Hái Trăng
Chương 62: 62: Chìa Khóa Rơi Trên Xe


Đến lúc Vân Ly hồi hồn thì cô đã ngồi thừ người ở đây rối rắm một lúc lâu rồi, cũng đâu phải Phó Thức Tắc không biết tên Vân Dã.
Hạ cửa kính xe xuống, Vân Ly muốn đón một cơn gió lạnh để đầu óc tỉnh táo hơn, nhưng hơi nóng từ ngoài phả vào khiến cô đau đớn nhận ra bây giờ đang là mùa hè.
Hai người chia tay vào mùa xuân, đó vẫn là những ngày nhiệt độ xuống đến mức âm.
Lần gặp cuối chẳng hề dễ chịu.
Sau một cuộc điện thoại, hai người chính thức chia tay.
Phản ứng đầu tiên của Vân Ly là muốn từ chối, nhưng cô nhìn màn hình chằm chặp một lúc lâu, gõ tới gõ lui vẫn không xong…
[Ngại quá, xe em bị hỏng.]
[Thật xin lỗi em lại quên mang sách, Vân Dã bảo lần sau nó tự về nhà lấy.]
Câu từ chối cứ gõ xong lại xóa đi, Vân Ly nhớ tới năm ngoái, cho đến trước khi rời Nam Vu, trong lòng cô vẫn ôm hi vọng le lói có một ngày thế này.
Ngày anh một lần nữa xuất hiện.
Vẫn giống như trước, dịu dàng ôm lấy cô, khẽ nói: “Ly Ly, đừng buồn.”
Khi đó cô đã rất mong có thêm một lần hội ngộ.
Nhưng mơ mộng mãi mãi chỉ có thể là mộng mơ mà thôi.
Điện thoại rung lên.
F: [Anh đang ở trước cổng Học viện Điều khiển.]
Vân Ly xóa câu đang viết dở, cũng bỏ luôn những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Đều là người trưởng thành cả rồi.
Những chuyện đó – chẳng qua chỉ là mối liên hệ ngắn ngủi giữa hai con người nhỏ bé trước thế giới bao la mà thôi.
Cô hít sâu một hơi, tự nói với bản thân mình đã buông tay rồi.
Vân Ly đi vào cổng học viện, cô dừng ở cuối chỗ rẽ.
Cô cúi xuống nhìn quần áo mình đang mặc, kéo rồi vuốt lại cho thẳng thớm.
Cô hạ thấp gương chiếu hậu, chỉnh lại tóc tai rồi dặm thêm một lớp son màu trà sữa thường dùng.
Chiếc xe từ từ tiến vào học viện, xa xa trông thấy bóng người đứng ven đường, cô chầm chậm lại gần, cũng nhìn thấy rõ hơn.
Phó Thức Tắc mặc áo sơ mi trắng ngắn tay và quần thô xanh, đang đứng cạnh cột đèn đường.
Xe cô càng giảm tốc độ.
Như phát hiện ra có xe đang lại gần, anh ngẩng đầu lên.
Phó Thức Tắc hơi cười, tay xỏ túi quần đi tới, ngồi trong xe cũng có thể thấy thần thái điềm tĩnh thong dong của anh.
Vân Ly hạ cửa kính xe, bị ánh sáng của chiếc xe đi ngược chiều làm chói, cô nhắm mắt lại, lúc mở ra đã đối diện với ánh mắt anh.
Khóe mắt anh cong cong, ý cười có phần lộ liễu, trong veo như vẻ phấn khích của một đứa trẻ.

Anh khom người, gọi: “Ly Ly.”
Vẫn là giọng nói nhu hòa trước kia nhưng không hiểu sao co lại có cảm giác khang khác.
Vân Ly thoáng sửng sốt, lấy sách ở ghế lái phụ đưa cho anh: “Làm phiền anh rồi.”
“Ừm.” Phó Thức Tắc nhận lấy rồi hỏi: “Em vẫn khỏe chứ?”
Vân Ly giật mình, nhất thời không hiểu anh đang hỏi chuyện gì, cắn môi dưới: “Em vẫn ổn, đang trong giai đoạn thực tập.”
“Ừm.” Ánh mắt anh chuyển đến một quán cà phê gần đó, “Em uống gì không?”
Vân Ly nhận ra anh có chuyện muốn nói.
Từ khi cô hủy kết bạn với anh, khoảnh khắc hai người họ chấm dứt tất cả các liên hệ, Vân Ly đã tự đưa ra nhận định rằng bọn họ đã hoàn toàn là những người xa lạ.
Vân Ly không muốn có thêm tiếp xúc nào khác.
Cô khách sáo từ chối: “Không được rồi, em còn chút việc.”
Tay cầm sách của Phó Thức Tắc khựng lại, không có vẻ gì là bất mãn vì bị từ chối, chỉ im lặng gật đầu.

Anh đang định lùi lại thì đột nhiên hỏi: “Tòa giảng đường cách đây hơi xa, em cho anh quá giang được không?”
Anh giơ sách trong tay lên: “Chờ đến giờ giải lao tiết đầu anh sẽ mang sách cho Vân Dã.”
Vân Ly nhìn đôi con ngươi trong suốt của anh, không nỡ nói một câu cự tuyệt.
Đúng là do mình làm phiền người ta trước.
Nghe được tiếng mở cửa xe, Phó Thức Tắc rất tự nhiên ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn xong còn lịch sự nói: “Cảm ơn em.”
Vân Ly khởi động xe, đi lệch rẽ bừa trong trường mất mấy trăm mét, người bên cạnh vẫn điềm nhiên dựa ra sau ghế, nhàn nhã nhìn thẳng phía trước.
Đúng kiểu em đi thế nào cũng không liên quan đến anh.
“...”
Vốn không muốn mở lời, nhưng Vân Ly không biết đường, chỉ có thể lên tiếng: “Anh chỉ đường đi?”
“Đi đến cuối đường rẽ phải.”
“Ngã tư thứ nhất sang trái.”
“Ngã tư thứ hai rẽ phải.”
...
Trước đây Vân Ly không hề biết Đại học Bách khoa Tây Phục lại rộng đến thế.
Cô đi theo sự chỉ đạo của Phó Thức Tắc, qua một đoạn đường rất dài.
Cứ chờ một lúc Phó Thức Tắc mới bình tĩnh nói đi tiếp thế nào, giọng điệu anh lười nhác, nghe không giống nói bừa chút nào.
Đã mười phút rồi mà vẫn chưa đến tòa giảng đường.
Vân Ly không nhịn được mà hỏi: “Còn khoảng bao lâu nữa?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Đến rồi.”
Bên ngoài có một hành lang dài, phía trên là tòa lầu cao.
Vân Ly dừng xe, chờ một lúc vẫn chưa thấy anh xuống.
Cô không biết anh còn chờ đợi điều gì bèn nhắc nhở: “Đến nơi rồi.”
Phó Thức Tắc hệt như cậu thiếu niên đang trong thời phản nghịch, cố tình không hiểu ám chỉ của cô.
“Lâu rồi không gặp em.” Anh vuốt vuốt quyển sách trong tay, ngước lên nhìn cô: “Em không muốn trò chuyện đôi câu sao?”
“...”
Thấy cô không lên tiếng, anh cười: “Không muốn thì thôi vậy.”
Vân Ly đứng hình, chần chừ một lát cô mới hỏi: “Chuyện gì ạ...”
Vấn đề được đá ngược lại cho Phó Thức Tắc, ngón tay anh gõ lên bìa sách, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi này.
Thời gian như lắng đọng từng giây từng phút.
Tiếng chuông tan học vang vọng khắp sân trường.
Nghe thấy tiếng chuông, Phó Thức Tắc bâng quơ đáp: “Anh cũng chưa nghĩ ra.

Hẹn lúc nào gặp nhau đi, anh mang sách cho Vân Dã đã.”
Dứt lời, Phó Thức Tắc mở cửa xe, quay lại nhìn cô một cái rồi đi về phía giảng đường.
Vân Ly nhìn theo bóng lưng anh, thân thể căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng, cô ngả ra sau ghế, nhẹ nhõm như vừa được tái sinh.
Lát sau, cô cúi người xuống, Phó Thức Tắc chẳng có vẻ gì mất tự nhiên, hệt như đã coi cô là một người bạn cũ lâu ngày không gặp.
Anh đã buông tay thật rồi.
Ngẩn người trong xe hồi lâu, Vân Ly mới nhớ ra nay là thứ Sáu, cô nhắn tin cho Vân Dã: [Chị đưa sách cho trợ giảng của em rồi đấy, hôm nay em có muốn về nhà không?]
Vân Dã: [Có về ạ.]
Vân Dã: [Bốn mươi phút nữa em mới tan, chị đợi em rồi cùng về hả? Không thì mai em bắt xe buýt về.]
Vân Ly: [Được rồi.]

Cũng không còn việc gì, Vân Ly nhìn theo hướng Phó Thức Tắc khuất bóng, mở bản đồ, quay đầu về lại Học viện Điều khiển.
Cô tìm một chỗ để đỗ xe.
Cô bước vào tòa nhà, dựa theo trí nhớ dò đường đi, Vân Ly dừng lại.
Đúng như cô nghĩ, trên màn hình lớn và poster đều có hình Phó Thức Tắc, điểm duy nhất khác với lần trước đó là những sự kiện này được tổ chức gần đây.
Bao gồm cả tin chiến đội Unique tham gia thiết kế máy bay không người lái đoạt giải đặc biệt, những thành quả và sáng chế của anh trong những hạng mục nghiên cứu gần đây.
Cô nhìn người trong poster, nhớ lại cuộc gặp ban nãy, bỗng cô có cảm giác không chân thực.
“Mẹ nó chứ, cái cậu Phó Thức Tắc ở phòng thí nghiệm bên cạnh lại được lên hình rồi.”
“Tôi nghe kể cậu ta thủ khoa đầu vào đấy, từ lúc học cử nhân đến tiến sĩ mỗi năm lại cầm một giải thưởng, hình như gia đình cũng là thành phần trí thức, bì thế quái nào được.”
“Nhưng mà hâm mộ thế thôi chứ không tị nạnh được cậu ta đâu, đàn em cậu ta nói cậu ta trội hơn hẳn luôn, ngày nào cũng có mặt ở phòng thí nghiệm đúng sáu rưỡi sáng, mười hai giờ khuya mới đi, cuối tuần cũng ở đó luôn.

Tôi mà có kỷ luật được như thế chắc phải ẵm mấy cái cúp rồi.”
“Thiên hạ đồn cậu ta vẫn đang độc thân, em gái phòng thí nghiệm bọn tôi định theo đuổi đấy.”
“À, đàn anh phòng tôi cũng muốn theo đuổi...”
Đầu cầu thang có tiếng người tán gẫu, Vân Ly coi như không nghe thấy gì, quay người rời học viện.
Gặp mặt, nghe tin cũng giống như chất xúc tác khiến cô nhớ lại những ngày tháng sớm chiều bên nhau xưa kia, có người ôm cô hôn cô, thủ thỉ tâm tình.
Vân Ly rầu rĩ.
Cô tìm được một khu vắng người ngoài tòa giảng đường để đậu xe, Vân Ly gọi điện thoại cho Đặng Sơ Kỳ, kể lại chuyện gặp được Phó Thức Tắc.
“Tớ cứ có cảm giác không thật, anh ấy như biến thành người khác vậy.” Vân Ly lẩm bẩm, “So với việc nói anh ấy không chân thực, chẳng bằng nói thời gian nửa năm bên nhau của hai bọn tớ mới là một giấc mơ.”
Cô chỉ may mắn trộm được một phần thời gian của anh mà thôi.
Ở nơi xa, Đặng Sơ Kỳ đang ăn cơm trưa, cao giọng nói: “Cậu nói anh ta giống như bị đoạt hồn ấy hả.

Giờ cuộc sống của anh ta rất tốt mà, cậu không nghĩ đến việc nối lại tình xưa sao?”
“...” Vân Ly nói thẳng: “Không, tớ không thích anh ấy.”
Đặng Sơ Kỳ “à” một tiếng thật dài.
“...”
Nghe ra sự hoài nghi trong giọng nói của cô bạn, Vân Ly giải thích: “Tớ với anh ấy không hợp nhau đâu.

Với lại giờ mà nói muốn tái hợp, chắc anh ấy sẽ nghĩ tớ là người nịnh bợ mất.”
Vân Ly muốn nói thêm gì đó, nhưng cô bất ngờ trông thấy Phó Thức Tắc đang đi từ trên cầu thang xuống.
Cô trò chuyện hai ba câu với Đặng Sơ Kỳ rồi cúp máy.
Xe bị bụi cỏ che khuất, từ chỗ cô có thể nhìn thấy hai bên góc tòa giảng đường, một mặt là hồ nước, một mặt là lối đi ra sân trường.
Phó Thức Tắc xuống lầu một, thần sắc lãnh đạm nhìn xung quanh, đi thẳng tới cuối hành lang, lưng dựa cột đá, khoanh hai tay trước ngực, im lặng ngắm nhìn mặt hồ.
Vân Ly chỉ thoáng thấy được khuỷu tay nhợt nhạt của anh.
Ánh mắt cô lại chuyển lên gò má anh, con ngươi tĩnh lặng mà sắc bén, đôi môi màu máu mím chặt, áo sơ mi trắng bao lấy thân hình cao gầy.
Toàn thân anh tỏa ra khí chất xa cách.
Phó Thức Tắc đứng đó hơn hai mươi phút.
Chuông tan học lại vang lên, tiếng sinh viên cười đùa trò chuyện, liên tục ùa ra ngoài hành lang.

Không một ai để ý thấy chiếc bóng cô đơn là anh.
Dường như anh không nghe thấy những âm thanh bên ngoài, mi mắt anh cụp xuống, lấy mấy viên đá vụn từ trong túi quần ra, lia trên mặt hồ.

Hoàn toàn không ăn khớp với vẻ vui cười thoải mái mà cô thấy khi anh xuống xe.
Vân Dã gọi điện đến giục cô, Vân Ly không kịp nghĩ nhiều nữa, trực tiếp khởi động xe đi ra đường lớn.
Vân Dã rất nổi bật trong đám đông.

Lên lớp Mười Một, tự dưng cậu chàng cao vổng lên 182cm.

Đôi mắt cậu cũng mang theo nét khí khái giống Vân Ly, lúc không cười sẽ cho người ta cảm giác ngỗ nghịch kiêu căng.

Cậu ném cặp sách xuống ghế sau rồi ngồi vào ghế lái phụ.
Phía sau có mấy nữ sinh đang nhìn chằm chằm vào xe hai chị em.
“Em nổi tiếng ra phết nhỉ.” Vân Ly thuận miệng nói.
“Ừm, nhận được không ít thư tình.” Vân Dã nhìn Vân Ly, giọng điệu khoa trương: “Chị tin không, có cả fan lâu năm của chị đấy.”
“...”
“Người ta nói nhìn em trưởng thành năm năm nay.” Vân Dã nghĩ thôi mà tê cả đầu, trêu Vân Ly: “Chị xóa mấy video có dính mặt em được không?”
“Sao lại phải xóa?” Vân Ly không hiểu lắm.
“Em sợ bị bạo lực gia đình.”
“...”
Một lúc lâu sau Vân Ly mới vỡ lẽ, ý Vân Dã là Doãn Vân Y, không biết đã là lần thứ bao nhiêu cô hỏi câu này: “Hai đứa thành đôi rồi à?”
“Vẫn chưa.

Em muốn chính thức tỏ tình với cô ấy.

Giờ lịch học dày quá, hai bọn em đều không dám bỏ bê nên chưa có thời gian chuẩn bị, em đã thương lượng với cô ấy sẽ tỏ tình sau.”
“...”
Thảo nào cả hai cùng vào được Bách khoa Tây Phục.
“Chuyện gì hai em cũng bàn bạc với nhau trước à?” Đột nhiên Vân Ly hỏi.
“Vâng ạ.” Vân Dã cụp mí mắt, ngáp một cái: “Sao vậy ạ?”
“Không có gì.”
Xe chạy ra khỏi trường đại học, Vân Dã nhắm mắt ngủ.

Trên đường đi, cô cứ nhớ lại hình bóng ban nãy của anh mà không tài nào tập trung nổi.

Chẳng bao lâu đã về đến nhà, Vân Dã tỉnh, mở hộc đồ lấy một chiếc bánh Waffle ra gặm.
Vân Ly hỏi cậu: “Em biết trợ giảng em là ai không?”
Vân Dã khó hiểu: “Ai là sao?”
Vân Ly: “Bạn trai cũ của chị.”
Vân Dã: “Người nào cơ?”
“...”
Vân Ly tức muốn xì khói, mím môi không đáp.
Vân Dã nghĩ lại cẩn thận, ngẩn người cắn miếng bánh trong tay, bỗng quay đầu lại hỏi: “Là cái anh đó thật hả?”
“...”
“Trong nhóm chỉ hiện là trợ giảng thôi, hôm nay em không gặp anh ấy, lấy sách xong anh ấy để ở sau phòng học.

Nếu biết là anh ấy em sẽ không...” Vân Dã xoay người lại giải thích với cô, được nửa chừng lại cảm thấy không cần thiết lắm, cậu lập tức đổi giọng hỏi ngược lại: “Chị, hai người chia tay lâu vậy rồi, lúc gặp lại có cảm giác gì không?”
“Không.” Vân Ly đáp theo bản năng.
“Ồ, thế thì tốt rồi.” Tạ ơn trời đất, may mà Vân Ly không giận, Vân Dã thở phào.
Không khí trong xe trầm mặc, Vân Dã nói đúng, chia tay lâu vậy rồi mà.
Vân Ly không nghĩ đến Phó Thức Tắc nữa.

Về đến nhà, cô lướt một vòng trạm E rồi chuẩn bị kịch bản quay.
Cho đến trước lúc ngủ, cô vẫn luôn tự ép buộc mình, không được nghĩ, không được nghĩ nữa.
Hiệu ứng gấu trắng để chỉ tình trạng khi người ta muốn thôi nghĩ về con gấu trắng, nhưng càng cố ép buộc thì càng không thể khống chế hình ảnh con gấu đó cứ xuất hiện trong đầu.
Hôm nay tỉnh lại, Vân Ly vọc nước lạnh rửa mặt, nhìn gò má phiếm hồng của mình qua gương là lại cảm thấy không bình thường.
Cảm xúc môi kề môi trong mộng chân thực đến lạ kì.
Cô tự an ủi mình.
Chỉ là mơ thôi.
Không thể chứng minh điều gì cả.
Mở tủ lạnh lấy hai lát bánh mì ra nướng, Vân Ly mới thấy tin nhắn Phó Thức Tắc gửi cho cô lúc sáu giờ sáng nay.
F: [Ngại quá.]
F: [Hình như chìa khóa anh rơi trên xe em, móc khóa hình tròn màu lam, em tìm thử giúp anh được không?]
Vân Ly ném bánh mì lên mâm, về phòng thay quần áo rồi xuống lầu.
Cô tìm ở ghế phụ hồi lâu mà không thấy gì.
Vân Ly ngả ghế ra sau mới thấy dưới chân ghế có một móc treo tròn màu xanh cỡ hai centimet, chắc là anh không cẩn thận rơi từ trong túi ra.
Vân Ly: [Có ở trên xe em, để thứ Hai em bảo Vân Dã mang cho anh.]
F: [Trong phòng thí nghiệm có máy đang chạy, nếu em tiện thì anh nhờ người qua lấy được không?]
Vân Ly không nghĩ nhiều, trả lời ngay: [Vậy em mang qua cho anh, giờ anh đang ở đâu?]
Về nhà rửa mặt sửa soạn, Vân Ly ăn tạm chút gì đó rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Phó Thức Tắc đã đứng chờ sẵn ở nơi hai người gặp nhau hôm qua, quần áo của anh đổi thành áo sơ mi màu lam nhạt cùng quần thô trắng và giày da.
Ánh nắng chói chang, Phó Thức Tắc đưa tay lên che trán nhưng ánh sáng mặt trời vẫn khiến anh nheo mắt lại.
Vân Ly đưa chìa khóa cho anh.
“Cảm ơn em.” Phó Thức Tắc nhận lấy bỏ vào túi, hỏi rất tự nhiên: “Hôm nay em đi làm à?”
Vân Ly lắc đâu: “Nay là cuối tuần mà.”
“Vậy em có kế hoạch gì không?” Anh hơi nhướng mày, thoải mái hỏi han.
Vân Ly đáp: “Em vẫn chưa nghĩ ra.”
Nghe thế, Phó Thức Tắc hỏi tiếp: “Em mang chìa khóa tới cho anh, anh mời em uống gì đó nhé.”
“Thôi, em có việc bận rồi.” Vân Ly hoàn toàn quên mất hai câu mở bài của Phó Thức Tắc, buông lời từ chối.
Phó Thức Tắc thản nhiên cười: “Em vừa nói chưa có kế hoạch gì mà.”
“...”
Bị vạch trần làm Vân Ly hơi xấu hổ, Phó Thức Tắc thì trái ngược hoàn toàn, anh mang nét mặt tươi cười pha chút trêu chọc, dùng giọng mũi “hửm” một tiếng như giục cô trả lời.
Vân Ly nâng cửa sổ xe lên, mặt không đổi sắc dừng xe.

Cô bước xuống xe, thần thái rất tự nhiên: “Chúng ta đi đâu đây?”
Trên người cô là áo dây màu trắng phối cùng quần đùi lam nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo ngắn tay trộm được của Vân Dã, lộ ra hai chân vừa thon vừa dài.
Vân Ly đứng bên cạnh anh nhưng vẫn ý thức duy trì khoảng cách, vẻ mặt cô tỏ ra trấn định nhưng trong lòng đã rối như tơ vò, chỉ biết đi theo anh.
Kế hoạch ban đầu của cô là đưa chìa khóa xong rồi về, cũng không nghĩ tới việc hai người còn tiếp xúc thêm nữa.
Bỗng dưng, cô cảm nhận có làn da lạnh buốt dán trên cổ tay mình, sau đó cô bất ngờ bị kéo về phía anh.
Hai người dựa sát vào nhau, cô có thể cảm nhận được rõ ràng mùi cam xanh dìu dịu trên người anh.
Chỗ cô vừa đứng có xe đi qua, là kiểu xe điện rất phổ biến ở Tây Phục.
Hai giây sau Phó Thức Tắc mới buông tay cô.
Anh hạ mắt, đúng lúc chạm phải ánh mắt Vân Ly ngước lên, ngây người nói: “Cảm ơn anh.”
Phó Thức Tắc ậm ừ tỏ ý đã nghe thấy rồi tiếp tục bước đi về bên phải.
(1) Son màu trà sữa cho các bạn dễ tưởng tượng:
(2) Bánh Waffle hay bánh tổ ong, bánh kẹp là một món ăn với nguyên liệu bột nhão hoặc bột nhào sử dụng khuôn điện nướng chín giữa hai mặt để tạo ra một kích thước, hình dạng và bề mặt đặc trưng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương