Hái Trăng
Chương 20: 20: Sớm Khỏe Lại Nhé!


Cô lên mạng tra thử kinh nghiệm ma mới bị ma cũ bắt nạt.
Không ít trường hợp chèn ép người mới xảy ra trong môi trường công sở.
Vân Ly không chắc chắn được liệu có phải Tần Hải Phong đang cố ý nhắm vào mình hay không.
Công việc hiện tại phải được giao cho Phương Ngữ Ninh vào ngày hôm sau, Tần Hải Phong có thể nói cho Phương Ngữ Ninh đã bàn giao công việc cho cô.
Vân Ly không muốn bởi vì bản thân chưa hoàn thành, mà để người khác mượn gió bẻ măng, đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió.
Cô đổ một gói thuốc cảm ra, uống hết, lại ngậm một viên bạc hà.

Xong xuôi, cô tiếp tục dành thêm nửa tiếng đồng hồ hoàn thành nốt phần công việc còn lại.
Lúc cô thu dọn đồ đạc thì Phó Thức Tắc bước vào, đã gần chín giờ, không ngờ anh cũng tăng ca hôm nay.
Phó Thức Tắc hỏi: "Cô bị cảm à?"
Vân Ly không nhận ra giọng mũi của mình nặng đến mức không thể nghe ra được giọng nói bình thường, "Có một chút, tôi uống nhiều nước ấm là được.”
Cô khàn khàn giọng, hỏi anh: "Sao anh biết?"
"Hạ Tung Thanh gọi kể."
"Ừm, Hạ Hạ..."
"Cô Đặng bạn cô, nói cô bị cảm nặng, ở nhà ngủ li bì, mãi không chịu trả lời tin nhắn.” Phó Thức Tắc nhìn cô một cái mang theo hàm ý sâu xa: “Có vẻ như bị shock không nhẹ.”
"..."
Vân Ly lấy điện thoại ra xem, đúng là mấy tiếng đồng hồ cô chưa trả lời các tin nhắn đến.
Có lẽ mới đầu Đặng Sơ Kỳ còn tưởng cô đang ngủ, nhưng chờ hết một ngày vẫn không thấy Vân Ly hồi âm, đâm ra hoảng.
Vân Ly: "Anh chưa nói với Hạ Hạ… là tôi tới công ty rồi chứ…”
Phó Thức Tắc: "Không cần tôi nói."
Vân Ly: "?"
Phó Thức Tắc trực tiếp giơ lịch sử trò chuyện của anh với cậu cháu Phó Chính Sơ ra cho cô xem.
[Cậu út!! Chằn lửa gọi điện cho cháu nói chị Ly Ly ốm sốt mãi chưa trả lời tin nhắn!]
[Cháu đang ở trước cửa nhà chị Ly Ly, gõ hoài mà không thấy ai ra mở cửa]
[Cậu út, chị Ly Ly sẽ không sao chứ *khóc* *khóc*]
[Không biết hiện tại chị Ly Ly thế nào rồi nữa, cháu không tìm thấy quản lý tòa nhà.]
[Cháu gọi công ty phá khóa đến rồi.

Họ đang cấp tốc cử nhân viên qua.]
Tin nhắn cuối cùng là khoảng hai phút trước.
[Chị Ly Ly không có nhà, chị ấy đang ốm sốt mà đi đâu không biết.]
[Cậu út ơi! Thế này có tính là xâm phạm nhà riêng bất hợp pháp không *khóc*]
[Cháu còn xốc chăn bông của chị Ly Ly lên nữa? Chị ấy sẽ nghĩ cháu là biến thái mất!?]
[Cậu đừng nói với chị Ly Ly đấy!]
Phó Thức Tắc chỉ đáp lại một từ cụt lủn: [Ừ.]
"..."
Vân Ly không ngờ chỉ tăng ca một buổi thôi mà khoá nhà mình đã bị người ta phá tan tành.
Một quãng nghỉ ngắn ngủi trôi qua, tin nhắn lại tiếp tục được gửi đến, Phó Chính Sơ lo lắng hỏi ông cậu: [Cậu út, liệu có phải chị Ly Ly ngất xỉu ngoài đường rồi không? Hay là cháu nên đi báo công an luôn nhĩ?]
Chỉ sợ sự việc phát triển lên thành điều động toàn bộ JC (*) toàn thành phố éc ô éc mình, Vân Ly vội vàng nói: “Anh mau nói với cậu ấy đi.”
(*) (警察) cớm, cảnh sát
Cô gái trước mặt bởi vì sốt cao mà hai má ửng hồng, lắp ba lắp bắp giục anh.

Phó Thức Tắc cụp mi, nhàn nhạt hỏi lại: “Nói gì?”
“Thì… thì nói chúng ta đang ở cùng nhau…”
Phó Thức Tắc: "?"
Nội dung câu này nghe thế nào cũng thấy có vấn đề.
Vân Ly lo lắng Phó Thức Tắc không đồng ý yểm trợ cho mình.

Nếu để Đặng Sơ Kỳ biết được cô vẫn tới công ty làm việc, chắc chắn sẽ rất tức giận.

Trong lúc cuống cuồng, Vân Ly chẳng nghĩ được gì, lập tức duỗi tay về phía anh.
“Anh đưa điện thoại cho tôi.”
Phó Thức Tắc nhìn cô, không nói gì, đưa điện thoại ra.
Bàn phím mặc định ở giao diện chín phím, cô đang sốt cao, lại thêm không quen sử dụng điện thoại người khác, động tác của cô vừa luống cuống vừa không chính xác.

Phải mất một, hai phút cô mới gõ xong, trả điện thoại lại cho anh.
Phó Thức Tắc nhìn nội dung tin nhắn được gửi đi.
[Ở chỗ cậu.

Cậu sẽ đưa cô ấy về.]
[Ok, cậu út.]
“...”
Phó Thức Tắc chủ động đề nghị: "Tôi lấy chìa khóa xe rồi đưa cô về."
Trung tâm khoa học kỹ thuật nằm ngay đối diện với Thất Lý Hương Đô, từ lúc bị cảm đến giờ Vân Ly vẫn chưa bước ra ngoài, bèn lắc đầu từ chối: “Tôi muốn đi bộ một chút hít thở không khí.”
Trong khoảng thời gian này có khá nhiều chuyện xảy ra, cô muốn ra ngoài đi dạo một chút cho khuây khoả.
Phó Thức Tắc cũng không cố chấp, lập tức quay về phòng lấy áo khoác rồi lẳng lặng đi theo Vân Ly.
Dọc đường đi, ánh đèn vàng lung linh, rực rỡ, gió nam hiu hiu thổi, trên quảng trường người qua lại nhộn nhịp.
Hôm nay vừa khéo có một hội chợ dành cho thiếu nhi tổ chức ở đây, đủ các sạp hàng nhiều màu sắc, đồ chơi phong phú, thú vị, tắm trong ánh đèn lấp lánh, nhiều màu sắc được trang trí theo phong cách cổ điển.
Vân Ly chăm chú nhìn những chùm đèn nháy chăng dày đặc phía xa xa, nói: Tôi muốn vào xem thử.”

Phó Thức Tắc gật gật đầu.
Bên trong hội chợ bày bán rất nhiều mặt hàng, còn có cả sạp bán đèn phát sáng.
Thời điểm đi qua gian hàng này, Vân Ly bất giác dừng bước chân, ngẩn người nhìn vào trong.
Gian hàng chẳng có khách, ông chủ vừa thấy có người quan tâm, vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Đôi nam thanh nữ tú này, hai cô cậu xem muốn mua món nào?”
Vân Ly lắc đầu, những chiếc đèn kia chỉ thích hợp cho mấy đứa nhóc chơi mà thôi.
Không biết có phải đọc được suy nghĩ trong đầu cô hay không, ông chủ nhanh trí lên tiếng: “Đợi đã.” sau đó thần thần bí bí móc ra một chiếc túi vải giấu bên dưới sạp, bày ra.
Bên trong là một hộp "gậy pháo hoa tiên nữ"(*) màu hồng phấn.
(*) Một loại pháo hoa cầm tay, lúc cháy chậm phát ra ngọn lửa có màu, tia lửa và các hiệu ứng khác trông giống như đũa phép của tiên nữ nên được gọi là “gậy tiên nữ”.
"Mười lăm đồng một hộp." Ông chủ xem mặt đoán ý, thấy biểu cảm trên mặt cô gái trẻ Vân Ly thoáng thay đổi, lập tức nói với Phó Thức Tắc, "Cậu thanh niên đẹp trai này mua cho cô gái xinh xắn này một hộp nhé? Pháo bông tiên nữ của sạp chúng tôi, hàng như tên gọi, chỉ xứng với tiên nữ thôi."
Ông ta còn định nói thêm vài lời rót mật vào tai nữa để chốt sale một cách dứt điểm, nhưng Vân Ly đã không chịu được nữa mà xấu hổ xua tay, thẳng thừng từ chối.
Nhưng đến lúc ông chủ mặt mũi xám xịt định cất chiếc túi đi, Vân Ly lại đột nhiên đổi ý: “Thôi, bán cho cháu một hộp.”
Cô nhanh chóng thanh toán tiền.
Phó Thức Tắc bất đắc dĩ phải giúp đỡ cô, Vân Ly không muốn tiếp tục làm phiền anh, cứng nhắc mở lời: “Anh muốn chơi không? Cái này chơi vui lắm đấy.

Tuy tôi đang hơi mệt, nhưng nghịch một lát cũng không vấn đề gì…”
“...”
Phó Thức Tắc sải bước đi trước, Vân Ly chạy theo sau.
Rời khỏi hội chợ đông đúc, đến một đài phun nước gần đó, hai người tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
“Chơi ở đây được không nhỉ?”
“Ừm.”
Mở hộp ra, bên trong có tổng cộng sáu que pháo bông đặt ngay ngắn, thẳng hàng, kết cấu thứ đồ chơi này rất đơn giản, sợi thép mảnh dài mười mấy centimet, bên trên bọc một lớp thuốc pháo màu xám nhạt.
Vân Ly rút một que.

Cô cũng chẳng nhớ lần cuối cùng mình nghịch pháo bông là khi nào nữa.
Pháo thời còn nhỏ các cô chơi đều là loại phát ra tiếng nổ rất lớn, sau đó thành phố bắt đầu thắt chặt quản lý an ninh trật tự, nghiêm cấm lưu thông những loại pháo có âm thanh lớn, người bán hàng rong cũng không được phép công khai buôn bán pháo như hồi xưa nữa, cho nên ông chú vừa rồi mới giấu hộp pháo dưới sạp hàng.
“Khi còn nhỏ, tết Trung Thu một năm nọ, tôi thường lấy tiền tiết kiệm nửa năm đi mua rất nhiều loại pháo nổ, sau đó dắt em trai mình đi chơi cùng.” Vân Ly xoay xoay cây pháo bông nhỏ trên tay, ngượng ngùng cười cười.
“Về sau mấy lần bị mấy chú quản lý trật tự công cộng thu mất, em trai tôi còn khóc lên khóc xuống.”
Lúc đó chú quản lý trật tự công cộng khu nhà cô nói trên người hai chị em mang theo thứ đồ chơi cực kỳ nguy hiểm, đang bị cấm.

Vân Dã ngày ấy mới là cậu nhóc sáu tuổi, ôm chân chú cán bộ quản lý khóc nấc lên, nói đây là số tiền mà chị gái đã phải dành dụm cả năm, nếu bị tịch thu chị ấy sẽ rất tủi thân.
Khi ấy Vân Ly chỉ nghĩ thôi xong, hai đứa cô đã phạm phải sai lầm lớn rồi, run rẩy túm áo thằng em mau chóng chuồn lẹ.

Cũng may, thái độ của chú cán bộ khá hoà nhã, tốt bụng, cười tủm tỉm chúc hai đứa bé con một tết Trung Thu vui vẻ.

Hồi tưởng lại kỉ niệm xưa, Vân Ly cảm thán lẩm bẩm: “Chẳng biết các chú ấy xử lý đống pháo đó thế nào… Nhiều pháo như vậy cũng không an toàn lắm.”
Phó Thức Tắc cũng cầm một que pháo lên, ngừng lại một chút, lại đút về, hờ hững nói: “Tự mang về nhà chơi thôi.”
Vân Ly: "..."
Vân Ly: "Có thể mượn bật lửa của anh không?"
Phó Thức Tắc "ừ" một tiếng, đưa cho Vân Ly.
Trái với ấn tượng của cô về anh từ trước đến giờ, lúc này đây Phó Thức Tắc ngồi trên bệ đá hoa cương của đài phun nước, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu đen, thoạt nhìn có cảm giác rất giang hồ, hổ báo.
Lại thêm ánh mắt lạnh băng, cao ngạo, cùng nét mặt dửng dưng, hờ hững, ngàn năm không biểu cảm, càng khiến cái chất dân anh chị rõ ràng hơn.
Vân Ly bước lại gần, cách anh nửa bước chân.
“Tới gần hơn chút nữa đi.”
Lời này làm cô nhớ lại chuyện bữa ăn lần trước, Phó Thức Tắc xích lại gần cô trong trò chơi truyền lời.

Vân Ly thoáng đỏ mặt, chậm rì rì tiến lại phía anh.
“...”
Thấy Vân Ly hiểu sai ý mình, mặt Phó Thức Tắc không hề đổi sắc, nhắc nhở: “Cây pháo.”
Cô ớ ra, ngượng ngùng giơ cây pháo hoa lại gần.
Phó Thức Tắc rút bật lửa trong túi ra, ngón cái ma sát hai cái với công tắc đánh lửa.

Ngọn lửa nhỏ bé bùng lên, dí sát gần que pháo bông, ngọn lửa run rẩy, yếu ớt trong gió.
Đốt vài lần không được, Phó Thức Tắc bèn cầm hẳn que pháo bông ghé lại gần ngọn lửa.
Ánh lửa vững vàng lay động, vài vệt sáng bắn ra ngoài, sau đó là vô vàn tia sáng vàng lấp lánh thi nhau phát sáng, hệt như một cuộn len được dệt bằng ánh mặt trời giữa buổi ban trưa.
Ánh sáng màu vàng cam chiếu sáng một phần đường nét trên gương mặt thanh tú của anh…
Giây phút đó Vân Ly bất giác nhìn đến thất thần.
Một âm mũi nhẹ nhàng bất chợt bật ra, Phó Thức Tắc đưa chùm pháo sáng về phía cô, ra hiệu cô nhận lấy.
Chùm sáng vàng lấp lánh rọi nơi đáy mắt trong vắt của anh, in bóng nơi ấy còn cả dáng hình cô.
Vân Ly vươn tay nhận lấy, chùm sáng hệt như vũ công đang say mê nhảy múa, mỗi giây, mỗi phút lại biến hoá thành vô vàn hình thái khác nhau.
“Cũng đẹp đó chứ.” Vân Ly ngờ nghệch đung đưa que pháo bông, để lại những vệt sáng mờ mờ trong không trung.

Vẽ thêm mấy hình, Vân Ly quay lại định khoe tác phẩm của mình cho Phó Chính Tắc thì… chùm sáng đột ngột vụt tắt.
Có lẽ cô cũng chẳng ngờ được rằng sự rực rỡ ấy lại kết thúc chóng vánh đến vậy.

Vân Ly hơi xấu hổ, vuốt vuốt sống mũi, nói: “Vốn sắp thành một hoạ sĩ vĩ đại đến nơi rồi.”
“Thử lại đi.” Phó Thức Tắc rút một cây pháo bông khác trong hộp, châm lửa đưa cho cô.
Cánh tay vẽ loạn trên không trung, nhưng tâm trí cô lại chỉ tập trung trên nét mặt lãnh đạm, lơ đễnh của anh chàng trước mặt.

Cô băn khoăn tự hỏi, không biết có phải anh đang cảm thấy trò này quá nhạt nhẽo, vô vị hay không, nghĩ nghĩ, cuối cùng cô kìm không được chủ động mở lời: “Trước kia anh có từng chơi cái này chưa?”
Dường như Phó Thức Tắc vừa thất thần một lát: "Ừ, có chơi với bạn thuở nhỏ."

Vân Ly: "Là sếp Từ ư?"
Phó Thức Tắc: "Không phải."
Câu chuyện lại chìm vào im lặng.

Một lát sau Phó Thức Tắc đứng lên, tựa vào gốc cây cách đó vào bước.
Anh chẳng làm gì khác, chỉ chờ cây pháo sáng trong tay Vân Ly tắt, tiếp tục châm một que khác cho cô, toàn bộ thời gian còn lại anh đều im lặng, tựa như một thân cây khô cằn, lặng lẽ, không còn sự sống.
Vân Ly: “Bạn thuở bé của tôi chỉ có duy nhất một người là em trai tôi…”
Nhớ lại cách chung đụng thường ngày của hai chị em nhà mình, cô lại cảm thấy buồn cười.
Phó Thức Tắc không tiếp lời.
Vân Ly ngoảnh đầu lại, phát hiện anh vẫn lẳng lặng đứng đó, dưới bóng cây, bóng lá rậm rạp phủ xuống che mất một nửa gương mặt tuấn tú, lạnh nhạt của anh.
Cô nhanh chóng nhận ra tâm trạng anh không được tốt, cũng tự giác không nói thêm lời nào nữa.

Sau khi đưa cô tới dưới lầu, Phó Thức Tắc gật đầu coi như chào hỏi rồi lập tức quay người rời đi.
Cô im lặng nhìn theo bóng lưng anh hồi lâu.

Nếu nói một giây trước Vân Ly vẫn còn cảm thấy cả người ngâm trong một suối nước ấm áp, dịu dàng thì ngay một giây sau đó lại tựa như bị ném đến núi tuyết lạnh lẽo.
Vân Ly tỉ mỉ nhớ lại nội dung cuộc đối thoại giữa hai người, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chẳng tìm ra được manh mối gì.
Sau khi về đến nhà, Vân Ly lại tiếp tục lên cơn sốt, thậm chí còn bị nặng hơn lần trước, cô không dám cậy mạnh nữa, xin nghỉ ốm mấy ngày.

Đặng Sơ Kỳ sợ đứa bạn thân buồn chán nên không chỉ qua thăm cô còn kéo thêm đám Hạ Tung Thanh qua ăn lẩu.
Tan tầm hai người từ công ty đến thẳng đây, Phó Thức Tắc và Phó Chính Sơ tạt qua siêu thị mua đồ nhúng lẩu, đến khi tới được Thất Lý Hương Đô đã là sáu giờ.
Phó Chính Sơ xách theo bao lớn, bao nhỏ, thở hồng hộc vọt vào cửa, vừa thấy Vân Ly liền rút trong túi quần ra một hộp chocolate, quan tâm nói: “Chị Ly Ly, lần trước phá cửa nhà chị là chuyện bất đắc dĩ, chị đừng giận em nhé.”
Đặng Sơ Kỳ không khỏi buông lời trêu chọc: “Xem ra học đại học cũng không dễ dàng gì nhỉ, mới được mấy ngày đã vào đời hành nghề phạm pháp rồi.”
Phó Chính Sơ mặt dày đổ vỏ: “Đâu có, là cậu út dạy em đó.”
Phó Thức Tắc: …
“May là Chính Sơ nạy cửa ra, giờ đến khoá cửa chị cũng không cần thay mới nữa rồi.” Tâm trạng của Vân Ly rất tốt, hơi tủm tỉm cười: “Nhưng nói đi nói lại vẫn phải cảm ơn em vì đã quan tâm chị như vậy.”
Phó Chính Sơ không thể nghiêm chỉnh nghe được mấy lời cảm ơn nghiêm túc của người khác, cậu nhóc chỉ ngượng ngùng cười cười hỏi lảng sang chuyện khác: “Nhưng mà, chị Ly Ly, sao lần này chị bị cảm nặng thế? Không sao chứ ạ?”
Hạ Tung Thanh phụ họa theo: “Đúng đấy, Ly Ly.

Nhưng mà nghĩ một cách tích cực thì kẻ ngốc sẽ không bị cảm.

Em nhìn thằng em trai chị này, đã gần mười năm chưa ốm lần nào.

Lại giống cậu út nhà chị nè, thường xuyên ốm yếu, dặt dẹo, cứ dăm bữa, nửa tháng lại ốm một trận.

Gần nhất là hơn hai tuần trước, cậu ốm nặng một lần, nhở?”
Đề tài cứ thế chuyển lên người Phó Thức Tắc, anh không để ý lắm chỉ gật gật đầu coi như chứng thực.
Sức khoẻ của anh thoạt nhìn cũng cảm thấy không khoẻ cho lắm, ánh mắt luôn tràn đầy mệt mỏi, khiến người ta cảm thấy anh luôn trong trạng thái mất ngủ.

Lần đầu đến thăm, mấy người còn mua quà đến tặng Vân Ly.

Phó Thức Tắc mang theo hai chai vang tinh xảo, còn thắt một chiếc nơ màu đỏ rượu bắt mắt trên cổ chai.
Phó Chính Sơ tặc lưỡi hai lần: "Cách biệt thế hệ đúng là đáng sợ, còn đem tặng rượu nữa chứ...” Cậu ta dừng lại một chút mới nói tiếp, “Có cảm giác hơi phóng đãng.”
"..."
Mấy lời công kích này chẳng có vẻ gì ảnh hưởng đến anh, so với lần tạm biệt trước, tâm trạng anh hôm nay tốt hơn nhiều.

Lo lắng, bồn chồn mấy ngày liên tiếp, cuối cùng Vân Ly đã thấy nhẹ nhõm hơn.
Đặng Sơ Kỳ kiểm tra sơ qua nguyên liệu sẵn có: thịt nhúng, rau củ, đồ viên, váng đậu, nước cốt tất cả đều đã mua đầy đủ, chỉ cần chế biến qua là ăn được.
Không gian phòng bếp hạn chế.

Đặng Sơ Kỳ và Hạ Tung Thanh ở trong đó rửa và sắp xếp đồ.

Ba người còn lại được phân công ngồi ở phòng khách nhặt rau.
Hai vị công tử nhà họ Phó chưa từng động tay vào cơm nước, lúc mua đồ cũng chẳng nghĩ nhiều, chọn hai loại rau nhúng phải tốn nhiều công xử lý nhất là rau muống và đậu cove.
Sau khi được phân công công việc xong xuôi, Phó Thức Tắc đặt hai rổ rau lên bàn, nhìn sang Vân Ly hỏi: “Biết nhặt không?”
Vân Ly gật gật đầu.
Phó Thức Tắc đẩy rổ rau về phía cô, bình thản, tự tin hết mức nói: “Chỉ chút coi.”
“Ờ…”
Từ trước đến nay, Vân Ly luôn cảm thấy với chỉ số IQ của Phó Thức Tắc thì không việc gì có thể làm khó anh.
Lúc này bị anh nhìn chằm chằm không chớp mắt, dù có đang là "cô giáo đứng lớp" đi chăng nữa, Vân Ly cũng không dám hùng hổ "chỉ bảo": “Đầu tiên ngắt cái đầu dài này đi, sau đó ước chừng độ dài thích hợp để bẻ ra.”
Phó Thức Tắc lặp lại y đúc động tác của Vân Ly: “Đúng chưa?”
Thấy Vân Ly gật gật đầu, anh liền làm tổ trên sofa, thả rổ rau trên chân, chậm rãi nhặt từng cọng rau.
Trong nhà mở máy sưởi, ngồi được một lát cỏ vẻ cảm thấy hơi nóng, anh ngồi thẳng dậy, cởi áo khoác, quay qua quay lại tìm chỗ treo lên.
Thấy thế Vân Ly bèn đứng dậy: “Đưa tôi.

Tôi treo lên cho.”

Phó Thức Tắc “ừ” một tiếng, tiếp tục cúi đầu nhặt rau.
Phòng khách tương đối nhỏ, không có không gian dư thừa, Vân Ly cầm áo khoác về phòng, tìm một cái móc áo để treo lên.
Vẫn là chiếc áo khoác lần trước, Vân Ly giơ lại gần hơn chút nữa, bên trên tỏa ra hương thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi vỏ cam man mát, có lẽ là mùi nước giặt.
Vừa định treo lên cửa, trong đầu cô bỗng nảy ra một ý nghĩ, cô chồng áo khoác của anh lên áo khoác của mình treo vào móc… thật giống như… từ trước đến giờ, chúng luôn ở cùng nhau vậy.
Nước lẩu trong nồi sôi ùng ục, mấy người quây quần bên nhau.

Phó Chính Sơ mở vang, rót cho mình với Đặng Sơ Kỳ mỗi người một ly.

Phó Chính Tắc và Hạ Tung Thanh phải lái xe không thể uống được.
Phó Chính Sơ: "Cậu út, xem quà cậu tặng này."
Vân Ly bật cười: “Cũng coi như chiêu đãi mọi người.

Cảm ơn đã giúp đỡ chị trong thời gian qua.”
“Ly Ly, chị vừa ngó phòng bếp nhà em, cảm giác chẳng thiếu thứ gì.” Hạ Tung Thanh vừa ăn vừa nói: “Nào là chảo sâu lòng, chảo chiên trứng, thậm chí cả chảo làm trứng cuộn cũng có luôn.”
Vân Ly cong môi: “Blogger ẩm thực đương nhiên cái gì cũng phải có rồi, nhưng mà có nhiều đồ em mua lâu rồi, mới nhắn mẹ gửi qua đây cho đấy.”
Phó Chính Sơ tò mò hỏi thử: “Nhưng sao chị lại đi theo con đường blogger ẩm thực thế, chị Ly Ly xinh như vậy, em cảm thấy nếu làm beauty blogger chắc chắn sẽ rất nổi.”
Vân Ly suy nghĩ một lát mới đáp: “Thật ra chị khá là chậm chạp, ngu ngu cho nên làm cái gì cũng theo xu hướng chậm nhưng chắc, lại thêm tính tình chị cầu toàn lúc nào cũng muốn làm cho thật hoàn hảo mới thôi.” Nói xong cô lại cảm thấy có hơi ngượng, bổ sung thêm: “Sau đó, em trai chị nhìn thấy bảo chị làm đẹp như vậy, sao không thử dứt khoát làm video up lên mạng đi.”
Cô nhìn về phía Phó Thức Tắc: "Mọi người muốn học nhặt rau, tôi cũng đã từng làm video hướng dẫn rồi đấy.”
"..."
Bởi vì Vân Ly là bệnh nhân cho nên sau khi ăn xong mấy người đều tự giác xắn áo dọn dẹp, không để cô nhúng tay.
Đặng Sơ Kỳ và Hạ Tung Thanh dọn dẹp bàn ăn, cầm chén bỏ vào bồn rửa bát, Phó Thức Tắc đi vào phòng bếp, Phó Chính Sơ cũng đi theo, đập đập vai ông cậu: “Cậu út, chị hai bảo hai cậu cháu mình rửa bát.”
“Nhưng mà… như thế… ừm…” Phó Chính Sơ ấp úng một chút, mới bĩu môi nói tiếp: “Nhìn có vẻ như một đôi tình nhân tình cảm mặn nồng ý.”
Phó Thức Tắc: …
Ba người đang ngồi trong phòng khách: ???
Đặng Sơ Kỳ thở dài nói: “Hạ Hạ à, hình như em trai của chị say rồi.” Cô ấy cầm chai rượu vang lên, xoay xoay mấy vòng xem xét: “Chai rượu này mười bốn độ, em còn chẳng nếm ra vị cồn cơ.”
Hạ Tung Thanh: ...
Lo lắng Phó Chí Sơ bị thương, Vân Ly lập tức đứng dậy, đi vào phòng bếp, định bảo cậu nhóc đi ra ghế nghỉ ngơi: “Em ra sofa ngồi nghỉ đi.”
Phó Chính Sơ cũng không thèm suy nghĩ đã thẳng thắn từ chối: “Không.

Em muốn rửa bát với cậu út.”
Vân Ly bất đắc dĩ dỗ dành: “Cậu út của em không rửa nữa.

Em ra ghế ngồi với cậu đi.”
Phó Chính Sơ kiên trì bám rễ ở nhà bếp: “Cậu út không rửa… cậu út định bỏ lại một mình cháu ư? Cậu út.

Tệ bạc.”
“...”
Hạ Tung Thanh nhịn không được thằng em chúa hề nữa: “Cậu út, cậu kéo thằng ngốc đó ra ngoài này đi.”
Phó Chính Sơ: “Sao mọi người lại cưỡng ép em như thế chứ!” Tuy cậu ta có chút chếnh choáng, nhưng hành động cũng không càn quấy lắm.

Cứ vậy, cậu nhóc bị nửa kéo nửa đẩy ra khỏi phòng bếp.
Đặng Sơ Kỳ: “Cậu trông em đi, để tớ đi rửa chén.”
Vân Ly vội vàng nói: “Không cần.

Cứ để đó tớ dọn.”
Đặng Sơ Kỳ bĩu môi nói: "Vớ vẩn! Sao để người ốm dọn được.

Ngồi đấy.”
Trong lúc hai cô gái còn đang tranh nhau, không ai chú ý đến ông nhõi Phó Chính Sơ lại lần nữa chạy vào nhà bếp, bắt đầu than thở với người cậu kính yêu: “Cậu út ơi, trước kia lúc cháu còn hẹn hò với một cô bạn ấy, cậu biết không, sau khi người ta gặp cậu xong thì đá cháu luôn rồi.”
Phó Thức Tắc: "..."
Uống rượu cả buổi tối, cuối cùng vẫn không tránh khỏi hồ đồ một chút, có vẻ Đặng Sơ Kỳ cũng đã ngấm tí men, lúc này chẳng thèm bận tâm đến Vân Ly nữa, lon ton chạy đến trước cửa phòng bếp, nói vọng vào: “Cậu út cướp bạn gái của em á?”
“Cũng không đúng.

Chẳng phải có câu thế này sao.” Phó Chính Sơ bắt đầu mặt ủ mày chau, đau khổ nói: “Sợ bản thân không đủ kiên định, không vượt qua được cám dỗ.”
“...”
“Hừ.

Đúng là không tự biết mình biết ta.

Cậu út sẽ không thích mấy cô kiểu đấy đâu.”
“...”
Nhác thấy vẻ mặt hoài nghi của Vân Ly, cậu nhóc trợn mắt khẳng định: “Các chị không tin em hả? Không thì các chị hỏi cậu út xem! Cậu út.

Cậu nói đi, có phải cậu thích…” Tư duy của Phó Chính Sơ bắt đầu hỗn loạn vì cơn say, hồ đồ nói: “Đàn ông, đúng không?”
Có vẻ Phó Thức Tắc đã quá quen với thói bắng nhắng của nhóc cháu, nhàn nhạt đáp: “Tìm xó nào đó nằm nghỉ đi.”
Phó Chính Sơ không chịu thua, cố đấm ăn xôi cho bằng được: “Cậu trả lời trước đã, cậu thích phụ nữ hay đàn ông.”
Phó Thức Tắc tập trung rửa bát, sử dụng tuyệt chiêu mắt điếc tai ngơ.
Men rượu xông lên não, Phó Thức Tắc không có ý định dung túng cậu cháu, mãi cho đến khi mấy người rời đi, Phó Chính Sơ vẫn ngồi thui lui một góc đếm số nữ sinh yêu thầm Phó Thức Tắc hồi tiểu học, sau đó lại chuyển sang đếm số lượng bằng khen, giấy khen của ông cậu.
Trước khi đi, Vân Ly lấy áo khoác đưa cho anh.

Anh tiện tay khoác lên.
“Chị Ly Ly, em nói này, chị đẹp lắm.” Phó Thức Tắc còn chưa mặc xong áo đã nhanh như cắt vươn tay tóm Phó Chính Sơ đang chân nam đá chân chiêu, lảo đảo lao về phía Vân Ly, kéo thẳng thằng cháu ra ngoài.
Dù đã bị kéo ra, Phó Chính Sơ vẫn cố chấp ghé đầu qua khe cửa nói chuyện luyên thuyên với cô, Phó Thức Tắc nửa bất lực, nửa chịu đứng kéo cậu ta đi, giữa khe hở chỉ còn lại một bên sườn mặt thanh tú của anh.

Tóc anh còn bị Phó Chính Sơ nắm đến mức đầu bù tóc rối.

Mí mắt anh cụp xuống, giọng nói rất nhẹ, trầm ấm, đều đều vang lên: “Sớm khỏe lại nhé!”
Sau đó anh kéo xềnh xệch nhóc cháu say xỉn về.
Mọi người đã rời đi hết, căn phòng trở về vẻ vắng lặng.
Đánh răng xong, Vân Ly cầm điện thoại di động, mở ô trò chuyện với Phó Thức Tắc ra, gõ xuống: [Hai người về đến nhà chưa?]
Nghĩ nghĩ, cô lại xoá đi.

Thôi, bỏ đi.
Hôm sau gói hàng mẹ Dương Phương gửi đã tới.
Kiện hàng chuyển phát nhanh được niêm phong kín mít.

Vân Ly dùng dao rọc giấy cắt mãi mới thành công mở được nó ra.
Người máy và phong thư đều được bọc một lớp giấy báo cũ để chống sốc.
Đã hơn hai tháng cô không về nhà.
Nghĩ tới mẹ mình, có lẽ lúc gói đồ cũng sợ chạm hỏng cái gì khiến con gái không vui cho nên bà bọc rất cẩn thận.

Vân Ly lại cảm thấy chạnh lòng, nghĩ mình không nên vì tức giận mà bỏ nhà đi lâu như thế.

Vân Ly phải mất một thời gian mới sửa chữa xong con robot này, tiện thể làm một video quay lại quá trình đó.
Chẳng hiểu thuật toán của nền tảng này có vấn đề hay do đâu mà video vốn chẳng có gì đặc biệt này được đẩy lên bảng đề cử, lượt xem hôm đó cán mốc hơn một triệu view.
Sửa chữa robot cũng chẳng phải việc quá mức cầu kỳ hay đòi hỏi nhiều thao tác gì khó khăn, chỉ cần thay linh kiện cũ, hỏng hóc là xong, nhưng cô vẫn lấy làm kiêu ngạo, còn thử điều khiển nó một chút.

Đã rất lâu, các thao tác trước kia quên khá nhiều, cô không còn thành thạo được như hồi đi thi đấu nữa.
Xuống đến bãi cỏ dưới toà nhà, vừa đặt máy quay, vừa khống chế bảng điều khiển.

Robot run rẩy di chuyển, giống như một con hà mã cồng kềnh lê thân xác cục mịch chuyển động chậm rì rì.
Chưa tới ba giây, một bóng màu trắng lao tới.
Chớp mắt đã trắng trợn ăn cắp quả bóng nhỏ đặt trước chân người máy.
Nhóc người máy của cô cũng theo đó mà thuận thế ngã chỏng chơ trên mặt đất.
Đoạn sau của video là cảnh tượng Vân Ly rượt theo con chó để cướp lại quả bóng.

Người máy đã ngã sấp mặt trước ống kính cũng như đang giương nanh múa vuốt, thử tự mình bò dậy.
Sau khi cướp lại được quả bóng, Vân Ly cũng kiệt sức hoàn toàn.

Mặc dù video này chính chủ đánh dấu tag là khoa học kỹ thuật, nhưng tất cả người xem đều nhất trí cho rằng nó hoàn toàn là một nội dung hài ẻ, tấu hề.
Cuối tuần Đặng Sơ Kỳ ghé thăm cô, phản ứng đầu tiên khi xem đoạn video kia chính là:
“Ly Ly, người máy này có vẻ giống cậu thật.”
Chủ nào vật đấy, lời này cũng khá có lý.
Nhìn ngắm nhóc robot lâu, Vân Ly cũng nảy sinh nhiều tình cảm gắn bó hơn.
“Này, cậu xem tường của Hạ Hạ chưa? Hôm nay hình như nhà chị ấy có buổi tiệc gia đình thì phải.” Đặng Sơ Kỳ đứng trước cửa ban công hét lớn: “Nhà bọn họ thực sự, vô cùng, cực kỳ...”
Vân Ly kiên nhẫn đợi vế sau.
“Con mẹ nó đông con, nhiều cháu.”
“...”
Vân Ly mở vòng bạn bè ra xem, Hạ Tung Thanh mới post bài không được bao lâu, là một tấm ảnh chụp chung đại gia đình.
Trong ảnh có khoảng hơn hai mươi người, background là một bức tường trắng nhẵn nhụi, tất cả đều mặc lễ phục chỉnh tề.

Phó Thức Tắc đứng chính giữa, thắt cà vạt, vai buông thõng, tư thế tiêu chuẩn, nhìn chăm chú vào ống kính.

Ngồi phía trước là đôi vợ chồng trung niên, gương mặt có vài phần hao hao anh.
Hạ Tung Thanh đăng caption kèm ảnh: [Bà trẻ nhà tôi nói sinh nhật năm nay phải làm quả giao diện Tây một chút.]
Có vẻ hôm nay là sinh nhật ba mẹ Phó Thức Tắc.
Vân Ly: “Bữa cơm gia đình này nhìn nghiêm túc quá.”
Đăng Sơ Kỳ: “Hạ Hạ từng kể với tớ, ba mẹ Phó Thức Tắc đều là giáo sư của Đại học Bách khoa Tây Phục, mà hai ông bà teen và cháy lắm.

Còn giống thanh niên đôi mươi hơn cả Phó Thức Tắc.”
“...”
Thấy Vân Ly vẫn chăm chú nhìn tấm ảnh chụp gia đình nhà người ta, cô bạn cười hì hì trêu chọc: “Dòng dõi thư hương môn đệ, gả về nhà người ta rồi suốt ngày ngồi nghe ba mẹ chồng giảng đạo lý.

Sao nào? Cậu nên suy nghĩ cho kỹ đi.”
“Đừng nói linh tinh.” Vân Ly lườm cô bạn, do dự một lúc mới phóng to bức ảnh lên xem.
“Cậu nhìn cô gái đứng bên cạnh này, có phải xích lại hơi sát cậu út của Hạ Hạ không?”
Trong ảnh Phó Thức Tắc đứng giữa Từ Thanh Tống và một cô gái tóc mây buông dài, mặt mày thanh tú, có thể thấy cánh tay cô ấy đặt sát bên cạnh Phó Thức Tắc.
Sau khi xem kỹ, Đặng Sơ Kỳ mới nhận ra người trong ảnh: “Trước kia Hạ Hạ có post lên nhiều lần, hình như hai người học đàn cùng nhau, cũng là con của chị gái cậu út cô ấy.”
“Đừng lo lắng! Hạ Hạ bảo cậu út nhà chị ấy là người rất biết giữ đức hạnh nam nhi, chỉ toàn chơi với đám đực rựa thôi.”
“Chỉ chơi với con trai.”
Vân Ly lặp lại một lần, cảm thấy đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
"Tớ cũng từng gặp Lâm Vãn Âm rồi, cao dáng người cao gầy, mảnh mai, nói chuyện thều thều thào thào, giống như chưa ăn cơm ấy." Có thể nghe ra Đặng Sơ Kỳ không thích cô gái kia lắm cho nên không muốn tiếp tục chủ đề này.
Vậy nhưng cái tên “Lâm Vãn Âm” lại chạm đến chỗ nhạy cảm trong tim Vân Ly.
Cái tên này vẫn luôn in trong trí nhớ của cô, đồng thời cũng nhớ luôn hơn một trăm tin nhắn chưa đọc của người nào đó.
Vân Ly nhịn không được sự tò mò, hỏi tiếp: "Lần trước tớ vô tình nhìn thấy trong điện thoại của cậu út Hạ Hạ… cô gái này gửi cho anh ấy hơn một trăm tin nhắn.”
Đặng Sơ Kỳ không hiểu: "Ai gửi cho ai cơ?"
"Lâm Vãn Âm gửi cho Phó Thức Tắc.

Có điều tất cả tin nhắn anh ấy đều chưa đọc…”
"Vậy thì yên tâm hơn rồi, cậu xem, cậu út của Hạ Hạ còn không có hứng thú xem tin nhắn cô ấy nữa là."
"..."
Đặng Sơ Kỳ nhướng mày, không muốn nhìn cô bạn thân tiếp tục băn khoăn vướng mắc vấn đề này nữa, nói thẳng: "Ly Ly, cuối tuần trước tớ đến chăm sóc cậu, cậu còn nói muốn sinh con cho Phó Thức Tắc."
Vân Ly: "..."
Vân Ly hoảng hốt đến nỗi cả mặt đỏ ửng lên: "Sao có thể!"
"Cậu không thích cậu út của Hạ Hạ à? Nếu không thích, nói không chừng cậu út của Hạ Hạ sẽ kết hôn sinh con với Lâm Vãn m đấy."
Cô bạn thân đáo để còn chưa nói dứt câu, Vân Ly đã kích động nhảy dựng lên: “Sao thế được.

Đó là loạn luân đấy.”
Đặng Sơ Kỳ hoàn toàn cạn lời, cố giữ bình tĩnh giảng giải: “Nhưng cậu xem Lâm Vãn m người ta kiên trì, bền bỉ gửi cho Phó Thức Tắc hơn một trăm tin nhắn, không chừng trước đó người ta còn gửi hơn một ngàn tin nhắn.

Cậu mở điện thoại ra đếm thử xem mình gửi được cho crush của cậu mấy cái tin nhắn rồi?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương