Quả nhiên.


Ta hoàn toàn không thể lừa gạt hắn.


Việc đã đến nước này, vì để giữ được mạng chó, ta chỉ có thể buông tay đánh cược một lần:

"Thẩm Tiêu Hành, ta biết chàng rất tức giận, nhưng chàng có thể đừng g.

i.

ế.

c ta được không.



"Cùng lắm thì chàng để ta cút ra khỏi phủ tướng quân, hoặc là làm nô làm tỳ cho chàng, như thế nào cũng được… Ta không muốn chết.

"

Ta càng nói càng đáng thương, giọng điệu cũng dần dần yếu xuống.


Đúng vào lúc này, Thẩm Tiêu Hành bỗng nhiên liếc nhìn ta:

"Trong mấy ngày ta không ở đây, nàng xử lý trên dưới phủ tướng quân ngay ngắn rõ ràng, còn kinh doanh cửa hàng bên ngoài.



"Nàng làm chu toàn như thế, là ta nên cảm ơn nàng.

Ta không g.


i.

ế.

c nàng, càng không nghĩ tới chuyện hưu thê.

"

Hắn vừa nói vừa xé toang lá thư hưu thê trong tay:

"Còn nữa, đừng hơi một tí là lại quỳ.



"Nàng là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng, không phải nô tỳ ta mua vào.



"Từ Oanh Oanh, ta là phu quân của nàng, nàng ở trước mặt ta không cần cúi thấp làm người, càng không cần sợ ta như thế.

"

Hả?

Hắn vậy mà không giận ta, còn khen ta.


Chuyển biến bất thình lình khiến ta hơi trợn tròn mắt, cảm giác đau khổ khi vong phu sống lại lập tức tiêu tán hơn phân nửa.


Xem ra, chuyện Thẩm Tiêu Hành trở về hình như cũng không tệ.


19

Từ sau ngày hôm đó, mặc dù chúng ta vẫn chưa phải là phu thê thực sự nhưng cũng được coi là tương kính như tân.


Thẩm Tiêu Hành giống như cấp trên của ta.


Ban ngày, ta tận chức tận trách giúp hắn chuyện đầu bếp, quản lý việc bếp núc.


Buổi tối, ta sẽ chờ hắn hạ triều cùng nhau ăn cơm.


Thẩm Tiêu Hành cũng thật sự là một phu quân hào phóng, thường xuyên đưa một đống lớn ban thưởng vào nhà của ta, cho ta đủ mặt mũi với bên ngoài.


Cuộc sống thời gian này sung sướng hơn lúc ta ở trang viên bên ngoài nhiều.


Ta bắt đầu thích đợi ở phủ tướng quân.


Cùng lúc đó.


Tin tức Thẩm Tiêu Hành khởi tử hoàn sinh nhanh chóng truyền khắp toàn bộ kinh đô.



Đến cùng với chuyện đó còn có thánh chỉ thăng chức quan của hắn.


Phủ tướng quân bây giờ biến thành phủ Trung Dũng Hầu, trong lúc nhất thời, phong quang vô hạn.


Nhưng trong phủ bỗng nhiên truyền lời nói người nhà mẹ ta gửi bái thiếp, phụ thân và đích tỷ muốn đến thăm ta.


Trong lòng ta thoáng xuất hiện cảm giác bất an.


Ngày bọn họ đến, ta đang ngồi ở trong viện cho cá ăn.


Từ Tuyết Bình lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau ta, vỗ vỗ bờ vai của ta, dịu dàng nói:

"Đã lâu không gặp nha, chú chim non.

"

Ta vô thức siết chặt khăn tay của mình.


Ký ức tồi tệ tràn vào trong đầu ——

Là Từ Tuyết Bình gào khóc nói với đại phu nhân:

"Nương, nương mau đuổi nó đi đi, con ghét nó!"

"Nương đã sắp xếp người xong rồi, ngày mai sẽ đưa nó tới trang viên bên ngoài.

"

"Nhưng lỡ như cha không nỡ để nó đi thì phải xử lý thế nào?"

"Đứa nhỏ ngốc, cha con vẫn luôn coi chuyện say rượu sủng hạnh nha hoàn thiếp thân là sỉ nhục, nếu ta châm ngòi thổi gió, ông ấy chắc chắn sẽ ngầm đồng ý để ta làm như vậy.



"Con yên tâm, Từ gia sẽ chỉ có một nữ nhi duy nhất là con.


"



Lúc này, nữ nhi duy nhất của Từ gia đang lắc đầu cảm thán:

"Thật sự không ngờ, Thẩm Tiêu Hành không chết, mà ngươi lại nhặt nhạnh được chỗ tốt làm tới Trung Dũng Hầu phu nhân.



"Nói ngươi là chú chim non, thế mà thật đúng là bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng.

"

Nàng ta nhanh chóng che đậy sự không cam lòng trong mắt, nhếch khóe môi đỏ hồng:

"Nói cho ngươi một bí mật.



"Phụ thân nói, thật ra lúc đầu Thẩm Tiêu Hành cầu hôn ta.

Trong lòng hắn thương ta, không muốn để ta gả cho mãng phu kia, mới đổi ngươi qua đây.



"Mà ta, muốn gả vào hoàng cung làm phi tử.

"

Nụ cười kia nhìn thật quen mắt.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương