Chương 1510

Mạn Nhi vụng về bưng một ly nước ấm đến trước mặt cô, nói: “Mẹ uống nước đi”

Nhưng ngay cả một ly nước Vân Giai Kỳ cũng không cầm nổi Sức Mạn Nhi yếu, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thế kéo được cô.

vào phòng, đỡ cô dựa vào tường, cô bé cẩn thận thổi nước ấm trong cốc rồi đưa đến bên môi cô, dịu dàng nói: “Mẹ, mẹ uống nước đi…”

“Ùm.* Vân Giai Kỳ uống một ít nước, hơi thở vẫn còn hổn hến.

Mạn Nhi đặt ly nước sang một bên, chân tay lúng túng nhìn cô.

“Mẹ, mẹ đã khỏe lên chút nào chưa?”

“Đầu vẫn đau quá…”

Mạn Nhi vừa định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn vang lên ngoài cửa.

Tức khắc Mạn Nhi tỏ vẻ cảnh giác.

Cô bé lập tức nhận ra tiếng bước chân đó là của Mộ Ngọc My.

Cô bé vừa lao tới cửa, nhón mũi chân, định khóa trái cửa lại, thì “rầm”

một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.

Mạn Nhi bất ngờ không kịp đề phòng, liên tiếp lùi lại phía sau, suýt nữa té ngã lên trên người Vân Giai Kỳ, Nhưng cô bé đã nhanh chóng bò dậy, hai tay giang rộng ra che ở phía trước Vân Giai Kỳ, nhìn thấy Mộ Ngọc My đứng ở cửa, theo đó là gió lạnh thối vào. Người phụ nữ đó bước vào phòng, đưa mắt liếc nhìn Vân Giai Kỳ đang dựa vào tường và cô bé đứng phía trước bảo vệ Vân Giai Kỳ, cô ta lạnh lùng cười.

“Mạn Nhi?”

Sắc mặt Mộ Ngọc My lạnh như băng nhưng giọng nói lại dịu dàng đến quái dị: “Con đứng ở đó làm gì thế? Còn không mau đến đây với mẹ”

“Cô..” Mạn Nhỉ có thấy sợ hãi Mộ Ngọc My theo.

Nhớ đến những thủ đoạn Mộ Ngọc My bí mật dùng để ngược đãi cô bé là cô bé lại thấy kinh hãi cô ta đến tận xương tủy.

Người phụ nữ này thật sự rất đáng sợ! Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng dù vậy, cô bé cũng phải lấy đủ can đảm, cô bé sẽ không để cô ta làm hại mẹt Mạn Nhi hít một hơi thật sâu, đột nhiên hét lớn lên: “Cô không là phải mẹ tôi Gương mặt Mộ Ngọc My khẽ cứng lại, giọng nói nhuốm vẻ lạnh lùng: “Mày nói cái gi?

“Cô không phải là mẹ của tôi!” Mạn Nhỉ hét: “Cô là đồ phụ nữ xấu xa!

Tôi ghét cô nhất! Đồ phụ nữ xấu xal”

Tức khắc Mộ Ngọc My bị chọc giận, cô ta đi đến trước mặt cô bé, tát “bốp” một cái.

Mạn Nhi bị tát lệch cả mặt về một phía, ngã lăn xuống đất.

Cô bé che lại bên má nóng rát, nước mắt lưng tròng nhìn cô ta, nhưng biểu cảm vẫn rất kiên cường.

“Mày nói lại lần nữa xeml”

Hiến nhiên Mạn Nhi không đủ dũng cảm, nhưng cô bé vẫn kiên trì hét: “Cô không phải là mẹ của tôi! Tôi không bao giờ nhận cô làm mẹ của tôi đâu! Cô không có tư cách đó, cô là người phụ nữ xấu xa! Tôi sẽ nói cho cha biết!

“+ Mộ Ngọc My đi từng bước một đến trước mặt cô bé, ngồi xổm xuống phía trước cô bé, hỏi: “Mày muốn nói gì với cha vậy?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương