Hắn Đến Từ Nữ Tôn
-
Chương 5: Quan niệm khác biệt
Phó Chỉ Lan chỉ cảm thấy tiếng sấm cuồn cuộn không ngừng, đầu nổ tung hoa, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời lại bắt đầu hoài nghi mình đang nằm mơ. Thep những sóng gió từng thấy, cũng thường xem tiểu thuyết trên Tấn Giang, thường thức cơ bản cô cũng không thiếu hụt, vẫn tính là có thể kịp thời phản ứng lại.
Theo cách nói của Băng Diễm, chẳng lẽ anh, đến từ nữ tôn?
"Băng Diễm, chỗ của anh là phụ nữ cầm quyền hả? Đàn ông có địa vị thấp hơn phụ nữ đúng không?" Phó Chỉ Lan không để ý tới chi tiết khác, chỉ níu lấy điểm mấu chốt nhất hỏi thăm.
Băng Diễm hơi mơ màng.
Ở trong phạm vi nhận biết của anh, phụ nữ thông minh cơ trí có thể sinh ra đời sau là sinh linh tôn quý gần thần linh nhất, mà đàn ông mọi thứ không bằng phụ nữ nên từ khi sinh ra đã là đầy tớ, đây là đạo lý thiên kinh địa nghĩa từ xưa không thay đổi mà? Chỉ là quốc sư đại nhân từng nói, qua các triều đại thay đổi đàn ông được phụ nữ huấn luyện dạy dỗ càng ngày càng thông minh, có thể phụ trách nhiều công việc hơn, vì vậy đến khi Đại Chu lập quốc, đã thi ân cho đàn ông ít đi trói buộc, quy định chỉ cần là đàn ông gả thành chính phu là có thể thoát khỏi nô tịch, ở trong nhà có thể có nhiều quyền lợi hơn đàn ông bình thường, nếu như vẫn tuân thủ nghiêm ngặt phu đức vì thê dạy nữ không bị hưu bỏ, như vậy khi chính phu ở già đi nhan sắc phai tàn cũng có thể được thê gia phụng dưỡng, sẽ không bị đuổi ra khỏi cửa lưu lạc nơi đầu đường tự sanh tự diệt.
"Thê chủ đại nhân, chẳng lẽ Thần Tiên Thánh Thổ không phải như vậy sao?" Lòng Băng Diễm thấp thỏm, hoài nghi nơi này và Đại Chu có điều khác nhau, anh không hiểu quy củ ngộ nhỡ phạm vào kiêng kỵ, bị thê chủ chán ghét mà vứt bỏ thì phải làm cái gì, nên thừa dịp thê chủ tâm trạng tốt, vội vàng hỏi rõ mới phải.
"À, ừ." Phó Chỉ Lan không biết nên giải thích vấn đề nhạy cảm này thế nào, vì vậy đá quả bóng lại hỏi: "Nơi này của chúng tôi phong tục quả thực không giống Đại Chu, chỉ là trong lúc nhất thời rất khó giải thích rõ rang cho anh. Anh có thể nói sơ qua tình huống nơi đó không, tôi nghe xem có khác biệt sẽ nói cho anh biết."
Băng Diễm âm thầm vui mừng, nghe cô cũng không phải là người cậy mạnh không nói đạo lý, cô cư nhiên tình nguyện nghe một người đàn ông giải thích vấn đề. Cô là chủ nhân sáng suốt đúng chứ? Anh nhanh chóng nhớ lại các quy tắc của đàn ông, phân biệt nặng nhẹ, suy nghĩ có phải nên tránh nặng tìm nhẹ, chọn lời nói có lợi với mình không.
Phó Chỉ Lan phát hiện Băng Diễm không giống người dã man ngu muội không cách nào câu thông, lời nói cử chỉ của anh cũng thể hiện ra dáng vẻ huấn luyện nghiêm chỉnh, tinh thần cũng rất tỉnh táo, thái độ đối với cô vô cùng cung kính. Đề phòng của cô vô thức rớt xuống, cảm xúc cũng không khỏi biến thành đồng tình và mềm lòng.
Băng Diễm bị xích, trên người trải rộng vết thương, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới tách ra, anh hẳn rất khó chịu, lại phải quỳ thẳng tắp, không dám chậm trễ chút nào, trả lời câu hỏi của cô. Anh cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, nếu sống trong Xã Hội Hiện Đại thì mới trưởng thành. Nếu như những câu Băng Diễm nói là thật, thế giới nữ tôn đó luôn luôn đối đãi với đàn ông chẳng khác súc vật như thế, anh cũng thật sự rất đáng thương.
Anh trống rỗng xuất hiện trước mặt cô, dù là cướp hay là duyên, cô cũng không cách nào trốn tránh trách nhiệm? Cô không thể làm như không thấy được?
Vào giờ phút này, Phó Chỉ Lan hoàn toàn bỏ qua ý nghĩ nghiêng người rời đi. Cô nghĩ ít nhất cũng nên mang anh ra khỏi nơi hoang vu này, mua cho anh quần áo bình thường, giúp anh trị liệu vết thương. Sau đó đưa anh đến chỗ thưu nhận và giúp đỡ..., như vậy mới coi là là phù hợp nguyên tắc cơ bản của Chủ Nghĩa Nhân Đạo.
Nhưng anh luôn miệng nhiều tiếng gọi cô thê chủ đại nhân khỉ gió gì đó, anh cho rằng bị cô cợt nhã, cô nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi loại hiểu lầm lúng túng này đây? Chẳng lẽ trình bày cho anh sơ sơ hệ thống đạo đức tiêu chuẩn xã hội hiện đại, tuyên truyền truyền quan niệm nam nữ bình đẳng hả? Băng dày ba thước, cô sợ là mình nói ra vài lời, anh căn bản không tin, trong thời gian ngắn cũng chưa chắc tiếp nhận.
Phó Chỉ Lan vừa tính toán thế nào bỏ rơi phiền toái, vừa gia tốc mặc quần áo nửa ướt nửa khô đặt trên tảng đá. Tuy nói người quỳ đối diện là người đàn ông dịu ngoan tới từ thế giới nữ tôn, chỉ là cô cũng không có thói quen mặc áo lót thảo luận vấn đề nghiêm chỉnh với một người đàn ông trưởng thành xa lạ. Ngộ nhỡ đối phương cho là cô lại muốn "cợt nhã" anh, vậy cô còn oan hơn Đậu Nga.
Logic của Băng Diễm rất mạch lạc rõ ràng, đơn giản kể lại quy tắc quan trọng của đàn ông ở Đại Chu. Cái gọi là quy tắc đàn ông cũng không phải là một quyển sách, mà là tập hợp 《 nam huấn 》, 《 nam giới 》, 《 thê cương 》 những thứ này tương truyền từ xưa, điều lệ chuyên gò bó cử chỉ tư tưởng của đàn ông. Trong đó còn có một cuốn là viết cho đàn ông gả thành chính phu của người ta thoát khỏi nô tịch, liệt kê ra danh mục phong phú, chỉ cần đàn ông phạm vào bất kỳ điều nào cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, bị hưu bỏ lần nữa trở thành đầy tớ vẫn coi là kết quả tốt, tình hình chung là dìm lồng heo, trầm đường, lấp giếng hoặc lỏa thể dạo phố thị chúng hoặc hình phạt treo cổ chém eo vân vân.
Băng Diễm cho là đời này mình không thể làm chính phu người ta, vì vậy cố ý kể nhiều quy củ của chính phu, dù thế nào đi nữa anh vĩnh viễn cũng sẽ không phạm vào, không cần lo lắng.
Phó Chỉ Lan nghe thấy thì chắt lưỡi, đối chiếu với lễ giáo phong kiến trói buộc phụ nữ cổ đại, Băng Diễm nói về các hạng quy tắc dành cho đàn ông Đại Chu còn nghiêm khắc hơn. Chỉ bằng điều đàn ông ra đời đã là đầy tớ, như sản phẩm chăn nuôi có có thể bị mẫu thân và tỷ muội tùy ý mua bán, đã là không có nhân tính. Mà đàn ông muốn thoát khỏi nô tịch có được chút ít quyền con người đáng thương chỉ có cơ hội duy nhất, chính là gả thành chính phu, đây đã là biểu hiện văn minh.
Cô đang kinh ngạc, cơ bản đã quên mới vừa rồi mình nói là, nếu như có khác nhau cô sẽ nói cho Băng Diễm.
Thê chủ đại nhân vẫn rất kiên nhẫn nghe anh giảng thuật, không cắt đứt anh, cũng không chỉ ra khác nhau, cái này có phải nói rõ quy tắc dành cho đàn ông ở Thần Tiên Thánh Thổ không khác Đại Chu bao nhiên, ít nhất những thứ anh ăn bớt ăn xén nói ra phải là giống nhau? Nếu như đa số tương tự, anh tự tin mình có thể tuân thủ, vì vậy thấp thỏm bất an trong lòng cũng dần dần phai nhạt đi.
Ánh mắt Phó Chỉ Lan ở dao động trên người của Băng Diễm, cô ngồi trên thảm, đôi tay tìm công cụ trong ba lô. Bởi vì vội vàng quyết định du lịch, trong ba lô của Phó Chỉ Lan căn bản không có dự bị thuốc cầm máu băng bó, cũng may cô nhớ mang máng trong cóp sau xe hơi mình có một túi cấp cứu. Cô nghĩ bằng không đợi mưa tạnh, cô mang Băng Diễm về xe, lại chữa thương cho anh, hi vọng lúc ấy không tính là quá muộn. Nhưng xiềng xích lạnh lẽo trên cổ tay Băng Diễm vẫn nên mở ra sớm một chút thì tốt hơn, tránh cho một lát người đi đường cản trở.
Dĩ nhiên cô cẩn thận nói hỏi thăm trước một câu, tránh cho ngộ nhỡ đó là phong tục kỳ quái của Đại Chu người ta, cô tự cho là tốt bụng mở xiềng xích nói không chừng là sai lầm: "Cái đó, xiềng xích trên cổ tay anh, cũng là quy củ Đại Chu hả?"
"Ngài là hỏi thăm xiềng xích trên cổ tay nô sao?" Băng Diễm sớm thành thói quen xiềng xích trên cổ tay, nếu không phải thê chủ đại nhân hỏi thăm, anh cơ hồ quên mất, anh dừng một chút, cung kính trả lời, "Khi đàn ông Đại Chu mười bốn tuổi trưởng thành, sẽ được chủ nhân ban cho xiềng xích đeo bên trên cổ tay trái. Đàn ông chưa gả ra ngoài, trừ phi tình huống đặc biệt, đầu khác của xiềng xích phải do cô gái dắt hoặc là buộc ở sau xe ngựa, để ngừa lạc đường."
Linh ngạc và đồng tình trong lòng Phó Chỉ Lan đan vào, không nhịn được hỏi nói: "Loại vật này sẽ không mang cả đời chứ?"
Băng Diễm cẩn thận giải thích: "Ở Đại Chu, sau khi đàn ông lập gia đình, chìa khóa do chủ nhân trước chuyển giao cho thê chủ, nếu có thể làm cho thê chủ vui vẻ, hoặc là làm thê chủ sinh nữ nhi, thì có tư cách gở xiềng xích xuống, sau này đi ra ngoài cũng không cần mang nữa. Hơn nữa luật pháp Đại Chu càng khoan dung độ lượng với đàn ông hơn tiền triều, không chỉ có chính phu phu, ngay cả thị phu, tiểu thị cũng có cơ hội cởi xiềng xích xuống, so với đàn ông bình thường không có danh phậnhiện ra thân phận được sủng ái."
Phó Chỉ Lan chú ý tới khi Băng Diễm đang nói những lời này, trong ánh mắt tràn đầy ước ao và hâm mộ, nhưng nếu lời nói cùng động tác vẻ mặt của anh đều là giả giả vờ, vậy kỹ thuật diễn của anh tuyệt đối sinh động hơn ảnh đế Oscar. Cho nên, có lẽ, những câu anh đang nói là thật. Có lẽ, cô cho là những điều thê thảm anh gặp phải khi anh nói về Đại Chu đó, hết sức bình thường tầm thường.
Trên khác biệt khổng lồ về quan niệm đập tâm thần của Phó Chỉ Lan. Tiếp theo cô tìm thấy trong ba lô một thanh dao gấp, cô liếc mắt nhìn xiềng xích trên cổ tay Băng Diễm xem ra là chế tạo từ sắt tinh khiết, xem chừng thanh dao gấp của mình không có tác dụng, vẫn là đừng lấy ra làm mất mặt xấu hổ. Bây giờ cô bắt đầu hoài niệm cái chìa khóa vạn năng trong nhà cất giữ, nói không chừng có thể phát huy hiệu quả với ổ khóa cổ đại chế tạo đơn giản này.
Tạm thời không cách nào bỏ đi xiềng xích của Băng Diễm, Phó Chỉ Lan khó tránh khỏi cảm thấy áy náy. Băng Diễm vẫn cẩn thận tỉ mỉ quỳ gối trên đất đá như cũ. So sánh hai người cô không nhịn được càng thêm tự trách, quyết định nhường thảm mình đang ngồi ra. Ít nhất trên người cô đầy đủ quần áo, mà Băng Diễm vết thương tách ra vẻn vẹn một cái nội khố che đậy thân thể, dáng vẻ thật sự rất thê thảm. Phó Chỉ Lan đứng lên, giơ túi lên nhường ra chỗ mình đã ngồi ấm, nói với Băng Diễm: "Anh đi qua bên thảm đi. Đợi mưa tạnh, tôi dẫn anh đi khỏi đây."
Băng Diễm mừng rỡ, không nghĩ tới chỉ là trải qua mấy câu hỏi đơn giản như vậy, thê chủ đại nhân lại thay đổi ý định, muốn dẫn anh rời khỏi. Có phải bởi vì cô đã cảm nhận được thái độ dịu ngoan cung kính của anh, dù là anh vẻ ngoài xấu xí, cô vẫn không ghét bỏ nữa. Cô là một người thiện lương đúng chứ?
Cô để cho anh đi đến chỗ thảm cô vừa mới rồi nơi đó, vì cái gì? Anh không kịp nghĩ kĩ, lại sợ chậm trễ mệnh lệnh của thê chủ, vội vàng quỳ gối bò qua. Chợt anh linh quang chợt lóe, hiểu ý tứ trong mệnh lệnh của thê chủ. Cô đang khảo nghiệm kiến thức bản lĩnh hầu hạ của anh và sao? Anh cẩn thận nâng thảm trên mặt đất lên, đắp lên sau lưng của mình, sau đó nằm úp sấp thành dáng ghế ngồi.
Ở Đại Chu, khi phụ nữ lên đường ra ngoài, đàn ông phụ trách đeo hành lý nặng nề trên lưng, lúc nghỉ ngơi, đàn ông tháo hành lý xuống, vừa vội tạp vụ, vừa bày các món đồ lặt vặt hầu hạ phụ nữ nghỉ ngơi. Dĩ nhiên phụ nữ bình dân nhà nghèo không nuôi nổi nhiều nam nhân như vậy, cho nên bình thường phụ nữ phô trương thế này nhất định là Xuất Thân Phú Quý.
Xem ra thê chủ của anh cũng không phải là người bình thường. Mặc dù trên sống lưng anh có thương tích, nhưng trải qua huấn luyện đã lâu, tự tin tùy thê chủ hoặc ngồi hoặc dựa vào cũng không thành vấn đề. Nếu thật sự cầm cự không nổi, anh sẽ đổi thành mở rộng tứ chi nằm sấp làm nệm êm, chắc là thê chủ dịu dàng như thế sẽ không để ý.
Nhìn động tác kỳ lạ của Băng Diễm, Phó Chỉ Lan hoàn toàn choáng váng. Suy đoán chẳng lẽ tư thế kia của Băng Diễm là chờ cô ngồi lên trên sống lưng đầy thương tích mệt mỏi của anh? Cho dù là cách một cái thảm, anh cũng sẽ đau chứ?
Lúc này cô không hỏi phong tục nữa, trực tiếp nói: "Băng Diễm, tôi. . . . . . Ý của tôi là mặt đất lạnh lắm, tôi vừa không có quần áo dư thừa, trong người anh có thương tích, nên ngồi trên thảm nghỉ một lát. Tôi không mệt, đứng bên cạnh là được."
"À?" Băng Diễm kinh ngạc ra tiếng, cơ hồ hoài nghi mình bị thương nặng xuất hiện nghe nhầm. Anh vận chân khí, xác nhận mình tỉnh táo như cũ, như vậy anh không có nghe lầm, thê chủ đại nhân cư nhiên không phải muốn dùng anh làm ghế ngồi, mà cho phép anh ngồi trên thảm nghỉ ngơi? Đây quả thực thật không thể tưởng tượng nổi. Tại sao cô lại đối với anh tốt như vậy chứ?
Theo cách nói của Băng Diễm, chẳng lẽ anh, đến từ nữ tôn?
"Băng Diễm, chỗ của anh là phụ nữ cầm quyền hả? Đàn ông có địa vị thấp hơn phụ nữ đúng không?" Phó Chỉ Lan không để ý tới chi tiết khác, chỉ níu lấy điểm mấu chốt nhất hỏi thăm.
Băng Diễm hơi mơ màng.
Ở trong phạm vi nhận biết của anh, phụ nữ thông minh cơ trí có thể sinh ra đời sau là sinh linh tôn quý gần thần linh nhất, mà đàn ông mọi thứ không bằng phụ nữ nên từ khi sinh ra đã là đầy tớ, đây là đạo lý thiên kinh địa nghĩa từ xưa không thay đổi mà? Chỉ là quốc sư đại nhân từng nói, qua các triều đại thay đổi đàn ông được phụ nữ huấn luyện dạy dỗ càng ngày càng thông minh, có thể phụ trách nhiều công việc hơn, vì vậy đến khi Đại Chu lập quốc, đã thi ân cho đàn ông ít đi trói buộc, quy định chỉ cần là đàn ông gả thành chính phu là có thể thoát khỏi nô tịch, ở trong nhà có thể có nhiều quyền lợi hơn đàn ông bình thường, nếu như vẫn tuân thủ nghiêm ngặt phu đức vì thê dạy nữ không bị hưu bỏ, như vậy khi chính phu ở già đi nhan sắc phai tàn cũng có thể được thê gia phụng dưỡng, sẽ không bị đuổi ra khỏi cửa lưu lạc nơi đầu đường tự sanh tự diệt.
"Thê chủ đại nhân, chẳng lẽ Thần Tiên Thánh Thổ không phải như vậy sao?" Lòng Băng Diễm thấp thỏm, hoài nghi nơi này và Đại Chu có điều khác nhau, anh không hiểu quy củ ngộ nhỡ phạm vào kiêng kỵ, bị thê chủ chán ghét mà vứt bỏ thì phải làm cái gì, nên thừa dịp thê chủ tâm trạng tốt, vội vàng hỏi rõ mới phải.
"À, ừ." Phó Chỉ Lan không biết nên giải thích vấn đề nhạy cảm này thế nào, vì vậy đá quả bóng lại hỏi: "Nơi này của chúng tôi phong tục quả thực không giống Đại Chu, chỉ là trong lúc nhất thời rất khó giải thích rõ rang cho anh. Anh có thể nói sơ qua tình huống nơi đó không, tôi nghe xem có khác biệt sẽ nói cho anh biết."
Băng Diễm âm thầm vui mừng, nghe cô cũng không phải là người cậy mạnh không nói đạo lý, cô cư nhiên tình nguyện nghe một người đàn ông giải thích vấn đề. Cô là chủ nhân sáng suốt đúng chứ? Anh nhanh chóng nhớ lại các quy tắc của đàn ông, phân biệt nặng nhẹ, suy nghĩ có phải nên tránh nặng tìm nhẹ, chọn lời nói có lợi với mình không.
Phó Chỉ Lan phát hiện Băng Diễm không giống người dã man ngu muội không cách nào câu thông, lời nói cử chỉ của anh cũng thể hiện ra dáng vẻ huấn luyện nghiêm chỉnh, tinh thần cũng rất tỉnh táo, thái độ đối với cô vô cùng cung kính. Đề phòng của cô vô thức rớt xuống, cảm xúc cũng không khỏi biến thành đồng tình và mềm lòng.
Băng Diễm bị xích, trên người trải rộng vết thương, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới tách ra, anh hẳn rất khó chịu, lại phải quỳ thẳng tắp, không dám chậm trễ chút nào, trả lời câu hỏi của cô. Anh cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, nếu sống trong Xã Hội Hiện Đại thì mới trưởng thành. Nếu như những câu Băng Diễm nói là thật, thế giới nữ tôn đó luôn luôn đối đãi với đàn ông chẳng khác súc vật như thế, anh cũng thật sự rất đáng thương.
Anh trống rỗng xuất hiện trước mặt cô, dù là cướp hay là duyên, cô cũng không cách nào trốn tránh trách nhiệm? Cô không thể làm như không thấy được?
Vào giờ phút này, Phó Chỉ Lan hoàn toàn bỏ qua ý nghĩ nghiêng người rời đi. Cô nghĩ ít nhất cũng nên mang anh ra khỏi nơi hoang vu này, mua cho anh quần áo bình thường, giúp anh trị liệu vết thương. Sau đó đưa anh đến chỗ thưu nhận và giúp đỡ..., như vậy mới coi là là phù hợp nguyên tắc cơ bản của Chủ Nghĩa Nhân Đạo.
Nhưng anh luôn miệng nhiều tiếng gọi cô thê chủ đại nhân khỉ gió gì đó, anh cho rằng bị cô cợt nhã, cô nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi loại hiểu lầm lúng túng này đây? Chẳng lẽ trình bày cho anh sơ sơ hệ thống đạo đức tiêu chuẩn xã hội hiện đại, tuyên truyền truyền quan niệm nam nữ bình đẳng hả? Băng dày ba thước, cô sợ là mình nói ra vài lời, anh căn bản không tin, trong thời gian ngắn cũng chưa chắc tiếp nhận.
Phó Chỉ Lan vừa tính toán thế nào bỏ rơi phiền toái, vừa gia tốc mặc quần áo nửa ướt nửa khô đặt trên tảng đá. Tuy nói người quỳ đối diện là người đàn ông dịu ngoan tới từ thế giới nữ tôn, chỉ là cô cũng không có thói quen mặc áo lót thảo luận vấn đề nghiêm chỉnh với một người đàn ông trưởng thành xa lạ. Ngộ nhỡ đối phương cho là cô lại muốn "cợt nhã" anh, vậy cô còn oan hơn Đậu Nga.
Logic của Băng Diễm rất mạch lạc rõ ràng, đơn giản kể lại quy tắc quan trọng của đàn ông ở Đại Chu. Cái gọi là quy tắc đàn ông cũng không phải là một quyển sách, mà là tập hợp 《 nam huấn 》, 《 nam giới 》, 《 thê cương 》 những thứ này tương truyền từ xưa, điều lệ chuyên gò bó cử chỉ tư tưởng của đàn ông. Trong đó còn có một cuốn là viết cho đàn ông gả thành chính phu của người ta thoát khỏi nô tịch, liệt kê ra danh mục phong phú, chỉ cần đàn ông phạm vào bất kỳ điều nào cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, bị hưu bỏ lần nữa trở thành đầy tớ vẫn coi là kết quả tốt, tình hình chung là dìm lồng heo, trầm đường, lấp giếng hoặc lỏa thể dạo phố thị chúng hoặc hình phạt treo cổ chém eo vân vân.
Băng Diễm cho là đời này mình không thể làm chính phu người ta, vì vậy cố ý kể nhiều quy củ của chính phu, dù thế nào đi nữa anh vĩnh viễn cũng sẽ không phạm vào, không cần lo lắng.
Phó Chỉ Lan nghe thấy thì chắt lưỡi, đối chiếu với lễ giáo phong kiến trói buộc phụ nữ cổ đại, Băng Diễm nói về các hạng quy tắc dành cho đàn ông Đại Chu còn nghiêm khắc hơn. Chỉ bằng điều đàn ông ra đời đã là đầy tớ, như sản phẩm chăn nuôi có có thể bị mẫu thân và tỷ muội tùy ý mua bán, đã là không có nhân tính. Mà đàn ông muốn thoát khỏi nô tịch có được chút ít quyền con người đáng thương chỉ có cơ hội duy nhất, chính là gả thành chính phu, đây đã là biểu hiện văn minh.
Cô đang kinh ngạc, cơ bản đã quên mới vừa rồi mình nói là, nếu như có khác nhau cô sẽ nói cho Băng Diễm.
Thê chủ đại nhân vẫn rất kiên nhẫn nghe anh giảng thuật, không cắt đứt anh, cũng không chỉ ra khác nhau, cái này có phải nói rõ quy tắc dành cho đàn ông ở Thần Tiên Thánh Thổ không khác Đại Chu bao nhiên, ít nhất những thứ anh ăn bớt ăn xén nói ra phải là giống nhau? Nếu như đa số tương tự, anh tự tin mình có thể tuân thủ, vì vậy thấp thỏm bất an trong lòng cũng dần dần phai nhạt đi.
Ánh mắt Phó Chỉ Lan ở dao động trên người của Băng Diễm, cô ngồi trên thảm, đôi tay tìm công cụ trong ba lô. Bởi vì vội vàng quyết định du lịch, trong ba lô của Phó Chỉ Lan căn bản không có dự bị thuốc cầm máu băng bó, cũng may cô nhớ mang máng trong cóp sau xe hơi mình có một túi cấp cứu. Cô nghĩ bằng không đợi mưa tạnh, cô mang Băng Diễm về xe, lại chữa thương cho anh, hi vọng lúc ấy không tính là quá muộn. Nhưng xiềng xích lạnh lẽo trên cổ tay Băng Diễm vẫn nên mở ra sớm một chút thì tốt hơn, tránh cho một lát người đi đường cản trở.
Dĩ nhiên cô cẩn thận nói hỏi thăm trước một câu, tránh cho ngộ nhỡ đó là phong tục kỳ quái của Đại Chu người ta, cô tự cho là tốt bụng mở xiềng xích nói không chừng là sai lầm: "Cái đó, xiềng xích trên cổ tay anh, cũng là quy củ Đại Chu hả?"
"Ngài là hỏi thăm xiềng xích trên cổ tay nô sao?" Băng Diễm sớm thành thói quen xiềng xích trên cổ tay, nếu không phải thê chủ đại nhân hỏi thăm, anh cơ hồ quên mất, anh dừng một chút, cung kính trả lời, "Khi đàn ông Đại Chu mười bốn tuổi trưởng thành, sẽ được chủ nhân ban cho xiềng xích đeo bên trên cổ tay trái. Đàn ông chưa gả ra ngoài, trừ phi tình huống đặc biệt, đầu khác của xiềng xích phải do cô gái dắt hoặc là buộc ở sau xe ngựa, để ngừa lạc đường."
Linh ngạc và đồng tình trong lòng Phó Chỉ Lan đan vào, không nhịn được hỏi nói: "Loại vật này sẽ không mang cả đời chứ?"
Băng Diễm cẩn thận giải thích: "Ở Đại Chu, sau khi đàn ông lập gia đình, chìa khóa do chủ nhân trước chuyển giao cho thê chủ, nếu có thể làm cho thê chủ vui vẻ, hoặc là làm thê chủ sinh nữ nhi, thì có tư cách gở xiềng xích xuống, sau này đi ra ngoài cũng không cần mang nữa. Hơn nữa luật pháp Đại Chu càng khoan dung độ lượng với đàn ông hơn tiền triều, không chỉ có chính phu phu, ngay cả thị phu, tiểu thị cũng có cơ hội cởi xiềng xích xuống, so với đàn ông bình thường không có danh phậnhiện ra thân phận được sủng ái."
Phó Chỉ Lan chú ý tới khi Băng Diễm đang nói những lời này, trong ánh mắt tràn đầy ước ao và hâm mộ, nhưng nếu lời nói cùng động tác vẻ mặt của anh đều là giả giả vờ, vậy kỹ thuật diễn của anh tuyệt đối sinh động hơn ảnh đế Oscar. Cho nên, có lẽ, những câu anh đang nói là thật. Có lẽ, cô cho là những điều thê thảm anh gặp phải khi anh nói về Đại Chu đó, hết sức bình thường tầm thường.
Trên khác biệt khổng lồ về quan niệm đập tâm thần của Phó Chỉ Lan. Tiếp theo cô tìm thấy trong ba lô một thanh dao gấp, cô liếc mắt nhìn xiềng xích trên cổ tay Băng Diễm xem ra là chế tạo từ sắt tinh khiết, xem chừng thanh dao gấp của mình không có tác dụng, vẫn là đừng lấy ra làm mất mặt xấu hổ. Bây giờ cô bắt đầu hoài niệm cái chìa khóa vạn năng trong nhà cất giữ, nói không chừng có thể phát huy hiệu quả với ổ khóa cổ đại chế tạo đơn giản này.
Tạm thời không cách nào bỏ đi xiềng xích của Băng Diễm, Phó Chỉ Lan khó tránh khỏi cảm thấy áy náy. Băng Diễm vẫn cẩn thận tỉ mỉ quỳ gối trên đất đá như cũ. So sánh hai người cô không nhịn được càng thêm tự trách, quyết định nhường thảm mình đang ngồi ra. Ít nhất trên người cô đầy đủ quần áo, mà Băng Diễm vết thương tách ra vẻn vẹn một cái nội khố che đậy thân thể, dáng vẻ thật sự rất thê thảm. Phó Chỉ Lan đứng lên, giơ túi lên nhường ra chỗ mình đã ngồi ấm, nói với Băng Diễm: "Anh đi qua bên thảm đi. Đợi mưa tạnh, tôi dẫn anh đi khỏi đây."
Băng Diễm mừng rỡ, không nghĩ tới chỉ là trải qua mấy câu hỏi đơn giản như vậy, thê chủ đại nhân lại thay đổi ý định, muốn dẫn anh rời khỏi. Có phải bởi vì cô đã cảm nhận được thái độ dịu ngoan cung kính của anh, dù là anh vẻ ngoài xấu xí, cô vẫn không ghét bỏ nữa. Cô là một người thiện lương đúng chứ?
Cô để cho anh đi đến chỗ thảm cô vừa mới rồi nơi đó, vì cái gì? Anh không kịp nghĩ kĩ, lại sợ chậm trễ mệnh lệnh của thê chủ, vội vàng quỳ gối bò qua. Chợt anh linh quang chợt lóe, hiểu ý tứ trong mệnh lệnh của thê chủ. Cô đang khảo nghiệm kiến thức bản lĩnh hầu hạ của anh và sao? Anh cẩn thận nâng thảm trên mặt đất lên, đắp lên sau lưng của mình, sau đó nằm úp sấp thành dáng ghế ngồi.
Ở Đại Chu, khi phụ nữ lên đường ra ngoài, đàn ông phụ trách đeo hành lý nặng nề trên lưng, lúc nghỉ ngơi, đàn ông tháo hành lý xuống, vừa vội tạp vụ, vừa bày các món đồ lặt vặt hầu hạ phụ nữ nghỉ ngơi. Dĩ nhiên phụ nữ bình dân nhà nghèo không nuôi nổi nhiều nam nhân như vậy, cho nên bình thường phụ nữ phô trương thế này nhất định là Xuất Thân Phú Quý.
Xem ra thê chủ của anh cũng không phải là người bình thường. Mặc dù trên sống lưng anh có thương tích, nhưng trải qua huấn luyện đã lâu, tự tin tùy thê chủ hoặc ngồi hoặc dựa vào cũng không thành vấn đề. Nếu thật sự cầm cự không nổi, anh sẽ đổi thành mở rộng tứ chi nằm sấp làm nệm êm, chắc là thê chủ dịu dàng như thế sẽ không để ý.
Nhìn động tác kỳ lạ của Băng Diễm, Phó Chỉ Lan hoàn toàn choáng váng. Suy đoán chẳng lẽ tư thế kia của Băng Diễm là chờ cô ngồi lên trên sống lưng đầy thương tích mệt mỏi của anh? Cho dù là cách một cái thảm, anh cũng sẽ đau chứ?
Lúc này cô không hỏi phong tục nữa, trực tiếp nói: "Băng Diễm, tôi. . . . . . Ý của tôi là mặt đất lạnh lắm, tôi vừa không có quần áo dư thừa, trong người anh có thương tích, nên ngồi trên thảm nghỉ một lát. Tôi không mệt, đứng bên cạnh là được."
"À?" Băng Diễm kinh ngạc ra tiếng, cơ hồ hoài nghi mình bị thương nặng xuất hiện nghe nhầm. Anh vận chân khí, xác nhận mình tỉnh táo như cũ, như vậy anh không có nghe lầm, thê chủ đại nhân cư nhiên không phải muốn dùng anh làm ghế ngồi, mà cho phép anh ngồi trên thảm nghỉ ngơi? Đây quả thực thật không thể tưởng tượng nổi. Tại sao cô lại đối với anh tốt như vậy chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook