Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
-
Chương 1
“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy”
Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ.
“Cô nói cái gì?”
Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run.
Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười.
“Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô”
Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin.
“Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng.
Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc.
Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách.
Không, không có khả năng!
Dưới sự khiếp sợ của Vân Giai Kỳ, cảm giác đau bụng càng lúc càng trở nên dữ dội, cô ôm bụng, nhưng đau tới mức chảy đầy mồ hôi lạnh.
Đau nhức khác thường, khiến cô nhanh chóng biết được có vấn đề.
“Vừa rồi cô… Bảo bác sĩ tiêm cái gì cho.
tôi?”
“Thuốc giục sinh bình thường thôi!”
Vân Ngọc Hân cười ngây thơ lại tàn nhẫn: “Ngày mai là tiệc sinh nhật của tôi, anh Tuấn Phong sẽ cầu hôn với tôi.
Tôi hi vọng, cục cưng có cùng ngày sinh với tôi, cô không thấy như vậy càng có ý nghĩa hơn sao?”
Vân Giai Kỳ khó có thể tin nói: “Vân Ngọc Hân, sao cô… Tàn nhẫn như vậy?”
Mang thai cách ba mươi bảy tuần còn thiếu năm ngày, cũng vì muốn cục cưng có sinh nhật cùng ngày với cô ta, vậy mà cô ta tiêm thuốc giục sinh cho cô?
‘Vân Ngọc Hân không thèm để ý nói: “Dù sao đứa bé trong bụng cô là của tôi, cục cưng của tôi, tôi muốn bọn chúng sinh ra khi nào, thì sinh ra khi ấy!”
“Tôi… Tôi sẽ không cho cô thực hiện được đâu!”
Vân Giai Kỳ cố gắng xoay người xuống giường, cố gắng chịu đựng cơn đau bụng, xông nhanh rời khỏi phòng.
Chín tháng mang thai, đây là cốt nhục máu mủ tình thâm của cô!
Cô không muốn, cô không muốn đưa con cho cô ta.
Cô đã tặng cho cô ta quá nhiều!
Vân Giai Kỳ và Vân Ngọc Hân sinh cùng một ngày, ở cùng một phòng sinh nhưng vận mệnh lại khác nhau.
Vân Ngọc Hân là cô chủ nhà họ Vân cao.
cao tại thượng, mà Vân Giai Kỳ chỉ là con gái của gái nhảy tỉ tiện.
Nhưng vận mệnh của bọn họ đã bị đổi chỗ kể từ khi sinh ra!
Mẹ đẻ của Vân Ngọc Hân vốn là Lý Uyển Đồng gái nhảy ở sảnh, cuộc sống cá nhân vô cùng hỗn loạn.
Lý Uyển Đồng không muốn con mình phải chịu khổ, bà ta đã âm thầm đổi với đứa bé trong một tã lót khác.
Vân Giai Kỳ được Lý Uyển Đồng ôm trở về nhà, mà Vân Ngọc Hân thì ở lại nhà họ Vân, tận tình hưởng thụ mười năm vinh hoa phú quý.
Vân Giai Kỳ đi theo gái nhảy kia, trải qua mười năm sống như heo như chó.
Năm mười tuổi, Vân Ngọc Hân tái phát bệnh tim, dưới sự điều tra của nhà họ Vân, mới giật mình biết được Vân Ngọc Hân không phải là con ruột.
Vân Giai Kỳ được đón trở về, nhưng nhà họ Vân cũng không nỡ đưa Vân Ngọc Hân đi.
Nhiều năm qua như vậy, Vân Ngọc Hân vẫn luôn sống cuộc sống hạnh phúc, có được muôn vàn sủng ái.
Trái tim của Vân Ngọc Hân không tốt, tất cả mọi người đều nhường Vân Ngọc Hân.
Vân Giai Kỳ không dám tranh với cô ta, cũng không tranh được.
Năm mười tám tuổi, Vân Giai Kỳ đính hôn với Bạc Tuấn Phong.
Cô cho rằng, gả cho Bạc Tuấn Phong là cô dùng hết may mắn cả đời này đổi lấy.
Cô cho rằng Cô cho rằng.
Không biết tất cả mọi chuyện, đều chỉ là cô tự nghĩ mà thôi!
Vân Giai Kỳ gian nan nâng bụng, một đường chạy trốn tới gara, run lấy bẩy bắt đầu khởi động xe, đạp chân ga lái đi.
Đêm khuya, mưa như trút nước.
Vân Giai Kỳ mới lái xe ra khỏi gara, bỗng nhiên có ánh sáng phá tan đêm tối, một chiếc xe Maybach đỗ ngay trước xe.
Trong bóng đêm, thân xe sáng bóng.
Dưới cửa xe, một đôi chân thon dài bước ra.
Người đàn ông mặc âu phục màu đen được cắt may khéo léo, tư thế oai hùng cao thẳng, nhưng lạnh lùng và nghiêm nghị bao quanh toàn thân.
Cái ô màu đen hơi nâng lên, gương mặt tinh xảo như điêu khắc của người đàn ông lọt vào tầm mắt cô.
Tóc mai như dao gọt, lông mày như vẽ ra, tuấn tú giống như thần.
Bạc Tuấn Phong.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, người đàn ông mà cô dành tình cảm chân thành chín năm, thực sự cũng như tên của anh, bạc tình đến vậy.
Cô yêu người đàn ông này chín năm.
Nhưng không nghĩ tới chín năm chứa chan tình yêu nóng bỏng của cô, đổi lấy một kết cục, kết cục cô trở thành công cụ sinh con?
Vân Giai Kỳ mở mắt ra, nước mắt thi nhau chảy từ khóe mắt xuống “Tổng giám đốc Bạc, là cô Vân Giai Kỳ”
Tài xế nhắc nhở bên tai người đàn ông.
Tâm mắt Bạc Tuấn Phong nhìn về phía Vân Giai Kỳ, lông mày nhướng lên, đột nhiên sải bước đi tới.
Vân Giai Kỳ nghiến chặt răng, khi người đàn ông đi tới bên cạnh cửa xe, cô lập tức.
khóa trái cửa xe lại.
“Vân Giai Kỳ?” Ánh mắt Bạc Tuấn Phong đời đi: “Mở khóa”
Vân Giai Kỳ nhìn thẳng phía trước, không liếc anh một cái, chỉ hạ cửa sổ xuống một khe hở nhỏ, giọng nói lạnh lùng truyền đết “Bạc Tuấn Phong, tôi hỏi anh, đứa bé trong bụng tôi, thực sự là của tôi sao…
Gương mặt tuấn tú của Bạc Tuấn Phong âm trầm, lông mày nhíu chặt lại, nhưng đôi môi mỏng lại im miệng không nói một chữ.
“Rốt cuộc là anh còn muốn… Giấu diếm tôi bao lâu nữa? Ở trong mắt anh, tôi chỉ là một công cụ sinh con sao?”
“Anh Tuấn Phong!”
Lúc này Vân Ngọc Hân đội mưa chạy tới bên cạnh Bạc Tuấn Phong, giọng nói vô cùng dịu dàng Người đàn ông theo tiếng nhìn lại, giơ tay đón cô ta theo bản năng, Vân Ngọc Hân nhào vào trong lòng anh, ôm anh thật chặt: “Anh Tuấn Phong, em không ngủ một mình được, em rất sợ hãi, anh có thể ở bên em không…”
Trái tim Vân Giai Kỳ giống như bị chém nát thành vô số mảnh.
Từ góc độ của cô không thể thấy rõ lắm, chỉ thấy người đàn ông bảo vệ và cưng chiều từ việc nhỏ không đáng kể đối với Vân Ngọc Hân.
Vân Giai Kỳ nằm chặt lấy tay lái, tuyệt vọng đánh giá anh.
Giống như đang đánh giá một người không quen biết.
Bạc Tuấn Phong, ở trong lòng anh, rốt cuộc tôi là cái gì…
Bỗng nhiên cô đạp chân ga, động cơ nổ máy, gần như phi nước đại lướt qua người đàn ông.
“Vân Giai Kỳ!”
Giọng nói kinh hãi của người đàn ông nhanh chóng bị vứt lại ở sau xe.
Vân Giai Kỳ đạp chân ga, tránh đi dòng xe cộ, đi theo đường quốc lộ thế như chẻ tre.
Phía sau, Bạc Tuấn Phong lái chiếc xe Maybach nhanh chóng đuổi theo cô, điên cuồng ấn còi.
“Vân Giai Kỳ, em dừng lại!”
Nhưng mà Vân Giai Kỳ coi như không nghe thấy, nhấn mạnh chân ga, đồng hồ lập tức bay lên tới một trăm sáu mươi kilomet một giờ.
Cùng lúc đó, chỗ ngã tư đường, một chiếc xe móc dài chín mét đột nhiên rẽ trái Ngay sau đó “râm” một tiếng!
Vân Giai Kỳ chỉ cảm thấy xe chấn động giống như ngày tận thế, túi khí an toàn đánh lên mặt cô giống như nghênh đón một quyền đau đớn, chỉ trong nháy mắt cô mất đi ý thức…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook