Hải Nộ Triều Âm
-
Chương 47: Ác chiến bùng nổ
Hai ánh mắt sáng rực như hai ánh tinh cầu của Phùng Phá Thạch quét ngang qua năm vị đạo nhân ngũ đại môn phái thách thức.
Phùng Phá Thạch bằng một giọng khinh khỉnh :
- Tên nào muốn cam tâm chịu làm thân khuyển mã cho lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn hãy vào đây nếm mùi vị đau khổ của thanh Tàn Hồn huyết kiếm này.
Và chàng cũng thách thức luôn cao thủ hắc, bạch :
- Các ngươi khôn ngoan hãy đứng bên ngoài, đừng nghe theo lời lão ác đạo Vô Lượng thiền sư sẽ nhận lấy một cái chết vô cùng thảm khốc.
Phùng Phá Thạch dọa dẫm :
- Các ngươi nên nhớ ba trận huyết tẩy vừa qua tại Thanh Vân bang, Bạch Kỳ bang và Long Hổ hội ta đã giết gần ba trăm tên. Đêm nay ta sẽ giết thêm bốn trăm tên nữa cho các ngươi biết đâu là sự lợi hại của chiêu Tàn Hồn tam thức của sư phụ ta truyền lại.
Những lời trần tình hư thực, và giọng khẳng khái quyết tâm của Phùng Phá Thạch khiến cho hàng ngàn cao thủ hắc, bạch xôn xao cả lên.
Bọn họ bàn tán, cãi vã với nhau gây náo động khắp cả chung quanh đấu trường Ngũ Lý bình.
Bọn cao thủ hắc phái ai nấy đều vì muốn chiếm pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục để lên ngôi vị bá chủ võ lâm nên dù hiểu rõ thanh Tàn Hồn huyết kiếm và chiêu Tàn Hồn tam thức vô cùng lợi hại, nhưng vẫn muốn lâm chiến, mặc cho hậu quả ra sao thì ra.
Hàng trăm cao thủ hắc phái lăm lăm đao kiếm, chuẩn bị phóng vào đấu trường, bất chấp cả Vô Lượng thiền sư làm Minh chủ chủ trì phó hội quần hùng đêm nay.
Bọn cao thủ bạch đạo lại nghĩ không hơn bọn cao thủ hắc phái. Bọn họ nghĩ rằng nếu để cho phe hắc phái chiếm lấy pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục luyện được hai chiêu vô địch thì hàng ngũ bạch đạo sẽ bị diệt vong, vì vậy bắt buộc bọn họ phải lâm trận tranh giành bí kíp để giữ vững cơ đồ của bạch đạo.
Riêng phần Vô Lượng thiền sư, Thần Phong đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái, Pháp Thiền đạo trưởng và Thiên Ấn đạo sư trông thấy tình thế bỗng nhiên biến chuyển ngoài sự dự liệu của bọn họ trước đấy, trong lòng ai nấy đều lo ngại.
Vô Lượng thiền sư lùi lại chỗ Thần Phong đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái, Pháp Thiền đạo trưởng và Thiên Ấn đạo sư thầm thì to nhỏ.
Vô Lượng thiền sư nói :
- Chư vị đạo hữu, tình thế hiện giờ đã biến chuyển ngoài dự tính của chúng ta. Quần hùng bạch đạo luôn cả hắc phái muốn chống lại chúng ta. Ai nấy thảy đều có cái tham vọng chiếm lấy bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục, đấy chính là một mối họa tâm phúc.
Thanh Tàn Hồn huyết kiếm xem qua cực kỳ lợi hại, công lực của tiểu tử Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đã đạt đến cõi xuất quỷ nhập thần, mà mục đích của chúng ta đêm nay phải chiếm cho bằng được bí kíp theo như kế hoạch đã định từ trước. Nếu chúng ta phóng ra một trận tấn công trước, chắc chắn sẽ tổn hao rất nhiều sinh mạng quần tăng. Bằng nếu để quần hùng hắc, bạch ra tay, chỉ sợ e bí kíp sẽ bị họ chiếm đoạt mất. Chẳng hiểu chư vị đạo hữu có cao kiến gì không?
Thần Phong đạo trưởng lên tiếng trước :
- Cứ theo thiển ý của bần đạo cho dù có tổn hao sinh mạng quần tăng đến đâu, chúng ta cũng phải phát động thế công trước. Một mặt chặn đứng quần hùng hắc, bạch bên ngoài, không cho một người lọt vào đại trận, bằng nếu chúng ta sợ tổn thất sinh mạng, bí kíp mất, ngũ đại môn phái sẽ bị lâm nguy.
Thiên Ấn đạo sư tán đồng :
- Mấy lời của Thần Phong đạo hữu rất chí lý. Chúng ta hãy nên phát động thế công trước, lấy cái thế tiên hạ thủ vi cường là thượng sách.
Pháp Thiền đạo trưởng tiếp theo :
- Đúng vậy, ngoài cách đó chúng ta chẳng còn chọn cách nào được vẹn toàn nữa.
Vô Lượng thiền sư gật đầu :
- Chư vị đạo hữu đã quyết ý, chần chờ chắc chắn sẽ có biến cố, hỏng cả đại sự.
Lão hòa thượng nói tiếp :
- Bây giờ chúng ta hãy phát động sáu trận theo như dự tính từ trước.
Thứ nhất Thiên Ấn đạo hữu phải phát động một trăm lẻ tám đạo hữu trấn U minh kỳ trận, dùng sức đông người làm tổn hao một số chân khí của gã Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch.
Thứ hai, Pháp Thiên đạo hữu xuất trận Hồng kỳ, với sáu mươi tám cây cờ hồng làm cho tiểu tử Phùng Phá Thạch hoa cả mắt, mất tinh thần, hao tổn thêm một số chân nguyên.
Trận thứ ba do nơi Thần Phong đạo hữu bày khai Nhị thập bát tú kỳ trận làm cho gã tiểu tử Phùng Phá Thạch hoang mang.
Trận thứ tư bần tăng sẽ đảm trách hai trận liên hoàn Bồ đề khổn ma trận và Như Lai bồ tát trận. Tất nhiên sau năm trận này gã tiểu tử đã hao mòn gần hết nội lực, chừng đó bần tăng và chư vị đạo hữu lâm trận cuối cùng sẽ bắt hoặc giết gã một cách chẳng khó khăn gì đâu.
Bốn vị đạo nhân bật khen :
- Tuyệt diệu!
Vô Lượng thiền sư nhìn Thiên Ấn đạo sư :
- Thiên Ấn đạo hữu hãy xuất trận mau!
Thiên Ấn đạo sư gật đầu, tiến ra đấu trường đối diện cùng Phùng Phá Thạch.
Lão đạo nhân phất cánh tay áo đạo bào quát :
- U minh trận bày khai.
Một trăm lẻ tám tên đạo sĩ tráng niên đồng thanh hô to, rào rào phóng vào đấu trường.
Một trăm thanh trường đao vung lên lởm chởm phủ lấy Phùng Phá Thạch.
Ánh đao như chiếc lưới trùm lấy chàng.
Phùng Phá Thạch hét lên một tiếng thị uy, tay rung thanh Tàn Hồn huyết kiếm.
Từng trận mưa huyết quang xối sang tám phía, dội xuống đầu một trăm lẻ tám tên đạo sĩ tráng niên của môn phái Côn Luân.
Thiên Ấn đạo sư đứng phía ngoài cách hai trượng giám sát trận đấu.
Quần hùng hắc, bạch phía ngoài kiếm đao cầm sẵn chờ lâm trận.
Trận ác chiến tức thì diễn ra giữa Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch và một trăm lẻ tám tên đạo sĩ.
Đao kiếm chạm nhau tóe lên rực từng cụm lửa. Tiếng kêu quát tháo chấn động trên đấu trường, cát bụi tung bay mù mịt che lấp cả song phương.
Vô Lượng thiền sư và Thần Phong đạo trưởng ngấm ngầm ra lệnh cho bảy mươi hai Kim La Hán, mười hai đại cao tăng, hai mươi tám đạo nhân Nhị thập bát tú và sáu mươi tám đạo sĩ áo đỏ Hồng Kỳ trận, bố thành một vòng vây phía ngoài trung tâm đấu trường khoảng năm trượng, không cho các cao thủ hắc, bạch thừa lúc hỗn loạn lẻn phóng vào chiếm đoạt bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục.
Nhưng quần hùng hắc, bạch vẫn đổ xô vào tiếp cận quần tăng chuẩn bị đánh phá vòng vây xông vào trung tâm trận chiến.
Mọi người đều nghĩ như nhau, đây chính là cơ hội cuối cùng, nếu để cho ngũ đại môn phái chiếm được pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục là môn phái của họ bị bọn Vô Lượng thiền sư khống chế hoàn toàn.
Và từ đây cho đến ngàn năm sau sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nào như thế nữa.
Tất cả từ năm vị đạo nhân ngũ đại môn phái cho đến hàng ngàn cao thủ đều hiểu lầm Phùng Phá Thạch có pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục mang theo trong mình.
Nào ngờ chàng không hề có pho bí kíp đó.
Bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục đã mất tích theo cái chết thảm của Phùng Phá Sơn.
Riêng về phần Phùng Phá Thạch cũng không phủ nhận rằng chàng có bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục bởi chàng nghĩ nếu có sa cơ bọn họ cũng không dám giết chàng vì sợ giết chàng là không còn tìm ra tung tích bí kíp.
Cũng chỉ vì sự hiểu lầm của năm đại môn phái và quần hùng hắc, bạch nên mới xảy ra trận đại lưu huyết trên sân cỏ Ngũ Lý bình trong đêm nay.
Trận đầu diễn ra khoảng chừng vài khắc thời gian đã có hai mươi bốn tên đạo sĩ Côn Luân phơi xác ngỗn ngang trên mặt cỏ đấu trường. Hai mươi tên đạo sĩ bị thương máu me đầy mình tháo chạy ra ngoài không cần chờ lệnh của Thiên Ấn đạo sư.
Đấu trường chỉ còn lại có năm mươi tên đạo sĩ áo đen. Thế trận U minh xem như tan vỡ.
Thiên Ấn đạo sư liệu bề không xong, phất cánh tay áo đạo bào quát :
- Lui!
Năm mươi hai tên đạo sĩ Côn Luân được lệnh liền cùng lượt phóng trở ra ngoài.
Phùng Phá Thạch thu hồi thanh Tàn Hồn huyết kiếm.
Bộ lam y của chàng vấy máu chúng đạo nhân biến thành bộ huyết y, trông chàng chẳng khác một vị Tiểu Huyết Thần vô cùng khủng khiếp.
Cái danh từ thần quái này do bọn giang hồ đặt cho chàng quả không sai một chút nào.
Phùng Phá Thạch nhìn vưts, bằng một giọng khinh khỉnh ngạo mạn :
- Lão trọc, còn bao nhiêu kỳ trận quỷ quái lão hãy mang hết ra cho tiểu gia xem thử coi có trận nào kha khá hay không?
Những lời khiêu khích, ngạo nghễ của Phùng Phá Thạch khiến cho Pháp Thiền đạo trưởng nổi cơn thịnh nộ.
Lão đạo nhân quát :
- Tiểu tử đừng tự phụ, bần đạo sẽ xuất Hồng Kỳ trận bắt ngươi.
Lão đạo nhân phất cánh tay áo đạo rộng thùng thình sang sáu mươi tám tên đạo sĩ trung niên áo đỏ, quát to :
- Hồng kỳ xuất trận!
Sáu mươi tám tên đạo sĩ áo hồng đồng loạt hô to :
- Tuân lệnh!
Sáu mươi tám tên đạo sĩ áo hồng rút cây cờ hồng bên lưng ra bung rộng, vạch một vòng tròn bao vây Phùng Phá Thạch vào chính giữa trận trông vừa ngoạn mục vừa hãi hùng.
Pháp Thiền đạo trưởng lại quát :
- Động thủ!
Sáu mươi tám cây hồng kỳ trong tay chúng đạo nhân áo hồng huy động.
Lập tức hàng ngàn bóng cờ hồng xuất hiện che lấp cả không gian.
Hàng ngàn đạo kình ào ào cuốn tới. Một đạo kình nặng như tảng đá to hợp lại như trái núi thái sơn giáng xuống đầu Phùng Phá Thạch.
- "Hồng Kỳ trận của lão ác đạo này vô cùng lợi hại, ta chớ nên coi thường. Ta không thể sử dụng chiêu pháp Tàn Hồn tam thức chống lại được, bây giờ ta hãy xuất chưởng pháp "Càng Nguyên Thái Cực" xem kết quả thế nào."
Lẹ làng giắt thanh Tàn Hồn huyết kiếm trở vào vỏ, Phùng Phá Thạch cất song chưởng lên chia ra hai phía vận đủ mười thành xuất luôn mười hai chiêu "Càng Nguyên Thái Cực".
Hàng trăm bóng chưởng màu hồng to lớn dị thường, kèm theo hàng trăm đạo kình nặng nghìn cân bốc lên cao tiếp lấy hàng ngàn bóng cờ hồng.
Bóng cờ bóng chưởng xáp lại, kình lực song phương chạm nhau phát ra từng loạt tiếng nổ trấn động, đấu trường rung chuyển, cát bụi mờ mịt.
Song phương giao đấu trải qua thời gian tàn một tuần trà.
Phùng Phá Thạch đã xuất một trăm hai mươi tám chiêu "Càng Nguyên Thái Cực" vẫn không phá nổi vòng vây của hàng ngàn bóng cờ che bít cả không trung, và kình lực nặng như trái núi đè nặng trên đầu.
Kình lực đè nặng tưởng chừng muốn ngạt đi cả sự thở, khiến cho cơ thể căng trào.
Dĩ nhiên trong hiện tình, Phùng Phá Thạch đã bị Hồng Kỳ trận nhốt kín như trong hộp sắt.
Phùng Phá Thạch hãi thầm, tự nhủ :
- Hồng Kỳ trận quả nhiên danh bất hư truyền của môn phái Thanh Thành. Nếu ta cứ mãi giữ nguyên tình trạng này, chẳng bao lâu nữa ta sẽ bị kiệt lực và sẽ bị bọn trọc vật sống. Chi bằng ta hãy sử dụng khinh pháp "Thần Mã Đăng Vân", vượt khỏi thế trận quỷ quái này, rồi từ trên cao xuất chưởng cnts đánh xuống đầu bọn đạo nhân áo hồng, giết chết chừng mươi tên, thế trận sẽ tan vỡ.
Thầm tính xong, Phùng Phá Thạch hú dài một tiếng, thi triển khinh pháp "Thần Mã Đăng Vân" bắn vọt thân mình lên toan vượt khỏi bóng cờ.
Nhưng khi thân hình chàng lên khoảng hai trượng, kình lực nặng như trái núi của hàng trăm bóng cờ đè xuống, không sao vọt lên cao được.
Bắt buộc Phùng Phá Thạch phải đáp trở xuống nguyên vị trí như cũ.
Phùng Phá Thạch khiếp thầm, bởi chàng không thể nào ngờ được những lá cờ hồng mảnh khảnh, nhu nhuyễn kia lại có sức nặng kinh hồn đến thế.
Từ trước chàng đã từng gặp các kỳ trận, nhưng chưa có trận nào thần quái như Hồng Kỳ trận này.
Dù tầm trường đã bấn loạn nhưng bình sinh Phùng Phá Thạch vốn là một trang thiếu niên cang trường, bất khuất, chàng lại nghĩ thầm :
Ta không thể nào sử dụng được khinh pháp "Thần Mã Đăng Vân" vượt ra khỏi trận Hồng kỳ này được rồi, giờ dùng thanh Tàn Hồn huyết kiếm chém rách vài ba cây cờ hồng, khoét một lỗ trống vọt ra ngoài xem thế nào.
Nghĩ là hành động, Phùng Phá Thạch rút thanh Tàn Hồn huyết kiếm nhắm ba cây cờ vừa phất lên xuất luôn ba chiêu Tàn Hồn nhất thức nhanh như sét giật.
Phách... phách... phách...
Mấy tiếng động khô khan khi thanh Tàn Hồn huyết kiếm chém trúng ba lá cờ hồng... nhưng giống như chém vào ba khối bông gòn, chẳng thấy hề hấn gì cả.
Ba cây cờ hồng do ba tên đạo nhân áo hồng điều khiển hãy còn nguyên vẹn.
Phùng Phá Thạch thu hồi chưởng pháp, đứng lại, mồ hôi toát ướt đẫm mình.
Chàng đã thử ba lối công phu tuyệt học nhưng trận Hồng kỳ chẳng hề thấy suy suyển một chút nào.
Phùng Phá Thạch hoang mang lên cực độ, chưa biết phải sử dụng ngón võ công nào để phá trận.
Chợt nghe có tiếng cười ha ha vô cùng đắc chí của Pháp Thiền đạo trưởng.
Lão lớn tiếng :
- Tiểu tử Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đã thúc thủ, bây giờ bần đạo bắt ngươi đây!
Lão đạo nhân vỗ một tiếng sấm chưởng.
Lập tức sáu mươi tám cây cờ hồng vũ lộng thần oai.
Hàng ngàn bóng cờ hồng xuất hiện điệp điệp trùng trùng, kèm theo hàng ngàn đạo kình nặng như trái núi thái sơn đè ập xuống đầu Phùng Phá Thạch.
Đấy chính là chiêu quyết định tối thượng của trận Hồng Kỳ đè bẹp đối phương để bắt sống hoặc giết chết.
Đột nhiên.
Phùng Phá Thạch rú lên một tiếng, thân mình lảo đảo rồi ngã ra...
Quần hùng hắc, bạch hô to :
- Tiểu Huyết Thần bất tỉnh rồi.
Pháp Thiền đạo trưởng vô cùng hoan hỉ quát to :
- Hãy mau bắt tên tiểu tử.
Vô Lượng thiền sư, Thần Phong đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái và Thiên Ấn đạo sư bủa vây phía ngoài đề phòng có kẻ phóng vào chiếm lấy pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục, hoặc cướp lấy Phùng Phá Thạch mang đi.
Sáu mươi tám tên đạo nhân áo hồng được lệnh của Pháp Thiền đạo trưởng liền thu cờ ngừng lại.
Pháp Thiền đạo trưởng toan phóng vào điểm huyệt Phùng Phá Thạch.
Thình lình mấy làn huyết quang nhoáng lên, tiếp theo đó một loạt tiếng rú thảm khốc.
Năm chiếc thủ cấp của năm tên đạo nhân áo hồng bay ra, năm tử thi ngã lăn xuống đám cỏ. Từ nơi cổ họng máu phún ra như mấy mũi tên bắn.
Phía ngoài quần hùng hắc, bạch la hét chấn động. Bọn họ chưa rõ nguyên nhân nào năm tên đạo nhân áo hồng chết thảm.
Vô Lượng thiền sư, Thần Phong đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái, Pháp Thiền đạo trưởng, Thiên Ấn đạo sư thảy đều kinh hoàng khiếp đảm, trố to hai mắt nhìn vào xem chuyện gì vừa xảy ra.
Năm vị đạo nhân không hiểu sao trận Hồng kỳ lại loạn lên và năm tên đạo nhân bị chém rụng đầu như vậy.
Nhân vật thần bí nào lọt qua trùng vây vào đấu trường hạ độc thủ?
Năm đạo nhân rảo mắt kiếm tìm thủ phạm vừa xuất chiêu.
Phập... phập... phập...
Lại ba tiếng rú thảm, lại có ba chiếc thây của ba tên đạo nhân áo hồng ngã lăn xuống. Cờ hồng vung vãi tứ tung rơi xuống mặt đất.
Đấu trường náo loạn cả lên. Tiếng la, tiếng quát của quần hùng vang dội.
Tất cả các cặp mắt đều đổ dồn vào chúng đạo nhân áo hồng trấn Hồng Kỳ trận.
Chẳng có một ai hiểu ra làm sao cả.
Chợt cái, một người máu chẳng hiểu từ đâu hiện ra phía ngoài trận Hồng kỳ.
Nhận ra người máu, quần hùng hô to :
- Tiểu Huyết Thần còn sống.
- Tiểu quỷ Phùng Phá Thạch kìa!
Quả vậy, người máu kia chính là Phùng Phá Thạch, tay cầm thanh Tàn Hồn huyết kiếm đẫm máu đứng uy nghi như vị Tiểu Huyết Thần vừa từ dưới đất chui lên.
Vừa rồi bị vây hãm trong Hồng Kỳ trận, xuất các chiêu Tàn Hồn nhất thức, "Càng Nguyên Thái Cực", "Thần Mã Đăng Vân" vẫn không lọt ra khỏi Hồng Kỳ trận. Vừa lúc lão Pháp Thiền đạo trưởng xuất chiêu cuối cùng bắt chàng, Phùng Phá Thạch nãy sinh ra diệu kế, vờ rú lên rồi ngã xuống như trúng nhằm kình lực bóng cờ bị thương, chờ lúc Pháp Thiền đạo trưởng ra lệnh thu hồi thế trận, chàng liền thi triển thân pháp "Di Hình Hoán Ảnh" lọt ra ngoài như loài quỷ mụi xuất chiêu Tàn Hồn nhất thức chém rụng đầu năm tên đạo nhân áo hồng, kế đó lại xuất chiêu thứ hai đâm ba nhát kiếm vào cổ họng ba tên đạo nhân khác chết liền tại trận.
Quần hùng hắc, bạch vỡ mật bay hồn trước cái thân thủ thần quái của Phùng Phá Thạch.
Phùng Phá Thạch trỏ mũi kiếm vào mặt Vô Lượng thiền sư, rít căm thù :
- Lão ác đạo, ngươi càng bày trận ác độc bao nhiêu, tiểu gia sẽ phá tan, giết sạch bấy nhiêu. Đêm nay ta sẽ dạy cho các ngươi một bài học thế nào là cam tâm làm thân khuyển mã cho lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn.
Phùng Phá Thạch bằng một giọng khinh khỉnh :
- Tên nào muốn cam tâm chịu làm thân khuyển mã cho lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn hãy vào đây nếm mùi vị đau khổ của thanh Tàn Hồn huyết kiếm này.
Và chàng cũng thách thức luôn cao thủ hắc, bạch :
- Các ngươi khôn ngoan hãy đứng bên ngoài, đừng nghe theo lời lão ác đạo Vô Lượng thiền sư sẽ nhận lấy một cái chết vô cùng thảm khốc.
Phùng Phá Thạch dọa dẫm :
- Các ngươi nên nhớ ba trận huyết tẩy vừa qua tại Thanh Vân bang, Bạch Kỳ bang và Long Hổ hội ta đã giết gần ba trăm tên. Đêm nay ta sẽ giết thêm bốn trăm tên nữa cho các ngươi biết đâu là sự lợi hại của chiêu Tàn Hồn tam thức của sư phụ ta truyền lại.
Những lời trần tình hư thực, và giọng khẳng khái quyết tâm của Phùng Phá Thạch khiến cho hàng ngàn cao thủ hắc, bạch xôn xao cả lên.
Bọn họ bàn tán, cãi vã với nhau gây náo động khắp cả chung quanh đấu trường Ngũ Lý bình.
Bọn cao thủ hắc phái ai nấy đều vì muốn chiếm pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục để lên ngôi vị bá chủ võ lâm nên dù hiểu rõ thanh Tàn Hồn huyết kiếm và chiêu Tàn Hồn tam thức vô cùng lợi hại, nhưng vẫn muốn lâm chiến, mặc cho hậu quả ra sao thì ra.
Hàng trăm cao thủ hắc phái lăm lăm đao kiếm, chuẩn bị phóng vào đấu trường, bất chấp cả Vô Lượng thiền sư làm Minh chủ chủ trì phó hội quần hùng đêm nay.
Bọn cao thủ bạch đạo lại nghĩ không hơn bọn cao thủ hắc phái. Bọn họ nghĩ rằng nếu để cho phe hắc phái chiếm lấy pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục luyện được hai chiêu vô địch thì hàng ngũ bạch đạo sẽ bị diệt vong, vì vậy bắt buộc bọn họ phải lâm trận tranh giành bí kíp để giữ vững cơ đồ của bạch đạo.
Riêng phần Vô Lượng thiền sư, Thần Phong đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái, Pháp Thiền đạo trưởng và Thiên Ấn đạo sư trông thấy tình thế bỗng nhiên biến chuyển ngoài sự dự liệu của bọn họ trước đấy, trong lòng ai nấy đều lo ngại.
Vô Lượng thiền sư lùi lại chỗ Thần Phong đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái, Pháp Thiền đạo trưởng và Thiên Ấn đạo sư thầm thì to nhỏ.
Vô Lượng thiền sư nói :
- Chư vị đạo hữu, tình thế hiện giờ đã biến chuyển ngoài dự tính của chúng ta. Quần hùng bạch đạo luôn cả hắc phái muốn chống lại chúng ta. Ai nấy thảy đều có cái tham vọng chiếm lấy bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục, đấy chính là một mối họa tâm phúc.
Thanh Tàn Hồn huyết kiếm xem qua cực kỳ lợi hại, công lực của tiểu tử Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đã đạt đến cõi xuất quỷ nhập thần, mà mục đích của chúng ta đêm nay phải chiếm cho bằng được bí kíp theo như kế hoạch đã định từ trước. Nếu chúng ta phóng ra một trận tấn công trước, chắc chắn sẽ tổn hao rất nhiều sinh mạng quần tăng. Bằng nếu để quần hùng hắc, bạch ra tay, chỉ sợ e bí kíp sẽ bị họ chiếm đoạt mất. Chẳng hiểu chư vị đạo hữu có cao kiến gì không?
Thần Phong đạo trưởng lên tiếng trước :
- Cứ theo thiển ý của bần đạo cho dù có tổn hao sinh mạng quần tăng đến đâu, chúng ta cũng phải phát động thế công trước. Một mặt chặn đứng quần hùng hắc, bạch bên ngoài, không cho một người lọt vào đại trận, bằng nếu chúng ta sợ tổn thất sinh mạng, bí kíp mất, ngũ đại môn phái sẽ bị lâm nguy.
Thiên Ấn đạo sư tán đồng :
- Mấy lời của Thần Phong đạo hữu rất chí lý. Chúng ta hãy nên phát động thế công trước, lấy cái thế tiên hạ thủ vi cường là thượng sách.
Pháp Thiền đạo trưởng tiếp theo :
- Đúng vậy, ngoài cách đó chúng ta chẳng còn chọn cách nào được vẹn toàn nữa.
Vô Lượng thiền sư gật đầu :
- Chư vị đạo hữu đã quyết ý, chần chờ chắc chắn sẽ có biến cố, hỏng cả đại sự.
Lão hòa thượng nói tiếp :
- Bây giờ chúng ta hãy phát động sáu trận theo như dự tính từ trước.
Thứ nhất Thiên Ấn đạo hữu phải phát động một trăm lẻ tám đạo hữu trấn U minh kỳ trận, dùng sức đông người làm tổn hao một số chân khí của gã Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch.
Thứ hai, Pháp Thiên đạo hữu xuất trận Hồng kỳ, với sáu mươi tám cây cờ hồng làm cho tiểu tử Phùng Phá Thạch hoa cả mắt, mất tinh thần, hao tổn thêm một số chân nguyên.
Trận thứ ba do nơi Thần Phong đạo hữu bày khai Nhị thập bát tú kỳ trận làm cho gã tiểu tử Phùng Phá Thạch hoang mang.
Trận thứ tư bần tăng sẽ đảm trách hai trận liên hoàn Bồ đề khổn ma trận và Như Lai bồ tát trận. Tất nhiên sau năm trận này gã tiểu tử đã hao mòn gần hết nội lực, chừng đó bần tăng và chư vị đạo hữu lâm trận cuối cùng sẽ bắt hoặc giết gã một cách chẳng khó khăn gì đâu.
Bốn vị đạo nhân bật khen :
- Tuyệt diệu!
Vô Lượng thiền sư nhìn Thiên Ấn đạo sư :
- Thiên Ấn đạo hữu hãy xuất trận mau!
Thiên Ấn đạo sư gật đầu, tiến ra đấu trường đối diện cùng Phùng Phá Thạch.
Lão đạo nhân phất cánh tay áo đạo bào quát :
- U minh trận bày khai.
Một trăm lẻ tám tên đạo sĩ tráng niên đồng thanh hô to, rào rào phóng vào đấu trường.
Một trăm thanh trường đao vung lên lởm chởm phủ lấy Phùng Phá Thạch.
Ánh đao như chiếc lưới trùm lấy chàng.
Phùng Phá Thạch hét lên một tiếng thị uy, tay rung thanh Tàn Hồn huyết kiếm.
Từng trận mưa huyết quang xối sang tám phía, dội xuống đầu một trăm lẻ tám tên đạo sĩ tráng niên của môn phái Côn Luân.
Thiên Ấn đạo sư đứng phía ngoài cách hai trượng giám sát trận đấu.
Quần hùng hắc, bạch phía ngoài kiếm đao cầm sẵn chờ lâm trận.
Trận ác chiến tức thì diễn ra giữa Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch và một trăm lẻ tám tên đạo sĩ.
Đao kiếm chạm nhau tóe lên rực từng cụm lửa. Tiếng kêu quát tháo chấn động trên đấu trường, cát bụi tung bay mù mịt che lấp cả song phương.
Vô Lượng thiền sư và Thần Phong đạo trưởng ngấm ngầm ra lệnh cho bảy mươi hai Kim La Hán, mười hai đại cao tăng, hai mươi tám đạo nhân Nhị thập bát tú và sáu mươi tám đạo sĩ áo đỏ Hồng Kỳ trận, bố thành một vòng vây phía ngoài trung tâm đấu trường khoảng năm trượng, không cho các cao thủ hắc, bạch thừa lúc hỗn loạn lẻn phóng vào chiếm đoạt bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục.
Nhưng quần hùng hắc, bạch vẫn đổ xô vào tiếp cận quần tăng chuẩn bị đánh phá vòng vây xông vào trung tâm trận chiến.
Mọi người đều nghĩ như nhau, đây chính là cơ hội cuối cùng, nếu để cho ngũ đại môn phái chiếm được pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục là môn phái của họ bị bọn Vô Lượng thiền sư khống chế hoàn toàn.
Và từ đây cho đến ngàn năm sau sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nào như thế nữa.
Tất cả từ năm vị đạo nhân ngũ đại môn phái cho đến hàng ngàn cao thủ đều hiểu lầm Phùng Phá Thạch có pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục mang theo trong mình.
Nào ngờ chàng không hề có pho bí kíp đó.
Bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục đã mất tích theo cái chết thảm của Phùng Phá Sơn.
Riêng về phần Phùng Phá Thạch cũng không phủ nhận rằng chàng có bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục bởi chàng nghĩ nếu có sa cơ bọn họ cũng không dám giết chàng vì sợ giết chàng là không còn tìm ra tung tích bí kíp.
Cũng chỉ vì sự hiểu lầm của năm đại môn phái và quần hùng hắc, bạch nên mới xảy ra trận đại lưu huyết trên sân cỏ Ngũ Lý bình trong đêm nay.
Trận đầu diễn ra khoảng chừng vài khắc thời gian đã có hai mươi bốn tên đạo sĩ Côn Luân phơi xác ngỗn ngang trên mặt cỏ đấu trường. Hai mươi tên đạo sĩ bị thương máu me đầy mình tháo chạy ra ngoài không cần chờ lệnh của Thiên Ấn đạo sư.
Đấu trường chỉ còn lại có năm mươi tên đạo sĩ áo đen. Thế trận U minh xem như tan vỡ.
Thiên Ấn đạo sư liệu bề không xong, phất cánh tay áo đạo bào quát :
- Lui!
Năm mươi hai tên đạo sĩ Côn Luân được lệnh liền cùng lượt phóng trở ra ngoài.
Phùng Phá Thạch thu hồi thanh Tàn Hồn huyết kiếm.
Bộ lam y của chàng vấy máu chúng đạo nhân biến thành bộ huyết y, trông chàng chẳng khác một vị Tiểu Huyết Thần vô cùng khủng khiếp.
Cái danh từ thần quái này do bọn giang hồ đặt cho chàng quả không sai một chút nào.
Phùng Phá Thạch nhìn vưts, bằng một giọng khinh khỉnh ngạo mạn :
- Lão trọc, còn bao nhiêu kỳ trận quỷ quái lão hãy mang hết ra cho tiểu gia xem thử coi có trận nào kha khá hay không?
Những lời khiêu khích, ngạo nghễ của Phùng Phá Thạch khiến cho Pháp Thiền đạo trưởng nổi cơn thịnh nộ.
Lão đạo nhân quát :
- Tiểu tử đừng tự phụ, bần đạo sẽ xuất Hồng Kỳ trận bắt ngươi.
Lão đạo nhân phất cánh tay áo đạo rộng thùng thình sang sáu mươi tám tên đạo sĩ trung niên áo đỏ, quát to :
- Hồng kỳ xuất trận!
Sáu mươi tám tên đạo sĩ áo hồng đồng loạt hô to :
- Tuân lệnh!
Sáu mươi tám tên đạo sĩ áo hồng rút cây cờ hồng bên lưng ra bung rộng, vạch một vòng tròn bao vây Phùng Phá Thạch vào chính giữa trận trông vừa ngoạn mục vừa hãi hùng.
Pháp Thiền đạo trưởng lại quát :
- Động thủ!
Sáu mươi tám cây hồng kỳ trong tay chúng đạo nhân áo hồng huy động.
Lập tức hàng ngàn bóng cờ hồng xuất hiện che lấp cả không gian.
Hàng ngàn đạo kình ào ào cuốn tới. Một đạo kình nặng như tảng đá to hợp lại như trái núi thái sơn giáng xuống đầu Phùng Phá Thạch.
- "Hồng Kỳ trận của lão ác đạo này vô cùng lợi hại, ta chớ nên coi thường. Ta không thể sử dụng chiêu pháp Tàn Hồn tam thức chống lại được, bây giờ ta hãy xuất chưởng pháp "Càng Nguyên Thái Cực" xem kết quả thế nào."
Lẹ làng giắt thanh Tàn Hồn huyết kiếm trở vào vỏ, Phùng Phá Thạch cất song chưởng lên chia ra hai phía vận đủ mười thành xuất luôn mười hai chiêu "Càng Nguyên Thái Cực".
Hàng trăm bóng chưởng màu hồng to lớn dị thường, kèm theo hàng trăm đạo kình nặng nghìn cân bốc lên cao tiếp lấy hàng ngàn bóng cờ hồng.
Bóng cờ bóng chưởng xáp lại, kình lực song phương chạm nhau phát ra từng loạt tiếng nổ trấn động, đấu trường rung chuyển, cát bụi mờ mịt.
Song phương giao đấu trải qua thời gian tàn một tuần trà.
Phùng Phá Thạch đã xuất một trăm hai mươi tám chiêu "Càng Nguyên Thái Cực" vẫn không phá nổi vòng vây của hàng ngàn bóng cờ che bít cả không trung, và kình lực nặng như trái núi đè nặng trên đầu.
Kình lực đè nặng tưởng chừng muốn ngạt đi cả sự thở, khiến cho cơ thể căng trào.
Dĩ nhiên trong hiện tình, Phùng Phá Thạch đã bị Hồng Kỳ trận nhốt kín như trong hộp sắt.
Phùng Phá Thạch hãi thầm, tự nhủ :
- Hồng Kỳ trận quả nhiên danh bất hư truyền của môn phái Thanh Thành. Nếu ta cứ mãi giữ nguyên tình trạng này, chẳng bao lâu nữa ta sẽ bị kiệt lực và sẽ bị bọn trọc vật sống. Chi bằng ta hãy sử dụng khinh pháp "Thần Mã Đăng Vân", vượt khỏi thế trận quỷ quái này, rồi từ trên cao xuất chưởng cnts đánh xuống đầu bọn đạo nhân áo hồng, giết chết chừng mươi tên, thế trận sẽ tan vỡ.
Thầm tính xong, Phùng Phá Thạch hú dài một tiếng, thi triển khinh pháp "Thần Mã Đăng Vân" bắn vọt thân mình lên toan vượt khỏi bóng cờ.
Nhưng khi thân hình chàng lên khoảng hai trượng, kình lực nặng như trái núi của hàng trăm bóng cờ đè xuống, không sao vọt lên cao được.
Bắt buộc Phùng Phá Thạch phải đáp trở xuống nguyên vị trí như cũ.
Phùng Phá Thạch khiếp thầm, bởi chàng không thể nào ngờ được những lá cờ hồng mảnh khảnh, nhu nhuyễn kia lại có sức nặng kinh hồn đến thế.
Từ trước chàng đã từng gặp các kỳ trận, nhưng chưa có trận nào thần quái như Hồng Kỳ trận này.
Dù tầm trường đã bấn loạn nhưng bình sinh Phùng Phá Thạch vốn là một trang thiếu niên cang trường, bất khuất, chàng lại nghĩ thầm :
Ta không thể nào sử dụng được khinh pháp "Thần Mã Đăng Vân" vượt ra khỏi trận Hồng kỳ này được rồi, giờ dùng thanh Tàn Hồn huyết kiếm chém rách vài ba cây cờ hồng, khoét một lỗ trống vọt ra ngoài xem thế nào.
Nghĩ là hành động, Phùng Phá Thạch rút thanh Tàn Hồn huyết kiếm nhắm ba cây cờ vừa phất lên xuất luôn ba chiêu Tàn Hồn nhất thức nhanh như sét giật.
Phách... phách... phách...
Mấy tiếng động khô khan khi thanh Tàn Hồn huyết kiếm chém trúng ba lá cờ hồng... nhưng giống như chém vào ba khối bông gòn, chẳng thấy hề hấn gì cả.
Ba cây cờ hồng do ba tên đạo nhân áo hồng điều khiển hãy còn nguyên vẹn.
Phùng Phá Thạch thu hồi chưởng pháp, đứng lại, mồ hôi toát ướt đẫm mình.
Chàng đã thử ba lối công phu tuyệt học nhưng trận Hồng kỳ chẳng hề thấy suy suyển một chút nào.
Phùng Phá Thạch hoang mang lên cực độ, chưa biết phải sử dụng ngón võ công nào để phá trận.
Chợt nghe có tiếng cười ha ha vô cùng đắc chí của Pháp Thiền đạo trưởng.
Lão lớn tiếng :
- Tiểu tử Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đã thúc thủ, bây giờ bần đạo bắt ngươi đây!
Lão đạo nhân vỗ một tiếng sấm chưởng.
Lập tức sáu mươi tám cây cờ hồng vũ lộng thần oai.
Hàng ngàn bóng cờ hồng xuất hiện điệp điệp trùng trùng, kèm theo hàng ngàn đạo kình nặng như trái núi thái sơn đè ập xuống đầu Phùng Phá Thạch.
Đấy chính là chiêu quyết định tối thượng của trận Hồng Kỳ đè bẹp đối phương để bắt sống hoặc giết chết.
Đột nhiên.
Phùng Phá Thạch rú lên một tiếng, thân mình lảo đảo rồi ngã ra...
Quần hùng hắc, bạch hô to :
- Tiểu Huyết Thần bất tỉnh rồi.
Pháp Thiền đạo trưởng vô cùng hoan hỉ quát to :
- Hãy mau bắt tên tiểu tử.
Vô Lượng thiền sư, Thần Phong đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái và Thiên Ấn đạo sư bủa vây phía ngoài đề phòng có kẻ phóng vào chiếm lấy pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục, hoặc cướp lấy Phùng Phá Thạch mang đi.
Sáu mươi tám tên đạo nhân áo hồng được lệnh của Pháp Thiền đạo trưởng liền thu cờ ngừng lại.
Pháp Thiền đạo trưởng toan phóng vào điểm huyệt Phùng Phá Thạch.
Thình lình mấy làn huyết quang nhoáng lên, tiếp theo đó một loạt tiếng rú thảm khốc.
Năm chiếc thủ cấp của năm tên đạo nhân áo hồng bay ra, năm tử thi ngã lăn xuống đám cỏ. Từ nơi cổ họng máu phún ra như mấy mũi tên bắn.
Phía ngoài quần hùng hắc, bạch la hét chấn động. Bọn họ chưa rõ nguyên nhân nào năm tên đạo nhân áo hồng chết thảm.
Vô Lượng thiền sư, Thần Phong đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái, Pháp Thiền đạo trưởng, Thiên Ấn đạo sư thảy đều kinh hoàng khiếp đảm, trố to hai mắt nhìn vào xem chuyện gì vừa xảy ra.
Năm vị đạo nhân không hiểu sao trận Hồng kỳ lại loạn lên và năm tên đạo nhân bị chém rụng đầu như vậy.
Nhân vật thần bí nào lọt qua trùng vây vào đấu trường hạ độc thủ?
Năm đạo nhân rảo mắt kiếm tìm thủ phạm vừa xuất chiêu.
Phập... phập... phập...
Lại ba tiếng rú thảm, lại có ba chiếc thây của ba tên đạo nhân áo hồng ngã lăn xuống. Cờ hồng vung vãi tứ tung rơi xuống mặt đất.
Đấu trường náo loạn cả lên. Tiếng la, tiếng quát của quần hùng vang dội.
Tất cả các cặp mắt đều đổ dồn vào chúng đạo nhân áo hồng trấn Hồng Kỳ trận.
Chẳng có một ai hiểu ra làm sao cả.
Chợt cái, một người máu chẳng hiểu từ đâu hiện ra phía ngoài trận Hồng kỳ.
Nhận ra người máu, quần hùng hô to :
- Tiểu Huyết Thần còn sống.
- Tiểu quỷ Phùng Phá Thạch kìa!
Quả vậy, người máu kia chính là Phùng Phá Thạch, tay cầm thanh Tàn Hồn huyết kiếm đẫm máu đứng uy nghi như vị Tiểu Huyết Thần vừa từ dưới đất chui lên.
Vừa rồi bị vây hãm trong Hồng Kỳ trận, xuất các chiêu Tàn Hồn nhất thức, "Càng Nguyên Thái Cực", "Thần Mã Đăng Vân" vẫn không lọt ra khỏi Hồng Kỳ trận. Vừa lúc lão Pháp Thiền đạo trưởng xuất chiêu cuối cùng bắt chàng, Phùng Phá Thạch nãy sinh ra diệu kế, vờ rú lên rồi ngã xuống như trúng nhằm kình lực bóng cờ bị thương, chờ lúc Pháp Thiền đạo trưởng ra lệnh thu hồi thế trận, chàng liền thi triển thân pháp "Di Hình Hoán Ảnh" lọt ra ngoài như loài quỷ mụi xuất chiêu Tàn Hồn nhất thức chém rụng đầu năm tên đạo nhân áo hồng, kế đó lại xuất chiêu thứ hai đâm ba nhát kiếm vào cổ họng ba tên đạo nhân khác chết liền tại trận.
Quần hùng hắc, bạch vỡ mật bay hồn trước cái thân thủ thần quái của Phùng Phá Thạch.
Phùng Phá Thạch trỏ mũi kiếm vào mặt Vô Lượng thiền sư, rít căm thù :
- Lão ác đạo, ngươi càng bày trận ác độc bao nhiêu, tiểu gia sẽ phá tan, giết sạch bấy nhiêu. Đêm nay ta sẽ dạy cho các ngươi một bài học thế nào là cam tâm làm thân khuyển mã cho lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook