Hàm Đan
-
Quyển 2 - Chương 6
Thời cũng vậy, mệnh cũng vậy.
Sương mù mênh mông, hồng vân nhàn nhạt.
Đệ tử Bách Hồn giáo đưa tay, nhường ra một con đường.
Bên ngoài kiệu hiện bốn tiểu đồng, vẫn là môi đỏ răng trắng, áo đen lá đỏ, rũ mắt mà đứng, tựa như người đã chết.
Hạ màn, nâng kiệu.
Kiệu mềm từ từ mà qua, lại từ từ đi xa. Đệ tử bạch phát song ngân kia cũng dần tiêu tán trong sương mù. Sương mù chưa tan hết đã có ma tu âm hiểm cười: “Không hổ là Khô Diệp cốc, thật đúng là “nể mặt”.”
Cố Thanh Miên khó hiểu, định quay đầu hỏi Mộ Tuyết, thì thấy hai má nàng đỏ bừng, hai mắt long lanh.
Lời tên nhóc ở khách điếm vang lên trong đầu nàng, khiến nàng choáng váng.
“Thời cũng vậy, mệnh cũng vậy.”
Trong thoáng chốc, dường như nàng có thể nghe thấy người kia thì thầm: “A Tuyết, đến đây.”
A Tuyết, A Tuyết.
Nàng như thể nhìn thấy gương đồng mờ nhạt, trong gương hắn đang chải tóc cho nàng.
Tơ hồng từng vòng từng vòng quấn quanh tóc, hắn mỉm cười không nói.
Mày kiếm mắt sáng, ngọc thụ lâm phong.
Sống lưng thẳng tắp như núi cao sừng sững.
“Nhạn yêu.”
Trong thần thức đột ngột bật ra một câu truyền âm, đánh tỉnh nàng. Mộ Tuyết giật mình, mờ mịt ngẩng đầu thì thấy Tử Hàm lười nhác nói: “Ngơ ngẩn gì đấy?”
Ngọc yêu liếc mắt nhìn Cố Thanh Miên: “Tiểu tử này kêu ngươi mấy lần, sao ngươi không trả lời.”
Mộ Tuyết sờ mặt mình, ngỡ ngàng đáp: “Ta —– Ta —–”
Suy nghĩ của nàng có chút rối loạn, lòng như nổi trống, cũng chẳng biết nên nói từ đâu. Sau một hồi, nàng thấp giọng cười: “Phu quân ta từng được một vị ma tu tương trợ.”
“Ta tìm hắn gần trăm năm.”
Cố Thanh Miên sững sờ: “Là—-”
Mộ Tuyết gật đầu.
Nàng che mắt, một chữ cũng không nói nên lời, chỉ cười thành tiếng. Từ cười kiềm chế đến cuồng vọng, cười đến không ngừng được, cười đến mặt ửng ráng chiều, cười đến khàn cả giọng.
Ma đạo trước nay luôn điên cuồng, chúng ma tu cũng không thấy kinh ngạc, chỉ là liếc nhìn nàng thêm mấy lần. Nhưng nơi này quá gần Bách Hồn giáo, xa xa có đệ tử tuần tra quát: “Ai ồn ào ở đây!”
Cố Thanh Miên lắc Mộ Tuyết: “A Tuyết, tỉnh tỉnh!”
Tử Hàm “chậc” một tiếng, ánh xanh vừa hiện, bay vào cơ thể Mộ Tuyết. Hồn nhạn lảo đảo, ngã xuống cái đùng.
Tử Hàm không thèm nhúc nhích, Cố Thanh Miên vội vàng tiến lên đỡ nàng: “Sao vậy?”
“Phiến cốc sát khí quá nặng.” Tử Hàm khoanh tay đứng đó, truyền âm giải thích: “Tiểu yêu này vốn không chịu được, chưa kể còn nhiều năm tới lui phiến cốc.”
“Trên mặt nàng không hiện, nhưng bên trong đã tiêu tùng hết rồi, bây giờ lại bị hồn khí Bách Hồn giáo gợi lên tâm ma. Mạng nhỏ sắp toi.”
Cố Thanh Miên: “Tâm ma?”
Tử Hàm dừng lại, liếc nhìn bốn phía: “Đi vào rồi nói.”
Nói xong, hắn cất bước đi về phía trước, ánh xanh lóe lên đã đứng ở ngoài cửa. Cố Thanh Miên nâng Mộ Tuyết, đi theo.
Sương mù càng thêm dày đặc, như có vô số người đang hít thở bên tai. Hồn phách nỉ non, niệm rằng số mệnh đã hết. Đại môn của Bách Hồn giáo rộng rãi cực kỳ, bên trong cửa là sương phủ mịt mù, chẳng thấy rõ tình huống. Hai tên đệ tử đứng ngoài giữ cửa, đôi mắt nhắm chặt, cùng đưa tay ra.
Tử Hàm: “Thiệp đâu?”
Cố Thanh Miên một tay đỡ Mộ Tuyết, một tay gian nan móc trong tay áo ra ba tấm thiệp mời.
Thiệp mời đưa ra, nhanh chóng hòa tan trong sương mù. Hai tên đệ tử đưa tay hành lễ, đồng thanh: “Quý khách mời.”
Nói xong, sương mù lại ập đến, quấn chặt lấy ba người. Tử Hàm ghét bỏ liếc nhìn, vẽ một đạo ánh xanh bao mình lại. Sương mù cuồn cuộn như mây, mang bọn họ vào trong.
Đi được một lát, cuối cùng hai chân cũng đáp trên đất.
Sương lạnh dần dần tán đi, Cố Thanh Miên ngó xung quanh, cảm giác đây là một gian phòng. Trong sương mù có giai nhân mờ mờ ảo ảo, dịu dàng tươi cười nói: “Mời quý khách vào trong, nếu có chuyện quan trọng muốn gọi, cứ tiến vào sương mù là được —”
Cố Thanh Miên đang muốn gật đầu, Tử Hàm đã thẳng thừng phất tay, đánh tan bóng người.
Ánh xanh đột nhiên đậm màu, lưu chuyển quanh phòng, đánh bay mọi dấu vết của làn sương.
Cố Thanh Miên thả Mộ Tuyết lên giường, nghe Tử Hàm nói: “Bản tọa nhập một đạo khí tức của Minh ngọc vào trong cơ thể nàng, tạm thời trấn áp tâm ma. Nhưng bây giờ yêu lực của bản tọa không đủ, lúc nàng hôn mê cũng chỉ phong bế được một canh giờ.”
Minh ngọc sinh ra đã là hung ngọc, ngọc xanh lại càng cực sát, cho nên có thể dùng tử khí để áp chế hung hiểm. Nhưng vạn vật dễ đến chẳng dễ đi, chung quy không thể lâu dài.
Cố Thanh Miên quay đầu: “Lúc hôn mê?”
Tử Hàm: “Khi thanh tỉnh, nửa canh giờ.”
Cố Thanh Miên nhìn về phía Mộ Tuyết, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, trán nổi gân xanh, tơ hồng trên tóc là song thập kết đúng chuẩn. Song thập kết thấm đầy nhan sắc Nam Cố.
Cùng khanh tương thủ, bách tuế vô ưu.
Mộ Tuyết gọi từng tiếng từng tiếng “Phu quân”.
Ở nhà còn có người chờ nàng, chờ tiểu Hồn nhạn này báo ân xong, về nhà.
Tâm ma sao?
Y bỗng quay đầu nhìn Tử Hàm, ma xui quỷ khiến nói: “Tiền bối, ngươi có cách nào —”
“Không được.”
Tử Hàm nhìn thấu suy nghĩ của y, cười nhạo: “Lòng sinh chấp niệm, xây thành tâm ma.”
“Chỉ nửa canh giờ, nếu chấp niệm nói buông là buông, thì còn gì gọi là chấp niệm; nếu tâm ma một lần đã thấu, sao còn gọi là tâm ma?”
“Vô dụng thôi.”
Cố Thanh Miên nâng mắt nhìn hắn, hít sâu: “Ta có Dẫn hồn đan.”
Tử Hàm nhướng mày, nghe y nói: “Dẫn hồn đan đỉnh cấp, dẫn hết tâm ma, dựa vào huyễn thuật, có thể để người bên ngoài thấy được nguồn gốc tâm ma của nàng.”
Y xòe tay, trong lòng bàn tay là một hộp ngọc nhỏ khéo léo.
Hộp ngọc kia có sắc nước trong veo mênh mông, chỉ liếc nhìn đã tựa như suối chảy không ngừng. Trên nắp hộp có khắc một chữ “Miên” gầy còm.
Là năm đó Phần Cầm đạo nhân thỉnh y xuất quan, là quà trước khi qua Đan Các tặng y. Về mặt nào đó, đây cũng coi như là lấy mạng đổi đồ.
Cố Thanh Miên bật cười, thầm nghĩ mình thật biết mua bán.
“Cho nàng ăn cái này, lại đi tìm Dư Huy tôn giả. Dẫn hồn dò mộng, không chừng có thể phá tâm ma.”
Nhưng mà —-
Tử Hàm lạnh lùng nói: “Không được.”
“Bản tọa còn rất nhiều ngày nhàn tháng tản phải sống. Không muốn nhìn thấy gian khổ khó khăn của ai hết.”
“Nàng nhập ma hay không, có giữ được thần chí hay không, chẳng qua cũng chỉ là chết sớm hay muộn thôi. Nhưng nếu bản tọa nhìn, phải nhớ tâm ma này rồi đời đời sinh sôi, đồng thọ cùng đất trời.”
“Bản tọa không muốn.”
Cố Thanh Miên: “Tiền bối hiểu lầm rồi, tâm mà này, vãn bối đi xem là được —-”
“Ngươi?” Tử Hàm nở nụ cười, mắt phượng nhướng lên.
Đầu ngón tay hắn động đậy, hộp ngọc đã bay vào lòng bàn tay. Cố Thanh Miên còn chưa nói lời cảm tạ, đã thấy ánh xanh tụ lại, tràn vào mi tâm Mộ Tuyết.
Nhạn yêu mở mắt, đồng giọng với Tử Hàm: “Ngươi cũng không được.”
Hắn nhìn về phía Mộ Tuyết, lời nói gần như tàn nhẫn: “Còn nửa canh giờ nhập ma, thừa lúc còn tỉnh, ngươi có di ngôn gì muốn nói?”
Sương mù mênh mông, hồng vân nhàn nhạt.
Đệ tử Bách Hồn giáo đưa tay, nhường ra một con đường.
Bên ngoài kiệu hiện bốn tiểu đồng, vẫn là môi đỏ răng trắng, áo đen lá đỏ, rũ mắt mà đứng, tựa như người đã chết.
Hạ màn, nâng kiệu.
Kiệu mềm từ từ mà qua, lại từ từ đi xa. Đệ tử bạch phát song ngân kia cũng dần tiêu tán trong sương mù. Sương mù chưa tan hết đã có ma tu âm hiểm cười: “Không hổ là Khô Diệp cốc, thật đúng là “nể mặt”.”
Cố Thanh Miên khó hiểu, định quay đầu hỏi Mộ Tuyết, thì thấy hai má nàng đỏ bừng, hai mắt long lanh.
Lời tên nhóc ở khách điếm vang lên trong đầu nàng, khiến nàng choáng váng.
“Thời cũng vậy, mệnh cũng vậy.”
Trong thoáng chốc, dường như nàng có thể nghe thấy người kia thì thầm: “A Tuyết, đến đây.”
A Tuyết, A Tuyết.
Nàng như thể nhìn thấy gương đồng mờ nhạt, trong gương hắn đang chải tóc cho nàng.
Tơ hồng từng vòng từng vòng quấn quanh tóc, hắn mỉm cười không nói.
Mày kiếm mắt sáng, ngọc thụ lâm phong.
Sống lưng thẳng tắp như núi cao sừng sững.
“Nhạn yêu.”
Trong thần thức đột ngột bật ra một câu truyền âm, đánh tỉnh nàng. Mộ Tuyết giật mình, mờ mịt ngẩng đầu thì thấy Tử Hàm lười nhác nói: “Ngơ ngẩn gì đấy?”
Ngọc yêu liếc mắt nhìn Cố Thanh Miên: “Tiểu tử này kêu ngươi mấy lần, sao ngươi không trả lời.”
Mộ Tuyết sờ mặt mình, ngỡ ngàng đáp: “Ta —– Ta —–”
Suy nghĩ của nàng có chút rối loạn, lòng như nổi trống, cũng chẳng biết nên nói từ đâu. Sau một hồi, nàng thấp giọng cười: “Phu quân ta từng được một vị ma tu tương trợ.”
“Ta tìm hắn gần trăm năm.”
Cố Thanh Miên sững sờ: “Là—-”
Mộ Tuyết gật đầu.
Nàng che mắt, một chữ cũng không nói nên lời, chỉ cười thành tiếng. Từ cười kiềm chế đến cuồng vọng, cười đến không ngừng được, cười đến mặt ửng ráng chiều, cười đến khàn cả giọng.
Ma đạo trước nay luôn điên cuồng, chúng ma tu cũng không thấy kinh ngạc, chỉ là liếc nhìn nàng thêm mấy lần. Nhưng nơi này quá gần Bách Hồn giáo, xa xa có đệ tử tuần tra quát: “Ai ồn ào ở đây!”
Cố Thanh Miên lắc Mộ Tuyết: “A Tuyết, tỉnh tỉnh!”
Tử Hàm “chậc” một tiếng, ánh xanh vừa hiện, bay vào cơ thể Mộ Tuyết. Hồn nhạn lảo đảo, ngã xuống cái đùng.
Tử Hàm không thèm nhúc nhích, Cố Thanh Miên vội vàng tiến lên đỡ nàng: “Sao vậy?”
“Phiến cốc sát khí quá nặng.” Tử Hàm khoanh tay đứng đó, truyền âm giải thích: “Tiểu yêu này vốn không chịu được, chưa kể còn nhiều năm tới lui phiến cốc.”
“Trên mặt nàng không hiện, nhưng bên trong đã tiêu tùng hết rồi, bây giờ lại bị hồn khí Bách Hồn giáo gợi lên tâm ma. Mạng nhỏ sắp toi.”
Cố Thanh Miên: “Tâm ma?”
Tử Hàm dừng lại, liếc nhìn bốn phía: “Đi vào rồi nói.”
Nói xong, hắn cất bước đi về phía trước, ánh xanh lóe lên đã đứng ở ngoài cửa. Cố Thanh Miên nâng Mộ Tuyết, đi theo.
Sương mù càng thêm dày đặc, như có vô số người đang hít thở bên tai. Hồn phách nỉ non, niệm rằng số mệnh đã hết. Đại môn của Bách Hồn giáo rộng rãi cực kỳ, bên trong cửa là sương phủ mịt mù, chẳng thấy rõ tình huống. Hai tên đệ tử đứng ngoài giữ cửa, đôi mắt nhắm chặt, cùng đưa tay ra.
Tử Hàm: “Thiệp đâu?”
Cố Thanh Miên một tay đỡ Mộ Tuyết, một tay gian nan móc trong tay áo ra ba tấm thiệp mời.
Thiệp mời đưa ra, nhanh chóng hòa tan trong sương mù. Hai tên đệ tử đưa tay hành lễ, đồng thanh: “Quý khách mời.”
Nói xong, sương mù lại ập đến, quấn chặt lấy ba người. Tử Hàm ghét bỏ liếc nhìn, vẽ một đạo ánh xanh bao mình lại. Sương mù cuồn cuộn như mây, mang bọn họ vào trong.
Đi được một lát, cuối cùng hai chân cũng đáp trên đất.
Sương lạnh dần dần tán đi, Cố Thanh Miên ngó xung quanh, cảm giác đây là một gian phòng. Trong sương mù có giai nhân mờ mờ ảo ảo, dịu dàng tươi cười nói: “Mời quý khách vào trong, nếu có chuyện quan trọng muốn gọi, cứ tiến vào sương mù là được —”
Cố Thanh Miên đang muốn gật đầu, Tử Hàm đã thẳng thừng phất tay, đánh tan bóng người.
Ánh xanh đột nhiên đậm màu, lưu chuyển quanh phòng, đánh bay mọi dấu vết của làn sương.
Cố Thanh Miên thả Mộ Tuyết lên giường, nghe Tử Hàm nói: “Bản tọa nhập một đạo khí tức của Minh ngọc vào trong cơ thể nàng, tạm thời trấn áp tâm ma. Nhưng bây giờ yêu lực của bản tọa không đủ, lúc nàng hôn mê cũng chỉ phong bế được một canh giờ.”
Minh ngọc sinh ra đã là hung ngọc, ngọc xanh lại càng cực sát, cho nên có thể dùng tử khí để áp chế hung hiểm. Nhưng vạn vật dễ đến chẳng dễ đi, chung quy không thể lâu dài.
Cố Thanh Miên quay đầu: “Lúc hôn mê?”
Tử Hàm: “Khi thanh tỉnh, nửa canh giờ.”
Cố Thanh Miên nhìn về phía Mộ Tuyết, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, trán nổi gân xanh, tơ hồng trên tóc là song thập kết đúng chuẩn. Song thập kết thấm đầy nhan sắc Nam Cố.
Cùng khanh tương thủ, bách tuế vô ưu.
Mộ Tuyết gọi từng tiếng từng tiếng “Phu quân”.
Ở nhà còn có người chờ nàng, chờ tiểu Hồn nhạn này báo ân xong, về nhà.
Tâm ma sao?
Y bỗng quay đầu nhìn Tử Hàm, ma xui quỷ khiến nói: “Tiền bối, ngươi có cách nào —”
“Không được.”
Tử Hàm nhìn thấu suy nghĩ của y, cười nhạo: “Lòng sinh chấp niệm, xây thành tâm ma.”
“Chỉ nửa canh giờ, nếu chấp niệm nói buông là buông, thì còn gì gọi là chấp niệm; nếu tâm ma một lần đã thấu, sao còn gọi là tâm ma?”
“Vô dụng thôi.”
Cố Thanh Miên nâng mắt nhìn hắn, hít sâu: “Ta có Dẫn hồn đan.”
Tử Hàm nhướng mày, nghe y nói: “Dẫn hồn đan đỉnh cấp, dẫn hết tâm ma, dựa vào huyễn thuật, có thể để người bên ngoài thấy được nguồn gốc tâm ma của nàng.”
Y xòe tay, trong lòng bàn tay là một hộp ngọc nhỏ khéo léo.
Hộp ngọc kia có sắc nước trong veo mênh mông, chỉ liếc nhìn đã tựa như suối chảy không ngừng. Trên nắp hộp có khắc một chữ “Miên” gầy còm.
Là năm đó Phần Cầm đạo nhân thỉnh y xuất quan, là quà trước khi qua Đan Các tặng y. Về mặt nào đó, đây cũng coi như là lấy mạng đổi đồ.
Cố Thanh Miên bật cười, thầm nghĩ mình thật biết mua bán.
“Cho nàng ăn cái này, lại đi tìm Dư Huy tôn giả. Dẫn hồn dò mộng, không chừng có thể phá tâm ma.”
Nhưng mà —-
Tử Hàm lạnh lùng nói: “Không được.”
“Bản tọa còn rất nhiều ngày nhàn tháng tản phải sống. Không muốn nhìn thấy gian khổ khó khăn của ai hết.”
“Nàng nhập ma hay không, có giữ được thần chí hay không, chẳng qua cũng chỉ là chết sớm hay muộn thôi. Nhưng nếu bản tọa nhìn, phải nhớ tâm ma này rồi đời đời sinh sôi, đồng thọ cùng đất trời.”
“Bản tọa không muốn.”
Cố Thanh Miên: “Tiền bối hiểu lầm rồi, tâm mà này, vãn bối đi xem là được —-”
“Ngươi?” Tử Hàm nở nụ cười, mắt phượng nhướng lên.
Đầu ngón tay hắn động đậy, hộp ngọc đã bay vào lòng bàn tay. Cố Thanh Miên còn chưa nói lời cảm tạ, đã thấy ánh xanh tụ lại, tràn vào mi tâm Mộ Tuyết.
Nhạn yêu mở mắt, đồng giọng với Tử Hàm: “Ngươi cũng không được.”
Hắn nhìn về phía Mộ Tuyết, lời nói gần như tàn nhẫn: “Còn nửa canh giờ nhập ma, thừa lúc còn tỉnh, ngươi có di ngôn gì muốn nói?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook