Hàm Đan
-
Quyển 2 - Chương 1
Trong lúc nhất thời, Cố Thanh Miên và đám người hai mặt nhìn nhau. Y vội vàng bò lên thì nghe thấy: “Á!”
Cố Thanh Miên trơ mắt nhìn Trình Chu không biết từ nơi nào trên trời rơi xuống. Vận khí của hắn rõ ràng tệ hơn y nhiều, không rớt ngay trên bia mà rớt xuống bên cạnh.
Cố Thanh Miên muốn đưa tay kéo hắn cũng không được.
Ở Kiếm trủng yêu khí thịnh, linh lực yếu, căn bản không thể ngự kiếm phi hành. Trình Chu xoay người, cầm kiếm đâm vào bia, nỗ lực cố định cơ thể. Sau đó “két” một tiếng tụt xuống, rớt ngay đối diện Tử Hàm.
Tử Hàm thấy Trình Chu bay tới, trực tiếp tránh sang một bên, thế là Trình Chu lại “bụp” nện người lên đất, phun hai ngụm máu.
Cố Thanh Miên cúi đầu, tiếp theo giật nẩy người — một kiếm của Trình Chu vậy mà khắc thành một vệt hoa ngân trên bia.
Cố Thanh Miên: “Cái này —”
Y cúi đầu xem vết kiếm, lại mê mang nhìn Tử Hàm, nhưng sắc mặt đối phương xanh mét, nhìn y, chứ không phải nhìn vết kiếm. Trên thực tế, ngoại trừ Lâm An, thì những người ở đây mặt mày đều xanh mét.
Lâm An thản nhiên nhìn bọn họ, thờ ơ. Chỉ là huơ kiếm, mạnh mẽ đâm vào kiếm tu bên cạnh: “Lần sau, ta còn nghe ngươi nói bậy một câu về nàng.”
“Nói một chữ, ta sẽ đánh gãy một cái răng của ngươi.”
Nói xong, nàng trực tiếp thu kiếm, quay đầu đi.
Mà Tử Hàm cũng chẳng nhìn nàng, chỉ nhíu mày, sau đó xòe năm ngón tay ra.
Cố Thanh Miên chỉ cảm thấy thắt lưng căng cứng, trước mắt đột nhiên thay đổi, xuất hiện trước mặt Tử Hàm.
Mặt mày như ngọc, mắt phượng môi mỏng.
Cố Thanh Miên vô thức lùi về sau, vừa lúc Tử Hàm thu tay, để y nhẹ nhàng rơi xuống đất. Sau đó, đối phương vỗ vai y. Cố Thanh Miên quay đầu, ngước mắt thì thấy trên đỉnh Kiếm bia thình lình lõm vào một khúc.
Cố Thanh Miên: “….”
Tử Hàm: “Người khác thì lưu lại vết kiếm, ngươi thì hay rồi.”
“Lưu lại —” hắn ngắm nghía Cố Thanh Miên đánh giá, “Vết eo?”
Cố Thanh Miên chết lặng, chỉ đành vội vàng ngậm miệng làm bé ngoan.
“Tiền, tiền bối.” Trình Chu lại phun một búng máu. Tử Hàm không dùng yêu lực trấn áp hắn, cho nên hắn vẫn có thể đứng dậy. Tử Hàm liếc nhìn, rồi cảm nhận được nhóm kiếm tu thứ hai cũng đã đến.
Năm ngón tay kết ấn, tạo thành một vòng ánh xanh bao trùm cả ba người lại. Chờ đến khi ánh xanh tan đi, ba người đã không còn bóng dáng. Những kiếm tu còn lại nhao nhao bò dậy, hoàn toàn không nhớ được gì: “Vừa, vừa xảy ra chuyện gì?”
Khi Cố Thanh Miên lấy lại tinh thần, bọn họ đã đứng ngay ngắn trong rừng cây. Bốn phía có một vòng kết giới, mà Trình Chu đã hôn mê bất tỉnh, trôi nổi giữa không trung, được một đám sương xanh vây lấy.
Cây cối cao nhưng không rậm, vì thế ánh sáng chiếu qua làm chói mắt.
Cố Thanh Miên đang cẩn thận quan sát bốn phía, thì nghe Tử Hàm nói: “Đừng nhìn, đây không phải Kiếm trủng.”
Chênh lệch cảnh giới quá lớn, y căn bản không biết Tử Hàm ở đâu. Lúc này nghe giọng, quay đầu, mới thấy đối phương đang dựa lưng vào cây.
Ngọc yêu vẫn một thân thanh bào như cũ, chỉ là thiếu đi những ám văn, kiểu dáng mộc mạc hơn rất nhiều. Làm hắn trông như một khúc gỗ mun, môi mỏng răng trắng, mặt mày càng thêm xuất chúng.
Màu mắt Tử Hàm hơi nhạt. Rời khỏi Kiếm trủng tối tăm, đôi ngươi của hắn dưới nắng trời như nhuốm chút ánh xanh, như bóng cây trùng điệp dao động. Tựa như yêu nghiệt khuynh quốc bước ra từ thoại bản dã sử, mắt phượng lúng liếng, khiến người ta thần hồn điên đảo.
Cố Thanh Miên không cưỡng được lại ngắm thêm vài lần.
“Tên nhóc này trước khi đến gần Kiếm trủng đã đi lạc vào đồng hoa Hải Lan, lăn lê không bao lâu thì rơi khỏi đó.” Tử Hàm ngó qua Trình Chu, “Mệt cho bản tọa còn thắc mắc người chạy đi đâu mất rồi.”
Cố Thanh Miên đột nhiên hứng khởi: “Từ từ — Hải Lan, trong Kiếm trủng có Hải Lan?”
Hoa Hải lan.
Nó cùng một đạo với Huyễn ảnh tàn hà, thuộc thập đại kỳ hoa của Trường Sinh cốc. Lúc hoa nở, vô sắc vô hình, nhưng trong đó lại ẩn chứa đại đạo, nhất hoa nhất giới, nhất khắc nhất niên, nên còn gọi là Giới hoa, Thiên đạo hoa.
Nghĩ đến Trình Chu lặn ngụp trong đồng hoa Hải lan chốc lát, như lén trộm nhìn thiên đạo, mới có thể nhẹ nhàng lưu lại một vết kiếm trên Kiếm bia.
Chẳng qua đối với Cố Thanh Miên mà nói, quan trọng hơn là — Hoa Hải Lan, cũng là một trong những nguyên liệu của Bách xuyên tán.
Tử Hàm gật đầu: “Thì sao?”
Cố Thanh Miên lấy lòng cười nói: “Tiền bối, cái gì tiểu nhân cũng nguyện ý làm, không biết có thể —–”
Tử Hàm cười nhạo, một hộp ngọc bay ra giữa không trung, rơi vào trong tay Cố Thanh Miên.
Cố Thanh Miên hí ha hí hửng.
Tử Hàm vung tay, Trình Chu dần dần hạ xuống, nằm trên đất. Hắn vẫn nhắm mắt mê man, nhưng vết thương trên người đã khép lại. Sau đó Tử Hàm nhìn về phía Cố Thanh Miên, “Về phần ngươi — Đừng có ôm chặt như thế, bản tọa cũng không tranh với ngươi — Bản tọa muốn ngươi thành thật trả lời mấy vấn đề.”
Cố Thanh Miên dồn dập đáp ứng, tay cũng chẳng chậm chút nào, trực tiếp nhét hộp ngọc vào trong tay áo. Rồi y ngẩng đầu, mặt vô tội.
Tử Hàm trực tiếp vào vấn đề chính, “Ngươi là song trọng kiếm tâm?”
Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Cố Thanh Miên, không bỏ qua chút biểu hiện nào. Hắn biết Cố Thanh Miên dùng Dịch dung đan, nhưng Dịch dung đan không che được biểu cảm. Nhưng trên mặt Cố Thanh Miên lại mờ mịt: “Song trọng kiếm tâm là gì?”
Tử Hàm nhíu mày.
Tiên thiên kiếm tâm, hậu thiên kiếm tâm, hai người này đều là cực phẩm kiếm đạo ngàn năm khó gặp. Nhưng người trước ở thiên tư, người sau ở lĩnh ngộ. Người trước được thiên đạo chiếu cố, sinh ra đã nhập đạo; người sau lại vì thiên đạo sở phụ*, sau đại bi đại thống, mới đại triệt đại ngộ. (*con ghẻ)
Tiên thiên khó tìm, hậu thiên càng khó, huống chi là song trọng kiếm tâm có cả hai? Vạn năm qua, ngoại trừ Giang Thanh, không có người thứ hai xuất thế.
Lần này lúc Kiếm trủng sắp mở, quả thực hắn cảm nhận được hai luồng lực của tiên thiên kiếm tâm, vốn tưởng gặp được Trình Chu đã là may mắn, lại không ngờ tới có thêm một tiên thiên ở đây, đã vậy còn luyện thành song trọng kiếm tâm.
Chỉ có song trọng kiếm tâm, mới có thể hồn kiếm nhất thể, không bị Kiếm bia bài xích, thậm chí, trong lúc vô tâm, còn có thể điều khiển toàn bộ Kiếm trủng — Đây cũng là nguyên nhân hắn không để y ở lại Kiếm trủng nữa.
Thế nhưng Cố Đồ. Chỉ một đứa nhỏ mới vài tuổi của Cố gia Thanh Tự, hơn nữa còn si mê đan đạo, sao có thể là song trọng kiếm tâm chứ? Nếu là hắn, sao Thanh Hàn quan có thể cam lòng cho hắn đi theo đan đạo?
Vạn năm trước, bằng thực lực bản thân, Giang Thanh xông vào Trường Sinh cốc cướp người, lập chí xây Thanh Hàn quan, xây Kiếm trủng để truyền đạo, khái sáng Thanh Hàn kiếm pháp, đúc một thanh Thanh Hàn kiếm… Bây giờ lại lòi ra một người song trọng kiếm tâm, Thanh Hàn quan bỏ qua được sao?
Tử Hàm nhìn Cố Thanh Miên, đối phương mở to hai mắt, trông đến mịt mờ. Ngọc yêu cau mày, không nhịn được hỏi: “Ngươi —- có từng mất trí nhớ không?”
Lời này vừa buông, Cố Thanh Miên suy tư một lát: “Hẳn là, không có ha.”
Tử Hàm đỡ trán.
Bỗng nhiên hắn có loại cảm giác, chắc không phải Thanh Hàn quan bỏ được, mà là Thanh Hàn quan căn bản không biết. Nhìn người này cả ngày mơ màng hồ đồ, bộ dáng thấy đan quên hồn, ai mà lại tin, đó là bất thế kỳ tài kiếm đạo?
Dưới đất, Trình Chu ậm ừ vài tiếng, chuẩn bị tỉnh lại. Tử Hàm liếc nhìn, ánh xanh tràn ra, hắn lại chết ngất qua một bên.
Tử Hàm rời khỏi thân cây, nhìn Cố Thanh Miên, hiếm thấy dùng ngữ điệu nhẹ nhàng, giải thích rõ ràng song trọng kiếm tâm là gì, còn nói thêm: “Nếu ngươi muốn đi kiếm đạo, chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ, thành tựu ngất trời.”
Giọng điệu của ngọc yêu vạn năm thận trọng, không tạo áp lực, cũng chẳng tán thưởng. Như đó chỉ là một câu kiến nghị hết sức khách quan, không mang theo bất luận tình cảm gì: “Mệnh trung chú định ngươi nên đi kiếm đạo.”
Cố Thanh Miên lại cười, nhưng cũng thận trọng hơn rất nhiều. Y thu liễm cảm xúc trên mặt, rũ mắt, đáy mắt như vực sâu lạnh lẽo, không chút dao động.
Y có chút thờ ơ, trên thực tế giống như ngoài những chuyện về đan đạo, biểu hiện của y đều rất thờ ơ: “Tiền bối, trong nhân thế không có nhiều mệnh trung chú định như vậy.”
“Thế sự khó lường, không cưỡng cầu được.”
Tử Hàm không trả lời. Trình Chu nằm trên đất, tiếp tục mê man. Tiếng gió xào xạc, tiếng lá lao xao. Hắn nhắm mắt, lờ mờ như nhìn thấy năm đó, Giang Thanh nằm trên giường ngọc, hỏi: “Sao y còn chưa tới?”
Một vạn năm trước, chút thời gian cuối cùng của người nọ, chỉ lặp đi lặp lại hỏi hắn: “Tử Hàm, ta sắp chết rồi.”
“Sao y còn chưa tới?”
Thế sự khó lường, không cưỡng cầu được sao?
Tử Hàm nhìn về phía Cố Đồ. Đôi mắt đan tu rất xinh đẹp, không nói tới lúc luyện đan, thì đó là một đôi mắt không lộ vui buồn, tựa như đêm không trăng, đậm đà như mực.
Nhìn như hiểu rất rõ, lại như chẳng thể hiểu rõ cái gì.
Ngoại trừ vui vẻ với đan đạo, y chưa từng lộ ra cảm xúc sâu kín. Hoặc là nói, y dùng si mê của đan đạo, để che giấu tất cả những điều khác.
Tử Hàm đột nhiên nói: “Tên?”
Nơi này tuy không phải Kiếm trủng, nhưng lại cách Kiếm trủng không xa, hắn vẫn có thể điều động yêu lực.
Cố Thanh Miên khựng lại, hộp ngọc trong tay áo nhẹ nhàng bay ra. Đối phương lại nói: “Thành thật trả lời bản tọa.”
Cố Thanh Miên ngước mắt, hai người đối diện nhau.
Mây bay qua, cản lại nắng xuân chói lóa. Dưới bóng cây, ai cũng không rõ mặt ai.
“Cố Thanh Miên.” Cố Thanh Miên nói: “Mục dân Miên.” (目民眠)
Giọng chưa dứt, hộp ngọc mất đi ngoại lực, trượt sâu vào trong tay áo y.
“Sự thành ở người, cưỡng cầu là được.”
Tử Hàm mỉa mai mà nói, lại nghe Cố Thanh Miên trả lời: “Tiền bối có thể nghĩ vậy, đương nhiên rất tốt.”
Lời Cố Thanh Miên nói đầy ẩn ý, Tử Hàm cũng chẳng truy đến cùng. Hắn quan sát Cố Thanh Miên một lúc: “Tên ngươi thật lạ.”
“Lạ chỗ nào?”
“Miên, vừa ngủ vừa mộng, cố tình lại đi với thanh.”
Cố Thanh Miên cười: “Không sao ngủ được thôi.”
“Đại để thiên địa nhìn không ưng, bắt bần đạo làm quỷ hồ đồ thanh tỉnh.”
Lời y nói đến đây rồi thôi, không mảy may lộ ra chút gì, ngưng cười thì nói: “Còn thỉnh tiền bối đừng nói cho Trình Chu.”
Tử Hàm liếc qua Trình Chu nằm trên đất, nghiền ngẫm nói: “Ồ?”
Cố Thanh Miên nói: “Trình Chu đã từng gặp bần đạo một lần, nhận ra “Cố Thanh Miên”, nếu hắn biết đó là bần đạo, chắc sẽ bị hù chết.”
Tử Hàm nhìn y chăm chăm: “Nói như thế, tướng mạo bây giờ không phải là thật?”
Cố Thanh Miên tránh, chỉ cười nói: “Tiền bối.”
Y nhìn Tử Hàm, một bước cũng không nhường.
Trong lúc nhất thời, sóng ngầm mãnh liệt.
Gió bay rồi ngừng, lá rụng lao xao.
Cũng may Tử Hàm không mấy kiên nhẫn, cũng rất ít khi thật sự bức người khác. Hắn “chậc chậc” hai tiếng: “Bản tọa cho phép ngươi.”
Lời vừa dứt, Trình Chu đã hắt xì một cái, giật bắn lên.
Hắn mê mang nhìn bốn phía, Tử Hàm đã hạ kết giới xuống.
Ai ngờ kết giới vừa thu, đáy mắt Tử Hàm đã phát lạnh.
Hai người Cố Trình chẳng rõ nguyên do, lại nghe Tử Hàm cười lạnh: “Chuột nhắt phương nào, giấu đầu lòi đuôi?”
Một tia sáng xanh bắn ra, từ xa bắt được một con chim sẻ. Vật nhỏ kia sợ hãi, núp trên mặt đất đầy bụi, run rẩy không ngừng.
Trình Chu sững người, không rõ vì sao vừa mới tỉnh đã thấy ngọc tổ tông đánh chim. Cố Thanh Miên lại cảm thấy bé chim này có hơi quen mắt.
“Chỉ là tiểu yêu còn dám lừa gạt bản tọa?” Tử Hàm mất kiên nhẫn nói: “Hiện hình!”
Chim sẻ nhỏ giật mình, hóa thành một con chim nhạn.
Đó là một con nhạn cực đẹp, bộ lông đầy đặn, trắng không tỳ vết. Nhưng chóp lông của nó là một yêu văn đỏ thắm gợn sóng.
Tử Hàm nhướng mi: “Hồn nhạn?”
Sau khi kết thúc thời thịnh thế của quần yêu, yêu lực trên nhân gian giảm mạnh, rất khó sinh ra đại yêu ngũ giai trở lên. Nước Luân hồi cũng ít, cỏ cây ngọc thạch chờ vô linh trí giả cũng khó trở thành yêu. Cho nên yêu tinh hiện có ở nhân gian, phần lớn là linh vật trời sinh, nhưng chỉ là tiểu yêu nhị tam giai mà thôi.
Hồn nhạn là một trong số đó. Chúng nó ở trên đỉnh tuyết sơn, lấy tuyết trắng làm thức ăn, có thể thông triệt mê chướng, nhìn thấu hồn phách, nên là đại yêu trong lòng quỷ tu.
Tử Hàm liếc mắt nhìn nó, tiểu hồn nhạn kia lại run rẩy không thôi.
Tử Hàm nói: “Hình người.”
Bạch quang nhu hòa tỏa ra, rọi đến thần hồn đều ấm. Tựa như cỏ cây đâm chồi nảy lộc dưới gió xuân. Chờ bạch quang tản hết, trên đất đang quỳ một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.
Da như ngưng chi, mặt tựa xuân đào. Nàng búi tóc hai bên, trên đó sáng loáng một sợi tơ hồng, một thân bạch y như tuyết, quả thực xinh xắn động lòng người.
Tử Hàm thấy hai búi tóc của nàng thì trong lòng khó chịu, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, tiểu yêu kia đã lết sang Cố Thanh Miên, giòn giọng kêu: “Bệ hạ!”
Cố Thanh Miên: “Á?”
Cố Thanh Miên trơ mắt nhìn Trình Chu không biết từ nơi nào trên trời rơi xuống. Vận khí của hắn rõ ràng tệ hơn y nhiều, không rớt ngay trên bia mà rớt xuống bên cạnh.
Cố Thanh Miên muốn đưa tay kéo hắn cũng không được.
Ở Kiếm trủng yêu khí thịnh, linh lực yếu, căn bản không thể ngự kiếm phi hành. Trình Chu xoay người, cầm kiếm đâm vào bia, nỗ lực cố định cơ thể. Sau đó “két” một tiếng tụt xuống, rớt ngay đối diện Tử Hàm.
Tử Hàm thấy Trình Chu bay tới, trực tiếp tránh sang một bên, thế là Trình Chu lại “bụp” nện người lên đất, phun hai ngụm máu.
Cố Thanh Miên cúi đầu, tiếp theo giật nẩy người — một kiếm của Trình Chu vậy mà khắc thành một vệt hoa ngân trên bia.
Cố Thanh Miên: “Cái này —”
Y cúi đầu xem vết kiếm, lại mê mang nhìn Tử Hàm, nhưng sắc mặt đối phương xanh mét, nhìn y, chứ không phải nhìn vết kiếm. Trên thực tế, ngoại trừ Lâm An, thì những người ở đây mặt mày đều xanh mét.
Lâm An thản nhiên nhìn bọn họ, thờ ơ. Chỉ là huơ kiếm, mạnh mẽ đâm vào kiếm tu bên cạnh: “Lần sau, ta còn nghe ngươi nói bậy một câu về nàng.”
“Nói một chữ, ta sẽ đánh gãy một cái răng của ngươi.”
Nói xong, nàng trực tiếp thu kiếm, quay đầu đi.
Mà Tử Hàm cũng chẳng nhìn nàng, chỉ nhíu mày, sau đó xòe năm ngón tay ra.
Cố Thanh Miên chỉ cảm thấy thắt lưng căng cứng, trước mắt đột nhiên thay đổi, xuất hiện trước mặt Tử Hàm.
Mặt mày như ngọc, mắt phượng môi mỏng.
Cố Thanh Miên vô thức lùi về sau, vừa lúc Tử Hàm thu tay, để y nhẹ nhàng rơi xuống đất. Sau đó, đối phương vỗ vai y. Cố Thanh Miên quay đầu, ngước mắt thì thấy trên đỉnh Kiếm bia thình lình lõm vào một khúc.
Cố Thanh Miên: “….”
Tử Hàm: “Người khác thì lưu lại vết kiếm, ngươi thì hay rồi.”
“Lưu lại —” hắn ngắm nghía Cố Thanh Miên đánh giá, “Vết eo?”
Cố Thanh Miên chết lặng, chỉ đành vội vàng ngậm miệng làm bé ngoan.
“Tiền, tiền bối.” Trình Chu lại phun một búng máu. Tử Hàm không dùng yêu lực trấn áp hắn, cho nên hắn vẫn có thể đứng dậy. Tử Hàm liếc nhìn, rồi cảm nhận được nhóm kiếm tu thứ hai cũng đã đến.
Năm ngón tay kết ấn, tạo thành một vòng ánh xanh bao trùm cả ba người lại. Chờ đến khi ánh xanh tan đi, ba người đã không còn bóng dáng. Những kiếm tu còn lại nhao nhao bò dậy, hoàn toàn không nhớ được gì: “Vừa, vừa xảy ra chuyện gì?”
Khi Cố Thanh Miên lấy lại tinh thần, bọn họ đã đứng ngay ngắn trong rừng cây. Bốn phía có một vòng kết giới, mà Trình Chu đã hôn mê bất tỉnh, trôi nổi giữa không trung, được một đám sương xanh vây lấy.
Cây cối cao nhưng không rậm, vì thế ánh sáng chiếu qua làm chói mắt.
Cố Thanh Miên đang cẩn thận quan sát bốn phía, thì nghe Tử Hàm nói: “Đừng nhìn, đây không phải Kiếm trủng.”
Chênh lệch cảnh giới quá lớn, y căn bản không biết Tử Hàm ở đâu. Lúc này nghe giọng, quay đầu, mới thấy đối phương đang dựa lưng vào cây.
Ngọc yêu vẫn một thân thanh bào như cũ, chỉ là thiếu đi những ám văn, kiểu dáng mộc mạc hơn rất nhiều. Làm hắn trông như một khúc gỗ mun, môi mỏng răng trắng, mặt mày càng thêm xuất chúng.
Màu mắt Tử Hàm hơi nhạt. Rời khỏi Kiếm trủng tối tăm, đôi ngươi của hắn dưới nắng trời như nhuốm chút ánh xanh, như bóng cây trùng điệp dao động. Tựa như yêu nghiệt khuynh quốc bước ra từ thoại bản dã sử, mắt phượng lúng liếng, khiến người ta thần hồn điên đảo.
Cố Thanh Miên không cưỡng được lại ngắm thêm vài lần.
“Tên nhóc này trước khi đến gần Kiếm trủng đã đi lạc vào đồng hoa Hải Lan, lăn lê không bao lâu thì rơi khỏi đó.” Tử Hàm ngó qua Trình Chu, “Mệt cho bản tọa còn thắc mắc người chạy đi đâu mất rồi.”
Cố Thanh Miên đột nhiên hứng khởi: “Từ từ — Hải Lan, trong Kiếm trủng có Hải Lan?”
Hoa Hải lan.
Nó cùng một đạo với Huyễn ảnh tàn hà, thuộc thập đại kỳ hoa của Trường Sinh cốc. Lúc hoa nở, vô sắc vô hình, nhưng trong đó lại ẩn chứa đại đạo, nhất hoa nhất giới, nhất khắc nhất niên, nên còn gọi là Giới hoa, Thiên đạo hoa.
Nghĩ đến Trình Chu lặn ngụp trong đồng hoa Hải lan chốc lát, như lén trộm nhìn thiên đạo, mới có thể nhẹ nhàng lưu lại một vết kiếm trên Kiếm bia.
Chẳng qua đối với Cố Thanh Miên mà nói, quan trọng hơn là — Hoa Hải Lan, cũng là một trong những nguyên liệu của Bách xuyên tán.
Tử Hàm gật đầu: “Thì sao?”
Cố Thanh Miên lấy lòng cười nói: “Tiền bối, cái gì tiểu nhân cũng nguyện ý làm, không biết có thể —–”
Tử Hàm cười nhạo, một hộp ngọc bay ra giữa không trung, rơi vào trong tay Cố Thanh Miên.
Cố Thanh Miên hí ha hí hửng.
Tử Hàm vung tay, Trình Chu dần dần hạ xuống, nằm trên đất. Hắn vẫn nhắm mắt mê man, nhưng vết thương trên người đã khép lại. Sau đó Tử Hàm nhìn về phía Cố Thanh Miên, “Về phần ngươi — Đừng có ôm chặt như thế, bản tọa cũng không tranh với ngươi — Bản tọa muốn ngươi thành thật trả lời mấy vấn đề.”
Cố Thanh Miên dồn dập đáp ứng, tay cũng chẳng chậm chút nào, trực tiếp nhét hộp ngọc vào trong tay áo. Rồi y ngẩng đầu, mặt vô tội.
Tử Hàm trực tiếp vào vấn đề chính, “Ngươi là song trọng kiếm tâm?”
Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Cố Thanh Miên, không bỏ qua chút biểu hiện nào. Hắn biết Cố Thanh Miên dùng Dịch dung đan, nhưng Dịch dung đan không che được biểu cảm. Nhưng trên mặt Cố Thanh Miên lại mờ mịt: “Song trọng kiếm tâm là gì?”
Tử Hàm nhíu mày.
Tiên thiên kiếm tâm, hậu thiên kiếm tâm, hai người này đều là cực phẩm kiếm đạo ngàn năm khó gặp. Nhưng người trước ở thiên tư, người sau ở lĩnh ngộ. Người trước được thiên đạo chiếu cố, sinh ra đã nhập đạo; người sau lại vì thiên đạo sở phụ*, sau đại bi đại thống, mới đại triệt đại ngộ. (*con ghẻ)
Tiên thiên khó tìm, hậu thiên càng khó, huống chi là song trọng kiếm tâm có cả hai? Vạn năm qua, ngoại trừ Giang Thanh, không có người thứ hai xuất thế.
Lần này lúc Kiếm trủng sắp mở, quả thực hắn cảm nhận được hai luồng lực của tiên thiên kiếm tâm, vốn tưởng gặp được Trình Chu đã là may mắn, lại không ngờ tới có thêm một tiên thiên ở đây, đã vậy còn luyện thành song trọng kiếm tâm.
Chỉ có song trọng kiếm tâm, mới có thể hồn kiếm nhất thể, không bị Kiếm bia bài xích, thậm chí, trong lúc vô tâm, còn có thể điều khiển toàn bộ Kiếm trủng — Đây cũng là nguyên nhân hắn không để y ở lại Kiếm trủng nữa.
Thế nhưng Cố Đồ. Chỉ một đứa nhỏ mới vài tuổi của Cố gia Thanh Tự, hơn nữa còn si mê đan đạo, sao có thể là song trọng kiếm tâm chứ? Nếu là hắn, sao Thanh Hàn quan có thể cam lòng cho hắn đi theo đan đạo?
Vạn năm trước, bằng thực lực bản thân, Giang Thanh xông vào Trường Sinh cốc cướp người, lập chí xây Thanh Hàn quan, xây Kiếm trủng để truyền đạo, khái sáng Thanh Hàn kiếm pháp, đúc một thanh Thanh Hàn kiếm… Bây giờ lại lòi ra một người song trọng kiếm tâm, Thanh Hàn quan bỏ qua được sao?
Tử Hàm nhìn Cố Thanh Miên, đối phương mở to hai mắt, trông đến mịt mờ. Ngọc yêu cau mày, không nhịn được hỏi: “Ngươi —- có từng mất trí nhớ không?”
Lời này vừa buông, Cố Thanh Miên suy tư một lát: “Hẳn là, không có ha.”
Tử Hàm đỡ trán.
Bỗng nhiên hắn có loại cảm giác, chắc không phải Thanh Hàn quan bỏ được, mà là Thanh Hàn quan căn bản không biết. Nhìn người này cả ngày mơ màng hồ đồ, bộ dáng thấy đan quên hồn, ai mà lại tin, đó là bất thế kỳ tài kiếm đạo?
Dưới đất, Trình Chu ậm ừ vài tiếng, chuẩn bị tỉnh lại. Tử Hàm liếc nhìn, ánh xanh tràn ra, hắn lại chết ngất qua một bên.
Tử Hàm rời khỏi thân cây, nhìn Cố Thanh Miên, hiếm thấy dùng ngữ điệu nhẹ nhàng, giải thích rõ ràng song trọng kiếm tâm là gì, còn nói thêm: “Nếu ngươi muốn đi kiếm đạo, chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ, thành tựu ngất trời.”
Giọng điệu của ngọc yêu vạn năm thận trọng, không tạo áp lực, cũng chẳng tán thưởng. Như đó chỉ là một câu kiến nghị hết sức khách quan, không mang theo bất luận tình cảm gì: “Mệnh trung chú định ngươi nên đi kiếm đạo.”
Cố Thanh Miên lại cười, nhưng cũng thận trọng hơn rất nhiều. Y thu liễm cảm xúc trên mặt, rũ mắt, đáy mắt như vực sâu lạnh lẽo, không chút dao động.
Y có chút thờ ơ, trên thực tế giống như ngoài những chuyện về đan đạo, biểu hiện của y đều rất thờ ơ: “Tiền bối, trong nhân thế không có nhiều mệnh trung chú định như vậy.”
“Thế sự khó lường, không cưỡng cầu được.”
Tử Hàm không trả lời. Trình Chu nằm trên đất, tiếp tục mê man. Tiếng gió xào xạc, tiếng lá lao xao. Hắn nhắm mắt, lờ mờ như nhìn thấy năm đó, Giang Thanh nằm trên giường ngọc, hỏi: “Sao y còn chưa tới?”
Một vạn năm trước, chút thời gian cuối cùng của người nọ, chỉ lặp đi lặp lại hỏi hắn: “Tử Hàm, ta sắp chết rồi.”
“Sao y còn chưa tới?”
Thế sự khó lường, không cưỡng cầu được sao?
Tử Hàm nhìn về phía Cố Đồ. Đôi mắt đan tu rất xinh đẹp, không nói tới lúc luyện đan, thì đó là một đôi mắt không lộ vui buồn, tựa như đêm không trăng, đậm đà như mực.
Nhìn như hiểu rất rõ, lại như chẳng thể hiểu rõ cái gì.
Ngoại trừ vui vẻ với đan đạo, y chưa từng lộ ra cảm xúc sâu kín. Hoặc là nói, y dùng si mê của đan đạo, để che giấu tất cả những điều khác.
Tử Hàm đột nhiên nói: “Tên?”
Nơi này tuy không phải Kiếm trủng, nhưng lại cách Kiếm trủng không xa, hắn vẫn có thể điều động yêu lực.
Cố Thanh Miên khựng lại, hộp ngọc trong tay áo nhẹ nhàng bay ra. Đối phương lại nói: “Thành thật trả lời bản tọa.”
Cố Thanh Miên ngước mắt, hai người đối diện nhau.
Mây bay qua, cản lại nắng xuân chói lóa. Dưới bóng cây, ai cũng không rõ mặt ai.
“Cố Thanh Miên.” Cố Thanh Miên nói: “Mục dân Miên.” (目民眠)
Giọng chưa dứt, hộp ngọc mất đi ngoại lực, trượt sâu vào trong tay áo y.
“Sự thành ở người, cưỡng cầu là được.”
Tử Hàm mỉa mai mà nói, lại nghe Cố Thanh Miên trả lời: “Tiền bối có thể nghĩ vậy, đương nhiên rất tốt.”
Lời Cố Thanh Miên nói đầy ẩn ý, Tử Hàm cũng chẳng truy đến cùng. Hắn quan sát Cố Thanh Miên một lúc: “Tên ngươi thật lạ.”
“Lạ chỗ nào?”
“Miên, vừa ngủ vừa mộng, cố tình lại đi với thanh.”
Cố Thanh Miên cười: “Không sao ngủ được thôi.”
“Đại để thiên địa nhìn không ưng, bắt bần đạo làm quỷ hồ đồ thanh tỉnh.”
Lời y nói đến đây rồi thôi, không mảy may lộ ra chút gì, ngưng cười thì nói: “Còn thỉnh tiền bối đừng nói cho Trình Chu.”
Tử Hàm liếc qua Trình Chu nằm trên đất, nghiền ngẫm nói: “Ồ?”
Cố Thanh Miên nói: “Trình Chu đã từng gặp bần đạo một lần, nhận ra “Cố Thanh Miên”, nếu hắn biết đó là bần đạo, chắc sẽ bị hù chết.”
Tử Hàm nhìn y chăm chăm: “Nói như thế, tướng mạo bây giờ không phải là thật?”
Cố Thanh Miên tránh, chỉ cười nói: “Tiền bối.”
Y nhìn Tử Hàm, một bước cũng không nhường.
Trong lúc nhất thời, sóng ngầm mãnh liệt.
Gió bay rồi ngừng, lá rụng lao xao.
Cũng may Tử Hàm không mấy kiên nhẫn, cũng rất ít khi thật sự bức người khác. Hắn “chậc chậc” hai tiếng: “Bản tọa cho phép ngươi.”
Lời vừa dứt, Trình Chu đã hắt xì một cái, giật bắn lên.
Hắn mê mang nhìn bốn phía, Tử Hàm đã hạ kết giới xuống.
Ai ngờ kết giới vừa thu, đáy mắt Tử Hàm đã phát lạnh.
Hai người Cố Trình chẳng rõ nguyên do, lại nghe Tử Hàm cười lạnh: “Chuột nhắt phương nào, giấu đầu lòi đuôi?”
Một tia sáng xanh bắn ra, từ xa bắt được một con chim sẻ. Vật nhỏ kia sợ hãi, núp trên mặt đất đầy bụi, run rẩy không ngừng.
Trình Chu sững người, không rõ vì sao vừa mới tỉnh đã thấy ngọc tổ tông đánh chim. Cố Thanh Miên lại cảm thấy bé chim này có hơi quen mắt.
“Chỉ là tiểu yêu còn dám lừa gạt bản tọa?” Tử Hàm mất kiên nhẫn nói: “Hiện hình!”
Chim sẻ nhỏ giật mình, hóa thành một con chim nhạn.
Đó là một con nhạn cực đẹp, bộ lông đầy đặn, trắng không tỳ vết. Nhưng chóp lông của nó là một yêu văn đỏ thắm gợn sóng.
Tử Hàm nhướng mi: “Hồn nhạn?”
Sau khi kết thúc thời thịnh thế của quần yêu, yêu lực trên nhân gian giảm mạnh, rất khó sinh ra đại yêu ngũ giai trở lên. Nước Luân hồi cũng ít, cỏ cây ngọc thạch chờ vô linh trí giả cũng khó trở thành yêu. Cho nên yêu tinh hiện có ở nhân gian, phần lớn là linh vật trời sinh, nhưng chỉ là tiểu yêu nhị tam giai mà thôi.
Hồn nhạn là một trong số đó. Chúng nó ở trên đỉnh tuyết sơn, lấy tuyết trắng làm thức ăn, có thể thông triệt mê chướng, nhìn thấu hồn phách, nên là đại yêu trong lòng quỷ tu.
Tử Hàm liếc mắt nhìn nó, tiểu hồn nhạn kia lại run rẩy không thôi.
Tử Hàm nói: “Hình người.”
Bạch quang nhu hòa tỏa ra, rọi đến thần hồn đều ấm. Tựa như cỏ cây đâm chồi nảy lộc dưới gió xuân. Chờ bạch quang tản hết, trên đất đang quỳ một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.
Da như ngưng chi, mặt tựa xuân đào. Nàng búi tóc hai bên, trên đó sáng loáng một sợi tơ hồng, một thân bạch y như tuyết, quả thực xinh xắn động lòng người.
Tử Hàm thấy hai búi tóc của nàng thì trong lòng khó chịu, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, tiểu yêu kia đã lết sang Cố Thanh Miên, giòn giọng kêu: “Bệ hạ!”
Cố Thanh Miên: “Á?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook