Hàn Diễm Ly Hiên
-
Chương 1: Kiếp Người
Cô gái đứng trước cửa phòng khám, cầm ra tờ giấy kết quả khám sức khoẻ đọc một hồi thì thở dài, chậm rãi trả nó lại vào trong phong bì màu vàng.
Có một người gần đó thấy vậy liền không kiềm được thắc mắc cùng tiếc thương cho người đẹp, đánh tiếng an ủi_”Chuyện gì cũng có thể giải quyết. Người đẹp sao em thở dài??”
Cô ngẩng đầu nhìn người trước mắt, lại nhìn tờ khám sức khoẻ của mình, giấu nó sau lưng, mỉm cười_”Nan y, sắp chết”
“...”
Cô gái nghiêng đầu, chàng trai trước mắt khẽ lùi bước, cúi đầu, nghiêng người chừa lối đi cho Hàn Diễm. Cô vui vẻ đi ra ngoài, dáng đi chậm rãi, vững chải mà thong thả.
Xuống đến sảnh chính, bước tiếp ra bên ngoài, lại mỉm cười xoay người, đi giật lùi tay chấp sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên bảng tên bệnh viện-Bệnh viện nhi đồng.
“Đồ ngốc”
Láy xe ra khỏi bệnh viện, chạy thẳng đến quán coffee quen thuộc hằng ngày, mở cửa bước vào, mỉm cười chào nhân viên rồi mới nhỏ nhẹ hỏi, đưa mắt tìm kiếm xung quanh_”Anh ấy đâu rồi?”
Vừa hỏi xong liền cảm nhận được trên vai là là đôi bàn tay rộng lớn, ấm áp vô cùng. Hàn Diễm xoay người, mỉm cười với người trước mặt_”Có thứ cho anh”
Cô vui vẻ cầm lên hai tay của nam nhân, để nó ở yên đó rồi cô mới lém lỉnh, một bên mang ra giấy khám sức khoẻ, bên kia là quà cho anh, mỗi bàn tay một món.
Nam nhân kéo Hàn Diễm đến một bàn trống trong góc quán, phục vụ cũng như thường lệ mang qua cho cô một ly nước trái cây.
Cô vui vẻ, đong đưa chân nhìn người nam nhân đang chăm chú đọc tờ khám sức khoẻ trước mặt_”Cũng may là nhóc con ấy vẫn khoẻ anh nhỉ??”
Nam nhân nhìn cô, mỉm cười, xếp lại tờ giấy bỏ vào túi áo trước ngực, cũng không xem qua quà của cô mà bỏ thẳng vào túi quần.
Hàn Diễm giả phớt lờ, xem như không để ý, lại nhìn nam nhân, cười rất vui vẻ_”Hôm nay đi chơi cùng em được không?”
“Được”
Cô ngồi ở quán chờ đợi, vui vẻ nhìn nam nhân chạy qua chạy lại sắp xếp công việc trong quán.
Nam nhân mà cô thích cũng không có gì đặc biệt.
Anh ta hiền, không toan tính hay nghĩ nhiều, lo vợ, thương con, lại rất cẩn thận tỉ mỉ, công việc ổn, tiền lương có tăng có giảm nhưng đủ để anh trang trải.
Chỉ là, cô hiện tại chỉ được xếp vào hàng người tình vụng trộm của trong cuộc đời anh.
~~~
Mười năm trước, cô là người quen với anh, rồi yêu anh.
Yêu đến tận xương tận tuỷ.
Lại nhắc đến trước đó, lúc Hàn Diễm còn nhỏ ,gia đình vốn kinh doanh một công ty vật liệu xây dựng, làm ăn cũng khá phát đạt. Và bởi vì lý do đó, cô có thêm một người em gái cùng cha khác mẹ tên Hàn Thanh.
Lúc biết được điều đó, trong cô không có cảm giác gì cả. Không vui cũng không buồn.
Hàn Thanh được mang về nhà lúc đã bảy tuổi. Nhưng mà mẹ của nhóc ấy lại không thấy đâu. Hàn Diễm không thắc mắc lắm đối với việc ấy nên liền cho qua.
Mẹ Hàn Diễm lại là một người nhân hậu tốt bụng nên sẵn lòng xem Hàn Thanh là con gái thứ hai do chính mình sinh ra.
Cuộc sống của cô cùng Hàn Thanh cũng không có gì khúc mắc, trắc trở cũng không, niềm vui cũng không nhiều. Mỗi người đều có công việc riêng, cuộc sống riêng, sở thích riêng.
Chỉ là năm cô mười lăm tuổi, ba đã viết hẳn di chúc nhường lại toàn bộ tài sản cho cô, mẹ cũng rất vui mừng vì điều đó.
Nhưng là từ sự kiện đó, gia đình bắt đầu có vết nứt. Nhưng có vẻ, chỉ mình cô cảm nhận được vết nức ấy xuất hiện khi nào và từ lúc nào bắt đầu lan rộng
Hàn Thanh ngay cả việc nhìn qua Hàn Diễm cũng không có, kể cả một lời nói cũng không thốt ra
Vừa thi đỗ đại học, mẹ cô liền mất vì tai nạn giao thông, không bắt được vì hung thủ đã trốn thoát.
Sau đó đến lược ba vì đột quỵ mà qua đời
Một mình cô gánh gồng tất cả mọi thứ. Và lúc đó, cô gặp được anh, người đầu tiên khiến cô yêu mến và trân trọng nhất.
Năm đó cô mười tám, quen anh bảy năm, trải qua rất nhiều chuyện, có vui có buồn.
Và cuối cùng anh cũng đến sống cùng nhà cô với danh phận của người em rể.
Hàn Thanh kết hôn với anh và cô không có kiến nghị với việc đó.
Bởi lẽ lúc đó, không đã từ rất lâu rồi, Hàn Diễm đã đánh mất cái gọi là chính mình, cho chính mình.
Anh cùng Hàn Thanh dọn ra ngoài ở khi em ấy có thai. Một mình cô lẻ loi trong căn nhà to lớn, lạnh lẽo.
Đó là lần đầu tiên sau bao năm chịu đựng, cô đã bật khóc.
Việc cô nhận ra đầu tiên sau bao năm trôi qua cũng là việc cô nhận ra muộn nhất.
Tấm gương kia cho đến bây giờ, ngay cả giá đỡ cũng đã gãy nát.
Ngày đó mẹ mất, cô không khóc.
Ngày đó ba rời đi, cô cũng không khóc.
Ngày đó người yên nói chia tay, cô dằn lòng.
Ngày đó em gái ra mắt người yêu là anh, cô nát tâm
Ngày đó hai người cưới nhau, cô cười chúc phúc.
Ngày hai người rời đi, cô đã khóc.
Người những tưởng có tất cả thì lại mất tất cả chỉ trong một đêm.
Gia đình, hạnh phúc, niềm vui, sức khoẻ, cô đều mất hết.
Khóc cho tất cả những gì cô phải chịu đựng nhưng không thể san sẻ cho bất kì ai
Về sau thì cuộc sống cứ êm đềm trôi, cứ nhàn nhã khiến người ta mất cảnh giác.
Nhưng cô không hề ngờ được, bản thân lại chấp nhận làm tình nhân lén lút với anh ta chỉ vì một câu nói
“Anh vẫn yêu em”
Con người mà, dù là cảm xúc hay lý trí cũng đều có thể làm cho người khác cảm thấy khó hiểu. Bởi đơn giản. Đã gọi là người khác thì vốn chẳng phải người trong cuộc
Nhưng mặc nhiên, lúc nhìn đến Hàn Thanh và đứa nhỏ của hai người, cô lại không có cảm giác gì cả.
Phẫn nộ, tức giận, ấm ức hay hổ thẹn, cô đều không cảm giác được gì cả.
~~~~~
Hàn Diễm mỉm cười trong vô thức, mắt vẫn nhìn theo người đàn ông cô yêu của ngày nào, tay khẽ khuấy đảo ly nước trước mặt.
Anh đã làm xong việc, cười ngây ngô khi bị nhân viên chọc ghẹo, gãi gãi đầu rồi tháo ra tạp dề cất lại vào tủ
Hàn Diễm vẫn cười, bước đến khoác tay anh, vui vẻ cùng anh đi dạo.
Yêu cầu của cô không nhiều, cũng không đòi hỏi cao.
Cùng anh yên lặng đi dạo đôi chỗ cô thích, sau đó lại cùng đi xem phim, cùng nhau đi ăn món cô thích
Tất cả mọi thứ đều theo ý của cô.
Chỉ là hôm nay, anh có chút khác lạ.
Đến lúc chia tay, anh luôn là người đi trước và cô sẽ dừng chân, đứng lại chờ cho đến khi người kia đã khuất dáng thì bản thân mới rời đi.
Hôm nay cũng vậy, bên ngoài trời đông lạnh giá, cô đứng yên nhìn anh bắt taxi, vội vã vào xe rồi biến mất.
Xe của cô cũng ở đó, mở cửa bước vào liền thấy bên cạnh có một xấp hồ sơ. Mở ra phong bì nhưng chưa kịp nhìn thấy chữ đầu tiên thì cửa xe đã được gõ
Nhìn ra thì lại thấy anh, Hàn Diễm mỉm cười, hạ kính_”Sao vậy, nhớ em sao?”
“Anh đưa em về”
“Cũng được”_Hàn Diễm gật đầu, vẫn cười cười chuyển chỗ sang ghế phó lái
Chiếc xe của cô chậm rãi được khởi động, bỗng nhiên bên má lại được tặng lên một nụ hôn
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”_nữ nhân ngây ngô chớp mắt nhìn người bên cạnh, mắt không giấu nổi niềm vui
“Anh yêu em”
“Em yêu anh”
“Anh yêu em hơn”
“Em yêu anh nhất”
Nam nhân mỉm cười, lại vươn người tới hôn thêm một cái lên má nữ nhân rồi mới hài lòng láy xe đi
Trên chuyến đi thật yên lặng, nam nhân láy xe còn Hàn Diễm thì đọc mớ hồ sơ trong tay.
“Đọc trong lúc này không tốt đâu”
“Ừ”_Hàn Diễm đơn giản cất lấy mớ giấy trở vào phong bì, đặt vào bên hông cửa, hít sâu, nhìn người bên cạnh_”Tối nay ở lại với em không?”
“...”
“Anh nên về sớm để xem nhóc con và Hàn Thanh nữa. Em chỉ không để ý mà yêu cầu thôi. Đừng bận tâm”
“Anh xin lỗi”
“Em muốn hỏi. Nếu em chết trước anh thì sao?”
“Đừng nói bậy”
“Em chỉ thắc mắc. Anh cứ trả lời em”
“Anh không biết”
“Em biết mà”
“Xin lỗi”
Người ta thường nói, một người đàn ông có tốt, có chăm lo có yêu thương vợ con hay không thì chỉ cần nghe anh ta nói về người vợ đầu ắp tay gối của mình.
Hàn Diễm chợt nhớ về câu nói đó, liền hít sâu, nghiên đầu mỉm cười nhìn nam nhân bên cạnh_”Nói em nghe, anh thấy Hàn Thanh ra sao?”
Nam nhân nhướn mày nhìn Hàn Diễm, rồi lại quay lại nhìn đường con đường trước mắt, mỉm cười một nụ cười ấm áp_”Em ấy rất tốt, rất quan tâm anh, cô ấy luôn đợi anh cùng ăn cơm, cùng anh ngủ, cùng anh làm việc nhà. Nhóc Thăng cũng ngoan lắm”
“Vậy tốt rồi, em cứ tưởng anh sẽ làm Hàn Thanh buồn, em sẽ xử anh thay em ấy”_Hàn Diễm giơ ra nắm tay dí vào dưới cằm nam nhân xoay xoay
“Hàn Diễm”
“Sao nào?”
“Anh yêu em”
“Biết mà”
Nam nhân ánh mắt chân thành nhìn qua Hàn Diễm, lập lại cùm từ quen thuộc kia_“Anh yêu em”
“Ừ ừ”_Hàn Diễm cũng cười, vươn người tới hôn người kia một cái.
Nam nhân cuối cùng cũng chịu ngồi yên, chăm chú láy xe.
Nhưng được một lúc sau..
“Từ khi nào đã hút thuốc??”_Hàn Diễm bất ngờ nhìn nam nhân đang rút ra điếu thuốc, ấn nút chuẩn bị châm thuốc.
Nghe người tình nhắc nhở, nam nhân giật mình, cất lại thuốc vào hộp, tay chân có chút lóng ngóng ấn mồi thuốc trở vào, tay đưa lên gãi tai rồi chuyển sang cầm tay lái
“Sao vậy, có gì muốn nói với em sao??”
“Anh..”
“Khoan chờ một chút, đợi đến nhà hẳn nói. Lát làm món crepe cho em đi”
“Được”
Hàn Diễm ngồi ở bàn ăn, quyết định không giúp nam nhân trước mắt làm này làm nọ mà chỉ chăm chú nhìn anh làm từng việc, từng việc một.
Người ta nói, nam nhân đẹp nhất lúc nghiêm túc làm một việc gì đó. Và có lẽ, thứ thu hút Hàn Diễm vào lúc này lại không phải nam nhân nghiêm túc kia mà lại là món bánh anh đang làm.
Biết sao được, con người sống để ăn, không phải ăn để sống.
“Sao anh không ăn?”_Hàn Diễm kéo qua đĩa bánh của mình lại nhìn đến nam nhân tháo tạp đề ra nhưng trên bàn cũng không có thêm gì khác
Nam nhân yên lặng, xem như không nghe thấy, chuyển qua bồn nước, rữa tay
“Được rồi, không cần giận lẫy, lạnh nhạt với em như vậy. Em biết mà, anh còn phải về ăn cùng Hàn Thanh mà”_Hàn Diễm tự an ủi bản thân bằng những lý do do chính bản thân cô nghĩ ra.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt có chút giận dữ của nam nhân thì lại khó hiểu_”Sao vậy?”
“Em bình thường ăn cái gì?”
“Cơm, sao vậy??”
Ừ thì cô có ăn cơm, nhưng cơm ngoài tiệm, cho nên căn bản đồ dùng trong bếp cũng đều mới toanh. Hàn Diễm vui vẻ chờ nam nhân bắt lỗi. Nhưng chỉ sợ, mong muốn luôn khác hiện thực.
“Không sao, không sao, anh xin lỗi”_nam nhân muốn nói nhưng cuối cùng chỉ giơ tay, thoái thác quay đi
“Hay là muốn ăn chung em, tới đây”_Hàn Diễm vỗ vỗ ghế bên cạnh mình, nam nhân cười cười đi đến ngồi, cô liền đẩy qua ly sữa của mình, nhướn mày với anh_”Cho anh, còn bánh thì của em”
Nam nhân chỉ ngồi yên cũng không đụng đến ly sữa còn Hàn Diễm thì đã quá quen với chuyện này, tự mình ăn xong cũng tiện tay kéo qua ly sữa, uống hết
“Tới giờ rồi, mau về nhà đi”
Hàn Diễm nói câu này thì khiến nam nhân bên cạnh đang thơ thẩn thả hồn giật mình, lúng túng kéo ghế đứng dậy
“Haha, hôm nay anh sao vậy, cứ như người mất hồn ấy”
“Không, không sao, tới giờ rồi, anh đi đây”
“Để em tiễn anh”_cô đứng dậy vỗi vã đi theo anh, ánh mắt vô tình lướt qua căn bếp, có chút khó hiểu với chỗ trống kia nhưng liền bỏ qua vẫn đề đó mà đi theo nam nhân ra ngoài.
Ở trước cửa cổng một căn nhà, có một cặp đôi vô cùng tình tứ đang hôn nhau thật nồng nhiệt.
Nam nhân ôm nữ nhân vây hãm trong lòng mình, tay khẽ trụ đầu người trong lòng đểnụ hôn thêm sâu
"Đừng làm như vậy, sẽ đau lắm đó"_cô gái nói qua từng hơi thở đứt quãng, khiến cho giọng điệu càng êm ái, đôi phần nũng nịu.
Nhưng đối với chàng trai trước mặt cô thì lại khác, anh ta có chút bất ngờ mà run rẩy.
Cô mỉm cười, vuốt nhẹ khoé mắt ươn ướt của nam nhân, rồi cầm đến bàn tay run rẩy, đang nắm chặt con dao của anh ngay sau lưng mình kéo ra trước mặt
Cô nhìn anh, mỉm cười ấm áp_"Xem như kiếp này có duyên không nợ, anh đừng lo, em sẽ rời đi trong yên lặng. Nhé"
Nam nhân nhìn cô, đôi môi run rẩy nhưng lại chẳng thốt nổi một lời
"Anh còn gia đình, đừng dại dột mang đi hạnh phúc nữa đời còn lại của vợ anh, con anh trong tiếc nuối. Được chứ?"
"Thanh, Hàn Thanh của anh đang bệnh nặng"
"Vậy là tiền bảo hiểm của em sẽ đủ sao??"
"Anh không rõ, cô ấy nói thế, cô ấy nói em sẽ không giận đâu"
"Đương nhiên rồi, em gái của em, gia đình của em thì sao giận được. Nhưng sau anh không nói sớm để chúng ta còn đường lo liệu"
"Em ấy không cho anh nói với em. Em là con trưởng, cô ấy lại là thứ, lại còn không phải do mẹ cả sinh"
"Anh cứ như vầy thì sao mà nhận công ty được. Cứng rắn lên"
"Anh..."
"Mọi việc em sẽ lo liệu, anh đừng lo"_cô gái vươn tay, chạm lên má anh, vuốt nhẹ mũi anh, mắt anh rồi môi của anh, mỉm cười thỏa mãn_"Anh hứa là sẽ cứng rắn, suy nghĩ thấu đáo hơn đi"
"Anh..."
Anh vừa định nói thì cô lại khúc khích cười, giơ ngón trỏ che miệng không cho anh nói, gương mặt lém lỉnh_"Yên lặng, em chờ anh. Nhớ đó"
Nói xong cũng không chờ anh trả lời vui vẻ đẩy anh ra xa_”Mau về, mau về, trời lạnh lắm, Hàn Thanh sẽ trông”
Anh yên lặng đứng đó, ngây ngẩn nhìn Hàn Diễm đóng cánh cửa hàng rào, bất giác lại nhìn xuống bàn tay vẫn đang nắm chặt con dao vừa lấy trong bếp của cô ra, có chút không tin nổi, đánh rơi con dao, không quay đầu chạy đi.
Hàn Diễm cũng không trở vào nhà mà đánh vòng sang gara lấy xe.
Chạy được một đoạn thì dừng lại, bật đèn mở ra phong bì gần như bị lãng quên, từ từ, chậm rãi đọc.
Mỗi một tờ báo cáo được lật qua lại là một lần khiến đôi mày của cô chau lại ngày một sâu. Hàn Diễm có chỗ hít thở không thông, ngẩng đầu kiềm lại nước mắt sắp tuôn rơi, kiềm lòng tiếp tục đọc những tờ tiếp theo. Nhưng càng đọc thì tầm nhìn lại càng mờ nước mắt không thể kiềm được, lần thứ hai trong những năm khó khăn qua, nó lại lặng lẽ rơi
Hàn Thanh, người cô nghĩ là gia đình, người thân cuối cùng. Người cô có thể an tâm mà tin tưởng cùng với mẹ ruột của em ấy khiến cho mẹ Hàn Diễm chết, rồi đến ba, rồi cướp hẳn người cô yêu và bây giờ đang lén lút cùng mẹ em ấy thâu mua hết cổ phiếu của công ty, thậm chí đến mạng của cô cũng muốn.
Hàn Diễm khóc, nước mắt rơi ra từ đôi mắt nhưng cô lại cười, cả nét mặt cũng là đang cười nhưng cười trong đau đớn.
Sau một lúc lâu, cảm thấy bản thân đã ổn, tinh thần cũng khôi phục, mạnh tay gạc ngang hàng nước mắt, hít thật sâu, láy xe rời đi.
Chạy đến địa điểm mình muốn, nhìn đến sắp hồ sơ ban nãy, cầm ra từng tờ, từng tờ một xé nát, sau đó gom lại mớ hỗn độn bỏ vào phòng bì, mở cửa cầm theo nó bước xuống xe
“Hy vọng không bị bắt tội xã rác”_cô chậm rãi mở phong bì đầy những mảnh giấy nhỏ, vươn tay định là sẽ bóc từng cụm mà thả.
Nhưng nữa đường lại dừng lại, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là quyết định dùng hai tay cầm phong bì đã được mở sẵn, dốc ngược xuống sống.
Cô nhón người, đưa tầm mắt nhìn theo những mảnh giấy nhỏ chao đảo, bay lượn trong làn gió đêm, có mảnh bay lên cao, có mảnh thì biến mất vào đêm tối, có mảnh lại bay ngược lên cầu.
Hàn Diễm chép miệng chán nản lại đưa mắt xuống nhìn lòng sông đen kịt thở dài
"Đời này sống một cuộc đời không nên sống, yêu một người không nên yêu, tin một người không nên tin. Thôi vậy, xem như đây là điểm dừng. Sống nữa thì có mà chết vì tức. Nếu có bắt đầu mới thì tốt nhất nên sống cho bản thân mình nhé tôi ơi"
Cô tự mỉm cười an ủi, chậm chạp đứng trên thành cầu đón nhận từng đợt gió lạnh lẻo quấn quanh người, khẽ thở dài, xoay người vào trong, đang muốn dang tay thả mình rơi thì lại nhìn thấy một chiếc xe đậu nhanh vào bên cầu rồi một nam nhân từ chiếc xe ấy vội vã chạy đến.
Trong đầu liền nãy ra một ý tưởng, cô vẫn đứng yên, chỉ là thôi dang tay, nhướn mày nhìn người chạy đến.
Anh ta thở vô cùng vội vàng, điệu bộ lúng túng, gấp gáp đến buồn cười_“Cô..cô, cô định...định...làm...làm...cái...g...gì”
Hàn Diễm nhướn mày, giọng điệu cứ như việc anh ta hỏi là chuyện hiển nhiên_“Tự tử”
Nam nhân đó lảo đảo đến ý muốn túm chân cô, nhưng vừa thấy chân Hàn Diễm khẽ nhấp bước nhỏ về phía sao thì anh lại ngưng hành động, giơ ta hai tay hoà hoản_”Chờ, chờ một chút”
“Gì đây?”_cô khoanh tay, ánh mắt tràn ngập hứng thú lại giả vờ không vừa ý nhìn người trước mắt_”Đến chết anh cũng không cho người ta toại nguyện sao?”
“Bình tĩnh, haha, có chuyện gì cũng đều có thể nói ra để giải quyết cả”
“Vậy chuyện anh phát hiện bản thân là đồng tính nhưng lại yêu vợ của mình hết sức anh phải làm sao. Nữa người dưới nghĩ muốn người khác mà nữa trên lại yêu vợ”_nữ nhân cười một nụ cười vô cùng tàn bạo hướng nam nhân đang thất thần nhướn mày
“Không có đáp án chứ gì”_cô xoay người, mím môi nén cười
Nam nhân nghe vậy thì rối bù, vò áo bức tóc, giơ tay cản_“Khoan, khoan, tôi có đáp án”
Cô cũng rất thương người, lại tiếp tục xoay vào_“Nói nghe xem”
“Nếu tôi yêu vợ thì chắc chắn không muốn cô ấy đau lòng. Buông tay, để cô ấy có hạnh phúc khác”
“Vậy nếu cô ấy cũng yêu anh thì sao??”
“Ách”
“Anh yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu anh, lưỡng tình tương duyệt. Nhưng anh biết, anh chỉ xem cô ấy là tri kỉ, không hơn được”
“...”
“Không được chứ gì. Nói thiệt, tôi cũng không biết làm sao đâu. Đặt ra vấn đề chứ đến tôi còn chưa nghĩ đáp án”
“Khoan, cô cứ từ từ, xuống đất đã rồi tôi cùng cô giải quyết”
Hàn Diễm cười nữa miệng, nhướn mày_“Giải quyết cái gì??”
Nam nhân được hỏi chưng ra vẻ mặt ngây ngô_“Chuyện cô vừa nói”
“Tôi đùa anh thôi, chứ có đứa ngốc nào lại đem chuyện của mình ra hỏi người ngoài cuộc chứ “
“Cô nói ra thì mới giải quyết được”
“Nhưng tôi không thích”
“Chả lẽ cô không muốn sống sao?”
“Ừ”
Nam nhân dường như đuối lý với Hàn Diễm, tiếp tục vò tay, bứt tóc rồi nhìn người trước mắt, hối hả nói_“Lý do, cho tôi lý do”
“Này, anh nếu cứ như vầy, đến khi tôi chết lại vì sự ngăn cản này của anh mà chuyển hoá thành vong hồn mà quay qua ám anh đấy. Chưa đọc truyện Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Anh của Tào Đình sao?”
Nam nhân cũng rất có tinh thần, ngây ngô lắc đầu_”Không biết”
“Thế này, chuyện kể về, à mà nói thiệt, tôi cũng chưa coi. Chỉ biết đại khái nội dung thôi. Đơn giản việc kiếp trước nam chính chết nhưng lại không được chôn, người người đi qua đều dùng ánh mắt dửng dưng, thái độ không quan tâm. Nhưng có một cô gái, bởi vì tiếc thương hay đồng cảm mà giúp anh ta đắp chiếu, rồi sau đó thì nữ chính đến giúp anh ta chôn cất. Anh biết vì sao tôi nhắc chuyện này không??”
“Không biết”
“Nam chính kia thành hồn ma, hết theo ám người giúp anh đến đắp chiếu một thời gian dài thì sao đó quay ra ám người chôn cất anh. Sợ chưa”
Nam nhân nghe vậy liền trợn mắt, ngắt ngứ không dám nói tiếp. Nhưng bằng một sự diệu kì nào đó, anh ta hít thật sâu vào_”Tôi không sợ, thật sự không sợ, cô đừng lo”
“Nhưng tôi sợ. Không nghe câu ma sống còn ác hơn ma chết sao??”
“Ơ...”
“Anh trai, về nhà đi, xem như chưa thấy gì đi. Nhé. Làm ơn đó”
“Không được, cô phải xuống đã, cô xuống rồi đi cùng tôi”
“Anh trai à, anh tốt thật đó”
“Cô mau xuống đi, cứ mãi như vậy sẽ bệnh đấy”
“Vậy thôi, này là do anh cố chấp, không phải lỗi của tôi”
Hàn Diễm nhún vai, nở một nụ cười cuối cùng cô có thể diễn đạt, lại là nụ cười tiếc nuối, tang thương.
Rồi trước sự khó hiểu, chuyển sang ngỡ ngàng của nam nhân trước mắt, cô dang tay thả mình rơi xuống để gió ôm đêm ấp, để dòng nước lạnh lẽo nhấn chìm cả thân thể, cả tâm hồn, cả một đời người.
Người ta thường nói, lúc cận kề cái chết thì người mà bản thân yêu thương nhất sẽ xuất hiện.
Hàn Diễm có chút hoang mang.
Tại sao chứ?
Cô có thể đảm bảo với chính mình
Cô thương mẹ, yêu ba.
Cô trân trọng em gái, muốn có một gia đình.
Cô yêu đến cuồng dại nam nhân kia.
Nhưng cuối cùng, vào giờ phút này, cô không thể thấy được bất cứthứ gì ngoài việc cảm nhận được làn nước lạnh thấu xương quanh người, rồi nước ùa vào mũi, vào tai, vào miệng. Hàn Diễm cảm thấy có một chút khó chịu nhưng rồi rất nhanh sau đó, cơ thể, tứ chi dần tê liệt, tầm nhìn cũng chìm vào tăm tối.
Có một người gần đó thấy vậy liền không kiềm được thắc mắc cùng tiếc thương cho người đẹp, đánh tiếng an ủi_”Chuyện gì cũng có thể giải quyết. Người đẹp sao em thở dài??”
Cô ngẩng đầu nhìn người trước mắt, lại nhìn tờ khám sức khoẻ của mình, giấu nó sau lưng, mỉm cười_”Nan y, sắp chết”
“...”
Cô gái nghiêng đầu, chàng trai trước mắt khẽ lùi bước, cúi đầu, nghiêng người chừa lối đi cho Hàn Diễm. Cô vui vẻ đi ra ngoài, dáng đi chậm rãi, vững chải mà thong thả.
Xuống đến sảnh chính, bước tiếp ra bên ngoài, lại mỉm cười xoay người, đi giật lùi tay chấp sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên bảng tên bệnh viện-Bệnh viện nhi đồng.
“Đồ ngốc”
Láy xe ra khỏi bệnh viện, chạy thẳng đến quán coffee quen thuộc hằng ngày, mở cửa bước vào, mỉm cười chào nhân viên rồi mới nhỏ nhẹ hỏi, đưa mắt tìm kiếm xung quanh_”Anh ấy đâu rồi?”
Vừa hỏi xong liền cảm nhận được trên vai là là đôi bàn tay rộng lớn, ấm áp vô cùng. Hàn Diễm xoay người, mỉm cười với người trước mặt_”Có thứ cho anh”
Cô vui vẻ cầm lên hai tay của nam nhân, để nó ở yên đó rồi cô mới lém lỉnh, một bên mang ra giấy khám sức khoẻ, bên kia là quà cho anh, mỗi bàn tay một món.
Nam nhân kéo Hàn Diễm đến một bàn trống trong góc quán, phục vụ cũng như thường lệ mang qua cho cô một ly nước trái cây.
Cô vui vẻ, đong đưa chân nhìn người nam nhân đang chăm chú đọc tờ khám sức khoẻ trước mặt_”Cũng may là nhóc con ấy vẫn khoẻ anh nhỉ??”
Nam nhân nhìn cô, mỉm cười, xếp lại tờ giấy bỏ vào túi áo trước ngực, cũng không xem qua quà của cô mà bỏ thẳng vào túi quần.
Hàn Diễm giả phớt lờ, xem như không để ý, lại nhìn nam nhân, cười rất vui vẻ_”Hôm nay đi chơi cùng em được không?”
“Được”
Cô ngồi ở quán chờ đợi, vui vẻ nhìn nam nhân chạy qua chạy lại sắp xếp công việc trong quán.
Nam nhân mà cô thích cũng không có gì đặc biệt.
Anh ta hiền, không toan tính hay nghĩ nhiều, lo vợ, thương con, lại rất cẩn thận tỉ mỉ, công việc ổn, tiền lương có tăng có giảm nhưng đủ để anh trang trải.
Chỉ là, cô hiện tại chỉ được xếp vào hàng người tình vụng trộm của trong cuộc đời anh.
~~~
Mười năm trước, cô là người quen với anh, rồi yêu anh.
Yêu đến tận xương tận tuỷ.
Lại nhắc đến trước đó, lúc Hàn Diễm còn nhỏ ,gia đình vốn kinh doanh một công ty vật liệu xây dựng, làm ăn cũng khá phát đạt. Và bởi vì lý do đó, cô có thêm một người em gái cùng cha khác mẹ tên Hàn Thanh.
Lúc biết được điều đó, trong cô không có cảm giác gì cả. Không vui cũng không buồn.
Hàn Thanh được mang về nhà lúc đã bảy tuổi. Nhưng mà mẹ của nhóc ấy lại không thấy đâu. Hàn Diễm không thắc mắc lắm đối với việc ấy nên liền cho qua.
Mẹ Hàn Diễm lại là một người nhân hậu tốt bụng nên sẵn lòng xem Hàn Thanh là con gái thứ hai do chính mình sinh ra.
Cuộc sống của cô cùng Hàn Thanh cũng không có gì khúc mắc, trắc trở cũng không, niềm vui cũng không nhiều. Mỗi người đều có công việc riêng, cuộc sống riêng, sở thích riêng.
Chỉ là năm cô mười lăm tuổi, ba đã viết hẳn di chúc nhường lại toàn bộ tài sản cho cô, mẹ cũng rất vui mừng vì điều đó.
Nhưng là từ sự kiện đó, gia đình bắt đầu có vết nứt. Nhưng có vẻ, chỉ mình cô cảm nhận được vết nức ấy xuất hiện khi nào và từ lúc nào bắt đầu lan rộng
Hàn Thanh ngay cả việc nhìn qua Hàn Diễm cũng không có, kể cả một lời nói cũng không thốt ra
Vừa thi đỗ đại học, mẹ cô liền mất vì tai nạn giao thông, không bắt được vì hung thủ đã trốn thoát.
Sau đó đến lược ba vì đột quỵ mà qua đời
Một mình cô gánh gồng tất cả mọi thứ. Và lúc đó, cô gặp được anh, người đầu tiên khiến cô yêu mến và trân trọng nhất.
Năm đó cô mười tám, quen anh bảy năm, trải qua rất nhiều chuyện, có vui có buồn.
Và cuối cùng anh cũng đến sống cùng nhà cô với danh phận của người em rể.
Hàn Thanh kết hôn với anh và cô không có kiến nghị với việc đó.
Bởi lẽ lúc đó, không đã từ rất lâu rồi, Hàn Diễm đã đánh mất cái gọi là chính mình, cho chính mình.
Anh cùng Hàn Thanh dọn ra ngoài ở khi em ấy có thai. Một mình cô lẻ loi trong căn nhà to lớn, lạnh lẽo.
Đó là lần đầu tiên sau bao năm chịu đựng, cô đã bật khóc.
Việc cô nhận ra đầu tiên sau bao năm trôi qua cũng là việc cô nhận ra muộn nhất.
Tấm gương kia cho đến bây giờ, ngay cả giá đỡ cũng đã gãy nát.
Ngày đó mẹ mất, cô không khóc.
Ngày đó ba rời đi, cô cũng không khóc.
Ngày đó người yên nói chia tay, cô dằn lòng.
Ngày đó em gái ra mắt người yêu là anh, cô nát tâm
Ngày đó hai người cưới nhau, cô cười chúc phúc.
Ngày hai người rời đi, cô đã khóc.
Người những tưởng có tất cả thì lại mất tất cả chỉ trong một đêm.
Gia đình, hạnh phúc, niềm vui, sức khoẻ, cô đều mất hết.
Khóc cho tất cả những gì cô phải chịu đựng nhưng không thể san sẻ cho bất kì ai
Về sau thì cuộc sống cứ êm đềm trôi, cứ nhàn nhã khiến người ta mất cảnh giác.
Nhưng cô không hề ngờ được, bản thân lại chấp nhận làm tình nhân lén lút với anh ta chỉ vì một câu nói
“Anh vẫn yêu em”
Con người mà, dù là cảm xúc hay lý trí cũng đều có thể làm cho người khác cảm thấy khó hiểu. Bởi đơn giản. Đã gọi là người khác thì vốn chẳng phải người trong cuộc
Nhưng mặc nhiên, lúc nhìn đến Hàn Thanh và đứa nhỏ của hai người, cô lại không có cảm giác gì cả.
Phẫn nộ, tức giận, ấm ức hay hổ thẹn, cô đều không cảm giác được gì cả.
~~~~~
Hàn Diễm mỉm cười trong vô thức, mắt vẫn nhìn theo người đàn ông cô yêu của ngày nào, tay khẽ khuấy đảo ly nước trước mặt.
Anh đã làm xong việc, cười ngây ngô khi bị nhân viên chọc ghẹo, gãi gãi đầu rồi tháo ra tạp dề cất lại vào tủ
Hàn Diễm vẫn cười, bước đến khoác tay anh, vui vẻ cùng anh đi dạo.
Yêu cầu của cô không nhiều, cũng không đòi hỏi cao.
Cùng anh yên lặng đi dạo đôi chỗ cô thích, sau đó lại cùng đi xem phim, cùng nhau đi ăn món cô thích
Tất cả mọi thứ đều theo ý của cô.
Chỉ là hôm nay, anh có chút khác lạ.
Đến lúc chia tay, anh luôn là người đi trước và cô sẽ dừng chân, đứng lại chờ cho đến khi người kia đã khuất dáng thì bản thân mới rời đi.
Hôm nay cũng vậy, bên ngoài trời đông lạnh giá, cô đứng yên nhìn anh bắt taxi, vội vã vào xe rồi biến mất.
Xe của cô cũng ở đó, mở cửa bước vào liền thấy bên cạnh có một xấp hồ sơ. Mở ra phong bì nhưng chưa kịp nhìn thấy chữ đầu tiên thì cửa xe đã được gõ
Nhìn ra thì lại thấy anh, Hàn Diễm mỉm cười, hạ kính_”Sao vậy, nhớ em sao?”
“Anh đưa em về”
“Cũng được”_Hàn Diễm gật đầu, vẫn cười cười chuyển chỗ sang ghế phó lái
Chiếc xe của cô chậm rãi được khởi động, bỗng nhiên bên má lại được tặng lên một nụ hôn
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”_nữ nhân ngây ngô chớp mắt nhìn người bên cạnh, mắt không giấu nổi niềm vui
“Anh yêu em”
“Em yêu anh”
“Anh yêu em hơn”
“Em yêu anh nhất”
Nam nhân mỉm cười, lại vươn người tới hôn thêm một cái lên má nữ nhân rồi mới hài lòng láy xe đi
Trên chuyến đi thật yên lặng, nam nhân láy xe còn Hàn Diễm thì đọc mớ hồ sơ trong tay.
“Đọc trong lúc này không tốt đâu”
“Ừ”_Hàn Diễm đơn giản cất lấy mớ giấy trở vào phong bì, đặt vào bên hông cửa, hít sâu, nhìn người bên cạnh_”Tối nay ở lại với em không?”
“...”
“Anh nên về sớm để xem nhóc con và Hàn Thanh nữa. Em chỉ không để ý mà yêu cầu thôi. Đừng bận tâm”
“Anh xin lỗi”
“Em muốn hỏi. Nếu em chết trước anh thì sao?”
“Đừng nói bậy”
“Em chỉ thắc mắc. Anh cứ trả lời em”
“Anh không biết”
“Em biết mà”
“Xin lỗi”
Người ta thường nói, một người đàn ông có tốt, có chăm lo có yêu thương vợ con hay không thì chỉ cần nghe anh ta nói về người vợ đầu ắp tay gối của mình.
Hàn Diễm chợt nhớ về câu nói đó, liền hít sâu, nghiên đầu mỉm cười nhìn nam nhân bên cạnh_”Nói em nghe, anh thấy Hàn Thanh ra sao?”
Nam nhân nhướn mày nhìn Hàn Diễm, rồi lại quay lại nhìn đường con đường trước mắt, mỉm cười một nụ cười ấm áp_”Em ấy rất tốt, rất quan tâm anh, cô ấy luôn đợi anh cùng ăn cơm, cùng anh ngủ, cùng anh làm việc nhà. Nhóc Thăng cũng ngoan lắm”
“Vậy tốt rồi, em cứ tưởng anh sẽ làm Hàn Thanh buồn, em sẽ xử anh thay em ấy”_Hàn Diễm giơ ra nắm tay dí vào dưới cằm nam nhân xoay xoay
“Hàn Diễm”
“Sao nào?”
“Anh yêu em”
“Biết mà”
Nam nhân ánh mắt chân thành nhìn qua Hàn Diễm, lập lại cùm từ quen thuộc kia_“Anh yêu em”
“Ừ ừ”_Hàn Diễm cũng cười, vươn người tới hôn người kia một cái.
Nam nhân cuối cùng cũng chịu ngồi yên, chăm chú láy xe.
Nhưng được một lúc sau..
“Từ khi nào đã hút thuốc??”_Hàn Diễm bất ngờ nhìn nam nhân đang rút ra điếu thuốc, ấn nút chuẩn bị châm thuốc.
Nghe người tình nhắc nhở, nam nhân giật mình, cất lại thuốc vào hộp, tay chân có chút lóng ngóng ấn mồi thuốc trở vào, tay đưa lên gãi tai rồi chuyển sang cầm tay lái
“Sao vậy, có gì muốn nói với em sao??”
“Anh..”
“Khoan chờ một chút, đợi đến nhà hẳn nói. Lát làm món crepe cho em đi”
“Được”
Hàn Diễm ngồi ở bàn ăn, quyết định không giúp nam nhân trước mắt làm này làm nọ mà chỉ chăm chú nhìn anh làm từng việc, từng việc một.
Người ta nói, nam nhân đẹp nhất lúc nghiêm túc làm một việc gì đó. Và có lẽ, thứ thu hút Hàn Diễm vào lúc này lại không phải nam nhân nghiêm túc kia mà lại là món bánh anh đang làm.
Biết sao được, con người sống để ăn, không phải ăn để sống.
“Sao anh không ăn?”_Hàn Diễm kéo qua đĩa bánh của mình lại nhìn đến nam nhân tháo tạp đề ra nhưng trên bàn cũng không có thêm gì khác
Nam nhân yên lặng, xem như không nghe thấy, chuyển qua bồn nước, rữa tay
“Được rồi, không cần giận lẫy, lạnh nhạt với em như vậy. Em biết mà, anh còn phải về ăn cùng Hàn Thanh mà”_Hàn Diễm tự an ủi bản thân bằng những lý do do chính bản thân cô nghĩ ra.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt có chút giận dữ của nam nhân thì lại khó hiểu_”Sao vậy?”
“Em bình thường ăn cái gì?”
“Cơm, sao vậy??”
Ừ thì cô có ăn cơm, nhưng cơm ngoài tiệm, cho nên căn bản đồ dùng trong bếp cũng đều mới toanh. Hàn Diễm vui vẻ chờ nam nhân bắt lỗi. Nhưng chỉ sợ, mong muốn luôn khác hiện thực.
“Không sao, không sao, anh xin lỗi”_nam nhân muốn nói nhưng cuối cùng chỉ giơ tay, thoái thác quay đi
“Hay là muốn ăn chung em, tới đây”_Hàn Diễm vỗ vỗ ghế bên cạnh mình, nam nhân cười cười đi đến ngồi, cô liền đẩy qua ly sữa của mình, nhướn mày với anh_”Cho anh, còn bánh thì của em”
Nam nhân chỉ ngồi yên cũng không đụng đến ly sữa còn Hàn Diễm thì đã quá quen với chuyện này, tự mình ăn xong cũng tiện tay kéo qua ly sữa, uống hết
“Tới giờ rồi, mau về nhà đi”
Hàn Diễm nói câu này thì khiến nam nhân bên cạnh đang thơ thẩn thả hồn giật mình, lúng túng kéo ghế đứng dậy
“Haha, hôm nay anh sao vậy, cứ như người mất hồn ấy”
“Không, không sao, tới giờ rồi, anh đi đây”
“Để em tiễn anh”_cô đứng dậy vỗi vã đi theo anh, ánh mắt vô tình lướt qua căn bếp, có chút khó hiểu với chỗ trống kia nhưng liền bỏ qua vẫn đề đó mà đi theo nam nhân ra ngoài.
Ở trước cửa cổng một căn nhà, có một cặp đôi vô cùng tình tứ đang hôn nhau thật nồng nhiệt.
Nam nhân ôm nữ nhân vây hãm trong lòng mình, tay khẽ trụ đầu người trong lòng đểnụ hôn thêm sâu
"Đừng làm như vậy, sẽ đau lắm đó"_cô gái nói qua từng hơi thở đứt quãng, khiến cho giọng điệu càng êm ái, đôi phần nũng nịu.
Nhưng đối với chàng trai trước mặt cô thì lại khác, anh ta có chút bất ngờ mà run rẩy.
Cô mỉm cười, vuốt nhẹ khoé mắt ươn ướt của nam nhân, rồi cầm đến bàn tay run rẩy, đang nắm chặt con dao của anh ngay sau lưng mình kéo ra trước mặt
Cô nhìn anh, mỉm cười ấm áp_"Xem như kiếp này có duyên không nợ, anh đừng lo, em sẽ rời đi trong yên lặng. Nhé"
Nam nhân nhìn cô, đôi môi run rẩy nhưng lại chẳng thốt nổi một lời
"Anh còn gia đình, đừng dại dột mang đi hạnh phúc nữa đời còn lại của vợ anh, con anh trong tiếc nuối. Được chứ?"
"Thanh, Hàn Thanh của anh đang bệnh nặng"
"Vậy là tiền bảo hiểm của em sẽ đủ sao??"
"Anh không rõ, cô ấy nói thế, cô ấy nói em sẽ không giận đâu"
"Đương nhiên rồi, em gái của em, gia đình của em thì sao giận được. Nhưng sau anh không nói sớm để chúng ta còn đường lo liệu"
"Em ấy không cho anh nói với em. Em là con trưởng, cô ấy lại là thứ, lại còn không phải do mẹ cả sinh"
"Anh cứ như vầy thì sao mà nhận công ty được. Cứng rắn lên"
"Anh..."
"Mọi việc em sẽ lo liệu, anh đừng lo"_cô gái vươn tay, chạm lên má anh, vuốt nhẹ mũi anh, mắt anh rồi môi của anh, mỉm cười thỏa mãn_"Anh hứa là sẽ cứng rắn, suy nghĩ thấu đáo hơn đi"
"Anh..."
Anh vừa định nói thì cô lại khúc khích cười, giơ ngón trỏ che miệng không cho anh nói, gương mặt lém lỉnh_"Yên lặng, em chờ anh. Nhớ đó"
Nói xong cũng không chờ anh trả lời vui vẻ đẩy anh ra xa_”Mau về, mau về, trời lạnh lắm, Hàn Thanh sẽ trông”
Anh yên lặng đứng đó, ngây ngẩn nhìn Hàn Diễm đóng cánh cửa hàng rào, bất giác lại nhìn xuống bàn tay vẫn đang nắm chặt con dao vừa lấy trong bếp của cô ra, có chút không tin nổi, đánh rơi con dao, không quay đầu chạy đi.
Hàn Diễm cũng không trở vào nhà mà đánh vòng sang gara lấy xe.
Chạy được một đoạn thì dừng lại, bật đèn mở ra phong bì gần như bị lãng quên, từ từ, chậm rãi đọc.
Mỗi một tờ báo cáo được lật qua lại là một lần khiến đôi mày của cô chau lại ngày một sâu. Hàn Diễm có chỗ hít thở không thông, ngẩng đầu kiềm lại nước mắt sắp tuôn rơi, kiềm lòng tiếp tục đọc những tờ tiếp theo. Nhưng càng đọc thì tầm nhìn lại càng mờ nước mắt không thể kiềm được, lần thứ hai trong những năm khó khăn qua, nó lại lặng lẽ rơi
Hàn Thanh, người cô nghĩ là gia đình, người thân cuối cùng. Người cô có thể an tâm mà tin tưởng cùng với mẹ ruột của em ấy khiến cho mẹ Hàn Diễm chết, rồi đến ba, rồi cướp hẳn người cô yêu và bây giờ đang lén lút cùng mẹ em ấy thâu mua hết cổ phiếu của công ty, thậm chí đến mạng của cô cũng muốn.
Hàn Diễm khóc, nước mắt rơi ra từ đôi mắt nhưng cô lại cười, cả nét mặt cũng là đang cười nhưng cười trong đau đớn.
Sau một lúc lâu, cảm thấy bản thân đã ổn, tinh thần cũng khôi phục, mạnh tay gạc ngang hàng nước mắt, hít thật sâu, láy xe rời đi.
Chạy đến địa điểm mình muốn, nhìn đến sắp hồ sơ ban nãy, cầm ra từng tờ, từng tờ một xé nát, sau đó gom lại mớ hỗn độn bỏ vào phòng bì, mở cửa cầm theo nó bước xuống xe
“Hy vọng không bị bắt tội xã rác”_cô chậm rãi mở phong bì đầy những mảnh giấy nhỏ, vươn tay định là sẽ bóc từng cụm mà thả.
Nhưng nữa đường lại dừng lại, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là quyết định dùng hai tay cầm phong bì đã được mở sẵn, dốc ngược xuống sống.
Cô nhón người, đưa tầm mắt nhìn theo những mảnh giấy nhỏ chao đảo, bay lượn trong làn gió đêm, có mảnh bay lên cao, có mảnh thì biến mất vào đêm tối, có mảnh lại bay ngược lên cầu.
Hàn Diễm chép miệng chán nản lại đưa mắt xuống nhìn lòng sông đen kịt thở dài
"Đời này sống một cuộc đời không nên sống, yêu một người không nên yêu, tin một người không nên tin. Thôi vậy, xem như đây là điểm dừng. Sống nữa thì có mà chết vì tức. Nếu có bắt đầu mới thì tốt nhất nên sống cho bản thân mình nhé tôi ơi"
Cô tự mỉm cười an ủi, chậm chạp đứng trên thành cầu đón nhận từng đợt gió lạnh lẻo quấn quanh người, khẽ thở dài, xoay người vào trong, đang muốn dang tay thả mình rơi thì lại nhìn thấy một chiếc xe đậu nhanh vào bên cầu rồi một nam nhân từ chiếc xe ấy vội vã chạy đến.
Trong đầu liền nãy ra một ý tưởng, cô vẫn đứng yên, chỉ là thôi dang tay, nhướn mày nhìn người chạy đến.
Anh ta thở vô cùng vội vàng, điệu bộ lúng túng, gấp gáp đến buồn cười_“Cô..cô, cô định...định...làm...làm...cái...g...gì”
Hàn Diễm nhướn mày, giọng điệu cứ như việc anh ta hỏi là chuyện hiển nhiên_“Tự tử”
Nam nhân đó lảo đảo đến ý muốn túm chân cô, nhưng vừa thấy chân Hàn Diễm khẽ nhấp bước nhỏ về phía sao thì anh lại ngưng hành động, giơ ta hai tay hoà hoản_”Chờ, chờ một chút”
“Gì đây?”_cô khoanh tay, ánh mắt tràn ngập hứng thú lại giả vờ không vừa ý nhìn người trước mắt_”Đến chết anh cũng không cho người ta toại nguyện sao?”
“Bình tĩnh, haha, có chuyện gì cũng đều có thể nói ra để giải quyết cả”
“Vậy chuyện anh phát hiện bản thân là đồng tính nhưng lại yêu vợ của mình hết sức anh phải làm sao. Nữa người dưới nghĩ muốn người khác mà nữa trên lại yêu vợ”_nữ nhân cười một nụ cười vô cùng tàn bạo hướng nam nhân đang thất thần nhướn mày
“Không có đáp án chứ gì”_cô xoay người, mím môi nén cười
Nam nhân nghe vậy thì rối bù, vò áo bức tóc, giơ tay cản_“Khoan, khoan, tôi có đáp án”
Cô cũng rất thương người, lại tiếp tục xoay vào_“Nói nghe xem”
“Nếu tôi yêu vợ thì chắc chắn không muốn cô ấy đau lòng. Buông tay, để cô ấy có hạnh phúc khác”
“Vậy nếu cô ấy cũng yêu anh thì sao??”
“Ách”
“Anh yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu anh, lưỡng tình tương duyệt. Nhưng anh biết, anh chỉ xem cô ấy là tri kỉ, không hơn được”
“...”
“Không được chứ gì. Nói thiệt, tôi cũng không biết làm sao đâu. Đặt ra vấn đề chứ đến tôi còn chưa nghĩ đáp án”
“Khoan, cô cứ từ từ, xuống đất đã rồi tôi cùng cô giải quyết”
Hàn Diễm cười nữa miệng, nhướn mày_“Giải quyết cái gì??”
Nam nhân được hỏi chưng ra vẻ mặt ngây ngô_“Chuyện cô vừa nói”
“Tôi đùa anh thôi, chứ có đứa ngốc nào lại đem chuyện của mình ra hỏi người ngoài cuộc chứ “
“Cô nói ra thì mới giải quyết được”
“Nhưng tôi không thích”
“Chả lẽ cô không muốn sống sao?”
“Ừ”
Nam nhân dường như đuối lý với Hàn Diễm, tiếp tục vò tay, bứt tóc rồi nhìn người trước mắt, hối hả nói_“Lý do, cho tôi lý do”
“Này, anh nếu cứ như vầy, đến khi tôi chết lại vì sự ngăn cản này của anh mà chuyển hoá thành vong hồn mà quay qua ám anh đấy. Chưa đọc truyện Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Anh của Tào Đình sao?”
Nam nhân cũng rất có tinh thần, ngây ngô lắc đầu_”Không biết”
“Thế này, chuyện kể về, à mà nói thiệt, tôi cũng chưa coi. Chỉ biết đại khái nội dung thôi. Đơn giản việc kiếp trước nam chính chết nhưng lại không được chôn, người người đi qua đều dùng ánh mắt dửng dưng, thái độ không quan tâm. Nhưng có một cô gái, bởi vì tiếc thương hay đồng cảm mà giúp anh ta đắp chiếu, rồi sau đó thì nữ chính đến giúp anh ta chôn cất. Anh biết vì sao tôi nhắc chuyện này không??”
“Không biết”
“Nam chính kia thành hồn ma, hết theo ám người giúp anh đến đắp chiếu một thời gian dài thì sao đó quay ra ám người chôn cất anh. Sợ chưa”
Nam nhân nghe vậy liền trợn mắt, ngắt ngứ không dám nói tiếp. Nhưng bằng một sự diệu kì nào đó, anh ta hít thật sâu vào_”Tôi không sợ, thật sự không sợ, cô đừng lo”
“Nhưng tôi sợ. Không nghe câu ma sống còn ác hơn ma chết sao??”
“Ơ...”
“Anh trai, về nhà đi, xem như chưa thấy gì đi. Nhé. Làm ơn đó”
“Không được, cô phải xuống đã, cô xuống rồi đi cùng tôi”
“Anh trai à, anh tốt thật đó”
“Cô mau xuống đi, cứ mãi như vậy sẽ bệnh đấy”
“Vậy thôi, này là do anh cố chấp, không phải lỗi của tôi”
Hàn Diễm nhún vai, nở một nụ cười cuối cùng cô có thể diễn đạt, lại là nụ cười tiếc nuối, tang thương.
Rồi trước sự khó hiểu, chuyển sang ngỡ ngàng của nam nhân trước mắt, cô dang tay thả mình rơi xuống để gió ôm đêm ấp, để dòng nước lạnh lẽo nhấn chìm cả thân thể, cả tâm hồn, cả một đời người.
Người ta thường nói, lúc cận kề cái chết thì người mà bản thân yêu thương nhất sẽ xuất hiện.
Hàn Diễm có chút hoang mang.
Tại sao chứ?
Cô có thể đảm bảo với chính mình
Cô thương mẹ, yêu ba.
Cô trân trọng em gái, muốn có một gia đình.
Cô yêu đến cuồng dại nam nhân kia.
Nhưng cuối cùng, vào giờ phút này, cô không thể thấy được bất cứthứ gì ngoài việc cảm nhận được làn nước lạnh thấu xương quanh người, rồi nước ùa vào mũi, vào tai, vào miệng. Hàn Diễm cảm thấy có một chút khó chịu nhưng rồi rất nhanh sau đó, cơ thể, tứ chi dần tê liệt, tầm nhìn cũng chìm vào tăm tối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook