Chương 1490

Trong phòng, Vân Giai Kỳ vừa tỉnh dậy đã thấy trên tủ đầu giường đặt một chậu cây xanh.

Cây trồng trong chậu không lớn, đất trồng cũng mới, lá cây xanh mơn mởn, còn có vài bông hoa, với nụ hoa chưa nở.

“Tỉnh rồi à?”

Giọng nói của Bạc Tuấn Phong vang lên bên cạnh giường.

Vân Giai Kỳ nghe thấy lập tức quay đầu lại, thấy người đàn ông đang ngồi bên giường Gió thổi khẽ qua khung cửa số.

Vân Giai Kỳ dụi mắt ngồi dậy, nhìn chậu cây cạnh đầu giường, nghỉ ngờ hỏi: “Đây là gì thế?”

“Bối Lạc”

“Bối Lạc.

cây này?”

Bạc Tuấn Phong nói: “Bối Lạc ở bên trong”

Con chó con đó được hoả táng xong rồi, tro cốt chôn trong chậu cây đó, là cây hoa phong lữ thảo màu hồng nhạt Vân Giai Kỳ khế vuốt phiến lá của cây phong lữ thảo, gió thổi vào, lá hoa khẽ đung đưa, như đang muốn vắy tay với cô.

Cô cười: “ Đúng là Bối Lạc rồi”

nh mắt Vân Giai Kỳ tối săm lại: “Sao nó lại Vân Giai Kỳ nhìn Bạc Tuấn Phong, sau đó nhào vào lòng anh.

“Cảm ơn chút”

Khóe môi Bạc Tuấn Phong khẽ nhếch lên, ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ.

thàng vỗ về cô, dịu dàng hỏi: “Thích không?”

“Có! Thícl Vân Giai Kỳ nói: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc Bối Lạc thật tốt”

Bạc Tuấn Phong nhéo nhéo khuôn mặt trái xoan của cô: “Em thích là lược”

“Chú, nó có thể nở hoa chứ?”

“Có thể”

“Khi nào sẽ nở hoa thế: “Chỉ cần em chăm sóc nó thật tốt, nó sẽ nở hoa.”

Vân Giai Kỳ ôm chậu cây vào lòng, mấy ngày nay, lúc nào tâm trạng cô.

ng không tốt, dường như nhờ có chậu cây cảnh này, cô mới thấy được núi phần nào.

Bạc Tuấn Phong nói: “Ngày mai, tôi phải đi công tác”

“Chú phải đi công tác sao?”

“Tới thành phố khác, phải mấy ngày nữa mới về được”

“Hả?”

Vân Giai Kỳ hứng khởi hỏi: “Vậy chú sẽ đưa tôi đi cùng chứ?”

“Em muốn đi cùng tôi sao?”

“Đương nhiên rồi!” Vân Giai Kỳ bĩu môi nói: “Chẳng lẽ chú không muốn o tôi đi cùng 2 “Nếu tôi không đưa em đi, em sẽ không vui à?”

“Hừ, tôi sẽ lén đi theo chú, làm cái đuôi nhỏ của chú.”

Bạc Tuấn Phong nhíu mày: “Em lén đi theo tôi thế nào?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương