kéo cho người"_rồi chạy đi mất
Nàng cuối cũng cũng buông bút, không cần đặt nó lên thanh gạc hay đĩa màu, cứ như vậy mà thả rơi trên trang giấy, mặc kệ màu mực vấy lên, chậm rải lan rộng ra, Hàn Diễm hai tay vòng ôm chân, yên lặng nhìn chăm chăm vào mặt giấy.
~~~~
Tiếng bước chân một trước một sau, thật nhẹ bước khẽ khàng vang lên trong căn hầm được thắp sáng bởi nến ngày đêm cùng bầu không khí có chút lạnh lẽo âm trầm
"Lúc nào hắn hạ thủ?"
"Thưa, có lẽ là giờ Dậu"
"Không phải quá trễ sao?"
"Thưa, điều này hạ nhân cũng không rõ"
"Không sao. Có lẽ là do lịch trình của Ly Bách. Hắn chuẩn bị bao nhiêu người?"
"Thưa, hình như chỉ có hai người"
Mày hắn khẽ nhướn nhưng mặt nhiên gương mặt vẫn không thay đổi dù là một chút cảm xúc nhỏ nhất_"Ta muốn bắt một"
"Vậy còn nữ tử kia thì sao ạ?"
Trịnh Hành vẫn bình thản lật trang sách tiếp theo, dừng chân trước cánh cửa mật thất, ngẩng đầu nhìn cánh cửa trước mặt, lạnh nhạt trả lời_"Không quan tâm. Nhưng cản trở một chút cũng không tệ"
"Vâng"
Cánh cửa lại một lần nữa được mở ra, người phía sau Trịnh Hành cũng biến mất, hắn nhấc chân bước lên bậc cửa, vươn tay đẩy giá sách nhỏ của kệ sách vào vị trí cũ, sau đó đi đến một bên kệ sách , vươn tay chạm đến những họa tiết được chạm trổ kia, khẽ nhắm lại mắt, nhớ lại vị trí của đóa hoa kia, dùng chút lực, nhẹ nhàng xoay tròn một vòng_'Cạch'
~~~~
"Ahahahahahaha, chết ta mất, chết ta mất"_người đó ôm bụng lăn ra đất, haha sảng khoái cười khiến cho áo choàng quấn chặt cả thân người, mũ lớn cũng che khuất cả gương mặt_"Không ngờ được, nữ nhân đó, ngay cả vận số của cô ta cũng đánh bại được cả ta, hahahaha. Nhục chết được a hư hư hư"_từ gương mặt vui vẻ, cười đến như ngừng thở vậy mà ngay lập tức lại mếu môi, chau mày giả vờ khóc trông thật thảm, vươn tay lên che mặt_"Diễm à, sao không sống sao cho dễ đoán một chút. Ngươi nói xem, chả lẽ lần nào cũng phải bài vẽ, bấm tay, ghi giấy tính toán ra sao hả?"
"Vậy thì bỏ đi"_người bên cạnh nữa thờ ơ, lại có chút nghiêm túc thật lòng mà lên tiếng nhìn qua tỏ ý khuyên nhủ, ngay lập tức liền nhận được ánh mắt chán ghét của người kia, liền e ngại, giơ tay chặn phía trước_"Tiểu tổ tông, xem như ta chưa nói gì. Nhưng mà tại sao cần phải tính"
"Ta là muốn gây khó khăn để ta được vui vẻ chứ không phải là kẻ phá đám"
"…."
"Làm gì cũng phải biết đâu là giới hạn, ở đâu là dừng đươc.Tính toán là để không phạm vào số định sẵn. Cơ bản đối với người thường, chỉ cần bấm tay là ra rõ được sắp có chuyện gì xảy ra mà ứng phó và cũng phải trả cái giá tương tự. Nhưng người này là đặc biệt. Ta có kế sách, nhưng phải cẩn thận và phù hợp tránh chạm vào thứ gọi là số phận vốn chẳng tồn tại kia"
"Có chút khó hiểu. Nữ tử này, có gì đặc biệt"
"Gặp được, ta sẽ cho ngươi biết. Ngày đó chắc chắn sẽ có nên đừng lo"_Người chống tay đứng dậy bước đi, đỡ lấy thắt lưng, tay kia ôm lấy đầu_"Lão thiên a, giờ phải đi tính toán. Bấm không có phải tốt hơn không. Gìa mà còn thích làm khó con trẻ"_như nhớ ra gì đó, lại quay đầu hướng con người bị người ruồng bỏ, chỉ tay hướng hắn, ánh mắt nguy hiểm_"Nhớ, tối nay mang theo đủ người, à còn cả ấn tín, ấn kí hay ngọc giả của ai kia nữa"_xong việc liền ngay lập tức quay người bước đi ngâm nga bài hát nào đó
Để người ở lại, khẽ chau mày_[Đủ là bao nhiêu?]
~~~~~~
Hàn Diễm tinh thần hiếm khi phấn khởi có ý muốn kéo ghế ra, dùng tay đủ để mở ra một khe cửa nhỏ, sau đó lại đưa chân mà mở ra cửa lớn, đồng thời vươn tay kéo ghế. Vừa nhấc qua khỏi bậc gỗ chắn, hơi dùng lực để nâng ghế
"Tiểu thư! Sao người vẫn chưa thay y phục?"
Hàn Diễm mặt liền nhăn lại, quay đầu nhìn tiểu Thi hớn hở trong bộ váy mới chạy đến_"Ta muốn xem họ trang trí"
Hoa đăng tới, Ly gia cũng có chút bầu không khí của bên ngoài tràn vào. Trong vườn nhỏ của Hàn Diễm chỉ có một cây xanh lúc này được treo lên vài đèn giấy nhỏ đủ màu, bên đối diện lại có một bộ bàn ghế đá nàng nghĩ bản thân sẽ chẳng bao giờ ngồi lên, trên mặt bàn là đoá hoa sen nhỏ với bên trong là ngọn nến đang cháy. Trước hiên nhà là vài người đang dựng thang cố mắc đèn lồng lên. Nàng chính là muốn đắm mình trong bầu không khí chuẩn bị này
"Tiểu thư, người ra ngoài đi, còn nhộn nhịp hơn nhiều"
"Nhưng ta thích đơn giản"_nàng nhìn quanh một hồi rồi lại đáp xuống vẻ mặt thất thiểu đầy mất mát của tiểu Thi, nhướn mày_"Vẻ mặt đó là sao?"
Đứa nhỏ cúi đầu, tròn xoe mắt đáng thương nhìn lên Hàn Diễm_"Này là lần đầu tiên, nên có chút háo hức"
Hàn Diễm ngay lập tức vuốt mặt, biểu cảm không tin nhìn đứa nhỏ_"Đừng nói với ta một lần ngươi cũng chưa từng trốn ra ngoài đi"
Tiểu nha đầu vậy mà lại e ngại lắc đầu_"Còn nhớ, có một năm, Ly phu nhân quyết định trang trí vài thứ đơn giản cho nơi đây để tạo không khí. Kết quả là tiểu thư suýt đốt cháy cả nơi đây. Còn, còn tiểu Thi thì không nỡ bỏ lại người một mình. Người, rất đáng thương"
Nàng mày lại chau lại_"Còn bây giờ?"
"Không rõ"
"Sao lại trả lời như vậy?"
"Tiểu Thi luôn có cảm giác rất lạ"
"…"_Hàn Diễm trân mắt nhìn đứa nhỏ một mực cúi đầu sau đó nhìn nàng bằng đôi mắt ậng nước thì thở dài, phất tay_"Đi, giúp ta thay đồ"
"Vâng"_đứa nhỏ nhanh tay lau nhanh mắt, vui vẻ chạy vào trong giúp Hàn Diễm.
Nàng luôn là người lười biếng, tóc cũng không muốn cột nhưng mà đứa nhỏ bên cạnh cứ cầm lấy dây lụa quấn tóc màu xanh nhạt cùng ánh mắt van nài đi tới đi lui cho nên cuối cùng là tùy ý đứa nhỏ. Tiểu Thi học theo Hàn Diễm làm lúc trước, tết lại tóc, cột dây lụa xanh nhạt ở đuôi. Xong xuôi tất cả cũng không hăng hái mà bảo Hàn Diễm xem kết quả à lại bắt đầu khoanh tay, lùi bước, dùng vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ mà nhìn vào mái tóc của chủ tử nhà nàng. Hàn Diễm không quan tâm, tiếp tục việc xem mấy món trang sức cuả tiểu Thi đã được hoàn tất, được bày ở trước mặt nàng.
Sau một lúc ngẫm nghĩ, đứa nhỏ tiến tới, cầm lên đuôi tóc của nàng, nhìn một lúc lâu, sau đó dùng ngón trỏ ấn vào phần bắt đầu tết, bắt đầu quấn tóc vòng quanh, sau đó rướn người cầm lên trâm cài có chuôi là vài bong hoa nhụy xanh cài vào để giữ tóc, sau đó liền mắt long lanh nhìn thành quả, rồi nhìn vào gương, chờ Hàn Diễm để ý đến mình.
"Tốt lắm"_Hàn Diễm ngẩng đầu nhìn lên, liền thông qua tấm gương đồng thấy được gương mặt hớn hở phía sau, lại để ý tóc mình đã có thêm một cây trâm hoa, nhoẻn miệng cười_"Tóc cũng rất đẹp, cảm ơn"
~~~~~
"Ly Bách sao ngươi lại vội vàng?"
Ly Bách nhướn mày nhìn xuống cục bông nhỏ đang thờ ơ nhìn xung quanh vừa gặm, vừa thổi bánh cạnh mình, phe phẩy quạt_"Ta thích náo nhiệt"
"Để bị giết không biết hung thủ à?"
Hắn liền nhếch môi cười, quạt che nữa mặt, mị mắtt nhìn nàng_"Có muốn một dây đèn lồng nhỏ không?"
"Ngươi cầm nhé"_nàng thờ ơ cắn tiếp một mẩu bánh ngô, bất giác nhìn trúng hai đứa nhóc vừa cầm đè vừa rượt đuổi nhau rồi vuột chạy về phía sau nàng trông rất vui vẻ_"Ngươi đưa ta đến đây làm gì?"
Sau câu nói của Hàn Diễm thì hai người cũng dừng chân, nàng xoay người đối mặt với Ly Bách, mắt liếc nhìn về phía tiểu Thi bên cạnh mình đang dùng ánh mắt ngỡ ngàng, gương mặt đầy hào hứng mà nhìn đông ngó tây liên tục, còn Ly Bách thì lại vẻ mặt xảo quyệt, cong mặt che nữa mặt nhìn quanh rồi cũng xoay người, khom lưng đối mặt với nàng_"Ta có một ở đây"
Hàn Diễm mắt khẽ giật, đảo mắt nhìn ngang mình khắp lượt, bánh cũng che nữa khuôn mặt nàng_[Ngươi mà cũng là chủ thanh lâu sao?]
"Ta biết tiền trang kia sẽ bị phát hiện, cho nên tính ra, làm ăn bất chính vẫn tốt hơn"_hắn hạ quạt nhếch môi, nháy mắt nhìn Hàn Diễm mỉm cười, sau đó thẳng lưng mà nhìn quanh_"Chỉ đứng sau Thuần Tiêu của tên Mạch thiếu kia"
"Và hắn không biết ngươi là chủ"
"Này là dĩ nhiên rồi tiểu muội muội của ta. Ngoài muội và tên hộ vệ thích theo dõi kia thì không còn ai biết đâu. Ta đảm bảo"
"Có thủ vệ không"
Hắn lại nhìn nàng, nâng quạt che nữa mặt. Hàn Diễm thấy, lại thở dài, xoay người bước đi. Ly Bách vẫn không thôi vẻ mặt bỡn cợt của hắn, bước lên sải chân lớn để song song với tiểu muội muội của hắn_"Ly Bách"
"Sao? Muốn vào bên trong sao?"
"Không"
"Sợ?"_sau đó hắn lại cao giọng than thở, xếp lại quạt khẽ gõ nhẹ đầu, mị mắt nhìn xuống Hàn Diễm_"Quên mất muội là người từ nơi khác đi đến, lại còn lớn tuổi hơn ta nha"
"Ngươi từng nói không sử dụng cái gọi là giang hồ"
Ly Bách nhướn mày, ra chiều đang suy nghĩ, sau đó mỉm cười nhìn Hàn Diễm_"Không phải lúc này, khi mà muội đã đưa tên hộ vệ bên cạnh bắt đầu đi khuấy đảo những thứ vốn tưởng như yên ắng của giang hồ"
"Ta sẽ đưa ngươi phường trang sức, chỉ cần người quản lý vẫn sẽ là tiểu Thi"
Lời này của Hàn Diễm chưa xong thì Ly Bách đã đưa mắt nhìn qua tiểu nha đầu còn ngẩng ngơ phía sau hai người đang bước chân lơ đãng sang hướng khác_"Kể cả việc bán cho ai sao?"
"Đúng vậy, về phương diện này"_Hàn Diễm cũng ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười xong liền trở lại gương mặt thờ ơ_"Ta không lo lắng"
Ly Bách dừng chân, Hàn Diễm bước tới hai bước cũng dừng, chờ Ly Bách tiến tới, cúi người bên tai nàng thì thầm_"Bạch Vận phường"
Hàn Diễm vươn tay chắn ngang người Ly Bách, hắn cũng tức thì lùi về sau, nàng quay đầu nhìn về bên phải, không thấy, lại nhìn về bên trái, nơi có bảng tên 'Bạch Vận' kia, có vài tráng đinh đang dán lên câu đố đèn cùng treo dây hoa đèn lồng lên cột và mái hiên, chỉ là không có nữ tử ra đứng chờ hay mời gọi khách quan như những nơi xung quanh. Nàng cũng không nán lại lâu, tiếp tục bước đi
"Không muốn vào thật sao?"
"Không sạch mãi mãi vẫn không sạch"
Hắn nhìn sang nơi khác, khẽ cười_"Sạch"
"Chỉ có người mua lầm, người bán không bao giờ lầm. Và ta không phải khách của ngươi"_nàng ăn xong bánh, lại còn thừa mảnh giấy thấm không biết đặt ở đâu, liền quay ngang, cầm lên tay Ly Bách, nhét vào tay hắn, quẹt miệng, chùi vào ống tay áo hắn, rất bình tĩnh đi tiếp_"Khách điếm kia thì sao?"
"Khách điếm cùng tiền trang kia là..."_hắn xếp lại quạt, đặt vào bên trong thắt lưng, hai tay bắt ra phía trước, rất hiên ngang bước đi_"Trong sạch"
"…"_Hàn Diễm khóe mắt liếc nhìn hắn, sau đó lại chuyển hướng dừng chân trước quầy hạt dẻ rang, kéo ống tay áo hắn nhưng lại bị Ly Bách kéo đi tới, sau đó rẽ ngang vào con hẻm_"Hai lớp diện cụ này, khiến ta không an tâm "
Nàng sờ mặt mình, rồi lại nhìn về phía trước thấy có một người bộ dáng vội vã tìm kiếm nhìn quanh_"Vốn ta nghĩ sẽ che dấu không để ai biết ta sử dụng thứ này, nhưng thời cuộc là thứ không bao giờ hiểu hết nổi. Không nghĩ thứ bản thân muốn giấu lại có ngày phải đem phơi bày. Thật không thú vị"
"Mạch Kha hắn gần như lật tung lên kinh thành này rồi"
"Ngươi kéo ta vào như vậy không sợ hắn nghi ngờ sao?"
"Muội nghĩ đám người kia là của Mạch thiếu sao?"_Ly Bách vẻ tràn ngập tiếu ý cúi đầu nhìn nàng, Hàn Diễm ngẩng đầu ánh mắt có chút oán hận, sau đó lại thờ ơ nhìn về phía trước_"Chỉ e, hôm nay ta định đi đâu đều đã bị tra rõ rồi"
"Đừng có vờ như ngươi lo lắng. Có ngươi viết ra rồi cố tình để họ biết"
"Biết không, hôm qua ta cùng lão Ly tính ra vài thứ rất thú vị. Cũng may là trùng khớp thời gian nên tính ra được, cho nên mới quyết định để lộ việc sẽ đi đâu, dừng ở đâu. Chỉ là giờ ra khỏi Ly gia thì hoàn toàn không"
"Nói nghe cứ như ngươi rà ra-da.Ta rất ghét bản thân nằm trong trò chơi của người khác"
"Ta là chỉ muốn biết có bao nhiêu người vì mạng của muội mà ra tay. Không phải chính muội nói sao, đông người, nếu có thi thể, sẽ không thể biết hung thủ. Với lại, ta có cảm giác, đây chính là thời điểm thích hợp để chơi trò chơi này, về sau sẽ không còn. Việc ta bắt được nước cờ của người kia cũng chính là may mắn trời ban, phải tận dụng"
"Ngươi không sợ, hắn bắt được cờ của ngươi?"
"Không sợ, người kia đi nước cờ này chính là sợ phạm vào số trời. Căn bản chỉ muốn thăm dò, không muốn cản đường, chứng tỏ hứng thú của người đó với muội là rất lớn. Người tài như vậy, bạn vẫn tốt hơn thù. Người đó biết chúng ta thông qua đường bí mật của Ly gia để đi ra từ nơi khác mà cử người theo dõi. Ta là tình cờ bắt mạch được của người đó nên muốn cùng chơi một chút"_hắn vẻ mặt đầy thích ý nhìn người đó lần nữa chạy ngược hướng trở lại, dáo dát tìm kiếm_"Lật diện cụ nào"
Tiểu Thi là xuất phát ra từ Ly gia với bộ dáng lén lút, thập thò trốn ra ngoài chơi, tách ra rồi lại cùng hai chủ tử vào thanh lâu phường rồi lại tách ra sau đó dựa vào hướng dẫn từ trước mà đi vào hướng khác thông với con hẻm hai người đang đứng để đưa dụng cụ hỗ trợ. Ly Bách lật diện cụ, mang ra thêm một gương mặt khác, khoát vào áo choàng đen. Hàn Diễm lột ra lớp đầu tiên là một gương mặt lạ lẫm, đến lớp thứ hai này chính là gương mặt sắc sảo được điểm huyết vân cuối đuôi mắt, lật ngược lại áo choàng che đi lớp lông thú vào bên trong, tiểu Thi cũng lột ra cùng với huyết vân cuối đuôi mắt, ba người vòng ngược lại, bước ra từ hướng khác.
Ngay lập tức liền có tin được truyền đi_"Mạch thiếu, nữ nhân người muốn tìm đã xuất hiện"
Trong lúc Mạch Kha vì ngỡ ngàng đánh rơi chung trà rồi vội vàng rời đi cùng thủ vệ đi trước khoanh vùng khu vực thì Ly Bách cùng Hàn Diễm đã đến con sông gần đó, dưới mặt nước là đèn hoa sen ghi điều ước, trên đầu là đèn trời bắt đầu được thả chứa đựng cầu mong. Bầu không khí sôi động tràn ngập nói cười xua, ánh đèn sáng rực khắp nơi đi cái lạnh giá của từng đợt gió lạnh ùa tới, len lỏi giữ dòng người. Nàng thở dài nhìn xuống thì lại có một quạt gỗ được chạm khắc tỉ mỉ xòe ra đột ngột trước mặt khiến nàng có chút giật mình. Ly Bánh bật cười, gấp lại quạt, bỏ vào hộp gỗ, đặt vào tay Hàn Diễm_"Qùa ra mắt của ta cho muội. Là chính thức"
Nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt diện cụ hiền lành của Ly Bách nhưng ánh mắt vẫn đầy ý cười kia, thờ ơ đặt hộp gỗ vào thẳng trong ngực_"Có cảm giác, vì trò chơi của ngươi, chỗ này sẽ bị kiếm đâm xuyên, ta chưa muốn chết"
Hắn vẫn cười nhìn nàng, tay kia nâng lên hoa sen đã có nến cùng mảnh giấy trắng nhỏ
"Tiểu thư, người muốn hoa hay muốn đèn lồng?"_đứa nhỏ cũng vui vẻ cầm lên đèn giấy trắng được bọc hình trụ nhưng vẫn chưa được thắp nến hay viết lên mong ước
"Hai người viết đi, ta sẽ thả"
Ngay lập tức Ly Bách liền rút trong người ra mảnh giấy đã được gấp lại đặt vào hoa sen đưa qua Hàn Diễm còn tiểu Thi thì phải chạy đi tìm bàn để viết, sau đó nhờ người đốt nến hộ mình. Trong lúc đó Hàn Diễm cầm hoa sen bằng một cây gậy dài, bước xuống bậc thang, thả hoa xuống nước rồi bước trở lên, vươn tay cầm đến của tiểu Thi, cũng không đọc xem đứa nhỏ viết điều gì, mà chậm rãi buông tay để đèn bay lên, sau đó nhẹ đánh vào hông của tiểu Thi, hất mặt về một hướng. Đứa nhỏ gật đầu, âm thầm lui đi, nàng quay lại nhìn Ly Bách hướng Ly Bách, kéo uống vạt áo để hắn cúi thấp người, thì thầm vào tai hắn, mắt nhìn đến những đóm đen di động trên mái nhà _"Ta giao cho ngươi hết bên ngoài, ta sẽ đi vào bên trong. Trước tiên, làm hộ ta một thứ..."
Ly Bách cong mắt mỉm cười_"Trước tiên bảo toàn mạng sống đã"
Hắn kéo nàng vào sau gian hàng bán lồng đèn đông người gần đó dưới gốc cây cổ thụ to, cả hai đều nhanh chóng cởi ra áo choàng quăng xuống sông, riêng Ly Bách lại thêm lớp áo khoát ngoài, cúi đầu tháo ra diện cụ, chân chính lộ ra gương mặt thật của mình, chạy thêm vài bước ngay lập tức rẽ phải, lẫn vào bóng tối của dãy nhà
Hắn ngay lập tức nấp vào khe hở gần nhất giữa những căn nhà, thở hắt ra, lần nữa đưa mắt cẩn thận nhìn quanh. Rồi bất chợt đưa tay ra sau nhưng lại không chạm được thứ hắn muốn, tròng mắt liền giản ra, quay đầu nhìn về phía sau mình thì chỉ có khoảng trống tối tăm không sự sống, hắn nhấp chân định bước ra ngoài thì lại nghe được tiếng cười hằng hặc vang lên cùng tiếng kim loại ma sát với mặt đường vang lên
"Ly Bách, ngươi vào mạt lộ rồi"
~~~~
Giờ Dậu đã qua được một nữa, đèn trời hay hoa sen vẫn được tiếp tục thả nhưng đã bớt đi huyên náo một phần, dòng người đã thưa bớt đi, không còn nói cười vang dội khắp nơi như vài khác trước. Chỉ là hắn theo như lời nàng nói, giờ Dậu đã đến đứng trước của của căn phòng lúc này không chút ánh sáng của Hàn Diễm, khoanh tay đứng chờ, với đôi mắt lạnh lẽo của mình mà ngẩng mặt nhìn đợt tuyết cuối cùng đã bắt đầu rơi. Lại một đêm lạnh lẽo hiện hữu
"Uả, bánh đã mua rồi, nhưng người đã đi đâu?"_đứa nhỏ đứng đó ngẩng ngơ nhìn quanh, hai tay đầy bánh,.....
Hàn Diễm bên trong phòng, cả người ngồi vỏn vẹn trên ghế, chân cũng đã co lên đặt nữa bên trong nữa bên ngoài, một tay vòng ôm chân, tay kia chấm mực bình thản nâng bút, tiếp tục công việc của mình cũng không để ý đến tiếng nói vang vọng của ai kia. Cuối cùng cánh cửa cũng được mở. Đứa nhỏ vội vàng đóng lại, chạy đến gần bàn nàng đang ngồi rồi lại thật cẩn thận, thật tỉ mỉ mà đặt lên một hộp gỗ đã được chạm trổ tỉ mĩ lên bàn, dùng ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi mà nhìn chủ tử .
Nàng vẽ xong nét cuối, bộ vòng tay cùng dây chuyền là những bông, nụ hoa và lá tinh tế nối liền nhau và đôi hoa tai là là hai đóa hoa khác, đặt bút tựa vào đĩa màu, ngẩng đầu nhìn hộp gỗ, cũng không mở ra, mà lại nhìn lên tiểu Thi_"Của ngươi đâu?"
Đứa nhỏ lúc đầu là gương mặt hồn nhiên thắc mắc, nhưng sau đó lại chuyển sang bất ngờ, đưa tay gãi đầu_"Đã làm xong, nhưng tiểu Thi để lại ở nơi của họ"
Hàn Diễm chăm chú xem xét biểu hiện của đứa nhỏ, cũng không có chút thay đổi, lại cầm lên bút, dùng đầu bút đẩy hộp gỗ về phía tiểu Thi_"Mang đi đi, đưa lại cho bọn họ nói lại giữ hộ thay ta, phải giữ thật cẩn thận. Mang trở về đây trang sức của ngươi"
Tiểu nha đầu có chút chần chừ, vươn tay cầm lên hộp gỗ, đặt trong mảnh vải rồi cẩn thận gói lại, ôm vào lòng, có chút e ngại nhìn Hàn Diễm đang chăm chú điểm màu vào nét nhỏ của cánh hoa kia_"Tiểu thư, nguyên liệu cùng ngân phiếu...."
"Qua chỗ Ly Bách mà lấy. Nếu hắn không có ở đó, ghi lại mảnh giấy đặt trên bàn"
"Vâng"
"À"_Hàn Diễm ngẩng đầu, nhếch môi cười_"Chỉ cần ghi hai từ. Cần tiền. Vậy là đủ. Còn nữa, mẫu của ngươi, ta đã đánh dấu, nhớ trở về phòng ang theo chúng đến đưa cho bọn họ"
Đứa nhỏ thật vui vẻ, thật hào hứng gật đầu"Vâng. Vậy tểu thư, còn của người"
"Nằm bên bàn phấn"
" A, còn nữa tiểu thư, tiểu viện đều đã được gia cố, trang trí lại tất cả, chỉ còn thiếu mỗi bảng tên cửa tiệm"
Bút vẽ chợt dừng, nàng bất ngờ lại cong khóe mắt, khẽ cười_"Đã có, ngày mở cửa tiệm đầu tiên, ngươi sẽ biết"
"Tiểu thư người làm khi nào?"
"Hôm nay"
"A"_đứa nhỏ vẻ mặt không tin nổi, thu lại vai, rụt cổ, tròn to mắt nhìn quanh_"Ly Bách thiếu gia, đáp ứng người sao?"
"Ta không rõ"
"…."
"Sao còn chưa đi?"
"A Vâng"_đứa nhỏ giật mình, lại gãi đầu, khẽ lách người tiến đến bàn phần cầm lên mẫu vẽ của Hàn Diễm, cẩn thận cuộn lại, đi đến cửa, đã vươn tay định mở thì lại quay đầu_"Tiểu thư, người muốn ăn món gì không?"
Một lần nữa, đứa nhỏ lại khiến nàng ngưng thần, khẽ di chuyển cọ vẽ nằm trong tay, gắc cằm lên đầu gối_"Không cần đâu, cứ làm xong việc của ngươi"
Đứa nhỏ nghiên đầu, suy nghĩ một chút, sau đó lại hướng Hàn Diễm tươi cười_"Tiểu Thi lúc về sẽ làm mì kéo cho người"_rồi chạy đi mất
Nàng cuối cũng cũng buông bút, không cần đặt nó lên thanh gạc hay đĩa màu, cứ như vậy mà thả rơi trên trang giấy, mặc kệ màu mực vấy lên, chậm rải lan rộng ra, Hàn Diễm hai tay vòng ôm chân, yên lặng nhìn chăm chăm vào mặt giấy.
~~~~
Tiếng bước chân một trước một sau, thật nhẹ bước khẽ khàng vang lên trong căn hầm được thắp sáng bởi nến ngày đêm cùng bầu không khí có chút lạnh lẽo âm trầm
"Lúc nào hắn hạ thủ?"
"Thưa, có lẽ là giờ Dậu"
"Không phải quá trễ sao?"
"Thưa, điều này hạ nhân cũng không rõ"
"Không sao. Có lẽ là do lịch trình của Ly Bách. Hắn chuẩn bị bao nhiêu người?"
"Thưa, hình như chỉ có hai người"
Mày hắn khẽ nhướn nhưng mặt nhiên gương mặt vẫn không thay đổi dù là một chút cảm xúc nhỏ nhất_"Ta muốn bắt một"
"Vậy còn nữ tử kia thì sao ạ?"
Trịnh Hành vẫn bình thản lật trang sách tiếp theo, dừng chân trước cánh cửa mật thất, ngẩng đầu nhìn cánh cửa trước mặt, lạnh nhạt trả lời_"Không quan tâm. Nhưng cản trở một chút cũng không tệ"
"Vâng"
Cánh cửa lại một lần nữa được mở ra, người phía sau Trịnh Hành cũng biến mất, hắn nhấc chân bước lên bậc cửa, vươn tay đẩy giá sách nhỏ của kệ sách vào vị trí cũ, sau đó đi đến một bên kệ sách , vươn tay chạm đến những họa tiết được chạm trổ kia, khẽ nhắm lại mắt, nhớ lại vị trí của đóa hoa kia, dùng chút lực, nhẹ nhàng xoay tròn một vòng_'Cạch'
~~~~
"Ahahahahahaha, chết ta mất, chết ta mất"_người đó ôm bụng lăn ra đất, haha sảng khoái cười khiến cho áo choàng quấn chặt cả thân người, mũ lớn cũng che khuất cả gương mặt_"Không ngờ được, nữ nhân đó, ngay cả vận số của cô ta cũng đánh bại được cả ta, hahahaha. Nhục chết được a hư hư hư"_từ gương mặt vui vẻ, cười đến như ngừng thở vậy mà ngay lập tức lại mếu môi, chau mày giả vờ khóc trông thật thảm, vươn tay lên che mặt_"Diễm à, sao không sống sao cho dễ đoán một chút. Ngươi nói xem, chả lẽ lần nào cũng phải bài vẽ, bấm tay, ghi giấy tính toán ra sao hả?"
"Vậy thì bỏ đi"_người bên cạnh nữa thờ ơ, lại có chút nghiêm túc thật lòng mà lên tiếng nhìn qua tỏ ý khuyên nhủ, ngay lập tức liền nhận được ánh mắt chán ghét của người kia, liền e ngại, giơ tay chặn phía trước_"Tiểu tổ tông, xem như ta chưa nói gì. Nhưng mà tại sao cần phải tính"
"Ta là muốn gây khó khăn để ta được vui vẻ chứ không phải là kẻ phá đám"
"…."
"Làm gì cũng phải biết đâu là giới hạn, ở đâu là dừng đươc.Tính toán là để không phạm vào số định sẵn. Cơ bản đối với người thường, chỉ cần bấm tay là ra rõ được sắp có chuyện gì xảy ra mà ứng phó và cũng phải trả cái giá tương tự. Nhưng người này là đặc biệt. Ta có kế sách, nhưng phải cẩn thận và phù hợp tránh chạm vào thứ gọi là số phận vốn chẳng tồn tại kia"
"Có chút khó hiểu. Nữ tử này, có gì đặc biệt"
"Gặp được, ta sẽ cho ngươi biết. Ngày đó chắc chắn sẽ có nên đừng lo"_Người chống tay đứng dậy bước đi, đỡ lấy thắt lưng, tay kia ôm lấy đầu_"Lão thiên a, giờ phải đi tính toán. Bấm không có phải tốt hơn không. Gìa mà còn thích làm khó con trẻ"_như nhớ ra gì đó, lại quay đầu hướng con người bị người ruồng bỏ, chỉ tay hướng hắn, ánh mắt nguy hiểm_"Nhớ, tối nay mang theo đủ người, à còn cả ấn tín, ấn kí hay ngọc giả của ai kia nữa"_xong việc liền ngay lập tức quay người bước đi ngâm nga bài hát nào đó
Để người ở lại, khẽ chau mày_[Đủ là bao nhiêu?]
~~~~~~
Hàn Diễm tinh thần hiếm khi phấn khởi có ý muốn kéo ghế ra, dùng tay đủ để mở ra một khe cửa nhỏ, sau đó lại đưa chân mà mở ra cửa lớn, đồng thời vươn tay kéo ghế. Vừa nhấc qua khỏi bậc gỗ chắn, hơi dùng lực để nâng ghế
"Tiểu thư! Sao người vẫn chưa thay y phục?"
Hàn Diễm mặt liền nhăn lại, quay đầu nhìn tiểu Thi hớn hở trong bộ váy mới chạy đến_"Ta muốn xem họ trang trí"
Hoa đăng tới, Ly gia cũng có chút bầu không khí của bên ngoài tràn vào. Trong vườn nhỏ của Hàn Diễm chỉ có một cây xanh lúc này được treo lên vài đèn giấy nhỏ đủ màu, bên đối diện lại có một bộ bàn ghế đá nàng nghĩ bản thân sẽ chẳng bao giờ ngồi lên, trên mặt bàn là đoá hoa sen nhỏ với bên trong là ngọn nến đang cháy. Trước hiên nhà là vài người đang dựng thang cố mắc đèn lồng lên. Nàng chính là muốn đắm mình trong bầu không khí chuẩn bị này
"Tiểu thư, người ra ngoài đi, còn nhộn nhịp hơn nhiều"
"Nhưng ta thích đơn giản"_nàng nhìn quanh một hồi rồi lại đáp xuống vẻ mặt thất thiểu đầy mất mát của tiểu Thi, nhướn mày_"Vẻ mặt đó là sao?"
Đứa nhỏ cúi đầu, tròn xoe mắt đáng thương nhìn lên Hàn Diễm_"Này là lần đầu tiên, nên có chút háo hức"
Hàn Diễm ngay lập tức vuốt mặt, biểu cảm không tin nhìn đứa nhỏ_"Đừng nói với ta một lần ngươi cũng chưa từng trốn ra ngoài đi"
Tiểu nha đầu vậy mà lại e ngại lắc đầu_"Còn nhớ, có một năm, Ly phu nhân quyết định trang trí vài thứ đơn giản cho nơi đây để tạo không khí. Kết quả là tiểu thư suýt đốt cháy cả nơi đây. Còn, còn tiểu Thi thì không nỡ bỏ lại người một mình. Người, rất đáng thương"
Nàng mày lại chau lại_"Còn bây giờ?"
"Không rõ"
"Sao lại trả lời như vậy?"
"Tiểu Thi luôn có cảm giác rất lạ"
"…"_Hàn Diễm trân mắt nhìn đứa nhỏ một mực cúi đầu sau đó nhìn nàng bằng đôi mắt ậng nước thì thở dài, phất tay_"Đi, giúp ta thay đồ"
"Vâng"_đứa nhỏ nhanh tay lau nhanh mắt, vui vẻ chạy vào trong giúp Hàn Diễm.
Nàng luôn là người lười biếng, tóc cũng không muốn cột nhưng mà đứa nhỏ bên cạnh cứ cầm lấy dây lụa quấn tóc màu xanh nhạt cùng ánh mắt van nài đi tới đi lui cho nên cuối cùng là tùy ý đứa nhỏ. Tiểu Thi học theo Hàn Diễm làm lúc trước, tết lại tóc, cột dây lụa xanh nhạt ở đuôi. Xong xuôi tất cả cũng không hăng hái mà bảo Hàn Diễm xem kết quả à lại bắt đầu khoanh tay, lùi bước, dùng vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ mà nhìn vào mái tóc của chủ tử nhà nàng. Hàn Diễm không quan tâm, tiếp tục việc xem mấy món trang sức cuả tiểu Thi đã được hoàn tất, được bày ở trước mặt nàng.
Sau một lúc ngẫm nghĩ, đứa nhỏ tiến tới, cầm lên đuôi tóc của nàng, nhìn một lúc lâu, sau đó dùng ngón trỏ ấn vào phần bắt đầu tết, bắt đầu quấn tóc vòng quanh, sau đó rướn người cầm lên trâm cài có chuôi là vài bong hoa nhụy xanh cài vào để giữ tóc, sau đó liền mắt long lanh nhìn thành quả, rồi nhìn vào gương, chờ Hàn Diễm để ý đến mình.
"Tốt lắm"_Hàn Diễm ngẩng đầu nhìn lên, liền thông qua tấm gương đồng thấy được gương mặt hớn hở phía sau, lại để ý tóc mình đã có thêm một cây trâm hoa, nhoẻn miệng cười_"Tóc cũng rất đẹp, cảm ơn"
~~~~~
"Ly Bách sao ngươi lại vội vàng?"
Ly Bách nhướn mày nhìn xuống cục bông nhỏ đang thờ ơ nhìn xung quanh vừa gặm, vừa thổi bánh cạnh mình, phe phẩy quạt_"Ta thích náo nhiệt"
"Để bị giết không biết hung thủ à?"
Hắn liền nhếch môi cười, quạt che nữa mặt, mị mắtt nhìn nàng_"Có muốn một dây đèn lồng nhỏ không?"
"Ngươi cầm nhé"_nàng thờ ơ cắn tiếp một mẩu bánh ngô, bất giác nhìn trúng hai đứa nhóc vừa cầm đè vừa rượt đuổi nhau rồi vuột chạy về phía sau nàng trông rất vui vẻ_"Ngươi đưa ta đến đây làm gì?"
Sau câu nói của Hàn Diễm thì hai người cũng dừng chân, nàng xoay người đối mặt với Ly Bách, mắt liếc nhìn về phía tiểu Thi bên cạnh mình đang dùng ánh mắt ngỡ ngàng, gương mặt đầy hào hứng mà nhìn đông ngó tây liên tục, còn Ly Bách thì lại vẻ mặt xảo quyệt, cong mặt che nữa mặt nhìn quanh rồi cũng xoay người, khom lưng đối mặt với nàng_"Ta có một ở đây"
Hàn Diễm mắt khẽ giật, đảo mắt nhìn ngang mình khắp lượt, bánh cũng che nữa khuôn mặt nàng_[Ngươi mà cũng là chủ thanh lâu sao?]
"Ta biết tiền trang kia sẽ bị phát hiện, cho nên tính ra, làm ăn bất chính vẫn tốt hơn"_hắn hạ quạt nhếch môi, nháy mắt nhìn Hàn Diễm mỉm cười, sau đó thẳng lưng mà nhìn quanh_"Chỉ đứng sau Thuần Tiêu của tên Mạch thiếu kia"
"Và hắn không biết ngươi là chủ"
"Này là dĩ nhiên rồi tiểu muội muội của ta. Ngoài muội và tên hộ vệ thích theo dõi kia thì không còn ai biết đâu. Ta đảm bảo"
"Có thủ vệ không"
Hắn lại nhìn nàng, nâng quạt che nữa mặt. Hàn Diễm thấy, lại thở dài, xoay người bước đi. Ly Bách vẫn không thôi vẻ mặt bỡn cợt của hắn, bước lên sải chân lớn để song song với tiểu muội muội của hắn_"Ly Bách"
"Sao? Muốn vào bên trong sao?"
"Không"
"Sợ?"_sau đó hắn lại cao giọng than thở, xếp lại quạt khẽ gõ nhẹ đầu, mị mắt nhìn xuống Hàn Diễm_"Quên mất muội là người từ nơi khác đi đến, lại còn lớn tuổi hơn ta nha"
"Ngươi từng nói không sử dụng cái gọi là giang hồ"
Ly Bách nhướn mày, ra chiều đang suy nghĩ, sau đó mỉm cười nhìn Hàn Diễm_"Không phải lúc này, khi mà muội đã đưa tên hộ vệ bên cạnh bắt đầu đi khuấy đảo những thứ vốn tưởng như yên ắng của giang hồ"
"Ta sẽ đưa ngươi phường trang sức, chỉ cần người quản lý vẫn sẽ là tiểu Thi"
Lời này của Hàn Diễm chưa xong thì Ly Bách đã đưa mắt nhìn qua tiểu nha đầu còn ngẩng ngơ phía sau hai người đang bước chân lơ đãng sang hướng khác_"Kể cả việc bán cho ai sao?"
"Đúng vậy, về phương diện này"_Hàn Diễm cũng ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười xong liền trở lại gương mặt thờ ơ_"Ta không lo lắng"
Ly Bách dừng chân, Hàn Diễm bước tới hai bước cũng dừng, chờ Ly Bách tiến tới, cúi người bên tai nàng thì thầm_"Bạch Vận phường"
Hàn Diễm vươn tay chắn ngang người Ly Bách, hắn cũng tức thì lùi về sau, nàng quay đầu nhìn về bên phải, không thấy, lại nhìn về bên trái, nơi có bảng tên 'Bạch Vận' kia, có vài tráng đinh đang dán lên câu đố đèn cùng treo dây hoa đèn lồng lên cột và mái hiên, chỉ là không có nữ tử ra đứng chờ hay mời gọi khách quan như những nơi xung quanh. Nàng cũng không nán lại lâu, tiếp tục bước đi
"Không muốn vào thật sao?"
"Không sạch mãi mãi vẫn không sạch"
Hắn nhìn sang nơi khác, khẽ cười_"Sạch"
"Chỉ có người mua lầm, người bán không bao giờ lầm. Và ta không phải khách của ngươi"_nàng ăn xong bánh, lại còn thừa mảnh giấy thấm không biết đặt ở đâu, liền quay ngang, cầm lên tay Ly Bách, nhét vào tay hắn, quẹt miệng, chùi vào ống tay áo hắn, rất bình tĩnh đi tiếp_"Khách điếm kia thì sao?"
"Khách điếm cùng tiền trang kia là..."_hắn xếp lại quạt, đặt vào bên trong thắt lưng, hai tay bắt ra phía trước, rất hiên ngang bước đi_"Trong sạch"
"…"_Hàn Diễm khóe mắt liếc nhìn hắn, sau đó lại chuyển hướng dừng chân trước quầy hạt dẻ rang, kéo ống tay áo hắn nhưng lại bị Ly Bách kéo đi tới, sau đó rẽ ngang vào con hẻm_"Hai lớp diện cụ này, khiến ta không an tâm "
Nàng sờ mặt mình, rồi lại nhìn về phía trước thấy có một người bộ dáng vội vã tìm kiếm nhìn quanh_"Vốn ta nghĩ sẽ che dấu không để ai biết ta sử dụng thứ này, nhưng thời cuộc là thứ không bao giờ hiểu hết nổi. Không nghĩ thứ bản thân muốn giấu lại có ngày phải đem phơi bày. Thật không thú vị"
"Mạch Kha hắn gần như lật tung lên kinh thành này rồi"
"Ngươi kéo ta vào như vậy không sợ hắn nghi ngờ sao?"
"Muội nghĩ đám người kia là của Mạch thiếu sao?"_Ly Bách vẻ tràn ngập tiếu ý cúi đầu nhìn nàng, Hàn Diễm ngẩng đầu ánh mắt có chút oán hận, sau đó lại thờ ơ nhìn về phía trước_"Chỉ e, hôm nay ta định đi đâu đều đã bị tra rõ rồi"
"Đừng có vờ như ngươi lo lắng. Có ngươi viết ra rồi cố tình để họ biết"
"Biết không, hôm qua ta cùng lão Ly tính ra vài thứ rất thú vị. Cũng may là trùng khớp thời gian nên tính ra được, cho nên mới quyết định để lộ việc sẽ đi đâu, dừng ở đâu. Chỉ là giờ ra khỏi Ly gia thì hoàn toàn không"
"Nói nghe cứ như ngươi rà ra-da.Ta rất ghét bản thân nằm trong trò chơi của người khác"
"Ta là chỉ muốn biết có bao nhiêu người vì mạng của muội mà ra tay. Không phải chính muội nói sao, đông người, nếu có thi thể, sẽ không thể biết hung thủ. Với lại, ta có cảm giác, đây chính là thời điểm thích hợp để chơi trò chơi này, về sau sẽ không còn. Việc ta bắt được nước cờ của người kia cũng chính là may mắn trời ban, phải tận dụng"
"Ngươi không sợ, hắn bắt được cờ của ngươi?"
"Không sợ, người kia đi nước cờ này chính là sợ phạm vào số trời. Căn bản chỉ muốn thăm dò, không muốn cản đường, chứng tỏ hứng thú của người đó với muội là rất lớn. Người tài như vậy, bạn vẫn tốt hơn thù. Người đó biết chúng ta thông qua đường bí mật của Ly gia để đi ra từ nơi khác mà cử người theo dõi. Ta là tình cờ bắt mạch được của người đó nên muốn cùng chơi một chút"_hắn vẻ mặt đầy thích ý nhìn người đó lần nữa chạy ngược hướng trở lại, dáo dát tìm kiếm_"Lật diện cụ nào"
Tiểu Thi là xuất phát ra từ Ly gia với bộ dáng lén lút, thập thò trốn ra ngoài chơi, tách ra rồi lại cùng hai chủ tử vào thanh lâu phường rồi lại tách ra sau đó dựa vào hướng dẫn từ trước mà đi vào hướng khác thông với con hẻm hai người đang đứng để đưa dụng cụ hỗ trợ. Ly Bách lật diện cụ, mang ra thêm một gương mặt khác, khoát vào áo choàng đen. Hàn Diễm lột ra lớp đầu tiên là một gương mặt lạ lẫm, đến lớp thứ hai này chính là gương mặt sắc sảo được điểm huyết vân cuối đuôi mắt, lật ngược lại áo choàng che đi lớp lông thú vào bên trong, tiểu Thi cũng lột ra cùng với huyết vân cuối đuôi mắt, ba người vòng ngược lại, bước ra từ hướng khác.
Ngay lập tức liền có tin được truyền đi_"Mạch thiếu, nữ nhân người muốn tìm đã xuất hiện"
Trong lúc Mạch Kha vì ngỡ ngàng đánh rơi chung trà rồi vội vàng rời đi cùng thủ vệ đi trước khoanh vùng khu vực thì Ly Bách cùng Hàn Diễm đã đến con sông gần đó, dưới mặt nước là đèn hoa sen ghi điều ước, trên đầu là đèn trời bắt đầu được thả chứa đựng cầu mong. Bầu không khí sôi động tràn ngập nói cười xua, ánh đèn sáng rực khắp nơi đi cái lạnh giá của từng đợt gió lạnh ùa tới, len lỏi giữ dòng người. Nàng thở dài nhìn xuống thì lại có một quạt gỗ được chạm khắc tỉ mỉ xòe ra đột ngột trước mặt khiến nàng có chút giật mình. Ly Bánh bật cười, gấp lại quạt, bỏ vào hộp gỗ, đặt vào tay Hàn Diễm_"Qùa ra mắt của ta cho muội. Là chính thức"
Nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt diện cụ hiền lành của Ly Bách nhưng ánh mắt vẫn đầy ý cười kia, thờ ơ đặt hộp gỗ vào thẳng trong ngực_"Có cảm giác, vì trò chơi của ngươi, chỗ này sẽ bị kiếm đâm xuyên, ta chưa muốn chết"
Hắn vẫn cười nhìn nàng, tay kia nâng lên hoa sen đã có nến cùng mảnh giấy trắng nhỏ
"Tiểu thư, người muốn hoa hay muốn đèn lồng?"_đứa nhỏ cũng vui vẻ cầm lên đèn giấy trắng được bọc hình trụ nhưng vẫn chưa được thắp nến hay viết lên mong ước
"Hai người viết đi, ta sẽ thả"
Ngay lập tức Ly Bách liền rút trong người ra mảnh giấy đã được gấp lại đặt vào hoa sen đưa qua Hàn Diễm còn tiểu Thi thì phải chạy đi tìm bàn để viết, sau đó nhờ người đốt nến hộ mình. Trong lúc đó Hàn Diễm cầm hoa sen bằng một cây gậy dài, bước xuống bậc thang, thả hoa xuống nước rồi bước trở lên, vươn tay cầm đến của tiểu Thi, cũng không đọc xem đứa nhỏ viết điều gì, mà chậm rãi buông tay để đèn bay lên, sau đó nhẹ đánh vào hông của tiểu Thi, hất mặt về một hướng. Đứa nhỏ gật đầu, âm thầm lui đi, nàng quay lại nhìn Ly Bách hướng Ly Bách, kéo uống vạt áo để hắn cúi thấp người, thì thầm vào tai hắn, mắt nhìn đến những đóm đen di động trên mái nhà _"Ta giao cho ngươi hết bên ngoài, ta sẽ đi vào bên trong. Trước tiên, làm hộ ta một thứ..."
Ly Bách cong mắt mỉm cười_"Trước tiên bảo toàn mạng sống đã"
Hắn kéo nàng vào sau gian hàng bán lồng đèn đông người gần đó dưới gốc cây cổ thụ to, cả hai đều nhanh chóng cởi ra áo choàng quăng xuống sông, riêng Ly Bách lại thêm lớp áo khoát ngoài, cúi đầu tháo ra diện cụ, chân chính lộ ra gương mặt thật của mình, chạy thêm vài bước ngay lập tức rẽ phải, lẫn vào bóng tối của dãy nhà
Hắn ngay lập tức nấp vào khe hở gần nhất giữa những căn nhà, thở hắt ra, lần nữa đưa mắt cẩn thận nhìn quanh. Rồi bất chợt đưa tay ra sau nhưng lại không chạm được thứ hắn muốn, tròng mắt liền giản ra, quay đầu nhìn về phía sau mình thì chỉ có khoảng trống tối tăm không sự sống, hắn nhấp chân định bước ra ngoài thì lại nghe được tiếng cười hằng hặc vang lên cùng tiếng kim loại ma sát với mặt đường vang lên
"Ly Bách, ngươi vào mạt lộ rồi"
~~~~
Giờ Dậu đã qua được một nữa, đèn trời hay hoa sen vẫn được tiếp tục thả nhưng đã bớt đi huyên náo một phần, dòng người đã thưa bớt đi, không còn nói cười vang dội khắp nơi như vài khác trước. Chỉ là hắn theo như lời nàng nói, giờ Dậu đã đến đứng trước của của căn phòng lúc này không chút ánh sáng của Hàn Diễm, khoanh tay đứng chờ, với đôi mắt lạnh lẽo của mình mà ngẩng mặt nhìn đợt tuyết cuối cùng đã bắt đầu rơi. Lại một đêm lạnh lẽo hiện hữu
"Uả, bánh đã mua rồi, nhưng người đã đi đâu?"_đứa nhỏ đứng đó ngẩng ngơ nhìn quanh, hai tay đầy bánh,.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook