Edit: Bòn Bon
Beta: Linh Lăng
Bên ngoài gió đông lạnh lẽo, trong hội trường đấu kiếm thì khí thế ngút trời.
Một nhóm người đang luyện tập chạy nước rút, một nhóm người đang luyện đánh kiếm, còn có một nhóm người vừa luyện tập xong, đang ngồi trong khu vực nghỉ ngơi để nghỉ ngơi.
Khi Nguyễn Vân Kiều thay xong quần áo trở ra, radar của mấy chàng trai trong khu vực nghỉ ngơi liền di chuyển, mắt của họ dán vào cô không thể dời đi được.
Ở trường bọn họ Nguyễn Vân Kiều rất nổi tiếng, biết múa, còn từng quay phim quay quảng cáo.

Tuy là chỉ diễn những vai nhỏ trong phim, nhưng dù sao cũng từng được xuất hiện trên màn hình lớn, ngoại hình và dáng người tất nhiên là không chê vào đâu được.
Đồng phục đấu kiếm kén dáng người đến vậy, mặc trên người cô, lại có thể làm nổi bật lên từng đường cong của cơ thể.
Có lồi có lõm, thon thả mảnh khảnh, người đẹp trong những người đẹp mà.
“Này, lát nữa để tôi dạy cho, đừng có giành với tôi.” Có người lên tiếng.
“Fuck tại sao lại là cậu.”
“Kỹ năng của tôi tốt nhất, phải để người có kỹ năng tốt nhất dạy chứ.”
“Cái rắm, tôi giỏi hơn cậu nhiều.”
“PK đi?”

Bên cạnh vô cùng ồn ào, Lý Nghiên nhìn người con gái đã cầm kiếm lên ở phía xa, mày cau lại.
Nguyễn Vân Kiều nổi tiếng được đám con trai yêu thích, chuyện này, hồi cấp ba thì anh đã biết rồi.
Hồi lớp Mười khi cô vừa chuyển trường tới, sau khi tan học thì ngoài cửa sổ sẽ có thêm rất nhiều nam sinh lớp khác, khi thì sang để ngắm cô, khi thì bắt chuyện với cô, khi lại tặng quà.
Xung quanh cô luôn có những chàng trai tỏ vẻ ân cần, luôn có người háo hức muốn làm quen.

Từ trước đến nay, đều là như vậy.
Lúc trước cảm thấy đáng ghét, bây giờ sau khi có quan hệ thân mật với cô, lại càng cảm thấy đáng ghét hơn.
Đồ Khuynh đi qua, nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ: “Mấy cậu đừng có cãi nhau nữa, Vân Kiều nhà tôi để tôi dạy là được rồi, không cần đến các cậu.”
“Đồ Khuynh, như vậy là không được đâu nha, không phải cậu sắp phải đi thi đấu sao, vậy thì phải tập luyện chứ.

Như thế này đi, hai người các cậu, sẽ do tôi – người có kỹ năng tốt nhất ở đây, dạy cho các cậu.”
Đồ Khuynh trừng mắt: “Cậu dám nói như vậy trước mặt anh Nghiên của tôi, không biết xấu hổ.”
“Anh Nghiên đâu phải là người nhàn hạ thảnh thơi mà có thời gian rảnh mà dạy cho người khác, đúng không anh Nghiên?”

Lý Nghiên quay đầu nhìn người đang nói một cái, người bị anh nhìn lên tiếng: “Anh Nghiên, anh phân xử đi, em dư sức để dạy cho Vân Kiều đúng không”
Dư sức để dạy sao, nhưng mà anh lại cảm thấy họ không hề đủ khả năng để làm giáo viên dạy cho người khác.
Hơn nữa, Nguyễn Vân Kiều ban đầu là do anh dạy, anh không cho rằng cô ấy có thể tiến bộ khi học với những người khác nhau.
“Bây giờ các cậu muốn luyện tập sao?” Lý Nghiên không trả lời, chỉ nhìn về phía Đồ Khuynh, hỏi một câu.
Đồ Khuynh ngây người một lát: “Hả? À… đúng vậy, tôi và Vân Kiều muốn luyện tập.”
Lý Nghiên ừ một tiếng, đứng dậy.
Đồ Khuynh không hiểu ý của anh, cho tới khi Lý Nghiên đi đến bên cạnh cô ấy, liếc mắt nhìn rồi hỏi “Còn không đi à?” cô ấy mới trợn tròn mắt.
Đồ Khuynh quay đầu chạy theo anh, “Phó…phó chủ nhiệm, cậu muốn dạy cho chúng tôi sao?”
Ánh mắt Lý Nghiên rơi vào trên người Nguyễn Vân Kiều đang luyện kiếm cách đó không xa, hờ hững đáp: “Đúng lúc đang rảnh.”
Đúng lúc cũng là một người nhàn hạ thảnh thơi.
Đồ Khuynh: “Tốt quá! Tốt quá tốt quá! Vậy, vậy tôi đi nói một tiếng với Vân Kiều!”
“Ừm.” Lý Nghiên đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Cao Sướng nói, “ Bây giờ là thời gian tập luyện, người không phải thành viên của câu lạc bộ không nên ở lại lâu.”
Cao Sướng hả một tiếng, trông chốc lát không hiểu ý của anh là gì cả, quay đầu nhìn Hứa Vi Khả – người không phải thành viên của câu lạc bộ, mới hiểu ra anh đang nói gì.
Hứa Vi Khả cũng sững người ngay tại chỗ, anh có ý gì, đuổi cô đi?
Bóng lưng của Lý Nghiên và Đồ Khuynh đi xa, nhìn bước chân của Đồ Khuynh, mọi người có thể nhìn ra giờ đây cô ấy hưng phấn đến mức nào.
Lương Trác Dụ lúc này vừa trở vào từ nhà vệ sinh, không hề biết trước đó xảy ra chuyện gì, hào hứng mà hỏi: “Vân Kiều thay đồ xong chưa vậy.”
“Thay xong rồi, chẳng phải ở đằng kia đấy sao”
“Ồ!” Lương Trác Dụ cầm mặt nạ bảo hộ l3n định đi qua đó thì bị cản lại, “Không cần qua đâu, anh Nghiên qua đó rồi.”
“Cái gì?”
“Anh Nghiên nói đang rảnh, nên qua đó dạy rồi.”
Lương Trác Dụ chớp mắt, rồi nhìn Cao Sướng bên cạnh với vẻ mặt không thể tin được.
Cao Sướng gật đầu: “Đúng là vậy.”
Lương Trác Dụ: “Fuck, cậu ta cũng thích Nguyễn Vân Kiều hả?”
“Đừng có nói bậy.” Cao Sướng đạp anh ta một cái, ngăn không anh ấy nói, “Đồ Khuynh cũng ở đó mà, đúng lúc cậu ấy đang rảnh, nên dạy cho hai người họ mà thôi.”
“Ồ…”
Người vừa nãy nói Lý Nghiên không rảnh để dạy ngã xuống một cách khoa trương: “Khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận nữ thần của tôi, lại vụt mất rồi…”
Người bên cạnh cười: “Vậy thì cậu đi qua đó đi, giành làm giáo viên với anh Nghiên.”
“Cút, lấy cái gì mà giành, lấy huy chương đồng giải đấu kiếm của tôi ra giành hả.”
“Ha ha ha ha ha…”

Cả đám người cười ầm lên, Hứa Vi Khả đứng một bên, chẳng thể nào hòa nhập được với họ.
Cô ta không ngờ rằng Lý Nghiên sẽ dạy cho Nguyễn Vân Kiều, cũng không ngờ rằng Lý Nghiên sẽ mở miệng đuổi cô ta đi.

Lẽ nào mấy lời vừa nãy cô ta nói anh không nghe thấy sao, danh tiếng của Nguyễn Vân Kiều tệ như vậy… anh không biết sao.
“Này, Hứa, Hứa Vi Khả đúng không?” Lương Trác Dụ thấy có người đứng im bên cạnh, nhớ ra chuyện quan trọng, “Lúc nãy cậu nói cậu muốn tham quan phòng tập, tôi tiếp tục giới thiệu cho cậu nha?”
Cao Sướng nhớ đến lời nói của Lý Nghiên, sờ sỡ mũi: “À mà này, hay là hôm nay thôi đi.

Ban ngày lại giới thiệu tiếp, khi nào mọi người không có luyện tập ấy.”
Hứa Vi Khả không thể tiếp tục ở lại, buồn bã nói một tiếng “Không cần đâu” rồi chạy ra ngoài.
Nguyễn Vân Kiều không ngờ rằng mình chỉ tự tập luyện có một lúc, vậy mà Đồ Khuynh lại mang Lý Nghiên qua đây.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc để Lý Nghiên dạy cô cái gì khi ở trong trường, nhưng sau khi nghĩ lại, cô và Đồ Khuynh cùng nhau học, sẽ không làm người khác suy nghĩ lung tung, cho nên liền ra dáng một học sinh ngoan ngoãn.
Lý Nghiên rất tinh mắt, dễ dàng phát hiện ra những lỗi nhỏ trong động tác của cô, sửa lại hết lần này tới lần khác.
Rất nhanh, cô và Đồ Khuynh đã luyện tập được hai tiếng đồng hồ dưới sự hướng dẫn của Lý Nghiên.

Đồ Khuynh mệt đến mức tay run run, nhưng Lý Nghiên không kêu dừng, cô ấy làm sao mà dám nghỉ ngơi.
Nguyễn Vân Kiều cũng mệt vô cùng, khi Lý Nghiên bảo hai người đấu tay đôi lần nữa với nhau, cô trực tiếp ngồi xuống đất: “Mệt quá, không nhấc lên nổi nữa rồi.”
Lý Nghiên rũ mắt nhìn cô: “Ván cuối cùng, đứng lên.”
“Không đứng dậy nổi, tôi mệt muốn chết rồi.” Nguyễn Vân Kiều tháo mặt nạ bảo hộ ra, đưa tay lên cho anh xem, “Cậu xem tay của tôi đang run lên nè, còn luyện nữa thì sẽ tàn phế đó.”
Khi không nói chuyện họ có thể giả vờ như không quen nhau, nhưng khi nói chuyện, thì không thể giấu được những thói quen trong tiềm thức.
Nguyễn Vân Kiều giơ tay cho Lý Nghiên xem, không hề phát giác lúc mình nói chuyện, giọng nói ngang ngược lại có chút nũng nịu, còn Lý Nghiên thì đã quá quen với việc cô ăn vạ như vậy, nên cũng không cảm thấy có gì lạ.
Nhưng mà Đồ Khuynh đứng cách bọn họ gần nhất thì lại sửng sốt, nhìn hai người một cách kỳ quái, cô ấy cảm giác có cái gì đó là lạ, nhưng cũng không biết là lạ ở chỗ nào.
Vậy nên, cô ấy chỉ dám nhìn Nguyễn Vân Kiều với vẻ lo sợ, sợ rằng dáng vẻ “lười biếng” của cô sẽ chọc giận Lý Nghiên, sau này anh sẽ không muốn dạy nữa.
Nhưng không ngờ rằng, Lý Nghiên lại không hề tỏ vẻ tức giận, lại còn cúi xuống trước mặt cô, nhìn tay cô rồi nói: “Mới tập có bao lâu đâu mà cậu đã không chịu nổi rồi?”
Nguyễn Vân Kiều không phục: “Cậu nói vậy có ý gì, lúc trước ở đây cậu dạy mọi người dù gì đi nữa thì bốn mươi phút cậu sẽ cho mọi người dừng lại nghỉ một lát.”
“Chẳng phải là cậu muốn thi đấu, muốn học cấp tốc ư?”
Nguyễn vân Kiều nhíu mày: “Tôi muốn học cấp tốc để thi đấu với mấy bạn học, chứ không phải học cấp tốc để thi đấu với quán quân Olympic, dù sao thì cậu cũng phải cho tôi nghỉ ngơi một chút chứ.”
Vào giờ này, trong câu lạc bộ không còn nhiều người nữa, chỉ còn lác đác vài người đang tập luyện, vì vậy không ai chú ý đến bên này.
Lý Nghiên liếc nhìn thời gian, thì ra cũng đã gần hai tiếng đồng hồ, bình thường lúc anh luyện tập không để ý đến thời gian cho lắm, nhưng đối với người nghiệp dư mà nói, quả thực là có hơi lâu.

Lý Nghiên thở phào: “Được rồi, hôm nay tập tới đây thôi, đi thay quần áo đi.”
Nguyễn Vân Kiều mắt sáng lên: “Thật hả.”
“Ừm.”
“Tốt quá.”
Nguyễn Vân Kiều cầm kiếm của mình lên, nhanh chóng đứng dậy chạy về phía phòng thay đồ.
Đồ Khuynh ngơ ngác đi theo, cho tới khi đi ra khỏi phòng thay đồ, mới kéo Nguyễn vân Kiều lại nói: “Quen biết cậu lâu như vậy, hình như chưa nghe thấy cậu nói chuyện với người con trai nào bằng giọng điệu đó.”
Nguyễn Vân Kiều: “Cái gì?”
Đồ Khuynh chớp chớp đôi mắt to, nghi ngờ mà nhìn cô: “Ý tôi là vừa rồi cậu nói chuyện với phó chủ nhiệm câu lạc bộ, giọng điệu của cậu… nói thế nào nhỉ, Kiều Nhi, cậu đang làm nũng hả.”
“…”
“Đúng vậy, không sai.

Làm nũng!” vẻ mặt Đồ Khuynh giống như là phát hiện ra châu lục mới, lời nói ra khiến người khác kinh ngạc, “Fuck, cậu thích phó chủ nhiệm câu lạc bộ của chúng ta đúng không?”
Nguyễn Vân Kiều im lặng, nhìn Đồ Khuynh không nói nên lời.
Lúc nãy xảy ra chuyện gì? Cô nói chuyện nũng nịu lắm à? Có sao??
Đồ Khuynh nhìn đôi mắt đờ đẫn của cô, trong lòng càng chắc chắn.
Cô ấy nghiêng người qua, nói nhỏ: “Phải giữ bí mật đúng không, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu.

Kiều Nhi, Cậu được lắm nha, lúc nãy cậu làm nũng trông rất đáng yêu, ai mà chịu nổi chứ!”
Nguyễn Vân Kiều: “…”
Con mẹ nó tôi làm nũng hồi nào chứ!
“Theo như tôi biết thì phó chủ nhiệm chưa có bạn gái, có cơ hội!”
“Không phải, tôi không…”
“Tôi hiểu mà, cậu đừng có ngại, cũng đừng thấy áp lực, tôi thực sự sẽ không nói với người khác.” Đồ Khuynh thân thiết mà vỗ vai cô, “Tuy chúng ta quen biết nhau chưa được bao lâu, nhưng mà tôi thực sự xem cậu là chị em tốt, yên tâm đi, có cơ hội tôi nhất định sẽ giúp cậu.”
Á cái này.
Cái gì với cái gì vậy.
Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi tòa nhà sinh hoạt, ra đến cửa thì phát hiện bên ngoài trời đang mưa.

Mưa rơi tí tách xuống mặt đất như những hạt châu trong suốt, tạo thành dòng chảy nhỏ.
Hai người không ai đem theo ô, nhưng mà Đồ Khuynh không hề để tâm đến, nhìn cô với vẻ kinh ngạc thậm chí còn có chút phấn khích, ánh mắt như đang nói “Cố lên, cậu có thể trở thành bạn gái của nam thần của tôi.”
Nguyễn Vân Kiều cảm thấy buồn cười, nhưng cũng cảm thấy bất lực.
Từ trong sâu trong lòng, Đồ Khuynh đã là một người bạn tốt của cô, rất đáng để tin tưởng.
Nhưng mà chuyện của cô và Lý Nghiên không phải là chuyện của riêng cô, trước khi chưa bàn bạc với Lý Nghiên, cô sẽ không tùy tiện nói cho người khác biết.
Hơn nữa, chuyện này cũng không phải là chuyện đáng tự hào gì cả, mối quan hệ của họ không phải là mối quan hệ người yêu bình thường.


Nhưng muốn giải thích tại sao nó lại không bình thường, thì sẽ liên quan đến chuyện trong gia đình…
Cô không muốn nói cho ai biết lý do lúc đầu cô và Lý Nghiên ở bên nhau.
Cho nên hiện tại, cô chỉ có thể mặc định mà làm theo suy nghĩ của Đồ Khuynh.
Ở phía bên kia, sau khi Lý Nghiên thay quần áo xong, anh lấy ra một chiếc ô dự phòng trong tủ quần áo của mình và rời khỏi câu lạc bộ Đấu kiếm.
Khi xuống tới sảnh dưới lầu, nhìn thấy có hai cô gái đang đứng trước cửa, không đem theo ô, bị cơn mưa ngăn lại.
Lý Nghiên đi tới, mở ô ra.
“Phó chủ nhiệm!” Người đang đứng đó là Đồ Khuynh và Nguyễn Vân Kiều, Đồ Khuynh vừa nãy còn đang suy nghĩ vẩn vơ, khi nhìn thấy Lý Nghiên, trên mặt tràn đầy hưng phấn.
Lý Nghiên nhìn hai người một cái, đưa ô qua.
Đồ Khuynh: “Chiếc ô này nhỏ quá, không che hết được cho ba người chúng ta.”
Lý Nghên: “Hai cậu che đi.”
Đồ Khuynh: “Vậy còn cậu phải làm sao.”
“Tôi đợi một lát rồi đi.”
Đồ Khuynh nhìn nhìn anh, rồi lại nhìn Nguyễn Vân Kiều đang im lặng không nói lời nào, cười hehe, đột nhiên vẫy tay về phía xa xa: “Tiểu Diêu, Tiểu Diêu đợi tôi với!”
Đồ Khuynh đẩy Nguyễn Vân Kiều vào người Lý Nghiên, “Vầy đi, hai người che chung một chiếc! Tôi vừa nhìn thấy bạn học của tôi, tôi đi cùng anh ấy, tạm biệt!”
Nói xong, chuồn đi nhanh như cá chạch.
Nguyễn Vân Kiều va vào cánh tay của anh, nhìn về phía Đồ Khuynh chạy đi.
Tiểu Diêu gì chứ, làm gì có ai đâu.
“Làm sao vậy.” Lý Nghiên hỏi
Nguyễn Vân Kiều buồn bực: “… Không sao hết.”
Lý Nghiên không hỏi nữa, che dù lên đỉnh đầu của hai người: “Đi thôi, tôi đưa cậu về ký túc xá.”
Nguyễn Vân Kiều kinh ngạc: “Cậu đưa tôi về ký túc xá hả? Có ổn không?
Lý Nghiên rũ mắt nhìn cô, trong màn mưa gió, ánh mắt anh hờ hững.
Nguyễn Vân Kiều xua xua tay: “Ý của tôi là bị người khác nhìn thấy thì không tốt đâu.”
“Ồ, vậy thì cậu đừng có che.” Lý Nghiên cầm theo ô của anh quay đầu bỏ đi.
Nguyễn Vân Kiều kinh ngạc, bỏ đi thật à, không đúng, cho dù là bỏ đi thật, thì cũng phải để ô lại cho cô chứ!
Thật là một hành động tàn nhẫn!!!
“Đợi một chút, này…” Nguyễn Vân Kiều gấp đến nỗi buộc miệng mà nói, “Lý Nghiên cậu là tên đàn ông bạc tình!”
Người đàn ông bội bạc dừng bước chân.
Anh quay đầu lại, yên lặng nhìn cô trong màn mưa: “Muốn về thì đi qua đây, không thì đứng yên đó đừng có ồn ào.”
Huhu, người đàn ông bội bạc thật là hung dữ mà!
Nhưng mà trời lạnh quá, cô thật sự không muốn đứng đây nữa.
Nguyễn Vân Kiều đứng rùng mình trong mưa, phân vân trong chốc lát rồi bỏ cuộc, bỏ đi, nhường tên đàn ông bội bạc này một lần vậy.
Thế là cô bày ra vẻ mặt “không chút tình nguyện” mà chạy vào trong ô của anh: “… Không đứng đây nữa, tôi muốn đi về.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương