Phùng Khác Chi ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng.

“Lan Đình, cháu cũng vào đi.” Giáo sư Chu tiếp đón.

Mạnh Lan Đình đi vào, không ngồi vào bên cạnh Phùng Khác Chi mà đứng ở bên cạnh bàn giáo sư Chu, vừa giúp ông sửa sang lại tư liệu chồng chất trên bàn vừa lắng nghe hai người nói chuyện.

“Phùng công tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“21.”

“Đúng là thiếu niên trẻ tuổi, cử chỉ hào phóng a! Phùng công tử đang công tác ở đâu?”

“Giáo sư cứ gọi tên cháu đi. Trước mặt ngài thì làm gì có Phùng gia công tử, chỉ có Khác Chi tiểu tử thôi.”

Giáo sư Chu cười, gật gật đầu: “Khác Chi, cậu đang làm việc ở đâu?”

“Năm nay cháu mới vừa vào Bộ Tư Lệnh Hiến Binh, làm tham mưu.” Hắn vừa nói xong, giáo sư Chu liền ngẩn người nhìn hắn.

Chu thái thái pha trà xong bưng tới cửa, nghe thấy thì cũng sửng sốt, chần chờ một chút mới tiến vào. Trên mặt bà vẫn mang theo tươi cười nhưng trong mắt đã có chút đề phòng.

Không khí ẩn ẩn trở nên tẻ ngắt.

Mạnh Lan Đình giúp đỡ Chu thái thái rót trà, đem chén trà đưa đến trước mặt Phùng Khác Chi, đặt trên bàn, ngước mắt lên thì thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, nhướng mày, một bộ ngươi xem mà làm.

Nàng sao có thể không rõ ý tứ của hắn chứ. Cắn cắn môi, nàng buông trà, xoay người nói: “Bá phụ bá mẫu, còn có chuyện mà mấy hôm trước cháu chưa nói hết. Chuyện xảy ra ở công xưởng Tào Độ buổi tối hôm trước chính là Phùng công tử dẫn người của đội Hiến Binh tới, cũng là anh ta hạ lệnh thả người. Những lời chuyển cáo cho các bạn học sinh sau đó cũng là anh ta nhờ người nhắn cho cháu.”

Giáo sư Chu cùng Chu thái thái liếc mắt nhìn nhau, lại lần nữa kinh ngạc.

Phùng Khác Chi đứng lên, nói: “Vô luận thân ở nơi nào, Khác Chi thời khắc không dám quên trách nhiệm báo quốc của trượng phu. Hành động của học sinh hôm đó xuất phát từ lòng yêu nước, là người nắm quyền, Khác Chi bất quá cũng chỉ là tiện tay, không đánh nhắc tới.”

Ánh mắt Chu thái thái nhìn hắn tức khắc trở nên thân thiết không ít.

Giáo sư Chu cũng có vẻ thật cao hứng, ý bảo hắn ngồi trở lại: “Trung Hoa chúng ta chính là phải dựa vào thanh niên như cậu. Cậu có thể có nhận thức như vậy là cực tốt.”

“Khác Chi đã làm nhiều việc hoang đường, thường bị mọi người lên án. Ngày sau chỉ mong có cơ hội có thể được những bậc đức cao vọng trọng như vợ chồng giáo sư chỉ bảo.” Phùng Khác Chi thần sắc thành khẩn, cung kính mà nói, vẫn đứng mà không chịu ngồi.

“Khách khí, khách khí. Con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm. Ta thấy cậu cũng có một mảnh thiện tâm, chỉ cần muốn thay đổi thì không lúc nào là quá muộn. Ngày sau nếu cậu có rảnh thì cứ tới chơi.” Giáo sư Chu cười nói.

“Đừng đứng, mau ngồi xuống!” Chu thái thái nhiệt tình tiếp đón.

Phùng Khác Chi hướng giáo sư Chu cùng Chu thái thái lần nữa nói lời cảm tạ, rồi mới ngồi lại.

Trong lòng Mạnh Lan Đình quả thực đã bị kinh ngạc đến không thể tin vào mắt và tai mình nữa. Nàng thật sự nhịn không được nhìn hắn một cái, thấy hắn cũng đang nhìn mình thì vội chuyển mắt.

“Phùng công tử, đêm nay sao cậu lại tới chỗ này?” Chu thái thái mang theo Mạnh Lan Đình cùng nhau ngồi xuống bên cạnh, nhịn không được tò mò hỏi.

Phùng Khác Chi ngừng lại một chút, giương mắt: “Không dối gạt giáo sư và Chu thái thái, kỳ thật đêm nay cháu cố ý tới, trừ bỏ bái phỏng giáo sư còn có một chuyện khác. Cháu muốn quyên góp cho khoa toán.”

Hắn vừa dứt lời thì đừng nói Mạnh Lan Đình, vợ chồng giáo sư Chu cũng vô cùng kinh ngạc. Ba đôi mắt đều nhìn về phía hắn.

“Là thế này. Ý niệm này không phải bây giờ mới có, từ lúc trước khi cháu đi du học thì đã sâu sắc cảm thấy trình độ khoa học trong nước còn thua xa thế giới. Tuy cháu học vấn không thông nhưng cũng biết toán học là ngành học cơ bản cho mọi khoa học khác. Cháu bản thân ngu dốt, không có khả năng tự thể nghiệm, may mắn trong nước còn có những người giống giống giáo sư Chu, một ngôi sao sáng trong lĩnh vực đào tạo toán học. Học sinh bây giờ chính là hy vọng ngày mai. Cháu biết rất nhiều học sinh kinh tế không có, muốn học cũng không dễ. Vì để họ có thể an tâm đi học, nên cháu muốn lập ra quỹ học bổng cho khoa toán để giúp đỡ những học sinh nghèo có thành tích tốt.” Phùng Khác Chi đĩnh đạc mà nói.

Mạnh Lan Đình kinh ngạc rồi.

Mà Phùng Khác Chi thì chăm chú nhìn giáo sư Chu, thần sắc cực kỳ thành khẩn.

Chu thái thái cao hứng mà nói: “Thật tốt quá nha! Ta không nghĩ tới Phùng công tử lại có tâm như vậy!” Bà vừa nói vừa nhìn giáo sư Chu: “Lão Chu, khoa toán của ông luôn nghèo nhất. Học kỳ một không phải có học sinh thành tích tốt nhưng trong nhà phá sản không nộp đủ học phí, lại không chịu nhận sự giúp đỡ của chúng ta mà đổi sang khoa sư phạm sao? Lúc ấy nếu là có khoản học bổng này thì đúng là đưa than ngày tuyết a!”

“Thỉnh giáo sư cho cháu cơ hội vì quốc gia mà cống hiến sức lực nhỏ bé!” Phùng Khác Chi lại lần nữa đứng lên, hướng giáo sư Chu khom người.

Có thể thấy giáo sư Chu cũng thật cao hứng, ông trầm ngâm một lát, nói: “Cậu có nhận thức thế này, lại nguyện ý khẳng khái giúp tiền, ta có lý do gì mà không tiếp nhận chứ? Không những như thế, ngược lại ta còn phải thay mặt những học sinh nghèo hướng cậu nói lời cảm tạ a!”

“Thật tốt quá! Đa tạ giáo sư đã cho cháu cơ hội. Tên của học bổng cháu đã nghĩ kỹ, gọi là học bổng Descartes Descartes đi!”

“Vị toán học gia kiêm triết học gia này từng nói qua, mọi vấn đề đều có thể quy về vấn đề toán học. Mà cháu cũng rất tán đồng ý kiến này. Giáo sư thấy tên này thế nào?”

Mạnh Lan Đình lại lần nữa ngẩn ra, nhịn không được lại nhìn về phía Phùng Khác Chi. Hắn nhìn giáo sư Chu, thần sắc trịnh trọng, vẻ mặt khiêm tốn.

Giáo sư Chu cười gật đầu: “Không tồi, không tồi! Tên này hay, cứ theo lời cậu đi, vô cùng tốt!”

Mạnh Lan Đình để ý thấy ánh mắt Chu bá phụ nhìn Phùng Khác Chi đã có bất đồng so với lúc mới đầu. Mới đầu ông là kinh ngạc còn hiện tại nếu nàng không nhầm thì chính là ánh mắt thưởng thức.

Phùng Khác Chi vui vẻ ra mặt, hỏi: “Giáo sư, không biết cháu phải tìm ai để thực hiện việc lập học bổng?” Hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn Mạnh Lan Đình.

Giáo sư Chu lại hoàn toàn không nhìn ra được ánh mắt của vị Phùng công tử này mà chỉ cười nói: “Sáng mai, ta sẽ để bên giáo vụ trực tiếp liên hệ với cậu.”

Trong mắt Phùng Khác Chi hiện lên một tia thất vọng cực

nhỏ, nhưng hắn vẫn cười đáp ứng, tiếp tục cùng giáo sư Chu nhàn thoại. Hai người càng nói, càng hợp nhau, tới cuối cùng đúng là chỉ hận gặp nhau muộn, vô cùng có không khí của anh em kết nghĩa. Đêm muộn dần, Chu thái thái nói muốn đi làm bữa ăn khuya. Phùng Khác Chi nhìn thời gian, vội đứng lên: “Không còn sớm, giáo sư sáng mai còn có chương trình dạy, Khác Chi tuy hận không thể cầm đuốc soi suốt đêm để cùng giáo sư nói chuyện nhưng cũng không thể chậm trễ mọi người đi nghỉ ngơi. Cháu xin cáo từ ở đây thôi.”

Chu thái thái giữ lại không được, đành phải tiễn khách. Giáo sư Chu cũng đứng lên, tự mình đưa Phùng Khác Chi ra khỏi thư phòng. Phùng Khác Chi thỉnh ông dừng bước, chính mình tự đi ra ngoài vài bước, bỗng nhiên như là nghĩ tới cái gì, liền xoay người nói: “Giáo sư, cháu ta bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, có chút yêu cầu quá đáng không biết giáo sư có nhận lời không?”

“Cậu nói đi.”

“Gần đây bên trên có mệnh lệnh, chỉ thị xuống yêu cầu nhân viên cơ sở phải có tố chất, khởi xướng làn gió mới, sửa tập tục xấu. Bộ Tư Lệnh liền lên kế hoạch tổ chức lớp học ban đêm để hưởng ứng mệnh lệnh bên trên. Thủ hạ của cháu tuy là người thô tục nhưng có rất nhiều người hiếu học, nghe tin thì thấy rất vui mừng. Toán học cũng là một môn trong chương trình học ban đêm nên hôm nay cháu liền mặt dày mở miệng không biết giáo sư có thể an bài một trợ thủ tới đảm nhiệm việc giảng dạy lớp học ban đêm của bọn cháu không?”

Giáo sư Chu, Chu thái thái cùng Mạnh Lan Đình vội liếc nhau một cái. Bọn họ chưa bao giờ nghe thấy nói Bộ Tư Lệnh Hiến Binh mở lớp học toán ban đêm.

Nhưng Phùng Khác Chi lại mặt không đổi sắc nói: “Những huynh đệ đó của cháu tuy rằng mỗi người đều có tâm muốn tiến tới nhưng văn hóa đúng là không có, người giảng dạy phải có tâm và nhiệt tình. Thí dụ như khoa toán có thể cử một người được các học sinh hoan nghênh lớn tới thì chính là giúp cháu một cái công to.”

Chu thái thái lập tức nhìn về phía Mạnh Lan Đình. Giáo sư Chu cũng nhìn Mạnh Lan Đình, nói: “Bên đó đã có yêu cầu, mà đây cũng là chuyện tốt nên ta tự nhiên vô cùng tán thành. Giáo viên như vậy cũng không phải không có. Thí dụ như Lan Đình, lớp học của con bé rất được học sinh hoan nghênh, rất phù hợp với điều kiện, chỉ là……”

Phùng Khác Chi nhìn Mạnh Lan Đình, nói: “Cháu hiểu băn khoăn của giáo sư! Ngài cũng hẳn đã biết phụ thân cháu coi Mạnh tiểu thư như như con gái ruột. Mạnh tiểu thư với cháu mà nói cũng giống như người nhà. Nếu ngài tin tưởng cách làm người của Phùng Khác Chi thì thỉnh ngài yên tâm. Bộ Tư Lệnh Hiến Binh không phải đầm rồng hang hổ! Giáo viên đến giảng sẽ nhận được đãi ngộ tốt nhất! Nếu may mắn được Mạnh tiểu thư tới giảng dạy thì Phùng Khác Chi lấy mười tám đời tổ tông của Phùng gia để thề sẽ phụ trách toàn bộ việc đưa đón, cũng sẽ không khiến Mạnh tiểu thư thiếu một cọng lông tơ nào!”

Giáo sư Chu lo lắng chính là điều này. Ông cảm thấy một tiểu thư trẻ tuổi tới Bộ Tư Lệnh Hiến Binh để dạy học thì có chút không ổn. Hiện tại được Phùng Khác Chi bảo đảm chắc chắn như vậy, lại cảm thấy có thể tin tưởng nhân phẩm của hắn, mà Phùng Mạnh hai nhà từ trước có giao hảo, Mạnh Lan Đình năm trước vừa tới Thượng Hải thì cũng ăn tết với Phùng gia nên sau khi suy nghĩ ông cũng liền an tâm. Ông nhìn về phía Mạnh Lan Đình: “Lan Đình, ý của cháu như thế nào?”

Trong lòng Mạnh Lan Đình cảm thấy không đúng. Không phải bây giờ mới thấy không ổn. Mà từ một khắc Phùng thiếu gia xuất hiện ở góc tường kia vào buổi tối hôm nay thì nàng đã thấy kỳ quái rồi. Nhưng ba người bên cạnh lại đang nhìn nàng, mà vị Phùng gia công tử này vừa mới lại hào phóng quyên góp giúp khóa toán nên tuy rằng trong lòng nàng cũng không phải thực nguyện ý tiếp nhận nhưng cũng không thể từ chối.

Chần chờ một lúc rồi nàng đành phải gật đầu, miễn cưỡng nói: “Nếu thật sự không có người khác thì để cháu thử xem……”

Phùng Khác Chi trịnh trọng hướng nàng nói lời cảm tạ: “Đa tạ Mạnh tiểu thư! Cô yên tâm, những huynh đệ đó của tôi tuy rằng không thông minh nhưng thái độ học tập cực kỳ đoan chính. Cô cứ chờ rồi sẽ biết.”

Hắn không hề nhìn Mạnh Lan Đình mà ngược lại cùng vợ chồng giáo sư Chu từ biệt lần nữa.

Chu thái thái mang theo Mạnh Lan Đình, đem khách quý đưa đến ngoài cửa.

Phùng Khác Chi lúc này thỉnh hai người dừng bước: “Chu bá mẫu, đêm nay rất cảm tạ ngài đã chiêu đãi. Mạnh tiểu thư, lớp học ban đêm liền phiền cô. Nếu đêm mai cô có thời gian, 6 giờ rưỡi tôi sẽ tới đón cô, chúng ta sẽ bắt đầu buổi học đầu tiên nhé?”

Mạnh Lan Đình còn có thể thế nào, đành phải gật đầu.

Phùng Khác Chi lộ vẻ mặt tươi cười, hướng hai người hơi hơi gật đầu, rồi xoay người rời đi.

Chu thái thái nhìn theo bóng dáng hắn, lại ghé sát vào nói nhỏ với nàng: “Đúng là ba người thành hổ. Thật sự không nghĩ tới, Phùng gia công tử hóa ra lại là một nhân vật xuất chúng như vậy. Xem ra hắn chỉ là có chút phong lưu —— nhưng mà người trẻ tuổi lại có điều kiện như hắn thì cũng khó tránh. Cháu nói có phải không?”

Mạnh Lan Đình nhìn bóng dáng dần biến mất trước mặt, nhớ tới đêm đó hắn vì Chung tiểu thư mà làm ra cử chỉ hào phóng kinh người thì cười cười, nói: “Vâng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương