Hải Thượng Hoa Đình
-
Chương 53
Xe của Phùng Khác Chi đỗ ngay cổng lớn của tiệm cơm, cửa xe lúc này vẫn đang mở, chìa khóa vẫn cắm ở trên đó. Bên cạnh có vài người vây quanh, tất cả đều đang thò đầu thò cổ nhìn vào trong sảnh chính của tiệm cơm, vừa thấy hắn đi ra thì vội tản đi.
Hắn nắm chặt tay Mạnh Lan Đình, đi tới trước xe thì liền buông tay, mở cửa xe rồi trầm mặt nói: “Đi lên!”
“Tôi tự đi về……” Giọng Mạnh Lan Đình thấp thấp, lại có chút run rẩy.
Lời còn chưa dứt, người đã bị Phùng Khác Chi một phen đẩy mạnh vào trong xe, rồi hắn đóng sầm cửa xe lại rồi bản thân cũng đi lên, phóng đi dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người.
Mạnh Lan Đình cuộn người ở một góc ghế sau, ánh mắt mờ mịt mà nhìn từng cột đèn lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, cảm xúc vẫn chưa khôi phục lại. Nàng vốn tưởng đã có thể có chút thông tin về đệ đệ, chẳng ngại vẫn còn chưa xác định hắn ở đâu thì ít nhất cũng biết hắn đi hướng nào, ít nhiều cũng như thấy ánh rạng đông.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới nhanh như vậy mà niềm hy vọng đã tan biến theo cách như thế.
Lúc trước tập kịch cho buổi lễ thành lập trường nàng đã cảm giác được Cố tiên sinh cố ý theo đuổi mình, cũng mấy lần nhận được đề nghị đóng phim của hắn, sau đó hắn còn gọi điện thuyết phục nàng vài lần nhưng đều bị nàng uyển chuyển cự tuyệt.
Bởi vì Cố tiên sinh phong độ nhẹ nhàng, danh dự cũng luôn tốt nên tuy rằng Mạnh Lan Đình đối với việc hắn đề cao tuyên dương gia thế của mình trong bữa tiệc sau ngày lễ kỷ niệm thấy có chút không vui nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn lúc ấy cảm xúc dâng cao nên nhất thời nói hơi nhiều.
Hiện tại nghĩ lại thì lúc đó hắn chắc chắn cố ý.
Đệ đệ không biết đi nơi nào, sự tình đã qua lâu, lại vẫn luôn không có tin tức gì nên cảm giác khổ sở cũng giống như bùn lắng, đọng xuống. Đôi khi nàng nhớ tới thì cũng không quá mức đau khổ nữa.
Nhưng tối nay, cảm xúc của nàng giống như từ chỗ cao chợt rơi xuống đáy cốc, bùn đất lại lần nữa cuộn lên, đục ngầu trong lòng.
Đệ đệ rốt cuộc đã đi đâu? Hắn còn sống hay đã không còn tại thế. Nếu đã không còn vậy thi cốt hắn lại ở nơi nào?
Hắn mới mười chín tuổi. Nghĩ đến không biết bây giờ hắn đang một mình nằm ở nơi tha hương nào đó, cảm giác trong lòng khiến nàng thấy như bị đao cùn cứa nát, cái nhát một.
Phùng Khác Chi xe lái xe rất nhanh, sau vài lần quẹo thì đã rời khỏi phố xá sầm uất, đi đến một con đường thưa thớt người đi lại.
“Tối nay cảm ơn anh. Phiền anh đưa tôi về ——” Mạnh Lan Đình chậm rãi thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, thấp giọng nói.
“Két” một tiếng, ô tô đột nhiên tạt vào lề đường rồi dừng lại. Mạnh Lan Đình theo quán tính mà nhào về phía trước.
“Mạnh Lan Đình, em là heo hả? Người khác nói cái gì em đều tin sao? Bảo em đi em cũng dám đi?”
Mạnh Lan Đình bị nhào lên lưng ghế trước lúc này mới chống tay, chậm rãi ngồi lại. Nàng ngẩng đầu, thấy Phùng Khác Chi đã quay đầu lại, hướng mình lạnh giọng quát lớn. Vẻ mặt hắn phẫn nộ, hai con mắt như bốc hỏa, thần sắc thoạt nhìn hung ác chưa từng thấy.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Lan Đình thấy bộ dạng này của hắn. So với lần đầu tiên hai người gặp nhau trên đường năm ngoái, mình không muốn cắt tóc bán cho hắn mà khiến hắn nổi giận thì càng dọa người hơn.
Nàng không nhịn được có chút co rúm lại, chần chờ một lúc mới nhỏ giọng giải thích: “…… Trước khi đi tôi đã gọi điện cho Chu……”
Nàng còn chưa nói xong đã bị đánh gãy.
“Em còn dám cãi sao? Lúc trước anh rõ ràng đã nhắc nhở em rồi, họ Cố kia không phải cái thứ gì tốt! Tối nay không phải anh đến kịp thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?”
Hắn dừng một chút.
“Nam nhân xấu xa thế nào em có biết không?”
Mạnh Lan Đình cắn cắn môi, rũ mắt, trầm mặc không nói gì.
“Bất mãn hả?” Hắn hừ một tiếng, cười lạnh. “Mấy ngày hôm trước lúc quát mắng anh không phải em rất lợi hại sao? Còn đánh anh nữa! Hiện tại bị người ta chơi đến xoay quanh, đem em đi bán em còn đếm tiền giúp! Anh nói cho em biết Thượng Hải thiếu gì thì thiếu chứ không thiếu lưu manh và kẻ lừa đảo! Bọn họ chính là chuyên đi lừa đảo những nữ nhân không có đầu óc như em!”
Mạnh Lan Đình chỉ cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra, tâm tình tồi tệ đến cực điểm, căn bản không muốn tiếp tục nghe hắn rít gào bên tai. Nàng lặng yên đẩy cửa xe đi xuống, hướng một chiếc xe kéo đang ở đối diện mà vẫy.
Phùng Khác Chi vươn đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Em đừng có không biết tốt xấu! Kiên nhẫn của anh chỉ có hạn thôi…”
Mạnh Lan Đình giống như không nghe thấy, lập tức ngồi lên xe kéo rồi nói địa chỉ. Xa phu cũng lập tức chạy.
“Con mẹ nó!” Phùng Khác Chi thấp giọng chửi thề, rồi xuống xe, bước nhanh đến lệnh cho xa phu dừng lại.
“Xuống dưới!”
Mạnh Lan Đình bất động.
Phùng Khác Chi duỗi tay, đem người kéo từ trên xe xuống vừa ôm vừa kéo lại lên xe. Xa phu có chút luyến tiếc cọc sinh ý này nhưng lòng hiếu kỳ lớn hơn nên ông ta chỉ đứng một bên nhìn đôi tình nhân hiển nhiên đang giận dỗi kia, không chịu đi.
Tay Mạnh Lan Đình bị hắn nắm đến gắt gao, nàng giãy giụa nhưng không những tránh không thoát mà còn bị nắm chặt đến phát đau không chịu được.
Đêm nay mọi cảm xúc thất vọng, khổ sở, còn có sợ hãi và tuyệt vọng tích tụ trong quá trình tìm kiếm trước đây đều giống như lửa được thêm dầu, “Phanh” một chút lập tức liền bùng lên.
“Buổi tối nay anh giúp tôi! Ta cảm ơn anh! Nhưng tôi đâu có yêu cầu anh tới! Kể cả anh không tới thì ở chỗ này anh ta cũng có thể làm gì? Cút ngay! Chuyện của tôi chẳng liên quan gì đến anh hết!” Nàng hét lên, cầm lấy bàn tay Phùng Khác Chi đang nắm chặt tay mình mà há mồm cắn một ngụm.
Phùng Khác Chi tê một tiếng, buông lỏng tay ra. Mạnh Lan Đình dùng hết toàn lực, đem hắn hung hăng đẩy ra, xoay người, xe kéo cũng không ngồi mà cứ thế bước nhanh về phía trước.
Phùng Khác Chi không phòng bị nên bị nàng đẩy lui về sau vài bước. Hắn đứng yên, hướng bóng dáng nàng cả giận nói: “Em sẽ không dại dột để người ta lừa lần nữa chứ? Anh nói cho em biết, em trai em đã không còn nữa!”
Giọng của hắn theo gió đêm bay vào tai nàng. Mạnh Lan Đình đột nhiên dừng bước chân, chần chờ một lát rồi chậm rãi quay mặt lại, nhìn về người vừa nói lời kia.
Phùng Khác Chi vừa thốt ra thì đã hối hận, thấy nàng đi về phía mình thì vội vàng xua tay: “Không phải! Vừa rồi anh nói bậy, em đừng để ý!
Ý anh là lần sau nếu em gặp phải chuyện như hôm nay thì trước tiên phải báo anh……” Mạnh Lan Đình bước càng ngày càng nhanh, đến trước mặt hắn thì nàng dừng lại.
“Phùng Khác Chi, vừa rồi anh nói cái gì?” Nàng hơi ngửa mặt, mắt mở to, không hớp mắt mà nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi.
Không khí giống như đọng lại.
Trong một khắc này, lần đầu tiên trong đời Phùng Khác Chi không dám nhìn vào người khác. Hắn né tránh ánh mắt của nàng, mất tự nhiên mà xoay mặt đi: “Anh đã nói là anh nói bậy……”
“Thỉnh anh nói sự thật cho tôi! Nếu em trai tôi thật sự không còn nữa thì tôi có quyền được biết!” Giọng nói của Mạnh Lan Đình run nhè nhẹ, giống như lông chim rách nát bay trong gió, tùy thời có thể theo gió bay đi. Nhưng từng câu từng chữ lại rõ ràng rành mạch tiến vào trong tai Phùng Khác Chi.
Hắn quay mặt lại, rũ mi, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
“Tôi muốn nghe anh nói!” Mạnh Lan Đình bỗng nhiên hét lên thật to!
Phùng Khác Chi hơi động, một lát sau mới thấp giọng nói: “Hai tháng trước, cha anh đã tra ra được chỗ cuối cùng mà em trai em đến. Hắn…… Không còn nữa.”
Lông mi của Mạnh Lan Đình run nhè nhẹ, nàng chớp mắt.
“Theo tin tức cha anh thu được thì lúc đó em trai em rời thuyến thì lập tức cùng vài thanh niên cùng về nước đi lên phương bắc, tham gia chiến dịch trường thành……Hắn hẳn là đã hy sinh trong chiến dịch kia……” Phùng Khác Chi ngừng nói.
Gió đêm say mê, tham lam mà hôn lên tóc mai nàng, lay động tà váy của nàng. Cô gái trước mặt hắn cứ đứng lặng ở đó, không có bất kỳ phản ứng gì. Trên mặt nàng không thể nhìn thấy nửa phần bi thương hoặc than khóc. Nàng vẫn không nhúc nhích, đến lông mi cũng chưa từng chớp động.
Phùng Khác Chi nhìn nàng, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra một loại xúc động mãnh liệt, rất muốn ôm nàng vào lòng, để nàng khóc thoải mái. Rồi hắn sẽ an ủi nàng thật tốt.
Tay hắn hơi cử động một chút rồi lại dừng lại, cũng trầm mặc theo nàng.
Sau một lúc lâu, Mạnh Lan Đình nhẹ nhàng chớp mắt, khóe miệng khẽ nhếch, hướng hắn hơi hơi mỉm cười: “Phùng công tử, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết chuyện này.” Giọng nói của nàng bình tĩnh đến dị thường, nói xong nàng xoay người, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì mà đi về phía trước.
Bước chân của nàng không nhanh không chậm, giống hệt những người qua đường khác, thoạt nhìn không có gì bất bình thường cả.
Xa phu vẫn chờ nãy giờ nhìn Phùng Khác Chi vẫn còn đứng tại chỗ thì kéo xe, vội vàng đuổi theo.
Nàng lên xe, xe liền hướng ra đường lớn mà đi.
Bóng đêm càng thêm đen nhánh, đèn đường cũng lập lòe qua mắt người đi đường. Vào thời gian này, tại thành phố ngập trong vàng son phù vân này, những kẻ thượng lưu mới bắt đầu cuộc sống cuồng hoan thuộc về riêng họ.
Mạnh Lan Đình lướt qua những ô kính cửa sổ chiếu ra ánh sáng lộng lẫy của nhà hàng Đại Hoa, đi qua quán điểm tâm tên Vinh Ký mà lần đầu tiên đến Thượng Hải cô từng ghé qua một chốc lát. Nơi đó sớm đã đóng cửa, chỉ còn một mảnh đen nhánh.
Hai mắt cô nhìn phía trước, thần sắc đờ đẫn.
Xa phu kéo xe đi qua những con đường lớn, hướng đến địa chỉ Chu gia. Đi hết con đường Ái Mộng Lộ thì chiếc xe cũ kỹ rốt cuộc cũng chịu không nổi quãng đường xa như vậy, trục xe phát ra những tiếng lạch cạch như sắp gãy.
Xa phu dừng lại, kiểm tra một lần thì buồn nản không thôi. Hắn vừa dùng cái khăn vắt trên cổ lau mồ hôi vừa lẩm bẩm nói mình xui xẻo. Sửa xe ít nhất cũng mất hai đồng tiền.
Mạnh Lan Đình từ trên xe đi xuống, đem năm đồng tiền trên người đưa qua, còn mình tự đi về hướng Chu gia. Nàng càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, hai chân bỗng nhiên vướng vào nhau khiến cả người nàng ngã ở trên mặt đất.
Xa phu còn đang kiểm tra bánh xe, thấy nàng bỗng nhiên té ngã thì hô một tiếng, nhưng không thấy nàng có phản ứng, lúc tới gần mới phát hiện vị tiểu thư trẻ tuổi mới bị ngã một cái kia thế nhưng đang ngồi ven đường, hai tay ôm mặt không tiếng động mà rơi lệ.
Nàng khóc vô cùng bi thương, không có gào khóc mà nước mắt chỉ từ kẽ ngón tay chảy ra, cứ thế cuồn cuộn rơi xuống.
Xa phu chần chờ, trong lòng nghĩ có lẽ vì nàng vừa rồi tranh cãi với nam thanh niên kia nên hắn không dám tới gần, mà chỉ lắc lắc đầu rồi vội vàng kéo xe đi.
Đệ đệ chết rồi.
Lúc này thật sự không còn hy vọng gì nữa.
Dù trước đây từng chuẩn bị tâm lý nhưng đêm nay khi nghe được tin tức này, khi chuyện này trở thành sự thực thì Mạnh Lan Đình mới biết được cái gì gọi là cực kỳ bi thương.
Đêm hè, vào thời gian này trên đường Ái Mộng Lộ vẫn còn có lác đác người đi lại. Bọn họ đi qua bên người Mạnh Lan Đình nhưng không ai phát hiện ra cô gái đang ngồi dưới đất này đang khóc thút thít.
Nàng đem mặt chôn thật sâu trong đầu gối, không ngừng rơi lệ, áp lực đè nén đến độ thở không nổi, hai bả vai không ngừng run rẩy.
Phùng Khác Chi vẫn luôn đi theo phía sau nàng, từ xa mà nhìn lại. Hắn đứng ở sau một gốc cây to cách nàng hơn mười mét, lẳng lặng mà nhìn.
Lúc nhìn thấy nàng khóc, Phùng Khác Chi cảm thấy lòng mình cũng giống như bị cái gì đó gắt gao nắm lấy, trong khoảnh khắc trái tim co thành một đoàn. Hắn rốt cuộc nhịn không được, từ sau thân cây chạy vội ra ngoài, đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, vươn cánh tay, đem thân thể vì đè nén mà kịch liệt run rẩy kia ôm vào trong lòng.
Hắn nắm chặt tay Mạnh Lan Đình, đi tới trước xe thì liền buông tay, mở cửa xe rồi trầm mặt nói: “Đi lên!”
“Tôi tự đi về……” Giọng Mạnh Lan Đình thấp thấp, lại có chút run rẩy.
Lời còn chưa dứt, người đã bị Phùng Khác Chi một phen đẩy mạnh vào trong xe, rồi hắn đóng sầm cửa xe lại rồi bản thân cũng đi lên, phóng đi dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người.
Mạnh Lan Đình cuộn người ở một góc ghế sau, ánh mắt mờ mịt mà nhìn từng cột đèn lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, cảm xúc vẫn chưa khôi phục lại. Nàng vốn tưởng đã có thể có chút thông tin về đệ đệ, chẳng ngại vẫn còn chưa xác định hắn ở đâu thì ít nhất cũng biết hắn đi hướng nào, ít nhiều cũng như thấy ánh rạng đông.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới nhanh như vậy mà niềm hy vọng đã tan biến theo cách như thế.
Lúc trước tập kịch cho buổi lễ thành lập trường nàng đã cảm giác được Cố tiên sinh cố ý theo đuổi mình, cũng mấy lần nhận được đề nghị đóng phim của hắn, sau đó hắn còn gọi điện thuyết phục nàng vài lần nhưng đều bị nàng uyển chuyển cự tuyệt.
Bởi vì Cố tiên sinh phong độ nhẹ nhàng, danh dự cũng luôn tốt nên tuy rằng Mạnh Lan Đình đối với việc hắn đề cao tuyên dương gia thế của mình trong bữa tiệc sau ngày lễ kỷ niệm thấy có chút không vui nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn lúc ấy cảm xúc dâng cao nên nhất thời nói hơi nhiều.
Hiện tại nghĩ lại thì lúc đó hắn chắc chắn cố ý.
Đệ đệ không biết đi nơi nào, sự tình đã qua lâu, lại vẫn luôn không có tin tức gì nên cảm giác khổ sở cũng giống như bùn lắng, đọng xuống. Đôi khi nàng nhớ tới thì cũng không quá mức đau khổ nữa.
Nhưng tối nay, cảm xúc của nàng giống như từ chỗ cao chợt rơi xuống đáy cốc, bùn đất lại lần nữa cuộn lên, đục ngầu trong lòng.
Đệ đệ rốt cuộc đã đi đâu? Hắn còn sống hay đã không còn tại thế. Nếu đã không còn vậy thi cốt hắn lại ở nơi nào?
Hắn mới mười chín tuổi. Nghĩ đến không biết bây giờ hắn đang một mình nằm ở nơi tha hương nào đó, cảm giác trong lòng khiến nàng thấy như bị đao cùn cứa nát, cái nhát một.
Phùng Khác Chi xe lái xe rất nhanh, sau vài lần quẹo thì đã rời khỏi phố xá sầm uất, đi đến một con đường thưa thớt người đi lại.
“Tối nay cảm ơn anh. Phiền anh đưa tôi về ——” Mạnh Lan Đình chậm rãi thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, thấp giọng nói.
“Két” một tiếng, ô tô đột nhiên tạt vào lề đường rồi dừng lại. Mạnh Lan Đình theo quán tính mà nhào về phía trước.
“Mạnh Lan Đình, em là heo hả? Người khác nói cái gì em đều tin sao? Bảo em đi em cũng dám đi?”
Mạnh Lan Đình bị nhào lên lưng ghế trước lúc này mới chống tay, chậm rãi ngồi lại. Nàng ngẩng đầu, thấy Phùng Khác Chi đã quay đầu lại, hướng mình lạnh giọng quát lớn. Vẻ mặt hắn phẫn nộ, hai con mắt như bốc hỏa, thần sắc thoạt nhìn hung ác chưa từng thấy.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Lan Đình thấy bộ dạng này của hắn. So với lần đầu tiên hai người gặp nhau trên đường năm ngoái, mình không muốn cắt tóc bán cho hắn mà khiến hắn nổi giận thì càng dọa người hơn.
Nàng không nhịn được có chút co rúm lại, chần chờ một lúc mới nhỏ giọng giải thích: “…… Trước khi đi tôi đã gọi điện cho Chu……”
Nàng còn chưa nói xong đã bị đánh gãy.
“Em còn dám cãi sao? Lúc trước anh rõ ràng đã nhắc nhở em rồi, họ Cố kia không phải cái thứ gì tốt! Tối nay không phải anh đến kịp thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?”
Hắn dừng một chút.
“Nam nhân xấu xa thế nào em có biết không?”
Mạnh Lan Đình cắn cắn môi, rũ mắt, trầm mặc không nói gì.
“Bất mãn hả?” Hắn hừ một tiếng, cười lạnh. “Mấy ngày hôm trước lúc quát mắng anh không phải em rất lợi hại sao? Còn đánh anh nữa! Hiện tại bị người ta chơi đến xoay quanh, đem em đi bán em còn đếm tiền giúp! Anh nói cho em biết Thượng Hải thiếu gì thì thiếu chứ không thiếu lưu manh và kẻ lừa đảo! Bọn họ chính là chuyên đi lừa đảo những nữ nhân không có đầu óc như em!”
Mạnh Lan Đình chỉ cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra, tâm tình tồi tệ đến cực điểm, căn bản không muốn tiếp tục nghe hắn rít gào bên tai. Nàng lặng yên đẩy cửa xe đi xuống, hướng một chiếc xe kéo đang ở đối diện mà vẫy.
Phùng Khác Chi vươn đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Em đừng có không biết tốt xấu! Kiên nhẫn của anh chỉ có hạn thôi…”
Mạnh Lan Đình giống như không nghe thấy, lập tức ngồi lên xe kéo rồi nói địa chỉ. Xa phu cũng lập tức chạy.
“Con mẹ nó!” Phùng Khác Chi thấp giọng chửi thề, rồi xuống xe, bước nhanh đến lệnh cho xa phu dừng lại.
“Xuống dưới!”
Mạnh Lan Đình bất động.
Phùng Khác Chi duỗi tay, đem người kéo từ trên xe xuống vừa ôm vừa kéo lại lên xe. Xa phu có chút luyến tiếc cọc sinh ý này nhưng lòng hiếu kỳ lớn hơn nên ông ta chỉ đứng một bên nhìn đôi tình nhân hiển nhiên đang giận dỗi kia, không chịu đi.
Tay Mạnh Lan Đình bị hắn nắm đến gắt gao, nàng giãy giụa nhưng không những tránh không thoát mà còn bị nắm chặt đến phát đau không chịu được.
Đêm nay mọi cảm xúc thất vọng, khổ sở, còn có sợ hãi và tuyệt vọng tích tụ trong quá trình tìm kiếm trước đây đều giống như lửa được thêm dầu, “Phanh” một chút lập tức liền bùng lên.
“Buổi tối nay anh giúp tôi! Ta cảm ơn anh! Nhưng tôi đâu có yêu cầu anh tới! Kể cả anh không tới thì ở chỗ này anh ta cũng có thể làm gì? Cút ngay! Chuyện của tôi chẳng liên quan gì đến anh hết!” Nàng hét lên, cầm lấy bàn tay Phùng Khác Chi đang nắm chặt tay mình mà há mồm cắn một ngụm.
Phùng Khác Chi tê một tiếng, buông lỏng tay ra. Mạnh Lan Đình dùng hết toàn lực, đem hắn hung hăng đẩy ra, xoay người, xe kéo cũng không ngồi mà cứ thế bước nhanh về phía trước.
Phùng Khác Chi không phòng bị nên bị nàng đẩy lui về sau vài bước. Hắn đứng yên, hướng bóng dáng nàng cả giận nói: “Em sẽ không dại dột để người ta lừa lần nữa chứ? Anh nói cho em biết, em trai em đã không còn nữa!”
Giọng của hắn theo gió đêm bay vào tai nàng. Mạnh Lan Đình đột nhiên dừng bước chân, chần chờ một lát rồi chậm rãi quay mặt lại, nhìn về người vừa nói lời kia.
Phùng Khác Chi vừa thốt ra thì đã hối hận, thấy nàng đi về phía mình thì vội vàng xua tay: “Không phải! Vừa rồi anh nói bậy, em đừng để ý!
Ý anh là lần sau nếu em gặp phải chuyện như hôm nay thì trước tiên phải báo anh……” Mạnh Lan Đình bước càng ngày càng nhanh, đến trước mặt hắn thì nàng dừng lại.
“Phùng Khác Chi, vừa rồi anh nói cái gì?” Nàng hơi ngửa mặt, mắt mở to, không hớp mắt mà nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi.
Không khí giống như đọng lại.
Trong một khắc này, lần đầu tiên trong đời Phùng Khác Chi không dám nhìn vào người khác. Hắn né tránh ánh mắt của nàng, mất tự nhiên mà xoay mặt đi: “Anh đã nói là anh nói bậy……”
“Thỉnh anh nói sự thật cho tôi! Nếu em trai tôi thật sự không còn nữa thì tôi có quyền được biết!” Giọng nói của Mạnh Lan Đình run nhè nhẹ, giống như lông chim rách nát bay trong gió, tùy thời có thể theo gió bay đi. Nhưng từng câu từng chữ lại rõ ràng rành mạch tiến vào trong tai Phùng Khác Chi.
Hắn quay mặt lại, rũ mi, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
“Tôi muốn nghe anh nói!” Mạnh Lan Đình bỗng nhiên hét lên thật to!
Phùng Khác Chi hơi động, một lát sau mới thấp giọng nói: “Hai tháng trước, cha anh đã tra ra được chỗ cuối cùng mà em trai em đến. Hắn…… Không còn nữa.”
Lông mi của Mạnh Lan Đình run nhè nhẹ, nàng chớp mắt.
“Theo tin tức cha anh thu được thì lúc đó em trai em rời thuyến thì lập tức cùng vài thanh niên cùng về nước đi lên phương bắc, tham gia chiến dịch trường thành……Hắn hẳn là đã hy sinh trong chiến dịch kia……” Phùng Khác Chi ngừng nói.
Gió đêm say mê, tham lam mà hôn lên tóc mai nàng, lay động tà váy của nàng. Cô gái trước mặt hắn cứ đứng lặng ở đó, không có bất kỳ phản ứng gì. Trên mặt nàng không thể nhìn thấy nửa phần bi thương hoặc than khóc. Nàng vẫn không nhúc nhích, đến lông mi cũng chưa từng chớp động.
Phùng Khác Chi nhìn nàng, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra một loại xúc động mãnh liệt, rất muốn ôm nàng vào lòng, để nàng khóc thoải mái. Rồi hắn sẽ an ủi nàng thật tốt.
Tay hắn hơi cử động một chút rồi lại dừng lại, cũng trầm mặc theo nàng.
Sau một lúc lâu, Mạnh Lan Đình nhẹ nhàng chớp mắt, khóe miệng khẽ nhếch, hướng hắn hơi hơi mỉm cười: “Phùng công tử, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết chuyện này.” Giọng nói của nàng bình tĩnh đến dị thường, nói xong nàng xoay người, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì mà đi về phía trước.
Bước chân của nàng không nhanh không chậm, giống hệt những người qua đường khác, thoạt nhìn không có gì bất bình thường cả.
Xa phu vẫn chờ nãy giờ nhìn Phùng Khác Chi vẫn còn đứng tại chỗ thì kéo xe, vội vàng đuổi theo.
Nàng lên xe, xe liền hướng ra đường lớn mà đi.
Bóng đêm càng thêm đen nhánh, đèn đường cũng lập lòe qua mắt người đi đường. Vào thời gian này, tại thành phố ngập trong vàng son phù vân này, những kẻ thượng lưu mới bắt đầu cuộc sống cuồng hoan thuộc về riêng họ.
Mạnh Lan Đình lướt qua những ô kính cửa sổ chiếu ra ánh sáng lộng lẫy của nhà hàng Đại Hoa, đi qua quán điểm tâm tên Vinh Ký mà lần đầu tiên đến Thượng Hải cô từng ghé qua một chốc lát. Nơi đó sớm đã đóng cửa, chỉ còn một mảnh đen nhánh.
Hai mắt cô nhìn phía trước, thần sắc đờ đẫn.
Xa phu kéo xe đi qua những con đường lớn, hướng đến địa chỉ Chu gia. Đi hết con đường Ái Mộng Lộ thì chiếc xe cũ kỹ rốt cuộc cũng chịu không nổi quãng đường xa như vậy, trục xe phát ra những tiếng lạch cạch như sắp gãy.
Xa phu dừng lại, kiểm tra một lần thì buồn nản không thôi. Hắn vừa dùng cái khăn vắt trên cổ lau mồ hôi vừa lẩm bẩm nói mình xui xẻo. Sửa xe ít nhất cũng mất hai đồng tiền.
Mạnh Lan Đình từ trên xe đi xuống, đem năm đồng tiền trên người đưa qua, còn mình tự đi về hướng Chu gia. Nàng càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, hai chân bỗng nhiên vướng vào nhau khiến cả người nàng ngã ở trên mặt đất.
Xa phu còn đang kiểm tra bánh xe, thấy nàng bỗng nhiên té ngã thì hô một tiếng, nhưng không thấy nàng có phản ứng, lúc tới gần mới phát hiện vị tiểu thư trẻ tuổi mới bị ngã một cái kia thế nhưng đang ngồi ven đường, hai tay ôm mặt không tiếng động mà rơi lệ.
Nàng khóc vô cùng bi thương, không có gào khóc mà nước mắt chỉ từ kẽ ngón tay chảy ra, cứ thế cuồn cuộn rơi xuống.
Xa phu chần chờ, trong lòng nghĩ có lẽ vì nàng vừa rồi tranh cãi với nam thanh niên kia nên hắn không dám tới gần, mà chỉ lắc lắc đầu rồi vội vàng kéo xe đi.
Đệ đệ chết rồi.
Lúc này thật sự không còn hy vọng gì nữa.
Dù trước đây từng chuẩn bị tâm lý nhưng đêm nay khi nghe được tin tức này, khi chuyện này trở thành sự thực thì Mạnh Lan Đình mới biết được cái gì gọi là cực kỳ bi thương.
Đêm hè, vào thời gian này trên đường Ái Mộng Lộ vẫn còn có lác đác người đi lại. Bọn họ đi qua bên người Mạnh Lan Đình nhưng không ai phát hiện ra cô gái đang ngồi dưới đất này đang khóc thút thít.
Nàng đem mặt chôn thật sâu trong đầu gối, không ngừng rơi lệ, áp lực đè nén đến độ thở không nổi, hai bả vai không ngừng run rẩy.
Phùng Khác Chi vẫn luôn đi theo phía sau nàng, từ xa mà nhìn lại. Hắn đứng ở sau một gốc cây to cách nàng hơn mười mét, lẳng lặng mà nhìn.
Lúc nhìn thấy nàng khóc, Phùng Khác Chi cảm thấy lòng mình cũng giống như bị cái gì đó gắt gao nắm lấy, trong khoảnh khắc trái tim co thành một đoàn. Hắn rốt cuộc nhịn không được, từ sau thân cây chạy vội ra ngoài, đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, vươn cánh tay, đem thân thể vì đè nén mà kịch liệt run rẩy kia ôm vào trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook