Hai Thụ Gặp Nhau Ắt Có Một Công
-
Chương 14: Bạn trai cũ khốn nạn
Trần Thiên Tường rất nhanh mượn được y phục anh muốn, còn thuận tiện đến siêu thị mua cá, chuẩn bị làm một bàn cơm trưa ngon lành. Anh đã tính rồi, dứt khoát bảo Tề Hải Dương chuyển đến sống chung, từ nhà anh đến trường không xa, chỉ cần tan tầm về nhà liền là có thể nấu cho cậu một bữa ngon.
“Hải Dương, mở cửa.” Hai tay anh mang vác, lười kiếm chìa khóa, bấm điện đàm gắn nơi chuông cửa lại không ai trả lời, chỉ nghe tiếng mở khóa. Anh nghi hoặc lên lầu, dựa vào tính cách của Tề Hải Dương, chắc chắn sẽ ồn ào đón anh, làm sao mà đột nhiên biến thành hũ nút thế này?
Bất quá anh vừa lên đến cửa nhà, cánh cửa lại bị dùng lực đẩy ra, còn có hai người chen chúc đón anh. Nhìn thấy trong tay anh là túi nhỏ túi to còn giành nhau vác phụ anh.
“Anh Tường! gã này ai a?”
“Tiểu Tường! thằng nhóc này là ai?”
“Đi vào lại nói.” Hai người đỡ lấy túi to túi nhỏ trong tay anh rồi đồng loạt mở miệng, Trần Thiên Tường ngây người một chút rồi nhanh chóng trấn tĩnh, tay không buông khỏi túi, cứ thế lôi cả hai người bọn họ vào nhà rồi sập cửa.
Đồ khốn này đến làm gì đây? Đừng nói đến để nối lại tình xưa với mình rồi đúng lúc gặp được Hải Dương nhà anh nha? Xô máu chó này sao lại xối lên đầu mình chứ? Trần Thiên Tường thầm nghĩ, đưa hết túi vào tay Tề Hải Dương.
“Hải Dương, đem vào phòng bếp đi, trưa nay tôi dạy cậu kho cá.”
“Được đó!!” Tề Hải Dương cao hứng nhận túi thực phẩm, còn nhíu lông mày thị uy với gã đàn ông kia. Lòng cậu thầm nghĩ thằng kia mặt mũi cù bất cù bơ, nói không chừng là tới cùng giành anh Tường với mình, mình sẽ không thua hắn! Lại nhìn thấy túi còn lại trên tay phải của Trần Thiên Tường bị thằng kia níu lấy bèn vội cướp lại.
“Anh Tường! Đưa luôn cho em đi!”
“Túi này là quần áo.” Trần Thiên Tường xoay người tránh đi, thuận tiện gỡ túi khỏi tay gã bạn trai cũ. “Tôn Mặc, anh tới làm gì?”
Lời ra khỏi miệng, ngữ khí bình thản đến mức chính anh còn phải giật mình. Đối mặt với người đã từng yêu qua năm năm anh mới phát hiển, đau khổ ray rức đã sớm tan, phẫn nộ cùng không cam tâm đã nhường chỗ cho thản nhiên.
Vị bạn trai cũ Tôn Mặc này, quả thật là một nồi máu chó. Năm năm trước Trần Thiên Tường vẫn còn là học viên hình cảnh, Tôn Mặc đã là doanh nhân thành công, tuy rằng là dựa vào quan hệ gia đình giúp đỡ, nhưng cũng là chủ của công ty có nhiều chi nhánh. Chuyện tình yêu của phú nhị đại cùng sinh viên ngây thơ không có bao nhiêu oanh oanh liệt liệt, Trần Thiên Tường dưới sự theo đuổi của Tôn Mặc thế rất nhanh rơi vào lưới tình, Tôn Mặc rất kiêu ngạo, đã theo đuổi liền chọn nam sinh phải vừa thật đẹp trai vừa nhỏ hơn gã năm sáu tuổi liền, mặc kệ đưa người yêu đi đâu cũng thu được mấy cái ánh mắt hâm mộ.
Ngay lúc Trần Thiên Tường công khai tính hướng với ba mẹ sau đó bị từ mặt không còn chỗ về nữa, Tôn Mặc mới ý thức được sự nghiêm túc của anh. Tôn Mặc tuy rằng thích đàn ông, nhưng gã lại chưa bao giờ có cái suy nghĩ trải qua một đời cùng đàn ông, sau này còn muốn cưới vợ sinh con, bằng không gia đình gã sẽ không để yên. Nếu gã cũng bị cha mẹ từ mặt, chắc chắn cha gã sẽ lấy lại công ty, đến lúc đó tay trắng ra đi, một bước từ voi xuống chó, ngay cả nghĩ gã cũng không muốn nghĩ.
Thế cho nên càng lúc gã càng chướng mắt với Trần Thiên Tường, sự chăm chỉ của anh vào mắt gã là rập khuôn nhàm chán, quan tâm áo cơm cho gã lại bị cho là can thiệp chuyện sinh hoạt cá nhân, ngay cả việc anh cao hơn gã 10cm cũng thành lý do làm gã cảm thấy áp lực. Nhưng thật ra gã cũng không thể dứt hẳn tình cảm với Trần Thiên Tường được, không kể những việc khác, chỉ riêng suy nghĩ gã đè được một người đàn ông cao ráo đẹp trai dưới thân hàng đêm cũng đã mang cho gã hư vinh cùng thỏa mãn tột đỉnh. Cho gã vừa đùa giỡn tình cảm của Trần Thiên Tường, vừa ngủ lang bên ngoài, mỗi lần bị phát hiện đều dùng nước mắt cùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, cũng vì Trần Thiên Tường thật lòng yêu gã, cũng nhanh tha thứ.
Một tháng trước lại bởi gã ngoại tình mà hai người cãi nhau to, nhân lúc gã vừa qua ba mươi, người nhà còn ép cưới, đành dứt khoát thừa dịp chia tay Trần Thiên Tường. Nhưng đối tượng kết hôn cũng là người nhà mai mốt, kết giao một khoảng thời gian, bên nhà gái không chịu gã. Kế hoạch kết hôn vì thế mà bị hoãn vô thời hạn, gã lại nhớ thương người tình cảnh sát ăn trăm lần không chán này, thế là lại mặt dày tìm về, định nối lại tình xưa.
Gã vạn vạn không ngờ vừa mới chuyển đi, căn nhà trọ này đã cho người khác ở. Chỗ này là do gã dùng danh tiếng của mình tìm với Trần Thiên Tường, cho nên vừa vào đã có cảm giác đây là nhà mình, gã nhìn Tề Hải Dương, nghi hoặc không ngớt. Tề Hải Dương cho rằng gã là bạn của anh Tường, chưa hỏi tên tuổi đã cho vào, không ngờ sau đó gã này lại làm ra cái điệu bộ ngứa đòn kia. Nếu không phải Trần Thiên Tường trở về kịp thời, hiện tại Tôn Mặc đã có thể nhặt răng dưới đất.
“Tiểu Tường, tất cả đều là lỗi của anh, đều do anh nhất thời mê muội! Anh cũng chia tay với tên hồ ly tinh kia rồi!” Tôn Mặc liếc mắt cái thằng vừa cao vừa đẹp trai lúc nãy mở cửa cho gã, rõ ràng là kiểu Trần Thiên Tường thích, làm gã cảm thấy uy hiếp bèn xin lỗi trước rồi mới giải thích sau.
Nhưng Trần Thiên Tường chỉ bận tâm quần áo trong tay, không thể để Tề Hải Dương thấy được. Anh nhét quần áo nhét vào tủ, quay đầu nhìn thấy Tôn Mặc vẫn đứng ngay cửa phòng, bộ dáng kích động muốn nhận lỗi với anh, anh thực không kiên nhẫn ừ một tiếng, thầm nghĩ gã ẻo lả kia chia tay chia chân cũng xong rồi, còn chạy tới làm gì không biết.
“Tiểu Tường, xin lỗi…… Vừa nhớ lại anh đã làm tổn thương em, anh liền đau lòng…… Em tha thứ cho anh có được không, anh sai rồi, anh không thể mất em.” Tôn Mặc vừa nói vừa rơi lệ, còn không cần dùng thuốc nhỏ mắt. Gã vừa lau mắt vừa len lén nhìn biểu cảm của Trần Thiên Tường, càng xem càng cảm thấy không xong. Trong ánh mắt của Trần Thiên Tường không còn đau thương cùng phẫn nộ khi xưa, chỉ còn bình tĩnh mà nghe gã nói.
“Anh không nên rời khỏi em, là lỗi của anh! Em đánh anh cho hả giận đi! Tiểu Tường! đừng bỏ rơi anh, tha thứ cho anh đi!”
“Ừ……” Trần Thiên Tường gật đầu, đẩy gã ra khỏi phòng ngủ. Nhìn đến Tề Hải Dương dùng vẻ mặt lo lắng canh giữ ở bên ngoài, anh nhịn không được cười cười, thầm nghĩ thằng nhóc này trừng to mắt dữ, sợ anh đây tình cũ khó dứt sao? Anh vội quay lại phẩy tay với Tôn Mặc, “Được rồi, tôi hiểu mà. Anh đi đi, tôi không giận, cũng không muốn đánh anh.”
Tôn Mặc chỉ cảm thấy giống như bị một chậu nước lạnh hắt đến lạnh thấu tâm can, thái độ bình thản thế này của Trần Thiên Tường gã chưa từng thấy, chẳng lẽ thật sự không còn để tâm đến gã nữa?
“Tiểu Tường! Anh không đi, anh yêu em! Em quên khoảng thời gian chúng ta hạnh phúc bên nhau sao! Năm năm đó, chúng ta yêu nhau như vậy, chúng ta……” Tôn Mặc còn đang cảm khái, Tề Hải Dương đã không nhịn được, cắt ngang lời tỏ tình ghê tởm của gã.
“Này! Anh Tường bảo anh đi, anh còn chưa cút!”
“Cậu lộn xộn cái gì! nơi này không tới phiên cậu nói chuyện!”
Trần Thiên Tường đến lúc này còn đang bình tĩnh, nghe thấy Tôn Mặc nói như thế mới phát điên, tiến lên nhấc cổ áo gã tống ra cửa. “Cậu ta là bạn trai của tôi, anh mới là người không nên lên tiếng!”
“Hải Dương, mở cửa.” Hai tay anh mang vác, lười kiếm chìa khóa, bấm điện đàm gắn nơi chuông cửa lại không ai trả lời, chỉ nghe tiếng mở khóa. Anh nghi hoặc lên lầu, dựa vào tính cách của Tề Hải Dương, chắc chắn sẽ ồn ào đón anh, làm sao mà đột nhiên biến thành hũ nút thế này?
Bất quá anh vừa lên đến cửa nhà, cánh cửa lại bị dùng lực đẩy ra, còn có hai người chen chúc đón anh. Nhìn thấy trong tay anh là túi nhỏ túi to còn giành nhau vác phụ anh.
“Anh Tường! gã này ai a?”
“Tiểu Tường! thằng nhóc này là ai?”
“Đi vào lại nói.” Hai người đỡ lấy túi to túi nhỏ trong tay anh rồi đồng loạt mở miệng, Trần Thiên Tường ngây người một chút rồi nhanh chóng trấn tĩnh, tay không buông khỏi túi, cứ thế lôi cả hai người bọn họ vào nhà rồi sập cửa.
Đồ khốn này đến làm gì đây? Đừng nói đến để nối lại tình xưa với mình rồi đúng lúc gặp được Hải Dương nhà anh nha? Xô máu chó này sao lại xối lên đầu mình chứ? Trần Thiên Tường thầm nghĩ, đưa hết túi vào tay Tề Hải Dương.
“Hải Dương, đem vào phòng bếp đi, trưa nay tôi dạy cậu kho cá.”
“Được đó!!” Tề Hải Dương cao hứng nhận túi thực phẩm, còn nhíu lông mày thị uy với gã đàn ông kia. Lòng cậu thầm nghĩ thằng kia mặt mũi cù bất cù bơ, nói không chừng là tới cùng giành anh Tường với mình, mình sẽ không thua hắn! Lại nhìn thấy túi còn lại trên tay phải của Trần Thiên Tường bị thằng kia níu lấy bèn vội cướp lại.
“Anh Tường! Đưa luôn cho em đi!”
“Túi này là quần áo.” Trần Thiên Tường xoay người tránh đi, thuận tiện gỡ túi khỏi tay gã bạn trai cũ. “Tôn Mặc, anh tới làm gì?”
Lời ra khỏi miệng, ngữ khí bình thản đến mức chính anh còn phải giật mình. Đối mặt với người đã từng yêu qua năm năm anh mới phát hiển, đau khổ ray rức đã sớm tan, phẫn nộ cùng không cam tâm đã nhường chỗ cho thản nhiên.
Vị bạn trai cũ Tôn Mặc này, quả thật là một nồi máu chó. Năm năm trước Trần Thiên Tường vẫn còn là học viên hình cảnh, Tôn Mặc đã là doanh nhân thành công, tuy rằng là dựa vào quan hệ gia đình giúp đỡ, nhưng cũng là chủ của công ty có nhiều chi nhánh. Chuyện tình yêu của phú nhị đại cùng sinh viên ngây thơ không có bao nhiêu oanh oanh liệt liệt, Trần Thiên Tường dưới sự theo đuổi của Tôn Mặc thế rất nhanh rơi vào lưới tình, Tôn Mặc rất kiêu ngạo, đã theo đuổi liền chọn nam sinh phải vừa thật đẹp trai vừa nhỏ hơn gã năm sáu tuổi liền, mặc kệ đưa người yêu đi đâu cũng thu được mấy cái ánh mắt hâm mộ.
Ngay lúc Trần Thiên Tường công khai tính hướng với ba mẹ sau đó bị từ mặt không còn chỗ về nữa, Tôn Mặc mới ý thức được sự nghiêm túc của anh. Tôn Mặc tuy rằng thích đàn ông, nhưng gã lại chưa bao giờ có cái suy nghĩ trải qua một đời cùng đàn ông, sau này còn muốn cưới vợ sinh con, bằng không gia đình gã sẽ không để yên. Nếu gã cũng bị cha mẹ từ mặt, chắc chắn cha gã sẽ lấy lại công ty, đến lúc đó tay trắng ra đi, một bước từ voi xuống chó, ngay cả nghĩ gã cũng không muốn nghĩ.
Thế cho nên càng lúc gã càng chướng mắt với Trần Thiên Tường, sự chăm chỉ của anh vào mắt gã là rập khuôn nhàm chán, quan tâm áo cơm cho gã lại bị cho là can thiệp chuyện sinh hoạt cá nhân, ngay cả việc anh cao hơn gã 10cm cũng thành lý do làm gã cảm thấy áp lực. Nhưng thật ra gã cũng không thể dứt hẳn tình cảm với Trần Thiên Tường được, không kể những việc khác, chỉ riêng suy nghĩ gã đè được một người đàn ông cao ráo đẹp trai dưới thân hàng đêm cũng đã mang cho gã hư vinh cùng thỏa mãn tột đỉnh. Cho gã vừa đùa giỡn tình cảm của Trần Thiên Tường, vừa ngủ lang bên ngoài, mỗi lần bị phát hiện đều dùng nước mắt cùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, cũng vì Trần Thiên Tường thật lòng yêu gã, cũng nhanh tha thứ.
Một tháng trước lại bởi gã ngoại tình mà hai người cãi nhau to, nhân lúc gã vừa qua ba mươi, người nhà còn ép cưới, đành dứt khoát thừa dịp chia tay Trần Thiên Tường. Nhưng đối tượng kết hôn cũng là người nhà mai mốt, kết giao một khoảng thời gian, bên nhà gái không chịu gã. Kế hoạch kết hôn vì thế mà bị hoãn vô thời hạn, gã lại nhớ thương người tình cảnh sát ăn trăm lần không chán này, thế là lại mặt dày tìm về, định nối lại tình xưa.
Gã vạn vạn không ngờ vừa mới chuyển đi, căn nhà trọ này đã cho người khác ở. Chỗ này là do gã dùng danh tiếng của mình tìm với Trần Thiên Tường, cho nên vừa vào đã có cảm giác đây là nhà mình, gã nhìn Tề Hải Dương, nghi hoặc không ngớt. Tề Hải Dương cho rằng gã là bạn của anh Tường, chưa hỏi tên tuổi đã cho vào, không ngờ sau đó gã này lại làm ra cái điệu bộ ngứa đòn kia. Nếu không phải Trần Thiên Tường trở về kịp thời, hiện tại Tôn Mặc đã có thể nhặt răng dưới đất.
“Tiểu Tường, tất cả đều là lỗi của anh, đều do anh nhất thời mê muội! Anh cũng chia tay với tên hồ ly tinh kia rồi!” Tôn Mặc liếc mắt cái thằng vừa cao vừa đẹp trai lúc nãy mở cửa cho gã, rõ ràng là kiểu Trần Thiên Tường thích, làm gã cảm thấy uy hiếp bèn xin lỗi trước rồi mới giải thích sau.
Nhưng Trần Thiên Tường chỉ bận tâm quần áo trong tay, không thể để Tề Hải Dương thấy được. Anh nhét quần áo nhét vào tủ, quay đầu nhìn thấy Tôn Mặc vẫn đứng ngay cửa phòng, bộ dáng kích động muốn nhận lỗi với anh, anh thực không kiên nhẫn ừ một tiếng, thầm nghĩ gã ẻo lả kia chia tay chia chân cũng xong rồi, còn chạy tới làm gì không biết.
“Tiểu Tường, xin lỗi…… Vừa nhớ lại anh đã làm tổn thương em, anh liền đau lòng…… Em tha thứ cho anh có được không, anh sai rồi, anh không thể mất em.” Tôn Mặc vừa nói vừa rơi lệ, còn không cần dùng thuốc nhỏ mắt. Gã vừa lau mắt vừa len lén nhìn biểu cảm của Trần Thiên Tường, càng xem càng cảm thấy không xong. Trong ánh mắt của Trần Thiên Tường không còn đau thương cùng phẫn nộ khi xưa, chỉ còn bình tĩnh mà nghe gã nói.
“Anh không nên rời khỏi em, là lỗi của anh! Em đánh anh cho hả giận đi! Tiểu Tường! đừng bỏ rơi anh, tha thứ cho anh đi!”
“Ừ……” Trần Thiên Tường gật đầu, đẩy gã ra khỏi phòng ngủ. Nhìn đến Tề Hải Dương dùng vẻ mặt lo lắng canh giữ ở bên ngoài, anh nhịn không được cười cười, thầm nghĩ thằng nhóc này trừng to mắt dữ, sợ anh đây tình cũ khó dứt sao? Anh vội quay lại phẩy tay với Tôn Mặc, “Được rồi, tôi hiểu mà. Anh đi đi, tôi không giận, cũng không muốn đánh anh.”
Tôn Mặc chỉ cảm thấy giống như bị một chậu nước lạnh hắt đến lạnh thấu tâm can, thái độ bình thản thế này của Trần Thiên Tường gã chưa từng thấy, chẳng lẽ thật sự không còn để tâm đến gã nữa?
“Tiểu Tường! Anh không đi, anh yêu em! Em quên khoảng thời gian chúng ta hạnh phúc bên nhau sao! Năm năm đó, chúng ta yêu nhau như vậy, chúng ta……” Tôn Mặc còn đang cảm khái, Tề Hải Dương đã không nhịn được, cắt ngang lời tỏ tình ghê tởm của gã.
“Này! Anh Tường bảo anh đi, anh còn chưa cút!”
“Cậu lộn xộn cái gì! nơi này không tới phiên cậu nói chuyện!”
Trần Thiên Tường đến lúc này còn đang bình tĩnh, nghe thấy Tôn Mặc nói như thế mới phát điên, tiến lên nhấc cổ áo gã tống ra cửa. “Cậu ta là bạn trai của tôi, anh mới là người không nên lên tiếng!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook