Hải Vương Đưa Đám Tra Công Tiến Vào Nơi Hỏa Táng
-
3: Ôm Cây Đợi Thỏ
Truyện: Hải vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng
Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân
Chương 3: Ôm cây đợi thỏ
Tám giờ bốn mươi phút sáng, Lâm Tiệm Tây đến quán cà phê Verdelite đối diện với tòa nhà cao tầng trên đường Hà Nam sớm hơn thời gian đã hẹn hai mươi phút.
Vị trí ở đây rất tốt, lượng tiêu thụ nhiều, lại gần công ty của Kiều Mạc Xuyên, rất thích hợp để ôm cây đợi thỏ.
Vào thời điểm này quán cà phê vẫn chưa mở cửa, quản lý tươi cười tiếp đãi.
Chiếc đại dương cầm được đặt ở một bệ tròn trên sân khấu cao hơn mặt đất một chút, ánh sáng bên ngoài cửa sổ trong suốt từ trần nhà đến sàn nhà chiếu vào, chiếc dương cầm màu đen, nhìn cứ như đang tỏa sáng vậy.
" Thực ra, ở Verdelite chúng tôi không có yêu cầu quá cao đối với nghệ sĩ dương cầm, cậu không có bằng cấp cũng không thành vấn đề, miễn là cậu có thể đánh một số bản nhạc nhẹ nhàng, chẳng hạn như ca khúc của Brudris và Richard.
"
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, quản lý yêu cầu cậu chơi hai ca khúc ngẫu nhiên nghe bchút.
Lâm Tiệm Tây bước đến bên chiếc dương cầm nhẹ nhàng ngồi xuống, cậu khẽ nâng cổ tay lên, mười ngón tay mảnh khảnh tung bay trên những phím đàn đen trắng, giai điệu nhu hòa nhẹ nhàng bay bổng ngay lập tức hòa vào không khí ấm áp của quán cà phê.
Thanh niên eo lưng thẳng tắp, tư thế ngồi đoan chính, nhưng toàn thân trạng thái lại rất thả lỏng, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười nhợt nhạt, như thể chơi đàn là một thú vui rất đáng để hưởng thụ.
Khí chất tuyệt vời cùng tiếng đàn êm ái khiến người quản lí có chút ngây người, nghe được vài đoạn, anh ta phản ứng lại như chìm vào tình giấc chiêm bao, hài lòng vỗ vỗ lên vai cậu ra hiệu rằng cậu có thể dừng.
" Tiểu Lâm, cậu đàn rất tốt, tôi cảm thấy được cậu hoàn toàn có thể đảm nhiệm tốt công việc này.
Thời gian làm việc cùng đãi ngộ cụ thể sẽ dựa theo những gì mà chúng ta đã thương lượng trước đó.
"
Nam nhân có năng lực nở nụ cười, ôn hòa nói: " Hơn nữa bởi vì nghệ sĩ dương cầm của chúng tôi có việc gấp, buổi chiều mai cậu có thể đến làm việc không? "
" Không thành vấn đề " Lâm Tiệm Tây cười gật gật đầu, tối hôm qua cậu vừa mới liên hệ với người phụ trách trên trang web tuyển dụng, sáng sớm hôm nay liền hẹn phỏng vấn, có thể thấy được là một đợt tuyển dụng tương đối khẩn cấp.
" Vậy thì tốt quá.
" Khuôn mặt của quản lý trở nên rạng rỡ hơn, " Cậu sẽ quyết định các bài hát mà cậu sẽ đàn, nhưng trong các dịp lễ, cậu nên điều chỉnh nó sao cho hợp với không khí.
Thỉnh thoảng, khách có thể sẽ yêu cầu một bài, hãy cố gắng hết sức mình để làm hài lòng khách nhé.
"
" Được, tôi nhất định sẽ chú ý.
"
Quản lý thấy cậu thái độ khiêm tốn hữu cầu tất ứng, đối với tiền lương không có ý kiến, đối với cậu ấn tượng càng tốt, vì vậy quyết định thẳng thắn nói cho cậu biết.
" Tiểu Lâm, còn một điều mà tôi phải nói với cậu trước.
Bởi vì nghệ sĩ dương cầm của chúng tôi luôn được tuyển dụng toàn thời gian, cậu ấy chỉ tìm người thay thế cho cậu ấy trong một thời gian thôi, cho nên- "
" Cảm ơn anh quản lý, chờ anh ấy quay trở lại cũng lúc tôi phải về lại trường rồi.
" Lâm Tiệm Tây lập tức rất biết điều mà trả lời, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên.
Cậu đương nhiên sẽ không ở đây lâu để bán thời gian, chỉ chờ tới lúc con thỏ chủ động đụng vào, là có thể lui thân.
Tầm mắt của Lâm Tiệm Tây xuyên qua cửa sổ thủy tinh bóng loáng, nhanh chóng lướt qua tòa nhà có người ra vào, trong con người nhạt màu chợt lóe lên một tia u ám.
______Đăng tại W????️ttp????️d @DiepAn3024______
Kiều Mặc Xuyên mấy ngày nay đang chuẩn bị cho việc sáp nhập và mua lại Á Đức, hắn có một xấp tài liệu về tình hình tài chính cùng đáng giá sự rủi ro, cho nên hắn vẫn đang ngồi trong văn phòng còn sáng đèn vào lúc chín giờ tối.
Hắn vừa mới đọc xong bản báo cáo mới do trợ lý sửa lại, đang muốn phê phàn văn kiện tiếp theo, thì bất thình lình một cuộc điện thoại gọi đến.
Kiều Mặc Xuyên nhướng mày không muốn nghĩ tiếp, nhưng vừa thấy đó là Lương Tuấn, liền đem cặp văn kiện bỏ xuống " Ba " một tiếng ở một bên, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Âm thanh mang ý cười của bên kia lập tức vang lên.
" Kiều đại thiếu, hôm nay ba người chúng ta phải đi sao? Vẫn như cũ.
"
Một trong ba người mà anh ta nhắc đến là Tào Lượng Văn, con trai út của Tào gia.
Ba người đều là công tử nhà giàu quen sống lang thang, thường tổ chức những buổi ăn chơi thâu đêm suốt sáng, dần dần liền xây dựng lên cách mạng hữu nghị.
" Gần đây tôi không rảnh, lão gia đang theo dõi gắt gao.
" Kiều Mặc Xuyên buồn bực mà " tsk " một cái, dập tắt tàn thuốc trong tay.
Lương Tuấn cười ha ha: " Anh đây đương nhiên biết cậu chịu nhiều áp lực nên mới đặc biệt mời cậu uống chút rượu cho thoải mái, cậu có thể quyết định địa điểm.
"
Kiều Mặc Xuyên nhấc cánh tay lên liếc nhìn đồng hồ, nửa giây sau ngữ điệu không quá rõ ràng, sau đó trầm giọng nói: " Vậy chúng ta sẽ quay lại nơi đó.
"
Tuy nhiên, Lương Tuấn như hiểu được ý của hắn, liên tục trộm vui vẻ nói qua điện thoại, vô cùng thần bí mà nói: " Được rồi, mau tới đi, người huynh đệ này sẽ cho cậu một kinh hỉ.
"
Nghe vậy, Kiều Mặc Xuyên hơi suy nghĩ, không nói lời nào mà cúp máy.
Chờ đến khi hắn hoàn thành xong công việc của mình và đến quán bar Lam Đậm, Lương Tuấn cùng Tào Lượng Văn đã uống hết ba ly.
Hai người mỗi người ôm một nam hài trang điểm một cách tinh xảo, vừa đút rượu vừa kể chuyện cười, thật không vui.
" Ồ, người bận rộn của chúng ta cũng chịu đến rồi rất hân hạnh được đón tiếp nha.
" Kiều Mặc Xuyên vừa bước vào cửa, bên trong bao sương lập tức náo nhiệt lên, bốn miệng sửng sốt làm ra hai mươi cái miệng.
Tào Lượng Văn vỗ vỗ người trong ngực thúc giục, " Một chút nhã lực đều không có, còn không mau dâng ly chúc mừng Kiều đại thiếu đi.
"
" Đúng vậy, thật chẳng có chút chuyên nghiệp gì cả.
" Lương Tuấn cũng ở bên hi hi ha ha phụ họa, " Nghe nói hai người có phải không đang có hai bộ phim mới, còn không cùng Kiều đại thiếu nói chuyện một câu.
"
Nghe vậy, hai tiểu diễn viên kia ánh mắt liền sáng lên, lập tức rụt rè bưng ly rượu lên.
Không ai trong giới của Yến Thành chưa từng nghe đến tên tuổi Kiều đại thiếu, phong lưu lại nhiều tiền, đối với tình nhân ra tay tương đối hào phóng.
Mặc dù những người bên cạnh luôn được thay đổi thường xuyên, nhưng chỉ cần dựa vào khoảng thời gian sủng ái ngắn ngủi đó, từ bên trong khe ngón tay hắn lộ ra cái nhỏ tí tẹo, cũng đầy đủ tiêu xài.
Huống chi, xét về tầm vóc, tướng mạo cùng năng lực kỹ xảo, vị đại thiếu gia này vô luận là ở phương diện nào đều là hạng nhất.
Nếu có cơ hội cùng hắn ta giao hợp, cũng không biết kẻ nào là kẻ lợi dụng.
" Đây có phải là kinh hỉ mà cậu đang nói đến không? " Kiều Mặc Xuyên giật giật khóe miệng, không chút khách khí kéo hai nam hài chủ động dính vào mình, lông mày vắt thành một đoàn, khẩu khí ác liệt, " Xem ra ánh mắt của cậu đúng là càng ngày càng mù.
"
" Nhìm xem, không phải cậu đang rất nóng lòng sao? " Nghe vậy, Lương Tuấn không những không tức giận, trái lại bắt đầu cười ha hả, ngữ khí vô cùng đắc ý.
" Tôi nghĩ cậu đang nghĩ về tiểu bách linh kia, lại đây người cũng không mang, muốn chờ tôi đưa cậu ta đến cửa đi.
"
" Nói nhỏ, mấy ngày nay tôi không có thời gian suy nghĩ đến mấy thức đó, nếu không bàn luận dự án của A Đức, không lão gia sẽ xẻ một lớp da của tôi.
"
Kiều Mặc Xuyên tức giận hừ một tiếng, ngồi xuống ghế sô fa bọc da mềm mại, ngửa đầu nhấp vài ngụm băng rượu whisky.
Hắn uống gấp, màu rượu hổ phách từ bên môi tràn ra, uốn lượn theo hầu kết của hắn ta.
Rượu mạnh ảnh hưởng, nam nhân hiện ra một đôi mắt đào hoa đặc biệt mê người, tùy tiện vừa nhấc mắt giống như là tại phóng điện.
Tiểu diễn viên có mái tóc quăn màu vàng kim ngồi bên cạnh vừa nhìn thấy thì sững sờ, không tự chủ đở mặt, kết quả không nặng không nhẹ bị véo vào eo một cái liền vội vàng quay đầu cười với Tào Lượng Văn đang giả vờ bất mãn.
" Vậy cậu muốn nói cho cùng cậu đối với nhân gia kia không có chút hứng thú đi.
" Lương Tuấn bình chân như vại mà dựa vào phía sau một chút, thay đổi vị trí thoải mái hơn, " Ngược lại tôi chính là giúp cậu nghe ngóng, trước cửa nhà cậu ta có mấy lộ giao thông công cộng có mấy đường xe lửa tôi đều biết đến rõ rõ ràng ràng.
"
Kiều Mạc Xuyên ngừng uống rượu, ngón tay trỏ hơi co lại, gõ nhẹ vào ly vài cái.
Lương Tuấn là con giun trong bụng hắn, vừa nãy nhìn hắn như vậy, liền biết anh ta có cách làm, cười ngộp một tiếng tiếp tục nói: " Tiểu bách linh tên là Lâm Tiệm Tây, ra dáng một sinh viên đàng hoàng, hình như vẫn đang học đại học, đến Lam Đậm làm việc ngoài giờ, cùng với những oanh oanh yến yến kia không giống nhau lắm nha.
"
Vừa nói ra lời này, sắc mặt của tiểu diễn viên tóc vàng trong lòng ngực Tào Lượng Văn trong nháy mắt liền hơi khó coi, nhưng cậu ta lại không dám lên tiếng, không thể làm gì hơn là lộ ra ánh mắt oan ức hòa với sự u oán biểu đạt chính mình bất mãn.
Sự mới mẻ của Tào Lượng Văn đối với cậu ta vẫn còn, bận ghé vào tai cậu ta nói lời ngon tiếng ngọt ôn nhu an ủi, vừa ôm vừa hôn mới có thể đem người dỗ đến vui vẻ.
Kiều Mặc Xuyên đối với bọn họ chán nản ngoảnh mặt làm ngơ, nhướng mày hỏi: " Cậu ta cũng họ Lâm? "
" Đúng vậy, khá trùng hợp.
" Lương Tuấn cười gượng hai tiếng sờ sờ mũi, " Ngược lại tôi là...!"
Ầm ầm ầm--
Những lời còn lại của anh ta bị cắt ngang bởi nhịp điệu gõ cữa, rướn cổ lên thoáng nhìn liền nứt ra miệng, lập tức hướng về phía nam nhân bên người liếc mắt ra hiệu, chế nhạo nói: " Ây, thật sự kinh hỉ.
"
______Đăng tại W????️ttp????️d @DiepAn3024______
Kiều Mặc Xuyên miễn cưỡng ngước mắt, chỉ thấy thanh niên dung mạo xuất chúng ung dung đứng ở cửa, dáng người kiên cường như cây trúc xanh.
" Xin lỗi vì đã quấy rầy, tôi phải điều chỉnh một chút dương tửu cho vài người.
" Lâm Tiệm Tây hơi cúi người, ánh đèn màu sắc sặc sỡ lả lướt trong phòng thật chói mắt, nhưng dường như không hề làm vấy bẩn người này.
" Chào ngài, đây là Atlan 92 mà ngài đặt mua, trước tiên vui lòng xác nhận.
" Thanh âm của cậu trong trẻo và lưu luyến, thật giống khối băng vuông va vào thành chai thủy tinh của bình, khiến lòng người cũng vì đó mà run lên.
Có lẽ là xuát phát từ sự lễ phép đối với khách nhân, lời nói sau khi nói xong, cậu liền nhẹ nhàng nhếch lên khóe môi, khuôn mặt thanh tú bởi vì nụ cười này mà trở nên đặc biệt sinh động, giống như hoa dâm bụt đang nở rộ bắt đầu tỏa ra làm cho người ta chấn động cả hồn phách diễm lệ.
Thần sắc khác biệt cỡ này, Lương Tuấn vốn đã quen nhìn thấy mỹ nam mỹ nữ không khỏi sững sờ, sau khi phản ứng lại liền lập tức ngiêng đầu đi, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng nói: " Ừ, không sao, mở ra ngay đi, đều uống.
"
" Vâng, xin hỏi là ngài muốn nồng một chút hay nhạt một chút hơn? " Lâm Tiệm Tây quét mắt nhìn mọi người tại đây một vòng, ánh mắt bình tĩnh cuối cùng dừng lại trên người nam nhân ở chính giữa.
Kiều Mặc Xuyên híp mắt lại: " Nhạt một chút đi.
"
" Vâng, các vị chờ một chút.
" Lâm Tiệm Tây gật đầu, sau đó cẩn thận mở chai rượu ra, che giấu cảm xúc ở đáy mắt.
Quán bar Lam Đậm có quy tắc riêng của mình, tất cả những người phục vụ khi bước vào hộp phải có vài năm kinh nghiệm làm việc tại sảnh, và những người phục vụ bán thời gian không bao giờ được phép phục vụ trong phòng riêng.
Mà cậu lúc này trực tiếp phá lệ bị điểm danh yêu cầu phục vụ, đó là phòng riêng cỡ S với mức tiêu thụ hàng đầu, vừa nghĩ cũng biết tác phẩm này là của ai.
Tuy rằng phục vụ dương tửu phải trải qua một đợt huấn luyện chuyên môn, nhưng hiện tại, phục vụ chuyên nghiệp đương nhiên là thứ tất yếu, chỉ cần học chút da mao là đủ.
Này đối với cậu mà nói, chỉ là một vở kịch không có đạo diễn mà thôi, đôi mắt của Kiều Mặc Xuyên chính là ống kính, mà Lâm Tiệm Tây lại rõ ràng nhất, chính mình ra sao động nhân góc độ ở trước màn ảnh tối(!).
(!) Cái này ghi đại thôi chứ tui cũng không biết.
Cậu một tay một nắm lấy đáy bình, một tay khác nắm lấy bình cảnh[1] rót nhẹ, màu rượu nâu đỏ chậm rãi chảy ra.
Trùng hợp là lúc nãy ánh đèn xung quanh cũng có màu vỏ quýt, quang ảnh trong ánh lắp lánh, những ngón tay thon dài trắng nõn của Lâm Tiệm Tây như được lót bằng ngọc bích mịn, nổi lên ánh sáng lộng lẫy dụ người.
[1] bình cảnh: Bộ phận của đồ vật giống như cái cổ.
◎Như: “bình cảnh” 瓶頸 cổ chai.
Cậu đều đâu vào đấy đem chất rượu mềm mại cùng hỗn hợp dương tửu, rượu dựng thẳng rơi thẳng vào bình, động tác thẳng thắn đẹp đẽ.
Trong phòng nhất thời chỉ có âm thanh va chạm nhẹ của đồ thủy tinh, không có bất kỳ người nào mở miệng nói chuyện.
Lương Tuấn cùng Tào Lượng Văn đều trợn tròn mắt mà nhìn, liền ở trong lồng ngực của mình mềm thành một bãi nước tân hoan[2] làm nũng đều không để ý tới.
Có châu ngọc ở phía trước, những người khác có chút không đáng để vào mắt.
[2] tân hoan: Niềm vui mới ( có vợ hoặc người yêu mới).
Bộ đồng phục phục vụ rất phổ thông được mặc trên người cậu thanh niên, liền phảng phất tỏa ra một hào quang đặc biệt.
Cổ áo rõ ràng được cài nút chặt chẽ, cổ tay áo quấn chặt lấy cổ tay, nhưng loại cứng nhắc khắc chế trái lại càng lôi kéo người ta suy tư, gợi lên vài phần liên tưởng cuồng dã kiêu diễm.
Mắt Kiều Mặc Xuyên sâu càng thêm sâu, không tự chủ liếm môi một cái.
Lâm Tiệm Tây nhấc cốc lên bắt đầu lần lượt giao rượu cho mỗi người.
Tào Lượng Văn lập tức tới gần thuận thế bắt chuyện cùng cậu: " Cậu chắc vẫn là sinh viên đại học đi? "
Anh ta đã sớm đem người điều tra đến rõ ràng, còn giả bộ bối rối, " Cậu học nghành gì? "
" Phương diện sinh học " Cậu mơ hồ trả lời, khẽ mỉm cười gỡ bỏ đề tài, " Xin hỏi có muốn thêm đá không ạ? "
" Thêm đi " Kiều Mặc Xuyên gật gật đầu, " Tôi cũng có chút hiểu biết về chuyên ngành này.
Tôi có thể giới thiệu cho cậu một vài giám thị tiến sĩ hàng đầu giúp đỡ cậu hoàn thành dự án trong tương lai.
"
" Cảm ơn ngài, nhưng tôi đã chọn phương hướng cùng thầy cô rồi.
" Lâm Tiệm Tây nâng ly rượu đưa tới.
" Tiên sinh cứ từ từ dùng.
"
Kiều Mặc Xuyên bị cậu chặn lại cuộc trò chuyện cũng không giận, ngược lại liền thay đổi đề tài: " Cậu luôn ở đây làm việc vào buổi tối, không sợ sẽ không đủ thời gian học sao? "
" Tôi ngủ được chút ít, quen rồi.
"
Nhiều người biến đổi phương pháp mà muốn nghe tiếng từ trong miệng cậu thốt ra liền nói ra lời nói mềm mại, có thể Lâm Tiệm Tây sững sờ nên không trả lời bất cứ câu hỏi nào.
Tuy rằng hỏi gì đáp nấy, đôi khi một câu cũng không có, quả thực là khó chơi.
Mà động tác trên tay của cậu chính xác, thái độ phục vụ không chê vào đâu được, đặc biệt là trên mặt mang một ý cười chân thành, khiến người ta có hỏa cũng không có chỗ phát.
Lương Tuấn không có biện pháp, trợn mắt ngoác mồm, miễn cưỡng thẳng thắn đến gần ăn vạ.
Anh ta đưa tay ra lấy rượu không đợi ai đặt ở trước mắt, vừa cầm lấy ly anh ta giả vờ cầm không vững, tay run một cái ly trượt đi, chất lỏng bên trong như muốn trào ra--
Kết quả Lâm Tiệm Tây không chớp mắt, tốc độ cực nhanh xoay cổ tay, ngay lập lức nâng lấy ly rượu, chất lỏng màu nâu đỏ vô cùng sống động thuận thế xoay chuyển liền vững vàng trở lại nơi đáy ly thủy tinh, gợn sống lăn đi vòng lại nhưng chỉ là không có tràn ra một chút nào!
" Xin ngài cẩn thận một chút.
" Cậu lễ phép nhẹ giọng nhắc nhở.
Lương Tuấn sửng sờ, vừa nãy là cái gì? Xiếc hay là võ thuật?
Anh ta đần độn mà đứng đó dụi mắt, tưởng mình bị hoa mắt vì uống rượu.
Nhưng Lâm Tiệm Tây đã thu khay chuẩn bị rời đi, ngay cả khi cậu nghiêng người lưng vẫn ưỡn thẳng, lộ ra một loại khí chất khó giải thích lại rất mâu thuẫn.
Cung kính lại kiêu ngạo.
Chờ cậu đi rồi, Lương Tuấn không khỏi " Tsk " một tiếng: " Tôi nghĩ tiểu tử này có chút bất thường a, nhìn thì giống khúc gỗ, kỳ thực lại trơn trượt giống như một con cá vậy, quỷ tinh.
"
" Tôi không biết là có bất thường hay không, ngược lại tôi cảm thấy mị lực của ngài Kiều đại thiếu gần đây dường như giảm đi một chút.
" Tào Lượng Văn nắm lấy bờ vai mềm mại của tiểu diễn viên bên cạnh, giọng chế giễu.
" Là sao, sức hấp dẫn của tôi đang giảm xuống? " Kiều Mặc Xuyên bất trí khả phủ[3] nhấp một ngụm rượu, hầu kết lên xuống đầy gợi cảm, sau đó đột nhiên quay sang nam hài tóc đen mà Lương Tuấn đưa tới, không quá đứng đắn cười hỏi cậu ta: " Cậu cảm thấy thế nào? "
[3] bất trí khả phủ: Không nói ý mình ra.
◎Như: “bất trí khả phủ” 不置可否 chẳng nói ra ý kiến nào cả.
Nam hài tóc đen trước khi làm diễn viên từng là một tiểu người mẫu, mắt cậu ta bị hợp thể cắt âu phục bao lấy vóc người kiện mỹ, đường nét trôi chảy của bắp thịt, một tấm đẹp đẽ khuôn mặt nhỏ liền đỏ lên.
" Thích không? Đó là của cậu.
" Lương Tuấn không ăn vị, lập tức làm động tác mời.
Trong ba người hắn là người nhỏ tuổi nhất, hứng thú uống rượu so với mỹ nhân thì lớn hơn, trường hợp lúc thường vui đùa ôm chút nam nam nữ nữ cơ bản cũng chỉ vì giữ thể diện, thương hương tiếc ngọc toàn bộ chỉ dừng lại ở ngoài miệng.
" Tôi đối với đồ của người khác không có hứng thú.
" Kiều Mặc Xuyên xì khẽ một tiếng, đem tiểu người mẫu đưa tới cửa không khách khí đẩy qua một bên.
Lương Tuấn chuyên tâm chọc hắn: " Vậy cậu có hứng thú, nhưng nhân gia đối cậu không có hứng thú nha.
"
" Hừ.
" Kiều Mặc Xuyên nhẹ nhàng đặt ly rượu lên bàn, " Nhiều người nhiều miệng địa phương, chung quy phải bày cái giá.
"
Vốn dĩ hắn nghĩ bản thân sẽ không quan tâm nhiều như vậy, nhưng lúc này, hắn không thể phân biệt là do rượu hay là do bản lĩnh cạnh tranh của người đàn ông, hắn còn liên tưởng đến việc đối đầu với người này.
Vì vậy Lâm Tiệm Tây mới vừa thay quần áo xong đến giờ chuẩn bị bàn giao, liền bị quản lý Lý quán bar chặn lại.
" Ý anh là, khách ở phòng riêng S1 uống nhiều quá không lái được xe nên đến gọi tôi lái thay à? " Cậu khẽ cau mày, thần sắc có chút không rõ.
" Đúng vậy, tôi nhớ cậu không phải có bằng lái xe sao? " Quản lý Lý híp mắt cười vỗ vỗ vai của cậu.
Bên cạnh đã có vài người phục vụ bắt đầu xì xào bàn tán với thần sắc ám muội, thanh niên tự nhiên cũng nghe thấy được, trên mặt tựa hồ có chút lúng túng, bất đắc dĩ giãy giụa nói: " Nhưng- "
" Không nhưng nhị gì hết.
" Quản lý có chút nghiêm túc ngắt lời cậu, nhẹ giọng lại nói: " Đây cũng là một phần công việc của cậu, sau khi đưa Kiều thiếu về nhà, cậu cũng vừa vặn tan tầm, quay lại tôi phát tiền thưởng cho cậu.
"
Dễ dàng cầm tiền thưởng rõ ràng là chuyện vui, Lâm Tiệm Tây nghe vậy cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ cúi đầu không nói một lời, sau đó ẩn giấu ý cười nơi đáy mắt, giống như con mèo trộm câu cá.
"
" Tốt lắm, cá con quả nhiên ngoan ngoãn cắn câu.
"
____________________________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook