Hàm Đan
-
Quyển 1 - Chương 5
Vạn Mộc Xuân – Trình Chu thu ông cháu Cảnh gia vào tay áo càn khôn, rời khỏi căn nhà giữa rừng sâu được nửa ngày thì nghe một tiếng: “Dừng.”
Trình Chu nghe vậy thì dừng lại, toàn thân như đóng băng.
Trình Chu gặp được khối ngọc này là khi nó vừa trải qua một trận ác chiến, thiếu hụt linh lực, trọng thương chưa hết. Về sau hắn mượn sức mạnh của ngọc yêu tránh thoát đuổi giết hết lần này đến lần khác. Thế nhưng vị tổ tông này vẫn không thể hóa hình, nghỉ ngơi dưỡng sức, bình thường chẳng chịu mở miệng. Cho nên một khi hắn lên tiếng thì thôi rồi lượm ơi.
Trình Chu dùng chân tạo một vết nông trên mặt đất. Đất cát nâng lên rồi rơi xuống. Hắn nâng trường kiếm, quan sát xung quanh. Nhưng chỉ thấy bên cạnh là một hồ nước, gió xuân xào xạc, bóng liễu phất phơ. Chim én kinh sợ tung cánh như đá ném vào rừng, mang theo tiếng gió rì rào.
Trình Chu hành lễ nói: “Có thể mời tiền bối bước ra, gặp vãn bối một lần không?”
Không ai trả lời.
Trình Chu lặp lại mấy lần, vẫn lặng im như cũ.
Hoa bay rồi rơi xuống, gió mạnh cũng lặng yên.
Nắng xuân càng ấm áp, toàn thân càng lạnh lẽo. Trình Chu lại cất cao giọng lần nữa: “Ta biết tiền bối ở đây, nếu tiền bối nguyện ý –”
Lời còn chưa dứt, một bóng đen lấy tư thế vạn quân cuồn cuộn bổ xuống đỉnh đầu. Trình Chu mất cảnh giác, mắt thấy sắp toi đời thì một đạo ánh sáng xanh lục nổi lên, sinh trưởng ngăn cản dòng kiếm khí, nổ tung ánh sáng trắng xanh.
Người tới chế giễu: “Không ngờ còn chơi tay trong.”
Trình Chu kêu lên: “Không sao chứ?”
Ngọc bội không đáp.
Người tới không chờ hai người phản ứng đã tiếp tục tấn công, tiên ảnh (bóng roi) không dứt, thế công mạnh mẽ. Linh khí trong roi dồi dào, sâu không lường được.
Trình Chu chật vật nhào về phía trước, nguy hiểm né đòn, trường tiên sát tóc, chém đứt một mớ tóc dài. Ánh xanh trên ngọc bội lấp lóe, vài đạo ánh sáng xẹt qua, hóa giải thế công của người kia.
Trình Chu cắn răng: “Các hạ cũng tới chia chác?”
Người nọ cười khẩy: “Nếu như khoanh tay chịu trói, ta sẽ không giết ngươi!”
Lời này Trình Chu đã nghe chán, chẳng buồn tin. Quét mắt nhìn bốn phía thì không ngờ lại nhảy ra thêm hai gã tu sĩ cầm đao chém tới.
Linh lực như biển cả mênh mông đè ép, ngàn vạn núi non đổ xuống, gió giật đá bay, cỏ rơm đứt rễ, cây cối gãy đoạn, cuồn cuộn cả trời.
Minh ngọc rung động.
Trình Chu rút kiếm đối diện với một thanh đao. Nhưng chỉ nghe tiếng “ầm” vang lên, kiếm khí tràn ra, đao quang lạnh lẽo.
Tuy ngọc bội đã chặn lại hơn nửa thế công, nhưng cổ tay Trình Chu vẫn bị chấn đến tê dại, hổ khẩu nứt nẻ. Lồng ngực hắn đau xót, mùi máu tanh lẫn thịt nát tràn lên đầu lưỡi, tai mũi nóng ướt, máu tràn ra.
Trình Chu xưa nay mạnh mẽ cũng biết cửa này không qua được, nhưng vẫn chẳng muốn mất cốt khí. Hắn không lùi bước, nuốt máu thịt vào bụng, quát: “Tới đi!”
Nói xong, rút kiếm nghênh đón.
Trường kiếm bao phủ trong hơi thở lạnh lẽo, bi thương đua tiếng. Đây là lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe, cùng đường bí lối. Băng nhũ xuất hiện nơi kiếm khí quét qua, phủ sương khắp lối.
Thế nhưng hoành đao địch thủ chắn lại, tùy tiện đẩy ra.
Gã ngạc nhiên: “Yếu thế?”
“Không giống như —” người nọ cách hắn rất gần, dễ dàng dò được trình độ Trình Chu: “Kim Đan?”
Một kẻ nhíu mày: “Đây không phải Minh ngọc?”
Đáy mắt gã phát lạnh, màu xanh lục?
Thần sắc ba người đại biến.
Truy đuổi sai người!
Trình Chu đâu biết bọn họ nghĩ gì, thừa cơ tới gần, ánh sáng của Minh ngọc xanh đột nhiên bừng nở như bầu trời sau cơn mưa, sắc xanh mênh mông cả tầng hơi nước. Trình Chu dùng một nhát kiếm đâm vào ngực một người.
Tên kia hừ lạnh: “Không biết tự lượng sức mình! Chỉ là Kim Đan, không thương tổn được –”
Còn chưa dứt lời, sắc mặt gã đã cứng đờ, môi xám ngoét, nôn ra ngụm máu xanh.
“Cái –” gã cúi đầu, gân xanh hằn lên, tử khí bò tràn cả gương mặt. Cổ họng tên tu sĩ vang lên tiếng ùng ục, ngón tay bắt lấy hư không, sau đó lảo đảo hai bước, quỳ mạnh xuống đất.
Hai kẻ khác trơ mắt nhìn nguyên thần của gã muốn bỏ xác mà trốn, lại nhanh chóng phiếm đen, vỡ vụn không còn một mảnh.
Thần hồn câu diệt.
Trình Chu lau vết máu bên khóe miệng, lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm. Sau lưng hắn lửng lơ áng mây xanh, bóng dáng mơ hồ, một đôi mắt phượng, nửa khép hờ, đường nét lạnh lẽo.
Một kẻ hoảng sợ: “Thật tàn độc!”
Ngoài dự kiến của Trình Chu, hai kẻ này vẫn chưa lui bước, còn giương mắt lộ vẻ đầy khát vọng.
Đây là thứ có thể độc chết tu sĩ Đại Thừa.
Hiện giờ chỉ nằm trong tay một tên Kim Đan.
Chỉ nằm trong tay một tên Kim Đan.
Hai kẻ áp sát lại.
Bọn họ là Đại Thừa Gia đao, đương nhiên tầm mắt cũng cao hơn nhiều. Bọn họ không phải đan tu, coi thường Minh ngọc, vốn chỉ định thuận tay giết Trình Chu rồi đi tìm mục tiêu ban đầu, lại đâu ngờ tới trên người Kim Đan nho nhỏ này vậy mà có thứ tốt đến thế.
Trình Chu cắn răng, nắm chặt trường kiếm.
Hắn thầm nghĩ: “Còn được mấy tên?”
Ngọc bội: “Một.”
Quả thật trên ngọc bội có mang theo tử khí, nhưng độc này đòi hỏi linh lực để chuyển đổi. Linh lực bây giờ chỉ đủ để giải quyết một tên.
Hai kẻ Đại Thừa cẩn thận vây Trình Chu vào giữa. Trình Chu đứng bên trong hai người, trong tay cầm kiếm, mũi kiếm rỉ máu.
Tựa như hồng mai đỏ tươi nở rộ trong tuyết.
Một tên xông lên, Trình Chu cầm kiếm đâm thẳng, ai ngờ gã lại cong lưng, đao trong tay đột nhiên đổi phương hướng, mũi đao cắt đứt sợi dây đỏ.
Sợi dây đỏ này được làm từ huyết tàm ti, nghe nói là bất khả chiến bại, nhưng cũng không ngăn được một đao của Đại Thừa.
Dây đứt ngọc rơi.
Đáy lòng Trình Chu lộp bộp, theo bản năng quay đầu lại nhìn, tên còn lại thừa cơ nhập chiến, mũi đao đối diện mặt hắn.
Toang rồi —
Đao đâm mạnh xuống nhưng bị một tiếng “Keng” ngăn trở.
Đây không phải là kiếm của Trình Chu, mà là một thanh kiếm khác.
Kiếm chưa ra khỏi vỏ, một tay cầm chặt vỏ kiếm.
Một tay khác của người tới móc lấy sợi dây đỏ trên ngọc bội.
Y xoay người, khéo léo hóa thế tiến công của hai kẻ kia.
Linh khí đột nhiên tiêu tán, kèm theo cơn gió mạnh ào ạt tràn lan thiên địa. Hoa sen chưa nở chấp nhận quán đỉnh, bất ngờ nở rộ, tựa như tầng tầng ngọc trắng, chạm khắc đến tận chân trời.
Mọi thứ thoáng qua rồi biến mất, ba người vừa chạm đã lui. Trình Chu chưa kịp phản ứng đã bị kéo ra sau.
Người đến áo xanh tung bay, mày liễu mi dài, đồng tử như cắt nước.
Thanh tú tao nhã, cười như ôn ngọc. (ngọc ấm)
“Làm phiền rồi.”
Hai tu sĩ kia quét mắt nhìn trường kiếm: “Tiệm cầm đồ Lưu ly?”
Dã đao không thể so với Gia đao, dùng tiền mua mạng, thường phải chiếu cáo thiên hạ, mạng này là Dã đao nào mua. Cho nên trên vũ khí của đa số Dã đao đều có hoa văn đặc biệt.
Cố Thanh Miên cười không đáp.
Hai tu sĩ càng thêm cẩn thận, trên người người này không biết mang theo thứ gì, nhìn không ra tu vi. Nhưng trước mắt còn chẳng thèm rút kiếm, hoặc là cuồng vọng tự đại, hoặc là thật sự có bản lĩnh.
Cũng may Cố Thanh Miên không để hai kẻ do dự lâu, cầm kiếm vô tư, chậm rãi rút.
Hai gã bày ra tư thế phòng bị, nhưng thấy kiếm quang lạnh như băng, rồi sau đó —
Đất bằng nổ tung khói đặc.
Trình Chu giật mình, chỉ cảm thấy cổ căng ra, bị người túm áo lôi ra sau chuồn lẹ.
Tiếp theo là tiếng Cố Đồ sát ngay bên tai —
“Ngây người gì nữa, té mau!”
Trình Chu: “……”
Trình Chu nghe vậy thì dừng lại, toàn thân như đóng băng.
Trình Chu gặp được khối ngọc này là khi nó vừa trải qua một trận ác chiến, thiếu hụt linh lực, trọng thương chưa hết. Về sau hắn mượn sức mạnh của ngọc yêu tránh thoát đuổi giết hết lần này đến lần khác. Thế nhưng vị tổ tông này vẫn không thể hóa hình, nghỉ ngơi dưỡng sức, bình thường chẳng chịu mở miệng. Cho nên một khi hắn lên tiếng thì thôi rồi lượm ơi.
Trình Chu dùng chân tạo một vết nông trên mặt đất. Đất cát nâng lên rồi rơi xuống. Hắn nâng trường kiếm, quan sát xung quanh. Nhưng chỉ thấy bên cạnh là một hồ nước, gió xuân xào xạc, bóng liễu phất phơ. Chim én kinh sợ tung cánh như đá ném vào rừng, mang theo tiếng gió rì rào.
Trình Chu hành lễ nói: “Có thể mời tiền bối bước ra, gặp vãn bối một lần không?”
Không ai trả lời.
Trình Chu lặp lại mấy lần, vẫn lặng im như cũ.
Hoa bay rồi rơi xuống, gió mạnh cũng lặng yên.
Nắng xuân càng ấm áp, toàn thân càng lạnh lẽo. Trình Chu lại cất cao giọng lần nữa: “Ta biết tiền bối ở đây, nếu tiền bối nguyện ý –”
Lời còn chưa dứt, một bóng đen lấy tư thế vạn quân cuồn cuộn bổ xuống đỉnh đầu. Trình Chu mất cảnh giác, mắt thấy sắp toi đời thì một đạo ánh sáng xanh lục nổi lên, sinh trưởng ngăn cản dòng kiếm khí, nổ tung ánh sáng trắng xanh.
Người tới chế giễu: “Không ngờ còn chơi tay trong.”
Trình Chu kêu lên: “Không sao chứ?”
Ngọc bội không đáp.
Người tới không chờ hai người phản ứng đã tiếp tục tấn công, tiên ảnh (bóng roi) không dứt, thế công mạnh mẽ. Linh khí trong roi dồi dào, sâu không lường được.
Trình Chu chật vật nhào về phía trước, nguy hiểm né đòn, trường tiên sát tóc, chém đứt một mớ tóc dài. Ánh xanh trên ngọc bội lấp lóe, vài đạo ánh sáng xẹt qua, hóa giải thế công của người kia.
Trình Chu cắn răng: “Các hạ cũng tới chia chác?”
Người nọ cười khẩy: “Nếu như khoanh tay chịu trói, ta sẽ không giết ngươi!”
Lời này Trình Chu đã nghe chán, chẳng buồn tin. Quét mắt nhìn bốn phía thì không ngờ lại nhảy ra thêm hai gã tu sĩ cầm đao chém tới.
Linh lực như biển cả mênh mông đè ép, ngàn vạn núi non đổ xuống, gió giật đá bay, cỏ rơm đứt rễ, cây cối gãy đoạn, cuồn cuộn cả trời.
Minh ngọc rung động.
Trình Chu rút kiếm đối diện với một thanh đao. Nhưng chỉ nghe tiếng “ầm” vang lên, kiếm khí tràn ra, đao quang lạnh lẽo.
Tuy ngọc bội đã chặn lại hơn nửa thế công, nhưng cổ tay Trình Chu vẫn bị chấn đến tê dại, hổ khẩu nứt nẻ. Lồng ngực hắn đau xót, mùi máu tanh lẫn thịt nát tràn lên đầu lưỡi, tai mũi nóng ướt, máu tràn ra.
Trình Chu xưa nay mạnh mẽ cũng biết cửa này không qua được, nhưng vẫn chẳng muốn mất cốt khí. Hắn không lùi bước, nuốt máu thịt vào bụng, quát: “Tới đi!”
Nói xong, rút kiếm nghênh đón.
Trường kiếm bao phủ trong hơi thở lạnh lẽo, bi thương đua tiếng. Đây là lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe, cùng đường bí lối. Băng nhũ xuất hiện nơi kiếm khí quét qua, phủ sương khắp lối.
Thế nhưng hoành đao địch thủ chắn lại, tùy tiện đẩy ra.
Gã ngạc nhiên: “Yếu thế?”
“Không giống như —” người nọ cách hắn rất gần, dễ dàng dò được trình độ Trình Chu: “Kim Đan?”
Một kẻ nhíu mày: “Đây không phải Minh ngọc?”
Đáy mắt gã phát lạnh, màu xanh lục?
Thần sắc ba người đại biến.
Truy đuổi sai người!
Trình Chu đâu biết bọn họ nghĩ gì, thừa cơ tới gần, ánh sáng của Minh ngọc xanh đột nhiên bừng nở như bầu trời sau cơn mưa, sắc xanh mênh mông cả tầng hơi nước. Trình Chu dùng một nhát kiếm đâm vào ngực một người.
Tên kia hừ lạnh: “Không biết tự lượng sức mình! Chỉ là Kim Đan, không thương tổn được –”
Còn chưa dứt lời, sắc mặt gã đã cứng đờ, môi xám ngoét, nôn ra ngụm máu xanh.
“Cái –” gã cúi đầu, gân xanh hằn lên, tử khí bò tràn cả gương mặt. Cổ họng tên tu sĩ vang lên tiếng ùng ục, ngón tay bắt lấy hư không, sau đó lảo đảo hai bước, quỳ mạnh xuống đất.
Hai kẻ khác trơ mắt nhìn nguyên thần của gã muốn bỏ xác mà trốn, lại nhanh chóng phiếm đen, vỡ vụn không còn một mảnh.
Thần hồn câu diệt.
Trình Chu lau vết máu bên khóe miệng, lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm. Sau lưng hắn lửng lơ áng mây xanh, bóng dáng mơ hồ, một đôi mắt phượng, nửa khép hờ, đường nét lạnh lẽo.
Một kẻ hoảng sợ: “Thật tàn độc!”
Ngoài dự kiến của Trình Chu, hai kẻ này vẫn chưa lui bước, còn giương mắt lộ vẻ đầy khát vọng.
Đây là thứ có thể độc chết tu sĩ Đại Thừa.
Hiện giờ chỉ nằm trong tay một tên Kim Đan.
Chỉ nằm trong tay một tên Kim Đan.
Hai kẻ áp sát lại.
Bọn họ là Đại Thừa Gia đao, đương nhiên tầm mắt cũng cao hơn nhiều. Bọn họ không phải đan tu, coi thường Minh ngọc, vốn chỉ định thuận tay giết Trình Chu rồi đi tìm mục tiêu ban đầu, lại đâu ngờ tới trên người Kim Đan nho nhỏ này vậy mà có thứ tốt đến thế.
Trình Chu cắn răng, nắm chặt trường kiếm.
Hắn thầm nghĩ: “Còn được mấy tên?”
Ngọc bội: “Một.”
Quả thật trên ngọc bội có mang theo tử khí, nhưng độc này đòi hỏi linh lực để chuyển đổi. Linh lực bây giờ chỉ đủ để giải quyết một tên.
Hai kẻ Đại Thừa cẩn thận vây Trình Chu vào giữa. Trình Chu đứng bên trong hai người, trong tay cầm kiếm, mũi kiếm rỉ máu.
Tựa như hồng mai đỏ tươi nở rộ trong tuyết.
Một tên xông lên, Trình Chu cầm kiếm đâm thẳng, ai ngờ gã lại cong lưng, đao trong tay đột nhiên đổi phương hướng, mũi đao cắt đứt sợi dây đỏ.
Sợi dây đỏ này được làm từ huyết tàm ti, nghe nói là bất khả chiến bại, nhưng cũng không ngăn được một đao của Đại Thừa.
Dây đứt ngọc rơi.
Đáy lòng Trình Chu lộp bộp, theo bản năng quay đầu lại nhìn, tên còn lại thừa cơ nhập chiến, mũi đao đối diện mặt hắn.
Toang rồi —
Đao đâm mạnh xuống nhưng bị một tiếng “Keng” ngăn trở.
Đây không phải là kiếm của Trình Chu, mà là một thanh kiếm khác.
Kiếm chưa ra khỏi vỏ, một tay cầm chặt vỏ kiếm.
Một tay khác của người tới móc lấy sợi dây đỏ trên ngọc bội.
Y xoay người, khéo léo hóa thế tiến công của hai kẻ kia.
Linh khí đột nhiên tiêu tán, kèm theo cơn gió mạnh ào ạt tràn lan thiên địa. Hoa sen chưa nở chấp nhận quán đỉnh, bất ngờ nở rộ, tựa như tầng tầng ngọc trắng, chạm khắc đến tận chân trời.
Mọi thứ thoáng qua rồi biến mất, ba người vừa chạm đã lui. Trình Chu chưa kịp phản ứng đã bị kéo ra sau.
Người đến áo xanh tung bay, mày liễu mi dài, đồng tử như cắt nước.
Thanh tú tao nhã, cười như ôn ngọc. (ngọc ấm)
“Làm phiền rồi.”
Hai tu sĩ kia quét mắt nhìn trường kiếm: “Tiệm cầm đồ Lưu ly?”
Dã đao không thể so với Gia đao, dùng tiền mua mạng, thường phải chiếu cáo thiên hạ, mạng này là Dã đao nào mua. Cho nên trên vũ khí của đa số Dã đao đều có hoa văn đặc biệt.
Cố Thanh Miên cười không đáp.
Hai tu sĩ càng thêm cẩn thận, trên người người này không biết mang theo thứ gì, nhìn không ra tu vi. Nhưng trước mắt còn chẳng thèm rút kiếm, hoặc là cuồng vọng tự đại, hoặc là thật sự có bản lĩnh.
Cũng may Cố Thanh Miên không để hai kẻ do dự lâu, cầm kiếm vô tư, chậm rãi rút.
Hai gã bày ra tư thế phòng bị, nhưng thấy kiếm quang lạnh như băng, rồi sau đó —
Đất bằng nổ tung khói đặc.
Trình Chu giật mình, chỉ cảm thấy cổ căng ra, bị người túm áo lôi ra sau chuồn lẹ.
Tiếp theo là tiếng Cố Đồ sát ngay bên tai —
“Ngây người gì nữa, té mau!”
Trình Chu: “……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook