Hàm Đan
-
Quyển 1 - Chương 7
Chờ qua một ngày, hai người mới trườn mặt ra khỏi sơn động. Lại trốn thêm thêm mấy ngày, vòng qua nhiều nơi khác nhau, sau khi xác nhận an toàn, hai người mới tìm một thôn xóm, thu xếp cho ông cháu Cảnh gia.
Trình Chu đã nghèo tới héo queo, khác với Cố Thanh Miên móc một cái ra hai ba món đồ cổ, đổi được chút bạc. Thậm chí y mò mẫm hồi lâu, cũng không biết từ xó xỉnh nào mò được một mảnh sứ hoa sen nhỏ, làm cho Cảnh Thừa xỉu luôn không tỉnh.
Cuối cùng Cố Thanh Miên suy nghĩ, vẫn là để lại một khối ngọc bài tinh mỹ: “Sau này nếu gặp phiền phức thì cứ bóp nát bài tử này.”
Rồi tự hỏi đến sức lực phàm nhân, y lại bổ sung: “Đập cũng được, đập thêm vài lần.”
“Chỉ cần ta còn ở nhân thế, nhất định sẽ tương trợ.”
Trình Chu nói nhỏ: “Gỡ trận pháp trên đó không phải là được rồi sao?”
Cố Thanh Miên: “Không dối gạt Trình huynh, ta sẽ không.”
Trình Chu: “….”
“Niệm khẩu quyết cũng được, người đã làm giúp ngươi cũng nên nói.”
Cố Thanh Miên: “Không dối gạt Trình huynh —“
“Ngươi quên rồi?”
“Trình huynh hiểu ta.”
Trình Chu chẳng muốn hiểu y, Trình Chu chỉ biết đỡ trán cạn lời.
Sau khi được hai người Cảnh gia ngàn ân vạn tạ, Cố Thanh Miên liền lên đường cùng Trình Chu.
Trình Chu có một tấm mặt nạ da người, thiên biến vạn hóa, cực kỳ tiện lợi, Cố Thanh Miên thì dùng Dịch dung đan, đổi thành một diện mạo khác.
Khi khởi hành, y nghiêng đầu trông thấy một con chim sẻ bay qua, phành phạch phành phạch tạo ra tiếng gió nhẹ, cuối cùng biến thành một vết mực phía chân trời.
“Cố đạo hữu.”
Trình Chu lấy ra một lá Độn địa phù, đưa tay kéo y.
Cố Thanh Miên gật đầu, cẩn thận dùng linh lực bao lấy Minh ngọc, rồi sau đó cầm tay Trình Chu.
Trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, đất bụi vàng nâu xộc vào tai mũi, làm Cố Thanh Miên sặc đến không thở nổi. Chờ tới khi trước mắt rõ ràng thì đã đến một chỗ ngoài thành.
Trình Chu kéo Cố Thanh Miên qua sửa soạn lại cho tươm tất, giả làm hai thư sinh trà trộn vào nơi sống của phàm nhân.
Vào thành, nghỉ chân, hòa nhập. Cố Thanh Miên một hỏi ba không biết, nói ba câu cũng chẳng hiểu gì, nếu không phải ngay cả chuyện trong tiên môn y cũng lơ ngơ láo ngáo, Trình Chu sẽ còn phải đoán xem y là đệ tử đại môn nhà ai ra ngoài rèn luyện.
Hay là loại còn chưa được dạy xong đã đi lạc.
Dưới sự chỉ đạo của ngọc tổ tông, Trình Chu phải mướn hai gian phòng hảo hạng. Cách Bách Kiếm trủng còn khoảng mười ngày, bọn họ có thể nghỉ ngơi rồi chuẩn bị đầy đủ.
Vốn Trình Chu còn định căn dặn hai câu, phải thật lòng hết sức cẩn thận giữ ngọc, nhưng rồi hắn ngẫm lại, dường như Cố Thanh Miên còn coi ngọc như bảo bối hơn hắn.
Thế thì thôi vậy.
Ở bên kia, Cố Thanh Miên bước vào trong phòng, quăng mấy cái phù đập vào cửa. Sau đó tìm một chén ngọc, đổ đầy nước linh tuyền vào đó, rồi cẩn thận để ngọc bội vào.
Minh ngọc vào nước, ánh lên màu xanh tươi sáng.
Y hài lòng nhìn một hồi, rồi lại than ngắn thở dài, đáng tiếc mình đi vội vàng không mang theo lò luyện đan trên núi xuống.
Bây giờ thứ y muốn luyện là một cổ phương — Bách xuyên tán, lấy ý nghĩa trăm sông đổ về một biển, thành phẩm có thể lấy hồn thể đơn độc là vật chứa, hấp thu dung nạp sức mạnh của linh thể sinh diệt luân hồi, lâu dài cũng đủ để tập hợp sự đổi dời của vạn vật, khí tượng muôn dân, có khả năng cải thiên hoán địa.
Nhưng mà kỹ thuật luyện loại này rất phức tạp, cực kỳ khó nhằn, chỉ chút sơ suất đã trở thành cặn, mấy năm nay còn chưa thấy được thành phẩm bao giờ, duy chỉ có Bách Hồn giáo đương thời còn lưu đơn thuốc và không ngừng luyện tập.
Bách Hồn giáo được gọi là Tính giáo, tu được thiên cơ, các đệ tử dưới trướng toàn nói chuyện thần tiên, không tranh quyền thế, là tính thiên tính địa tính phong thủy tiên gia đại phái. Nhưng vạn năm trước, có một vị thiên tài đan tu luyện ra Bách xuyên tán, tụ linh lực thiên địa để biến Tính giáo thành nơi sơn thủy phúc địa, chọc cho chúng môn đỏ mắt, tranh nhau cướp đoạt, bùng nổ một trận tu sĩ đại chiến. Kết quả giữa lúc cướp đoạt, đan tu kia không chịu nổi tra tấn, niên thiếu vẫn lạc, Bách xuyên thất truyền.
Tính giáo thương gân động cốt, xác chết la liệt. Chưởng môn rơi vào đường cùng đành phải thả đan phương ra. Phương thuốc này cũng hết sức cổ quái, rõ ràng là vật tụ phúc, vật liệu để dùng lại toàn là thứ cực hung cực sát thiên địa, chúng môn không tin, nhưng tìm khắp trên dưới Tính giáo cũng không được. Cuối cùng có một nhà đứng ra làm chủ, phái các đan tu đỉnh cấp dưới trướng, tiêu tốn mấy năm, chiếu theo đơn thuốc, dùng hồn phách chưởng môn Tính giáo làm vật chứa, lấy Tính giáo làm lò đan, tụ tập tất cả vật liệu, luyện phương thuốc này.
Kết quả hôm suất lô ấy, gió thảm mưa sầu, núi lở quỷ khóc, trong khoảnh khắc chưởng môn hồn phi phách tán. Mà một đại phúc địa như Tính giáo, cứ thế biến thành nơi chí sát ở Cửu châu. Mây đen bao phủ quanh năm, nơi này gió thổi, nơi kia toàn là kiếm khí sắc bén; nơi này trời mưa, nơi kia rơi xuống toàn là độc — độc không thuốc nào chữa khỏi. Đất nơi đó tựa như một mảnh giấy dán trên cánh, chọc là thủng, động là hư. Lại bởi vì linh lực tiêu tan, quỷ khí thịnh hành, trở thành thánh địa ma đạo, người thời nay gọi là — Tuyệt địa phiến cốc.
Mà những đệ tử còn lại của Tính giáo không muốn rời đi, trong tiên môn lại chẳng còn đường, cứ thế nhập ma, trở thành – Bách Hồn giáo, thân thuộc với Khô Diệp cốc nổi danh nhất trong tứ đại Ma giáo, đóng quân ở tuyệt địa phiến cốc.
Bọn họ hành sự cực đoan, giết người như ngóe, còn không ngừng tu luyện Bách xuyên tán. Chẳng qua luyện được chỉ toàn là tàn thứ phẩm, tổn thương cực lớn với tu sĩ, nhưng không có hiệu quả tụ linh, ngược lại còn bị phệ hồn đoạt phách, trợ giúp tinh tiến ma công. Môn hạ răn dạy: “Tiên ma nhất niệm.”
Năm đó Cố Thanh Miên nghe kể cũng thổn thức không thôi, chẳng qua thân là đan tu, y lại mơ hồ kỳ vọng, nếu có thể gặp mặt đan tu thiên tài kia một lần, luận đan đạo thì sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.
Đáng tiếc.
Đáng tiếc.
Đan phương Bách xuyên tán không phải bí mật, Cố Thanh Miên đã nhớ kỹ trong lòng từ lâu. Nhưng không có lò luyện thật sự y không dám ra tay, thất bại là chuyện nhỏ, hồn phi phách tán cũng chẳng sao, nhưng lỡ như làm ngọc bị thương thì không hay lắm.
Thanh Minh ngọc là bảo bối, cần được lưu truyền muôn đời.
Tận đáy lòng y nghĩ mình nên tìm một lò đan cực phẩm. Vật liệu Bách xuyên tán y đã có, không ít thứ là cầu cạnh Cố Tam Thanh, Hoa danh tác đã tới rồi. May mà lúc Cố Tam Thanh phản bội Thanh Hàn quan, chưởng môn gom luôn Bạch Minh ngọc của y, chứ không y đã luyện luôn từ lúc đó.
Lại qua hồi lâu, Cố Thanh Miên vẫn thở dài, cuối cùng cảm thấy bản thân không chờ được nữa.
Y tự an ủi bản thân: Bỏ đi bỏ đi, không thể luyện Bách xuyên tán ngay được, phải luyện nguyên liệu cơ bản mài giũa trước, chuẩn bị thêm mấy phần.
Nghĩ thế y lại trở nên vui vẻ, khoan khoái lấy một hộp ngọc Lãnh hải từ túi trữ vật, cẩn thận mở ra, lấy một đóa Huyễn ảnh tàn hà*. Hoa này đến từ Trường sinh cốc yêu giới, là huyễn hoa, là một trong tam đại tiên môn, cảnh hoa của Hoán Hoa cảnh. Nghe nói hoa này đen như mực, có một trăm cánh hoa, là vật có thể huyễn hoặc nhân tâm chỉ nhớ điều đẹp nhất. Thập toàn thập mỹ là thế, thiên đạo lại ghen ăn tức ở, một đời tàn kiếp, hoa nở đã tàn. (sen tàn màu đen)
Hoàn hảo quá mức, tên cổ là Tàn Hà.
Chỉ khi được hái vào lúc hoa nở, ủ trong hàn băng vạn năm, dùng hộp ngọc ngâm trong biển lạnh ngàn năm của Thanh Hàn quan chứa, mới có thể giữ cho sống tiếp một năm. Lấy giao tình của chưởng môn Thanh Hàn quan và cảnh chủ Hoán Hoa cảnh, lấy địa vị đan tu Phân Thần hiện giờ của Cố Thanh Miên, cũng khó khăn lắm mới duy trì được một năm của hoa.
Cố Thanh Miên nghĩ tới chuyện luyện đan thì thoải mái cả người. Y nâng hàn băng lên trước mặt, ngưng thần nín thở, dùng linh lực chấn vào tâm mạch, ép một giọt máu đầu tim, hòa vào trong linh tuyền Thiên Sơn.
Nước suối từ từ tụ thành sương mờ, bao bọc lấy hàn băng.
Hơi nước ẩn hiện màu đỏ tươi mờ nhạt, lượn lờ ăn mòn hàn băng vạn năm. Cố Thanh Miên ngắm không chuyển mắt. Thấy hai canh giờ sắp trôi qua, gần tới nửa đêm, băng tan đến thời khắc cuối cùng, Cố Thanh Miên nhanh tay lẹ mắt, dùng linh lực căn nguyên chuẩn xác bao lấy sen tàn, hỏa linh nổi lên, cách tầng không khí, bọc lấy sen.
Mười ngón tay thoăn thoắt, liên tục kết ấn. Huyễn ảnh tàn hà chỉ hóa thành tro khi bị đốt cháy ở một nhiệt độ nhất định một ngày một đêm, rồi sau đó lại tiếp tục đốt cháy nhiều lần, nung nóng từng lớp, tinh luyện nhiều lần, trải qua trăm lần mới trở nên tinh khiết.
Những thấy ngón tay Cố Thanh Miên thay đổi ảo ảnh không ngớt, đan hỏa rực sáng, một đóa mực đen trôi dạt giữa ngọn lửa. Y cẩn thận nâng lửa lên, một tay tiếp tục kết ấn, khống chế nhiệt độ, tay kia dẫn tử khí của Minh ngọc xanh.
Ai ngờ vừa ngước mắt, trong phòng lại có thêm một bóng người.
Trên cửa đã dán bùa đỉnh nhất của Thanh Hàn quan, có thể đi vào nhất định là Đại Thừa trở lên. Cố Thanh Miên không ngạc nhiên, cũng chẳng hoảng sợ. Y chỉ liếc mắt nhìn bóng người kia một cái, dẫn tử khí, tiếp tục đốt.
Linh diễm bùng lên những đóa hoa lửa, dưới sự điều khiển biến ảo của ngón tay, vẽ ra từng đạo phù văn có màu xanh lam rực lỡ. Cố Thanh Miên vẫn bất động giữa những phù văn xoay vần, tựa như con rối bị đóng đinh trên tường, chỉ còn các ngón tay nhảy múa.
Một canh giờ, hai canh giờ…
Khách không mời mà đến cũng chẳng nói tiếng nào, Cố Thanh Miên vẫn bát phong bất động*. (*Tám ngọn gió thổi cũng không lay động)
Cuối cùng mười hai canh giờ trôi qua, Cố Thanh Miên thu tay, cất tàn hoa sen tẫn vào hộp ngọc lãnh hải.
Hộp vừa được phong bế đã nghe đối phương chế nhạo: “Vì luyện đan, tới mạng cũng không cần?”
Giọng người tới như tiếng gõ ngọc, nghe rất vui tai, nhưng ngữ điệu lại hống hách nói toạc ra, câu chữ cứ như được khắc trên điện cửu tiêu vậy.
Cố Thanh Miên ngước mắt thấy một đạo y bào. Vạt áo xanh ngọc lay động, như mây trôi mịt mờ. Thân ảnh người kia không rõ lắm, chỉ mơ hồ dưới ánh trăng cửa sổ. Âm thanh như không lọt vào trong tai, xa xăm như tận chân trời. Cách linh hỏa cách hơi nước, cách ánh trăng mờ mờ ảo ảo trong đêm tối.
Hắn có một đôi mắt phượng.
Rất nhiều năm tháng sau này Cố Thanh Miên vẫn nhớ, hắn có một đôi mắt phượng.
Một đôi mắt phượng cực đẹp.
Trình Chu đã nghèo tới héo queo, khác với Cố Thanh Miên móc một cái ra hai ba món đồ cổ, đổi được chút bạc. Thậm chí y mò mẫm hồi lâu, cũng không biết từ xó xỉnh nào mò được một mảnh sứ hoa sen nhỏ, làm cho Cảnh Thừa xỉu luôn không tỉnh.
Cuối cùng Cố Thanh Miên suy nghĩ, vẫn là để lại một khối ngọc bài tinh mỹ: “Sau này nếu gặp phiền phức thì cứ bóp nát bài tử này.”
Rồi tự hỏi đến sức lực phàm nhân, y lại bổ sung: “Đập cũng được, đập thêm vài lần.”
“Chỉ cần ta còn ở nhân thế, nhất định sẽ tương trợ.”
Trình Chu nói nhỏ: “Gỡ trận pháp trên đó không phải là được rồi sao?”
Cố Thanh Miên: “Không dối gạt Trình huynh, ta sẽ không.”
Trình Chu: “….”
“Niệm khẩu quyết cũng được, người đã làm giúp ngươi cũng nên nói.”
Cố Thanh Miên: “Không dối gạt Trình huynh —“
“Ngươi quên rồi?”
“Trình huynh hiểu ta.”
Trình Chu chẳng muốn hiểu y, Trình Chu chỉ biết đỡ trán cạn lời.
Sau khi được hai người Cảnh gia ngàn ân vạn tạ, Cố Thanh Miên liền lên đường cùng Trình Chu.
Trình Chu có một tấm mặt nạ da người, thiên biến vạn hóa, cực kỳ tiện lợi, Cố Thanh Miên thì dùng Dịch dung đan, đổi thành một diện mạo khác.
Khi khởi hành, y nghiêng đầu trông thấy một con chim sẻ bay qua, phành phạch phành phạch tạo ra tiếng gió nhẹ, cuối cùng biến thành một vết mực phía chân trời.
“Cố đạo hữu.”
Trình Chu lấy ra một lá Độn địa phù, đưa tay kéo y.
Cố Thanh Miên gật đầu, cẩn thận dùng linh lực bao lấy Minh ngọc, rồi sau đó cầm tay Trình Chu.
Trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, đất bụi vàng nâu xộc vào tai mũi, làm Cố Thanh Miên sặc đến không thở nổi. Chờ tới khi trước mắt rõ ràng thì đã đến một chỗ ngoài thành.
Trình Chu kéo Cố Thanh Miên qua sửa soạn lại cho tươm tất, giả làm hai thư sinh trà trộn vào nơi sống của phàm nhân.
Vào thành, nghỉ chân, hòa nhập. Cố Thanh Miên một hỏi ba không biết, nói ba câu cũng chẳng hiểu gì, nếu không phải ngay cả chuyện trong tiên môn y cũng lơ ngơ láo ngáo, Trình Chu sẽ còn phải đoán xem y là đệ tử đại môn nhà ai ra ngoài rèn luyện.
Hay là loại còn chưa được dạy xong đã đi lạc.
Dưới sự chỉ đạo của ngọc tổ tông, Trình Chu phải mướn hai gian phòng hảo hạng. Cách Bách Kiếm trủng còn khoảng mười ngày, bọn họ có thể nghỉ ngơi rồi chuẩn bị đầy đủ.
Vốn Trình Chu còn định căn dặn hai câu, phải thật lòng hết sức cẩn thận giữ ngọc, nhưng rồi hắn ngẫm lại, dường như Cố Thanh Miên còn coi ngọc như bảo bối hơn hắn.
Thế thì thôi vậy.
Ở bên kia, Cố Thanh Miên bước vào trong phòng, quăng mấy cái phù đập vào cửa. Sau đó tìm một chén ngọc, đổ đầy nước linh tuyền vào đó, rồi cẩn thận để ngọc bội vào.
Minh ngọc vào nước, ánh lên màu xanh tươi sáng.
Y hài lòng nhìn một hồi, rồi lại than ngắn thở dài, đáng tiếc mình đi vội vàng không mang theo lò luyện đan trên núi xuống.
Bây giờ thứ y muốn luyện là một cổ phương — Bách xuyên tán, lấy ý nghĩa trăm sông đổ về một biển, thành phẩm có thể lấy hồn thể đơn độc là vật chứa, hấp thu dung nạp sức mạnh của linh thể sinh diệt luân hồi, lâu dài cũng đủ để tập hợp sự đổi dời của vạn vật, khí tượng muôn dân, có khả năng cải thiên hoán địa.
Nhưng mà kỹ thuật luyện loại này rất phức tạp, cực kỳ khó nhằn, chỉ chút sơ suất đã trở thành cặn, mấy năm nay còn chưa thấy được thành phẩm bao giờ, duy chỉ có Bách Hồn giáo đương thời còn lưu đơn thuốc và không ngừng luyện tập.
Bách Hồn giáo được gọi là Tính giáo, tu được thiên cơ, các đệ tử dưới trướng toàn nói chuyện thần tiên, không tranh quyền thế, là tính thiên tính địa tính phong thủy tiên gia đại phái. Nhưng vạn năm trước, có một vị thiên tài đan tu luyện ra Bách xuyên tán, tụ linh lực thiên địa để biến Tính giáo thành nơi sơn thủy phúc địa, chọc cho chúng môn đỏ mắt, tranh nhau cướp đoạt, bùng nổ một trận tu sĩ đại chiến. Kết quả giữa lúc cướp đoạt, đan tu kia không chịu nổi tra tấn, niên thiếu vẫn lạc, Bách xuyên thất truyền.
Tính giáo thương gân động cốt, xác chết la liệt. Chưởng môn rơi vào đường cùng đành phải thả đan phương ra. Phương thuốc này cũng hết sức cổ quái, rõ ràng là vật tụ phúc, vật liệu để dùng lại toàn là thứ cực hung cực sát thiên địa, chúng môn không tin, nhưng tìm khắp trên dưới Tính giáo cũng không được. Cuối cùng có một nhà đứng ra làm chủ, phái các đan tu đỉnh cấp dưới trướng, tiêu tốn mấy năm, chiếu theo đơn thuốc, dùng hồn phách chưởng môn Tính giáo làm vật chứa, lấy Tính giáo làm lò đan, tụ tập tất cả vật liệu, luyện phương thuốc này.
Kết quả hôm suất lô ấy, gió thảm mưa sầu, núi lở quỷ khóc, trong khoảnh khắc chưởng môn hồn phi phách tán. Mà một đại phúc địa như Tính giáo, cứ thế biến thành nơi chí sát ở Cửu châu. Mây đen bao phủ quanh năm, nơi này gió thổi, nơi kia toàn là kiếm khí sắc bén; nơi này trời mưa, nơi kia rơi xuống toàn là độc — độc không thuốc nào chữa khỏi. Đất nơi đó tựa như một mảnh giấy dán trên cánh, chọc là thủng, động là hư. Lại bởi vì linh lực tiêu tan, quỷ khí thịnh hành, trở thành thánh địa ma đạo, người thời nay gọi là — Tuyệt địa phiến cốc.
Mà những đệ tử còn lại của Tính giáo không muốn rời đi, trong tiên môn lại chẳng còn đường, cứ thế nhập ma, trở thành – Bách Hồn giáo, thân thuộc với Khô Diệp cốc nổi danh nhất trong tứ đại Ma giáo, đóng quân ở tuyệt địa phiến cốc.
Bọn họ hành sự cực đoan, giết người như ngóe, còn không ngừng tu luyện Bách xuyên tán. Chẳng qua luyện được chỉ toàn là tàn thứ phẩm, tổn thương cực lớn với tu sĩ, nhưng không có hiệu quả tụ linh, ngược lại còn bị phệ hồn đoạt phách, trợ giúp tinh tiến ma công. Môn hạ răn dạy: “Tiên ma nhất niệm.”
Năm đó Cố Thanh Miên nghe kể cũng thổn thức không thôi, chẳng qua thân là đan tu, y lại mơ hồ kỳ vọng, nếu có thể gặp mặt đan tu thiên tài kia một lần, luận đan đạo thì sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.
Đáng tiếc.
Đáng tiếc.
Đan phương Bách xuyên tán không phải bí mật, Cố Thanh Miên đã nhớ kỹ trong lòng từ lâu. Nhưng không có lò luyện thật sự y không dám ra tay, thất bại là chuyện nhỏ, hồn phi phách tán cũng chẳng sao, nhưng lỡ như làm ngọc bị thương thì không hay lắm.
Thanh Minh ngọc là bảo bối, cần được lưu truyền muôn đời.
Tận đáy lòng y nghĩ mình nên tìm một lò đan cực phẩm. Vật liệu Bách xuyên tán y đã có, không ít thứ là cầu cạnh Cố Tam Thanh, Hoa danh tác đã tới rồi. May mà lúc Cố Tam Thanh phản bội Thanh Hàn quan, chưởng môn gom luôn Bạch Minh ngọc của y, chứ không y đã luyện luôn từ lúc đó.
Lại qua hồi lâu, Cố Thanh Miên vẫn thở dài, cuối cùng cảm thấy bản thân không chờ được nữa.
Y tự an ủi bản thân: Bỏ đi bỏ đi, không thể luyện Bách xuyên tán ngay được, phải luyện nguyên liệu cơ bản mài giũa trước, chuẩn bị thêm mấy phần.
Nghĩ thế y lại trở nên vui vẻ, khoan khoái lấy một hộp ngọc Lãnh hải từ túi trữ vật, cẩn thận mở ra, lấy một đóa Huyễn ảnh tàn hà*. Hoa này đến từ Trường sinh cốc yêu giới, là huyễn hoa, là một trong tam đại tiên môn, cảnh hoa của Hoán Hoa cảnh. Nghe nói hoa này đen như mực, có một trăm cánh hoa, là vật có thể huyễn hoặc nhân tâm chỉ nhớ điều đẹp nhất. Thập toàn thập mỹ là thế, thiên đạo lại ghen ăn tức ở, một đời tàn kiếp, hoa nở đã tàn. (sen tàn màu đen)
Hoàn hảo quá mức, tên cổ là Tàn Hà.
Chỉ khi được hái vào lúc hoa nở, ủ trong hàn băng vạn năm, dùng hộp ngọc ngâm trong biển lạnh ngàn năm của Thanh Hàn quan chứa, mới có thể giữ cho sống tiếp một năm. Lấy giao tình của chưởng môn Thanh Hàn quan và cảnh chủ Hoán Hoa cảnh, lấy địa vị đan tu Phân Thần hiện giờ của Cố Thanh Miên, cũng khó khăn lắm mới duy trì được một năm của hoa.
Cố Thanh Miên nghĩ tới chuyện luyện đan thì thoải mái cả người. Y nâng hàn băng lên trước mặt, ngưng thần nín thở, dùng linh lực chấn vào tâm mạch, ép một giọt máu đầu tim, hòa vào trong linh tuyền Thiên Sơn.
Nước suối từ từ tụ thành sương mờ, bao bọc lấy hàn băng.
Hơi nước ẩn hiện màu đỏ tươi mờ nhạt, lượn lờ ăn mòn hàn băng vạn năm. Cố Thanh Miên ngắm không chuyển mắt. Thấy hai canh giờ sắp trôi qua, gần tới nửa đêm, băng tan đến thời khắc cuối cùng, Cố Thanh Miên nhanh tay lẹ mắt, dùng linh lực căn nguyên chuẩn xác bao lấy sen tàn, hỏa linh nổi lên, cách tầng không khí, bọc lấy sen.
Mười ngón tay thoăn thoắt, liên tục kết ấn. Huyễn ảnh tàn hà chỉ hóa thành tro khi bị đốt cháy ở một nhiệt độ nhất định một ngày một đêm, rồi sau đó lại tiếp tục đốt cháy nhiều lần, nung nóng từng lớp, tinh luyện nhiều lần, trải qua trăm lần mới trở nên tinh khiết.
Những thấy ngón tay Cố Thanh Miên thay đổi ảo ảnh không ngớt, đan hỏa rực sáng, một đóa mực đen trôi dạt giữa ngọn lửa. Y cẩn thận nâng lửa lên, một tay tiếp tục kết ấn, khống chế nhiệt độ, tay kia dẫn tử khí của Minh ngọc xanh.
Ai ngờ vừa ngước mắt, trong phòng lại có thêm một bóng người.
Trên cửa đã dán bùa đỉnh nhất của Thanh Hàn quan, có thể đi vào nhất định là Đại Thừa trở lên. Cố Thanh Miên không ngạc nhiên, cũng chẳng hoảng sợ. Y chỉ liếc mắt nhìn bóng người kia một cái, dẫn tử khí, tiếp tục đốt.
Linh diễm bùng lên những đóa hoa lửa, dưới sự điều khiển biến ảo của ngón tay, vẽ ra từng đạo phù văn có màu xanh lam rực lỡ. Cố Thanh Miên vẫn bất động giữa những phù văn xoay vần, tựa như con rối bị đóng đinh trên tường, chỉ còn các ngón tay nhảy múa.
Một canh giờ, hai canh giờ…
Khách không mời mà đến cũng chẳng nói tiếng nào, Cố Thanh Miên vẫn bát phong bất động*. (*Tám ngọn gió thổi cũng không lay động)
Cuối cùng mười hai canh giờ trôi qua, Cố Thanh Miên thu tay, cất tàn hoa sen tẫn vào hộp ngọc lãnh hải.
Hộp vừa được phong bế đã nghe đối phương chế nhạo: “Vì luyện đan, tới mạng cũng không cần?”
Giọng người tới như tiếng gõ ngọc, nghe rất vui tai, nhưng ngữ điệu lại hống hách nói toạc ra, câu chữ cứ như được khắc trên điện cửu tiêu vậy.
Cố Thanh Miên ngước mắt thấy một đạo y bào. Vạt áo xanh ngọc lay động, như mây trôi mịt mờ. Thân ảnh người kia không rõ lắm, chỉ mơ hồ dưới ánh trăng cửa sổ. Âm thanh như không lọt vào trong tai, xa xăm như tận chân trời. Cách linh hỏa cách hơi nước, cách ánh trăng mờ mờ ảo ảo trong đêm tối.
Hắn có một đôi mắt phượng.
Rất nhiều năm tháng sau này Cố Thanh Miên vẫn nhớ, hắn có một đôi mắt phượng.
Một đôi mắt phượng cực đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook