Tướng quân đang ôm người dỗ dành, ngoài động bỗng nhiên truyền đến tiếng la quen thuộc, “Lão đại… Lão đại… Ngươi ở đâu?”

Là Chu Liệt.

Chu Liệt mang người tìm kiếm mấy ngày, kêu đến cổ họng khàn tiếng, nhưng vẫn không tìm được người, gấp đến độ đôi mắt đều bốc lên tơ máu.

Hắn mỏi mệt dựa vào cây, thú ở núi Trường Phong nổi tiếng hung hãn, không biết tướng quân có phải bị tha đi mất rồi không…

Hắn càng nghĩ càng sợ sệt, “Lão đại, ngươi đừng có chuyện gì nha… Nếu ngươi có chuyện bất trắc, ta làm sao bàn giao với Đại đương gia… Lão đại… Lão đại…”

“Gào cái rắm! Lão tử còn chưa có chết!” Chu Liệt vừa nghe được âm thanh này, kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy tướng quân nắm tay Thẩm Mục từ cửa động đi ra.

“Lão đại!” Chu Liệt vui mừng chạy tới, “Ngươi không sao chứ?”

“Có việc gì” tướng quân ghét bỏ, “Bị ngươi gào đến phiền chết đi được.”

Chu Liệt gãi đầu cười khúc khích, cười cười mới phát hiện tướng quân ở trần, mà y phục của hắn đang ở trên người Thẩm Mục.

Đầu óc Chu Liệt mơ hồ, y phục của lão đại làm sao lại ở trên người Thẩm ngự sử? Y phục của Thẩm ngự sử đâu?

Trên đường trở về, Chu Liệt càng cảm thấy hai người này không đúng… Làm sao mà cứ..dính lấy nhau như vậy.

Đầu tiên là tướng quân nói vết thương ngứa, Thẩm Mục giúp hắn thổi thổi; sau đó Thẩm Mục bước đi thiếu chút nữa ngã sấp xuống, tướng quân trực tiếp đem người bế lên…

Chu Liệt: “…”

Thẩm Mục ôm cổ tướng quân, mặt đỏ bừng.

Đêm qua y bị tướng quân dằn vặt mệt mỏi, eo mỏi run chân, đường núi thì gồ ghề nên mới thiếu chút nữa vấp ngã.

Tướng quân vừa nhìn thấy, không chịu để y tự mình đi nên liền bế ngang người ta lên.

“Tư Đồ…” Thẩm Mục ngượng ngùng nhìn Chu Liệt, “Ngươi thả ta xuống đây đi, như vậy không tốt…”

“Có cái gì không tốt?” Tướng quân hùng hổ nói, “Lão tử ôm thê tử của mình thì có gì không tốt?!”

Âm thanh của tướng quân hơi lớn, Chu Liệt đi theo phía sau lập tức liền nghe thấy được.

Đầu tiên hắn ngây ngốc nghĩ, thì ra Thẩm ngự sử là thê tử của lão đại, chẳng trách hai người lại dính vào nhau ân ái như vậy…

Sau đó, đầu óc hắn  “Răng rắc” một tiếng, cằm cũng muốn rơi mất, “Bà ngoại của con ơi… Lão đại… Các ngươi…”

Tướng quân quay đầu lại, “Làm sao vậy?”

Chu Liệt chỉ vào Thẩm Mục, đầu lưỡi líu lại, “Y y… Thê… thê tử…”

Thái độ của Tướng quân hung dữ, “Gọi xàm cái gì?! Gọi đại tẩu!”

Thẩm Mục: “…”

Đầu óc Chu Liệt “Ong ong” mà vang lên, làm sao mới rớt xuống núi mấy ngày, đại tẩu xuất hiện rồi?

Tướng quân thấy hắn không gọi, có chút không vui vẻ, “Có ý kiến?”

Chu Liệt: “… Không… Không có! Đại tẩu!”

Mặt Thẩm Mục chôn trước ngực tướng quân, lỗ tai đều đỏ.

Bọn họ trở về lều trại, mới phát hiện Lý Trường Tự cũng bị bắt về.

Vốn là Lý Trường Tự cực khổ từ bên dưới ngọn núi bò lên trên, sau đó chạy trốn một mạch, chạy chạy, chạy một hồi lại rơi vào cái hố mà Tề Vương đào xong lúc trước.

Tề Vương chờ mãi không thấy tướng quân lại bị người khác phá, tức giận đánh người một trận mới áp giải trở về.

Thẩm Mục về tới liền bị hoàng thượng gọi đi.

Tướng quân trở về lều trại, hơi thở còn chưa thông thoáng, Tư Đồ Phong đã vội vã mà chạy vào, “A Việt, ngươi không sao chứ?!”

Tướng quân: “Cữu cữu, sao ngươi lại tới đây?”

“Ta nghe nói ngươi mất tích trên núi nên liền chạy tới.” Tư Đồ Phong nhìn trên vải băng trên lưng hắn, “Ngươi bị thương?!”

“Không có chuyện gì, vết thương nhỏ thôi…”

Lúc này, Chu Liệt vội vàng mà chạy vào, khàn cổ họng nói: “Lão đại, Lý Trường Tự nói Thẩm ngự sử là ái nhân của hắn!”

Tướng quân vừa nghe liền phát hỏa, “Đánh rắm! Thê tử của lão tử mà hắn cũng dám mơ tưởng!”

Tư Đồ Phong:???

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương