Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ
-
Chương 19: Vỹ thanh
“Con cũng đến tuổi rồi, mẹ và cha con đang sầu lo tìm người cho hai anh em đây! Con sang bên kia, cha tự ý đưa con đến ở khu nhà dành cho người ngoài hành tinh thuộc địa phận nước Mỹ, lúc ấy thì không thấy gì, giờ nghĩ lại mới thấy thật chuẩn.”
Buổi sáng, mẹ Hồ vừa đặt bánh quẩy vào giỏ trúc, vừa nói với Hồ Bất Thích, “Đã có đối tượng, thì mang về ra mắt cha mẹ đi, con cũng nên kết hôn rồi, sớm sinh em bé, mẹ còn giúp con trông cháu được vài năm.”
Bàn tay cầm cốc sữa đậu nành run lên, Hồ Bất Thích rốt cuộc khẳng định tối qua mình không phải nằm mơ.
Anh đã tiếp nhận được chuyện bản thân là người ngoài hành tinh rồi, thế nhưng có những chuyện tạm thời anh không thể chấp nhận nổi, tỷ như, chuyện “Sinh em bé” mà mẹ Hồ vừa nhắc tới.
Trải qua một đêm thức trắng tiếp nhận giáo dục của cha Hồ mẹ Hồ, Hồ Bất Thích bắt đầu hiểu ra: Người có thể tự do chuyển đổi dạng người và hình dạng thật là “Nhân loại” cao cấp, từ cao cấp này không chỉ thể hiện ở việc họ tạo nên nền văn minh, mà còn thể hiện ưu thế trong phương diện sinh sản.
Tuy chủng loại khác nhau, hình dạng thật khác nhau, nhưng đều có thể biến thành hình người, mà nhờ đó, bọn họ có thể sinh sản.
Nguồn gốc của hình người, đến từ chủng loại có tên Long Hồ trên một hành tinh từ xa xưa, người Long Hồ mang năng lực sinh sản cực mạnh, bọn họ rất dễ đồng hóa bạn đời, mà đời sau sinh ra chính là lớp người mới có thể tự do chuyển hóa giữa hình dạng thực và hình người. Có thể nói trong vũ trụ này, bất kể một sinh vật có trí tuệ nào có thể biến hình người, trong cơ thể đều chứa một đoạn mã gien của họ.
“Đàn ông Long Hồ chúng ta rất dễ mang thai, một khi thấy có triệu chứng hắt xì liên tục, dị ứng thứ gì đó thì phải đến bệnh viện khám ngay, là triệu chứng của mang thai đấy, lúc ba con mang thai con triệu chứng rất rõ, lúc đến bệnh viện khám, cũng là lúc hai chúng ta gặp nhau -” Mẹ Hồ mơ màng nhớ lại.
Hồ Bất Thích: Hai kẻ thứ ba nên duyên, ba mẹ luôn luôn tốt đẹp trong lòng mình – thật đểu!
Thế nhưng, triệu chứng mẹ vừa nói, sao lại… giống mình đoạn thời gian trước vậy nhỉ?
Nhưng, hiện tại không nói đến chuyện mang thai, Hồ Bất Thích chỉ quan tâm tới một điều.
“Mẹ, người… Long Hồ chúng ta sống có thọ không?”
Hồ Bất Thích không sợ chết, nhưng anh không muốn chết đi bỏ Lotus lại một mình.
Kỳ thực Lotus rất sợ cô đơn, ngay từ đầu anh đã biết.
Lúc hai người bên nhau, Lotus có kể vài chuyện trước đây cho Hồ Bất Thích, chính vì lý do bộ rễ rậm rạp, mà trong quá trình hắn lớn lên, từng hủy diệt chính hành tinh của mình.
“Không ai nói chuyện với tôi, cả hành tinh to như vậy chỉ còn mình tôi.”
“Người cùng tộc cũng chết hết.”
“Cho dù hiện tại tôi đã có thể khống chế được bản thân, nhưng bọn Are vẫn không muốn ở cạnh tôi.”
“Mỗi lần qua một trận chiến, bọn họ đều tặng tôi một hành tinh, tôi nghĩ, không biết có phải vì không ai muốn sinh sống chung một mảnh đất với tôi hay không?”
Lúc nói lời này, nhìn Lotus rất cô đơn.
Hồ Bất Thích nắm chặt tay Lotus, anh nghĩ, nếu thực sự có lúc Lotus phải sống một mình trên một hành tinh, ít nhất còn có anh, anh muốn cùng Lotus sống cuộc sống hai người một hành tinh.
Thế nhưng, tuổi thọ của người trái đất quá ngắn ngủi, anh sợ bản thân không chờ nổi đến ngày đó.
“Tuổi thọ của chúng ta rất dài, à nếu bạn trai con là người hành tinh Cổ tháp và ba tư, thì con sẽ còn thọ hơn.” Mẹ Hồ nhẹ nhàng giải đáp.
Như được uống thuốc an thần, Hồ Bất Thích bật TV xem tin tức.
“A?” TV đang chiếu tin tức về nước Mỹ.
“Nhiều thực vật chết không rõ nguyên do? Con à, vì vậy mà con mới về nhà sao?” Nhìn đất đai bị đào xới thê thảm trong TV, mẹ Hồ liếc đứa con.
“A? Lúc con trở về đâu có xảy ra chuyện gì đâu?” Hồ Bất Thích cũng rất kinh ngạc, bởi vì anh chú ý thấy nơi xảy ra sự việc, theo báo cáo, ban đầu là bắt nguồn từ phụ cận nơi anh sống.
Hoa viên của lão Kiều Trì, liệu có sao không? Hồ Bất Thích lo lắng, trước lúc đi mình có đem cây tỏi non mình thích nhất tới đó gởi mà.
“Lương thực năm nay chắc lại tăng giá đây, cha xấp nhỏ, ông đến chỗ lão tam, nhanh nhanh mua mấy túi gạo về, thuận tiện mua ít thức ăn luôn.” Mẹ Hồ phân phó.
“Để tôi ra vườn rau xem sao đã, nhà mình có rồi thì không cần mua.” Cha Hồ nói xong, lập tức đến vườn rau.
“Ít nhất không cần mua tỏi, anh hai cầm một đống về kìa, xào trứng đảm bảo đủ, anh hai, đấy là giống mới các anh đang nghiên cứu sao? Nảy mầm cũng lớn như vậy, ăn vào có chết không?” Em gái bỗng nhiên quay đầu hỏi Hồ Bất Thích.
“A? Anh có mang tỏi gì về đâu?” Hồ Bất Thích đang uống sữa đậu nành nghiêng đầu.
“Phát hiện trên giường anh đó, không phải anh mang về sao? Lúc ấy em tiện tay ném cọng tỏi đó ra khoảnh đất kia.” Thành viên trong gia đình họ Hồ rất thích ăn tỏi, từ nhỏ nhìn thấy tỏi sẽ tìm đất trồng, gần như trở thành thói quen của người nhà này rồi.
Hồ Bất Thích gãi đầu, nhưng cũng không nghĩ nhiêu, ngoài phòng bỗng truyền tới tiếng kêu thảm của cha Hồ!
Ba người còn lại lập tức lao ra –
“Vườn rau của tôi! Dưa chuột của tôi! Khổ qua của tôi! Dưa hấu của tôi!” Cha Hồ quỳ sụp trước vườn rau, vẻ mặt không thể tin nổi.
Hồ Bất Thích vội vàng nhìn sang: Mặt đất vàng vọt nứt nẻ, cây cối bên trên khô quắt, đâu có giống vườn rau xanh tươi trước đây?
Từ từ – cảnh tượng này, sao lại giống cảnh thực vật nước Mỹ vừa thấy trong TV như vậy? Đều là mặt đất nứt nẻ, thực vật khô héo, giống như bị thứ gì đó hút khô.
“Không phải anh hai mang mầm bệnh từ nước Mỹ về chứ?” Em gái liếc mắt, “Chỉ còn mỗi cọng tỏi trơ trọi, anh hai mau đào lên đi, không đến lát nữa lại chết nốt đó, cha, chúng ta mau đi mua đồ ăn đi, cứ thế này, sớm muộn đồ ăn cũng tăng giá nhanh chóng thôi!”
Em gái lôi kéo cha Hồ đang hồn bay phách lạc ra ngoài, lưu lại Hồ Bất Thích đang chẳng hiểu ra sao một mình ở vườn rau.
Đất đai và thực vật khô héo, mà cọng tỏi lại càng thêm mập mạp, cảm giác… thật vi diệu…
Trong lòng nghĩ vậy, Hồ Bất Thích cầm kéo, sau đó cắt một nhánh tỏi, ngón tay anh bỗng nhiên tê rần.
Cảm giác đau lòng như tay đứt ruột xót khiến cây kéo trên tay rơi xuống đất.
Anh ngơ ngác nhìn “Cọng tỏi” vừa bị mình cắt một đoạn… càng nhìn… càng thấy…
Sao giống chồi non trên thân Lotus đến thế.
Cho đến khi cọng tỏi nho nhỏ tủi thân dùng lá cây quấn lên tay anh, Hồ Bất Thích bỗng tỉnh ngộ –
Anh nhớ lại buổi tối mấy ngày trước, đầu rất ngứa, sau đó hình như có cái gì đó rơi từ trên đầu xuống. Sau đó, anh lại nhớ tới buổi tối mấy tháng trước, đầu anh cũng từng ngứa như vậy.
“Không phải… chứ?”
Ngay lúc Hồ Bất Thích còn đang chìm trong suy nghĩ, điện thoại trên tay đổ chuông, nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Lotus.
“Bush! Em phải tin tôi, cái đứa dưới lầu giống tôi như đúc kia tuyệt đối không phải con riêng của tôi! Trừ em ra, tôi chưa từng gửi phấn hoa cho ai cả!”
Hồ Bất Thích lần đầu tiên nghe được Lotus nói nhiều như vậy, xem ra rất sốt ruột.
“Em tin anh.” Vuốt cọng tỏi, Hồ Bất Thích ngơ ngác.
“Bush, sao nghe giọng em là lạ, trong lòng em vẫn còn hoài nghi tôi sao? Cũng khó trách em không tin tôi, tôi lúc ấy từng kể với em mình là giống loài độc nhất vô nhị trong toàn vũ trụ, hiện giờ lại xuất hiện một đứa cùng loài, nhất định tên ngốc nào đó, không hiểu sao lại sinh ra một đứa nhỏ cùng loài với tôi, rồi lại ngốc ngốc đem trồng ở hoa viên! Em nhất định phải tin tôi!”
“Em tin anh.” Giọng Hồ Bất Thích càng ngây ngây ngơ ngơ.
Lúc cùng Lotus tán gẫu về cây quế trên mặt trăng, bản thân còn cười bậc cha mẹ nào, mà sinh con ở nơi xứ lạ rồi vứt con lại cũng không biết, hiện giờ, chính mình phạm phải sai lầm như vậy, vậy cũng không nói, bản thân thậm chí còn –
Hồ Bất Thích chột dạ nhìn cây kéo trong tay.
“Bush, em vẫn không tin tôi sao? Không phải bởi vì em phát hiện đứa nhỏ kia, cho nên mới thừa dịp tôi đi vắng trốn về nhà mẹ đẻ chứ? Em yên tâm, tôi đã phái người đi điều tra chuyện này! Nhất định sẽ lôi tên ngốc kia ra bắt hắn tự thú!” Giọng Lotus hơi run run, hắn thực sự rất lo lắng.
“Em tin anh, còn nữa… em tự thú.” Hồ Bất Thích bỗng nhiên không hiểu sao lại yên lòng đến vậy.
Khom người hôn lên lá non đang quấn lấy tay mình, Hồ Bất Thích nhẹ nhàng nói, “Lotus, em muốn tự thú, thật xin lỗi, em đã để con của chúng ta ở nơi không nên để.”
“A?” Tiếng của Lotus trở nên thật ngốc.
Tưởng tượng gương mặt thanh cao của Lotus biến ngốc, Hồ Bất Thích cười.
“Anh mau tới đây, mang cả con mình tới, em muốn giới thiệu cha mẹ với anh, còn có…” Giới thiệu cả đứa nhỏ này với anh nữa.
“Em yêu anh.”
Hồ Bất Thích nhẹ nhàng nói.
<Toàn văn hoàn>
Buổi sáng, mẹ Hồ vừa đặt bánh quẩy vào giỏ trúc, vừa nói với Hồ Bất Thích, “Đã có đối tượng, thì mang về ra mắt cha mẹ đi, con cũng nên kết hôn rồi, sớm sinh em bé, mẹ còn giúp con trông cháu được vài năm.”
Bàn tay cầm cốc sữa đậu nành run lên, Hồ Bất Thích rốt cuộc khẳng định tối qua mình không phải nằm mơ.
Anh đã tiếp nhận được chuyện bản thân là người ngoài hành tinh rồi, thế nhưng có những chuyện tạm thời anh không thể chấp nhận nổi, tỷ như, chuyện “Sinh em bé” mà mẹ Hồ vừa nhắc tới.
Trải qua một đêm thức trắng tiếp nhận giáo dục của cha Hồ mẹ Hồ, Hồ Bất Thích bắt đầu hiểu ra: Người có thể tự do chuyển đổi dạng người và hình dạng thật là “Nhân loại” cao cấp, từ cao cấp này không chỉ thể hiện ở việc họ tạo nên nền văn minh, mà còn thể hiện ưu thế trong phương diện sinh sản.
Tuy chủng loại khác nhau, hình dạng thật khác nhau, nhưng đều có thể biến thành hình người, mà nhờ đó, bọn họ có thể sinh sản.
Nguồn gốc của hình người, đến từ chủng loại có tên Long Hồ trên một hành tinh từ xa xưa, người Long Hồ mang năng lực sinh sản cực mạnh, bọn họ rất dễ đồng hóa bạn đời, mà đời sau sinh ra chính là lớp người mới có thể tự do chuyển hóa giữa hình dạng thực và hình người. Có thể nói trong vũ trụ này, bất kể một sinh vật có trí tuệ nào có thể biến hình người, trong cơ thể đều chứa một đoạn mã gien của họ.
“Đàn ông Long Hồ chúng ta rất dễ mang thai, một khi thấy có triệu chứng hắt xì liên tục, dị ứng thứ gì đó thì phải đến bệnh viện khám ngay, là triệu chứng của mang thai đấy, lúc ba con mang thai con triệu chứng rất rõ, lúc đến bệnh viện khám, cũng là lúc hai chúng ta gặp nhau -” Mẹ Hồ mơ màng nhớ lại.
Hồ Bất Thích: Hai kẻ thứ ba nên duyên, ba mẹ luôn luôn tốt đẹp trong lòng mình – thật đểu!
Thế nhưng, triệu chứng mẹ vừa nói, sao lại… giống mình đoạn thời gian trước vậy nhỉ?
Nhưng, hiện tại không nói đến chuyện mang thai, Hồ Bất Thích chỉ quan tâm tới một điều.
“Mẹ, người… Long Hồ chúng ta sống có thọ không?”
Hồ Bất Thích không sợ chết, nhưng anh không muốn chết đi bỏ Lotus lại một mình.
Kỳ thực Lotus rất sợ cô đơn, ngay từ đầu anh đã biết.
Lúc hai người bên nhau, Lotus có kể vài chuyện trước đây cho Hồ Bất Thích, chính vì lý do bộ rễ rậm rạp, mà trong quá trình hắn lớn lên, từng hủy diệt chính hành tinh của mình.
“Không ai nói chuyện với tôi, cả hành tinh to như vậy chỉ còn mình tôi.”
“Người cùng tộc cũng chết hết.”
“Cho dù hiện tại tôi đã có thể khống chế được bản thân, nhưng bọn Are vẫn không muốn ở cạnh tôi.”
“Mỗi lần qua một trận chiến, bọn họ đều tặng tôi một hành tinh, tôi nghĩ, không biết có phải vì không ai muốn sinh sống chung một mảnh đất với tôi hay không?”
Lúc nói lời này, nhìn Lotus rất cô đơn.
Hồ Bất Thích nắm chặt tay Lotus, anh nghĩ, nếu thực sự có lúc Lotus phải sống một mình trên một hành tinh, ít nhất còn có anh, anh muốn cùng Lotus sống cuộc sống hai người một hành tinh.
Thế nhưng, tuổi thọ của người trái đất quá ngắn ngủi, anh sợ bản thân không chờ nổi đến ngày đó.
“Tuổi thọ của chúng ta rất dài, à nếu bạn trai con là người hành tinh Cổ tháp và ba tư, thì con sẽ còn thọ hơn.” Mẹ Hồ nhẹ nhàng giải đáp.
Như được uống thuốc an thần, Hồ Bất Thích bật TV xem tin tức.
“A?” TV đang chiếu tin tức về nước Mỹ.
“Nhiều thực vật chết không rõ nguyên do? Con à, vì vậy mà con mới về nhà sao?” Nhìn đất đai bị đào xới thê thảm trong TV, mẹ Hồ liếc đứa con.
“A? Lúc con trở về đâu có xảy ra chuyện gì đâu?” Hồ Bất Thích cũng rất kinh ngạc, bởi vì anh chú ý thấy nơi xảy ra sự việc, theo báo cáo, ban đầu là bắt nguồn từ phụ cận nơi anh sống.
Hoa viên của lão Kiều Trì, liệu có sao không? Hồ Bất Thích lo lắng, trước lúc đi mình có đem cây tỏi non mình thích nhất tới đó gởi mà.
“Lương thực năm nay chắc lại tăng giá đây, cha xấp nhỏ, ông đến chỗ lão tam, nhanh nhanh mua mấy túi gạo về, thuận tiện mua ít thức ăn luôn.” Mẹ Hồ phân phó.
“Để tôi ra vườn rau xem sao đã, nhà mình có rồi thì không cần mua.” Cha Hồ nói xong, lập tức đến vườn rau.
“Ít nhất không cần mua tỏi, anh hai cầm một đống về kìa, xào trứng đảm bảo đủ, anh hai, đấy là giống mới các anh đang nghiên cứu sao? Nảy mầm cũng lớn như vậy, ăn vào có chết không?” Em gái bỗng nhiên quay đầu hỏi Hồ Bất Thích.
“A? Anh có mang tỏi gì về đâu?” Hồ Bất Thích đang uống sữa đậu nành nghiêng đầu.
“Phát hiện trên giường anh đó, không phải anh mang về sao? Lúc ấy em tiện tay ném cọng tỏi đó ra khoảnh đất kia.” Thành viên trong gia đình họ Hồ rất thích ăn tỏi, từ nhỏ nhìn thấy tỏi sẽ tìm đất trồng, gần như trở thành thói quen của người nhà này rồi.
Hồ Bất Thích gãi đầu, nhưng cũng không nghĩ nhiêu, ngoài phòng bỗng truyền tới tiếng kêu thảm của cha Hồ!
Ba người còn lại lập tức lao ra –
“Vườn rau của tôi! Dưa chuột của tôi! Khổ qua của tôi! Dưa hấu của tôi!” Cha Hồ quỳ sụp trước vườn rau, vẻ mặt không thể tin nổi.
Hồ Bất Thích vội vàng nhìn sang: Mặt đất vàng vọt nứt nẻ, cây cối bên trên khô quắt, đâu có giống vườn rau xanh tươi trước đây?
Từ từ – cảnh tượng này, sao lại giống cảnh thực vật nước Mỹ vừa thấy trong TV như vậy? Đều là mặt đất nứt nẻ, thực vật khô héo, giống như bị thứ gì đó hút khô.
“Không phải anh hai mang mầm bệnh từ nước Mỹ về chứ?” Em gái liếc mắt, “Chỉ còn mỗi cọng tỏi trơ trọi, anh hai mau đào lên đi, không đến lát nữa lại chết nốt đó, cha, chúng ta mau đi mua đồ ăn đi, cứ thế này, sớm muộn đồ ăn cũng tăng giá nhanh chóng thôi!”
Em gái lôi kéo cha Hồ đang hồn bay phách lạc ra ngoài, lưu lại Hồ Bất Thích đang chẳng hiểu ra sao một mình ở vườn rau.
Đất đai và thực vật khô héo, mà cọng tỏi lại càng thêm mập mạp, cảm giác… thật vi diệu…
Trong lòng nghĩ vậy, Hồ Bất Thích cầm kéo, sau đó cắt một nhánh tỏi, ngón tay anh bỗng nhiên tê rần.
Cảm giác đau lòng như tay đứt ruột xót khiến cây kéo trên tay rơi xuống đất.
Anh ngơ ngác nhìn “Cọng tỏi” vừa bị mình cắt một đoạn… càng nhìn… càng thấy…
Sao giống chồi non trên thân Lotus đến thế.
Cho đến khi cọng tỏi nho nhỏ tủi thân dùng lá cây quấn lên tay anh, Hồ Bất Thích bỗng tỉnh ngộ –
Anh nhớ lại buổi tối mấy ngày trước, đầu rất ngứa, sau đó hình như có cái gì đó rơi từ trên đầu xuống. Sau đó, anh lại nhớ tới buổi tối mấy tháng trước, đầu anh cũng từng ngứa như vậy.
“Không phải… chứ?”
Ngay lúc Hồ Bất Thích còn đang chìm trong suy nghĩ, điện thoại trên tay đổ chuông, nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Lotus.
“Bush! Em phải tin tôi, cái đứa dưới lầu giống tôi như đúc kia tuyệt đối không phải con riêng của tôi! Trừ em ra, tôi chưa từng gửi phấn hoa cho ai cả!”
Hồ Bất Thích lần đầu tiên nghe được Lotus nói nhiều như vậy, xem ra rất sốt ruột.
“Em tin anh.” Vuốt cọng tỏi, Hồ Bất Thích ngơ ngác.
“Bush, sao nghe giọng em là lạ, trong lòng em vẫn còn hoài nghi tôi sao? Cũng khó trách em không tin tôi, tôi lúc ấy từng kể với em mình là giống loài độc nhất vô nhị trong toàn vũ trụ, hiện giờ lại xuất hiện một đứa cùng loài, nhất định tên ngốc nào đó, không hiểu sao lại sinh ra một đứa nhỏ cùng loài với tôi, rồi lại ngốc ngốc đem trồng ở hoa viên! Em nhất định phải tin tôi!”
“Em tin anh.” Giọng Hồ Bất Thích càng ngây ngây ngơ ngơ.
Lúc cùng Lotus tán gẫu về cây quế trên mặt trăng, bản thân còn cười bậc cha mẹ nào, mà sinh con ở nơi xứ lạ rồi vứt con lại cũng không biết, hiện giờ, chính mình phạm phải sai lầm như vậy, vậy cũng không nói, bản thân thậm chí còn –
Hồ Bất Thích chột dạ nhìn cây kéo trong tay.
“Bush, em vẫn không tin tôi sao? Không phải bởi vì em phát hiện đứa nhỏ kia, cho nên mới thừa dịp tôi đi vắng trốn về nhà mẹ đẻ chứ? Em yên tâm, tôi đã phái người đi điều tra chuyện này! Nhất định sẽ lôi tên ngốc kia ra bắt hắn tự thú!” Giọng Lotus hơi run run, hắn thực sự rất lo lắng.
“Em tin anh, còn nữa… em tự thú.” Hồ Bất Thích bỗng nhiên không hiểu sao lại yên lòng đến vậy.
Khom người hôn lên lá non đang quấn lấy tay mình, Hồ Bất Thích nhẹ nhàng nói, “Lotus, em muốn tự thú, thật xin lỗi, em đã để con của chúng ta ở nơi không nên để.”
“A?” Tiếng của Lotus trở nên thật ngốc.
Tưởng tượng gương mặt thanh cao của Lotus biến ngốc, Hồ Bất Thích cười.
“Anh mau tới đây, mang cả con mình tới, em muốn giới thiệu cha mẹ với anh, còn có…” Giới thiệu cả đứa nhỏ này với anh nữa.
“Em yêu anh.”
Hồ Bất Thích nhẹ nhàng nói.
<Toàn văn hoàn>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook