Bình phong màu xám trắng nhạt, được trang trí bằng họa tiết thủy mặc, phản chiếu sườn mặt góc cạnh, thâm trường của một người đàn ông.

Anh đang ngồi ở bên trong, có lẽ là trên một chiếc ghế dài hình vòng cung mặt trăng kiểu cũ, hai chân dài gác lên nhau, cánh tay trái chống lên tay vịn của ghế khiến nửa người anh ta hơi nghiêng về bên trái, nhưng lại không nhìn thấy khuôn ngực của anh, thay vào đó là một tư thế ngồi thẳng tắp nam tính.

Cầm tách trà trên tay, nhìn tổng thể anh có chút lười biếng.

Kể từ khi phát hiện ra sự tồn tại của anh, trong cửa hàng xuất hiện thêm một cảm giác ngột ngạt khó tả.

Trình Hi Khiết đang định hỏi "Ai đó" nhưng nhanh chóng ngăn lại bên môi, bởi vì cô ấy đột nhiên nhớ đến chiếc xe đua Bentley có màu sắc nổi bật ở đầu ngõ, hơn nữa biển số xe khiến cô hoa cả mắt.

Sáng tinh mơ !

Hơn nữa cô ấy cũng phát hiện ra rằng người quản lý cửa hàng rõ ràng bắt đầu thấp thỏm lo âu, rất sợ làm phiền đến người kia, dường như chỉ sợ chọc giận làm người đó không thoải mái.

Sau một hồi quan sát, cũng chỉ có Hoan Nhi nhà mình mới có vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng như vậy, đối với người và quỷ đều bình đẳng như nhau.

“Thích thì mua đi.

” Im lặng vài giây, người đàn ông trầm giọng nói, chỉ vậy thôi, anh lại cúi đầu tiếp tục uống trà, không lãng phí thêm một chữ nào.

Đó là một giọng nam thành thục, trầm thấp mà thận trọng, hẳn là tuổi không lớn lắm, nhưng lại có khí chất trời sinh.

Hotgirl mạng nhận được phản hồi, giống như nhận được thánh chỉ, nụ cười của cô ta càng thêm mở rộng: "Nghe thấy chưa? Bộ này tôi mua chắc rồi!"

"Cái này……"
Quản lý cửa hàng lại lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, muốn khóc mà không khóc được nhìn về phía Trinh Hi Khiết, hy vọng có thể thương lượng đường sống.

Người bên trong là vị nào chứ, đừng nói cô không thể chọc vào, cho dù là đỉnh lưu trong làng giải trí có đến đây thì cũng chỉ có thể né tránh vị này.

Trình Hi Khiết bày ra vẻ mặt không thể tin được, như thế nào cô còn muốn tôi bẻ đầu cô tại chỗ, dùng hành động để nói cho cô biết bộ sườn xám này là của ai sao?
“Bỏ đi.

” Ngu Hoan vẫn như cũ lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: “Cũng đã bẩn rồi, vậy thì cứ mặc đi.


Vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng dường như không có chút nóng nảy, như thể chuyện này chẳng đáng để cô để tâm.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương