Hắn Đến Từ Nữ Tôn
-
Chương 47: Có việc muốn cầu xin
Mặt Băng Diễm đỏ lên, vừa nghĩ đến cô ở một chỗ khác điện thoại không thấy anh ngượng ngùng, anh thoáng bình phục tâm trạng khẩn trương, giải thích: "Không có khoa trương như vậy, không phải em nói nữ sinh sau 90 cũng thích âm nhu Mỹ Thiếu Niên như Cao Nhạc sao? Diện mạo anh như vậy hẳn là cô ấy không cảm thấy hứng thú đâu.”
Dĩ nhiên Phó Chỉ Lan tin tưởng Băng Diễm nói được làm được, nhưng trái tim cảm giác hơi xin lỗi anh. Tại sao cô lại buộc anh ở bên cạnh mình chứ ? Anh có quyền lui tới nhiều bạn bè hơn, nếu không sao anh có thể trong vòng ba năm tìm được thê chủ thích hợp hơn về Đại Chu chứ?
Phó Chỉ Lan dừng chốc lát, chân thành nói: "Băng Diễm, nếu như anh cảm thấy hứng thú với cô bé nào nhất định đừng giấu giếm đừng đè nén cảm giác của mình, nói cho em biết, em sẽ không tức giận, em sẽ giúp anh."
"Tôi đối với cô ấy thật không có cảm giác." Băng Diễm cuống quít giải thích, anh hiểu ý của cô, anh cũng muốn biểu đạt ý của mình, "Tuổi cô ấy còn rất trẻ, không thích hợp. . . . . ."
"Vậy anh dễ dàng cảm thấy hứng thú với phái nữ lớn tuổi hơn anh?" Phó Chỉ Lan trêu chọc một câu, "Nếu là có người càng thành thục chững chạc hơn em, phù hợp thẩm mỹ của anh, lại yêu anh đến mức cam tâm tình nguyện cùng anh về Đại Chu xuất hiện, liệu anh có tiếp nhận cô ta không?"
"Thật sẽ có người như vậy sao?" Băng Diễm nghi ngờ hỏi.
"Thế giới lớn như vậy, sẽ phải có thôi." Phó Chỉ Lan sâu xa nói, "Trước kia em cũng không nghĩ đến sẽ gặp phải người đàn ông cơ hồ phù hợp hoàn mỹ các loại mong đợi của em như Mạc Uyên, tài mạo năng lực gia thế của bối cảnh của anh đều cùng rất xứng đôi với em, ưu tú hơn cả người nhà mong đợi. Thậm chí anh ta đã từng chủ động bày tỏ muốn theo đuổi em. . . . . . Ngày như vầy anh đẹp trai chuyện tốt, liên tiếp xảy ra, em căn bản không thích ứng được. Cho nên tạm thời em còn không thể nào tiếp thu được theo đuổi của anh ta."
"Là bởi vì anh sao?" Tiọng của Băng Diễm khó nén tự ti, "Vì em phụ trách với anh, mới không có bỏ anh, mới có thể tạm thời không chọn người đàn ông ưu tú hơn sao?"
"Không phải, anh đừng nghĩ nhiều. Có thể cũng bởi vì cảm giác mà thôi, em cảm thấy được anh an toàn hơn, trên người anh ta có quá nhiều bí mật em lười đoán. Hơn nữa lòng của en đã bị anh chiếm cứ, là em tự nguyện, buông tha cho người khác." Phó Chỉ Lan dịu dàng nói, "Nam nữ ở chung một chỗ không phải là bởi vì các mặt xứng đôi là được, còn có duyên phận và thứ tự đến trước sau nữa. Em tin tưởng nếu như anh lớn lên dưới bối cảnh như Mạc Uyên nhất định xuất sắc hơn anh ta. Hơn nữa anh ta quá ưu tú, làm em tự ti mặc cảm, không với cao nổi. Người khác nhìn thích hợp, em lại phải cân nhắc áp lực và năng lực chịu đựng của mình. Nói thật, đứng bên cạnh đàn ông ưu tú, em rất khẩn trương, nếu quả thật gả cho loại người đó, em sẽ ngày ngày lo lắng lão công mình bị người phụ nữ khác cướp đi, hoặc là là khắp nơi đề phòng kẻ tới Ám Sát, tóm lại chưa chắc hạnh phúc. Vẫn là cùng anh thì đơn giản vui vẻ an toàn thực dụng."
Đơn giản vui vẻ, an toàn thực dụng? Tán dương như vậy nếu như là đàn ông bình thường của thế giới này nghe chỉ sợ sẽ không cảm thấy vui mừng. Nhưng Băng Diễm thích nghe. Anh có thể làm cô vui vẻ, anh làm cho cô có cảm giác an toàn, việc làm của anh hữu dụng với cô, cho dù là chăm sóc cuộc sống thường ngày của cô, vì cô xử lý chuyện vặt vãnh, anh đều tình nguyện hơn nữa có thể đảm nhiệm.
Ở bên người cô, anh không phải gánh nặng phiền toái, anh rất biết đủ, mỗi một ngày sống cũng rất phong phú.
Như vậy thì đủ rồi.
Nhiều ngày sinh tình, giờ phút này trong lòng của cô chỉ có anh, không thích đàn ông khác. Anh nên vui mừng mới đúng.
Anh muốn chiếm đóng phần sủng ái này.
"Ngày mai, chừng nào thì em về?" Băng Diễm ân cần hỏi, "Anh muốn làm cơm cho em, để em về ăn."
Trong nhà có một người đẳng cấp **** ăn cơm với cô, lòng của cô nhất thời ấm lâng lâng, quên hết mọi phiền não, vui thích nói: "Sáng sớm ngày mai em bay, đoán chừng mười một giờ trưa là có thể về đến nhà, tắm vừa đúng ăn cơm anh làm."
Đột nhiên Băng Diễm lại nghĩ đến trong nhà còn có Cao Nhạc và bạn gái của cậu, lại hơi do dự nói: "Cao Nhạc cũng ở đây, nếu như cậu ấy chủ động chuẩn bị bữa cơm có phải tốt hơn không? Dù sao anh không tin thủ nghệ của mình lắm."
Phó Chỉ Lan bá đạo nói: "Nói cho em họ, em muốn ăn cơm anh làm. Bảo nó đừng ảnh hưởng anh là được."
Mười một giờ trưa ngày kế, Phó Chỉ Lan thuận lợi về đến trong nhà.
Cao Nhạc và em gái nhỏ đoán chừng chơi đùa suốt đêm, vào lúc này còn đang trong giấc mộng. Chỉ có một mình Băng Diễm, thiết tha trông đợi chờ ở cửa trước.
Anh mở cửa phòng cho cô, tự nhiên khom lưng săn sóc thay dép cho cô.
Sau đó cô không thể chờ đợi cho anh một cái ôm dịu dàng.
Hai người chỉ xa cách một ngày, nhưng vẫn không chống cự nổi nhớ nhung hành hạ, ôm hôn triền miên, suýt nữa lại muốn biến thành dịu dàng thân mật.
May mà lý trí Phó Chỉ Lan tương đối tốt, thời khắc mấu chốt cầm giữ lại, xông vào phòng vệ sinh thay quần áo tắm rửa.
Băng Diễm làm cơm trưa, không dám sơ sài, đi vào phòng bếp tiếp tục nấu ăn.
Khi Phó Chỉ Lan thay quần áo nhà, đi ra phòng ngủ chính, đang muốn giúp một tay cùng làm cơm trưa chuông, điện thoại di động của cô vang lên.
Là số xa lạ không có tên họ, Phó Chỉ Lan còn chưa quên chủ nhân số này. Đỗ Thuần, là anh ta đánh tới. Chuyện qua đi một tháng, cô tự nhận là đã đi ra khỏi đoạn Âm Ảnh kia. Cho nên lúc này, cô cũng không tránh cái gì, thản nhiên nhấn nút trả lời. Cô nghĩ biết người đàn ông này, còn có lời gì muốn nói với cô.
"Phó tiểu thư, cám ơn cô nghe điện thoại của tôi." Giọng Đỗ Thuần khách khí mà xa lánh.
Phó Chỉ Lan thoáng yên tâm, chắc Đỗ Thuần cũng là đàn ông tương đối lý trí, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay anh ta cũng không dây dưa, nhận thấy cô chán ghét, anh ta hoàn toàn biến mất trong thế giới của cô. Nhưng vì sao lúc này anh ta lại tới quấy rầy cô chứ, chẳng lẽ là việc công ?
Công ty Đỗ Thuần có bộ phận hợp tác với công ty con Phó thị, loại này hợp tác mới bắt đầu không phải vì hai người bọn họ lui tới, chỉ là nhu cầu nghiệp vụ. Dĩ nhiên ở sau khi hai người bắt đầu lui tới, công ty hợp tác càng thêm chặt chẽ.
"Chuyện riêng không bàn nữa, công sự có thể thương lượng, chỉ là phải chờ một thời gian, nói trước với thư ký của tôi." Phó Chỉ Lan rất lạnh lùng nói một câu.
"Tôi hiểu biết rõ nói lên chia tay, tổn thương cô rất lớn. Là lỗi của tôi, nếu như cô hận tôi cả đời, tôi cũng không lời nào để nói." Đỗ Thuần u buồn nói: "Nhưng mà nếu cô công tư rõ ràng, thì không nên mang hận với tôi chuyển đến trên thân người khác. Hi vọng cô đừng tiếp tục cắt giảm đơn đặt hàng đầu năm đã nói rõ của chúng tôi. Giờ tình thế kinh tế thế giới cũng không tốt, công ty của tôi rất cần quý công ty hợp tác."
Phó Chỉ Lan nghe không hiểu ra sao: "Chuyện đơn đặt hàng? Ban đầu không phải phạm vi nghiệp vụ tôi phụ trách, nghe nói gần đây tìm được một nhà cung hóa thích hợp hơn. Suy tính cho ích lợi công ty chúng tôi, chúng tôi có quyền dưới điều kiện phù hợp pháp quy tự do lựa chọn chọn đồng bạn hợp tác."
Hiển nhiên Đỗ Thuần cũng không tin tưởng Phó Chỉ Lan nói, cho là cô cố ý gây khó khăn, anh ta hạ tư thái khẩn cầu: "Phó tiểu thư, tôi không biết nên nhận lỗi với cô thế nào, cô mới bằng lòng tha thứ tôi. Tôi có thể từ từ chức trong công ty của tôi, tôi có thể biến mất trong Quốc Nội, tôi có thể chia tay Miêu Linh Linh, nhưng mà tôi không muốn công ty gia tộc của tôi vì tôi đang xử lý vấn đề tình cảm sơ sót mà sụp đổ. Tôi cùng đường mới đến van cô, hi vọng cô có thể tha thứ, hi vọng cô có thể cho tôi cơ hội sửa đổi."
Phó Chỉ Lan dở khóc dở cười nói: "Tôi thật sự phải không hiểu anh nói gì. Theo tôi được biết công ty anh đồng thời cung hóa cho rất nhiều Công Ty lớn, ít đi mấy đơn đặt hang của chúng tôi này cũng sẽ không giống như anh nói nghiêm trọng như vậy chứ?"
"Lan Lan, trước kia em không phải như vậy vô tình." Giọng Đỗ Thuần bắt đầu run rẩy, "Nếu như mà anh còn có biện pháp khác, anh quả quyết sẽ không mạo muội quấy rầy em."
"Đỗ Thuần, tôi luôn luôn như thế, có lẽ anh hiểu lầm, tóm lại tôi chưa từng táy máy tay chân với công ty anh, tôi không nợ ngươi cái gì. Tôi còn có chuyện vội, thứ cho không thể tiếp chuyện tiếp được." Phó Chỉ Lan không muốn dây dưa Đỗ Thuần ảnh hưởng cảm xúc ăn cơm trưa với Băng Diễm, vội vàng cắt đứt cuộc điện thoại phiền lòng này.
Lúc ăn cơm trưa, Băng Diễm nhìn ra Phó Chỉ Lan tâm trạng không tốt lắm, chủ động hỏi "Vị tiên sinh vừa rồi kia là bạn trai cũ của em hả?"
Phó Chỉ Lan cũng không giấu giếm đoạn đơn thuần yêu kinh nghiệm của mình với Băng Diễm, bao gồm lai lịch Đỗ Thuần. Anh đã chủ động hỏi, cô cũng không tránh né vấn đề này, nghiêm nghị giải thích: "Là anh ta, sau khi chúng em chia tay, chuyện trên phương diện làm ăn cũng không cắt đứt. Chỉ là bộ phận kia vẫn luôn không phải là em trông nom, thế nhưng anh ta lại không giải thích được gọi điện thoại tới tìm em, nói giống như là em cố ý phá hư buôn bán hợp tác vậy. Nghe làm cho người ta rất phiền lòng."
Băng Diễm ý tốt suy đoán nói: "Trước kia em nói anh ta trừ bản tính phong lưu thì cũng không hư hỏng, anh ta thật sự có nỗi khổ tâm mới đến van em giúp một tay?"
"Băng Diễm, anh còn thiện lương hơn em. Thật ra thì hoa hoa công tử họ Đỗ kia ở phương diện buôn bán không kém tán gái, khách hang anh ta trải rộng khắp các nơi trên thế giới, sao lại rầu rỉ chuyện đơn đặt hàng? Em thấy anh ta là muốn lợi dụng em là tình cũ dễ dàng mau lẹ giúp anh ta chặn lên chỗ sơ hở khác. Em không mắc mưu không đồng ý, tự nhiên anh ta sẽ đi tìm người khác, trong số khách hàng của anh ta có rất nhiều người tình cũ, thiếu em cũng không ít."
Qua ngày, Phó Chỉ Lan không hề để tâm chuyện này, một lòng ở chung một chỗ với Băng Diễm.
Đáng tiếc thứ hai đi làm, bầu không khí hài hòa lần nữa bị phá vỡ, chờ Phó Chỉ Lan và Băng Diễm ở cửa công ty là cục diện ngoài dự đoán.
Một cô gái hoa lê đẫm mưa điềm đạm đáng yêu mảnh mai quỳ gối trước tầng 56, khóc rống không nghỉ, ai cũng khuyên không đi.
Tiếp tân thấy Phó Chỉ Lan vào, chạy nhanh tiến lên giải thích: "Phó tổng, vị nữ sĩ này tự xưng Miêu Linh Linh, cô ra vừa tới thì quỳ trên mặt đất nói có chuyện van ngài. Chúng tôi khuyên thế nào cô ta cũng là không đứng lên, còn khóc không ngừng. An ninh thấy cô ta là nữ sinh cũng không dám thật sự kéo túm, giằng co một lúc lâu. Ngài xem. . . . . ."
Miêu Linh Linh nhận ra Phó Chỉ Lan, không để ý tới hình tượng liền lăn một vòng nhào tới trước, nức nở nói: "Phó tổng, ngài người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, van ngài tha Đỗ Thuần đi."
Vào lúc này Phó Chỉ Lan đã ý thức được chuyện Đỗ Thuần sợ rằng có huyền cơ khác, không phải đơn giản như tưởng tượng ban đầu của cô. Cô đưa tay bắt được cánh tay Miêu Linh Linh, không chút thương hương tiếc ngọc, vừa lôi vừa kéo kéo Miêu Linh Linh vào phòng làm việc của mình. Tiếp theo cô đóng cửa phòng, đặt Miêu Linh Linh tại trên ghế sa lon phòng làm việc, hỏi "Đừng khóc, chuyện gì nói mau, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."
Miêu Linh Linh bị Phó Chỉ Lan bá đạo rống một tiếng sợ giật mình, chậm chốc lát mới làm theo ý nghĩ, uất ức nói: "Phó tổng, dĩ nhiên tôi vì chuyện của công ty Đỗ Thuần. Lần này tôi tới van ngài, anh ấy không biết, xin ngài đừng trách anh ấy."
"Chớ nói nhảm, cuối cùng là thế nào? Thứ bảy anh ta đã gọi điện thoại cho tôi, nói giống như là chuyện đơn đặt hàng. Chẳng lẽ công ty của các người thật sự rầu rỉ đơn đặt hàng sao? Vẫn là anh ta lại muốn giở trò gì?" Phó Chỉ Lan không nhịn được chất vấn, đối mặt tình địch tâm trạng cảm xúc cũng rất khó bình thản như thường ngày.
Cũng may quan niệm thẩm mỹ Băng Diễm hoàn toàn khác với đàn ông khác trong phòng làm việc, nhìn thấy khóc nữ sinh thút thít nhu nhược rất khó sinh ra đồng tình ngược lại tuyệt đối thấy đối phương quá yếu, chẳng thèm ngó tới. Vừa rồi còn có thể đưa hộp khăn giấy cho Miêu Linh Linh, Băng Diễm chỉ bình tĩnh đi theo Phó Chỉ Lan vào phòng làm việc, chuyên tâm bắt đầu trình tự công việc thường ngàu, cũng không bị chuyện đột phát làm nhiễu, hoàn toàn coi thường Miêu Linh Linh.
Miêu Linh Linh thấy người đàn ông duy nhất bên trong gian phòng thờ ơ ơ hờ với sự điềm đạm đáng yêu của cô ta, tiếng khóc cũng biến thành thiếu tự tin, nhìn trộm quan sát thái độ Phó Chỉ Lan.
Phó Chỉ Lan cũng không muốn loại này phiền lòng chuyện tình chiếm dụng sáng sớm lên thời gian tốt đẹp, thoáng bình phục tâm tình, chậm lại giọng nói tỏ thái độ nói: "Miêu Linh Linh, nếu quả thật là vấn đề của chúng tôi, tôi sẽ xử lý công bình. Tôi sớm nói qua với Đỗ Thuần, tôi sẽ không bởi vì chuyện tình cảm ảnh hưởng công việc."
Miêu Linh Linh lau khô nước mắt, không quên nịnh nọt Phó Chỉ Lan đôi câu trước, mới chuyển tới đề tài chính: "Công ty tôi đã định hiệp nghị hợp tác với quý công ty đầu năm, cắt giảm đơn đặt hàng cũng là hai bên cùng công nhận. Nhưng một tháng trước, vốn tại mấy công ty quốc tế chúng tôi hợp tác ổn định đột nhiên đơn phương bội ước. . . . . ."
Dĩ nhiên Phó Chỉ Lan tin tưởng Băng Diễm nói được làm được, nhưng trái tim cảm giác hơi xin lỗi anh. Tại sao cô lại buộc anh ở bên cạnh mình chứ ? Anh có quyền lui tới nhiều bạn bè hơn, nếu không sao anh có thể trong vòng ba năm tìm được thê chủ thích hợp hơn về Đại Chu chứ?
Phó Chỉ Lan dừng chốc lát, chân thành nói: "Băng Diễm, nếu như anh cảm thấy hứng thú với cô bé nào nhất định đừng giấu giếm đừng đè nén cảm giác của mình, nói cho em biết, em sẽ không tức giận, em sẽ giúp anh."
"Tôi đối với cô ấy thật không có cảm giác." Băng Diễm cuống quít giải thích, anh hiểu ý của cô, anh cũng muốn biểu đạt ý của mình, "Tuổi cô ấy còn rất trẻ, không thích hợp. . . . . ."
"Vậy anh dễ dàng cảm thấy hứng thú với phái nữ lớn tuổi hơn anh?" Phó Chỉ Lan trêu chọc một câu, "Nếu là có người càng thành thục chững chạc hơn em, phù hợp thẩm mỹ của anh, lại yêu anh đến mức cam tâm tình nguyện cùng anh về Đại Chu xuất hiện, liệu anh có tiếp nhận cô ta không?"
"Thật sẽ có người như vậy sao?" Băng Diễm nghi ngờ hỏi.
"Thế giới lớn như vậy, sẽ phải có thôi." Phó Chỉ Lan sâu xa nói, "Trước kia em cũng không nghĩ đến sẽ gặp phải người đàn ông cơ hồ phù hợp hoàn mỹ các loại mong đợi của em như Mạc Uyên, tài mạo năng lực gia thế của bối cảnh của anh đều cùng rất xứng đôi với em, ưu tú hơn cả người nhà mong đợi. Thậm chí anh ta đã từng chủ động bày tỏ muốn theo đuổi em. . . . . . Ngày như vầy anh đẹp trai chuyện tốt, liên tiếp xảy ra, em căn bản không thích ứng được. Cho nên tạm thời em còn không thể nào tiếp thu được theo đuổi của anh ta."
"Là bởi vì anh sao?" Tiọng của Băng Diễm khó nén tự ti, "Vì em phụ trách với anh, mới không có bỏ anh, mới có thể tạm thời không chọn người đàn ông ưu tú hơn sao?"
"Không phải, anh đừng nghĩ nhiều. Có thể cũng bởi vì cảm giác mà thôi, em cảm thấy được anh an toàn hơn, trên người anh ta có quá nhiều bí mật em lười đoán. Hơn nữa lòng của en đã bị anh chiếm cứ, là em tự nguyện, buông tha cho người khác." Phó Chỉ Lan dịu dàng nói, "Nam nữ ở chung một chỗ không phải là bởi vì các mặt xứng đôi là được, còn có duyên phận và thứ tự đến trước sau nữa. Em tin tưởng nếu như anh lớn lên dưới bối cảnh như Mạc Uyên nhất định xuất sắc hơn anh ta. Hơn nữa anh ta quá ưu tú, làm em tự ti mặc cảm, không với cao nổi. Người khác nhìn thích hợp, em lại phải cân nhắc áp lực và năng lực chịu đựng của mình. Nói thật, đứng bên cạnh đàn ông ưu tú, em rất khẩn trương, nếu quả thật gả cho loại người đó, em sẽ ngày ngày lo lắng lão công mình bị người phụ nữ khác cướp đi, hoặc là là khắp nơi đề phòng kẻ tới Ám Sát, tóm lại chưa chắc hạnh phúc. Vẫn là cùng anh thì đơn giản vui vẻ an toàn thực dụng."
Đơn giản vui vẻ, an toàn thực dụng? Tán dương như vậy nếu như là đàn ông bình thường của thế giới này nghe chỉ sợ sẽ không cảm thấy vui mừng. Nhưng Băng Diễm thích nghe. Anh có thể làm cô vui vẻ, anh làm cho cô có cảm giác an toàn, việc làm của anh hữu dụng với cô, cho dù là chăm sóc cuộc sống thường ngày của cô, vì cô xử lý chuyện vặt vãnh, anh đều tình nguyện hơn nữa có thể đảm nhiệm.
Ở bên người cô, anh không phải gánh nặng phiền toái, anh rất biết đủ, mỗi một ngày sống cũng rất phong phú.
Như vậy thì đủ rồi.
Nhiều ngày sinh tình, giờ phút này trong lòng của cô chỉ có anh, không thích đàn ông khác. Anh nên vui mừng mới đúng.
Anh muốn chiếm đóng phần sủng ái này.
"Ngày mai, chừng nào thì em về?" Băng Diễm ân cần hỏi, "Anh muốn làm cơm cho em, để em về ăn."
Trong nhà có một người đẳng cấp **** ăn cơm với cô, lòng của cô nhất thời ấm lâng lâng, quên hết mọi phiền não, vui thích nói: "Sáng sớm ngày mai em bay, đoán chừng mười một giờ trưa là có thể về đến nhà, tắm vừa đúng ăn cơm anh làm."
Đột nhiên Băng Diễm lại nghĩ đến trong nhà còn có Cao Nhạc và bạn gái của cậu, lại hơi do dự nói: "Cao Nhạc cũng ở đây, nếu như cậu ấy chủ động chuẩn bị bữa cơm có phải tốt hơn không? Dù sao anh không tin thủ nghệ của mình lắm."
Phó Chỉ Lan bá đạo nói: "Nói cho em họ, em muốn ăn cơm anh làm. Bảo nó đừng ảnh hưởng anh là được."
Mười một giờ trưa ngày kế, Phó Chỉ Lan thuận lợi về đến trong nhà.
Cao Nhạc và em gái nhỏ đoán chừng chơi đùa suốt đêm, vào lúc này còn đang trong giấc mộng. Chỉ có một mình Băng Diễm, thiết tha trông đợi chờ ở cửa trước.
Anh mở cửa phòng cho cô, tự nhiên khom lưng săn sóc thay dép cho cô.
Sau đó cô không thể chờ đợi cho anh một cái ôm dịu dàng.
Hai người chỉ xa cách một ngày, nhưng vẫn không chống cự nổi nhớ nhung hành hạ, ôm hôn triền miên, suýt nữa lại muốn biến thành dịu dàng thân mật.
May mà lý trí Phó Chỉ Lan tương đối tốt, thời khắc mấu chốt cầm giữ lại, xông vào phòng vệ sinh thay quần áo tắm rửa.
Băng Diễm làm cơm trưa, không dám sơ sài, đi vào phòng bếp tiếp tục nấu ăn.
Khi Phó Chỉ Lan thay quần áo nhà, đi ra phòng ngủ chính, đang muốn giúp một tay cùng làm cơm trưa chuông, điện thoại di động của cô vang lên.
Là số xa lạ không có tên họ, Phó Chỉ Lan còn chưa quên chủ nhân số này. Đỗ Thuần, là anh ta đánh tới. Chuyện qua đi một tháng, cô tự nhận là đã đi ra khỏi đoạn Âm Ảnh kia. Cho nên lúc này, cô cũng không tránh cái gì, thản nhiên nhấn nút trả lời. Cô nghĩ biết người đàn ông này, còn có lời gì muốn nói với cô.
"Phó tiểu thư, cám ơn cô nghe điện thoại của tôi." Giọng Đỗ Thuần khách khí mà xa lánh.
Phó Chỉ Lan thoáng yên tâm, chắc Đỗ Thuần cũng là đàn ông tương đối lý trí, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay anh ta cũng không dây dưa, nhận thấy cô chán ghét, anh ta hoàn toàn biến mất trong thế giới của cô. Nhưng vì sao lúc này anh ta lại tới quấy rầy cô chứ, chẳng lẽ là việc công ?
Công ty Đỗ Thuần có bộ phận hợp tác với công ty con Phó thị, loại này hợp tác mới bắt đầu không phải vì hai người bọn họ lui tới, chỉ là nhu cầu nghiệp vụ. Dĩ nhiên ở sau khi hai người bắt đầu lui tới, công ty hợp tác càng thêm chặt chẽ.
"Chuyện riêng không bàn nữa, công sự có thể thương lượng, chỉ là phải chờ một thời gian, nói trước với thư ký của tôi." Phó Chỉ Lan rất lạnh lùng nói một câu.
"Tôi hiểu biết rõ nói lên chia tay, tổn thương cô rất lớn. Là lỗi của tôi, nếu như cô hận tôi cả đời, tôi cũng không lời nào để nói." Đỗ Thuần u buồn nói: "Nhưng mà nếu cô công tư rõ ràng, thì không nên mang hận với tôi chuyển đến trên thân người khác. Hi vọng cô đừng tiếp tục cắt giảm đơn đặt hàng đầu năm đã nói rõ của chúng tôi. Giờ tình thế kinh tế thế giới cũng không tốt, công ty của tôi rất cần quý công ty hợp tác."
Phó Chỉ Lan nghe không hiểu ra sao: "Chuyện đơn đặt hàng? Ban đầu không phải phạm vi nghiệp vụ tôi phụ trách, nghe nói gần đây tìm được một nhà cung hóa thích hợp hơn. Suy tính cho ích lợi công ty chúng tôi, chúng tôi có quyền dưới điều kiện phù hợp pháp quy tự do lựa chọn chọn đồng bạn hợp tác."
Hiển nhiên Đỗ Thuần cũng không tin tưởng Phó Chỉ Lan nói, cho là cô cố ý gây khó khăn, anh ta hạ tư thái khẩn cầu: "Phó tiểu thư, tôi không biết nên nhận lỗi với cô thế nào, cô mới bằng lòng tha thứ tôi. Tôi có thể từ từ chức trong công ty của tôi, tôi có thể biến mất trong Quốc Nội, tôi có thể chia tay Miêu Linh Linh, nhưng mà tôi không muốn công ty gia tộc của tôi vì tôi đang xử lý vấn đề tình cảm sơ sót mà sụp đổ. Tôi cùng đường mới đến van cô, hi vọng cô có thể tha thứ, hi vọng cô có thể cho tôi cơ hội sửa đổi."
Phó Chỉ Lan dở khóc dở cười nói: "Tôi thật sự phải không hiểu anh nói gì. Theo tôi được biết công ty anh đồng thời cung hóa cho rất nhiều Công Ty lớn, ít đi mấy đơn đặt hang của chúng tôi này cũng sẽ không giống như anh nói nghiêm trọng như vậy chứ?"
"Lan Lan, trước kia em không phải như vậy vô tình." Giọng Đỗ Thuần bắt đầu run rẩy, "Nếu như mà anh còn có biện pháp khác, anh quả quyết sẽ không mạo muội quấy rầy em."
"Đỗ Thuần, tôi luôn luôn như thế, có lẽ anh hiểu lầm, tóm lại tôi chưa từng táy máy tay chân với công ty anh, tôi không nợ ngươi cái gì. Tôi còn có chuyện vội, thứ cho không thể tiếp chuyện tiếp được." Phó Chỉ Lan không muốn dây dưa Đỗ Thuần ảnh hưởng cảm xúc ăn cơm trưa với Băng Diễm, vội vàng cắt đứt cuộc điện thoại phiền lòng này.
Lúc ăn cơm trưa, Băng Diễm nhìn ra Phó Chỉ Lan tâm trạng không tốt lắm, chủ động hỏi "Vị tiên sinh vừa rồi kia là bạn trai cũ của em hả?"
Phó Chỉ Lan cũng không giấu giếm đoạn đơn thuần yêu kinh nghiệm của mình với Băng Diễm, bao gồm lai lịch Đỗ Thuần. Anh đã chủ động hỏi, cô cũng không tránh né vấn đề này, nghiêm nghị giải thích: "Là anh ta, sau khi chúng em chia tay, chuyện trên phương diện làm ăn cũng không cắt đứt. Chỉ là bộ phận kia vẫn luôn không phải là em trông nom, thế nhưng anh ta lại không giải thích được gọi điện thoại tới tìm em, nói giống như là em cố ý phá hư buôn bán hợp tác vậy. Nghe làm cho người ta rất phiền lòng."
Băng Diễm ý tốt suy đoán nói: "Trước kia em nói anh ta trừ bản tính phong lưu thì cũng không hư hỏng, anh ta thật sự có nỗi khổ tâm mới đến van em giúp một tay?"
"Băng Diễm, anh còn thiện lương hơn em. Thật ra thì hoa hoa công tử họ Đỗ kia ở phương diện buôn bán không kém tán gái, khách hang anh ta trải rộng khắp các nơi trên thế giới, sao lại rầu rỉ chuyện đơn đặt hàng? Em thấy anh ta là muốn lợi dụng em là tình cũ dễ dàng mau lẹ giúp anh ta chặn lên chỗ sơ hở khác. Em không mắc mưu không đồng ý, tự nhiên anh ta sẽ đi tìm người khác, trong số khách hàng của anh ta có rất nhiều người tình cũ, thiếu em cũng không ít."
Qua ngày, Phó Chỉ Lan không hề để tâm chuyện này, một lòng ở chung một chỗ với Băng Diễm.
Đáng tiếc thứ hai đi làm, bầu không khí hài hòa lần nữa bị phá vỡ, chờ Phó Chỉ Lan và Băng Diễm ở cửa công ty là cục diện ngoài dự đoán.
Một cô gái hoa lê đẫm mưa điềm đạm đáng yêu mảnh mai quỳ gối trước tầng 56, khóc rống không nghỉ, ai cũng khuyên không đi.
Tiếp tân thấy Phó Chỉ Lan vào, chạy nhanh tiến lên giải thích: "Phó tổng, vị nữ sĩ này tự xưng Miêu Linh Linh, cô ra vừa tới thì quỳ trên mặt đất nói có chuyện van ngài. Chúng tôi khuyên thế nào cô ta cũng là không đứng lên, còn khóc không ngừng. An ninh thấy cô ta là nữ sinh cũng không dám thật sự kéo túm, giằng co một lúc lâu. Ngài xem. . . . . ."
Miêu Linh Linh nhận ra Phó Chỉ Lan, không để ý tới hình tượng liền lăn một vòng nhào tới trước, nức nở nói: "Phó tổng, ngài người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, van ngài tha Đỗ Thuần đi."
Vào lúc này Phó Chỉ Lan đã ý thức được chuyện Đỗ Thuần sợ rằng có huyền cơ khác, không phải đơn giản như tưởng tượng ban đầu của cô. Cô đưa tay bắt được cánh tay Miêu Linh Linh, không chút thương hương tiếc ngọc, vừa lôi vừa kéo kéo Miêu Linh Linh vào phòng làm việc của mình. Tiếp theo cô đóng cửa phòng, đặt Miêu Linh Linh tại trên ghế sa lon phòng làm việc, hỏi "Đừng khóc, chuyện gì nói mau, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."
Miêu Linh Linh bị Phó Chỉ Lan bá đạo rống một tiếng sợ giật mình, chậm chốc lát mới làm theo ý nghĩ, uất ức nói: "Phó tổng, dĩ nhiên tôi vì chuyện của công ty Đỗ Thuần. Lần này tôi tới van ngài, anh ấy không biết, xin ngài đừng trách anh ấy."
"Chớ nói nhảm, cuối cùng là thế nào? Thứ bảy anh ta đã gọi điện thoại cho tôi, nói giống như là chuyện đơn đặt hàng. Chẳng lẽ công ty của các người thật sự rầu rỉ đơn đặt hàng sao? Vẫn là anh ta lại muốn giở trò gì?" Phó Chỉ Lan không nhịn được chất vấn, đối mặt tình địch tâm trạng cảm xúc cũng rất khó bình thản như thường ngày.
Cũng may quan niệm thẩm mỹ Băng Diễm hoàn toàn khác với đàn ông khác trong phòng làm việc, nhìn thấy khóc nữ sinh thút thít nhu nhược rất khó sinh ra đồng tình ngược lại tuyệt đối thấy đối phương quá yếu, chẳng thèm ngó tới. Vừa rồi còn có thể đưa hộp khăn giấy cho Miêu Linh Linh, Băng Diễm chỉ bình tĩnh đi theo Phó Chỉ Lan vào phòng làm việc, chuyên tâm bắt đầu trình tự công việc thường ngàu, cũng không bị chuyện đột phát làm nhiễu, hoàn toàn coi thường Miêu Linh Linh.
Miêu Linh Linh thấy người đàn ông duy nhất bên trong gian phòng thờ ơ ơ hờ với sự điềm đạm đáng yêu của cô ta, tiếng khóc cũng biến thành thiếu tự tin, nhìn trộm quan sát thái độ Phó Chỉ Lan.
Phó Chỉ Lan cũng không muốn loại này phiền lòng chuyện tình chiếm dụng sáng sớm lên thời gian tốt đẹp, thoáng bình phục tâm tình, chậm lại giọng nói tỏ thái độ nói: "Miêu Linh Linh, nếu quả thật là vấn đề của chúng tôi, tôi sẽ xử lý công bình. Tôi sớm nói qua với Đỗ Thuần, tôi sẽ không bởi vì chuyện tình cảm ảnh hưởng công việc."
Miêu Linh Linh lau khô nước mắt, không quên nịnh nọt Phó Chỉ Lan đôi câu trước, mới chuyển tới đề tài chính: "Công ty tôi đã định hiệp nghị hợp tác với quý công ty đầu năm, cắt giảm đơn đặt hàng cũng là hai bên cùng công nhận. Nhưng một tháng trước, vốn tại mấy công ty quốc tế chúng tôi hợp tác ổn định đột nhiên đơn phương bội ước. . . . . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook